Chương 1:
Nghê Đa Hỉ
18/07/2021
Sáng sớm, Tống Thừa tướng mới vừa bãi triều, vừa vào phủ, hai gia đinh trong phòng con gái Tống Bảo Châu liền vội vàng hoảng hốt chạy tới,
-"Không xong rồi lão gia! Nhị tiểu thư treo cổ tự sát!"
Tống Lăng Thiên vừa nghe, sắc mặt trong nháy mắt đen lại,
- "Nha đầu chết tiệt kia lại đang giở trò quỷ gì!"
Gia đinh run lẩy bẩy nói:
- "Nô tài... Nô tài cũng không biết, lão gia hay là mau đi xem Nhị tiểu thư một chút đi!"
Tống Lăng Thiên vội vã chạy tới đường viện, mới vừa vào sân liền nghe thấy phu nhân nhà mình đang gào khóc,
-"Con gái à, ngươi sao lại nghĩ quẩn vậy chứ, thà chết còn hơn sống. Ngươi chết,cha mẹ biết sống tiếp thế nào."
Tống Lăng Thiên sải bước đi về phía trước. Trong phòng Tống Bảo Châu, bọn hạ nhân quỳ đầy đất, dưới đất còn có một cái khăn trắng treo lên . Phu nhân Long thị đang ngồi ở mép giường ôm con gái khóc thê thảm.
Tống Lăng Thiên thấy vậy, mặt đen như than, nghiêm nghị quát một tiếng,
- "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tống Bảo Châu đang chôn trong ngực mẹ mà khóc, nghe thấy tiếng cha, cả người chấn động, liền đẩy mẹ ra, trèo khỏi giường, quỳ xuống đất,
-"Cha! Người giết con gái đi! Con gái thà chết, cũng không gả cho Tứ vương gia!"
Tống Bảo châu khóc đến độ hốc mắt đỏ bừng, trên mặt đầy nước mắt.
Tống Lăng Thiên chau mày, mắng:
-"Thái hậu ban ý chỉ! Ngươi nói không gả là có thể không gả được sao! Ngươi không lấy chồng là muốn cho trăm miệng ăn của Tống gia chôn cùng sao?"
"Huhu—" Tống Bảo Châu khóc lớn,
-"Vậy ta chết là được! Ta chết, Thái hậu cũng không trách được Tống gia! Cha cũng không cần sợ bị con gái liên lụy!"
Nàng vừa nói, liền từ dưới đất đột ngột đứng lên, cả người hướng phía tường mà đâm!
"A! Mau ngăn tiểu thư lại!" Long thị sợ xanh mặt, lạc giọng thét chói tai.
Bọn hạ nhân thấy vậy, vội vàng xông tới chỗ Tống Bảo Châu, chắn vách tường trước mặt.
Tống Bảo Châu đụng vào người hạ nhân, nước mắt lại rơi lã chã, đặt mông ngồi trên đất khóc,
-"Ta không lấy chồng, ta không muốn lấy chồng !"
Long thị thấy bộ dạng con gái như vậy, không khỏicthương xót, tiến lên, nhìn chồng mình, đau lòng nói:
- "Lăng Thiên, chàng quả thật chịu để con gái chúng ta gả cho Tứ vương gia sao? Nói trắng ra, Tứ vương gia hiện giờ hai chân tàn phế, đời này coi như không trông cậy vào được, con gái chúng ta đang tuổi như hoa như ngọc, có tài có mạo, coi như xứng, cũng nên xứng với người như Thái tử, còn nếu gả cho người tàn phế, không phải uổngphí cả đời sao? Huống chi —— "
Long thị vừa nói, đột nhiên dừng một chút, ra lệnh cho toàn bộ bọn hạ nhân trong phòng lui ra.
Bọn hạ nhân bị đuổi vội vàng hành lễ, nhanh chóng lui xuống.
Thấy người đều đã đi hết, Long thị lúc này mới ghé tai chồng, nhỏ giọng nói: "Huống chi, ta nghe nói, trận đánh ở sông Bạch Nghi, Mộ Dung Hằng không chỉ có hư hai cái chân, ngay cả kia cái chân thứ ba cũng bị phế nốt —— "
"Im miệng!" Tống Lăng Thiên thấy lời vợ nói, nhất thời quát chói tai, trợn mắt nhìn Long thị nói: "Ngươi nên nhớ, họa là từ miệng mà ra! Mộ Dung Hằng nay dù có bị sao đi nữa, cũng có Thái hậu nương nương làm chỗ dựa, không phải chúng ta có thể đắc tội!"
Long thị bị chồng khiển trách, cau mày, bĩu môi than,
-"Ta cũng chỉ nói với chàng như thế, nào dám ra bên ngoài bàn tán."
Nói xong, đi tới chỗ con gái vẫn ngồi dưới đất khóc không ngừng, đỡ dậy. Tống Bảo Châu liền ôm chặt lấy mẹ,
- "Mẹ, con gái không gả, con gái thật sự không muốn gả người tàn phế kia!"
Mặc dù Tứ vương gia dáng dấp phong thần anh tuấn, nhưngnay hai cái chân cũng bị phế, dáng dấp khá hơn nữa cũng không thay đổi được hắn là người tàn phế! Nghĩ đếnviệc gả đến Tứ vương phủ, nửa đời sau phải đối mặt với người ngồi xe lăn, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng không cam lòng, vô cùng chán ghét.
Thái hậu nương nương cũng thật là, biết rõ cháu trai mình tàn phế, còn đem một cô nương tốt đẩy vào hố lửa!
Tống Bảo Châu vừa tức vừa ủy khuất, Long thị an ủi con gái, bất ngờ trong đầu chợt lóe lên, bà ta ngẩng đầu lên, trên mặt có mấy phần kích động, nói với chồng nói: "Lăng Thiên! Thái hậu nương nươngcó chỉ đích danh Bảo Châu xuất giá không?"
Tống Lăng Thiên khó hiểu, cau mày nhìn về phía vợ,
- "Thế nào?"
-"Chàng chỉ cần trả lời có hay không thôi?"
Tống Lăng Thiên kỳ quái nhìn vợ mình một cái, nói:
- "Nàng nói cái gì vậy, nhà chúng ta có hai cô con gái, Bảo Trân năm ngoái vào cung, nhà đương nhiên cũng chỉ còn lại có mình Bảo Châu,còn cần phải nói tên ư? Chỉ nói chúng ta đem gả con gái, để chăm sóc cho Mộ Dung Hằng."
Long thị nghe lời này của chồng, vẻ kích động trên mặt càng rõ ràng hơn,
-"Vậy thì đúng rồi! Nếu Thái hậu nương nương không chỉ tên Bảo Châu gả đi, chúng ta có thể để cho người khác gả!"
"... Ý nàng là?"
"Lăng Thiên, chàng quên rồi sao? Trong phủ ta còn có một vị tiểu thư mà!"
...
Hôm qua tuyết rơi nhiều, Khương Linh Lung vốn yếu ớt, nghịch tuyết một hồi, buổi tối hôm đó liền phát sốt.
Tống Lăng Thiên vừa đi tới sân, liền nghe thấy trong phòng truyền tới một trận tiếng ho khan.
Khương Linh Lung nằm ở trên giường, đem ba lớp chăn đắp kín người, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ ước chừng bàn tay. Khuôn mặt nhỏ nhắn bây giờ đỏ bừng vì sốt.
Tôn ma ma nhìn thấy mà đau lòng thở dài, liền không nhịn được mắng nha hoàn Mai Hương,
-"Ngươi cũng thật là! Ngày hôm qua ta mới chỉ đi có một lát ngươi cũng không biết nhìn tiểu thư, tiểu thư ham chơi, ngươi cũng đi theo hồ nháo sao? Tiểu thư nhà ta vốn đã yếu ớt, nói bao nhiêu lần, vậy mà cũng không để vào tai! Ngươi lại còn để cho tiểu thư chạy ra sân nặn người tuyết! Bây giờ tốt lắm, ngươi... ngươi cũng khiến ta tức chết!"
Tôn ma ma đùng đùng nói một đống, Mai Hương cúi thấp đầu đứng ở bên cạnh, tiểu thư bị bệnh, nàng cũng áy náy, bị Tôn ma ma giáo huấn mấy câu, trong lòng còn thoải mái chút.
Đôi mắt của Khương Linh Lung tròn, to và tràn đầy sức sống. Nàng nhìn Tôn ma ma, lại quay sang nhìn Mai Hương, từ trong chăn lén đưa bàn tay nhỏ bé ra ngoài, nhẹ nhàng kéo Tôn ma ma.
Tôn ma ma cúi đầu, thấy Khương Linh Lung đem tay vươn tới, bà cuống cuồng, vội vàng đem tay Khương Linh Lung nhét lại vào trong chăn,
-"Trời ơi tiểu thư, người đắp chăn cần thận chút, còn chưa hết sốt đâu, đừng có kéo chăn ra như thế!”
Khương Lung Linh chớp đôi mắt đen láy , nhìn Tôn ma ma, thanh âm mềm nhũn,
- "Ma ma, người chớ mắng Mai Hương, là chính ta muốn ra ngoài chơi."
Khương Linh Lung từ nhỏ thân thể đã không khỏe, lúc còn cha mẹ bên cạnh, nàng không được phép ra ngoài chơi , nhất là mùa đông, ngay cả cửa phòng cũng không thể ra, bởi vì mỗi khi ra ngoài hóng gió, trở về sẽ bệnh nặng một trận.
Khi còn bé bị trông chừng quá chặt chẽ, mỗi ngày mở mắt ra chính làbốn bức tường,nàng luôn muốn được tự do. Sau đó, cha mẹ lần lượt qua đời, Tôn ma ma thay cha mẹ chăm sóc nàng.
Vốn tưởng rằng Tôn ma ma sẽ không quản nhiều, nào biết Tôn ma ma so với mẹ còn nghiêm khắc hơn, không chỉ là trời gió trời mưa không cho phép ra cửa, ngay cả ra nắng cũng không được.
Tôn ma ma mỗi lần đều nói:
- "Làn da của tiểu thư đẹp thế này,đừng ra ánh mặt trời kẻo bị rám nắng."
Hôm qua Tôn ma ma ra ngoài có việc, bên ngoài tuyết rơi nhiều, trong chốc lát, đã rơi thành một lớp dày trên mặt đất. Khương Linh Lung đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trên đất, trên nóc nhà, trên nhánh cây, tất cả đều phủ tuyết trắng thật dầy, đẹp đến mê người.
Khương Linh Lung thừa dịp Tôn ma ma không có ở đây, liền chạy ra sân chơi tuyết. Mai Hương cũng khuyên nàng, nhưng nàng không nghe, sau đó còn cùng nàng chơi ném tuyết.
Khương Linh Lung vốn muốn chơi một lúc rồi vào nhà, có lẽ do nàng vui quá, ở trong tuyết lăn lộn. Kết quả là buổi tối liền phát sốt.
Tôn ma ma nhìngương mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Khương Linh Lung, nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, trong lòng cũng không nhịn được, thở dài nói:
-"Tiểu thư bị bệnh, ma ma thật lo lắng."
Phu nhân trước khi lâm chung đem con gái giao phó cho bà, những năm gần đây, bà đều xem Khương Linh Lung như con ruột, thậm chí so với nữ nhi ruột thịt còn thương hơn, mỗi khi Khương Linh Lung đổ bệnh,bà lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên.
Vào lúc này cũng vậy, từ tối hôm qua đến giờ cũng chưa chợp mắt.
Bà đưa tay lên trán Khương Linh Lung sờ, vẫn nóng quá, lo lắng khiến khuôn mặt cũng nhăn lại,
- "Không ổn rồi, nóng quá, Mai Hương, ngươi mau đi mời Vương đại phu nhanh."
Tôn ma ma phân phó, nhưng Mai Hương vẫn đứng đấy.
-"Không xong rồi lão gia! Nhị tiểu thư treo cổ tự sát!"
Tống Lăng Thiên vừa nghe, sắc mặt trong nháy mắt đen lại,
- "Nha đầu chết tiệt kia lại đang giở trò quỷ gì!"
Gia đinh run lẩy bẩy nói:
- "Nô tài... Nô tài cũng không biết, lão gia hay là mau đi xem Nhị tiểu thư một chút đi!"
Tống Lăng Thiên vội vã chạy tới đường viện, mới vừa vào sân liền nghe thấy phu nhân nhà mình đang gào khóc,
-"Con gái à, ngươi sao lại nghĩ quẩn vậy chứ, thà chết còn hơn sống. Ngươi chết,cha mẹ biết sống tiếp thế nào."
Tống Lăng Thiên sải bước đi về phía trước. Trong phòng Tống Bảo Châu, bọn hạ nhân quỳ đầy đất, dưới đất còn có một cái khăn trắng treo lên . Phu nhân Long thị đang ngồi ở mép giường ôm con gái khóc thê thảm.
Tống Lăng Thiên thấy vậy, mặt đen như than, nghiêm nghị quát một tiếng,
- "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tống Bảo Châu đang chôn trong ngực mẹ mà khóc, nghe thấy tiếng cha, cả người chấn động, liền đẩy mẹ ra, trèo khỏi giường, quỳ xuống đất,
-"Cha! Người giết con gái đi! Con gái thà chết, cũng không gả cho Tứ vương gia!"
Tống Bảo châu khóc đến độ hốc mắt đỏ bừng, trên mặt đầy nước mắt.
Tống Lăng Thiên chau mày, mắng:
-"Thái hậu ban ý chỉ! Ngươi nói không gả là có thể không gả được sao! Ngươi không lấy chồng là muốn cho trăm miệng ăn của Tống gia chôn cùng sao?"
"Huhu—" Tống Bảo Châu khóc lớn,
-"Vậy ta chết là được! Ta chết, Thái hậu cũng không trách được Tống gia! Cha cũng không cần sợ bị con gái liên lụy!"
Nàng vừa nói, liền từ dưới đất đột ngột đứng lên, cả người hướng phía tường mà đâm!
"A! Mau ngăn tiểu thư lại!" Long thị sợ xanh mặt, lạc giọng thét chói tai.
Bọn hạ nhân thấy vậy, vội vàng xông tới chỗ Tống Bảo Châu, chắn vách tường trước mặt.
Tống Bảo Châu đụng vào người hạ nhân, nước mắt lại rơi lã chã, đặt mông ngồi trên đất khóc,
-"Ta không lấy chồng, ta không muốn lấy chồng !"
Long thị thấy bộ dạng con gái như vậy, không khỏicthương xót, tiến lên, nhìn chồng mình, đau lòng nói:
- "Lăng Thiên, chàng quả thật chịu để con gái chúng ta gả cho Tứ vương gia sao? Nói trắng ra, Tứ vương gia hiện giờ hai chân tàn phế, đời này coi như không trông cậy vào được, con gái chúng ta đang tuổi như hoa như ngọc, có tài có mạo, coi như xứng, cũng nên xứng với người như Thái tử, còn nếu gả cho người tàn phế, không phải uổngphí cả đời sao? Huống chi —— "
Long thị vừa nói, đột nhiên dừng một chút, ra lệnh cho toàn bộ bọn hạ nhân trong phòng lui ra.
Bọn hạ nhân bị đuổi vội vàng hành lễ, nhanh chóng lui xuống.
Thấy người đều đã đi hết, Long thị lúc này mới ghé tai chồng, nhỏ giọng nói: "Huống chi, ta nghe nói, trận đánh ở sông Bạch Nghi, Mộ Dung Hằng không chỉ có hư hai cái chân, ngay cả kia cái chân thứ ba cũng bị phế nốt —— "
"Im miệng!" Tống Lăng Thiên thấy lời vợ nói, nhất thời quát chói tai, trợn mắt nhìn Long thị nói: "Ngươi nên nhớ, họa là từ miệng mà ra! Mộ Dung Hằng nay dù có bị sao đi nữa, cũng có Thái hậu nương nương làm chỗ dựa, không phải chúng ta có thể đắc tội!"
Long thị bị chồng khiển trách, cau mày, bĩu môi than,
-"Ta cũng chỉ nói với chàng như thế, nào dám ra bên ngoài bàn tán."
Nói xong, đi tới chỗ con gái vẫn ngồi dưới đất khóc không ngừng, đỡ dậy. Tống Bảo Châu liền ôm chặt lấy mẹ,
- "Mẹ, con gái không gả, con gái thật sự không muốn gả người tàn phế kia!"
Mặc dù Tứ vương gia dáng dấp phong thần anh tuấn, nhưngnay hai cái chân cũng bị phế, dáng dấp khá hơn nữa cũng không thay đổi được hắn là người tàn phế! Nghĩ đếnviệc gả đến Tứ vương phủ, nửa đời sau phải đối mặt với người ngồi xe lăn, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng không cam lòng, vô cùng chán ghét.
Thái hậu nương nương cũng thật là, biết rõ cháu trai mình tàn phế, còn đem một cô nương tốt đẩy vào hố lửa!
Tống Bảo Châu vừa tức vừa ủy khuất, Long thị an ủi con gái, bất ngờ trong đầu chợt lóe lên, bà ta ngẩng đầu lên, trên mặt có mấy phần kích động, nói với chồng nói: "Lăng Thiên! Thái hậu nương nươngcó chỉ đích danh Bảo Châu xuất giá không?"
Tống Lăng Thiên khó hiểu, cau mày nhìn về phía vợ,
- "Thế nào?"
-"Chàng chỉ cần trả lời có hay không thôi?"
Tống Lăng Thiên kỳ quái nhìn vợ mình một cái, nói:
- "Nàng nói cái gì vậy, nhà chúng ta có hai cô con gái, Bảo Trân năm ngoái vào cung, nhà đương nhiên cũng chỉ còn lại có mình Bảo Châu,còn cần phải nói tên ư? Chỉ nói chúng ta đem gả con gái, để chăm sóc cho Mộ Dung Hằng."
Long thị nghe lời này của chồng, vẻ kích động trên mặt càng rõ ràng hơn,
-"Vậy thì đúng rồi! Nếu Thái hậu nương nương không chỉ tên Bảo Châu gả đi, chúng ta có thể để cho người khác gả!"
"... Ý nàng là?"
"Lăng Thiên, chàng quên rồi sao? Trong phủ ta còn có một vị tiểu thư mà!"
...
Hôm qua tuyết rơi nhiều, Khương Linh Lung vốn yếu ớt, nghịch tuyết một hồi, buổi tối hôm đó liền phát sốt.
Tống Lăng Thiên vừa đi tới sân, liền nghe thấy trong phòng truyền tới một trận tiếng ho khan.
Khương Linh Lung nằm ở trên giường, đem ba lớp chăn đắp kín người, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ ước chừng bàn tay. Khuôn mặt nhỏ nhắn bây giờ đỏ bừng vì sốt.
Tôn ma ma nhìn thấy mà đau lòng thở dài, liền không nhịn được mắng nha hoàn Mai Hương,
-"Ngươi cũng thật là! Ngày hôm qua ta mới chỉ đi có một lát ngươi cũng không biết nhìn tiểu thư, tiểu thư ham chơi, ngươi cũng đi theo hồ nháo sao? Tiểu thư nhà ta vốn đã yếu ớt, nói bao nhiêu lần, vậy mà cũng không để vào tai! Ngươi lại còn để cho tiểu thư chạy ra sân nặn người tuyết! Bây giờ tốt lắm, ngươi... ngươi cũng khiến ta tức chết!"
Tôn ma ma đùng đùng nói một đống, Mai Hương cúi thấp đầu đứng ở bên cạnh, tiểu thư bị bệnh, nàng cũng áy náy, bị Tôn ma ma giáo huấn mấy câu, trong lòng còn thoải mái chút.
Đôi mắt của Khương Linh Lung tròn, to và tràn đầy sức sống. Nàng nhìn Tôn ma ma, lại quay sang nhìn Mai Hương, từ trong chăn lén đưa bàn tay nhỏ bé ra ngoài, nhẹ nhàng kéo Tôn ma ma.
Tôn ma ma cúi đầu, thấy Khương Linh Lung đem tay vươn tới, bà cuống cuồng, vội vàng đem tay Khương Linh Lung nhét lại vào trong chăn,
-"Trời ơi tiểu thư, người đắp chăn cần thận chút, còn chưa hết sốt đâu, đừng có kéo chăn ra như thế!”
Khương Lung Linh chớp đôi mắt đen láy , nhìn Tôn ma ma, thanh âm mềm nhũn,
- "Ma ma, người chớ mắng Mai Hương, là chính ta muốn ra ngoài chơi."
Khương Linh Lung từ nhỏ thân thể đã không khỏe, lúc còn cha mẹ bên cạnh, nàng không được phép ra ngoài chơi , nhất là mùa đông, ngay cả cửa phòng cũng không thể ra, bởi vì mỗi khi ra ngoài hóng gió, trở về sẽ bệnh nặng một trận.
Khi còn bé bị trông chừng quá chặt chẽ, mỗi ngày mở mắt ra chính làbốn bức tường,nàng luôn muốn được tự do. Sau đó, cha mẹ lần lượt qua đời, Tôn ma ma thay cha mẹ chăm sóc nàng.
Vốn tưởng rằng Tôn ma ma sẽ không quản nhiều, nào biết Tôn ma ma so với mẹ còn nghiêm khắc hơn, không chỉ là trời gió trời mưa không cho phép ra cửa, ngay cả ra nắng cũng không được.
Tôn ma ma mỗi lần đều nói:
- "Làn da của tiểu thư đẹp thế này,đừng ra ánh mặt trời kẻo bị rám nắng."
Hôm qua Tôn ma ma ra ngoài có việc, bên ngoài tuyết rơi nhiều, trong chốc lát, đã rơi thành một lớp dày trên mặt đất. Khương Linh Lung đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trên đất, trên nóc nhà, trên nhánh cây, tất cả đều phủ tuyết trắng thật dầy, đẹp đến mê người.
Khương Linh Lung thừa dịp Tôn ma ma không có ở đây, liền chạy ra sân chơi tuyết. Mai Hương cũng khuyên nàng, nhưng nàng không nghe, sau đó còn cùng nàng chơi ném tuyết.
Khương Linh Lung vốn muốn chơi một lúc rồi vào nhà, có lẽ do nàng vui quá, ở trong tuyết lăn lộn. Kết quả là buổi tối liền phát sốt.
Tôn ma ma nhìngương mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Khương Linh Lung, nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, trong lòng cũng không nhịn được, thở dài nói:
-"Tiểu thư bị bệnh, ma ma thật lo lắng."
Phu nhân trước khi lâm chung đem con gái giao phó cho bà, những năm gần đây, bà đều xem Khương Linh Lung như con ruột, thậm chí so với nữ nhi ruột thịt còn thương hơn, mỗi khi Khương Linh Lung đổ bệnh,bà lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên.
Vào lúc này cũng vậy, từ tối hôm qua đến giờ cũng chưa chợp mắt.
Bà đưa tay lên trán Khương Linh Lung sờ, vẫn nóng quá, lo lắng khiến khuôn mặt cũng nhăn lại,
- "Không ổn rồi, nóng quá, Mai Hương, ngươi mau đi mời Vương đại phu nhanh."
Tôn ma ma phân phó, nhưng Mai Hương vẫn đứng đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.