Chương 49
Vụ Thỉ Dực
14/02/2017
Lúc A Uyển vừa tiến vào, những người trong phòng khách cũng thấy nàng,
trên mặt Trưởng công chúa Khang Nghi lộ ra nụ cười ôn nhu.
Trưởng công chúa Khang Nghi yêu thương hướng về phía nữ nhi gọi, "A Uyển đến ngồi cạnh mẫu thân."
"Ai nha, đây là A Uyển sao? Mới mấy năm không gặp đã lớn như vậy rồi!" Trên mặt Tĩnh Nam quận vương phi cũng mang theo nét cười vui mừng, chờ đến lúc A Uyển đi đến hành lễ thỉnh an với trưởng bối xong, liền đem vị tiểu cô nương đáng yêu này ôm vào trong ngực, sờ sờ mặt nàng, ôn nhu nói: "A Uyển còn nhớ ta không?"
A Uyển rời kinh lúc còn chưa được bốn tuổi, hài tử còn nhỏ như vậy trí nhớ luôn có hạn, đối một người ngoài ba năm trời không gặp chắc chắn là không có ấn tượng gì, A Uyển lại nhớ được bà, nhưng nàng không thể biểu hiện quá rõ ràng, liền nghiêng đầu nhìn bà, chần chờ nói: "Hình như có nhớ…."
Một giọng nói của bé gái mềm mại ngọt ngào vang lên, hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ của tiểu la lỵ trước mặt, làm cho người ta hết sức thích nghe nàng nói chuyện, người ngồi ở đây không nhịn được đều cười rộ lên, trên khuôn mặt của đứa bé trai ngồi bên cạnh Tĩnh Nam quận vương phi cũng không kìm được hiện lên nét vui vẻ, một đôi mắt ôn nhuận nhìn nàng chăm chú, bên trong còn tràn ngập tò mò.
Tĩnh Nam quận vương phi bị nàng chọc cười, nói: "Nhớ liền nói nhớ, không nhớ liền nói không nhớ, làm sao có thể nói hình như? Nhưng lúc đó con cũng còn nhỏ, không nhớ ta cũng đúng thôi, ta là Nghiên di của con. "
A Uyển biết bà có giao tình khá sâu với công chúa mẫu thân, sau khi nghe xong liền ngoan ngoãn kêu một tiếng "Nghiên di", mà không phải gọi theo như quy củ phải gọi một tiếng "Đường cữu mẫu" hiện Tĩnh Nam quận vương cùng hoàng đế là đường huynh đệ cách hai đời, nên có quan hệ máu mủ xa, nhưng lão Tĩnh Nam quận vương lúc tiên đế lên ngôi đã từng có công. Nên lúc Văn Đức đế lên ngôi đã ban một hoàng ân ngoài dự đoán mọi người, cho nên mặc dù hiện tại phủ Tĩnh Nam quận vương có chút xuống dốc, tuy không còn bằng được đời trước, nhưng vẫn còn chút danh tiếng trong tôn thất.
Nụ cười trên mặt Tĩnh Nam quận vương phi càng sâu, lại thương tiếc vuốt ve mặt của A Uyển, nói với Trưởng công chúa Khang Nghi: "Nghe nói ở Giang Nam non xanh nước biếc, bốn mùa thời tiết đều như mùa xuân, nghĩ đến mấy năm này mọi người ở Giang Nam điều dưỡng chắc cũng không tồi, nhìn A Uyển của chúng ta cũng khỏe mạnh hơn không ít, cũng đã lớn như vậy rồi, trông đã giống những đứa trẻ bình thường, sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Cũng phải thôi, ban đầu nàng là một đứa trẻ yếu ớt như vậy, quanh năm suốt tháng đều bị bệnh phải nằm liệt giường, một năm cũng không ra cửa mấy lần, mỗi lần nhìn thấy thì lại là một lần lo lắng cho đứa bé yếu ớt này. Chỉ lo bất cứ lúc nào đứa bé này cũng có thể sẽ chết yểu, không biết điều này đã kiến cho Trưởng công chúa Khang Nghi tiêu tốn biết bao nhiêu tâm tư mới được như hiện nay, mặc dù vẫn mang một bộ dáng yếu đuối, nhưng cũng đã cao hơn không ít, màu da cũng không còn mang vẻ tái nhợt trong suốt hết như hoa quế cao nữa, mà đã hồng hào hơn một ít, chỉ giống như một miếng ngọc có màu ảm đạm.
Ôm tiểu cô nương thân thể mềm mại vào trong ngực, Tĩnh Nam quận vương phi cảm thấy, cứ tiếp tục tĩnh dưỡng như vậy, đợi A Uyển lớn hơn một chút, chắc cũng có thể trông như các cô nương bình thường khác.
Trên mặt Trưởng công chúa Khang Nghi không ngừng hiện lên nét vui vẻ, yêu thương nhìn nữ nhi, vui vẻ nói: "A Nghiên nói đúng, khí hậu Giang Nam thật sự rất dễ chịu, ôn hòa ấm áp, mùa đông cũng không lạnh như phía bắc, chỉ cần đi về phía nam một chút, thậm chí mùa đông cũng không có tuyết rơi, rất thích hợp để cho A Uyển dưỡng thân thể, ta còn muốn sau này sẽ đến Giang Nam định cư."
Tĩnh Nam quận vương phi cười nói, "Nếu như thật sự tốt cho thân thể A Uyển, các ngươi đi đâu định cư cũng không sao, chẳng qua là đợi đến lúc A Uyển cập kê, thì phải về trong kinh thành chọn cho nàng một vị hôn phu như ý."
Cho dù Giang Nam có tốt hơn nữa, cũng không bằng kinh thành phồn hoa, kinh thành chính là trung tâm chính trị và kinh tế của cả Đại Hạ, ở trong lòng người ở kinh thành cả đời như Tĩnh Nam quận vương phi tuyệt đối sẽ không muốn rời khỏi hoàng thành, cho dù vạn bất đắc dĩ, cũng không muốn để cho ái nữ gả cách xa kinh thành, gả đi xa nhà mẫu thân. Hơn nữa A Uyển là nữ nhi duy nhất của Trưởng công chúa Khang Nghi, sợ rằng Trưởng công chúa Khang Nghi cũng sẽ không đành lòng nhìn thấy nữ nhi gả đi Giang Nam.
Trưởng công chúa Khang Nghi nghe được lời của này của bà, nụ cười trên mặt hơi khựng lại, lặng lẽ gật đầu
A Uyển nhìn mẫu thân một cái, cảm thấy bà nhất định là đang nghĩ tới hôn ước với Thụy Vương thế tử định ra lúc hồi kinh, nếu như không có gì ngoài ý muốn, sau này nàng tuyệt đối sẽ gả cho một gia đình ở trong kinh thành. Thật ra thì A Uyển cũng cảm thấy ở Giang Nam rất tốt, nơi đó không chỉ có phong cảnh đẹp đẽ, nơi đó cũng bởi vì cách xa hoàng thành nên không có nhiều sự việc tầm thường quấy nhiễu cùng lo lắng sợ hãi.
Đáng tiếc, cả đời người đâu thể nào không có điểm ràng buộc ? Có nhiều chỗ tốt hơn nữa, nhưng tâm không ở đó, cũng không có cách nào yên ổn ở lại.
Cười nói mấy câu, Tĩnh Nam quận vương phi liền buông A Uyển xuống, sau đó dắt A Uyển chỉ sang nam hài đang an tĩnh ngồi bên cạnh nói: "A Uyển còn nhớ không, đây là nhi tử của Nghiên di, gọi Vệ Quân, cũng là biểu ca của con. "
Trước kia Vệ Quân cũng đã từng theo mẫu thân đến phủ công chúa gặp mặt A Uyển, bất quá khi đó hai đứa bé đều còn nhỏ, không chừng đã quên mất, cho nên Tĩnh Nam quận vương phi lại giới thiệu hai đứa trẻ với nhau một lần nữa. Hôm nay bà mang nhi tử tới cũng chỉ là do nhất thời nảy sinh ý định, ngược lại hoàn toàn không có suy nghĩ sâu xa gì.
Vệ Quân quả thực cũng không nhớ A Uyển, chỉ mơ hồ nhớ cách đây ba năm mình và mẫu thân đi đến phủ công chúa mấy lần, luôn gặp một tiểu cô nương suy yếu nằm trong một cái phòng tràn đầy mùi thuốc, lần nào thấy ngay đến việc hô hấp cũng đều phải nhẹ nhàng hơn mấy phần, khiến cho người ta cảm thấy hết sức đè nén. Vào lúc này nhìn thấy một tiểu cô nương hơi có vẻ yếu ớt một chút, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng mang vẻ cực kỳ xinh đẹp, lúc cười lên lại hết sức sinh động, không khỏi khiến cho người khác sinh lòng hảo cảm.
Nghe được lời của mẫu thân, Vệ Quân vội vàng đứng lên, cực kỳ quy củ làm lễ ra mắt cùng A Uyển, cử chỉ đúng mực, có thể thấy được gia giáo tốt đã được đặc biệt giáo dục.
"Ra mắt biểu muội!"
Ánh mắt Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn Vệ Quân đầy vẻ tán thưởng, bà cảm thấy đứa nhỏ này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đã có khí độ như vậy, tương lai nhất định bất phàm, có câu nói ba tuổi chứng kiến đến già, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng là trưởng bối nhìn thấy Vệ Quân ra đời, tuy mấy năm không gặp, nhưng ngay từ đầu đã thấy hắn là một đứa trẻ khéo léo hiểu chuyện, nay lớn hơn một chút lại giống như một khối mỹ ngọc ôn nhuận vậy, bây giờ đã có thể nhìn thấy hình dáng của một vị quân tử đầu đội trời chân đạp đất trong tương lai.
A Uyển cũng trả lễ, kêu một tiếng biểu ca, liền thấy một đứa bé trai bảy tuổi hé miệng mỉm cười, một đôi mắt ôn nhuận mà trong suốt, là một hài tử tính tình cực hiền hòa khiến cho người ta sinh lòng yêu thương, cho dù thế nào cũng tốt hơn nhiều so với con Gấu Con Vệ Huyên kia rất nhiều.
A Uyển phát hiện mình gần đây giống như mình có thêm một thói xấu, đó là chỉ cần thấy một hài tử nào tuổi tác tương đều sẽ so sánh với Vệ Huyên, sau đó so tới so lui, phát hiện đứa nào cũng khéo léo dễ thương hơn con Gấu Con Vệ Huyên kia nhiều, đứa nào đứa nấy cũng đơn thuần tốt đẹp, tất cả đều giống như thiên sứ nhỏ.
Che mặt, phải chăng cái con Gấu Con Vệ Huyên này đã tẩy não có hiệu quả? Hình như hắn đã sắp dung nhập vào cuộc sống của nàng vậy, thật sự sợ cả đời này cũng không thoát được hắn.
Chờ hai đứa bé làm lễ ra mắt xong, Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn tường kỹ sắc mặt của nữ nhi, phát hiện tinh thần nàng cũng không tệ lắm, liền ôn nhu nói với Vệ Quân: "Quân nhi có thể cùng biểu muội của con đi đến phòng bên cạnh chơi được không? Thân thể của biểu muội con không tốt, bình thường cũng không có người nào chơi cùng nàng." Bà cũng hy vọng nữ nhi có thêm một người bạn cùng trang lứa để cùng chung sống, như vậy có thể A Uyển sẽ hoạt bát một ít.
Vệ Quân nhìn mẫu thân một cái, thấy mẫu thân cười cười gật đầu, liền khéo léo đáp ứng, tiến lên cầm tay của A Uyển theo sự hướng dẫn của bọn nha hoàn đi đến thư phòng cách vách chơi, nơi này cũng đốt địa long, rất ấm áp, rất thích hợp để ở đó chơi đùa.
Đầu A Uyển đầy hắc tuyến, nhưng là ý tốt của mẫu thân, cũng không muốn cô phụ bà, liền để cho Vệ Quân dắt đi giống như trước kia.
Sau khi hai đứa bé rời đi, Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Tĩnh Nam quận vương phi liền nói một chút truyện vặt trong nhà.
Tĩnh Nam quận vương phi nâng chung trà lên nhấp một ngụm, rồi nói với Trưởng công chúa Khang Nghi: "Đúng rồi, ta quên hỏi, các muội ở Giang Nam có tìm ra vị danh y nào không? Không chỉ riêng A Uyển, muội cũng phải khám một chút. "
Trưởng công chúa Khang Nghi biết bà đang nói đến điều gì, trên mặt hơi có chút khổ sở, thở dài nói: "Thấy thì thấy, nhưng cũng chỉ nói như các thái y trong cung, muội cũng đã chấp nhận số mệnh, thật may là đời này muội còn có A Uyển, muội cũng nên tự cảm thấy hài lòng." Nhìn thấy vẻ thương tiếc trên mặt Tĩnh Nam quận vương phi, liền nói tiếp: "Tỷ cũng biết từ thuở nhỏ thân thể muội đã không tốt, trời sanh thể hàn khó chống đỡ, có thể an toàn sinh hạ A Uyển đã là niềm vui ngoài ý muốn, không thể cưỡng cầu quá nhiều, tránh cho lão thiên gia không chịu được."
Tuy là nói như vậy, Tĩnh Nam quận vương phi vẫn cảm thấy đáng tiếc thay bà, nhẹ giọng nói: "Phò mã thì sao? Hắn nói thế nào?"
"Tướng công a" Trên mặt trưởng công chúa Khang Nghi lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Tướng công nói hài tử là duyên trời cho, có thì có, không có thì không có, muốn cưỡng cầu cũng không được."
Nghe nói như thế, Tĩnh Nam quận vương phi trong nháy mắt có chút thay đổi sắc mặt, nhưng nghĩ đến tính tình của La phò mã, mặc dù có chút ngây thơ đơn thuần, nhưng đứng trên cương vị làm trượng phu và phụ thân thì thật sự không có việc gì có thể chê trách, trong lòng dường như nổi lên vài phần hâm mộ, nghĩ đến trong hậu viện nhà mình có mấy người phụ nhân kia, chỉ có thể thở dài một tiếng
Thế gian này quả nhiên là mỗi người đều có một duyên phận riêng, có được có mất, khó có thể cưỡng cầu.
Hai người nhàn nhã nói chuyện, lại thấy đại nha hoàn nha hoàn thiếp thân của Trưởng công chúa Khang Nghi vén mành đi vào, liếc nhìn Tĩnh Nam quận vương phi, rồi bẩm báo: "Công chúa, Thụy Vương thế tử tới "
Đột nhiên nghe được nha hoàn bẩm báo như vậy, nhất thời Tĩnh Nam quận vương phi hơi giật mình, cho là mình đã nghe lầm, liền nghe Trưởng công chúa Khang Nghi nói: "Mời thế tử vào đi."
Nha hoàn nghe vậy liền đi ra ngoài, Tĩnh Nam quận vương phi nghi ngờ nói: "A viện, việc này là."
Trưởng công chúa Khang Nghi thở dài, nói: "Một lời khó nói hết được, sau này rảnh rỗi muội sẽ nói rõ ràng với tỷ."
Sau khi nghe xong, Tĩnh Nam quận vương phi liền biết bên trong việc này có ẩn tình khác, tất sẽ không nhiều lời dò hỏi nữa.
Chỉ chốc lát sau, nha hoàn vén rèm lên, liền thấy một người mặc cẩm bào màu đỏ, mái tóc đen nhánh của hài tử dùng ngọc quan xa hoa buộc lại đang đi vào, khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết, không có một điểm nào không hoàn hảo, da thịt trắng trẻo, một đôi mắt to đen nhánh cực kỳ sinh động. Mặc dù vô cùng xinh đẹp hoàn mĩ, nhưng giữa hai lông mày lại lộ ra vẻ kiêu căng, vừa nhìn đã biết là một vị chủ tử khó dây vào, không cần phải nói nhiều cũng biết đây chính là Thụy Vương thế tử.
Sau khi hắn đi vào, ánh mắt vòng vo di chuyển ở trong phòng, sau đó nhìn về hướng Tĩnh Nam quận vương phi, con mắt trở lên sâu thẳm, trong mắt tựa hồ xẹt qua vài phần ý tứ không rõ ràng, rồi tiến lên hành lễ thăm hỏi Trưởng công chúa Khang Nghi, còn đối với Tĩnh Nam quận vương phi chẳng qua chỉ làm một cử chỉ cho có.
Tĩnh Nam quận vương phi thường xuyên vào cung tất nhiên biết Thụy Vương thế tử, hiện nay nhìn thấy đức hạnh này của hắn lúc này, miễn cưỡng nhếch môi cười đáp lễ.
"Khang Nghi cô cô, con đến tìm biểu tỷ, biểu tỷ đâu rồi?" Vệ Huyên cười híp mắt hỏi, một bộ dáng "Ta là bé ngoan" bộ dáng đáng yêu của một đứa trẻ làm cho người khác không kìm được mà yêu thương.
Trưởng công chúa Khang Nghi mặc dù không biết tại sao hắn lại chọn thời gian này tới, nhưng cũng sẽ không ngăn cấm hai đứa trẻ bồi dưỡng tình cảm, lập tức liền nói: "A Uyển cùng Quân nhi đang ở thư phòng cách vách chơi đùa, các con đều là hài tử cùng lứa, con cũng đến đó chơi đi." sau đó phân phó bọn nha hoàn phải cẩn thận phục vụ.
Quả nhiên nghe được đáp án không mong muốn nhất, nụ cười trên mặt Vệ Huyên trở lên cứng ngắc, lúc xoay người vẻ mặt liền trầm xuống, ánh mắt âm u, khuôn mặt trở lên dữ tợn, cả người cũng thiếu chút nữa bốc hỏa.
Trưởng công chúa Khang Nghi yêu thương hướng về phía nữ nhi gọi, "A Uyển đến ngồi cạnh mẫu thân."
"Ai nha, đây là A Uyển sao? Mới mấy năm không gặp đã lớn như vậy rồi!" Trên mặt Tĩnh Nam quận vương phi cũng mang theo nét cười vui mừng, chờ đến lúc A Uyển đi đến hành lễ thỉnh an với trưởng bối xong, liền đem vị tiểu cô nương đáng yêu này ôm vào trong ngực, sờ sờ mặt nàng, ôn nhu nói: "A Uyển còn nhớ ta không?"
A Uyển rời kinh lúc còn chưa được bốn tuổi, hài tử còn nhỏ như vậy trí nhớ luôn có hạn, đối một người ngoài ba năm trời không gặp chắc chắn là không có ấn tượng gì, A Uyển lại nhớ được bà, nhưng nàng không thể biểu hiện quá rõ ràng, liền nghiêng đầu nhìn bà, chần chờ nói: "Hình như có nhớ…."
Một giọng nói của bé gái mềm mại ngọt ngào vang lên, hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ của tiểu la lỵ trước mặt, làm cho người ta hết sức thích nghe nàng nói chuyện, người ngồi ở đây không nhịn được đều cười rộ lên, trên khuôn mặt của đứa bé trai ngồi bên cạnh Tĩnh Nam quận vương phi cũng không kìm được hiện lên nét vui vẻ, một đôi mắt ôn nhuận nhìn nàng chăm chú, bên trong còn tràn ngập tò mò.
Tĩnh Nam quận vương phi bị nàng chọc cười, nói: "Nhớ liền nói nhớ, không nhớ liền nói không nhớ, làm sao có thể nói hình như? Nhưng lúc đó con cũng còn nhỏ, không nhớ ta cũng đúng thôi, ta là Nghiên di của con. "
A Uyển biết bà có giao tình khá sâu với công chúa mẫu thân, sau khi nghe xong liền ngoan ngoãn kêu một tiếng "Nghiên di", mà không phải gọi theo như quy củ phải gọi một tiếng "Đường cữu mẫu" hiện Tĩnh Nam quận vương cùng hoàng đế là đường huynh đệ cách hai đời, nên có quan hệ máu mủ xa, nhưng lão Tĩnh Nam quận vương lúc tiên đế lên ngôi đã từng có công. Nên lúc Văn Đức đế lên ngôi đã ban một hoàng ân ngoài dự đoán mọi người, cho nên mặc dù hiện tại phủ Tĩnh Nam quận vương có chút xuống dốc, tuy không còn bằng được đời trước, nhưng vẫn còn chút danh tiếng trong tôn thất.
Nụ cười trên mặt Tĩnh Nam quận vương phi càng sâu, lại thương tiếc vuốt ve mặt của A Uyển, nói với Trưởng công chúa Khang Nghi: "Nghe nói ở Giang Nam non xanh nước biếc, bốn mùa thời tiết đều như mùa xuân, nghĩ đến mấy năm này mọi người ở Giang Nam điều dưỡng chắc cũng không tồi, nhìn A Uyển của chúng ta cũng khỏe mạnh hơn không ít, cũng đã lớn như vậy rồi, trông đã giống những đứa trẻ bình thường, sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Cũng phải thôi, ban đầu nàng là một đứa trẻ yếu ớt như vậy, quanh năm suốt tháng đều bị bệnh phải nằm liệt giường, một năm cũng không ra cửa mấy lần, mỗi lần nhìn thấy thì lại là một lần lo lắng cho đứa bé yếu ớt này. Chỉ lo bất cứ lúc nào đứa bé này cũng có thể sẽ chết yểu, không biết điều này đã kiến cho Trưởng công chúa Khang Nghi tiêu tốn biết bao nhiêu tâm tư mới được như hiện nay, mặc dù vẫn mang một bộ dáng yếu đuối, nhưng cũng đã cao hơn không ít, màu da cũng không còn mang vẻ tái nhợt trong suốt hết như hoa quế cao nữa, mà đã hồng hào hơn một ít, chỉ giống như một miếng ngọc có màu ảm đạm.
Ôm tiểu cô nương thân thể mềm mại vào trong ngực, Tĩnh Nam quận vương phi cảm thấy, cứ tiếp tục tĩnh dưỡng như vậy, đợi A Uyển lớn hơn một chút, chắc cũng có thể trông như các cô nương bình thường khác.
Trên mặt Trưởng công chúa Khang Nghi không ngừng hiện lên nét vui vẻ, yêu thương nhìn nữ nhi, vui vẻ nói: "A Nghiên nói đúng, khí hậu Giang Nam thật sự rất dễ chịu, ôn hòa ấm áp, mùa đông cũng không lạnh như phía bắc, chỉ cần đi về phía nam một chút, thậm chí mùa đông cũng không có tuyết rơi, rất thích hợp để cho A Uyển dưỡng thân thể, ta còn muốn sau này sẽ đến Giang Nam định cư."
Tĩnh Nam quận vương phi cười nói, "Nếu như thật sự tốt cho thân thể A Uyển, các ngươi đi đâu định cư cũng không sao, chẳng qua là đợi đến lúc A Uyển cập kê, thì phải về trong kinh thành chọn cho nàng một vị hôn phu như ý."
Cho dù Giang Nam có tốt hơn nữa, cũng không bằng kinh thành phồn hoa, kinh thành chính là trung tâm chính trị và kinh tế của cả Đại Hạ, ở trong lòng người ở kinh thành cả đời như Tĩnh Nam quận vương phi tuyệt đối sẽ không muốn rời khỏi hoàng thành, cho dù vạn bất đắc dĩ, cũng không muốn để cho ái nữ gả cách xa kinh thành, gả đi xa nhà mẫu thân. Hơn nữa A Uyển là nữ nhi duy nhất của Trưởng công chúa Khang Nghi, sợ rằng Trưởng công chúa Khang Nghi cũng sẽ không đành lòng nhìn thấy nữ nhi gả đi Giang Nam.
Trưởng công chúa Khang Nghi nghe được lời của này của bà, nụ cười trên mặt hơi khựng lại, lặng lẽ gật đầu
A Uyển nhìn mẫu thân một cái, cảm thấy bà nhất định là đang nghĩ tới hôn ước với Thụy Vương thế tử định ra lúc hồi kinh, nếu như không có gì ngoài ý muốn, sau này nàng tuyệt đối sẽ gả cho một gia đình ở trong kinh thành. Thật ra thì A Uyển cũng cảm thấy ở Giang Nam rất tốt, nơi đó không chỉ có phong cảnh đẹp đẽ, nơi đó cũng bởi vì cách xa hoàng thành nên không có nhiều sự việc tầm thường quấy nhiễu cùng lo lắng sợ hãi.
Đáng tiếc, cả đời người đâu thể nào không có điểm ràng buộc ? Có nhiều chỗ tốt hơn nữa, nhưng tâm không ở đó, cũng không có cách nào yên ổn ở lại.
Cười nói mấy câu, Tĩnh Nam quận vương phi liền buông A Uyển xuống, sau đó dắt A Uyển chỉ sang nam hài đang an tĩnh ngồi bên cạnh nói: "A Uyển còn nhớ không, đây là nhi tử của Nghiên di, gọi Vệ Quân, cũng là biểu ca của con. "
Trước kia Vệ Quân cũng đã từng theo mẫu thân đến phủ công chúa gặp mặt A Uyển, bất quá khi đó hai đứa bé đều còn nhỏ, không chừng đã quên mất, cho nên Tĩnh Nam quận vương phi lại giới thiệu hai đứa trẻ với nhau một lần nữa. Hôm nay bà mang nhi tử tới cũng chỉ là do nhất thời nảy sinh ý định, ngược lại hoàn toàn không có suy nghĩ sâu xa gì.
Vệ Quân quả thực cũng không nhớ A Uyển, chỉ mơ hồ nhớ cách đây ba năm mình và mẫu thân đi đến phủ công chúa mấy lần, luôn gặp một tiểu cô nương suy yếu nằm trong một cái phòng tràn đầy mùi thuốc, lần nào thấy ngay đến việc hô hấp cũng đều phải nhẹ nhàng hơn mấy phần, khiến cho người ta cảm thấy hết sức đè nén. Vào lúc này nhìn thấy một tiểu cô nương hơi có vẻ yếu ớt một chút, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng mang vẻ cực kỳ xinh đẹp, lúc cười lên lại hết sức sinh động, không khỏi khiến cho người khác sinh lòng hảo cảm.
Nghe được lời của mẫu thân, Vệ Quân vội vàng đứng lên, cực kỳ quy củ làm lễ ra mắt cùng A Uyển, cử chỉ đúng mực, có thể thấy được gia giáo tốt đã được đặc biệt giáo dục.
"Ra mắt biểu muội!"
Ánh mắt Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn Vệ Quân đầy vẻ tán thưởng, bà cảm thấy đứa nhỏ này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đã có khí độ như vậy, tương lai nhất định bất phàm, có câu nói ba tuổi chứng kiến đến già, Trưởng công chúa Khang Nghi cũng là trưởng bối nhìn thấy Vệ Quân ra đời, tuy mấy năm không gặp, nhưng ngay từ đầu đã thấy hắn là một đứa trẻ khéo léo hiểu chuyện, nay lớn hơn một chút lại giống như một khối mỹ ngọc ôn nhuận vậy, bây giờ đã có thể nhìn thấy hình dáng của một vị quân tử đầu đội trời chân đạp đất trong tương lai.
A Uyển cũng trả lễ, kêu một tiếng biểu ca, liền thấy một đứa bé trai bảy tuổi hé miệng mỉm cười, một đôi mắt ôn nhuận mà trong suốt, là một hài tử tính tình cực hiền hòa khiến cho người ta sinh lòng yêu thương, cho dù thế nào cũng tốt hơn nhiều so với con Gấu Con Vệ Huyên kia rất nhiều.
A Uyển phát hiện mình gần đây giống như mình có thêm một thói xấu, đó là chỉ cần thấy một hài tử nào tuổi tác tương đều sẽ so sánh với Vệ Huyên, sau đó so tới so lui, phát hiện đứa nào cũng khéo léo dễ thương hơn con Gấu Con Vệ Huyên kia nhiều, đứa nào đứa nấy cũng đơn thuần tốt đẹp, tất cả đều giống như thiên sứ nhỏ.
Che mặt, phải chăng cái con Gấu Con Vệ Huyên này đã tẩy não có hiệu quả? Hình như hắn đã sắp dung nhập vào cuộc sống của nàng vậy, thật sự sợ cả đời này cũng không thoát được hắn.
Chờ hai đứa bé làm lễ ra mắt xong, Trưởng công chúa Khang Nghi nhìn tường kỹ sắc mặt của nữ nhi, phát hiện tinh thần nàng cũng không tệ lắm, liền ôn nhu nói với Vệ Quân: "Quân nhi có thể cùng biểu muội của con đi đến phòng bên cạnh chơi được không? Thân thể của biểu muội con không tốt, bình thường cũng không có người nào chơi cùng nàng." Bà cũng hy vọng nữ nhi có thêm một người bạn cùng trang lứa để cùng chung sống, như vậy có thể A Uyển sẽ hoạt bát một ít.
Vệ Quân nhìn mẫu thân một cái, thấy mẫu thân cười cười gật đầu, liền khéo léo đáp ứng, tiến lên cầm tay của A Uyển theo sự hướng dẫn của bọn nha hoàn đi đến thư phòng cách vách chơi, nơi này cũng đốt địa long, rất ấm áp, rất thích hợp để ở đó chơi đùa.
Đầu A Uyển đầy hắc tuyến, nhưng là ý tốt của mẫu thân, cũng không muốn cô phụ bà, liền để cho Vệ Quân dắt đi giống như trước kia.
Sau khi hai đứa bé rời đi, Trưởng công chúa Khang Nghi cùng Tĩnh Nam quận vương phi liền nói một chút truyện vặt trong nhà.
Tĩnh Nam quận vương phi nâng chung trà lên nhấp một ngụm, rồi nói với Trưởng công chúa Khang Nghi: "Đúng rồi, ta quên hỏi, các muội ở Giang Nam có tìm ra vị danh y nào không? Không chỉ riêng A Uyển, muội cũng phải khám một chút. "
Trưởng công chúa Khang Nghi biết bà đang nói đến điều gì, trên mặt hơi có chút khổ sở, thở dài nói: "Thấy thì thấy, nhưng cũng chỉ nói như các thái y trong cung, muội cũng đã chấp nhận số mệnh, thật may là đời này muội còn có A Uyển, muội cũng nên tự cảm thấy hài lòng." Nhìn thấy vẻ thương tiếc trên mặt Tĩnh Nam quận vương phi, liền nói tiếp: "Tỷ cũng biết từ thuở nhỏ thân thể muội đã không tốt, trời sanh thể hàn khó chống đỡ, có thể an toàn sinh hạ A Uyển đã là niềm vui ngoài ý muốn, không thể cưỡng cầu quá nhiều, tránh cho lão thiên gia không chịu được."
Tuy là nói như vậy, Tĩnh Nam quận vương phi vẫn cảm thấy đáng tiếc thay bà, nhẹ giọng nói: "Phò mã thì sao? Hắn nói thế nào?"
"Tướng công a" Trên mặt trưởng công chúa Khang Nghi lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Tướng công nói hài tử là duyên trời cho, có thì có, không có thì không có, muốn cưỡng cầu cũng không được."
Nghe nói như thế, Tĩnh Nam quận vương phi trong nháy mắt có chút thay đổi sắc mặt, nhưng nghĩ đến tính tình của La phò mã, mặc dù có chút ngây thơ đơn thuần, nhưng đứng trên cương vị làm trượng phu và phụ thân thì thật sự không có việc gì có thể chê trách, trong lòng dường như nổi lên vài phần hâm mộ, nghĩ đến trong hậu viện nhà mình có mấy người phụ nhân kia, chỉ có thể thở dài một tiếng
Thế gian này quả nhiên là mỗi người đều có một duyên phận riêng, có được có mất, khó có thể cưỡng cầu.
Hai người nhàn nhã nói chuyện, lại thấy đại nha hoàn nha hoàn thiếp thân của Trưởng công chúa Khang Nghi vén mành đi vào, liếc nhìn Tĩnh Nam quận vương phi, rồi bẩm báo: "Công chúa, Thụy Vương thế tử tới "
Đột nhiên nghe được nha hoàn bẩm báo như vậy, nhất thời Tĩnh Nam quận vương phi hơi giật mình, cho là mình đã nghe lầm, liền nghe Trưởng công chúa Khang Nghi nói: "Mời thế tử vào đi."
Nha hoàn nghe vậy liền đi ra ngoài, Tĩnh Nam quận vương phi nghi ngờ nói: "A viện, việc này là."
Trưởng công chúa Khang Nghi thở dài, nói: "Một lời khó nói hết được, sau này rảnh rỗi muội sẽ nói rõ ràng với tỷ."
Sau khi nghe xong, Tĩnh Nam quận vương phi liền biết bên trong việc này có ẩn tình khác, tất sẽ không nhiều lời dò hỏi nữa.
Chỉ chốc lát sau, nha hoàn vén rèm lên, liền thấy một người mặc cẩm bào màu đỏ, mái tóc đen nhánh của hài tử dùng ngọc quan xa hoa buộc lại đang đi vào, khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết, không có một điểm nào không hoàn hảo, da thịt trắng trẻo, một đôi mắt to đen nhánh cực kỳ sinh động. Mặc dù vô cùng xinh đẹp hoàn mĩ, nhưng giữa hai lông mày lại lộ ra vẻ kiêu căng, vừa nhìn đã biết là một vị chủ tử khó dây vào, không cần phải nói nhiều cũng biết đây chính là Thụy Vương thế tử.
Sau khi hắn đi vào, ánh mắt vòng vo di chuyển ở trong phòng, sau đó nhìn về hướng Tĩnh Nam quận vương phi, con mắt trở lên sâu thẳm, trong mắt tựa hồ xẹt qua vài phần ý tứ không rõ ràng, rồi tiến lên hành lễ thăm hỏi Trưởng công chúa Khang Nghi, còn đối với Tĩnh Nam quận vương phi chẳng qua chỉ làm một cử chỉ cho có.
Tĩnh Nam quận vương phi thường xuyên vào cung tất nhiên biết Thụy Vương thế tử, hiện nay nhìn thấy đức hạnh này của hắn lúc này, miễn cưỡng nhếch môi cười đáp lễ.
"Khang Nghi cô cô, con đến tìm biểu tỷ, biểu tỷ đâu rồi?" Vệ Huyên cười híp mắt hỏi, một bộ dáng "Ta là bé ngoan" bộ dáng đáng yêu của một đứa trẻ làm cho người khác không kìm được mà yêu thương.
Trưởng công chúa Khang Nghi mặc dù không biết tại sao hắn lại chọn thời gian này tới, nhưng cũng sẽ không ngăn cấm hai đứa trẻ bồi dưỡng tình cảm, lập tức liền nói: "A Uyển cùng Quân nhi đang ở thư phòng cách vách chơi đùa, các con đều là hài tử cùng lứa, con cũng đến đó chơi đi." sau đó phân phó bọn nha hoàn phải cẩn thận phục vụ.
Quả nhiên nghe được đáp án không mong muốn nhất, nụ cười trên mặt Vệ Huyên trở lên cứng ngắc, lúc xoay người vẻ mặt liền trầm xuống, ánh mắt âm u, khuôn mặt trở lên dữ tợn, cả người cũng thiếu chút nữa bốc hỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.