Sủng Thiếp Đông Cung

Chương 22

Giản Diệc Dung

28/05/2024

Tăng nhân lo việc bếp núc đã làm một bữa ăn chay hoàn chỉnh trước mặt Khương Họa một lần.

Tiêu Quyết rời khỏi chùa Thiện Giác và quay trở lại Đông cung, Khương Họa quay trở lại tịnh xá trước đó, rửa mặt chải đầu. Sơ Đồng giúp nàng mài mực, nàng chấp bút viết ra tất cả những chi tiết của món chay.

Rốt cuộc, sau một buổi chiều bận rộn, Khương Họa cũng mệt nên thu dọn ghi chép đồ ăn chay rồi đi ngủ sớm.

Thái tử trở lại Đông cung, định gọi Bách Lý Xuân qua để xem xét vết sẹo trên mặt thì Nhị hoàng tử đến đây.

Lần trước Tiêu Dân được Thái tử đưa đến chùa Uyển Mã, đã chọn được một con ngựa tốt. Hai ngày nay hình như con ngựa đó bị bệnh, trông không có tinh thần cho lắm. Y muốn đến đây hỏi Thái tử xem có vấn đề gì không. Thật ra chuyện nhỏ này y chỉ cần phái người đến đây là được, hoặc là trực tiếp cho người gọi thiếu khanh của chùa Uyển Mã đến để hỏi thăm là xong. Nhưng Tiêu Dân hiếm khi nhìn thấy Thái tử có sắc mặt tốt, ngày đó còn kề vai y ấy một cách thân mật khiến trong lòng y vui sướng, luôn muốn tìm cơ hội để tiếp cận nên dứt khoát tự mình đến đây.

“Thái tử” - Tiêu Dân cúi đầu, vừa nâng lên thì sắc mặt liền thay đổi: “Đại ca, ai làm ca bị thương?!“.

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Thần Bí |||||

Ban đầu Tiêu Quyết cũng lười để ý đến y, nhưng đột nhiên tâm tư khẽ chuyển biến, kiếp trước lão nhị từng thèm muốn cô gái nhỏ của y, kiếp này y nên sớm chặt đứt ý định của lão nhị mới phải, để y biết rằng cô gái nhỏ là của riêng mình.

Ngón tay thon dài vuốt ve gò má, khóe môi mỏng của Tiêu Quyết cong lên, cười mờ ám: “Cái này à, bị mèo con nghịch ngợm cào thôi“.

Tiêu Dân nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Thái tử thì sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại. Y chỉ kém Tiêu Quyết nửa tuổi, tuy rằng không có chính phi, nhưng cũng có một ít thị thiếp không có danh phận. Đôi khi ầm ĩ quá thì cũng sẽ để lại một số dấu vết tương tự trên cơ thể mình.

“Ồ...” - Tiêu Dân chưa bao giờ thấy Thái tử nói về chuyện này, y cảm thấy Thái tử càng ngày càng thân, không coi y như người ngoài nữa. “Là thị thiếp nào lớn gan như vậy?“. Y nhớ Thái tử không có trắc phi hay lương đễ nào khác ngoài Thái tử phi, chỉ có hai thị thiếp không có danh phận, hình như là hầu gái thiếp thân bên cạnh Thái tử phi.

Đương thời, chính thê phải đoan trang, nghiêm túc, thị thiếp không có danh phận mới có thể trêu chọc, có khi bạn bè nhìn trúng cũng có thể tặng nhau. Có thể đùa cợt chuyện giường chiếu giữa đại ca và thị thiếp, Tiêu Dân nghĩ, đây mới là anh em tốt thân mật khắng khít.

“Nhị đệ đừng nói nhảm!” - Không ngờ Thái tử lại ngẩng mặt lên, nghiêm mặt nói: “Nàng không phải thị thiếp“.

Nếu không phải thị thiếp thì đó chính là Thái tử phi rồi? Tiêu Dân sửng sốt, vội vàng xin lỗi: “Viễn Sơn xấc xược, không biết là Thái tử phi, xin Thái tử thứ tội“.

“Cũng không phải là Thái tử phi“. Tiêu Quyết có vẻ hơi buồn rầu, tựa hồ muốn nói nhưng không biết có nên nói hay không, do dự một hồi, y khoác vai Tiêu Dân, nói nhỏ bên tai: “Là Khương biểu muội“.



“Hả?” - Tiêu Dân tròn mắt ngạc nhiên: “Hóa ra là...“.

“Suỵt!” - Tiêu Quyết đặt ngón trỏ thon dài lên môi, ra hiệu cho y chớ có lớn tiếng: “Việc này liên quan đến danh tiết của cô nương nhà người ta, chúng ta là anh em ruột, tất nhiên ta sẽ không giấu diếm đệ. Bất cứ giá nào nhị đệ cũng không được nói cho người thứ ba biết“.

“Đại ca yên tâm đi! Đệ sẽ không bao giờ nói cho người khác biết“. Đại ca chia sẻ bí mật lớn như vậy với y, quả nhiên là anh em thân thiết, Tiêu Dân rất vui vẻ, hai mắt sáng như ngọc: “Ngay cả phụ hoàng và hoàng tổ mẫu, đệ cũng không nói cho họ biết!“.

“Ừ” - Tiêu Quyết vui mừng vỗ vai y: “Quả nhiên là đệ đệ tốt của ta“.

Tiêu Dân ghé sát bên tai Thái tử, thấy y không tránh mình, trong lòng sôi trào niềm vui, thì thào nói: “Đại ca, Khương biểu muội trời sinh quá xinh đẹp, ca phải sớm đưa nàng vào Đông cung, kẻo lại bị người khác thèm muốn“.

Tiêu Quyết gật đầu, đúng vậy, cần đề phòng nhất là bị ngươi thèm muốn.

***

Bởi vì Thái tử rời khỏi chùa Thiện Giác nên không cần phong tỏa chùa nữa. Khương Họa vừa tỉnh dậy, trong chùa đã có rất nhiều khách hành hương dậy sớm để dâng hương.

Sơ Đồng chải đầu cho Khương Họa: “Cô nương, hôm nay còn đi phòng bếp nhỏ không?“.

“Đi” - Khương Họa thắt lại khăn trùm đầu và tạp dề: “Sư phụ bếp núc trong chùa nói, hôm nay sẽ làm hoàn chỉnh món chay một lần“. Hôm qua nàng đã học một lần, buổi tối ghi chép, hôm nay lại quan sát thêm một lần nữa, là có thể về nhà và thực hành nghiền ngẫm rồi.

Vẫn là căn bếp nhỏ của hôm qua, nằm sát ngọn núi phía sau, tránh lượng lớn khách hành hương và rất yên tĩnh.

Không có Thái tử nhìn chằm chằm ở cửa, mấy vị tăng nhân nhà bếp cùng chú tiểu đốt lửa thoải mái hơn rất nhiều. Thấy Khương Họa nghiêm túc học tập, sư phụ nhà bếp hỏi: “Trông nữ thí chủ cũng là gia đình phú quý, sao lại muốn đích thân xuống bếp?“.

Khương Họa cười nói: “Thường ngày ta không cần nấu ăn, nhưng cha ta ăn chay trường, gần đây ông ấy ốm lắm. Ta muốn làm thêm nhiều món để bồi bổ cơ thể cho ông ấy“.

Hóa ra là để tỏ lòng hiếu kính với cha, sư phụ nhà bếp dạy nàng cẩn thận hơn, truyền hết mọi bí quyết cho nàng mà không hề giấu diếm.

Chú tiểu nhìn trộm Khương Họa, nàng đúng là tiên nữ, không chỉ trời sinh xinh đẹp mà còn là người hiếu thảo. Vì cha nên muốn đích thân xuống bếp. Vả lại xem cách nàng cắt rau, cầm thìa rõ ràng là thứ nàng đã quen.



Sau khi các tăng nhân nhà bếp làm món chay xong thì dẫn chú tiểu đi xa. Khương Họa muốn nghiên cứu thêm một lát, tuy là hòa thượng trong chùa, nhưng không tiện ở cạnh nữ giới quá lâu, vì vậy chỉ có Sơ Đồng ở lại cùng.

Khương Họa cầm gắp một đũa “dạ dày nhân hạt thông” nhét vào miệng Sơ Đồng: “Như thế nào?“.

Sơ Đồng nuốt ực xuống, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy một giọng nói lỗ mãng: “Món ăn ngon gì mà thơm thế, gia cũng tới nếm thử“.

Khương Họa nhíu mày, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ba người đàn ông đứng ở ngoài cửa. Người đứng đầu mũi tẹt tai to, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, hai người phía sau cũng đứng không ra đứng, cà lơ phất phơ, vừa nhìn đã biết là lưu manh côn đồ.

Thấy ba người này có vẻ bất thiện, ánh mắt làm càn lia qua lia lai trên người Khương Họa, Sơ Đồng nhanh chóng chặn trước mặt cô nương nhà mình: “Đây là chùa Thiện Giác, cô nương của chúng ta là nhà Thị lang Bộ Lễ, mọi người hãy tự trọng!“.

Phong Tam trong bóng tối náo nức.

Hắn đã bảo vệ Khương Họa suốt hai năm, từ Tô Châu đến kinh đô, cũng chưa từng gặp phải chuyện gì, có lúc hắn không khỏi tự hỏi mình có tác dụng gì không.

Hiện tại ba người này vừa nhìn đã biết là đến gây phiền phức, hắn rốt cục có thể phát huy công dụng rồi!

Mặc dù hắn là ám vệ, không thể xuất hiện bừa bãi, nhưng để dọn dẹp những tên lưu manh này, chỉ cần hắn ném vài viên đá từ trong bóng tối cũng đủ rồi.

Phong Tam cầm trong tay ba viên đá, tính toán một khi bọn họ muốn động thủ, hắn sẽ ném đá những tên lưu manh này, trong lúc hỗn loạn không ai biết hắn đã làm.

Khương Họa không biết có người đang âm thầm bảo vệ mình. Đối phương là ba kẻ hung thần ác sát, nhưng nàng chỉ có một Sơ Đồng, liếc thấy nồi nước sôi sùng sục trên thớt, nàng cho Sơ Đồng một ánh mắt.

Sơ Đồng hiểu ra, lùi lại nửa bước, đưa hai tay ra sau và lặng lẽ cầm một chiếc kéo xử lý rau củ.

Khương Họa lớn tiếng nói: “Các vị muốn ăn đồ chay trong chùa xin mời đi ra phía trước nói với các vị tăng nhân, đồ chay ở đây không dành cho các vị“.

Gã mũi tẹt cầm đầu cười ha ha: “Tiểu mỹ nhân, cho dù nàng ồn ào như thế nào đi nữa thì ở đây cũng không có người đâu, không nghe thấy nàng kêu đâu“.

Vừa dứt lời, từ cổng viện vang lên một giọng nói lạnh thấu xương: “Ai nói không nghe thấy, bản hầu nghe thấy!“.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Thiếp Đông Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook