Chương 12
Giản Diệc Dung
24/05/2024
Đúng lúc Thái hậu định đích thân đến hồ Bạn Nguyệt để xem tận mắt, Tiêu Dân đã đến. Cả người y ướt đẫm, sắc mặt trắng xanh, Thái tử Tiêu Quyết thì dương dương tự đắc đi theo phía sau.
“Viễn Sơn!” - Thái hậu kêu lên, bước tới nắm tay Tiêu Dân: “Trời ạ, tay của con lạnh quá, con có cảm lạnh không? Sao con lại rơi xuống nước? Có người đẩy con ngã xuống đúng không?".
“Tổ mẫu, không có ai đẩy con, là con trượt chân ngã xuống hồ Bạn Nguyệt". Quần áo của Tiêu Dân ngâm trong nước hồ lạnh lẽo, lại bị gió thổi bay cả quãng đường đến cung Từ An, lúc này y cảm thấy rất khó chịu, cơ thể run rẩy.
Thái hậu cau mày, buông tay Tiêu Dân ra, liếc mắt nhìn Tiêu Quyết một cái: "Viễn Sơn, con đừng sợ, cứ việc nói ra, tổ mẫu sẽ làm chủ cho con mà".
Khương Họa đứng ở một góc khuất, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Nghe nói Nhị hoàng tử Tiêu Dân do Thái hậu nuôi dưỡng, Thái hậu rất yêu quý y, nhưng trong mắt Khương Họa, hoàn toàn không phải như vậy.
Tiêu Dân lạnh đến mức răng đánh vào nhau kêu lạch cạch khi nói chuyện, lúc này không phải nên nhanh chóng thay quần áo đã ngâm nước cho y sao? Thái hậu vốn đang nắm tay y, nhưng giây sau lại nhíu mày lại, rõ ràng là biết thân thể y lạnh như thế nào. Nhưng Thái hậu không sai người chuẩn bị canh gừng nóng cũng không sai người đi mời thái y, thay vào đó, bà ta kéo Tiêu Dân bảo y cho biết ai đã đẩy y xuống nước. Xem ý của Thái hậu, bà ta muốn nắm lấy cơ hội này để làm khó Tiêu Quyết.
Thái hậu không thực sự yêu Tiêu Dân, lại đầy ác ý với Tiêu Quyết. Trước khi sự việc được xác minh, bà ta đã nghĩ đến việc dùng miệng của Tiêu Dân để định tội Tiêu Quyết.
Lại nói tiếp, Hoàng đế không phải con ruột của Thái hậu, Thái tử Tiêu Quyết và Nhị hoàng tử Tiêu Dân đều không có quan hệ huyết thống với Thái hậu.
Nếu trong tương lai Nhị hoàng tử Tiêu Dân lên ngôi, Thái hậu đã nuôi dưỡng Tiêu Dân sẽ càng được kính trọng hơn, đây chắc chắn không phải là kết quả mà Khương Họa hy vọng có thể nhìn thấy.
Khương Họa lén liếc nhìn Tiêu Quyết, thầm hy vọng rằng vị Thái tử điện hạ này có thể sống lâu hơn một chút, ít nhất là thuận lợi đăng cơ. Nếu có thể khiến Thái hậu chết trong quá trình tranh đoạt ngôi vị cùng Tiêu Dân thì càng tốt.
Tiêu Quyết vốn luôn chú ý đến Khương Họa, thấy nàng nhìn qua đây thì ngay lập tức chuyển sự chú ý của mình sang nàng.
Khương Họa giật mình, nàng chỉ nhìn lén y một chút thôi, không ngờ rằng lại đối mặt với Tiêu Quyết, dưới hàng mi dài màu quạ, đôi mắt đen như sao lạnh, lại có cảm xúc nàng không hiểu nổi.
Khương Họa lập tức cúi đầu.
“Xùy, cô bé nhát gan" - Tiêu Quyết thầm xuy một tiếng trong lòng, quay lại nhìn Tiêu Dân.
Vừa dời mắt sang, Khương Họa liền nhận thấy áp lực giảm xuống. Nàng cẩn thận liếc mắt nhìn thì thấy Tiêu Quyết không còn để ý tới mình nữa, nàng thở phào, lại đi nhìn người khác.
Trưởng công chúa trái lại có chút lo lắng khi nhìn Tiêu Dân, thầm bảo cung nữ chuẩn bị quần áo sạch sẽ cùng canh gừng nóng, còn biểu hiện của Thái tử phi khiến người ta nhìn mà không thể hiểu nổi.
Sắc mặt nàng tái nhợt, vẻ mặt đầy lo lắng và sợ hãi, hai tay lo lắng vặn chặt khăn tay, lo lắng nhìn về phía Tiêu Quyết và Tiêu Dân.
Bởi vì Tiêu Quyết và Tiêu Dân đang đứng cùng nhau, nhìn từ góc độ của Khương Họa thì thực sự không biết Thái tử phi đang nhìn ai. Nàng ấy đang lo lắng cho thân thể của Tiêu Dân, hay là đang lo lắng cho Tiêu Quyết sẽ bị Thái hậu làm khó?
Thái hậu hoàn toàn không có cơ hội làm cho Tiêu Quyết khó xử, bởi vì Tiêu Dân kiên quyết nói lại: "Tổ mẫu, con thật sự tự ngã xuống!".
Thái hậu nhìn Tiêu Quyết bằng ánh nhìn thất vọng, cuối cùng nhận ra rằng không có cách nào để buộc tội Tiêu Quyết "giết hại anh em" trong ngày hôm nay, thế nên bà ta bèn quát lớn với nội thị ở một bên: "Còn thất thần làm gì nữa, không mau đi mời thái y!".
Trưởng công chúa Bình Dương nói: "Thiên điện đã chuẩn bị nước nóng và quần áo. Viễn Sơn, mau đi thay quần áo ngâm nước này đi".
“Cảm ơn cô" - Tiêu Dân xúc động đến mức suýt khóc, dây dưa nửa ngày, cuối cùng y cũng có thể thay quần áo khô rồi.
Vừa định cất bước, không ngờ bị Tiêu Quyết ngăn lại, Tiêu Dân nghi ngờ ngẩng đầu lên: "Thái tử?".
"Còn chưa giới thiệu với nhị đệ, đây là con gái của cô, Khương cô nương ở quý phủ Khương thị lang". Tiêu Quyết nhìn thấy mũi của Tiêu Dân đang giật giật, chắc sắp không nhịn được mà hắt hơi rồi, y vẫy tay với Khương Họa bảo nàng đến đây: "Nhị đệ còn chưa gặp đúng không?".
Khương Họa cũng có chút bối rối, hiện tại điều quan trọng nhất không phải là nhanh chóng giải quyết xong Nhị hoàng tử xui xẻo này hay sao, Tiêu Quyết ngăn cản Tiêu Dân để giới thiệu mình với hắn ta làm gì? Nàng chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, có quan trọng như vậy không?
Không cần biết trong lòng nàng nghĩ gì, song Thái tử gọi nàng thì nàng không dám không tới.
Tiêu Dân lạnh toát cả người, hoàn toàn không chú ý được trong điện có những ai. Y không nhìn thấy Thái tử phi, cũng không nhìn thấy Khương Họa. Bấy giờ nghe Tiêu Quyết nói thế thì mới ngẩng đầu nhìn sang.
Một cô gái mười bốn, mười lăm tuổi đi tới, tóc đen như mây, da trắng như tuyết, váy màu xanh lục nhạt thêu cành mận xòe ra như sóng nước theo từng bước chân, vòng eo thon thả mềm mại không đủ nắm tay...
Hóa ra Khương thị lang, người mà cô gả cho, có một cô con gái xinh đẹp như vậy sao? Đôi mắt của Tiêu Dân khẽ mở to.
Khương Họa bước tới chỗ Tiêu Dân cúi đầu thật sâu: "Gặp qua Nhị điện hạ".
“Miễn lễ!" - Tiêu Dân nhìn chằm chằm vào đôi má tuyết trắng của cô gái: “Biểu muội...".
Chưa nói xong câu, “Ách xì!”. Một tiếng hắt xì kinh thiên động địa nổ vang bên tai mọi người.
Thái hậu và Trưởng công chúa Bình Dương rùng mình sợ hãi, trong khi Vũ Lục thì liếc nhìn chủ tử nhà mình mà không nói nên lời.
Ý cười lóe lên trong đôi mắt đen của Tiêu Quyết, y nhìn Tiêu Dân đang sững sờ, sau đó nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Khương Họa, y hài lòng rồi.
Bây giờ tốt rồi, có lẽ vật nhỏ sẽ không bao giờ có ấn tượng tốt về Tiêu Dân nữa, cả đời này cũng không bao giờ.
Khương Họa cúi đầu nhìn nước mũi chảy ròng ròng của Tiêu Dân trên vạt áo trước của mình, hàm răng nàng nghiến chặt, ngón tay cầm khăn tay nén đi ý định muốn lau, nuốt xuống cảm giác buồn nôn đang trào ra trong cổ họng, nói từng chữ từng chữ: "Không dám nhận câu 'biểu muội' của Nhị điện hạ, Khương Họa chỉ là một thứ nữ nho nhỏ mà thôi".
Ánh mắt của Tiêu Dân cứng ngắc nhìn xuống, di chuyển đến vạt áo của Khương Họa, cảm thấy linh hồn mình xuất khiếu luôn rồi, trong lòng mờ mịt nghĩ: Không có, mình đường đường là hoàng tử, phong lưu phóng khoáng, chi lan ngọc thụ, mình không có hắt hơi, càng không xịt nước mũi, không có gì hết...
Nhìn thấy vết nước mũi trong suốt rõ ràng trước mặt Khương Họa, sắc mặt Tiêu Dân đờ đẫn, thình lình hét lên, nhảy dựng lên vì xấu hổ và tức giận, lao ra khỏi đại điện, một mạch chui vào bồn tắm đã được chuẩn bị sẵn ở thiên điện.
Thái hậu và Trưởng công chúa lo lắng, vội vàng đuổi theo, trong đại điện chỉ còn lại Tiêu Quyết, Khương Họa và Vũ Lục.
Tiêu Quyết cười híp mắt, lấy từ trong tay áo ra chiếc khăn đưa cho Khương Họa, "Họa Họa, áo của nàng bẩn rồi".
Không biết vì sao Khương Họa lại nghi ngờ tất cả chuyện này là do Tiêu Quyết cố tình sắp đặt. Nàng đờ đẫn lấy khăn, lau vết bẩn trên quần áo, rồi lại đờ đẫn đặt lại khăn vào trong tay Tiêu Quyết.
Ghê tởm sao? Vậy mọi người cùng nhau ghê tởm là được.
Y cảm nhận rõ ràng chiếc khăn tay đã ướt trong lòng bàn tay, Tiêu Quyết cau mày, lập tức ném chiếc khăn tay lên người Vũ Lục.
"Thái tử phi" có thể làm gì với đồ mà Thái tử ném qua? Vũ Lục thầm thở dài, chống lại cơn buồn nôn, lẳng lặng nhét khăn tay của Thái tử vào trong tay áo.
"Họa Họa, nàng phải thay quần áo mới được" - Tiêu Quyết ân cần đề nghị: "Chỗ Thái hậu không có trang phục phù hợp với nàng, vẫn nên đến Đông cung thay quần áo đi".
Với vẻ mặt lãnh đạm, Khương Họa cung kính cúi đầu: "Không nhọc Thái tử điện hạ lo lắng".
Thấy cô gái nhỏ đang tức giận, Tiêu Quyết ném cho Vũ Lục một ánh mắt.
Vũ Lục đang băn khoăn không biết có nên đi theo đến thiên điện để tiếp tục diễn kịch trước mặt Thái hậu hay không, giờ nhận được ánh mắt của Thái tử nàng mới nhận ra rằng so với Thái hậu, vị phu nhân chủ tử trước mặt này mới là quan trọng nhất.
Nàng thân thiết nắm lấy cánh tay Khương Họa: "Khương cô nương nên đến Đông cung thay quần áo đi, nơi này cách Khương phủ xa lắm, chẳng lẽ Khương cô nương cứ vậy mà về phủ sao? Vậy khó chịu biết bao. Đông cung cách hoàng cung chỉ một cánh cổng cung, đi hai bước là tới rồi. Chỗ ta có rất nhiều quần áo, đều chưa từng mặc, Khương cô nương sẽ không chê chứ?".
"Không, không chê gì cả. Thật sự không cần thiết phải làm phiền Thái tử phi. Một lát nữa ta cũng nên về phủ cùng Trưởng công chúa rồi". Khương Họa cố gắng kéo cánh tay của mình ra khỏi tay Vũ Lục, nhưng nàng không ngờ rằng vị Thái tử phi này trông yếu ớt, nhã nhặn lịch sự nhưng lại có sức lực mạnh đến thế. Trông vóc dáng của nàng ấy rõ ràng chẳng có chút sức lực nào, song tay nàng làm sao cũng không rút ra được.
"Trưởng công chúa chưa chắc sẽ về ngay đâu. Hiếm khi mới vào cung gặp Thái hậu, Trưởng công chúa nhất định sẽ dùng bữa trưa xong mới trở về" - Vũ Lục nhìn về phía Trưởng công chúa đang vội vàng từ thiên điện trở về: "Cô nói đúng không, cô?".
Trưởng công chúa Bình Dương cũng vừa mới nhớ tới Khương Họa, bèn trở về đại điện, đúng lúc nghe thấy Vũ Lục thuyết phục Khương Họa đi Đông cung thay quần áo, điều này lại hợp với ý muốn của bà.
Khương Vĩ không thích bà vào cung, đã lâu bà không nói chuyện riêng với mẫu hậu rồi. Hôm nay lại sôi nổi, bà không kịp quan tâm đến sức khỏe của mẫu hậu. Nếu Khương Họa đi tới Đông cung, không có ai làm phiền thì bà trái lại có thể yên tĩnh tán gẫu với mẫu hậu một chút.
“Thái tử phi đã mời, Họa tỷ nhi cứ đi đi" - Trưởng công chúa nói: “Con cũng không cần đến cổng cung chờ ta, rời khỏi Đông cung thì con tự về phủ là được".
Trưởng công chúa, Thái tử, Thái tử phi đều bảo nàng đến Đông cung, Khương Họa không cách nào từ chối, đành phải nói với Vũ Lục rằng: "Vậy làm phiền Thái tử phi".
Khương Họa khoác một chiếc áo choàng màu đỏ mận, đi đến thiên điện để chào tạm biệt Thái hậu.
Tiêu Dân ngâm mình trong bồn tắm ở phòng tắm với vẻ sống không còn gì luyến tiếc, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô gái, lại nhớ đến cảnh tượng xấu hổ nhất trong đời, y hụp xuống nước, suýt thì chết nghẹn.
“Đến Đông cung?” - Đôi mày mảnh mai của Thái hậu nhướng lên.
Khương Họa cúi đầu, rũ hai mắt xuống: "Thái tử phi mời ta đi Đông cung thay quần áo".
Thái hậu nhìn Thái tử phi, nàng ta mời Khương Họa đến làm gì? Nàng ta nên biết mình không muốn cho Khương Họa vào Đông cung mới phải.
Vũ Lục khó xử nhìn Thái hậu.
Thái hậu hiểu rồi, đây là ý của Tiêu Quyết. Bà có chút thất vọng, Thái tử phi đã vào Đông cung hai năm mà vẫn không thể kiểm soát được hành động của Tiêu Quyết.
Hay là để Khương Họa vào Đông cung luôn? Thái tử quan tâm cô gái này như vậy, nàng ta nhất định sẽ có thể nắm chắc trái tim của Thái tử.
Ý nghĩ này thoáng chốc lóe lên đã bị Thái hậu cự tuyệt. Đông cung chỉ cần có La Vấn Điệp là đủ rồi, cho dù không thể ảnh hưởng đến tâm tư của Tiêu Quyết, nhưng động tay động chân một chút cũng đủ.
Về Khương Họa, một cô gái xinh đẹp như vậy dùng để liên hôn càng có giá trị hơn.
“Viễn Sơn!” - Thái hậu kêu lên, bước tới nắm tay Tiêu Dân: “Trời ạ, tay của con lạnh quá, con có cảm lạnh không? Sao con lại rơi xuống nước? Có người đẩy con ngã xuống đúng không?".
“Tổ mẫu, không có ai đẩy con, là con trượt chân ngã xuống hồ Bạn Nguyệt". Quần áo của Tiêu Dân ngâm trong nước hồ lạnh lẽo, lại bị gió thổi bay cả quãng đường đến cung Từ An, lúc này y cảm thấy rất khó chịu, cơ thể run rẩy.
Thái hậu cau mày, buông tay Tiêu Dân ra, liếc mắt nhìn Tiêu Quyết một cái: "Viễn Sơn, con đừng sợ, cứ việc nói ra, tổ mẫu sẽ làm chủ cho con mà".
Khương Họa đứng ở một góc khuất, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Nghe nói Nhị hoàng tử Tiêu Dân do Thái hậu nuôi dưỡng, Thái hậu rất yêu quý y, nhưng trong mắt Khương Họa, hoàn toàn không phải như vậy.
Tiêu Dân lạnh đến mức răng đánh vào nhau kêu lạch cạch khi nói chuyện, lúc này không phải nên nhanh chóng thay quần áo đã ngâm nước cho y sao? Thái hậu vốn đang nắm tay y, nhưng giây sau lại nhíu mày lại, rõ ràng là biết thân thể y lạnh như thế nào. Nhưng Thái hậu không sai người chuẩn bị canh gừng nóng cũng không sai người đi mời thái y, thay vào đó, bà ta kéo Tiêu Dân bảo y cho biết ai đã đẩy y xuống nước. Xem ý của Thái hậu, bà ta muốn nắm lấy cơ hội này để làm khó Tiêu Quyết.
Thái hậu không thực sự yêu Tiêu Dân, lại đầy ác ý với Tiêu Quyết. Trước khi sự việc được xác minh, bà ta đã nghĩ đến việc dùng miệng của Tiêu Dân để định tội Tiêu Quyết.
Lại nói tiếp, Hoàng đế không phải con ruột của Thái hậu, Thái tử Tiêu Quyết và Nhị hoàng tử Tiêu Dân đều không có quan hệ huyết thống với Thái hậu.
Nếu trong tương lai Nhị hoàng tử Tiêu Dân lên ngôi, Thái hậu đã nuôi dưỡng Tiêu Dân sẽ càng được kính trọng hơn, đây chắc chắn không phải là kết quả mà Khương Họa hy vọng có thể nhìn thấy.
Khương Họa lén liếc nhìn Tiêu Quyết, thầm hy vọng rằng vị Thái tử điện hạ này có thể sống lâu hơn một chút, ít nhất là thuận lợi đăng cơ. Nếu có thể khiến Thái hậu chết trong quá trình tranh đoạt ngôi vị cùng Tiêu Dân thì càng tốt.
Tiêu Quyết vốn luôn chú ý đến Khương Họa, thấy nàng nhìn qua đây thì ngay lập tức chuyển sự chú ý của mình sang nàng.
Khương Họa giật mình, nàng chỉ nhìn lén y một chút thôi, không ngờ rằng lại đối mặt với Tiêu Quyết, dưới hàng mi dài màu quạ, đôi mắt đen như sao lạnh, lại có cảm xúc nàng không hiểu nổi.
Khương Họa lập tức cúi đầu.
“Xùy, cô bé nhát gan" - Tiêu Quyết thầm xuy một tiếng trong lòng, quay lại nhìn Tiêu Dân.
Vừa dời mắt sang, Khương Họa liền nhận thấy áp lực giảm xuống. Nàng cẩn thận liếc mắt nhìn thì thấy Tiêu Quyết không còn để ý tới mình nữa, nàng thở phào, lại đi nhìn người khác.
Trưởng công chúa trái lại có chút lo lắng khi nhìn Tiêu Dân, thầm bảo cung nữ chuẩn bị quần áo sạch sẽ cùng canh gừng nóng, còn biểu hiện của Thái tử phi khiến người ta nhìn mà không thể hiểu nổi.
Sắc mặt nàng tái nhợt, vẻ mặt đầy lo lắng và sợ hãi, hai tay lo lắng vặn chặt khăn tay, lo lắng nhìn về phía Tiêu Quyết và Tiêu Dân.
Bởi vì Tiêu Quyết và Tiêu Dân đang đứng cùng nhau, nhìn từ góc độ của Khương Họa thì thực sự không biết Thái tử phi đang nhìn ai. Nàng ấy đang lo lắng cho thân thể của Tiêu Dân, hay là đang lo lắng cho Tiêu Quyết sẽ bị Thái hậu làm khó?
Thái hậu hoàn toàn không có cơ hội làm cho Tiêu Quyết khó xử, bởi vì Tiêu Dân kiên quyết nói lại: "Tổ mẫu, con thật sự tự ngã xuống!".
Thái hậu nhìn Tiêu Quyết bằng ánh nhìn thất vọng, cuối cùng nhận ra rằng không có cách nào để buộc tội Tiêu Quyết "giết hại anh em" trong ngày hôm nay, thế nên bà ta bèn quát lớn với nội thị ở một bên: "Còn thất thần làm gì nữa, không mau đi mời thái y!".
Trưởng công chúa Bình Dương nói: "Thiên điện đã chuẩn bị nước nóng và quần áo. Viễn Sơn, mau đi thay quần áo ngâm nước này đi".
“Cảm ơn cô" - Tiêu Dân xúc động đến mức suýt khóc, dây dưa nửa ngày, cuối cùng y cũng có thể thay quần áo khô rồi.
Vừa định cất bước, không ngờ bị Tiêu Quyết ngăn lại, Tiêu Dân nghi ngờ ngẩng đầu lên: "Thái tử?".
"Còn chưa giới thiệu với nhị đệ, đây là con gái của cô, Khương cô nương ở quý phủ Khương thị lang". Tiêu Quyết nhìn thấy mũi của Tiêu Dân đang giật giật, chắc sắp không nhịn được mà hắt hơi rồi, y vẫy tay với Khương Họa bảo nàng đến đây: "Nhị đệ còn chưa gặp đúng không?".
Khương Họa cũng có chút bối rối, hiện tại điều quan trọng nhất không phải là nhanh chóng giải quyết xong Nhị hoàng tử xui xẻo này hay sao, Tiêu Quyết ngăn cản Tiêu Dân để giới thiệu mình với hắn ta làm gì? Nàng chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, có quan trọng như vậy không?
Không cần biết trong lòng nàng nghĩ gì, song Thái tử gọi nàng thì nàng không dám không tới.
Tiêu Dân lạnh toát cả người, hoàn toàn không chú ý được trong điện có những ai. Y không nhìn thấy Thái tử phi, cũng không nhìn thấy Khương Họa. Bấy giờ nghe Tiêu Quyết nói thế thì mới ngẩng đầu nhìn sang.
Một cô gái mười bốn, mười lăm tuổi đi tới, tóc đen như mây, da trắng như tuyết, váy màu xanh lục nhạt thêu cành mận xòe ra như sóng nước theo từng bước chân, vòng eo thon thả mềm mại không đủ nắm tay...
Hóa ra Khương thị lang, người mà cô gả cho, có một cô con gái xinh đẹp như vậy sao? Đôi mắt của Tiêu Dân khẽ mở to.
Khương Họa bước tới chỗ Tiêu Dân cúi đầu thật sâu: "Gặp qua Nhị điện hạ".
“Miễn lễ!" - Tiêu Dân nhìn chằm chằm vào đôi má tuyết trắng của cô gái: “Biểu muội...".
Chưa nói xong câu, “Ách xì!”. Một tiếng hắt xì kinh thiên động địa nổ vang bên tai mọi người.
Thái hậu và Trưởng công chúa Bình Dương rùng mình sợ hãi, trong khi Vũ Lục thì liếc nhìn chủ tử nhà mình mà không nói nên lời.
Ý cười lóe lên trong đôi mắt đen của Tiêu Quyết, y nhìn Tiêu Dân đang sững sờ, sau đó nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Khương Họa, y hài lòng rồi.
Bây giờ tốt rồi, có lẽ vật nhỏ sẽ không bao giờ có ấn tượng tốt về Tiêu Dân nữa, cả đời này cũng không bao giờ.
Khương Họa cúi đầu nhìn nước mũi chảy ròng ròng của Tiêu Dân trên vạt áo trước của mình, hàm răng nàng nghiến chặt, ngón tay cầm khăn tay nén đi ý định muốn lau, nuốt xuống cảm giác buồn nôn đang trào ra trong cổ họng, nói từng chữ từng chữ: "Không dám nhận câu 'biểu muội' của Nhị điện hạ, Khương Họa chỉ là một thứ nữ nho nhỏ mà thôi".
Ánh mắt của Tiêu Dân cứng ngắc nhìn xuống, di chuyển đến vạt áo của Khương Họa, cảm thấy linh hồn mình xuất khiếu luôn rồi, trong lòng mờ mịt nghĩ: Không có, mình đường đường là hoàng tử, phong lưu phóng khoáng, chi lan ngọc thụ, mình không có hắt hơi, càng không xịt nước mũi, không có gì hết...
Nhìn thấy vết nước mũi trong suốt rõ ràng trước mặt Khương Họa, sắc mặt Tiêu Dân đờ đẫn, thình lình hét lên, nhảy dựng lên vì xấu hổ và tức giận, lao ra khỏi đại điện, một mạch chui vào bồn tắm đã được chuẩn bị sẵn ở thiên điện.
Thái hậu và Trưởng công chúa lo lắng, vội vàng đuổi theo, trong đại điện chỉ còn lại Tiêu Quyết, Khương Họa và Vũ Lục.
Tiêu Quyết cười híp mắt, lấy từ trong tay áo ra chiếc khăn đưa cho Khương Họa, "Họa Họa, áo của nàng bẩn rồi".
Không biết vì sao Khương Họa lại nghi ngờ tất cả chuyện này là do Tiêu Quyết cố tình sắp đặt. Nàng đờ đẫn lấy khăn, lau vết bẩn trên quần áo, rồi lại đờ đẫn đặt lại khăn vào trong tay Tiêu Quyết.
Ghê tởm sao? Vậy mọi người cùng nhau ghê tởm là được.
Y cảm nhận rõ ràng chiếc khăn tay đã ướt trong lòng bàn tay, Tiêu Quyết cau mày, lập tức ném chiếc khăn tay lên người Vũ Lục.
"Thái tử phi" có thể làm gì với đồ mà Thái tử ném qua? Vũ Lục thầm thở dài, chống lại cơn buồn nôn, lẳng lặng nhét khăn tay của Thái tử vào trong tay áo.
"Họa Họa, nàng phải thay quần áo mới được" - Tiêu Quyết ân cần đề nghị: "Chỗ Thái hậu không có trang phục phù hợp với nàng, vẫn nên đến Đông cung thay quần áo đi".
Với vẻ mặt lãnh đạm, Khương Họa cung kính cúi đầu: "Không nhọc Thái tử điện hạ lo lắng".
Thấy cô gái nhỏ đang tức giận, Tiêu Quyết ném cho Vũ Lục một ánh mắt.
Vũ Lục đang băn khoăn không biết có nên đi theo đến thiên điện để tiếp tục diễn kịch trước mặt Thái hậu hay không, giờ nhận được ánh mắt của Thái tử nàng mới nhận ra rằng so với Thái hậu, vị phu nhân chủ tử trước mặt này mới là quan trọng nhất.
Nàng thân thiết nắm lấy cánh tay Khương Họa: "Khương cô nương nên đến Đông cung thay quần áo đi, nơi này cách Khương phủ xa lắm, chẳng lẽ Khương cô nương cứ vậy mà về phủ sao? Vậy khó chịu biết bao. Đông cung cách hoàng cung chỉ một cánh cổng cung, đi hai bước là tới rồi. Chỗ ta có rất nhiều quần áo, đều chưa từng mặc, Khương cô nương sẽ không chê chứ?".
"Không, không chê gì cả. Thật sự không cần thiết phải làm phiền Thái tử phi. Một lát nữa ta cũng nên về phủ cùng Trưởng công chúa rồi". Khương Họa cố gắng kéo cánh tay của mình ra khỏi tay Vũ Lục, nhưng nàng không ngờ rằng vị Thái tử phi này trông yếu ớt, nhã nhặn lịch sự nhưng lại có sức lực mạnh đến thế. Trông vóc dáng của nàng ấy rõ ràng chẳng có chút sức lực nào, song tay nàng làm sao cũng không rút ra được.
"Trưởng công chúa chưa chắc sẽ về ngay đâu. Hiếm khi mới vào cung gặp Thái hậu, Trưởng công chúa nhất định sẽ dùng bữa trưa xong mới trở về" - Vũ Lục nhìn về phía Trưởng công chúa đang vội vàng từ thiên điện trở về: "Cô nói đúng không, cô?".
Trưởng công chúa Bình Dương cũng vừa mới nhớ tới Khương Họa, bèn trở về đại điện, đúng lúc nghe thấy Vũ Lục thuyết phục Khương Họa đi Đông cung thay quần áo, điều này lại hợp với ý muốn của bà.
Khương Vĩ không thích bà vào cung, đã lâu bà không nói chuyện riêng với mẫu hậu rồi. Hôm nay lại sôi nổi, bà không kịp quan tâm đến sức khỏe của mẫu hậu. Nếu Khương Họa đi tới Đông cung, không có ai làm phiền thì bà trái lại có thể yên tĩnh tán gẫu với mẫu hậu một chút.
“Thái tử phi đã mời, Họa tỷ nhi cứ đi đi" - Trưởng công chúa nói: “Con cũng không cần đến cổng cung chờ ta, rời khỏi Đông cung thì con tự về phủ là được".
Trưởng công chúa, Thái tử, Thái tử phi đều bảo nàng đến Đông cung, Khương Họa không cách nào từ chối, đành phải nói với Vũ Lục rằng: "Vậy làm phiền Thái tử phi".
Khương Họa khoác một chiếc áo choàng màu đỏ mận, đi đến thiên điện để chào tạm biệt Thái hậu.
Tiêu Dân ngâm mình trong bồn tắm ở phòng tắm với vẻ sống không còn gì luyến tiếc, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô gái, lại nhớ đến cảnh tượng xấu hổ nhất trong đời, y hụp xuống nước, suýt thì chết nghẹn.
“Đến Đông cung?” - Đôi mày mảnh mai của Thái hậu nhướng lên.
Khương Họa cúi đầu, rũ hai mắt xuống: "Thái tử phi mời ta đi Đông cung thay quần áo".
Thái hậu nhìn Thái tử phi, nàng ta mời Khương Họa đến làm gì? Nàng ta nên biết mình không muốn cho Khương Họa vào Đông cung mới phải.
Vũ Lục khó xử nhìn Thái hậu.
Thái hậu hiểu rồi, đây là ý của Tiêu Quyết. Bà có chút thất vọng, Thái tử phi đã vào Đông cung hai năm mà vẫn không thể kiểm soát được hành động của Tiêu Quyết.
Hay là để Khương Họa vào Đông cung luôn? Thái tử quan tâm cô gái này như vậy, nàng ta nhất định sẽ có thể nắm chắc trái tim của Thái tử.
Ý nghĩ này thoáng chốc lóe lên đã bị Thái hậu cự tuyệt. Đông cung chỉ cần có La Vấn Điệp là đủ rồi, cho dù không thể ảnh hưởng đến tâm tư của Tiêu Quyết, nhưng động tay động chân một chút cũng đủ.
Về Khương Họa, một cô gái xinh đẹp như vậy dùng để liên hôn càng có giá trị hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.