Sủng Thê Tận Xương: Kiều Thê Đại Bài Của Mục Thiếu
Chương 31: Không Thể Cướp Đoạt Từ Cô (2)
Lê Trân Ni
13/06/2021
Mục Vũ Hạo cầm lấy ly, uống một hớp nước, lẩm bẩm mở miệng nói, "Không biết hôm nay có phải đã dọa sợ cô ấy không mà trễ như vậy lại gửi tin nhắn bảo ngày mai, ngày mốt, ngày kia cũng xin nghỉ, từ trước tới giờ chưa từng có chuyện này." Giống như là nói cho Mục Cận Thần nghe, hoặc như là đang lầm bầm lầu bầu.
Ánh mắt nửa hí của Mục Cận Thần đột nhiên mở ra, đứng dậy dụi tắt tàn thuốc trên tay, nhàn nhạt mở miệng, "Làm sao?"
Trên mặt Mục Vũ Hạo có chút áo não, "Chính là nữ đồng nghiệp hôm nay cậu gặp đó, Cảnh Vô Song, hôm nay cháu tỏ tình với cô ấy." Mục Vũ Hạo nói tới chỗ này thần sắc có chút vui vẻ, một giây kế tiếp lại ảo não, "Nhưng cô ấy nói cô ấy không chấp nhận tình yêu chị em, rõ ràng cô ấy chỉ lớn hơn cháu một tuổi mấy, mà làm như lớn lắm không bằng, không chấp nhận cũng không cần xin nghỉ, cháu còn có thể ăn cô ấy sao."
Mục Cận Thần nhìn đứa cháu ngoại trong mắt anh vẫn còn là một đứa bé to xác, nhàn nhạt trả lời một câu, "Có lẽ người ta thật sự có chuyện." Gọi điện thoại cho Quân Tường đã là một sai lầm, anh không có ý định nói chuyện Cảnh Vô Song bị thương cho anh ta, cô không nói, chắc là không muốn.
"Không thể nào, Vô Song là người công việc, nghe Lý Viêm nói lần trước cô ấy lên sốt đến 39 độ cũng không có xin nghỉ, lần này nhất định là tránh cháu. Cậu, đây là lần đầu tiên cháu tỏ tình đó, mà lại thất bại, nhưng mà cháu sẽ không bỏ cuộc, người phụ nữ tốt như vậy đáng giá để cháu theo đuổi nhiều lần."
Mục Cận Thần hơi nhấc mi mắt, liếc cháu ngoại một cái, cao lớn đẹp trai, sáng sủa như ánh mặt trời, làn da khỏe manh, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt trong veo, đứa bé to xác hai mươi ba tuổi, mỗi một nét mặt đều phụ hợp với hình ảnh tiểu thịt tươi, theo đạo lý đáng lẽ sẽ không tỏ tình thất bại.
"Cậu, cậu nhìn cháu như vậy làm gì, chẳng lẽ phát hiện cháu lại đẹp trai hơn sao? Yên tâm, làm sao cũng không đẹp bằng cậu, đúng rồi, thành thục chững chạc..." Mục Vũ Hạo bỗng nhiên nghiêm túc đánh giá ông cậu mình.
Nếu so với thành thục chững chạc, ai hơn được cậu được chứ?
"Cô ấy nói cô ấy hình mẫu người thành thục chững chạc, không phải là như cậu sao? Cháu quyết định, bắt đầu từ hôm nay, cháu phải học tập mỗi một hành động của cậu, đương nhiên sẽ trở nên chững chạc rồi." Mục Vũ Hạo đưa ra một quyết định trọng đại.
Trong đầu Mục Cận Thần xuất hiện bóng dáng của cô gái rất dễ dàng đỏ mặt, cô ấy thích mẫu người thành thục chững chạc?
Quả nhiên vẫn là tâm tính của cô gái, là thiếu cảm giác an toàn chăng.
Nghe thấy cô nói thích mẫu người thành thục chững chạc, đáy lòng có chút khác thường, anh vô tình đả kích cháu ngoại mình, lúc anh mười sáu tuổi còn thành thục chững chạc hơn Mục Vũ Hạo hai mươi ba tuổi, nhàn nhạt nói một câu, "Thành thục chững chạc là chỉ tâm trí."
"Cháu cũng rất thành thục mà, cậu cảm thấy tâm trí của cháu không chín chắn sao?"
"So với Đường Mộ Bạch, cháu cảm thấy mình như thế nào?"
Bỏ lại một câu như vậy, liền bỏ lại suy nghĩ tại sao có thể thành thục một chút của cháu ngoại, tự ý lên lầu.
"Anh Đường? Làm gì bỗng nhiên nhắc tới anh ấy?"
Mục Vũ Hạo thấy cậu đứng dậy lên lầu, cũng không trả lời vấn đề của anh ta, hướng về phía bóng lưng của anh hô to, "Cậu, nói trước nhé, người phụ nữ kia là cháu thích trước, là của cháu, cậu không thể thích cô ấy."
Thân là người đàn ông, anh ta đương nhiên hiểu rõ sức quyến rũ của cậu mình, thích anh là chuyện dễ dàng, anh cho đồng loại cảm giác nguy hiểm quá mạnh, anh ta phải phòng ngừa, Vô Song thích anh không sao, chỉ cần bảo đảm cậu không thích cô thì không thành vấn đề.
Dù thế nào, anh ta cũng không tin chuyện mà mình phòng ngừa kia lại thành thật.
Mục Cận Thần không để ý tới anh ta, đối với loại vấn đề ngây thơ này, anh không muốn trả lời.
Thích Cảnh Vô Song sao?
Người phụ nữ đó...
Cô đối với anh mà nói chỉ có thể coi là cô gái, phụ nữ thì chưa phải.
Động tâm với anh mà nói, tựa hồ không phải chuyện dễ dàng.
Ánh mắt nửa hí của Mục Cận Thần đột nhiên mở ra, đứng dậy dụi tắt tàn thuốc trên tay, nhàn nhạt mở miệng, "Làm sao?"
Trên mặt Mục Vũ Hạo có chút áo não, "Chính là nữ đồng nghiệp hôm nay cậu gặp đó, Cảnh Vô Song, hôm nay cháu tỏ tình với cô ấy." Mục Vũ Hạo nói tới chỗ này thần sắc có chút vui vẻ, một giây kế tiếp lại ảo não, "Nhưng cô ấy nói cô ấy không chấp nhận tình yêu chị em, rõ ràng cô ấy chỉ lớn hơn cháu một tuổi mấy, mà làm như lớn lắm không bằng, không chấp nhận cũng không cần xin nghỉ, cháu còn có thể ăn cô ấy sao."
Mục Cận Thần nhìn đứa cháu ngoại trong mắt anh vẫn còn là một đứa bé to xác, nhàn nhạt trả lời một câu, "Có lẽ người ta thật sự có chuyện." Gọi điện thoại cho Quân Tường đã là một sai lầm, anh không có ý định nói chuyện Cảnh Vô Song bị thương cho anh ta, cô không nói, chắc là không muốn.
"Không thể nào, Vô Song là người công việc, nghe Lý Viêm nói lần trước cô ấy lên sốt đến 39 độ cũng không có xin nghỉ, lần này nhất định là tránh cháu. Cậu, đây là lần đầu tiên cháu tỏ tình đó, mà lại thất bại, nhưng mà cháu sẽ không bỏ cuộc, người phụ nữ tốt như vậy đáng giá để cháu theo đuổi nhiều lần."
Mục Cận Thần hơi nhấc mi mắt, liếc cháu ngoại một cái, cao lớn đẹp trai, sáng sủa như ánh mặt trời, làn da khỏe manh, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt trong veo, đứa bé to xác hai mươi ba tuổi, mỗi một nét mặt đều phụ hợp với hình ảnh tiểu thịt tươi, theo đạo lý đáng lẽ sẽ không tỏ tình thất bại.
"Cậu, cậu nhìn cháu như vậy làm gì, chẳng lẽ phát hiện cháu lại đẹp trai hơn sao? Yên tâm, làm sao cũng không đẹp bằng cậu, đúng rồi, thành thục chững chạc..." Mục Vũ Hạo bỗng nhiên nghiêm túc đánh giá ông cậu mình.
Nếu so với thành thục chững chạc, ai hơn được cậu được chứ?
"Cô ấy nói cô ấy hình mẫu người thành thục chững chạc, không phải là như cậu sao? Cháu quyết định, bắt đầu từ hôm nay, cháu phải học tập mỗi một hành động của cậu, đương nhiên sẽ trở nên chững chạc rồi." Mục Vũ Hạo đưa ra một quyết định trọng đại.
Trong đầu Mục Cận Thần xuất hiện bóng dáng của cô gái rất dễ dàng đỏ mặt, cô ấy thích mẫu người thành thục chững chạc?
Quả nhiên vẫn là tâm tính của cô gái, là thiếu cảm giác an toàn chăng.
Nghe thấy cô nói thích mẫu người thành thục chững chạc, đáy lòng có chút khác thường, anh vô tình đả kích cháu ngoại mình, lúc anh mười sáu tuổi còn thành thục chững chạc hơn Mục Vũ Hạo hai mươi ba tuổi, nhàn nhạt nói một câu, "Thành thục chững chạc là chỉ tâm trí."
"Cháu cũng rất thành thục mà, cậu cảm thấy tâm trí của cháu không chín chắn sao?"
"So với Đường Mộ Bạch, cháu cảm thấy mình như thế nào?"
Bỏ lại một câu như vậy, liền bỏ lại suy nghĩ tại sao có thể thành thục một chút của cháu ngoại, tự ý lên lầu.
"Anh Đường? Làm gì bỗng nhiên nhắc tới anh ấy?"
Mục Vũ Hạo thấy cậu đứng dậy lên lầu, cũng không trả lời vấn đề của anh ta, hướng về phía bóng lưng của anh hô to, "Cậu, nói trước nhé, người phụ nữ kia là cháu thích trước, là của cháu, cậu không thể thích cô ấy."
Thân là người đàn ông, anh ta đương nhiên hiểu rõ sức quyến rũ của cậu mình, thích anh là chuyện dễ dàng, anh cho đồng loại cảm giác nguy hiểm quá mạnh, anh ta phải phòng ngừa, Vô Song thích anh không sao, chỉ cần bảo đảm cậu không thích cô thì không thành vấn đề.
Dù thế nào, anh ta cũng không tin chuyện mà mình phòng ngừa kia lại thành thật.
Mục Cận Thần không để ý tới anh ta, đối với loại vấn đề ngây thơ này, anh không muốn trả lời.
Thích Cảnh Vô Song sao?
Người phụ nữ đó...
Cô đối với anh mà nói chỉ có thể coi là cô gái, phụ nữ thì chưa phải.
Động tâm với anh mà nói, tựa hồ không phải chuyện dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.