Sủng Thê Tận Xương: Ông Xã Thần Bí Có Chút Hư
Chương 27: Cô đoán, bọn họ sẽ có hiểu tình gì?
Giang Lưu Vân
26/04/2019
Bởi vì buồn bực cùng xấu hổ và giận dữ làm thần trí
lại về tới thân thể của cô, cô quay đầu nhìn về phía Cố Quân Trục: “Nếu
bác trai và bác gái là cha mẹ ruột của tôi, cho nên, hai anh trai nhà
bác, chính là anh ruột của tôi?”
Cố Quân Trục gật đầu: “Phải.”
“Tôi đã gặp bọn họ,” Diệp Tinh Bắc lâm vào hồi ức, thần sắc chua xót, buồn bã mất mát: "Bọn họ cũng không thích tôi, nhìn thấy tôi, lạnh lùng, một câu cũng không muốn nói với tôi.”
“Khi đó bọn họ còn không biết cô là em gái ruột của bọn họ,” Cố Quân Trục nói: “Cha mẹ cô sau khi chết, hai anh em bọn họ đã bị ông ngoại bà ngoại cô đón đi mất, ngay cả họ đều sửa lại họ ông ngoại cô, bọn họ không chỉ không thích cô, đối với những người khác trong Giang gia cũng không thân cận.”
“Vâng,” Diệp Tinh Bắc gật đầu: “Lúc tôi ở Giang gia, từng nghe người ta nói qua, tôi…… Ông ngoại bà ngoại của tôi, chỉ có bác gái của tôi……”
“Mẹ cô!” Cố Quân Trục sửa đúng: “Từ Yến Lai không có tư cách làm mẹ cô! Mẹ cô tên Tạ Thấm Nguyệt, bà là người phụ nữ tốt, nếu bà còn sống, bà nhất định sẽ vô cùng yêu thương bà!”
“Đúng vậy, mẹ tôi!” Hốc mắt Diệp Tinh Bắc có chút ướt át: “Ba mẹ tôi sau khi mất vì bị tai nạn xe cộ, ông ngoại bà ngoại tôi liền đón hai người anh tới kinh thành, sửa họ hai anh tôi thành họ ông ngoại, họ Tạ, bởi vì cái này, Tạ gia cùng Giang gia tranh cãi vô cùng không thoải mái, gần như đoạn tuyệt lui tới, chỉ có ngày lễ ngày tết, xuất phát từ lễ tiết, hai anh tôi, mới có thể tới Giang gia tặng quà cho ông nội.”
“Tôi nghe người ta nói, ông nội của tôi trước kia rất thương yêu hai anh ấy, thẳng đến sau khi bọn họ sửa lại họ Tạ, mới không thích bọn họ, cảm thấy bọn họ ném mặt mũi Giang gia, làm ông sau khi chết không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Giang gia.”
Cố Quân Trục nghĩ đến chút cái gì, bộ dáng suy tư, một lát sau mới hỏi: “Tình cảm giữa cô và ông cô không tồi?”
“Cũng tạm,” Diệp Tinh Bắc gật đầu nói: “Ông nội là người duy nhất trong Giang gia đối xử tốt với tôi, ông ấy là thiệt tình yêu thương tôi, lúc tôi bị đuổi ra khỏi gia môn, ông nội bởi vì sinh bệnh, hôn mê bất tỉnh, nằm ở bệnh viện, nói cách khác, hai vợ chồng Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai không dám đối xử với tôi như vậy.”
Cố Quân Trục nhìn Diệp Tinh Bắc, ánh mắt thâm thúy, ý vị thâm trường: “Cô tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, ông nội cô có lẽ cũng không tốt như mặt ngoài cô nhìn thấy.”
Diệp Tinh Bắc ngẩn ra, nhíu mày: “Anh có ý tứ gì?”
“Hiện tại còn không thể xác định, cho nên không có biện pháp nói hết cho cô,” Ánh mắt Cố Quân Trục thông qua cửa sổ xe nhìn ra cửa lớn xa hoa của Giang gia cách đó không xa: “Giang gia này, ẩn giấu rất nhiều bí mật không muốn người biết, chỉ cần cô có tâm, sớm muộn gì có ngày, từng chuyện, từng cái, cô sẽ tìm được đáp án cho tất cả bí mật.”
Diệp Tinh Bắc bị ám chỉ trong giọng nói anh, làm cho sống lưng tê dại, mày nhăn càng chặt: “Anh đừng cố lộng huyền hư, anh rốt cuộc có ý tứ gì?”
Cố Quân Trục nhìn cô: “Ý tôi là, Giang gia hoa đoàn cẩm thốc, không biết che giấu bao nhiêu dơ bẩn xấu xa, ông nội, cũng không công chính thuần lương như cô tưởng tượng, có lẽ, big BOSS lớn nhất sau lưng chính là ông ta!”
“Anh nói bậy gì đó?” Giang lão gia tử là người Giang gia đối xử với cô tốt nhất, Diệp Tinh Bắc không muốn nghe Cố Quân Trục suy đoán không có căn cứ, nói bậy về Giang lão gia tử.
Cố Quân Trục mỉm cười, không nói sâu hơn, thay đổi đề tài: "Mặc kệ những người khác như thế nào, dù sao Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai không phải người tốt là được, còn có Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ, năm đó những người này đều kết phường bôi nhọ hãm hại người của cô, hiện tại cô muốn dương mi thổ khí sao?”
“Đương nhiên!” Diệp Tinh Bắc quay đầu nhìn Giang gia ngoài cửa sổ xe, cười lạnh: "Ngay cả ông trời đều giúp tôi, để Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ đến Tinh Cung ký hợp đồng làm nghệ sĩ, các cô ký hiệp ước mười năm ở Tinh Cung, mười năm nay, bọn họ phải nghe tôi, tôi muốn bọn họ như thế nào thì như thế đó, còn có cái nào hả giận hơn cái này hơn chứ?”
“Có,” Cố Quân Trục mỉm cười nhìn cô, rất khẳng định nói: “Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai đưa cô đến Cố gia, đây vì tôi sắp chết, đưa cô đến Cố gia thay Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ làm quả phụ, cô nói, khi cô kéo cánh tay của tôi, thân mật xuất hiện ở trước mặt bọn họ, bọn họ phát hiện tôi sống rất tốt, còn nhất kiến chung tình với cô, ân ân ái ái, cô thành con dâu Cố gia - hào môn đứng đầu kinh thành, nhưng mà cũng không làm quả phụ, cô đoán, bọ họ sẽ có biểu tình gì?”
Cố Quân Trục gật đầu: “Phải.”
“Tôi đã gặp bọn họ,” Diệp Tinh Bắc lâm vào hồi ức, thần sắc chua xót, buồn bã mất mát: "Bọn họ cũng không thích tôi, nhìn thấy tôi, lạnh lùng, một câu cũng không muốn nói với tôi.”
“Khi đó bọn họ còn không biết cô là em gái ruột của bọn họ,” Cố Quân Trục nói: “Cha mẹ cô sau khi chết, hai anh em bọn họ đã bị ông ngoại bà ngoại cô đón đi mất, ngay cả họ đều sửa lại họ ông ngoại cô, bọn họ không chỉ không thích cô, đối với những người khác trong Giang gia cũng không thân cận.”
“Vâng,” Diệp Tinh Bắc gật đầu: “Lúc tôi ở Giang gia, từng nghe người ta nói qua, tôi…… Ông ngoại bà ngoại của tôi, chỉ có bác gái của tôi……”
“Mẹ cô!” Cố Quân Trục sửa đúng: “Từ Yến Lai không có tư cách làm mẹ cô! Mẹ cô tên Tạ Thấm Nguyệt, bà là người phụ nữ tốt, nếu bà còn sống, bà nhất định sẽ vô cùng yêu thương bà!”
“Đúng vậy, mẹ tôi!” Hốc mắt Diệp Tinh Bắc có chút ướt át: “Ba mẹ tôi sau khi mất vì bị tai nạn xe cộ, ông ngoại bà ngoại tôi liền đón hai người anh tới kinh thành, sửa họ hai anh tôi thành họ ông ngoại, họ Tạ, bởi vì cái này, Tạ gia cùng Giang gia tranh cãi vô cùng không thoải mái, gần như đoạn tuyệt lui tới, chỉ có ngày lễ ngày tết, xuất phát từ lễ tiết, hai anh tôi, mới có thể tới Giang gia tặng quà cho ông nội.”
“Tôi nghe người ta nói, ông nội của tôi trước kia rất thương yêu hai anh ấy, thẳng đến sau khi bọn họ sửa lại họ Tạ, mới không thích bọn họ, cảm thấy bọn họ ném mặt mũi Giang gia, làm ông sau khi chết không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Giang gia.”
Cố Quân Trục nghĩ đến chút cái gì, bộ dáng suy tư, một lát sau mới hỏi: “Tình cảm giữa cô và ông cô không tồi?”
“Cũng tạm,” Diệp Tinh Bắc gật đầu nói: “Ông nội là người duy nhất trong Giang gia đối xử tốt với tôi, ông ấy là thiệt tình yêu thương tôi, lúc tôi bị đuổi ra khỏi gia môn, ông nội bởi vì sinh bệnh, hôn mê bất tỉnh, nằm ở bệnh viện, nói cách khác, hai vợ chồng Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai không dám đối xử với tôi như vậy.”
Cố Quân Trục nhìn Diệp Tinh Bắc, ánh mắt thâm thúy, ý vị thâm trường: “Cô tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, ông nội cô có lẽ cũng không tốt như mặt ngoài cô nhìn thấy.”
Diệp Tinh Bắc ngẩn ra, nhíu mày: “Anh có ý tứ gì?”
“Hiện tại còn không thể xác định, cho nên không có biện pháp nói hết cho cô,” Ánh mắt Cố Quân Trục thông qua cửa sổ xe nhìn ra cửa lớn xa hoa của Giang gia cách đó không xa: “Giang gia này, ẩn giấu rất nhiều bí mật không muốn người biết, chỉ cần cô có tâm, sớm muộn gì có ngày, từng chuyện, từng cái, cô sẽ tìm được đáp án cho tất cả bí mật.”
Diệp Tinh Bắc bị ám chỉ trong giọng nói anh, làm cho sống lưng tê dại, mày nhăn càng chặt: “Anh đừng cố lộng huyền hư, anh rốt cuộc có ý tứ gì?”
Cố Quân Trục nhìn cô: “Ý tôi là, Giang gia hoa đoàn cẩm thốc, không biết che giấu bao nhiêu dơ bẩn xấu xa, ông nội, cũng không công chính thuần lương như cô tưởng tượng, có lẽ, big BOSS lớn nhất sau lưng chính là ông ta!”
“Anh nói bậy gì đó?” Giang lão gia tử là người Giang gia đối xử với cô tốt nhất, Diệp Tinh Bắc không muốn nghe Cố Quân Trục suy đoán không có căn cứ, nói bậy về Giang lão gia tử.
Cố Quân Trục mỉm cười, không nói sâu hơn, thay đổi đề tài: "Mặc kệ những người khác như thế nào, dù sao Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai không phải người tốt là được, còn có Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ, năm đó những người này đều kết phường bôi nhọ hãm hại người của cô, hiện tại cô muốn dương mi thổ khí sao?”
“Đương nhiên!” Diệp Tinh Bắc quay đầu nhìn Giang gia ngoài cửa sổ xe, cười lạnh: "Ngay cả ông trời đều giúp tôi, để Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ đến Tinh Cung ký hợp đồng làm nghệ sĩ, các cô ký hiệp ước mười năm ở Tinh Cung, mười năm nay, bọn họ phải nghe tôi, tôi muốn bọn họ như thế nào thì như thế đó, còn có cái nào hả giận hơn cái này hơn chứ?”
“Có,” Cố Quân Trục mỉm cười nhìn cô, rất khẳng định nói: “Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai đưa cô đến Cố gia, đây vì tôi sắp chết, đưa cô đến Cố gia thay Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ làm quả phụ, cô nói, khi cô kéo cánh tay của tôi, thân mật xuất hiện ở trước mặt bọn họ, bọn họ phát hiện tôi sống rất tốt, còn nhất kiến chung tình với cô, ân ân ái ái, cô thành con dâu Cố gia - hào môn đứng đầu kinh thành, nhưng mà cũng không làm quả phụ, cô đoán, bọ họ sẽ có biểu tình gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.