Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở Về
Chương 9
Heo Nghiện Trà Sữa
02/11/2019
Nàng nghe chàng nói vậy liền mỉm cười đáp:" Ngươi cứ thay y phục đi, chúng ta sẽ thuận lợi cứu mọi người ra yên tâm."
Lời của nàng Thác Bạt Thuận nghe không hiểu nhưng cũng đi thay y phục khác rồi cùng nàng đột nhập vào hoàng cung Tây Hạ.
Ba người cùng đánh ngất thị vệ canh gác rồi mặc y phục thị vệ vào, Kỳ Ân từ trong người đem ra ba cái mặt nạ làm bằng da người đưa cho chàng và A Tú. Chàng cầm lấy tấm mặt nạ da người ấy không hiểu liền hỏi:" Đây là cái gì vậy? Da người?"
Nàng nhìn chàng mỉm cười, nhướng mày lộ rõ vẻ tinh nghịch:" Ngươi có từng nghe qua thuật dịch dung chưa?"
Chàng tròn mắt ngạc nhiên hỏi nàng:" Đây là thuật dịch dung? Nàng biết thuật dịch dung sao?"
A Tú cười nhẹ:" Đại hoàng tử! Ngài vẫn chưa hết ngạc nhiên về tiểu thư đâu, vào bên trong ngài sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa."
Nàng bật cười rồi dịch dung cho chàng và A Tú, ba người họ cùng bước vào trong đại lao. Vừa bước vào nàng lấy cây sáo Vĩ Âm của nàng ra thổi tiếng sáo ấy du dương, nhẹ nhàng nhưng nó lại có thể khiến cho người khác hôn mê trong một thời gian ngắn, đặc biệt hơb chỉ những người nàng muốn cho hôn mê thì khi nghe tiếng sáo này mới hôn mê.
Thác Bạt Thuận không tin vào mắt mình nữa, các thị vệ canh gác đều đã hôn mê, nàng vội chạy đến cha mẹ nàng:" Phụ thân, mẫu thân! Hai người không sao chứ?"
" Ân nhi! Tại sao con lại ở đây?" - Diệp Cảnh Tín kinh ngạc khi nhìn thấy nàng.
Đôi mắt nàng ngấn lệ:" Con đến đây là để cứu mọi người là con đã hại mọi người ra nông nỗi này "
Đường Thẩm Yên lắc đầu, đôi mắt cũng đã đỏ hoe:" Không. Con không có hại mọi người."
Nàng lấy chìa khóa trên người tên thị vệ rồi mở cửa lao cho mọi người đưa mọi người thuận lợi ra ngoài. Trở về quán trọ, Ca Dực nhìn chăm chăm Thác Bạt Thuận rồi hỏi nàng:
" Ân nhi! Người này là ai vậy?"
Nàng liền đáp:" Phụ thân, mẫu thân, ca! Đây là đại hoàng tử của Bắc Lương Thác Bạt Thuận."
Ca Dực giật mình, sững sốt:" Cái gì? Vậy..."
Nàng gật đầu lia lịa, rồi kể lại mọi chuyện cho gia đình nàng nghe. Trời vừa sáng, nàng đã cùng mọi người phi ngựa thật nhanh quay về Bắc Lương, Thác Bạt Thuận đã cho người sắp xếp nơi ở cho gia đình nàng đó chính là phủ riêng của chàng ở ngoài cung. Sau đó, chàng cùng nàng quay trở về cung.
Kỳ Ân vừa về đến Vĩnh Ngọc cũng đã lao thẳng đến giường nằm ngủ một giấc, A Tú nhìn nàng như vậy liền bật cười, Thác Bạt Thuận đi dạo vừa đi chàng vừa nói với Cố Vũ:" Thật sự không ngờ nàng ấy lại không phải là công chúa."
Cố Vũ liền hỏi chàng:" Điện hạ! Việc đại hoàng tử phi không phải là công chúa sẽ gây rất nhiều cản trở cho người, bây giờ thuộc hạ có nên..."
Cố Vũ đưa kiếm trong tay mình lên, chàng quay người nhìn hắn lắc đầu:" Không cần đâu, chuyện của nàng ấy ta sẽ tự giải quyết."
Lời của nàng Thác Bạt Thuận nghe không hiểu nhưng cũng đi thay y phục khác rồi cùng nàng đột nhập vào hoàng cung Tây Hạ.
Ba người cùng đánh ngất thị vệ canh gác rồi mặc y phục thị vệ vào, Kỳ Ân từ trong người đem ra ba cái mặt nạ làm bằng da người đưa cho chàng và A Tú. Chàng cầm lấy tấm mặt nạ da người ấy không hiểu liền hỏi:" Đây là cái gì vậy? Da người?"
Nàng nhìn chàng mỉm cười, nhướng mày lộ rõ vẻ tinh nghịch:" Ngươi có từng nghe qua thuật dịch dung chưa?"
Chàng tròn mắt ngạc nhiên hỏi nàng:" Đây là thuật dịch dung? Nàng biết thuật dịch dung sao?"
A Tú cười nhẹ:" Đại hoàng tử! Ngài vẫn chưa hết ngạc nhiên về tiểu thư đâu, vào bên trong ngài sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa."
Nàng bật cười rồi dịch dung cho chàng và A Tú, ba người họ cùng bước vào trong đại lao. Vừa bước vào nàng lấy cây sáo Vĩ Âm của nàng ra thổi tiếng sáo ấy du dương, nhẹ nhàng nhưng nó lại có thể khiến cho người khác hôn mê trong một thời gian ngắn, đặc biệt hơb chỉ những người nàng muốn cho hôn mê thì khi nghe tiếng sáo này mới hôn mê.
Thác Bạt Thuận không tin vào mắt mình nữa, các thị vệ canh gác đều đã hôn mê, nàng vội chạy đến cha mẹ nàng:" Phụ thân, mẫu thân! Hai người không sao chứ?"
" Ân nhi! Tại sao con lại ở đây?" - Diệp Cảnh Tín kinh ngạc khi nhìn thấy nàng.
Đôi mắt nàng ngấn lệ:" Con đến đây là để cứu mọi người là con đã hại mọi người ra nông nỗi này "
Đường Thẩm Yên lắc đầu, đôi mắt cũng đã đỏ hoe:" Không. Con không có hại mọi người."
Nàng lấy chìa khóa trên người tên thị vệ rồi mở cửa lao cho mọi người đưa mọi người thuận lợi ra ngoài. Trở về quán trọ, Ca Dực nhìn chăm chăm Thác Bạt Thuận rồi hỏi nàng:
" Ân nhi! Người này là ai vậy?"
Nàng liền đáp:" Phụ thân, mẫu thân, ca! Đây là đại hoàng tử của Bắc Lương Thác Bạt Thuận."
Ca Dực giật mình, sững sốt:" Cái gì? Vậy..."
Nàng gật đầu lia lịa, rồi kể lại mọi chuyện cho gia đình nàng nghe. Trời vừa sáng, nàng đã cùng mọi người phi ngựa thật nhanh quay về Bắc Lương, Thác Bạt Thuận đã cho người sắp xếp nơi ở cho gia đình nàng đó chính là phủ riêng của chàng ở ngoài cung. Sau đó, chàng cùng nàng quay trở về cung.
Kỳ Ân vừa về đến Vĩnh Ngọc cũng đã lao thẳng đến giường nằm ngủ một giấc, A Tú nhìn nàng như vậy liền bật cười, Thác Bạt Thuận đi dạo vừa đi chàng vừa nói với Cố Vũ:" Thật sự không ngờ nàng ấy lại không phải là công chúa."
Cố Vũ liền hỏi chàng:" Điện hạ! Việc đại hoàng tử phi không phải là công chúa sẽ gây rất nhiều cản trở cho người, bây giờ thuộc hạ có nên..."
Cố Vũ đưa kiếm trong tay mình lên, chàng quay người nhìn hắn lắc đầu:" Không cần đâu, chuyện của nàng ấy ta sẽ tự giải quyết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.