Chương 56: Chương 33.2
Vụ Thỉ Dực
14/02/2017
Bên kia Mạnh Tự nâng váy chạy đến sân trước trong viện của A Uyển, tò mò thăm dò một chút phía bên trong.
Thật ra thì nàng không có ấn tượng gì đối với A Uyển, nhưng mẫu thân thường xuyên nhắc đến A Uyển ở bên tai nàng, nàng nghe được một số thông tin của A Uyển từ mẫu thân, đấy cũng coi như là hai người có một chút quan hệ, cho dù không thấy mặt nhau, nhưng tình cảm hiện nay cũng coi là quan hệ tốt chắc cũng không sai biệt lắm, tiểu cô nương Mạnh Tự lúc này cũng cảm thấy hơi khẩn trương.
Mấy nha hoàn đi theo nàng tới thấy bộ dáng ngó nghiêng dáo dác của nàng, thật hết sức ngốc nghếch dễ thương, không nhịn được cùng mím môi nhịn cười, chỉ phía trước nói: "Quận chúa, nơi này là Tư An viện nơi quận chúa chúng ta ở."
Tư An viện là viện tốt nhất trong phủ công chúa, các kiến trúc đình đài lầu các trong viện đã được các vị sư phụ nổi danh tỉ mỉ bố trí, trong đó còn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo sinh trưởng, khiến cho trong viện bốn mùa quanh năm luôn có các loài hoa nở rộ, bố trí nhiều cảnh đẹp như vậy cũng là vì A Uyển để cho nàng mặc dù không thể ra cửa chỉ có thể ở nhà nhưng nàng cũng có thể thưởng thức được cảnh sắc xinh đẹp, có thể nói là đã nhọc lòng.
Mà hai chữ "Tư An" này, cũng là do phò mã La Diệp tự mình lấy, ý nghĩa bên trong là mong nữ nhi cả đời được bình an.
Hôm nay mặc dù tuyết đã ngừng rơi, nhưng bên ngoài vẫn rất lạnh, A Uyển ngồi ở giường nhỏ lật xem một quyển sách dạy đánh cờ, bên cạnh còn để một cái sọt đựng châm tuyến, chính là do lúc trước nàng cùng tú nương học tập thêu thùa mệt mỏi liền để ở một bên.
A Uyển cả ngày vùi ở trong phòng, nên cũng cần tìm chút chuyện làm để giết thời gian, đồng thời việc này cũng có thể rèn luyện tính nhẫn nại của nàng.
"Quận chúa, Trưởng công chúa Khang Bình cùng Phúc Yên quận chúa tới phủ, Phúc Yên quận chúa đang ở bên ngoài" Thanh Yên tới bẩm báo.
A Uyển sau khi nghe xong có chút kinh ngạc, không ngờ tới tiểu cô nương này sẽ đích thân tới tìm nàng, không khỏi bật cười, vội nói: "Để cho tỷ ấy đi vào đi."
Rất nhanh A Uyển liền thấy một cái tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu đi vào, nàng tò mò đông nhìn một chút tây nhìn một chút, mặc dù như vậy có chút không hợp quy củ, nhưng việc này do nàng làm, lại làm cho người khác cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Nàng không có dung mạo suất sắc, nhưng lại trắng trắng non mềm giống như viên gạo nếp vậy, khi cười lên lại ngọt ngào mềm nhũn, khiến cho người khác không nhịn được mà mềm lòng.
Mạnh Tự nhìn chung quanh xong, ánh mắt lập tức liền rời đến tiểu cô nương đang ngồi trên kháng thượng, liền cười nói: "A Uyển, tỷ là Mạnh Tự, muội còn nhớ tỷ tỷ không?"
"Nhớ, A Tự mau tới đây ngồi" A Uyển hướng nàng cười nói.
Mạnh Tự không nghĩ tới làm bạn qua thư từ kiêm biểu muội còn nhớ nàng, nhất thời cao hứng chạy tới, để nha hoàn đem nàng ôm đến kháng thượng ngồi cùng một chỗ với A Uyển.
"Nghe mẫu thân nói muội đã trở lại từ Giang Nam, nhưng bởi vì muội ngã bệnh, cho nên chúng ta không thể tới thăm muội sớm, muội bây giờ thế nào rồi? Thân thể tốt chút nào không? Ở Giang Nam có được chơi nhiều không?" tiểu cô nương Mạnh Tự nũng nịu hỏi.
A Uyển mỉm cười nói: "Hôm nay đã tốt hơn rất nhiều, nhưng do thời tiết giá rét, muội không thể ra khỏi cửa, đã làm phiền biểu tỷ sang đây thăm muội, muội rất vui. Về phần Giang Nam, ở đó là không có gì đáng chê, phong cảnh rất đẹp."
Mạnh Tự gật đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, tò mò hỏi: "Ta nghe Nhị tỷ tỷ nói, ngươi mấy ngày trước đây lúc muội vào cung, đại ma vương Huyên biểu ca vì muội đã đánhTam công chúa cùng Tứ công chúa, có thật như vậy không?"
A Uyển: "…."
"Thật là lợi hại!" Nàng sợ hãi mà than, "Tam công chúa cùng Tứ công chúa rất đáng ghét, các nàng luôn thích liên hiệp cùng nhau bắt nạt người khác, có phải lúc đấy các nàng bắt nạt muội, cho nên Huyên biểu ca nhìn thấy liền sửa trị các nàng?"
Trên lý thuyết cũng có thể nói như thế, A Uyển gật đầu một cái, sau đó lại thấy tiểu cô nương này dùng một loại ánh mắt như nhìn dũng nhìn nàng, "Huyên biểu ca chỉ biết khi dễ người khác, ta chưa từng thấy hắn bênh vực người nào, muội thật là lợi hại, lại có thể thu phục hắn! Nhị tỷ tỷ nói đừng xem thường muội thân thể không tốt, đây là lấy nhu thắng cương."
Nghe tiểu cô nương nói liến thoắng không ngừng, mặt mũi A Uyển đầy hắc tuyết, mấy năm không gặp, ban đầu từ một viên gạo nếp nhỏ bây giờ đã biến thành cái một tiểu cô nương nói nhiều sao? Nghe tiếp nội dung trong lời nói của nàng, hình như đều là do Nhị tỷ tỷ Mạnh vân của nàng dạy, A Uyển là người thân thể yếu không hay ra cửa, cùng ba vị nữ nhi của Trưởng công chúa Khang Bình tiếp xúc cũng không nhiều, ngược lại không nghĩ tới Trưởng công chúa Khang Bình hào sảng lại nuôi ra ba nữ nhi có tính cách khác nhau như vậy.
Với người nói nhiều như tiểu cô nương Mạnh Tự A Uyển không thể nào trả lời hết được, nàng liền tự mình nói không ngừng, ước chừng nói nửa canh giờ, trong lúc nói uống hết ba chén trà, gặm một đĩa đậu Hà Lan vàng, tự mình nói đến bất diệt nhạc hồ, hơn nữa theo như lời nàng nói đại đa số đều là bát quái nhỏ trong kinh thành, A Uyển nghe cũng rất hứng thú, tiểu cô nương này tất nhiên không có bản lãnh tự bản thân đi tìm bát quái, từ trong câu nói của nàng mà biết đều là Nhị cô nương ở phủ Trưởng công chúa Khang Bình nói cho nàng biết.
Chờ lúc tiểu cô nương bởi vì uống nước quá nhiều mà muốn đi thay quần áo, A Uyển vội để nha hoàn mang nàng đi tịnh phòng.
Mạnh Tự khéo léo cùng nha hoàn đi tịnh phòng thay quần áo, rất nhanh liền trở lại, hai gò má hồng hồng nhìn A Uyển, cười có chút xấu hổ, nói: "A Uyển muội thật tốt, lại không ngại ta nói nhiều, Đại tỷ tỷ cùng Nhị tỷ tỷ luôn muốn để cho ta câm miệng, Tam công chúa cùng Tứ công chúa cũng nói ta không lên được mặt bàn, chỉ có muội không chê ta."
A Uyển: " Như vậy rất tốt a, A tự tỷ không cần để ý những lời người khác nói."
Mạnh Tự nhất thời cao hứng gật đầu, gò má càng đỏ hơn, A Uyển không nhịn được đưa tay véo nàng một cái.
Đang lúc hai cái tiểu cô nương đang chơi đùa ở một chỗ, Dư ma ma cười đi vào, nói: "Quận chúa, Phúc Yên quận chúa, Thụy Vương thế tử sang đây thăm người."
A Uyển nghe xong vậy cũng đã thành thói quen, Vệ Huyên hình như là ngày ngày phải tiến cung để đi học, nhưng cũng thường xuyên cúp cua bỏ học đi tìm nàng. Nếu nói là trẻ nít chơi với nhau thì cũng không có vấn đề gì, nhưng căn bản hắn không giống như một đứa bé, thứ nhất là thích dính lấy nàng, sau đó nhất định phải sáp lấy nàng, coi như là chỉ nhìn nàng làm việc, hắn cũng có dáng vẻ thật cao hứng, luôn có bộ dáng một đứa cười híp mắt rất vui vẻ.
Bị hắn kiên trì không ngừng quấy rầy như vậy, A Uyển cảm thấy mình cũng có thói quen với việc hắn dính mình như vậy.
Mạnh Tự nghe thấy Thụy Vương thế tử muốn tới, nhất thời bị dọa cho giật mình, thật nhanh để cho người hầu ôm nàng xuống khỏi kháng.
"A tự tỷ làm sao thế?" A Uyển có chút buồn bực hỏi.
Mạnh Tự làm khuôn mặt đau khổ, dùng một giọng nói cực kỳ đau khổ nói: "Huyên biểu ca là một đại ma Vương, rất kinh khủng, trước kia ta còn bị hắn đẩy ngã đau đến chết. Nhị tỷ tỷ nói, chỉ cần nhìn thấy đại ma Vương là phải đi ra sau vách tường cách hắn chín mươi dặm, nếu không ta sẽ bị đại ma Vương bắt đi làm con dâu, cả đời đều bị hắn lấn áp."
A Uyển: "…." hai biểu tỷ tại sao có thể đe dọa một tiểu cô nương vô tri như vậy?
Đang lúc nàng nói không ngừng, một tiếng hừ lạnh truyền tới: "Ai là đại ma Vương?"
Nha hoàn vén rèm lên, liền thấy Vệ Huyên đang đi tới, Lộ Bình đang đi sau lưng hắn, trong tay còn cầm mấy cái hộp gấm.
Thấy Vệ Huyên đang mặc một bộ cẩm y màu đỏ đi tới, Mạnh Tự bị dọa sợ đến lui lui đầu ra sau, cũng không ngồi xuống kháng, mà là thật nhanh lui đến sau lưng A Uyển, chẳng qua là thân thể gầy nhỏ như vậy làm sao có thể che giấu được nàng.
Vệ Huyên thấy một màn như vậy, hơi nheo mắt, âm thanh lạnh lùng nói: "Đi ra!"
Mạnh Tự dùng sức lắc đầu
A Uyển thấy sắc mặt hắn có gì không đúng, lo lắng hắn sẽ hành động giống như ở trong cung, không nói một lời mà ngay cả công chúa cũng dám đánh, càng không cần phải nói một tiểu bạch thỏ như Mạnh Tự, liền nói với Vệ Huyên nói: "Biểu đệ, tại sao đệ lại tới đây?"
Vệ Huyên không để ý tới nàng, mà là chỉ một ma ma đang đứng hầu hạ ở bên cạnh, để cho nàng đem Mạnh Tự kéo cách xa người A Uyển, "Đừng để cho bản thế tử phải động thủ!" Hắn khinh thường nói.
Ma ma kia cũng biết hắn là hắn đang không vui, sợ hắn thật sự động thủ, vội vàng tiến lên đi sang bên vừa dỗ vừa ôm tiểu chủ tử rời đi, Mạnh Tự mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn nói: "Không cho phép ngươi đánh ta cùng A Uyển!"
Vệ Huyên mặt không thay đổi nhìn cái tiểu nữ oa mềm nhũn này, nhớ tới bộ dáng lúc nàng lớn lên, trong lòng không vừa lòng, có chút không vui nói với nàng, "Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Ta sẽ không đánh A Uyển."
"Ngươi có thể đánh công chúa." Mạnh Tự cảm thấy hắn chính là người xấu thích đánh nhau.
"Ngươi hãy dùng cái đầu ngu xuẩn của ngươi suy nghĩ nhiều một chút, chớ đem mấy con người ngu xuẩn kia so sánh với A Uyển." Vệ Huyên phun ra mấy lời châm chọc, chậm rãi đi tới, cởi giày của bản thân leo đến ngần người của A Uyển ngồi xuống, sau đó hứng về phía mặt của vị la lỵ kia gặm một cái, rốt cuộc cũng đã được thỏa mãn.
Một ngày không được gặm liền cảm thấy không yên lòng a.
A Uyển rất bình tĩnh rút khăn tay từ trong ống tay áo lau mặt.
Mạnh Tự trợn to hai mắt, chỉ Vệ Huyên nói: "Ngươi khinh bạc cô nương nhà người ta! Sau này người nhất định sẽ thành là một đại sắc ma!"
Vệ Huyên căn bản không để ý tới cái vị tiểu cô nương ngu xuẩn này, liền gọi Lộ Bình đem mấy cái hộp gấm kia lấy tới, mở một cái ra cho A Uyển nhìn, rồi như hiến bảo vậy nói: "Đây là vòng tay từ gỗ tử đàn; đây là mộc trâm từ gỗ lim, bên trong còn phát sáng, còn có cái cơ quan nhỏ; đây là vòng tay điêu khắc từ ngà voi, đây là trân châu lớn nhất năm nay Nam Hải tiến cống…."
Theo mỗi một thứ được mang ra từ hộp gấm, theo mỗi lời bạn nhỏ Vệ Huyên nói, tất cả người trong phòng hô hấp cũng chậm một chút, đặc biệt khi nhắc đến viên trân châu lớn do Nam Hải tiến cống xuất hiện, cơ hồ mọi người đều nhìn đến hoa mắt, ngay cả đến một người luôn một mực tránh mặt hắn như Mạnh Tự cũng không nhịn được mà lại gần.
Vệ Huyên cầm lên chuỗi vòng tay bằng gỗ tử đàn đeo lên cổ tay nàng, cười nói với nàng: "Rất đẹp, tỷ thích liền đeo lên, nếu không thích liền ném đi. Còn viên trân châu Nam Hải này ta lấy ở chỗ phụ Vương, tỷ cảm thấy thích liền cầm lấy mà chơi."
A Uyển nhìn thấy cậu bé một lòng lấy lòng nàng, không nhịn được mà muốn che trán, nói: "Đệ mới ít ngày trước đã tặng đồ cho ta, đệ không cần phải làm như vậy."
Vệ Huyên vô cùng lạnh lùng nói, "Đây là đồ của ta, ta muốn đưa người nào thì sẽ đưa cho người đấy, tỷ không thích liền vứt đi."
A Uyển rốt cuộc không nhịn được trừng hắn, đây là vật có thể ném đi sao? Đúng là phá gia chi tử!
Mạnh Tự ở một bên thấy thiếu chút nữa chảy nước miếng, yếu ớt nói: "A Uyển, nếu muội muốn ném đi, tốt nhất nên ném cho ta, ta thích!"
"Cút!" Vệ Huyên trừng nàng một cái.
Mạnh Tự vội vàng co cổ ở rụt sang một bên như chim cút, nàng nhớ rõ lời Nhị tỷ tỷ nói, nên cách vị hỗn thế ma vương này xa một chút!
Thật ra thì nàng không có ấn tượng gì đối với A Uyển, nhưng mẫu thân thường xuyên nhắc đến A Uyển ở bên tai nàng, nàng nghe được một số thông tin của A Uyển từ mẫu thân, đấy cũng coi như là hai người có một chút quan hệ, cho dù không thấy mặt nhau, nhưng tình cảm hiện nay cũng coi là quan hệ tốt chắc cũng không sai biệt lắm, tiểu cô nương Mạnh Tự lúc này cũng cảm thấy hơi khẩn trương.
Mấy nha hoàn đi theo nàng tới thấy bộ dáng ngó nghiêng dáo dác của nàng, thật hết sức ngốc nghếch dễ thương, không nhịn được cùng mím môi nhịn cười, chỉ phía trước nói: "Quận chúa, nơi này là Tư An viện nơi quận chúa chúng ta ở."
Tư An viện là viện tốt nhất trong phủ công chúa, các kiến trúc đình đài lầu các trong viện đã được các vị sư phụ nổi danh tỉ mỉ bố trí, trong đó còn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo sinh trưởng, khiến cho trong viện bốn mùa quanh năm luôn có các loài hoa nở rộ, bố trí nhiều cảnh đẹp như vậy cũng là vì A Uyển để cho nàng mặc dù không thể ra cửa chỉ có thể ở nhà nhưng nàng cũng có thể thưởng thức được cảnh sắc xinh đẹp, có thể nói là đã nhọc lòng.
Mà hai chữ "Tư An" này, cũng là do phò mã La Diệp tự mình lấy, ý nghĩa bên trong là mong nữ nhi cả đời được bình an.
Hôm nay mặc dù tuyết đã ngừng rơi, nhưng bên ngoài vẫn rất lạnh, A Uyển ngồi ở giường nhỏ lật xem một quyển sách dạy đánh cờ, bên cạnh còn để một cái sọt đựng châm tuyến, chính là do lúc trước nàng cùng tú nương học tập thêu thùa mệt mỏi liền để ở một bên.
A Uyển cả ngày vùi ở trong phòng, nên cũng cần tìm chút chuyện làm để giết thời gian, đồng thời việc này cũng có thể rèn luyện tính nhẫn nại của nàng.
"Quận chúa, Trưởng công chúa Khang Bình cùng Phúc Yên quận chúa tới phủ, Phúc Yên quận chúa đang ở bên ngoài" Thanh Yên tới bẩm báo.
A Uyển sau khi nghe xong có chút kinh ngạc, không ngờ tới tiểu cô nương này sẽ đích thân tới tìm nàng, không khỏi bật cười, vội nói: "Để cho tỷ ấy đi vào đi."
Rất nhanh A Uyển liền thấy một cái tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu đi vào, nàng tò mò đông nhìn một chút tây nhìn một chút, mặc dù như vậy có chút không hợp quy củ, nhưng việc này do nàng làm, lại làm cho người khác cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Nàng không có dung mạo suất sắc, nhưng lại trắng trắng non mềm giống như viên gạo nếp vậy, khi cười lên lại ngọt ngào mềm nhũn, khiến cho người khác không nhịn được mà mềm lòng.
Mạnh Tự nhìn chung quanh xong, ánh mắt lập tức liền rời đến tiểu cô nương đang ngồi trên kháng thượng, liền cười nói: "A Uyển, tỷ là Mạnh Tự, muội còn nhớ tỷ tỷ không?"
"Nhớ, A Tự mau tới đây ngồi" A Uyển hướng nàng cười nói.
Mạnh Tự không nghĩ tới làm bạn qua thư từ kiêm biểu muội còn nhớ nàng, nhất thời cao hứng chạy tới, để nha hoàn đem nàng ôm đến kháng thượng ngồi cùng một chỗ với A Uyển.
"Nghe mẫu thân nói muội đã trở lại từ Giang Nam, nhưng bởi vì muội ngã bệnh, cho nên chúng ta không thể tới thăm muội sớm, muội bây giờ thế nào rồi? Thân thể tốt chút nào không? Ở Giang Nam có được chơi nhiều không?" tiểu cô nương Mạnh Tự nũng nịu hỏi.
A Uyển mỉm cười nói: "Hôm nay đã tốt hơn rất nhiều, nhưng do thời tiết giá rét, muội không thể ra khỏi cửa, đã làm phiền biểu tỷ sang đây thăm muội, muội rất vui. Về phần Giang Nam, ở đó là không có gì đáng chê, phong cảnh rất đẹp."
Mạnh Tự gật đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, tò mò hỏi: "Ta nghe Nhị tỷ tỷ nói, ngươi mấy ngày trước đây lúc muội vào cung, đại ma vương Huyên biểu ca vì muội đã đánhTam công chúa cùng Tứ công chúa, có thật như vậy không?"
A Uyển: "…."
"Thật là lợi hại!" Nàng sợ hãi mà than, "Tam công chúa cùng Tứ công chúa rất đáng ghét, các nàng luôn thích liên hiệp cùng nhau bắt nạt người khác, có phải lúc đấy các nàng bắt nạt muội, cho nên Huyên biểu ca nhìn thấy liền sửa trị các nàng?"
Trên lý thuyết cũng có thể nói như thế, A Uyển gật đầu một cái, sau đó lại thấy tiểu cô nương này dùng một loại ánh mắt như nhìn dũng nhìn nàng, "Huyên biểu ca chỉ biết khi dễ người khác, ta chưa từng thấy hắn bênh vực người nào, muội thật là lợi hại, lại có thể thu phục hắn! Nhị tỷ tỷ nói đừng xem thường muội thân thể không tốt, đây là lấy nhu thắng cương."
Nghe tiểu cô nương nói liến thoắng không ngừng, mặt mũi A Uyển đầy hắc tuyết, mấy năm không gặp, ban đầu từ một viên gạo nếp nhỏ bây giờ đã biến thành cái một tiểu cô nương nói nhiều sao? Nghe tiếp nội dung trong lời nói của nàng, hình như đều là do Nhị tỷ tỷ Mạnh vân của nàng dạy, A Uyển là người thân thể yếu không hay ra cửa, cùng ba vị nữ nhi của Trưởng công chúa Khang Bình tiếp xúc cũng không nhiều, ngược lại không nghĩ tới Trưởng công chúa Khang Bình hào sảng lại nuôi ra ba nữ nhi có tính cách khác nhau như vậy.
Với người nói nhiều như tiểu cô nương Mạnh Tự A Uyển không thể nào trả lời hết được, nàng liền tự mình nói không ngừng, ước chừng nói nửa canh giờ, trong lúc nói uống hết ba chén trà, gặm một đĩa đậu Hà Lan vàng, tự mình nói đến bất diệt nhạc hồ, hơn nữa theo như lời nàng nói đại đa số đều là bát quái nhỏ trong kinh thành, A Uyển nghe cũng rất hứng thú, tiểu cô nương này tất nhiên không có bản lãnh tự bản thân đi tìm bát quái, từ trong câu nói của nàng mà biết đều là Nhị cô nương ở phủ Trưởng công chúa Khang Bình nói cho nàng biết.
Chờ lúc tiểu cô nương bởi vì uống nước quá nhiều mà muốn đi thay quần áo, A Uyển vội để nha hoàn mang nàng đi tịnh phòng.
Mạnh Tự khéo léo cùng nha hoàn đi tịnh phòng thay quần áo, rất nhanh liền trở lại, hai gò má hồng hồng nhìn A Uyển, cười có chút xấu hổ, nói: "A Uyển muội thật tốt, lại không ngại ta nói nhiều, Đại tỷ tỷ cùng Nhị tỷ tỷ luôn muốn để cho ta câm miệng, Tam công chúa cùng Tứ công chúa cũng nói ta không lên được mặt bàn, chỉ có muội không chê ta."
A Uyển: " Như vậy rất tốt a, A tự tỷ không cần để ý những lời người khác nói."
Mạnh Tự nhất thời cao hứng gật đầu, gò má càng đỏ hơn, A Uyển không nhịn được đưa tay véo nàng một cái.
Đang lúc hai cái tiểu cô nương đang chơi đùa ở một chỗ, Dư ma ma cười đi vào, nói: "Quận chúa, Phúc Yên quận chúa, Thụy Vương thế tử sang đây thăm người."
A Uyển nghe xong vậy cũng đã thành thói quen, Vệ Huyên hình như là ngày ngày phải tiến cung để đi học, nhưng cũng thường xuyên cúp cua bỏ học đi tìm nàng. Nếu nói là trẻ nít chơi với nhau thì cũng không có vấn đề gì, nhưng căn bản hắn không giống như một đứa bé, thứ nhất là thích dính lấy nàng, sau đó nhất định phải sáp lấy nàng, coi như là chỉ nhìn nàng làm việc, hắn cũng có dáng vẻ thật cao hứng, luôn có bộ dáng một đứa cười híp mắt rất vui vẻ.
Bị hắn kiên trì không ngừng quấy rầy như vậy, A Uyển cảm thấy mình cũng có thói quen với việc hắn dính mình như vậy.
Mạnh Tự nghe thấy Thụy Vương thế tử muốn tới, nhất thời bị dọa cho giật mình, thật nhanh để cho người hầu ôm nàng xuống khỏi kháng.
"A tự tỷ làm sao thế?" A Uyển có chút buồn bực hỏi.
Mạnh Tự làm khuôn mặt đau khổ, dùng một giọng nói cực kỳ đau khổ nói: "Huyên biểu ca là một đại ma Vương, rất kinh khủng, trước kia ta còn bị hắn đẩy ngã đau đến chết. Nhị tỷ tỷ nói, chỉ cần nhìn thấy đại ma Vương là phải đi ra sau vách tường cách hắn chín mươi dặm, nếu không ta sẽ bị đại ma Vương bắt đi làm con dâu, cả đời đều bị hắn lấn áp."
A Uyển: "…." hai biểu tỷ tại sao có thể đe dọa một tiểu cô nương vô tri như vậy?
Đang lúc nàng nói không ngừng, một tiếng hừ lạnh truyền tới: "Ai là đại ma Vương?"
Nha hoàn vén rèm lên, liền thấy Vệ Huyên đang đi tới, Lộ Bình đang đi sau lưng hắn, trong tay còn cầm mấy cái hộp gấm.
Thấy Vệ Huyên đang mặc một bộ cẩm y màu đỏ đi tới, Mạnh Tự bị dọa sợ đến lui lui đầu ra sau, cũng không ngồi xuống kháng, mà là thật nhanh lui đến sau lưng A Uyển, chẳng qua là thân thể gầy nhỏ như vậy làm sao có thể che giấu được nàng.
Vệ Huyên thấy một màn như vậy, hơi nheo mắt, âm thanh lạnh lùng nói: "Đi ra!"
Mạnh Tự dùng sức lắc đầu
A Uyển thấy sắc mặt hắn có gì không đúng, lo lắng hắn sẽ hành động giống như ở trong cung, không nói một lời mà ngay cả công chúa cũng dám đánh, càng không cần phải nói một tiểu bạch thỏ như Mạnh Tự, liền nói với Vệ Huyên nói: "Biểu đệ, tại sao đệ lại tới đây?"
Vệ Huyên không để ý tới nàng, mà là chỉ một ma ma đang đứng hầu hạ ở bên cạnh, để cho nàng đem Mạnh Tự kéo cách xa người A Uyển, "Đừng để cho bản thế tử phải động thủ!" Hắn khinh thường nói.
Ma ma kia cũng biết hắn là hắn đang không vui, sợ hắn thật sự động thủ, vội vàng tiến lên đi sang bên vừa dỗ vừa ôm tiểu chủ tử rời đi, Mạnh Tự mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn nói: "Không cho phép ngươi đánh ta cùng A Uyển!"
Vệ Huyên mặt không thay đổi nhìn cái tiểu nữ oa mềm nhũn này, nhớ tới bộ dáng lúc nàng lớn lên, trong lòng không vừa lòng, có chút không vui nói với nàng, "Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Ta sẽ không đánh A Uyển."
"Ngươi có thể đánh công chúa." Mạnh Tự cảm thấy hắn chính là người xấu thích đánh nhau.
"Ngươi hãy dùng cái đầu ngu xuẩn của ngươi suy nghĩ nhiều một chút, chớ đem mấy con người ngu xuẩn kia so sánh với A Uyển." Vệ Huyên phun ra mấy lời châm chọc, chậm rãi đi tới, cởi giày của bản thân leo đến ngần người của A Uyển ngồi xuống, sau đó hứng về phía mặt của vị la lỵ kia gặm một cái, rốt cuộc cũng đã được thỏa mãn.
Một ngày không được gặm liền cảm thấy không yên lòng a.
A Uyển rất bình tĩnh rút khăn tay từ trong ống tay áo lau mặt.
Mạnh Tự trợn to hai mắt, chỉ Vệ Huyên nói: "Ngươi khinh bạc cô nương nhà người ta! Sau này người nhất định sẽ thành là một đại sắc ma!"
Vệ Huyên căn bản không để ý tới cái vị tiểu cô nương ngu xuẩn này, liền gọi Lộ Bình đem mấy cái hộp gấm kia lấy tới, mở một cái ra cho A Uyển nhìn, rồi như hiến bảo vậy nói: "Đây là vòng tay từ gỗ tử đàn; đây là mộc trâm từ gỗ lim, bên trong còn phát sáng, còn có cái cơ quan nhỏ; đây là vòng tay điêu khắc từ ngà voi, đây là trân châu lớn nhất năm nay Nam Hải tiến cống…."
Theo mỗi một thứ được mang ra từ hộp gấm, theo mỗi lời bạn nhỏ Vệ Huyên nói, tất cả người trong phòng hô hấp cũng chậm một chút, đặc biệt khi nhắc đến viên trân châu lớn do Nam Hải tiến cống xuất hiện, cơ hồ mọi người đều nhìn đến hoa mắt, ngay cả đến một người luôn một mực tránh mặt hắn như Mạnh Tự cũng không nhịn được mà lại gần.
Vệ Huyên cầm lên chuỗi vòng tay bằng gỗ tử đàn đeo lên cổ tay nàng, cười nói với nàng: "Rất đẹp, tỷ thích liền đeo lên, nếu không thích liền ném đi. Còn viên trân châu Nam Hải này ta lấy ở chỗ phụ Vương, tỷ cảm thấy thích liền cầm lấy mà chơi."
A Uyển nhìn thấy cậu bé một lòng lấy lòng nàng, không nhịn được mà muốn che trán, nói: "Đệ mới ít ngày trước đã tặng đồ cho ta, đệ không cần phải làm như vậy."
Vệ Huyên vô cùng lạnh lùng nói, "Đây là đồ của ta, ta muốn đưa người nào thì sẽ đưa cho người đấy, tỷ không thích liền vứt đi."
A Uyển rốt cuộc không nhịn được trừng hắn, đây là vật có thể ném đi sao? Đúng là phá gia chi tử!
Mạnh Tự ở một bên thấy thiếu chút nữa chảy nước miếng, yếu ớt nói: "A Uyển, nếu muội muốn ném đi, tốt nhất nên ném cho ta, ta thích!"
"Cút!" Vệ Huyên trừng nàng một cái.
Mạnh Tự vội vàng co cổ ở rụt sang một bên như chim cút, nàng nhớ rõ lời Nhị tỷ tỷ nói, nên cách vị hỗn thế ma vương này xa một chút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.