Sủng Thê

Chương 4

Phức Mai

03/02/2016

Triệu Duẫn Anh lét lút đi từ cửa sau vào, vừa mới đóng cửa lại, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét to “Triệu Duẫn Anh!”

“Ách!” Nàng cả kinh, từ từ xuay người liền nhận ra là Triệu Duẫn Tu “Nga, A Tu…”

“Gọi ta Tam ca.” Triệu Duẫn Tu tức giận nói, cảm thấy khó chịu vô cùng, ngoại trừ ở trước mặt mọi người nàng mới gọi hắn là tam ca, còn nếu không nàng cũng chỉ kêu hắn một tiếng A Tu.

Nàng nhún vai, bất quá chỉ là một việc xưng hô nho nhỏ, vì cái gì phải so đo tính toán thế chứ.

“Ngươi trốn ở chỗ này doạ người làm cái gì? Ăn no rửng mỡ không có việc gì làm hay sao?”

“Ta vì sao ở chỗ này hẳn ngươi cũng biết.”

“Xin lỗi, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”

“Không biết? Triệu Duẫn Anh, ngươi có thể lừa những người khác chứ đừng hòng qua mắt được ta.” Hắn hừ nhẹ “Ta đã sớm cảnh cáo ngươi, không được dùng tên của ta ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy, ta nói ngươi vào tai này ra tai kia phải không?”

“Ta lấy tên của ngươi làm chuyện xằng bậy a?” Nàng để lộ một vẻ mặt ngây thơ cực kỳ vô tội.

“Không có? Ngươi còn muốn chối sao!” Triệu Duẫn Tu phẫn nộ trừng mắt nhìn muội muội “Từ lúc ngươi vào cửa đã có người đến đây bẩm báo hết mọi chuyện, ngươi muốn giải thích thế nào đây?”

“Ta chỉ là muốn thay trời hành đạo.” Nàng hai tay chống nạnh, nói nàng làm chuyện xằng bậy sao, thật là quá mức sỉ nhục nàng!

“Ta mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, tốt nhất là lấy tên của ngươi ra, đừng có suốt ngày mạo danh người khác, như vậy gây rất nhiều phiền toái cho ta có biết không hả?” Hắn thực sự là bị nàng làm cho tức chết rồi.

Nàng nhướng mày nhìn hắn, hắn hình như tức giận không nhẹ, xem ra hôm nay sẽ không đơn giản mà buông tha nàng.

Nhưng mà không sao, chỉ cần nàng dùng chiêu này tất cả các ca ca của nàng sẽ đều phải nghe theo, nhất là hắn.

“Ta biết, chỉ là…” Nàng thần sắc buồn bã, đáy mắt hiện lên một tia sầu khí “Tam ca, muội muội biết mình đã gây ra nhiều phiền phức cho huynh, nhưng cũng chỉ còn một vài ngày nữa người của Liêu quốc sẽ đến đây đón muội, đời này, có khả năng chúng ta sẽ không còn được gặp lại nhau, xin tam ca đừng trách muội đã đem đến phiền phức cho huynh.” (~~> Nước mắt cá sấu chấp làm gì) Nàng gục đầu xuống, cả người tản mát một cỗ bi thương.

Triệu Duẫn Tu giật mình, mắt nhìn chằm chằm vào muội muội “Anh nhi…” Hắn lên tiếng nhẹ nhàng an ủi nàng “Xin lỗi, là tam ca đã quá tức giận.”

“Không phải, là ta không tốt, tam ca đã sớm cảnh cáo, thế nhưng…nhìn thấy người ta không biết quý trọng thân nhân, ta liền tức giận, rồi nghĩ đến việc mình sắp phải rời khỏi đây, ta nhịn không được mà làm bừa. Xin lỗi, tam ca…”

“Quên đi, không phải lỗi của muội, là do ta chuyện bé xé ra to, những loại người như vậy cũng nên hảo hảo giáo huấn một phen.” Hắn vội vã tiếp tục an ủi nàng.

“Tam ca, huynh thật sự không trách ta sao?”

“Không trách muội.”

“Cảm tạ tam ca.” Nàng xảo trá cười, trở về với bộ dạng tươi tắn của mình, rời khỏi vòng ôm của hắn “Tam ca, ta hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.”

“Được, ngươi về phòng đi, ta sẽ thay ngươi giải thích mọi chuyện với cha.”

“Tam ca, huynh đối với ta thật tốt, cảm tạ huynh, đời này may mắn được làm muội muội của huynh, cho dù bị số phận bạc đãi ta cũng cam lòng.”

“Ngươi nói gì vậy, huynh muội chúng ta sẽ suốt đời được ở bên nhau.”

“Ân.” Nàng ôn nhu cười, xoay người rời đi.

Nàng thực phục chính bản thân mình quá đi!

Kỹ năng của nàng đủ sức lừa những người khác, huống chi là hắn. Hắn hiện giờ chắc chắn còn chưa biết bị nàng chơi cho một vố, hắc hắc…

“Vương gia…”

Nấp ở một nơi bí mật nào đó Nỗ Nhĩ Trát nhìn sang phía chủ tử, đáy mắt tràn ngập sự kinh ngạc khó tin.

“Ta biết ngươi muốn nói gì, chuyện đồn đại đúng là không thể tin được, phải không?” Cái gì mà thân thể suy nhược lại lắm bệnh, tuỳ thời đều có khả năng đi gặp Diêm Vương, có ai ngờ tới Triệu tam công tử kia lại là một giai nhân nguỵ trang, mà cái giai nhân đó không ai khác chính là vợ sắp cưới của hắn.

“Vương gia, Nhược Tâm công chúa kia thực sự khôn lường, ngài xem xem nàng đã lừa gạt Triệu Duẫn Tu thế nào, trên mặt lộ hẳn ra vẻ xảo trá. Những lời vừa rồi của nàng chắc chắn là muốn tranh thủ đồng tình của hắn.”

“Ngươi không cảm thấy như vậy là rất thú vị sao?” Da Luật Chân Hy lam mâu loé lên tia hứng thú, lúc nãy hắn còn nghĩ, Nhược Tâm công chúa nếu như có được cái cá tính kia thì thật tốt, không ngờ người đó lại chính là nàng!

“Thú vị sao?”

Hắn một điểm cũng không thấy có cái gì gọi là thú vị.

“Chí ít ta cũng không cần lo lắng đến việc Nhược Tâm công chúa kia trên đường đến Đại Liêu không trụ được mà đi đời nhà ma.” Xem ra lục vương gia hẳn là sẽ rất thất vọng rồi.

“A…cũng phải.” Nỗ Nhĩ Trát thở dài, nữ nhân kia sắp trở thành Vương phi của chủ tử hắn, không biết Vương phủ rồi sẽ trở thành cái dạng gì nữa, thực sự là làm cho hắn rất lo lắng “Vương gia, ngài có tính toán gì tiếp không?”

“Quan sát vài ngày, sau đó theo đội ngũ hộ tống Nhược Tâm công chúa về Đại Liêu bái đường thành thân!”

Nỗ Nhĩ Trát kinh ngạc nhìn chủ tử, thế nào Vương gia lại…có vẻ cao hứng như vậy?

Quay người nhìn lại về hướng Nhược Tâm công chúa đã đi, hắn đột nhiên có một dự cảm bất thường về tương lai.

~~~

Đội ngũ đón dâu của Đại Liêu cuối cùng cũng đã đến, dự định trước mùa đông sẽ hộ tống Nhược Tâm công chúa đến được Đại Liêu.

“Vì sao ta không thể đi? Ta là tì nữ thân cận của quận chúa, ta nhất định phải đi.” Biết mình không được phép cùng chủ đến Đại Liêu… tuy rằng nhìn vào đôi mắt to của hắn…vừa giống mỹ nam lại vừa khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, Tiểu Thiên dù kinh sợ những vẫn là không nhịn được chất vấn.

“Đây là lệnh của Vương gia chúng ta, Vương gia vì sự an toàn của Nhược Tâm công chúa đã an bài hai thị nữ biết tiếng Hán.” Đội trưởng hộ vệ Ba Cổ Đạt quay sang nói, thái độ kính cẩn, không phải vì Tiểu Thiên mà tốn nước bọt giải thích, hắn làm vậy chính là vì vị cô nương đang che mặt bên cạnh – Triệu Duẫn Anh. Hắn xoay người lại vung tay lên, hai thị nữ phương bắc đồng loạt đi tới “Các ngươi mau bái kiến Nhược Tâm công chúa.”

Hai tỳ nữ quay sang Duẫn Anh hành lễ.

“Nô tỳ Mã Nhân tham kiến Nhược Tâm công chúa.”

“Nô tỳ Lỵ Khản tham kiến công chúa.”

“Ân.” Nàng gật đầu, toả ra một khí chất vô cùng cao quý.

Nàng căn bản vốn dĩ cứ tưởng bọn họ như thế nào, nguyên lai cũng chỉ là hai cái nữ nhân Khiết Đan*, bọn họ sau này nếu có chu đáo quan tâm đến nàng thì đúng là chuyện không tưởng.

Khoát tay một cái ý bảo hai người đứng lên, nàng quay sang Tiểu Thiên nói “Nếu đây đúng là mệnh lệnh của Vương gia, Tiểu Thiên ngươi ở lại đi.”

Ba Cổ Đạt im lặng quan sát, xem ra Nhược Tâm công chúa không giống với lời đồn, nàng một thân khí chất cao ngất trời, không hề có vẻ gì là yếu ớt nhu nhược. Tuy là vậy nhưng chính hắn vẫn cảm thấy có điểm hoài nghi, nàng liệu sẽ sống được ở Đại Liêu trong bao lâu?

*

“Vương gia, có muốn hay không nói với Ba Cổ Đạt, Nhược Tâm công chúa đích thị là nữ nhân trong ngoài không đồng nhất, khiến cho hắn một phen bị lừa?” Nguỵ trang trong đội ngũ rước dâu, Nỗ Nhĩ Trát nhìn chủ tử nói nhỏ.

“Không nên nhiều lời.” Da Luật Chân Hy trừng mắt nhìn hắn.

Nỗ Nhĩ Trát bĩu môi, quay đầu lại nhìn về phía Ba Cổ Đạt cùng Nhược Tâm công chúa, chính là hắn muốn từ từ thưởng thức một màn ly biệt phía trước.

*

“Quận chúa, người không muốn cho Tiểu Thiên theo người sao?” Tiểu Thiên trong lòng khiếp sợ nhìn nàng hỏi.

“Tiểu Thiên, ngươi chắc chắn sẽ không thể thích ứng được với Đại Liêu, ở tại chỗ này thì tốt hơn.” Triệu Duẫn Anh mỉm cười, thoải mái quay sang Tiểu Thiên “Ta biết ngươi cũng không muốn xa Tiểu Võ đúng không?”

Tiểu Thiên trên khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng “Đó là hai việc khác nhau, quận chúa, Tiểu Thiên là tỳ nữ của quận chúa, đáng lẽ phải được đi theo…”

“Tiểu Thiên, đừng bắt ta phải nói nhiều nha.” Nàng cố ý thở dài.



“Quận chúa…”

Quả nhiên, Tiểu Thiên không dám nói thêm gì nữa.

“Cha.” Nàng đi tới trước mặt phụ thân “Nữ nhi muốn gả Tiểu Thiên cho Tiểu Võ, phiền cha thay tiểu nữ làm chủ hôn lễ này.”

“Ta sẽ làm, ngươi yên tâm.” Triệu Vân nhận lời.

Nàng ôn nhu mỉm cười, chuyển hướng qua Vương phi bên cạnh phụ thân.

“Nương, người đừng vì nữ nhi mà đau lòng, nữ nhi tuyệt đối sẽ không có việc gì.”

Vương phi nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng, sửa lại khăn che mặt cho nàng rồi khẽ thở dài, lúc bà nghe tin nữ nhi của mình sắp xuất giá đã khóc như mưa, ngất lên ngất xuống mấy lần.

“Ngươi xuất giá rồi, sợ sau này không có cơ hội gặp lại.” Bà nghẹn ngào.

“Sẽ không đâu, nương, nữ nhi nhất định xin phu quân cho phép về nhà thăm nương.”

Ba Cổ Đạt khẽ nhíu mày, không nhìn lại Da Luật Chân Hy đang ở phía sau, thầm nghĩ chuyện hồi hương thăm viếng mà nàng nói chắc chắn là không có khả năng.

“Nương sợ rằng ngươi sang lân bang sẽ phải chịu khổ a!” Vương phi nức nở khóc.

“Nương, người nữ nhi lấy chính là Vương gia, được hưởng vinh hoa phú quý sao lại gọi là chịu khổ? Người yên tâm đi.” Triệu Duẫn Anh mỉm cười, nhìn mẫu thân nháy mắt mấy cái, tựa vào bên tai nàng nói nhỏ “Hơn nữa nữ nhi cũng đâu phải yếu ớt, dựa vào tính tình của nữ nhi, người cần gì phải lo lắng, nhất định sẽ quản được con rể người a!”

“Tuy ngươi nói như vậy, nhưng ta vẫn có chút đau lòng…”

“Phu nhân…đừng nói nữa.” Triệu Vân xuay người ôm lấy thê tử, nghiêm túc nhìn nữ nhi “Anh nhi, lần này ta phái ba ca ca đi theo chăm sóc ngươi, nhưng đến được Đại Liêu, ba ca ca nhất định phải trở về, sau này ngươi cũng chỉ có thể trông cậy vào chính bản thân ngươi thôi.”

“Cha yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ sống tốt.” Nàng cương quyết nhìn phụ thân.

Bái biệt phụ mẫu, Triệu Duẫn Anh xoay người đến trước chiếc kiệu hoa mà hoàng thượng đã ban cho cùng hơn mười xe ngựa đầy vàng bạc châu báu, tơ lụa ngọc ngà và y phục thành thân, đợi ba vị ca ca cùng đi đến mới nhẹ nhàng bước lên cỗ kiệu, hướng phía bắc mà xuất phát.

“Ô..ô..quận chúa…” Tiểu Thiên nức nở chạy theo sau kiệu hoa.

“Đừng chạy theo ta, Tiểu Thiên, ngươi mau quay lại đi.” Nàng tựa vào cửa sổ, nhìn Tiểu Thiên hô to.

“Quận chúa, người phải bảo trọng a! Nghìn vạn lần không được để chính mình chịu uỷ khuất, phương bắc lạnh lẽo, người nhớ phải mặc thêm xiêm y, cẩn thận bị nhiễm phong hàn…” Tiểu Thiên vừa chạy vừa hét to, dặn dò xong nàng cũng ngừng lại không đuổi nữa.

Triệu Duẫn Anh bất chợt cũng muốn khóc.

“Anh muội, hiện tại hối hận vẫn còn kịp.” Triệu Duẫn Nghiên thúc ngựa đi song song kiệu hoa, thấp giọng nói. Chỉ cần Anh muội nói một tiếng, dù là kháng chỉ bọn họ cũng nhất định sẽ đưa nàng đi, đây chính là lời cha nói lúc trước.

“Đại ca, ta sẽ không hối hận.” Nàng kiên định quyết tâm, không chỉ có vậy, trong lòng nàng cư nhiên lại bùng phát một nỗi chờ mong, ly khai được Đại Tống lắm lễ giáo, nàng khẳng định sau này sẽ có thể tự do thể hiện thân thủ của mình, làm việc chính nghĩa cùng không cần lo lắng mình là phận nữ nhi, không phải sao?

Ngươi chờ xem, Da Luật Chân Hy!

(*) Chú thích: Khiết Đan hay Khất Đan (chữ Hán: 契丹) là âm Hán Việt tên gọi của một dân tộc du mục Khitan (còn được phiên âm là Khitai hay Kidan), từng tồn tại ở Trung Á và Bắc Á. Dân tộc này từng phát triển thành tổ chức quốc gia Liêu quốc, tồn tại và kiểm soát phía bắc Trung Quốc giai đoạn 907-1125.

Một số tư liệu về Đại Liêu: Nhà Liêu (907-1125), đôi khi còn được biết đến như là Vương quốc hay Đế chế của người Khiết Đan gốc Mông Cổ, do dòng họ Da Luật (耶律 Yēlǜ) thành lập trong những năm cuối của nhà Đường, mặc dù Da Luật A Bảo Cơ không công bố niên hiệu cho đến tận năm 916. Người chính thức bắt đầu đế chế Khiết Đan, hoàng đế Da Luật Đức Quang chính thức đặt tên là Đại Liêu hay nhà Liêu vào năm 937 (theo Biên niên sử Trung Quốc). (~~> Dòng họ Da Luật của Chân Hy ca ca đấy =]] )

Tên gọi của đế chế là Khiết Đan trong các khoảng thời gian từ năm 907 (khi lập quốc) đến năm 937 cũng như từ năm 983 đến năm 1066. Từ Китай trong tiếng Nga, Cathay trong tiếng Anh, Catai trong tiếng Bồ Đào Nha, Catay trong tiếng Tây Ban Nha đều có nghĩa “Trung Quốc” và đều bắt nguồn từ tên gọi của dân tộc này.

Nhà Liêu bị nhà Kim thôn tính năm 1125. Tuy nhiên, con cháu của nhà Liêu do Da Luật Đại Thạch dẫn đầu đã chạy về phía tây để thành lập nhà Tây Liêu 1125-1220, còn được gọi là Hãn quốc Kara – Khiết Đan, nhà nước này tồn tại cho đến khi kỵ binh Mông Cổ của Thành Cát Tư Hãn tràn xuống.

Hoàng hôn buông xuống, bọn họ tìm nơi ngủ trọ ở một khách điếm bình dân ngoài thành.

“Thỉnh công chúa nghỉ sớm một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.” Ba Cổ Đạt cung kính nói xong, phân phó hai thị nữ hầu hạ công chúa rồi lui xuống.

Sau khi tắm rửa, lau mặt chải đầu, Triệu Duẫn Anh liền cho hai thị nữ lui ra ngoài, mặc dù Mã Nhân lùng Lỵ Khản đối nàng thái độ kính cẩn, bề ngoài thì phục tùng nhưng nàng biết bọn họ thực chất là khinh thường Vương phi người Hán như nàng.

“Đại ca, nhị ca, tam ca, mau vào đây, Anh muội muốn cùng mọi người thương lượng một chút.”

Nhìn thấy mắt nàng loé lên vài tia quỷ dị, bọn họ cư nhiên có dự cảm bất thường.

“Nga, ta có chút việc bận, ta đi trước…” Bọn họ trăm miệng một lời, chân đã muốn thối lui.

Nàng trên mặt nở nụ cười xảo quyệt “Không còn kịp nữa rồi.”

Ba người bị lôi vào phòng, vẻ mặt đau khổ nhìn nhau, nhất là Triệu Duẫn Tu, hắn đã sớm đoán được nàng sắp bày ra trò quỷ quái gì “Ngươi không cần nghĩ nữa, ta nhất định sẽ không đáp ứng ngươi.”

Nàng nhướng mày “Tam ca, ta chưa nói gì nha!” Thật không hổ là ca ca song sinh của nàng, hắc hắc!

“Ngươi không cần phải nói, ngươi muốn làm gì chẳng lẽ ta lại không hiểu sao?” Hắn quay người trừng mắt nhìn nàng.

“Vậy sao? Huynh nói ta nghe xem.” Nàng cười cười.

“Ngươi muốn cùng ta đổi thân phận, đúng không?”

“Cái gì? Không thể!” Triệu Duẫn Nghiên cùng Triệu Duẫn Ánh cả kinh, lập tức hô lên.

Nàng bịt lỗ tai lại, quỷ quái nhìn bọn họ.

“Ta van các huynh, lỗ tai ta không có hỏng, có cần phải lớn tiếng như vậy không?”

“Duẫn Anh, ngươi không thể nói giỡn như vậy được, ngươi cùng Duẫn Tu bây giờ đã khác biệt rất nhiều, nhất định sẽ bị nghi ngờ, đến lúc mọi người đều biết thì làm sao?”

“Yên tâm đi, cả ngày các huynh đều ngồi trên ngựa, Ba Cổ Đạt kia thì luôn đi tuốt xa đằng trước, ta dám đảm bảo giờ có đến trước mặt hắn hắn cũng sẽ không biết các huynh là ai.”

“Còn các hộ vệ khác thì sao? Nhất định sẽ có người chú ý!”

“Chú ý tới cái gì? Đừng quên ta từ đầu đã luôn mang khăn che mặt, lại luôn ngồi trong kiệu, bọn họ chắc chắn còn không biết dáng dấp của ta ra sao. Ta cùng tam ca lớn lên đã có dung mạo giống nhau, nhất định không ai phát hiện ra.”

“Có bị phát hiện hay không cũng không quan hệ, Anh muội, ta không-đồng-ý!” Triệu Duẫn Tu hùng hổ nhìn nàng.

“Tam ca…các ngươi có nghĩ đến hay không…lần này phải xuất giá, bây giờ chính là cơ hội được tự do cuối cùng của muội, sau này lấy cái nam nhân Đại Liêu kia, nói không chừng sẽ có số phận như con chim nhỏ, quanh năm bị nhốt trong lồng…” Nàng cụp mắt lại, cố nặn ra một thanh âm nghẹn ngào.

Triệu Duẫn Ánh cùng Triệu Duẫn Nghiên bất chợt cảm thấy đau lòng, nhất loạt quay sang phía Triệu Duẫn Tu.

Triệu Duẫn Tu ngửa mặt lên thở dài “Đại ca, nhị ca, vậy còn hai thị nữ kia? Cho dù là đội thị vệ không biết, các ngươi nghĩ hai nàng cũng không nhận ra sao?”

“Tam ca, huynh yên tâm đi, hai thị nữ kia vốn không cam tâm tình nguyện hầu hạ ta, trừ phi được gọi đến, cho dù là ta sắp chết đói cũng sẽ không bao giờ chủ động tiếp cận ta.”

“Cái gì? Vậy mà còn dám nói vì muội mà an bài hai thị nữ biết tiếng Hán kia?”

“Đại Liêu trước mặt người Hán chúng ta luôn tỏ ra là mạnh mẽ giỏi giang hơn, các ngươi không thấy sao?”

“Cho dù là như vậy nhưng lấy thân phận nô tỳ thì quả thật đáng bị khép vào tội đại nghịch bất đạo!”

“Yên tâm, các ca ca, hai thị nữ kia đối với ta không phải là vấn đề, bây giờ trở lại chuyện chính, tam ca, huynh cuối cùng là có chịu đáp ứng ta hay không? Giúp ta hưởng thụ chút thời gian tự do trước khi xuất giá, chuẩn bị cho chuỗi ngày bị tù túng sắp tới…” Triệu Duẫn Anh mở to đôi mắt ngây thơ, yếu ớt nhìn Triệu Duẫn Tu, trong đầu đã bắt đầu đếm ngược: ba, hai, một!

“Được rồi! Ta đáp ứng ngươi.” Triệu Duẫn Tu thở dài, vậy là hắn vẫn phải thoả hiệp.

“Tam ca, cảm tạ ngươi.”

Nàng nhỏ một giọt lệ, ôm lấy hắn, trong lòng cảm kích dâng trào.

“Chúng ta nhất định ủng hộ ngươi, bất quá ngươi cũng đừng gây chuyện, được không?” Triệu Duẫn Anh cùng Triệu Duẫn Nghiên nói, vỗ vỗ đầu nàng, nhịn không được dặn dò.

“Sẽ không đâu, ta rất an phận.” Nàng hùng hồn khẳng định.



Phải không đây?

Ba người đồng loạt hoài nghi. Bất quá cũng chỉ để cái nghi ngờ đó trong bụng.

“Được rồi, muội nói đi, bây giờ muội muốn làm cái gì?”

~~

Một canh giờ sau ba người đông loạt ly khai.

Trong phòng, nàng thổi tắt nến, đi ngủ.

Trên nóc nhà, Da Luật Chân Hy cẩn thận đem viên ngói để lại chỗ cũ, xoay người lại từ từ rời đi.

“Vương gia…bọn họ rốt cục suy nghĩ cái gì a? Thế nào lại dám làm ra cái chuyện này?” Nỗ Nhĩ Trát gãi gãi đầu, vạn phần không giải thích được.

Hắn không nói gì, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt đầy hứng thú, dường như phảng phất một ý nghĩ rất thú vị.

“Vương gia, chẳng lẽ cứ để Nhược Tâm công chúa thích làm gì thì làm như vậy sao?”

“Ngươi nghĩ còn cách nào khác? Nàng tỏ thái độ thương tâm như vậy chẳng lẽ ngươi nỡ phá bỏ thú vui của nàng sao?” Hắn cười khẽ.

“Nàng căn bản chỉ là gạt người, Vương gia ngài chẳng lẽ không hiểu?” Nỗ Nhĩ Trát kinh ngạc hỏi.

“Vậy thì sao?”

“Vương gia!”

“Nỗ Nhĩ Trát, về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Hắn nói xong liền phi thân rời đi.

Nỗ Nhĩ Trát ngây ngốc một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, thiếu chút nữa ôm đầu kêu lên. Dự cảm của hắn cuối cùng đã thành sự thật, thời gian này quả thực là lắm tai ương. Nghiêm trọng nhất chính là, Vương gia tựa hồ tỏ ra rất thích thú.

Sau khi bọn họ rời đi nửa canh giờ, hai nhân ảnh lặng lẽ đột nhập vào phòng Triệu Duẫn Anh, giây lát, trong phòng truyền ra một tiếng kêu lớn, hai nhân ảnh bị đánh bay ra ngoài cửa sổ, đau đớn rên rỉ không đứng dậy nổi.

Triệu Duẫn Anh bước ra khỏi phòng, trừng mắt lên nhìn hai nhân ảnh đang nằm trên mặt đất – Mã Nhân cùng Lỵ Khản.

“Ta biết các ngươi lòng dạ khó lường, nhưng không ngờ các ngươi lại to gan lớn mật đến vậy, cư nhiên muốn giết ta, đáng tiếc các ngươi không có cơ may đó.”

Việc đầu tiên nàng làm là đến gặp các ca ca.

“Chuyện gì xảy ra?” Bọn họ cả kinh hỏi.

“Có người muốn lấy mạng của ta, còn lý do vì sao, ta không biết.” Triệu Duẫn Anh nói đơn giản.

“Chết tiệt!” Ba người thấp giọng “Ngươi không sao chứ?”

“Không có việc gì.”

Nàng lắc đầu “Đại ca, nhị ca, tam ca, ta không muốn cho mọi người biết ta đã đả thương các nàng ta, chuyện này ta xin nhường lại cho các huynh.”

“Được, nhưng còn ngươi, mau về phòng mặc thêm xiêm y, ngươi không muốn người ta thấy ngươi với bộ dạng này đấy chứ?”

“Ta mặc như vậy thì có sao?”

Triệu Duẫn Anh đảo mắt, trên người nàng xiêm y tuy mỏng manh, thế nhưng cũng không để hở ra cái gì.

“Bọn họ tới.”

Ba Cổ Đạt cùng một đám thị vệ vội vã đi đến.

“Có chuyện gì vậy?” Hắn nghi ngờ hỏi.

Triệu Duẫn Anh ngồi trong lòng Triệu Duẫn Nghiên, cả người nàng run lên.

“Các ngươi phái đến mấy thị nữ thật tốt, cư nhiên dám ám sát công chúa!” Triệu Duẫn Ánh giận giữ nói “Nếu không có chúng ta đến kịp lúc, hậu quả thật là không dám nghĩ tới!”

“Cái gì?” Ba Cổ Đạt kinh sợ, trừng mắt nhìn vào Mã Nhân cùng Lỵ Khản đang nằm trên mặt đất.

“Hai ả còn chưa chết, giao cho các ngươi thẩm vấn, chúng ta muốn nghe một lời giải thích hợp lý.”

“Đương nhiên, chúng ta lập tức sẽ xử lý.” Hắn trầm giọng quay sang một tên thủ vệ “Ngươi, mang hai ả đi, chờ…xử lí!”

Hắn thiếu chút nữa đã nói ra hai chữ ‘Vương gia’.

Chờ bọn thủ vệ đem hai thị nữ đi, Ba Cổ Đạt nhìn Triệu Duẫn Nghiên đang ôm lấy Triệu Duẫn Anh, bấy giờ đã phát ra tiếng thút thít, có vẻ như nàng chịu kích động không nhỏ.

“Nhược Tâm công chúa không có việc gì chứ?” Hắn hỏi.

“Không có bị thương, chỉ là…đã quá kinh sợ.” Triệu Duẫn Tu nói, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi. (~~>Anh này chắc chưa bao giờ nói dối nên không đủ trình =]])

“Nơi này có chúng ta là được, các ngươi lui ra đi.”

“Thế nhưng…”

“Công chúa hiện giờ đang rất hoảng loạn, chỉ sợ không chịu được có người lạ ở bên cạnh.” Triệu Duẫn Nghiên cố ý kéo dài giọng nói, đã diễn thì phải diễn tới cùng.

“Được, ta xin phép cáo lui.” Ba Cổ Đạt vung tay lên ý bảo bọn thủ vệ rời đi, được một quãng hắn tiến lại gần phía Da Luật Chân Hy đang nguỵ trang trong đám hộ vệ.

“Vương gia?” Hắn hạ giọng, đề phòng huynh đệ họ Triệu nghe được.

“Mau tìm ra chủ mưu cho ta.” Da Luật Chân Hy cắn răng nói nhỏ, tay nắm chặt tự kiềm chế không cho mình tiến lại gần đó, Triệu Duẫn Nghiên kia cho dù là danh nghĩa huynh trưởng cũng không thể thoái mái ôm nàng trong lòng như vậy được! (~~> Hố hố hố Hy ca bắt đầu ăn dấm chua rồi)

Lúc đầu căn bản chỉ cảm thấy hứng thú, nguyên lai hắn không biết mình đã nhanh chóng sa vào lưới tình.

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Da Luật Chân Hy nhìn về phía Triệu Duẫn Anh, nàng khóc, chẳng lẽ là đã chịu kích động lớn vậy sao?

A! Nhất định không phải! Hắn sao có thể quên được bản tính của nàng chứ, nếu chỉ vì chút chuyện cỏn con như vậy mà nàng trở nên hoảng loạn thì đích thị là chuyện không tưởng.

“Đi thôi!” Da Luật Chân Hy cười khẽ, xoay người rời đi.

Thấy bọn họ đã đi hết, nàng mới nhanh chóng thoát khỏi vòng ôm của Triệu Duẫn Nghiên.

“Ngươi kia là ai?” Nàng hỏi.

“Xa quá, trời lại tối nên không nhìn rõ, có lẽ là một trong mấy tên hộ vệ.” Triệu Duẫn Ánh nói.

“Không giống, Ba Cổ Đạt đối với hắn có vẻ rất cung kính.”

“Quản nhiều chuyện như vậy làm cái gì, đi ngủ sớm một chút đi.”

Triệu Duẫn Anh nở nụ cười quỷ dị “Tam ca, lúc nãy huynh có nhắc đến chuyện ta không muốn ở cạnh người lạ cho bọn họ biết, sau này chắc chỉ ta mới có thể ‘Hầu hạ’ ngươi rồi.”

“Chẳng phải là đúng ý ngươi sao!” Triệu Duẫn Tu lộ ra một bộ mặt trào phúng.

“Ha hả! Cái này gọi là trời cũng giúp ta!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook