Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở Về
Chương 7
Heo Nghiện Trà Sữa
02/11/2019
Thác Bạt Thuận nhìn nàng:" Cách giải như thế nào?"
Nàng nhướng mày, cười ranh ma:" Muốn giải? Vậy có điều kiện gì để đổi không?"
" Nàng muốn gì?"
" Chỉ cần ngươi hứa với ta ba điều kiện, yên tâm sẽ không bảo ngươi làm những điều trái với luân thường đạo lý đâu."
" Được ta hứa với nàng."
" Tạm thời ta vẫn chưa nghĩ ra là điều kiện gì khi nào có ta sẽ nói với ngươi. Đi thôi, về Vĩnh Ngọc cung ta sẽ giúp ngươi giải độc."
Về đến Vĩnh Ngọc cung, nàng lấy ra một cái túi trong đó đựng toàn dược liệu quý, nàng lấy ra từ trong túi một bộ châm cứu và hai viên đan.
" Cởi y phục ra."
Chàng im lặng nhìn nàng, nàng thấy chàng như vậy liền quát lớn:" Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ta chỉ muốn châm cứu đẩy chất độc ra ngoài thôi."
Nghe nàng nói vậy Thác Bạt Thuận cởi y phục ra cho nàng châm cứu, châm cứu xong nàng đưa cho chàng hai viên đan bảo chàng uống. Thác Bạt Thuận cầm lấy hai viên đan rồi nuốt vào, chàng đột nhiên cảm thấy trong cơ thể mình khó chịu, đau đớn vô cùng 'phụt' một ngụm máu đen từ trong miệng chàng phun ra, Kỳ Ân mỉm cười:" Độc trong người của ngươi đã được giải rồi."
Bên ngoài, A Tú hớt hãi chạy vào:" Á... Á... Muội chưa nhìn thấy gì cả."
Kỳ Ân đi đến đánh nhẹ vào đầu A Tú rồi nói:" Muội đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy? Ta chỉ đang giúp hắn giải độc thôi."
" Muội cứ tưởng mới đây mà hai người đã..."
" Muội đó, đầu óc muội toàn suy nghĩ gì không."
A Tú kéo nàng sang một bên nói nhỏ:" Tiểu thư nguy rồi! Thừa tướng, phu nhân và mọi người đều bị tên hoàng đế đó đem vào đại lao hai ngày sau sẽ xử trảm."
Nàng trợn mắt, ánh mắt đầy sự tức giận:" Cái gì? Tên cẩu hoàng đế đó lại muốn xử trảm mọi người? Ta nhất định sẽ giết chết hắn."
Luồng sát khí trên người nàng toả ra đáng sợ khiến Thác Bạt Thuận đứng gần đó cũng cảm nhận được chàng nhíu mày nghĩ thầm:" Tại sao đột nhiên nàng ấy lại toả ra một luồng sát khí đáng sợ như vậy? Nếu là người bình thường chẳng phải sẽ bị nàng ấy doạ chết khiếp rồi sao?"
Chàng tiến lại gần nàng:" Có chuyện gì vậy?"
Nàng giật mình, quay lại nhìn chàng đáp:" Không có gì."
Vừa dứt lời đột nhiên trong đầu nàng hiện lên một suy nghĩ, nàng nhìn chàng cười nhẹ rồi bảo:" Khoan đã, quả thật là có chuyện chuyện này cần nhờ ngươi giúp."
Chàng nhìn thấy nụ cười quỷ dị đó của nàng trong người chàng liền sởn hết da gà.
Nàng nhướng mày, cười ranh ma:" Muốn giải? Vậy có điều kiện gì để đổi không?"
" Nàng muốn gì?"
" Chỉ cần ngươi hứa với ta ba điều kiện, yên tâm sẽ không bảo ngươi làm những điều trái với luân thường đạo lý đâu."
" Được ta hứa với nàng."
" Tạm thời ta vẫn chưa nghĩ ra là điều kiện gì khi nào có ta sẽ nói với ngươi. Đi thôi, về Vĩnh Ngọc cung ta sẽ giúp ngươi giải độc."
Về đến Vĩnh Ngọc cung, nàng lấy ra một cái túi trong đó đựng toàn dược liệu quý, nàng lấy ra từ trong túi một bộ châm cứu và hai viên đan.
" Cởi y phục ra."
Chàng im lặng nhìn nàng, nàng thấy chàng như vậy liền quát lớn:" Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ta chỉ muốn châm cứu đẩy chất độc ra ngoài thôi."
Nghe nàng nói vậy Thác Bạt Thuận cởi y phục ra cho nàng châm cứu, châm cứu xong nàng đưa cho chàng hai viên đan bảo chàng uống. Thác Bạt Thuận cầm lấy hai viên đan rồi nuốt vào, chàng đột nhiên cảm thấy trong cơ thể mình khó chịu, đau đớn vô cùng 'phụt' một ngụm máu đen từ trong miệng chàng phun ra, Kỳ Ân mỉm cười:" Độc trong người của ngươi đã được giải rồi."
Bên ngoài, A Tú hớt hãi chạy vào:" Á... Á... Muội chưa nhìn thấy gì cả."
Kỳ Ân đi đến đánh nhẹ vào đầu A Tú rồi nói:" Muội đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy? Ta chỉ đang giúp hắn giải độc thôi."
" Muội cứ tưởng mới đây mà hai người đã..."
" Muội đó, đầu óc muội toàn suy nghĩ gì không."
A Tú kéo nàng sang một bên nói nhỏ:" Tiểu thư nguy rồi! Thừa tướng, phu nhân và mọi người đều bị tên hoàng đế đó đem vào đại lao hai ngày sau sẽ xử trảm."
Nàng trợn mắt, ánh mắt đầy sự tức giận:" Cái gì? Tên cẩu hoàng đế đó lại muốn xử trảm mọi người? Ta nhất định sẽ giết chết hắn."
Luồng sát khí trên người nàng toả ra đáng sợ khiến Thác Bạt Thuận đứng gần đó cũng cảm nhận được chàng nhíu mày nghĩ thầm:" Tại sao đột nhiên nàng ấy lại toả ra một luồng sát khí đáng sợ như vậy? Nếu là người bình thường chẳng phải sẽ bị nàng ấy doạ chết khiếp rồi sao?"
Chàng tiến lại gần nàng:" Có chuyện gì vậy?"
Nàng giật mình, quay lại nhìn chàng đáp:" Không có gì."
Vừa dứt lời đột nhiên trong đầu nàng hiện lên một suy nghĩ, nàng nhìn chàng cười nhẹ rồi bảo:" Khoan đã, quả thật là có chuyện chuyện này cần nhờ ngươi giúp."
Chàng nhìn thấy nụ cười quỷ dị đó của nàng trong người chàng liền sởn hết da gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.