Sủng Thê Như Mệnh

Chương 130

Vụ Thỉ Dực

28/08/2021

Nghe tin Tĩnh Nam Quận Vương phi bị bệnh nặng, A Uyển cũng không khỏi sửng sốt, trực giác có chút không tin.

A Uyển thấy vẻ mặt buồn bã của Trưởng Công chúa Khang Nghi, không khỏi hỏi:

“Nương, không phải lần trước dì Nghiên vẫn khỏe sao?”

Kể từ khi từ thôn trang về vào giữa tháng bảy, A Uyển cũng đã cùng mẹ Công chúa tới phủ Tĩnh Nam Quận vương vấn an Tĩnh Nam Quận Vương phi vài lần, dù sao mẫu thân và Tĩnh Nam Quận Vương phi cũng là bạn thân, A Uyển cũng gọi nàng ấy một tiếng dì Nghiên. Bây giờ nàng cũng khỏe hơn, có thể đi cùng mẫu thân tới phủ Tĩnh Nam Quận vương vài lần, nên cũng biết rõ tình trạng của Tĩnh Nam Quận Vương phi.

Trừ lần tháng bảy nàng cùng mẹ Công chúa đi thăm bệnh, sau đó nàng ấy đã sớm hồi phục —— A Uyển nghi ngờ lần đó mẹ Công chúa đã xúi giục nàng ấy chuyện gì đó, khiến nàng ấy tỉnh lại. Người luôn khỏe mạnh, tại sao đột nhiên lại bị bệnh nặng?

Trưởng Công chúa Khang Nghi buồn bã nói:

“Lần trước thay đổi thời tiết, nàng ấy không cẩn thận bị cảm lạnh, vốn tưởng rằng không nghiêm trọng, ai ngờ uống mấy liều thuốc cũng không chuyển biến tốt……”

Theo lời tưởng thuật của mẹ Công chúa, A Uyển đã hiểu tình hình của Tĩnh Nam Quận Vương phi, vì tháng trước nàng ấy không cẩn thận sinh non, sau đó lại không có cẩn thận dưỡng sức, vì thế thân thể dần dần suy yếu. Vài hôm trước, nàng ấy bị cảm nhẹ, vốn tưởng là không sao, nhưng ai ngờ lại mãi không khỏi, cho tới bây giờ, tinh thần càng ngày càng kém, mấy Thái y được mời đến chẩn bệnh, nói tình hình không khả quan, để mọi người chuẩn bị tâm lý.

Thái y nói là, trừ phi xảy ra kỳ tích, nếu không thì chỉ có đường chết.

A Uyển nghe xong thì ngây người, tháng trước Tĩnh Nam Quận Vương phi vì bận rộn, không nghĩ mình mang thai nên đã không để ý tới mà sinh non. May mà chỉ mới mang thai được một tháng, chỉ cần chú ý chăm sóc sức khỏe thì sẽ không sao, nhưng ai ngờ vì một cơn gió lạnh bất chợt, đã khiến nàng ấy suy yếu đến mức này. Điều khiến nàng hoảng hốt chính là y thuật thời đại này lại lạc hậu đến mức ấy, một trận cảm nhẹ đã có thể tước đi mạng người, khó trách lúc nàng còn nhỏ mẹ Công chúa lại trông chừng nàng chặt đến vậy, thậm chí còn để không nàng bước ra khỏi cửa phòng một bước suốt nhiều năm.

Biết Tĩnh Nam Quận Vương phi bị bệnh nặng, lần trước Trưởng Công chúa Khang Nghi đã tới thăm, tình huống không khả qua, cho nên mới nói cho nữ nhi, muốn để nàng qua gặp tỷ muội tốt một lần, nhỡ cho sau này sẽ không có cơ hội.

A Uyển thấy mặt nàng đầy ưu thương, kéo tay nàng nói:

“Nương, chúng ta đi thăm dì Nghiên đi.”

Trưởng Công chúa Khang Nghi sờ đầu nàng, phân phó người đi chuẩn bị xe.

Nhưng lúc ra khỏi cửa, thấy A Uyển còn ôm một con ngỗng trắng trong lòng, con ngỗng nhìn đến nàng, còn rất có tính người quạc một tiếng chào hỏi.

Trưởng Công chúa Khang Nghi sửng sốt, hỏi: “Con mang nó đi làm gì?”

A Uyển bình tĩnh nói:

“Đây là Đại Bạch, nó muốn đi theo, có lẽ dì Nghiên nhìn thấy cũng sẽ thấy thoải mái hơn.”

Thấy A Uyển phải ra ngoài, Đại Bạch cũng ra muốn ngoài chơi, ngậm chặt quần áo nàng không buông, A Uyển đã quen đưa chúng nó theo, cho nên lần này sẽ mang Đại Bạch, lần sau thì mang Nhị Bạch. Tới nhà người ta làm khách, không nên mang cả hai đi cho đỡ ầm ĩ.

Trưởng Công chúa Khang Nghi nghĩ bây giờ Tĩnh Nam Quận Vương phi đang cố sống, không biết sẽ ra đi bất kể lúc nào, nàng biết Vệ Huyên đưa cho A Uyển hai con ngỗng rất nghe lời, sẽ không tấn công người, nuôi như thú cưng. Nếu có thể khiến nàng thoải mái, vậy thì mang đi.

Nhưng mà con ngỗng này đã được nuôi mấy năm, rất mập mạp, Trưởng Công chúa Khang Nghi lo chúng sẽ đè nặng tay nữ nhi, khi thấy cửa xe ngựa mở ra, nó rất có linh tính vẫy cánh nhảy lên, lúc đi vào trong rồi, còn vươn cổ dài ra kêu quạc quạc với các nàng.

Trưởng Công chúa Khang Nghi không nhịn được cười, hai con ngỗng này càng nuôi càng biết nhìn sắc mặt người ta, chẳng trách A Uyển đi đâu cũng thích mang chúng theo.

Sau khi tới rồi phủ Tĩnh Nam Quận vương, biết Trưởng Công chúa Khang Nghi tới, người của phủ Quận vương đương nhiên không dám ngăn cản, vội đón các nàng vào.

Từ khi thời tiết trở lạnh, A Uyển không thích ra ngoài, cho nên gần hai tháng rồi nàng chưa gặp Tĩnh Nam Quận Vương phi, khi gặp được rồi thì không khỏi kinh hãi. Phụ nhân gầy gò xanh xao trên giường lúc này, đâu còn vẻ xinh đẹp đã từng? Bệnh tật đúng là có thể dễ dàng phá hủy sự xinh đep và tự tin của một nữ nhân, sau đó cướp đi sinh mệnh của người đó.

Nhìn thấy nàng, trong lúc nhất thời A Uyển cảm thấy hơi xúc động, nghĩ tới kiếp trước của mình, còn có kiếp này từ khi mới lọt lòng đã yếu ớt, bất kỳ lúc nào cũng có thể mất mạng dù chỉ bị bệnh nhẹ, khiến nàng được phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi che chở mà lớn lên. Lúc đó bọn họ còn trẻ, đã dành hết tình yêu thương cho đứa con đầu lòng, cẩn thận học cách làm cha mẹ, học cách chăm sóc nàng lúc ốm yếu ra sao, chăm bón nàng dần dần khôn lớn.

Tuy Tĩnh Nam Quận Vương phi bị bệnh nặng, nhưng hôm nay tinh thần vẫn tốt hơn trước, oán trách Trưởng Công chúa Khang Nghi:

“Sao ngươi lại dẫn A Uyển tới? Trời giá rét thế này, nếu để nàng bị lạnh thì phải làm sao chứ?”

Trưởng Công chúa Khang Nghi ngồi ở mép giường, cười nói với nàng:

“Nàng gọi ngươi một tiếng dì, đến thăm ngươi không phải là điều nên làm sao? Nếu ngươi thấy không thoải mái thì cứ nằm đi, tĩnh dưỡng cẩn thận, không chừng qua khỏi được trận này thì sẽ tốt lên.”

Tĩnh Nam Quận Vương phi cười khổ nói:

“Tình trạng của thế nào trong lòng ta rõ nhất, không cần an ủi ta.”

Trưởng Công chúa Khang Nghi không vui nói:

“Ngươi nghĩ tới đám Quân Nhi đi, chúng nó còn nhỏ, ngươi nhẫn tâm bỏ rơi chúng sao?”



Có người mẹ nào nỡ lòng bỏ rơi con mình chứ? Nhất là nàng biết trượng phu còn trẻ, tái giá là chuyện đương nhiên, mẹ kế dù có tốt đến mấy cũng đâu bằng mẹ ruột chứ? Nếu trong phủ nghênh đón một người có tính tình tốt, không quá khắt khe với các con, còn nếu một người tính tình không tốt, nam nhân cũng sẽ không cả ngày chú ý tới hậu trạch, không ai che chở hài tử thì rất dễ bị hại. Hơn nữa nàng và trượng phu cũng không phải là phu thê tình cảm sâu đâm, sau này trong phủ sẽ nghênh đón nữ chủ nhân mới, thật ra chuyện này khiến nàng vô cùng lo lắng.

Chỉ là, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, dù nàng luyến tiếc các con, cũng không còn cách nào.

Tĩnh Nam Quận Vương phi nhìn về phía A Uyển đang dựa vào Trưởng Công chúa Khang Nghi, phân phó nha hoàn bên cạnh:

“Đi tới nhà kho lấy hộp gỗ khắc hoa để ở trên kệ thứ ba bên tay trái tới đây.”

Nha hoàn vâng dạ, rồi nhanh chóng đi lấy.

Tĩnh Nam Quận Vương phi được nha hoàn đỡ cố hết sức ngồi dậy, cầm lấy hộp gỗ khắc hoa kia, nhẹ nhàng vuốt ve, cười nói với A Uyển:

“A Uyển đã lớn, dì Nghiên cũng không có gì cho con, bộ trang sức này sẽ tặng con.”

A Uyển muốn đẩy lại theo trực giác, lại bị mẹ Công chúa nhận lấy đưa cho nàng, nói:

“Đây là tâm ý của dì Nghiên con, con cứ nhận đi.”

Lúc này A Uyển mới nhận, cầm rất nặng, sau đó nha hoàn đi theo nhanh chóng tiến tới tiếp nhận. Thấy nàng đã nhận, rốt cuộc Tĩnh Nam Quận Vương phi cũng nở nụ cười, A Uyển suy nghĩ, chợt hiểu ra, đây là Tĩnh Nam Quận Vương phi đang gửi gắm.

Quả nhiên, sau khi nói chuyện một lúc, A Uyển bị mẹ Công chúa dẫn ra ngoài ăn điểm tâm, để nàng biết Lĩnh Nam Quận Vương phi đang lên kế hoạch cho điều xấu nhất.

Sau khi A Uyển rời khỏi đây, Tĩnh Nam Quận Vương phi nói với Trưởng Công chúa Khang Nghi:

“Ta thấy khí sắc của A Uyển ngày càng tốt, sau này ngươi cũng không cần lo lắng quá.”

Nàng biết Trưởng Công chúa Khang Nghi yêu thương nữ nhi bảo bối đến mức nào, nếu con bé không khỏe mạnh hơn thì cũng không để con bé phải ra ngoài vào trời lạnh.

Nghĩ đến đây, nàng suy nghĩ trong lòng, sau đó đột nhiên bật cười.

Người sắp chết, có quá nhiều thứ không thể buông xuôi, nàng cũng muốn tính toán cho đứa con mình sau này, nàng biết nếu sau này ba đứa không ổn, Trưởng Công chúa Khang Nghi nhất định sẽ không ngồi im mặc kệ. Cho dù là vậy, nhưng Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng chỉ là người ngoài, không thể giúp quá nhiều. Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều, bởi vì yêu thương A Uyển, cũng biết nàng yếu ớt, không hợp làm tông phụ trưởng tức, nên chưa bao giờ nghĩ sẽ muốn A Uyển làm con dâu của mình.

Nhưng lúc này, nàng lại hối hận vì chưa từng nghĩ tới. Nếu A Uyển đính hôn với Quân Nhi của nàng, Quân Nhi sẽ là con rể của Trưởng Công chúa Khang Nghi, sau này nàng không còn nữa, nếu xảy ra chuyện gì, Trưởng Công chúa Khang Nghi tuyệt đối sẽ không mặc kệ, muốn ra tay cũng tiện hơn nhiều. Chỉ tiếc là A Uyển đã sớm đính hôn với Thế tử Thụy Vương.

Thế tử Thụy Vương sao có thế so được với Quân Nhi của nàng, không chỉ có dung mạo xuất sắc, tài hoa phẩm hạnh càng ưu tú hơn, dịu dàng, ân cần với người khác, hơn hẳn tính tình ngang ngược, bá đạo của Thế tử Thụy Vương. Với sự hiểu biết của nàng về Trưởng Công chúa Khang Nghi, nếu không đính hôn với Thế tử Thụy Vương, chắc cũng sẽ chọn lựa Quân Nhi. Chỉ tiếc là trước kia nàng không ngờ kiếp số của mình lại ngắn ngủi đến vậy, cơ hội cũng vụt mất.

Tuy trong lòng phức tạp, nhưng là mọi chuyện đã rồi, Tĩnh Nam Quận Vương phi chỉ có thể thở dài một tiếng.

Trưởng Công chúa Khang Nghi không biết tâm tư của bạn tốt, nghe nàng nói vậy, trên mặt cũng lộ ra vài phần vui vẻ, “Chắc là do con bé kiên trì luyện tập, trước kia ta thường lo rằng con bé sẽ không thể bình an lớn lên, đến lúc đó chẳng phải là sẽ khóc đến mù mắt sao, nhưng mấy năm nay, thấy con bé càng ngày càng có tinh thần, ta cũng an tâm.”

Nói mấy câu, rốt cuộc Tĩnh Nam Quận Vương phi cũng nói tới vấn đề chính:

“A Viện, nếu ta thật sự…… Sau này xin ngươi, Quân Nhi đã lớn, ta cũng không lo về hắn, chỉ lo cho hai đứa nhỏ, đến lúc đó cũng ngươi không cần làm gì, chỉ cần trong lúc quan trọng đừng để bọn nhỏ bị người khác làm hại.”

Trưởng Công chúa Khang Nghi vỗ tay nàng, trấn an:

“Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp, nếu bọn nhỏ đã kêu ta bằng dì, đương nhiên ta sẽ trông nom. Ngươi cũng không cần lo, không chừng người mới gả vào sẽ là người tốt?”

Tĩnh Nam Quận Vương phi thở dài nói:

“Đương nhiên như vậy thì không thể tốt hơn.”

Nói rồi, nàng nhỏ giọng nói vài câu với Trưởng Công chúa Khang Nghi, thấy nàng ấy giật mình nhìn mình, cười nói:

“Đây là chút tâm ý của ta, ngươi cứ nhận lấy đi.”

Sao Trưởng Công chúa Khang Nghi có thể chiếm lợi từ nàng, nhưng thấy nàng không an tâm, biết nàng vẫn không yên lòng về nữ nhân sẽ gả vào sau này, liền nói:

“Vậy thì ta cứ nhận lấy, chờ sau này mấy đứa thành thân, ta sẽ đưa cho chúng.”

Tĩnh Nam Quận Vương phi cực kỳ tin tưởng nàng, cũng biết nhân phẩm nàng ra sao, sau khi nghe xong thì cuối cùng cũng có thể tươi cười thoải mái.

Lúc hai người đang nói chuyện trong phòng, một nha hoàn vội vàng chạy vào, bị ma ma canh giữ ở trong phòng trách mắng:

“Hấp ra hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì nữa, không thấy đang có khách sao?”



Tĩnh Nam Quận Vương phi thấy dáng vẻ hoảng loạn của nha hoàn kia, đương nhiên là biết có chuyện xảy ra, trầm giọng nói:

“Sao vậy?”

Vẻ mặt nha hoàn đau khổ, nói:

“Vương phi, vài vị di nương tới, vốn định tới thỉnh an ngài, nhưng…… các nàng bị con ngỗng Quận chúa Thọ An mang đến cắn.”

Tĩnh Nam Quận Vương phi: “……”

Trưởng Công chúa Khang Nghi: “……”

Lúc Trưởng Công chúa Khang Nghi đang thấy hơi ngượng ngùng, ai ngờ lại thấy Tĩnh Nam Quận Vương phi không nhịn được cười, nói với nàng: “A Uyển đúng là một đứa nhỏ tri kỷ, không uổng công ta thương con bé mấy năm nay.”

Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng là người bình tĩnh, nhanh chóng bỏ qua những chuyện xấu hổ đó, cười nói:

“Con bé đúng là tiểu quỷ thích đùa, trước kia không khỏe thì lại giống bà cụ non, làm ta thường xuyên lo tinh thần con bé không phấn chấn, bây giờ khỏe hơn lúc nhỏ, có thể chạy nhảy thì lại thích trêu người khác.”

“Nói gì vậy? Đâu liên quan gì tới A Uyển chứ? Một con vật không hiểu chuyện muốn làm gì thì con bé có thể ngăn cản sao?”

“Ngươi nói đúng.”

Hai nữ nhân không nhịn được nhìn nhau cười, hoàn toàn không thèm quan tâm tới chuyện bên ngoài, Tĩnh Nam Quận Vương phi nói với một ma ma:

“Ngươi ra ngoài xem đi, đừng để con ngỗng làm Quận chúa bị thương.”

Ma ma này đã đi theo Quận Vương phi nửa đời, đương nhiên hiểu ý của chủ tử, quét sạch nỗi buồn mấy ngày nay, cười đáp, rồi dẫn nha hoàn tới báo tin kia ra ngoài.

Sau khi ma ma rời khỏi đây, liền thấy một đám nữ nhân trang điểm lộng lẫy ngã trái ngã phải, khác hẳn với vẻ đoan trang thường ngày, trông rất buồn cười. Một con ngỗng trắng quạc quạc đi trong nhà, còn Quận chúa Thọ An thì ngồi trên giường đất dửng dưng uống trà, làm như không thấy mọi chuyện xảy ra trong phòng.

Ma ma nhìn lướt qua, trong mắt lướt qua ý cười, nói:

“Vương phi đang dưỡng bệnh, các ngươi ồn ào nhốn nháo như vậy còn ra thể thống gì? Cẩn thận ta nói cho Quận vương.”

Đám nữ nhân này lúc nãy bị kia con ngỗng đuổi đến vỡ mật, tuy không bị cắn, nhưng trong lúc chạy không tránh khỏi bị va chạm hoặc té ngã, vào mùa đông thì khó chịu hơn, khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi, búi tóc trên đầu rối bời, quần áo cũng bị nhăn, trông chẳng ra sao, lại nghe ma ma nói vậy, đúng là cực kỳ uất ức……

Đại Bạch ra tay, một đấu hai! Một đám tiểu thiếp nũng nịu đâu phải là đối thủ của nó, chỉ có run rẩy dưới chân nó.

Trong đó có một nữ nhân không có mắt nhìn, theo bản năng chỉ vào A Uyển đang ngồi trên giường đất, nói: “Là ý của nàng ta……”

“Làm càn!”

Ma ma quát lớn:

“Đây là Quận chúa Thọ An, đâu phải người mà ngươi có thể tùy tiện chỉ tay?”

Ma ma quát chói tai, nữ nhân kia vốn đã sợ còn bị quát cho nhũn cả người, liền quỳ rạp xuống đất.

Những nữ nhân khác đương nhiên sẽ không có mắt như vậy, lúc tới đã sớm hỏi thăm biết có khách tới, tuy không biết vị khách là ai, nhưng bây giờ nhìn thấy một bé gái khoảng mười tuổi, suy nghĩ một chút, liền biết vị này chính là Quận chúa Thọ An – nữ nhi của Trưởng Công chúa Khang Nghi, đương nhiên sẽ không mù quáng đi chỉ trích cái gì, chỉ có thể nhận ngậm bồ hòn làm ngọt.

Thấy A Uyển ngồi ở đó không nói câu nào, ma ma tiếp tục nói:

“Vương phi không khỏe, không muốn gặp ai, đã sớm miễn thỉnh an cho các ngươi, hôm nay các ngươi tới đây làm gì?”

Nghe được lời này, đám nữ nhân nhìn thoáng qua nhau, liền để Triệu di nương được Quận vương sủng ái nhất nói trước:

“Mấy ngày rồi chúng ta chưa thỉnh an Vương phi, hôm nay thời tiết không tệ, liền muốn tới đến thăm Vương phi, thiếp nấu canh đã cho Vương phi.”

Ma ma cười lạnh trong lòng, thỉnh an Vương phi cái gì chứ, sợ là đến xem lúc nào Vương phi mới chết nhỉ? Ma ma nhớ tháng trước lúc Vương phi không cẩn thận bị sinh non, đám nữ nhân này vui sướng khi người khác gặp họa, tức giận đến mức suýt chút nữa đã muốn làm thịt các nàng. Áp chế sự phẫn nộ trong lòng, ma ma nói:

“Vương phi có thân phận thế nào, còn các ngươi có thân phận gì? Đừng có vì nghe nói Vương phi có khách tới mà tới đây làm phiền, còn không mau đi xuống? Cẩn thận ta mách Quận vương các ngươi quấy rầy Vương phi tĩnh dưỡng.”

Nghe được lời này, sắc mặt đám người Triệu di nương hơi thay đổi, đành phải lui xuống, nếu không để Quận vương biết được thật, các nàng cũng chẳng có được tốt lành gì. Dù sao Tĩnh Nam Quận vương cũng cần thể diện, thê tử bị bệnh nặng, tuy không biết lúc nào sẽ ra đi, nhưng vẫn chữa trị ổn thỏa, không muốn bạc đãi thê tử đã sinh con cho hắn, còn hạ lệnh không cho người khác tới quấy rầy nàng nghỉ ngơi, chỉ cần Vương phi muốn gì thì đều đưa tới cho nàng.

Nhưng lúc đám nữ nhân này còn chưa kịp chỉnh sửa lại dung mạo rời đi thì Vệ Quân dẫn hai đệ muội tiến vào, ba đứa nhỏ nhìn đám nữ nhân trong phòng trông như là bị người ta hung hăng chà đạp, đều không nhịn được mở to mắt nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Thê Như Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook