Chương 3
Giản Diệc Dung
24/05/2024
Tiêu Quyết đi phía trước, Khương Họa và Khương Trừng đi theo phía sau hắn, Vạn công công và hai thị vệ kim đao đi sau cùng. Còn Trịnh quản gia và ma ma, người hầu đi xuống thuyền theo Khương Họa thì không dám đi theo, chỉ đành lo lắng quan sát cô nương nhà mình đi theo Thái tử. Về phần những thị vệ khác, tất nhiên là tiếp tục truy tìm "khâm phạm triều đình" rồi.
Tầng một của tửu lâu là đại sảnh, tầng hai và tầng ba là phòng riêng, Tiêu Quyết đi thẳng lên tầng cao nhất.
Nhìn thấy dáng vẻ quen đường quen nẻo của y, Khương Họa càng tin chắc người vừa rồi nhìn mình trong tửu lâu chính là Thái tử điện hạ.
Tầng trên cùng của tửu lâu không được chia thành các phòng riêng, vừa đi lên từ cầu thang là sẽ thấy tràn ngập hoa tươi kiều diễm. Đỏ sẫm, vàng nhạt, tím nhạt, hồng trắng, cánh đơn, xếp tầng, đủ loại đủ kiểu được trồng trong những chậu sứ trắng lớn, chiếm một nửa không gian ở tầng trên cùng.
Khương Họa khẽ mở to mắt, đầu đông ở kinh đô vốn đã rất lạnh, không ngờ những đóa hoa mềm mại này lại nở rộ một cách hoàn mỹ như vậy.
Tiêu Quyết không quay lại, hắn thả chậm bước chân, cùng hai chị em đi dạo qua những khóm hoa tươi. Những bông hoa này là do hắn đặc biệt chuẩn bị, các cô gái hay thích những thứ xinh xắn, hoa hòe gì đó, nàng cũng thích.
Tuy rằng ban đầu không có ý định đưa tiểu cô nương này đến đây, nhưng hắn đã quen với việc sắp xếp mọi thứ theo sở thích của nàng, không chỉ có những bông hoa này, mà cả đội thị vệ kim đao dưới tay hắn cũng được đặc biệt lựa chọn là những chàng trai trẻ tuổi, tuấn tú, dáng vẻ bất phàm.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là bản thân hắn.
Cho dù hôm nay không gặp, mấy ngày nữa hắn cũng sẽ xuất hiện trước mặt nàng một cách quang minh chính đại. Để chiếm được sự yêu thích của cô gái nhỏ này, hai năm qua hắn đã hao hết tâm sức, vừa giải độc vừa điều dưỡng, không dễ dàng gì mới dưỡng được sắc mặt trắng nõn như ngọc, hai má hốc hác của hắn nở nang hơn, ngay cả bộ cẩm bào bằng gấm màu đỏ tươi trên người cũng là vì nàng cảm thấy đẹp.
Tiểu cô nương có thích hay không thì hắn không rõ, nhưng phụ hoàng lại vui mừng khôn xiết, cho rằng sức khỏe của hắn đã tốt rồi, về phần Thái hậu và nhị đệ kia nghĩ như thế nào thì hắn chẳng quan tâm.
Đôi môi mỏng của Tiêu Quyết khẽ cong lên, mặc kệ có bao nhiêu người đang mong đợi hắn mau tắt thở, kiếp này, hắn sẽ không chết trẻ, nàng cũng sẽ không hương tiêu ngọc vẫn sớm như thế.
Hắn và tiểu cô nương của mình phải ân ân ái ái, sống lâu trăm tuổi.
Khương Hoa không biết Thái tử đã sắp xếp xong cuộc đời của nàng, thậm chí nàng còn không nhận thấy rằng tốc độ của Tiêu Quyết đã chậm lại, những bông hoa hồng nở rộ đã thu hút mọi sự chú ý của nàng. Đôi mắt nàng lưu luyến những bông hoa này, hơi thở nồng nàn hương hoa, nàng quên đi sự căng thẳng khi đối mặt với Tiêu Quyết và dần dần thả lỏng.
Đi ngang qua mảnh hoa hồng này, băng qua một bức màn châu, là nơi để dùng bữa.
Một đường tám bức bình phong lớn ngăn cách bên trong và bên ngoài, bên trong là nhuyễn tháp cho khách nghỉ ngơi, chính giữa bên ngoài là chiếc bàn lớn bằng gỗ dứa, vài chiếc ghế lớn, chiếc bàn dựa vào tường, trên bàn có đủ giấy, bút, nghiên, mực. Trên các bức tường phía đông và phía tây có treo một bức tranh.
Tầm mắt của Khương Họa vô tình quét qua trên tường, hai mắt đen trắng rõ ràng đột nhiên mở to. Nàng nhìn trái nhìn phải, đầu tiên là bổ nhào về phía đông: "Đây, đây là "Xuân Cư Đồ" của sư... của cụ Biện Sơn! Đây là bút tích thật!".
Rồi lại xoay người chạy về phía tây: "Đây là "Đông Nhàn Đồ" của cụ Biện Sơn! Đây cũng là bút tích thật!".
Khương Họa hoàn toàn quên mất Thái tử điện hạ bên cạnh, nàng kinh ngạc mừng rỡ nhìn những bức tranh trên tường, dùng mắt vẽ từng đường nét. Bút pháp quen thuộc, ánh sáng và bóng tối mà nàng nắm rõ nằm lòng, là những kỹ xảo nàng thường dùng. Tất cả đều khiến nàng nhớ lại bốn năm ở bên sư phụ, đôi môi hồng hào và căng mọng của nàng cong lên, một lớp sương nước đọng lại trong đôi mắt đen và sáng của nàng.
Đôi mắt đen của Tiêu Quyết nhìn chằm chằm vào mắt Khương Họa, mặc dù hắn đặc biệt chuẩn bị để làm cho cô gái nhỏ vui vẻ, nhưng ánh mắt nàng nhìn hai bức tranh này còn háo hức hơn nhìn mình…
Tiêu Quyết siết chặt ngón tay, muốn xé hai bức tranh ra thành nhiều mảnh, gỡ hoa hồng bên ngoài tấm rèm châu đi, đuổi Khương Trừng ra ngoài, thậm chí đuổi cả Vạn công công và hai thị vệ đang đợi bên ngoài tấm rèm châu luôn, khiến cho trong mắt cô gái nhỏ chỉ còn lại mình hắn thôi.
Song những suy nghĩ điên cuồng trong đầu đã bị hắn đè xuống.
Không được, không được, như vậy sẽ chọc giận nàng.
Tiểu cô nương của hắn khá nóng nảy đấy.
"Cô thật tinh mắt, nhìn thoáng qua cũng biết đây là bút tích thật của cụ Biện Sơn" - Kìm nén lửa giận trong lồng ngực, Tiêu Quyết khoanh tay đứng bên cạnh nàng nói.
Đáy mắt Khương Họa nhuốm một tia hồng, trông có chút buồn bã, nhưng trong mắt Tiêu Quyết lại là vẻ quyến rũ mê người, ngón tay hắn không tự chủ ma sát vào nhau, miễn cưỡng đè lại xúc động muốn hôn lên mắt nàng.
Khương Họa khẽ thở dài: "Cụ Biện Sơn... tranh của cụ ấy không nhiều, mấy năm cuối đời căn bản không còn vẽ nữa". Nàng chỉ học với cụ Biện Sơn được bốn năm, sư phụ đã về cõi tiên rồi, cuối cùng ông chỉ vẽ một bức họa tặng cho nàng. Trong bức vẽ là một sân nhỏ trên núi nơi sư phụ sống, trong sân có một cây hồng, lá trên cây đã rụng hết, nhưng những quả hồng đỏ vẫn trĩu trên cành, nhuộm một lớp sương muối cuối thu. Nàng mặc chiếc áo choàng xanh nhạt búi song kế đứng dưới gốc cây nhìn lên những quả hồng trên cây, như thể đang mong đợi quả ngọt từ trên cây rơi xuống.
Đó là lần đầu tiên nàng đến sân của sư phụ khi mới tám tuổi.
“Mặc dù cụ Biện Sơn đã qua đời, nhưng đồ đệ của ông vẫn còn đó” - Tiêu Quyết cúi đầu nhìn Khương Họa, nàng chỉ cao tới vai hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy vầng trán mịn màng, lông mi dài và dày cùng sống mũi cao thẳng của cô gái nhỏ: “Cô ở kinh đô chưa lâu, ở kinh đô có một tiệm thư họa tên là Mặc Hương Trai. Trong hai năm qua, Mặc Hương Trai cũng đã bán được một vài bức tranh của Lâm Khê Khách. Lâm Khê Khách là đệ tử của cụ Biện Sơn. Tuy rằng nàng còn trẻ, nhưng đã có được chân truyền của cụ Biện Sơn, tranh vẽ hoặc linh động, hoặc hùng hồn, khá là có bản lĩnh".
“Lâm Khê Khách...” - Khương Họa trở nên xấu hổ, mắt nàng bắt đầu mông lung, “Lâm Khê Khách vẫn còn trẻ, thời gian học hội họa với cụ Biện Sơn cũng không dài, nét vẽ còn non nớt".
Mặc Hương Trai đó là cửa hàng thư họa của nàng. Nàng thích thư họa từ thuở bé, phụ thân cố ý đưa danh nghĩa của Mặc Hương Trai cho nàng, mẫu thân dạy nàng kinh doanh, dạy nàng xem sổ sách, cho chưởng quầy của Mặc Hương Trai trực tiếp bẩm chuyện với nàng. Sau đó mẫu thân mất, phụ thân muốn kết hôn với trưởng công chúa, đồ cưới dưới danh nghĩa của mẫu thân cũng giao cho bà nội lo liệu, chỉ có Mặc Hương Trai là do nàng phụ trách. Cho dù đã đưa em trai đi Tô Châu thì hàng năm chưởng quầy vẫn cử người đến Tô Châu, giao sổ sách cho nàng, đồng thời báo cáo tình hình kinh doanh của một năm cho nàng.
Trước khi sư phụ qua đời đã dặn nàng đừng xa rời thực tế, phải bán ít nhất hai bức tranh mỗi năm.
Nàng đã làm theo di ngôn của sư phụ, khi chưởng quầy cử người đến Tô Châu để báo cáo các khoản tiền, nàng cho người tới mang hai bức tranh của chính nàng về kinh đô, cứ sáu tháng treo một bức tranh. Không ngờ một lần đã thành danh, có lẽ là do thơm lây từ sư phụ.
Tiêu Quyết nhìn nàng một cái thật sâu: “Họa Họa khiêm tốn rồi". Hắn đã mua toàn bộ tranh của nàng, hận không thể giữ tất cả những gì liên quan đến nàng làm của riêng, làm sao có thể để người khác sở hữu tranh của nàng được. Tuy nhiên, hắn cũng không cố tình nâng giá, đẳng cấp của nàng là điều đã được mọi người công nhận.
“Không phải khiêm tốn, đó là sự thật...” - Khương Họa đột nhiên nhận ra điều gì đó, bất giác ngẩng đầu nhìn Tiêu Quyết.
Người đàn ông đứng bên cạnh nàng, chắp tay sau lưng, hai người rất gần, hắn cúi đầu nhìn nàng, khóe môi mỏng khẽ mím lại, như đang kiềm chế điều gì đó, trong đôi mắt đen là cảm xúc nàng nhìn mà không hiểu được. Nàng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể y, đó là mùi đàn hương xen lẫn một chút mùi của dược liệu.
Mùi của dược liệu? Có vẻ như sức khỏe của Thái tử điện hạ thật sự không được tốt lắm.
Khương Họa cảm khái một câu như thế trong lòng, sau đó mới nhớ tới lời mình định nói: "Sao, sao ngài...". Ý tứ trong lời nói của hắn là hắn biết rõ nàng là Lâm Khê Khách, điều này khiến nàng vô cùng kinh ngạc nên không hề chú ý tới xưng hô của hắn.
“Sao ta biết nàng là Lâm Khê Khách?” - Tiêu Quyết rất tri kỷ mà nói tiếp câu hỏi giúp nàng, sau đó tự nhiên giải thích: “Bởi vì ta cũng rất thích cụ Biện Sơn, đương nhiên khá để ý đến ông ấy, nghe nói ông ấy nhận một đồ đệ nhỏ nên đã tìm hiểu một chút".
Hắn trời sinh phong thái xuất chúng, tuấn mỹ vô song, ánh mắt chuyên chú lại dịu dàng, Khương Họa ngẩng đầu nhìn hắn, hoàn toàn không nghi ngờ lời hắn nói.
Chỉ có bản thân Tiêu Quyết biết hắn hoàn toàn không quan tâm đến cụ Biện Sơn gì đó chút nào, việc treo tranh của ông ấy ở đây chỉ là để lấy lòng tiểu vô nương, nếu cô gái nhỏ không theo ông ấy học hội họa thì hắn cũng sẽ không biết ông ấy là ai.
Đương nhiên, kiếp trước hắn đã biết những chuyện này, kiếp này hắn phái ám vệ tốt nhất của mình đến Tô Châu, ngày đêm canh giữ cho nàng, biết rõ từng cử chỉ hành động của nàng. Nếu không phải thân thể của hắn thật sự không tiện đi xa thì hắn còn muốn đích thân đến Tô Châu bảo vệ nàng, hoặc cũng có thể bái cụ Biện Sơn làm sư phụ, thế thì hắn và cô gái nhỏ này là sư huynh muội rồi.
“Thái tử điện hạ, chắc không phải ngài là chủ nhân của nơi này đấy chứ?” - Khương Họa nhớ lại vừa rồi hắn đi thẳng lên tầng cao nhất của tửu lâu. Tầng cao nhất này chỉ có một gian phòng, rõ ràng là dùng để chiêu đãi những vị khách đặc biệt. Cụ Biện Sơn không vẽ nhiều lắm, song nơi đây lại treo hai bức, vừa khéo hắn lại thích cụ Biện Sơn.
Vừa dứt lời, Khương Họa đã cảm thấy có chút hối hận. Thái tử điện hạ mở một tửu lâu là có hiềm nghi tranh lợi với dân, hơn nữa, tửu lâu này có lẽ cũng có tác dụng thu thập tin tức, giống như Mặc Hương Trai của nàng vậy, hàng năm những sự kiện trọng đại ở kinh đô đều được tổng hợp và kể lại cho nàng nghe, nên tuy nàng đã đi xa sáu năm nhưng không lạ gì tình hình của kinh đô.
Khương Họa chán nản nhíu mày. Sao nàng lại nhanh mồm nhanh miệng hỏi ra chứ? Lời đã ra khỏi miệng, hối hận không còn kịp nữa rồi.
“Tửu lâu này quả thật là của ta” - Tiêu Quyết hào phóng thừa nhận. Ở trước mặt tiểu cô nương này, chỉ cần không phải chuyện khiến nàng chán ghét, hắn sẽ không che đậy. "Hơn nữa, ta không chỉ làm chủ có một chỗ".
Hắn gọi ra bên ngoài: "Lên đồ ăn đi".
Vạn công công, người đang canh giữ bên ngoài bức màn châu, đáp ngay lập tức. Chẳng mấy chốc, có mấy tiểu nội thị bưng khay gỗ lớn sơn đen bước vào, cả bàn bày đầy thức ăn.
Khương Họa cảm thấy, với thân phận của bản thân lại ngồi dùng bữa cùng bàn với Thái tử điện hạ sẽ rất không thích hợp. Nàng vốn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn thì nàng liền nuốt xuống những lời muốn nói.
Các món ăn ở bàn này, không biết mùi vị ra sao, nhưng ít nhất trông chúng vô cùng bắt mắt.
Chén đĩa bát ly trắng sạch như ngọc, rau xanh biếc, thịt viên như trân châu, cá hình khổng tước xòe đuôi trắng như tuyết, giữa hai con cá lại có một quả anh đào đỏ...
Khương Trừng cũng biết sở thích của tỷ tỷ mình, thở dài: “Họa Họa, trong lòng tỷ chắc là rất mừng nhỉ". Cậu còn nhỏ, không ý thức được mình và tỷ tỷ không đủ tư cách ăn chung bàn với Thái tử điện hạ, chỉ cảm thấy các món ăn trên bàn đều đẹp, mà đại tỷ thì luôn thích những thứ đẹp đẽ, nên ắt tỷ ấy thích những món ăn như vậy lắm.
Khương Họa cũng thấy kỳ lạ, từ khi bước vào tửu lâu này, mọi thứ đều hợp với sở thích của nàng, từ hoa nở bên ngoài, đến tấm rèm châu này, đến những bức tranh của sư phụ treo trên tường, đến chiếc bàn lớn đầy món ăn bắt mắt này, thậm chí là cả Thái tử điện hạ tuấn mỹ vô song, còn cả đội thị vệ kim đao dáng vẻ bất phàm kia....
Có vẻ như có người biết rõ sở thích của nàng nên đã cố tình sắp xếp tất cả những điều này vậy.
Tầng một của tửu lâu là đại sảnh, tầng hai và tầng ba là phòng riêng, Tiêu Quyết đi thẳng lên tầng cao nhất.
Nhìn thấy dáng vẻ quen đường quen nẻo của y, Khương Họa càng tin chắc người vừa rồi nhìn mình trong tửu lâu chính là Thái tử điện hạ.
Tầng trên cùng của tửu lâu không được chia thành các phòng riêng, vừa đi lên từ cầu thang là sẽ thấy tràn ngập hoa tươi kiều diễm. Đỏ sẫm, vàng nhạt, tím nhạt, hồng trắng, cánh đơn, xếp tầng, đủ loại đủ kiểu được trồng trong những chậu sứ trắng lớn, chiếm một nửa không gian ở tầng trên cùng.
Khương Họa khẽ mở to mắt, đầu đông ở kinh đô vốn đã rất lạnh, không ngờ những đóa hoa mềm mại này lại nở rộ một cách hoàn mỹ như vậy.
Tiêu Quyết không quay lại, hắn thả chậm bước chân, cùng hai chị em đi dạo qua những khóm hoa tươi. Những bông hoa này là do hắn đặc biệt chuẩn bị, các cô gái hay thích những thứ xinh xắn, hoa hòe gì đó, nàng cũng thích.
Tuy rằng ban đầu không có ý định đưa tiểu cô nương này đến đây, nhưng hắn đã quen với việc sắp xếp mọi thứ theo sở thích của nàng, không chỉ có những bông hoa này, mà cả đội thị vệ kim đao dưới tay hắn cũng được đặc biệt lựa chọn là những chàng trai trẻ tuổi, tuấn tú, dáng vẻ bất phàm.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là bản thân hắn.
Cho dù hôm nay không gặp, mấy ngày nữa hắn cũng sẽ xuất hiện trước mặt nàng một cách quang minh chính đại. Để chiếm được sự yêu thích của cô gái nhỏ này, hai năm qua hắn đã hao hết tâm sức, vừa giải độc vừa điều dưỡng, không dễ dàng gì mới dưỡng được sắc mặt trắng nõn như ngọc, hai má hốc hác của hắn nở nang hơn, ngay cả bộ cẩm bào bằng gấm màu đỏ tươi trên người cũng là vì nàng cảm thấy đẹp.
Tiểu cô nương có thích hay không thì hắn không rõ, nhưng phụ hoàng lại vui mừng khôn xiết, cho rằng sức khỏe của hắn đã tốt rồi, về phần Thái hậu và nhị đệ kia nghĩ như thế nào thì hắn chẳng quan tâm.
Đôi môi mỏng của Tiêu Quyết khẽ cong lên, mặc kệ có bao nhiêu người đang mong đợi hắn mau tắt thở, kiếp này, hắn sẽ không chết trẻ, nàng cũng sẽ không hương tiêu ngọc vẫn sớm như thế.
Hắn và tiểu cô nương của mình phải ân ân ái ái, sống lâu trăm tuổi.
Khương Hoa không biết Thái tử đã sắp xếp xong cuộc đời của nàng, thậm chí nàng còn không nhận thấy rằng tốc độ của Tiêu Quyết đã chậm lại, những bông hoa hồng nở rộ đã thu hút mọi sự chú ý của nàng. Đôi mắt nàng lưu luyến những bông hoa này, hơi thở nồng nàn hương hoa, nàng quên đi sự căng thẳng khi đối mặt với Tiêu Quyết và dần dần thả lỏng.
Đi ngang qua mảnh hoa hồng này, băng qua một bức màn châu, là nơi để dùng bữa.
Một đường tám bức bình phong lớn ngăn cách bên trong và bên ngoài, bên trong là nhuyễn tháp cho khách nghỉ ngơi, chính giữa bên ngoài là chiếc bàn lớn bằng gỗ dứa, vài chiếc ghế lớn, chiếc bàn dựa vào tường, trên bàn có đủ giấy, bút, nghiên, mực. Trên các bức tường phía đông và phía tây có treo một bức tranh.
Tầm mắt của Khương Họa vô tình quét qua trên tường, hai mắt đen trắng rõ ràng đột nhiên mở to. Nàng nhìn trái nhìn phải, đầu tiên là bổ nhào về phía đông: "Đây, đây là "Xuân Cư Đồ" của sư... của cụ Biện Sơn! Đây là bút tích thật!".
Rồi lại xoay người chạy về phía tây: "Đây là "Đông Nhàn Đồ" của cụ Biện Sơn! Đây cũng là bút tích thật!".
Khương Họa hoàn toàn quên mất Thái tử điện hạ bên cạnh, nàng kinh ngạc mừng rỡ nhìn những bức tranh trên tường, dùng mắt vẽ từng đường nét. Bút pháp quen thuộc, ánh sáng và bóng tối mà nàng nắm rõ nằm lòng, là những kỹ xảo nàng thường dùng. Tất cả đều khiến nàng nhớ lại bốn năm ở bên sư phụ, đôi môi hồng hào và căng mọng của nàng cong lên, một lớp sương nước đọng lại trong đôi mắt đen và sáng của nàng.
Đôi mắt đen của Tiêu Quyết nhìn chằm chằm vào mắt Khương Họa, mặc dù hắn đặc biệt chuẩn bị để làm cho cô gái nhỏ vui vẻ, nhưng ánh mắt nàng nhìn hai bức tranh này còn háo hức hơn nhìn mình…
Tiêu Quyết siết chặt ngón tay, muốn xé hai bức tranh ra thành nhiều mảnh, gỡ hoa hồng bên ngoài tấm rèm châu đi, đuổi Khương Trừng ra ngoài, thậm chí đuổi cả Vạn công công và hai thị vệ đang đợi bên ngoài tấm rèm châu luôn, khiến cho trong mắt cô gái nhỏ chỉ còn lại mình hắn thôi.
Song những suy nghĩ điên cuồng trong đầu đã bị hắn đè xuống.
Không được, không được, như vậy sẽ chọc giận nàng.
Tiểu cô nương của hắn khá nóng nảy đấy.
"Cô thật tinh mắt, nhìn thoáng qua cũng biết đây là bút tích thật của cụ Biện Sơn" - Kìm nén lửa giận trong lồng ngực, Tiêu Quyết khoanh tay đứng bên cạnh nàng nói.
Đáy mắt Khương Họa nhuốm một tia hồng, trông có chút buồn bã, nhưng trong mắt Tiêu Quyết lại là vẻ quyến rũ mê người, ngón tay hắn không tự chủ ma sát vào nhau, miễn cưỡng đè lại xúc động muốn hôn lên mắt nàng.
Khương Họa khẽ thở dài: "Cụ Biện Sơn... tranh của cụ ấy không nhiều, mấy năm cuối đời căn bản không còn vẽ nữa". Nàng chỉ học với cụ Biện Sơn được bốn năm, sư phụ đã về cõi tiên rồi, cuối cùng ông chỉ vẽ một bức họa tặng cho nàng. Trong bức vẽ là một sân nhỏ trên núi nơi sư phụ sống, trong sân có một cây hồng, lá trên cây đã rụng hết, nhưng những quả hồng đỏ vẫn trĩu trên cành, nhuộm một lớp sương muối cuối thu. Nàng mặc chiếc áo choàng xanh nhạt búi song kế đứng dưới gốc cây nhìn lên những quả hồng trên cây, như thể đang mong đợi quả ngọt từ trên cây rơi xuống.
Đó là lần đầu tiên nàng đến sân của sư phụ khi mới tám tuổi.
“Mặc dù cụ Biện Sơn đã qua đời, nhưng đồ đệ của ông vẫn còn đó” - Tiêu Quyết cúi đầu nhìn Khương Họa, nàng chỉ cao tới vai hắn, hắn chỉ có thể nhìn thấy vầng trán mịn màng, lông mi dài và dày cùng sống mũi cao thẳng của cô gái nhỏ: “Cô ở kinh đô chưa lâu, ở kinh đô có một tiệm thư họa tên là Mặc Hương Trai. Trong hai năm qua, Mặc Hương Trai cũng đã bán được một vài bức tranh của Lâm Khê Khách. Lâm Khê Khách là đệ tử của cụ Biện Sơn. Tuy rằng nàng còn trẻ, nhưng đã có được chân truyền của cụ Biện Sơn, tranh vẽ hoặc linh động, hoặc hùng hồn, khá là có bản lĩnh".
“Lâm Khê Khách...” - Khương Họa trở nên xấu hổ, mắt nàng bắt đầu mông lung, “Lâm Khê Khách vẫn còn trẻ, thời gian học hội họa với cụ Biện Sơn cũng không dài, nét vẽ còn non nớt".
Mặc Hương Trai đó là cửa hàng thư họa của nàng. Nàng thích thư họa từ thuở bé, phụ thân cố ý đưa danh nghĩa của Mặc Hương Trai cho nàng, mẫu thân dạy nàng kinh doanh, dạy nàng xem sổ sách, cho chưởng quầy của Mặc Hương Trai trực tiếp bẩm chuyện với nàng. Sau đó mẫu thân mất, phụ thân muốn kết hôn với trưởng công chúa, đồ cưới dưới danh nghĩa của mẫu thân cũng giao cho bà nội lo liệu, chỉ có Mặc Hương Trai là do nàng phụ trách. Cho dù đã đưa em trai đi Tô Châu thì hàng năm chưởng quầy vẫn cử người đến Tô Châu, giao sổ sách cho nàng, đồng thời báo cáo tình hình kinh doanh của một năm cho nàng.
Trước khi sư phụ qua đời đã dặn nàng đừng xa rời thực tế, phải bán ít nhất hai bức tranh mỗi năm.
Nàng đã làm theo di ngôn của sư phụ, khi chưởng quầy cử người đến Tô Châu để báo cáo các khoản tiền, nàng cho người tới mang hai bức tranh của chính nàng về kinh đô, cứ sáu tháng treo một bức tranh. Không ngờ một lần đã thành danh, có lẽ là do thơm lây từ sư phụ.
Tiêu Quyết nhìn nàng một cái thật sâu: “Họa Họa khiêm tốn rồi". Hắn đã mua toàn bộ tranh của nàng, hận không thể giữ tất cả những gì liên quan đến nàng làm của riêng, làm sao có thể để người khác sở hữu tranh của nàng được. Tuy nhiên, hắn cũng không cố tình nâng giá, đẳng cấp của nàng là điều đã được mọi người công nhận.
“Không phải khiêm tốn, đó là sự thật...” - Khương Họa đột nhiên nhận ra điều gì đó, bất giác ngẩng đầu nhìn Tiêu Quyết.
Người đàn ông đứng bên cạnh nàng, chắp tay sau lưng, hai người rất gần, hắn cúi đầu nhìn nàng, khóe môi mỏng khẽ mím lại, như đang kiềm chế điều gì đó, trong đôi mắt đen là cảm xúc nàng nhìn mà không hiểu được. Nàng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể y, đó là mùi đàn hương xen lẫn một chút mùi của dược liệu.
Mùi của dược liệu? Có vẻ như sức khỏe của Thái tử điện hạ thật sự không được tốt lắm.
Khương Họa cảm khái một câu như thế trong lòng, sau đó mới nhớ tới lời mình định nói: "Sao, sao ngài...". Ý tứ trong lời nói của hắn là hắn biết rõ nàng là Lâm Khê Khách, điều này khiến nàng vô cùng kinh ngạc nên không hề chú ý tới xưng hô của hắn.
“Sao ta biết nàng là Lâm Khê Khách?” - Tiêu Quyết rất tri kỷ mà nói tiếp câu hỏi giúp nàng, sau đó tự nhiên giải thích: “Bởi vì ta cũng rất thích cụ Biện Sơn, đương nhiên khá để ý đến ông ấy, nghe nói ông ấy nhận một đồ đệ nhỏ nên đã tìm hiểu một chút".
Hắn trời sinh phong thái xuất chúng, tuấn mỹ vô song, ánh mắt chuyên chú lại dịu dàng, Khương Họa ngẩng đầu nhìn hắn, hoàn toàn không nghi ngờ lời hắn nói.
Chỉ có bản thân Tiêu Quyết biết hắn hoàn toàn không quan tâm đến cụ Biện Sơn gì đó chút nào, việc treo tranh của ông ấy ở đây chỉ là để lấy lòng tiểu vô nương, nếu cô gái nhỏ không theo ông ấy học hội họa thì hắn cũng sẽ không biết ông ấy là ai.
Đương nhiên, kiếp trước hắn đã biết những chuyện này, kiếp này hắn phái ám vệ tốt nhất của mình đến Tô Châu, ngày đêm canh giữ cho nàng, biết rõ từng cử chỉ hành động của nàng. Nếu không phải thân thể của hắn thật sự không tiện đi xa thì hắn còn muốn đích thân đến Tô Châu bảo vệ nàng, hoặc cũng có thể bái cụ Biện Sơn làm sư phụ, thế thì hắn và cô gái nhỏ này là sư huynh muội rồi.
“Thái tử điện hạ, chắc không phải ngài là chủ nhân của nơi này đấy chứ?” - Khương Họa nhớ lại vừa rồi hắn đi thẳng lên tầng cao nhất của tửu lâu. Tầng cao nhất này chỉ có một gian phòng, rõ ràng là dùng để chiêu đãi những vị khách đặc biệt. Cụ Biện Sơn không vẽ nhiều lắm, song nơi đây lại treo hai bức, vừa khéo hắn lại thích cụ Biện Sơn.
Vừa dứt lời, Khương Họa đã cảm thấy có chút hối hận. Thái tử điện hạ mở một tửu lâu là có hiềm nghi tranh lợi với dân, hơn nữa, tửu lâu này có lẽ cũng có tác dụng thu thập tin tức, giống như Mặc Hương Trai của nàng vậy, hàng năm những sự kiện trọng đại ở kinh đô đều được tổng hợp và kể lại cho nàng nghe, nên tuy nàng đã đi xa sáu năm nhưng không lạ gì tình hình của kinh đô.
Khương Họa chán nản nhíu mày. Sao nàng lại nhanh mồm nhanh miệng hỏi ra chứ? Lời đã ra khỏi miệng, hối hận không còn kịp nữa rồi.
“Tửu lâu này quả thật là của ta” - Tiêu Quyết hào phóng thừa nhận. Ở trước mặt tiểu cô nương này, chỉ cần không phải chuyện khiến nàng chán ghét, hắn sẽ không che đậy. "Hơn nữa, ta không chỉ làm chủ có một chỗ".
Hắn gọi ra bên ngoài: "Lên đồ ăn đi".
Vạn công công, người đang canh giữ bên ngoài bức màn châu, đáp ngay lập tức. Chẳng mấy chốc, có mấy tiểu nội thị bưng khay gỗ lớn sơn đen bước vào, cả bàn bày đầy thức ăn.
Khương Họa cảm thấy, với thân phận của bản thân lại ngồi dùng bữa cùng bàn với Thái tử điện hạ sẽ rất không thích hợp. Nàng vốn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn thì nàng liền nuốt xuống những lời muốn nói.
Các món ăn ở bàn này, không biết mùi vị ra sao, nhưng ít nhất trông chúng vô cùng bắt mắt.
Chén đĩa bát ly trắng sạch như ngọc, rau xanh biếc, thịt viên như trân châu, cá hình khổng tước xòe đuôi trắng như tuyết, giữa hai con cá lại có một quả anh đào đỏ...
Khương Trừng cũng biết sở thích của tỷ tỷ mình, thở dài: “Họa Họa, trong lòng tỷ chắc là rất mừng nhỉ". Cậu còn nhỏ, không ý thức được mình và tỷ tỷ không đủ tư cách ăn chung bàn với Thái tử điện hạ, chỉ cảm thấy các món ăn trên bàn đều đẹp, mà đại tỷ thì luôn thích những thứ đẹp đẽ, nên ắt tỷ ấy thích những món ăn như vậy lắm.
Khương Họa cũng thấy kỳ lạ, từ khi bước vào tửu lâu này, mọi thứ đều hợp với sở thích của nàng, từ hoa nở bên ngoài, đến tấm rèm châu này, đến những bức tranh của sư phụ treo trên tường, đến chiếc bàn lớn đầy món ăn bắt mắt này, thậm chí là cả Thái tử điện hạ tuấn mỹ vô song, còn cả đội thị vệ kim đao dáng vẻ bất phàm kia....
Có vẻ như có người biết rõ sở thích của nàng nên đã cố tình sắp xếp tất cả những điều này vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.