Chương 26
Giản Diệc Dung
05/06/2024
Thị vệ trưởng của Trưởng công chúa đến phủ Thuận Thiên, dạy cho ba kẻ lưu manh to gan quấy rối nữ quyến ở chùa Thiện Giác một bài học, sự việc lan rộng vào ngày hôm đó.
Phủ Thuận Thiên chịu trách nhiệm về luật pháp và gạo tiền ở kinh đô, trong đại lao giam giữ đủ hạng người. Mạc Đức cố tình vênh váo khi ra vào phủ Thuận Thiên. Khi dạy dỗ ba tên lưu manh kia thì cũng kiêu ngạo và lớn tiếng. Không bao lâu sau khi hắn ta rời đi, tin tức ”thứ nữ của Trưởng công chúa bị ba tên lưu manh phi lễ“ được lan truyền.
Ngày hôm sau, phủ doãn Thuận Thiên định thẩm vấn ba người, nhưng phát hiện cả ba đều đã chết trong đại lao, tin đồn càng sôi nổi hơn.
Khi Khương Vĩ ở Bộ Lễ nghe được chuyện này thì gần như tức giận đến mức vội vàng chạy tới, vội vàng xin nghỉ phép rồi lên xe ngựa trở về Khương phủ.
Ông nóng lòng muốn về nhà ngay lập tức, nghĩ rằng cô con gái bảo bối của mình chắc là vẫn chưa nghe thấy những lời đồn đại này. Ông cần phải chạy tới xoa dịu con gái mình trước khi có kẻ ăn nói lung tung, còn phải nghĩ cách dập tắt những lời đồn đại này.
Không ngờ khi đi được nửa đường thì gặp được xe của Thái tử, chiếc xe ngựa sang trọng chắn ngay trước mặt, ông lại không thể vượt qua, vì vậy chỉ có thể kiên nhẫn đi theo, thầm nghĩ không đi xa mấy là có thể mỗi người một ngả với xe của Thái tử rồi.
Xe ngựa của Thái tử di chuyển rất chậm, xuyên qua lớp giao sa ngàn vàng khó mua, Tiêu Quyết nhìn thấy hai vị quan trong triều. Hai người đang xì xào bàn tán, không biết đang nói chuyện gì.
Tuy rằng không quen biết hai người bọn họ, nhưng nhìn cũng thấy quen mắt, bàn chân to của y đạp lên thành xe ngựa, cỗ xe dát vàng nạm ngọc nhất thời dừng lại.
Không ai không biết xe của Thái tử, chưa kể đến con rồng vàng bốn móng rực rỡ biểu trưng thân phận. Hai vị quan lập tức đứng ở ven đường cúi đầu chờ xe ngựa của Thái tử đi qua.
Không ngờ rèm xe bị ngón tay thon dài như ngọc nhấc lên, khuôn mặt tuấn tú của Thái tử lộ ra, liếc mắt nhìn hai người: “Hai vị đại nhân đi đâu vậy?“.
Hai người vừa mừng vừa sợ, không ngờ trữ quân cao cao tại thượng lại dừng xe ngựa hỏi chuyện bọn họ, chẳng lẽ mình đã lọt vào mắt xanh của Thái tử sao? Nghe nói Thái tử cực kỳ hung bạo, chắc là mình không phạm vào chuyện gì khiến Thái tử bất mãn đâu nhỉ?
Đầu gối hai người mềm nhũn, quỳ phịch bên vệ đường: “Hồi, hồi Thái tử điện hạ, hạ quan đang chuẩn bị đến nha môn Bộ Công. Đợt gỗ lần trước chọn mua đã đến...“.
Hai người nói xong thì trở nên run rẩy, chọn mua là công việc béo bở, ít ít nhiều nhiều gì cũng phải ăn bớt ăn xén một chút, hoặc chênh lệch giá cả, hoặc hiếu kính người bán. Nghe nói Thái tử rất ít khi quan tâm đến chuyện của sáu bộ, nhưng chỉ cần y đã can thiệp, sẽ không thể tránh khỏi có thương vong. Chẳng lẽ Thái tử muốn điều tra bọn họ sao?
Tiêu Quyết không thèm nghe họ nói gì, y xua tay nói: “Dậy đi. Hôm qua cô đi cùng biểu muội đến chùa Thiện Giác, không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn. Bây giờ, cô đang chuẩn bị sẽ đi thăm quận chúa. Ồ, cũng chính là con gái của Trưởng công chúa. Muội ấy... than ôi!“.
Tiêu Quyết thở dài và gõ nhẹ vào thành xe, xe ngựa bắt đầu lái đi.
Cả hai sững sờ trong giây lát, không ngờ rằng Thái tử hoàn toàn không có ý làm họ khó xử, cũng không biết tại sao vị Thái tử điện hạ cao quý lại cho họ biết hành tung của y. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, hai người đã kích động mà thảo luận sôi nổi.
“Vừa rồi ta đã nói mà, không thể mà là thứ nữ được! Đường đường là Trưởng công chúa thì sao có thể quan tâm đến một thứ nữ mà sai thị vệ trưởng của mình vào đại lao. Phải biết là thị vệ trưởng vừa đến đại lao là ba tên lưu manh kia chết ngay hôm đó, nếu nói đây không phải là diệt khẩu thì ta không tin đâu. Ông nói xem, thứ nữ đó chưa từng gặp Trưởng công chúa, mới từ Giang Nam về nhà vào mấy ngày trước, Trưởng công chúa có thể yêu thương nàng ta được đến đâu cơ chứ? Lại còn phái thị vệ trưởng của mình đến phủ Thuận Thiên để diệt khẩu?“.
“Nói cũng đúng. Hôm qua nội nhân ta nói thứ nữ đó đi chung một xe với Thái tử, ta đã cảm thấy có gì đó không ổn. Đối với một thứ nữ chưa từng gặp mặt, có thể khiến cho Thái tử đích thân đi cùng quả là trò cười lớn nhất trong thiên hạ. Nếu là quận chúa thì còn được, dù sao cũng quen biết nhau từ nhỏ, còn là anh em họ hàng nữa“.
“Đúng vậy, Thái tử đã chính miệng nói, bây giờ định đi thăm biểu muội quận chúa...“.
“Trưởng công chúa nhất định không muốn danh tiếng của con gái mình bị ảnh hưởng, thế nên mới đẩy chuyện này lên đầu thứ nữ“.
“Chao ôi, giữa mẹ cả và con vợ lẽ...“.
Một chiếc xe ngựa không mấy bắt mắt chạy qua, lời nói của hai người được truyền vào trong cỗ xe không chút sai sót.
Đôi mày nhíu chặt của Khương Vĩ khẽ giãn ra.
Ông cũng nghe được lời nói của Thái tử. “Biểu muội” trong nửa lời đầu và “quận chúa” trong nửa câu sau của y hoàn toàn không phải là cùng một người. Nhưng khi Thái tử nói ra cùng lúc như vậy, tạo cho người ta cảm giác cứ như thể người mà hôm qua y đưa đến chùa Thiện Giác là quận chúa, người xảy ra chuyện cũng là quận chúa, y còn thở dài u sầu, khiến người ta lầm tưởng rằng quận chúa mà y muốn đến thăm đã bị người ta phi lễ ở chùa Thiện Giác...
Ít nhất, hai vị quan của Bộ Công vừa rồi đã bị Thái tử lừa.
Xe của Thái tử dừng lại đi, dọc theo đường đi chỉ cần là người quen mắt, y đều dừng lại nói cùng một câu.
Khương Vĩ rất chắc chắn rằng Thái tử đang giúp con gái mình.
Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin là có cọp. Miệng nhiều người xói chảy vàng. Một khi tin đồn lan ra thì không thể dùng bạo lực trấn áp, nếu ai tung tin đồn đều bị bắt, dù không ai nói rõ ràng, nhưng trong âm thầm e rằng sẽ lại ngờ vực vô căn cứ liên miên, miên man bất định.
Không thể áp chế, cũng chỉ có thể dẫn hướng dư luận.
Cách tiếp cận của Thái tử không thể nghi ngờ là cách cao minh nhất.
Chỉ là một Thái tử mà ngay cả đại sự triều đình cũng không thèm để ý sao lại có thể quan tâm đến chuyện này như vậy? Y đã thích con gái bảo bối của mình rồi, hau là nhìn trúng Trưởng công chúa và Thái hậu sau lưng con gái mình?
Không, nhất định không phải Trưởng công chúa và Thái hậu. Nếu là vậy thì y sẽ không dẫn tin đồn này lên người quận chúa.
Chẳng lẽ y đã thích Họa Họa?
Khi con gái trở về kinh đô thì gặp Thái tử trên bến tàu, cũng ngay hôm đó Thái tử lại đưa tới bức tranh yêu thích của con gái, lúc đó Khương Vĩ đã cảm thấy rất kỳ lạ. Hôm qua Thái tử còn đặc biệt đưa con gái đến chùa Thiện Giác.
Khương Vĩ không thích người của hoàng gia, lại càng không muốn con gái cưng của mình vào Đông cung.
Nhưng cho dù mục đích của Thái tử là gì khi vặn tin đồn sang một hướng khác, thì Khương Vĩ cũng rất cảm kích, cách này thực sự đã bảo vệ được Họa Họa.
Xe ngựa của Khương Vĩ đi theo sau xe của Thái tử, chậm rãi đi đến tận cổng lớn Khương phủ.
Ông trịnh trọng vén áo hành lễ: “Đa tạ Thái tử điện hạ“.
Dù không nói rõ ràng nhưng cả hai đều biết chính xác lý do tại sao ông lại tạ.
Dọc đường Tiêu Quyết phải nói nhiều điều vô nghĩa, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Nếu không phải vì danh tiếng của cô gái nhỏ, y phải xử lý chuyện này thật cẩn thận, thì y thực sự muốn bắt giết tất cả những kẻ nói xằng bậy.
Y trực tiếp bước vào cổng, Khương Vĩ vốn tưởng rằng y đi gặp quận chúa, nhưng không ngờ, Thái tử lại tiện tay chỉ vào một tiểu nội thị: “Đi, đưa mấy cuốn kinh sách đó cho quận chúa, an ủi nỗi sợ“.
Sau đó, y vẫy vẫy cánh tay của mình: “Khương thị lang, đi thôi“.
“Thái tử điện hạ, mời” - Khương Vĩ theo thói quen nói những lời khách sáo này, lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn. Đi đâu vậy?
Nhìn thấy Thái tử quen đườn quen nẻo đi về phía cổng thứ hai, hiển nhiên là muốn vào nội viện, Khương Vĩ vội vàng tiến lên ngăn cản. Cho dù có giúp con gái ông một đại ân thì cũng không thể trực tiếp vào nội viện gặp con gái ông chứ! “Thái tử điện hạ, xin hãy dừng bước!“.
Tiêu Quyết dừng chân lại, cau mày không hài lòng: “Cô có chuyện muốn nói với Họa Họa, Khương thị lang ngăn cản cô làm gì?“.
Khương Vĩ nói: “Thái tử điện hạ, nếu ngài đi tìm quận chúa, hạ quan tự nhiên sẽ không ngăn cản, nhưng ngài không thể trực tiếp vào nội viện gặp Họa Họa được“.
Tiêu Quyết khá nóng nảy, nhưng đây là cha của cô gái nhỏ, lại còn là người thân mà nàng rất quý trọng, y không thể trở mặt, vì vậy chỉ có thể kìm nén tính khí của mình: “Được rồi, ta sẽ đợi trong ngoại viện, Khương thị lang gọi Họa Họa ra ngoài đi“.
Cho dù là ở ngoại viện, Khương Vĩ cũng không muốn cho y gặp con gái bảo bối của mình, nhưng vừa rồi y đã giúp một đại ân, nếu như từ chối thì thật sự ông không nói ra được. Hơn nữa Thái tử đã nhượng bộ một bước, vì vậy ông không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm như vậy.
Khương Vĩ bước vào nội viện, lúc này Khương Họa chắc là đang đọc sách viết chữ hoặc là thêu hoa vẽ tranh trong viện của mình.
Ngay khi bước vào sân, ông đã có thể ngửi thấy một mùi thơm hấp dẫn.
Trong căn bếp nhỏ, khói bếp lượn lờ, Khương Họa đang làm việc trong căn bếp nhỏ, đầu quấn khăn vải, một chiếc tạp dề buộc ngang hông.
Đầu bếp nữ canh lửa cho nàng, không biết đang hấp gì trên nồi, Khương Họa mở nắp nồi ra xem, hơi nóng làm mờ gương mặt nàng, mùi cá hấp bốc lên bay ra ngoài.
Khương Họa gật đầu: “Độ nước được rồi đấy“.
Nàng vừa mới học nấu đồ chay, nóng lòng muốn thực hành, chuẩn bị làm tất cả các món ăn chay, chọn những món ăn ngon rồi đưa cho cha làm bữa trưa.
“Họa Họa“.
Nghe thấy tiếng gọi của cha, Khương Họa kinh ngạc mừng rỡ quay đầu nhìn về phía sân: “Cha, sao cha về sớm vậy? Mau đến ăn thử đi, đồ chay con làm thế nào?“.
Lòng Khương Vĩ nhất thời cảm thấy chua xót, đứa con gái nhỏ ăn sung mặc sướng của ông giờ đang rửa tay nấu canh cho ông đấy.
Khương Vĩ tiến vào phòng bếp, Khương Họa cầm đũa gắp một miếng “gà nướng hạt dẻ” cho vào miệng cha: “Cha ăn thử đi, đây không phải gà, là đồ chay“.
Nhìn thì giống thịt gà, mùi cũng giống thịt gà, nhưng vị lại khác. Khương Vĩ nhấm nháp cẩn thận rồi gật đầu: “Chắc là làm bằng đậu phụ“.
Khương Họa vui vẻ cười, đôi mắt đen trắng cong thành trăng lưỡi liềm: “Đúng vậy, đây là gà chay nha“.
Khương Vĩ nhìn bàn, đã chuẩn bị xong sáu bảy kiểu đồ ăn, còn có một đống nguyên liệu đã rửa sạch cắt khúc đang chờ cho vào nồi, rõ ràng là Khương Họa đã bận rộn từ sáng sớm.
“Họa Họa, có mệt không?“.
“Không mệt, vận động thoải mái hơn“.
Khương Vĩ mỉm cười, bảo bối nhỏ của ông trông thì mềm mại ngoan ngoãn, nhưng không phải loại phụ nữ hèn nhát đi một bước thở ba cái, nếu không làm sao có thể đánh bại cả ba tên lưu manh.
“Nếu Họa Họa không mệt thì đi tiền viện với cha một chuyến, Thái tử tới rồi“.
“Thái tử?” - Khương Họa nghi ngờ nhìn những món ăn nàng chuẩn bị, tuy rằng nàng đã hứa sẽ đích thân cảm ơn y sau khi học được đồ chay, nhưng không cần vội vàng như vậy chứ?
Phủ Thuận Thiên chịu trách nhiệm về luật pháp và gạo tiền ở kinh đô, trong đại lao giam giữ đủ hạng người. Mạc Đức cố tình vênh váo khi ra vào phủ Thuận Thiên. Khi dạy dỗ ba tên lưu manh kia thì cũng kiêu ngạo và lớn tiếng. Không bao lâu sau khi hắn ta rời đi, tin tức ”thứ nữ của Trưởng công chúa bị ba tên lưu manh phi lễ“ được lan truyền.
Ngày hôm sau, phủ doãn Thuận Thiên định thẩm vấn ba người, nhưng phát hiện cả ba đều đã chết trong đại lao, tin đồn càng sôi nổi hơn.
Khi Khương Vĩ ở Bộ Lễ nghe được chuyện này thì gần như tức giận đến mức vội vàng chạy tới, vội vàng xin nghỉ phép rồi lên xe ngựa trở về Khương phủ.
Ông nóng lòng muốn về nhà ngay lập tức, nghĩ rằng cô con gái bảo bối của mình chắc là vẫn chưa nghe thấy những lời đồn đại này. Ông cần phải chạy tới xoa dịu con gái mình trước khi có kẻ ăn nói lung tung, còn phải nghĩ cách dập tắt những lời đồn đại này.
Không ngờ khi đi được nửa đường thì gặp được xe của Thái tử, chiếc xe ngựa sang trọng chắn ngay trước mặt, ông lại không thể vượt qua, vì vậy chỉ có thể kiên nhẫn đi theo, thầm nghĩ không đi xa mấy là có thể mỗi người một ngả với xe của Thái tử rồi.
Xe ngựa của Thái tử di chuyển rất chậm, xuyên qua lớp giao sa ngàn vàng khó mua, Tiêu Quyết nhìn thấy hai vị quan trong triều. Hai người đang xì xào bàn tán, không biết đang nói chuyện gì.
Tuy rằng không quen biết hai người bọn họ, nhưng nhìn cũng thấy quen mắt, bàn chân to của y đạp lên thành xe ngựa, cỗ xe dát vàng nạm ngọc nhất thời dừng lại.
Không ai không biết xe của Thái tử, chưa kể đến con rồng vàng bốn móng rực rỡ biểu trưng thân phận. Hai vị quan lập tức đứng ở ven đường cúi đầu chờ xe ngựa của Thái tử đi qua.
Không ngờ rèm xe bị ngón tay thon dài như ngọc nhấc lên, khuôn mặt tuấn tú của Thái tử lộ ra, liếc mắt nhìn hai người: “Hai vị đại nhân đi đâu vậy?“.
Hai người vừa mừng vừa sợ, không ngờ trữ quân cao cao tại thượng lại dừng xe ngựa hỏi chuyện bọn họ, chẳng lẽ mình đã lọt vào mắt xanh của Thái tử sao? Nghe nói Thái tử cực kỳ hung bạo, chắc là mình không phạm vào chuyện gì khiến Thái tử bất mãn đâu nhỉ?
Đầu gối hai người mềm nhũn, quỳ phịch bên vệ đường: “Hồi, hồi Thái tử điện hạ, hạ quan đang chuẩn bị đến nha môn Bộ Công. Đợt gỗ lần trước chọn mua đã đến...“.
Hai người nói xong thì trở nên run rẩy, chọn mua là công việc béo bở, ít ít nhiều nhiều gì cũng phải ăn bớt ăn xén một chút, hoặc chênh lệch giá cả, hoặc hiếu kính người bán. Nghe nói Thái tử rất ít khi quan tâm đến chuyện của sáu bộ, nhưng chỉ cần y đã can thiệp, sẽ không thể tránh khỏi có thương vong. Chẳng lẽ Thái tử muốn điều tra bọn họ sao?
Tiêu Quyết không thèm nghe họ nói gì, y xua tay nói: “Dậy đi. Hôm qua cô đi cùng biểu muội đến chùa Thiện Giác, không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn. Bây giờ, cô đang chuẩn bị sẽ đi thăm quận chúa. Ồ, cũng chính là con gái của Trưởng công chúa. Muội ấy... than ôi!“.
Tiêu Quyết thở dài và gõ nhẹ vào thành xe, xe ngựa bắt đầu lái đi.
Cả hai sững sờ trong giây lát, không ngờ rằng Thái tử hoàn toàn không có ý làm họ khó xử, cũng không biết tại sao vị Thái tử điện hạ cao quý lại cho họ biết hành tung của y. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, hai người đã kích động mà thảo luận sôi nổi.
“Vừa rồi ta đã nói mà, không thể mà là thứ nữ được! Đường đường là Trưởng công chúa thì sao có thể quan tâm đến một thứ nữ mà sai thị vệ trưởng của mình vào đại lao. Phải biết là thị vệ trưởng vừa đến đại lao là ba tên lưu manh kia chết ngay hôm đó, nếu nói đây không phải là diệt khẩu thì ta không tin đâu. Ông nói xem, thứ nữ đó chưa từng gặp Trưởng công chúa, mới từ Giang Nam về nhà vào mấy ngày trước, Trưởng công chúa có thể yêu thương nàng ta được đến đâu cơ chứ? Lại còn phái thị vệ trưởng của mình đến phủ Thuận Thiên để diệt khẩu?“.
“Nói cũng đúng. Hôm qua nội nhân ta nói thứ nữ đó đi chung một xe với Thái tử, ta đã cảm thấy có gì đó không ổn. Đối với một thứ nữ chưa từng gặp mặt, có thể khiến cho Thái tử đích thân đi cùng quả là trò cười lớn nhất trong thiên hạ. Nếu là quận chúa thì còn được, dù sao cũng quen biết nhau từ nhỏ, còn là anh em họ hàng nữa“.
“Đúng vậy, Thái tử đã chính miệng nói, bây giờ định đi thăm biểu muội quận chúa...“.
“Trưởng công chúa nhất định không muốn danh tiếng của con gái mình bị ảnh hưởng, thế nên mới đẩy chuyện này lên đầu thứ nữ“.
“Chao ôi, giữa mẹ cả và con vợ lẽ...“.
Một chiếc xe ngựa không mấy bắt mắt chạy qua, lời nói của hai người được truyền vào trong cỗ xe không chút sai sót.
Đôi mày nhíu chặt của Khương Vĩ khẽ giãn ra.
Ông cũng nghe được lời nói của Thái tử. “Biểu muội” trong nửa lời đầu và “quận chúa” trong nửa câu sau của y hoàn toàn không phải là cùng một người. Nhưng khi Thái tử nói ra cùng lúc như vậy, tạo cho người ta cảm giác cứ như thể người mà hôm qua y đưa đến chùa Thiện Giác là quận chúa, người xảy ra chuyện cũng là quận chúa, y còn thở dài u sầu, khiến người ta lầm tưởng rằng quận chúa mà y muốn đến thăm đã bị người ta phi lễ ở chùa Thiện Giác...
Ít nhất, hai vị quan của Bộ Công vừa rồi đã bị Thái tử lừa.
Xe của Thái tử dừng lại đi, dọc theo đường đi chỉ cần là người quen mắt, y đều dừng lại nói cùng một câu.
Khương Vĩ rất chắc chắn rằng Thái tử đang giúp con gái mình.
Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin là có cọp. Miệng nhiều người xói chảy vàng. Một khi tin đồn lan ra thì không thể dùng bạo lực trấn áp, nếu ai tung tin đồn đều bị bắt, dù không ai nói rõ ràng, nhưng trong âm thầm e rằng sẽ lại ngờ vực vô căn cứ liên miên, miên man bất định.
Không thể áp chế, cũng chỉ có thể dẫn hướng dư luận.
Cách tiếp cận của Thái tử không thể nghi ngờ là cách cao minh nhất.
Chỉ là một Thái tử mà ngay cả đại sự triều đình cũng không thèm để ý sao lại có thể quan tâm đến chuyện này như vậy? Y đã thích con gái bảo bối của mình rồi, hau là nhìn trúng Trưởng công chúa và Thái hậu sau lưng con gái mình?
Không, nhất định không phải Trưởng công chúa và Thái hậu. Nếu là vậy thì y sẽ không dẫn tin đồn này lên người quận chúa.
Chẳng lẽ y đã thích Họa Họa?
Khi con gái trở về kinh đô thì gặp Thái tử trên bến tàu, cũng ngay hôm đó Thái tử lại đưa tới bức tranh yêu thích của con gái, lúc đó Khương Vĩ đã cảm thấy rất kỳ lạ. Hôm qua Thái tử còn đặc biệt đưa con gái đến chùa Thiện Giác.
Khương Vĩ không thích người của hoàng gia, lại càng không muốn con gái cưng của mình vào Đông cung.
Nhưng cho dù mục đích của Thái tử là gì khi vặn tin đồn sang một hướng khác, thì Khương Vĩ cũng rất cảm kích, cách này thực sự đã bảo vệ được Họa Họa.
Xe ngựa của Khương Vĩ đi theo sau xe của Thái tử, chậm rãi đi đến tận cổng lớn Khương phủ.
Ông trịnh trọng vén áo hành lễ: “Đa tạ Thái tử điện hạ“.
Dù không nói rõ ràng nhưng cả hai đều biết chính xác lý do tại sao ông lại tạ.
Dọc đường Tiêu Quyết phải nói nhiều điều vô nghĩa, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Nếu không phải vì danh tiếng của cô gái nhỏ, y phải xử lý chuyện này thật cẩn thận, thì y thực sự muốn bắt giết tất cả những kẻ nói xằng bậy.
Y trực tiếp bước vào cổng, Khương Vĩ vốn tưởng rằng y đi gặp quận chúa, nhưng không ngờ, Thái tử lại tiện tay chỉ vào một tiểu nội thị: “Đi, đưa mấy cuốn kinh sách đó cho quận chúa, an ủi nỗi sợ“.
Sau đó, y vẫy vẫy cánh tay của mình: “Khương thị lang, đi thôi“.
“Thái tử điện hạ, mời” - Khương Vĩ theo thói quen nói những lời khách sáo này, lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn. Đi đâu vậy?
Nhìn thấy Thái tử quen đườn quen nẻo đi về phía cổng thứ hai, hiển nhiên là muốn vào nội viện, Khương Vĩ vội vàng tiến lên ngăn cản. Cho dù có giúp con gái ông một đại ân thì cũng không thể trực tiếp vào nội viện gặp con gái ông chứ! “Thái tử điện hạ, xin hãy dừng bước!“.
Tiêu Quyết dừng chân lại, cau mày không hài lòng: “Cô có chuyện muốn nói với Họa Họa, Khương thị lang ngăn cản cô làm gì?“.
Khương Vĩ nói: “Thái tử điện hạ, nếu ngài đi tìm quận chúa, hạ quan tự nhiên sẽ không ngăn cản, nhưng ngài không thể trực tiếp vào nội viện gặp Họa Họa được“.
Tiêu Quyết khá nóng nảy, nhưng đây là cha của cô gái nhỏ, lại còn là người thân mà nàng rất quý trọng, y không thể trở mặt, vì vậy chỉ có thể kìm nén tính khí của mình: “Được rồi, ta sẽ đợi trong ngoại viện, Khương thị lang gọi Họa Họa ra ngoài đi“.
Cho dù là ở ngoại viện, Khương Vĩ cũng không muốn cho y gặp con gái bảo bối của mình, nhưng vừa rồi y đã giúp một đại ân, nếu như từ chối thì thật sự ông không nói ra được. Hơn nữa Thái tử đã nhượng bộ một bước, vì vậy ông không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm như vậy.
Khương Vĩ bước vào nội viện, lúc này Khương Họa chắc là đang đọc sách viết chữ hoặc là thêu hoa vẽ tranh trong viện của mình.
Ngay khi bước vào sân, ông đã có thể ngửi thấy một mùi thơm hấp dẫn.
Trong căn bếp nhỏ, khói bếp lượn lờ, Khương Họa đang làm việc trong căn bếp nhỏ, đầu quấn khăn vải, một chiếc tạp dề buộc ngang hông.
Đầu bếp nữ canh lửa cho nàng, không biết đang hấp gì trên nồi, Khương Họa mở nắp nồi ra xem, hơi nóng làm mờ gương mặt nàng, mùi cá hấp bốc lên bay ra ngoài.
Khương Họa gật đầu: “Độ nước được rồi đấy“.
Nàng vừa mới học nấu đồ chay, nóng lòng muốn thực hành, chuẩn bị làm tất cả các món ăn chay, chọn những món ăn ngon rồi đưa cho cha làm bữa trưa.
“Họa Họa“.
Nghe thấy tiếng gọi của cha, Khương Họa kinh ngạc mừng rỡ quay đầu nhìn về phía sân: “Cha, sao cha về sớm vậy? Mau đến ăn thử đi, đồ chay con làm thế nào?“.
Lòng Khương Vĩ nhất thời cảm thấy chua xót, đứa con gái nhỏ ăn sung mặc sướng của ông giờ đang rửa tay nấu canh cho ông đấy.
Khương Vĩ tiến vào phòng bếp, Khương Họa cầm đũa gắp một miếng “gà nướng hạt dẻ” cho vào miệng cha: “Cha ăn thử đi, đây không phải gà, là đồ chay“.
Nhìn thì giống thịt gà, mùi cũng giống thịt gà, nhưng vị lại khác. Khương Vĩ nhấm nháp cẩn thận rồi gật đầu: “Chắc là làm bằng đậu phụ“.
Khương Họa vui vẻ cười, đôi mắt đen trắng cong thành trăng lưỡi liềm: “Đúng vậy, đây là gà chay nha“.
Khương Vĩ nhìn bàn, đã chuẩn bị xong sáu bảy kiểu đồ ăn, còn có một đống nguyên liệu đã rửa sạch cắt khúc đang chờ cho vào nồi, rõ ràng là Khương Họa đã bận rộn từ sáng sớm.
“Họa Họa, có mệt không?“.
“Không mệt, vận động thoải mái hơn“.
Khương Vĩ mỉm cười, bảo bối nhỏ của ông trông thì mềm mại ngoan ngoãn, nhưng không phải loại phụ nữ hèn nhát đi một bước thở ba cái, nếu không làm sao có thể đánh bại cả ba tên lưu manh.
“Nếu Họa Họa không mệt thì đi tiền viện với cha một chuyến, Thái tử tới rồi“.
“Thái tử?” - Khương Họa nghi ngờ nhìn những món ăn nàng chuẩn bị, tuy rằng nàng đã hứa sẽ đích thân cảm ơn y sau khi học được đồ chay, nhưng không cần vội vàng như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.