Sủng Thê Tuyệt Đối: Quân Thiếu Đừng Trêu Loạn
Chương 35: Tôi Nói Muốn Đính Hôn Với Cô Lúc Nào?
Năng Năng
21/10/2023
Sau khi người dẫn chương trình bước lên sân khấu, anh ta đã lập tức khơi chuyện vui vẻ, nhưng cụ thể là chuyện gì thì Trang Thư Khuynh lại không để lọt vào tai, rồi người dẫn chương trình đưa micro cho Lục Cận Dương, nhưng anh không cầm lấy trả lời mà lại đút tay vào túi.
Người dẫn chương trình tỏ ra lúng túng, Đàm Bế Ương thấy thế vội nhận micro từ anh ta, nói: "Cảm ơn tất cả mọi người, dù bận rộn công việc vẫn dành chút thời gian quý báu của mình để tham dự buổi đính hôn của tôi và Cận Dương. . ."
"Tôi nói muốn đính hôn với cô lúc nào?" Giọng người đàn ông lạnh như băng, vang vọng khắp sảnh tiệc.
Sắc mặt Đàm Bế Ương nháy mắt trắng bệch, cô cố nặn ra một cái nụ cười nói: "Cận Dương, đừng làm loạn, về nhà rồi chúng ta nói có được không?"
Về nhà?
Mắt Trang Thư Khuynh giật giật, không muốn nhìn mấy hành động trơ trẽn này của Đàm Bế Ương nữa. Chẳng lẽ cô ta không nhìn thấy bộ mặt của Lục Cận Dương đang đen đến mức không thể đen hơn sao?
Rất rõ ràng, anh ấy có ở với cô ta đâu mà về nhà.
Quả nhiên, một giây sau, Lục Cận Dương xoay người rời khỏi đại sảnh.
Đám người xôn xao.
Lục thiếu muốn đứng ở trước mặt mọi người từ hôn?
Sắc mặt Đàm Bế Ương tái nhợt, nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy tay anh cầu xin: "Cận Dương. . . Anh không thể đối xử với em như vậy được, em. . . em và anh đã từng ngủ với nhau rồi, nếu anh không cưới em, thì tương lai em cũng không thể lấy ai khác."
Dứt lời, cô ta cố nặn ra vài giọt nước mắt.
"Vậy sao? Nghe nói Lục thiếu gia được dạy dỗ rất nghiêm khắc, Lục thiếu không phải là loại người như vậy." Có người bất bình thay cho Lục Cận Dương.
Ai mà biết được, chẳng nhẽ Lục thiếu không phải là đàn ông sao? Là đàn ông ai chẳng có nhu cầu, huống chi cô Đàm đây còn có khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần, thân hình lại hấp dẫn. . .
"Cái đồ chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, mau chóng cút qua một bên đi, Lục thiếu nhà chúng tôi không phải loại đàn ông thô tục như các người."
"Đúng vậy! Loại đàn ông thối tha! Tinh trùng lấp não!"
***
Trang Thư Khuynh nghe những lời này rất muốn cười thật to, nhưng lại sợ gây nên phiền toái không cần thiết, đành phải cúi đầu nhịn xuống.
"Từng ngủ với nhau?" Ánh mắt sắc bén củ Lục Cận Dương nhìn chằm chằn cô ta, "Tại sao tôi lại không nhớ rằng mình từng ngủ với phụ nữ nhỉ?"
"Cái này. . . Là bởi vì anh uống say nên không nhớ rõ."
"Ồ? Chứng cứ đâu?"
Chứng cứ?
Đương nhiên là có, Đàm Bế Ương nghĩ đến đoạn video cô mua về rồi cho người xử lý, trong lòng đầy tự tin.
Lục Cận Dương dừng lại, lùi sang một bên, tránh bàn tay đang duỗi ra của cô ta, "Vậy thì lấy nó ra đi."
"Được." Khẽ cắn môi, Đàm Bế Ương quyết định không thèm quan tâm đến cái gì nữa.
Bê bối trong khoảng thời gian trước của cô đã được tẩy trắng, bây giờ đem tất cả mọi chuyện đẩy lên người Lục Cận Dương, đối với cô mà nói không thể tốt hơn.
Đàm Bế Ương lấy USB từ trong túi ra, cắm vào máy tính, rất nhanh, màn hình hiện lên hình ảnh, là lúc Đàm Bế Ương bước ra khỏi phòng 1808.
Phòng 1808 là phòng chuyên dụng của Lục thiếu, những người đang ngồi đây hầu hết đều biết.
Cho nên, thời điểm mọi người dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Lục Cận Dương, Đàm Bế Ương giống như đang chịu ấm ức, quay mặt qua chỗ khác, nhỏ giọng sụt sùi khóc.
Đồng thời, đám người Trang Thư Khuynh cũng không khỏi mở to mắt nhìn.
Chết tiệt! Gặp quỷ rồi!
Trong ảnh, người bước ra từ phòng 1808 rồi dựa lưng vào tường. . . Rõ ràng là cô ta đã giở trò với video này, nhưng khuôn mặt đó lại đúng là của Đàm Bế Ương!
Trong màn hình, cô gái đó mặc quần áo, đi giày, còn có cả bao tay, đều là của cô ta. . .
Trang Thư Khuynh trừng mắt nhìn về phía Đàm Bế Ương, nếu cô có thể phun lửa, cô sớm đã nướng cô ta cháy khét!
Đàm Bế Ương thế mà lại động tay động chân vào đoạn video!
Tiếp đó, trong video xuất hiện hai người đàn ông, một người là Lãnh Dịch Tinh, người còn lại Trang Thư Khuynh không biết, sau khi bọn họ gõ cửa, Lục Cận Dương quấn khăn tắm ra mở cửa. . .
Video kết thúc ở đây, ý nghĩa không quá rõ ràng.
Đàm Bế Ương khóc như mưa: "Cận Dương, lúc đầu em không muốn nói chuyện này với anh, thế nhưng anh. . ."
Người dẫn chương trình tỏ ra lúng túng, Đàm Bế Ương thấy thế vội nhận micro từ anh ta, nói: "Cảm ơn tất cả mọi người, dù bận rộn công việc vẫn dành chút thời gian quý báu của mình để tham dự buổi đính hôn của tôi và Cận Dương. . ."
"Tôi nói muốn đính hôn với cô lúc nào?" Giọng người đàn ông lạnh như băng, vang vọng khắp sảnh tiệc.
Sắc mặt Đàm Bế Ương nháy mắt trắng bệch, cô cố nặn ra một cái nụ cười nói: "Cận Dương, đừng làm loạn, về nhà rồi chúng ta nói có được không?"
Về nhà?
Mắt Trang Thư Khuynh giật giật, không muốn nhìn mấy hành động trơ trẽn này của Đàm Bế Ương nữa. Chẳng lẽ cô ta không nhìn thấy bộ mặt của Lục Cận Dương đang đen đến mức không thể đen hơn sao?
Rất rõ ràng, anh ấy có ở với cô ta đâu mà về nhà.
Quả nhiên, một giây sau, Lục Cận Dương xoay người rời khỏi đại sảnh.
Đám người xôn xao.
Lục thiếu muốn đứng ở trước mặt mọi người từ hôn?
Sắc mặt Đàm Bế Ương tái nhợt, nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy tay anh cầu xin: "Cận Dương. . . Anh không thể đối xử với em như vậy được, em. . . em và anh đã từng ngủ với nhau rồi, nếu anh không cưới em, thì tương lai em cũng không thể lấy ai khác."
Dứt lời, cô ta cố nặn ra vài giọt nước mắt.
"Vậy sao? Nghe nói Lục thiếu gia được dạy dỗ rất nghiêm khắc, Lục thiếu không phải là loại người như vậy." Có người bất bình thay cho Lục Cận Dương.
Ai mà biết được, chẳng nhẽ Lục thiếu không phải là đàn ông sao? Là đàn ông ai chẳng có nhu cầu, huống chi cô Đàm đây còn có khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần, thân hình lại hấp dẫn. . .
"Cái đồ chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, mau chóng cút qua một bên đi, Lục thiếu nhà chúng tôi không phải loại đàn ông thô tục như các người."
"Đúng vậy! Loại đàn ông thối tha! Tinh trùng lấp não!"
***
Trang Thư Khuynh nghe những lời này rất muốn cười thật to, nhưng lại sợ gây nên phiền toái không cần thiết, đành phải cúi đầu nhịn xuống.
"Từng ngủ với nhau?" Ánh mắt sắc bén củ Lục Cận Dương nhìn chằm chằn cô ta, "Tại sao tôi lại không nhớ rằng mình từng ngủ với phụ nữ nhỉ?"
"Cái này. . . Là bởi vì anh uống say nên không nhớ rõ."
"Ồ? Chứng cứ đâu?"
Chứng cứ?
Đương nhiên là có, Đàm Bế Ương nghĩ đến đoạn video cô mua về rồi cho người xử lý, trong lòng đầy tự tin.
Lục Cận Dương dừng lại, lùi sang một bên, tránh bàn tay đang duỗi ra của cô ta, "Vậy thì lấy nó ra đi."
"Được." Khẽ cắn môi, Đàm Bế Ương quyết định không thèm quan tâm đến cái gì nữa.
Bê bối trong khoảng thời gian trước của cô đã được tẩy trắng, bây giờ đem tất cả mọi chuyện đẩy lên người Lục Cận Dương, đối với cô mà nói không thể tốt hơn.
Đàm Bế Ương lấy USB từ trong túi ra, cắm vào máy tính, rất nhanh, màn hình hiện lên hình ảnh, là lúc Đàm Bế Ương bước ra khỏi phòng 1808.
Phòng 1808 là phòng chuyên dụng của Lục thiếu, những người đang ngồi đây hầu hết đều biết.
Cho nên, thời điểm mọi người dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Lục Cận Dương, Đàm Bế Ương giống như đang chịu ấm ức, quay mặt qua chỗ khác, nhỏ giọng sụt sùi khóc.
Đồng thời, đám người Trang Thư Khuynh cũng không khỏi mở to mắt nhìn.
Chết tiệt! Gặp quỷ rồi!
Trong ảnh, người bước ra từ phòng 1808 rồi dựa lưng vào tường. . . Rõ ràng là cô ta đã giở trò với video này, nhưng khuôn mặt đó lại đúng là của Đàm Bế Ương!
Trong màn hình, cô gái đó mặc quần áo, đi giày, còn có cả bao tay, đều là của cô ta. . .
Trang Thư Khuynh trừng mắt nhìn về phía Đàm Bế Ương, nếu cô có thể phun lửa, cô sớm đã nướng cô ta cháy khét!
Đàm Bế Ương thế mà lại động tay động chân vào đoạn video!
Tiếp đó, trong video xuất hiện hai người đàn ông, một người là Lãnh Dịch Tinh, người còn lại Trang Thư Khuynh không biết, sau khi bọn họ gõ cửa, Lục Cận Dương quấn khăn tắm ra mở cửa. . .
Video kết thúc ở đây, ý nghĩa không quá rõ ràng.
Đàm Bế Ương khóc như mưa: "Cận Dương, lúc đầu em không muốn nói chuyện này với anh, thế nhưng anh. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.