Sủng Thê Tuyệt Đối: Quân Thiếu Đừng Trêu Loạn
Chương 16: Mối Quan Hệ Thân Thiết Hơn Tình Đồng Chí
Năng Năng
22/08/2022
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, người đàn ông này sau khi gặp lại cô đều ra vẻ không quen biết, nhưng không thể không nói, chuyện này đối với cô là chuyện tốt.
Cơm nước xong, Trang Thư Khuynh tạm biệt Tiểu Liêu, trở lại ký túc xá ngủ trưa, sau khi thức dậy, cô mở điện thoại lên thì thấy, Tần Hoài Tâm đã gửi cho cô một cái tin nhăn.
Tần Hoài Tâm: Sao rồi? Thú vị không?
Trang Thư Khuynh không thèm suy nghĩ trả lời: Đùa tớ à? Suy nghĩ của cậu đã xúc phạm nghiêm trọng đến nơi thiêng liêng trong tâm trí tớ.
Tần Hoài Tâm có lẽ đang chơi điện thoại, trả lời tin nhắn rất nhanh: Cậu đừng giả vờ với tớ, nói đi, có nhiều trai đẹp không? Cậu có ý định tán anh nào không?
Cô nhìn dòng tin nhắn này, trợn mắt nhìn trần nhà, người cô muốn tán thì chưa gặp được, nhưng lại gặp được người cô đã từng tán.
Nghĩ một chút, cô quyết định không nói chuyện này cho Tần Hoài Tâm, tùy tiện trả lời cô ấy hai câu rồi cất điện thoại, bắt đầu nghiên cứu thời gian biểu A Tinh đưa cô.
Lúc này, họ hẳn là đang huấn luyện, công việc phỏng vấn của cô không thể tiến hành, cô thu dọn đồ đạc một chút và ra ngoài với máy quay.
Tới quân doanh mà không chụp được những dáng người mạng mẽ của bộ đội thì cút đi mà chết. Vì vậy, Trang Thư Khuynh đi vào sân thể dục.
Trên đường đi, cô đã điều chỉnh tâm trạng của mình thật tốt và chuẩn bị tinh thần gặp lại người đàn ông kia, nhưng không ngờ là người ấy không có ở đây.
Phát hiện này khiến cô cảm thấy vô cùng vui sướng, cô tùy ý chụp ảnh, ghi lại từng khoảnh khắc của các chiến sĩ.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Trang Thư Khuynh bỗng cứng đờ người đứng đó, đơn giản vì ống kính của cô đột nhiên xuất hiện một bóng dáng.
Người đàn ông nghiêng người đứng đó, dường như không phát hiện mình đã lọt vào ống kính của Trang Thư Khuynh, nghiêm túc nhìn các chiến sĩ đang huấn luyện.
Anh có một chiếc mũi cao, đôi môi mỏng và cặp lông mày hình kiếm, hướng thẳng vào thái dương đang khuất sau những sợi tóc đen láy. Vẻ ngoài điển trai và đường nét khuôn mặt hoàn hảo.
Thời khắc đó, Trang Thư Khuynh ma xui quỷ khiến thế nào mà nhấn máy ảnh liên tục...
Người đàn ông dường như có linh cảm, bỗng dưng quay đầu lại, con ngươi lạnh lùng nhìn về phía cô, cô vẫn duy trì tư thế ấy, dần dần quay đầu, cất bước rời đi...
“Đứng lại.”
Trang Thư Khuynh liền đứng lại, quay lưng về phía anh, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập sự bối rối. Đang nghĩ xem phải lấy lý do gì, người đàn ông đã đi đến trước mặt cô, không rõ có mục đích gì mà nhìn cô.
Cô để camera chắn trước mắt xuống, giả vờ bình tĩnh, “Xin chào, đồng chí!”
Đồng chí?
Đáy mắt Lục Cận Dương vụt qua một tia dao động, “Cô đi cùng tôi.” Dứt lời, anh bước đi.
Trang Thư Khuynh do dự một lát sau, đi theo, nhưng không thể ngờ rằng nơi anh muốn đưa cô đi là ký túc xá của anh!
Cô đứng ở cửa ký túc xá của anh, không đi vào.
Lục Cận Dương quay đầu lại, thấy người con gái đứng ở ngoài cửa không đi vào, mày kiếm nhíu lại, “Vào đi.”
“À.”
Thấy cô đi đến, ang ngồi xuống ghế sô pha, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, “Ngồi đi.”
Nhưng ánh mắt Trang Thư Khuynh quét qua ghế sô pha bên cạnh, cô không cử động.
Cô đứng trước mặt anh, cách hai mét, “Tôi đứng là được rồi. Không biết đồng chí gọi tôi tới đây là có chuyện gì?”
Lục Cận Dương nhướng mày, lại là đồng chí, gọi nghiện rồi sao?
Anh chợt đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh cô, đứng nghiêm, hai mắt không chớp mà nhìn chằm chằm cô, “Đồng chí? Tôi tưởng, mối quan hệ của chúng ta thân thiết hơn tình đồng chí.”
Trang Thư Khuynh sửng sốt, “Có ý gì?”
Lục Cận Dương thấy cô rốt cuộc cũng có phản ứng, trong mắt anh hiện lên một tia hài hước, nhưng nhanh chóng biến mất.
“Ý trên mặt chữ.” Nói xong câu đó anh lại ngồi xuống ghế rồi chỉ vị trí ghế sô pha bên cạnh, “Tôi không thích người khác từ trên cao nhìn tôi.”
Cơm nước xong, Trang Thư Khuynh tạm biệt Tiểu Liêu, trở lại ký túc xá ngủ trưa, sau khi thức dậy, cô mở điện thoại lên thì thấy, Tần Hoài Tâm đã gửi cho cô một cái tin nhăn.
Tần Hoài Tâm: Sao rồi? Thú vị không?
Trang Thư Khuynh không thèm suy nghĩ trả lời: Đùa tớ à? Suy nghĩ của cậu đã xúc phạm nghiêm trọng đến nơi thiêng liêng trong tâm trí tớ.
Tần Hoài Tâm có lẽ đang chơi điện thoại, trả lời tin nhắn rất nhanh: Cậu đừng giả vờ với tớ, nói đi, có nhiều trai đẹp không? Cậu có ý định tán anh nào không?
Cô nhìn dòng tin nhắn này, trợn mắt nhìn trần nhà, người cô muốn tán thì chưa gặp được, nhưng lại gặp được người cô đã từng tán.
Nghĩ một chút, cô quyết định không nói chuyện này cho Tần Hoài Tâm, tùy tiện trả lời cô ấy hai câu rồi cất điện thoại, bắt đầu nghiên cứu thời gian biểu A Tinh đưa cô.
Lúc này, họ hẳn là đang huấn luyện, công việc phỏng vấn của cô không thể tiến hành, cô thu dọn đồ đạc một chút và ra ngoài với máy quay.
Tới quân doanh mà không chụp được những dáng người mạng mẽ của bộ đội thì cút đi mà chết. Vì vậy, Trang Thư Khuynh đi vào sân thể dục.
Trên đường đi, cô đã điều chỉnh tâm trạng của mình thật tốt và chuẩn bị tinh thần gặp lại người đàn ông kia, nhưng không ngờ là người ấy không có ở đây.
Phát hiện này khiến cô cảm thấy vô cùng vui sướng, cô tùy ý chụp ảnh, ghi lại từng khoảnh khắc của các chiến sĩ.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Trang Thư Khuynh bỗng cứng đờ người đứng đó, đơn giản vì ống kính của cô đột nhiên xuất hiện một bóng dáng.
Người đàn ông nghiêng người đứng đó, dường như không phát hiện mình đã lọt vào ống kính của Trang Thư Khuynh, nghiêm túc nhìn các chiến sĩ đang huấn luyện.
Anh có một chiếc mũi cao, đôi môi mỏng và cặp lông mày hình kiếm, hướng thẳng vào thái dương đang khuất sau những sợi tóc đen láy. Vẻ ngoài điển trai và đường nét khuôn mặt hoàn hảo.
Thời khắc đó, Trang Thư Khuynh ma xui quỷ khiến thế nào mà nhấn máy ảnh liên tục...
Người đàn ông dường như có linh cảm, bỗng dưng quay đầu lại, con ngươi lạnh lùng nhìn về phía cô, cô vẫn duy trì tư thế ấy, dần dần quay đầu, cất bước rời đi...
“Đứng lại.”
Trang Thư Khuynh liền đứng lại, quay lưng về phía anh, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập sự bối rối. Đang nghĩ xem phải lấy lý do gì, người đàn ông đã đi đến trước mặt cô, không rõ có mục đích gì mà nhìn cô.
Cô để camera chắn trước mắt xuống, giả vờ bình tĩnh, “Xin chào, đồng chí!”
Đồng chí?
Đáy mắt Lục Cận Dương vụt qua một tia dao động, “Cô đi cùng tôi.” Dứt lời, anh bước đi.
Trang Thư Khuynh do dự một lát sau, đi theo, nhưng không thể ngờ rằng nơi anh muốn đưa cô đi là ký túc xá của anh!
Cô đứng ở cửa ký túc xá của anh, không đi vào.
Lục Cận Dương quay đầu lại, thấy người con gái đứng ở ngoài cửa không đi vào, mày kiếm nhíu lại, “Vào đi.”
“À.”
Thấy cô đi đến, ang ngồi xuống ghế sô pha, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, “Ngồi đi.”
Nhưng ánh mắt Trang Thư Khuynh quét qua ghế sô pha bên cạnh, cô không cử động.
Cô đứng trước mặt anh, cách hai mét, “Tôi đứng là được rồi. Không biết đồng chí gọi tôi tới đây là có chuyện gì?”
Lục Cận Dương nhướng mày, lại là đồng chí, gọi nghiện rồi sao?
Anh chợt đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh cô, đứng nghiêm, hai mắt không chớp mà nhìn chằm chằm cô, “Đồng chí? Tôi tưởng, mối quan hệ của chúng ta thân thiết hơn tình đồng chí.”
Trang Thư Khuynh sửng sốt, “Có ý gì?”
Lục Cận Dương thấy cô rốt cuộc cũng có phản ứng, trong mắt anh hiện lên một tia hài hước, nhưng nhanh chóng biến mất.
“Ý trên mặt chữ.” Nói xong câu đó anh lại ngồi xuống ghế rồi chỉ vị trí ghế sô pha bên cạnh, “Tôi không thích người khác từ trên cao nhìn tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.