Chương 25
Giả Diện Đích Thịnh Yến
08/06/2018
Loại cảm giác căng thẳng hít thở không thông này, Ngọc Nương cũng không
xa lạ gì, bởi vì ở kiếp trước, mỗi lần nhìn thấy Tấn vương, nàng liền có loại cảm giác này.
Nàng đã từng phân tích vì sao lại như thế, chỉ có một cái kết luận - - - Tấn vương quá tuấn mỹ.
Không thể nghi ngờ, Tấn vương đúng là quá anh tuấn, là nam nhân anh tuấn nhất mà Ngọc Nương từng gặp qua.
Anh tuấn đến mức khiến nàng nhìn nhiều thêm một cái cũng không dám.
Ngọc Nương cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, đưa nước đến."
"Hầu hạ bản vương rửa chân."
Ngọc Nương thoáng sững sờ, cũng không dám phản bác, bưng chậu nước đi tới.
Chậm trễ một hồi như thế, nước ấm vừa vặn, Tấn vương sớm đã cởi vớ ra, chân không giẫm vào nước, một tay của Ngọc Nương nâng chân hắn, tay kia vịn bắp chân hắn, để chân của Tấn vương thả vào trong chậu nước.
Chân Tấn vương rất đẹp, trắng noãn, gân cốt mạnh mẽ, móng chân cũng thường xuyên cắt sửa, duy chỉ có chính là trên bàn chân có vết chai, chút ít này Ngọc Nương đều là quen thuộc, chính xác mà nói, là do kiếp trước, vì lấy lòng Tấn vương, muốn hắn lưu lại ở trong phòng mình, nàng đã cố ý học qua.
Ví dụ như rửa thế nào Tấn vương mới thoải mái, mát xa huyệt vị nào thì có thể giải mệt mỏi, nàng đều rất rõ ràng.
Lấy lòng hắn, tựa hồ vô ý thức, nàng cứ như vậy mà làm.
Một tay của Ngọc Nương tưới nước vào chân Tấn vương, tay kia nhẹ nhàng chạm vào bắp chân của hắn, cơ bắp chân của Tấn vương rất vạm vỡ, rắn chắc, ấn cũng không mềm, vừa nhìn là biết do cưỡi ngựa trong thời gian dài.
Ngọc Nương thở dài trong lòng, dùng tay nhẹ nhàng vuốt lòng bàn chân của hắn, chờ cơ bắp mềm một chút, ngón tay mới bắt đầu ấn lên.
Từng chút từng chút, từ trên xuống dưới, ấn qua ấn lại.
Tinh tế, tỉ mỉ ấn từng chút.
Hình như Ngọc Nương cũng không phát hiện, đây là lần đầu tiên nàng rửa chân cho Tấn vương ở đời này, nhưng động tác lại rất nhuần nhuyễn, người không biết còn tưởng rằng nàng từng làm qua vô số lần.
Tấn vương có loại cảm giác này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm giác hết sức thoải mái của hắn.
Quả thực, cực kỳ thoải mái, dường như tất cả mệt mỏi khó chịu do đi đứng nhiều đều không cánh mà bay, lần này Tấn vương trở về từ bên ngoài, là cưỡi ngựa cả ngày do gấp rút trở về, hắn lại không thích ngồi xe, đi chỗ nào cũng đều cưỡi ngựa.
Cùng lúc với sự thư thái, Tấn vương rủ mắt xuống nhìn Ngọc Nương.
Gò má của nàng trắng nõn, hàng lông mi dài cong cong, bởi vì xiêm y bao bọc rất kín, từ góc độ này của hắn, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tấn vương không nhịn được hơi nhíu mày, hiện giờ hắn không còn có loại ý nghĩ như lúc trước, cảm thấy nhũ mẫu này cố ý quyến rũ mình, nếu như nàng có loại ý tưởng đó, không thể nào lại mặc dạng trang phục này.
Hoặc có lẽ là nàng đổi thủ đoạn, mới cố ý tỏ ra bất thường như thế? Không thể không thừa nhận, sau khi nhìn thấy một màn cực đẹp kia, lúc nào trong đầu Tấn vương cũng nhịn không được mà tái hiện hình ảnh đó.
Đây mới là nguyên nhân Tấn vương cố ý kêu Ngọc Nương đi lên, bởi vì, thế nhưng hắn không có buồn nôn.
Có khả năng là, tình cảnh đó quả thực khiến người ta khiếp sợ, cũng có thể là do quá vội vàng, cho đến khi lên lầu hai Tấn vương mới phát hiện điều này, vì để thử nghiệm xem có phải thật sự như thế hay không, hắn gọi Phúc Thành đi xuống múc nước cho hắn rửa mặt, lại cố ý đề cập đến nhũ mẫu kia.
Ngày thường Phúc Thành ‘thất khiếu linh lung’ (~ nhanh nhạy), nhất định là có thể hiểu được ý tứ của hắn.
Quả nhiên, nàng đến.
*****
Dưới lầu, Phúc Thành không ngừng đi qua đi lại, nhưng cũng không thể khắc chế được tâm tình kích động.
Điện hạ mà cũng chủ động tìm nữ nhân?
Chỉ cần nghĩ đến điều này, Phúc Thành liền có một loại cảm giác ‘lão’ lệ giàn giụa.
Sẽ thành? Không thành?
Hai ý niệm này không ngừng lăn lộn qua lại ở trong đầu hắn, giống như nồi nước đang sôi lăn tăn.
Hai lỗ tai Phúc Thành dựng thẳng cực cao, rất sợ bỏ qua mảy may động tĩnh nào, càng sợ hơn là, lát nữa vị nhũ mẫu kia sẽ khóc một đống nước mặt nước mũi bỏ chạy xuống, điện hạ ở trên đó giận dữ không dứt.
Nào biết, chờ mòn chờ mỏi cũng không có động tĩnh, ngay thời khắc Phúc Thành đang lo âu, đột nhiên nghe được một trận tiếng bước chân rất nhỏ, hắn lập tức vén vạt áo chạy như bay ra ngoài, tinh thần hăng hái đầy sức sống như lúc ban đầu hắn còn làm tiểu thái giám.
…..
Trên lầu, càng lúc Ngọc Nương càng cảm thấy co quắp, tuy nàng cúi đầu, nhưng nàng có thể cảm giác được ánh mắt trên đỉnh đầu.
Loại ánh mắt này, nàng cũng không xa lạ gì, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc.
Nàng không nhịn được mà nhớ lại, mỗi lần Tấn vương dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, cuối cùng.....
Cả người Ngọc Nương đều ngây dại, đồng thời, một cảm giác tê dại không khống chế được từ xương sống vọt lên, ngay lập tức nàng có cảm giác đặt mình trong lò lửa, trước ngực căng trướng giống như muốn bung mở, mang theo một trận khẽ nhói như kim châm, thậm chí, Ngọc Nương còn có thể nghe được âm thanh hưng phấn.
Theo phản xạ, nàng vụt đứng lên, tay che ngực, đáng tiếc, chân nhuyễn vô lực té ngã ở một bên.
Tấn vương bị cử động này của nàng làm cho có phần mờ mịt, vô ý thức duỗi tay muốn kéo nàng, nhưng nàng lại hốt hoảng bò dậy từ trên mặt đất, đồng thời còn ngăn tay hắn lại.
Dưới ánh đèn, mặt nàng đỏ hồng, hai tay ôm ngực thật chặt, cúi đầu xuống, hàng mi run rẩy không ngừng: "Nô tỳ, hình như nô tỳ nghe thấy tiểu quận chúa khóc, nô tỳ phải đi xuống....."
Nói xong, căn bản không cho Tấn vương cơ hội phản ứng, nàng xoay người bỏ chạy.
Để lại Tấn vương vẫn đặt hai chân ở trong chậu nước, tay cứng đờ giữa không trung, hồi lâu cũng chưa phản ứng kịp.
…..
Vừa mới đi ra, Phúc Thành đã nhìn thấy Ngọc Nương đi xuống từ trên lầu.
Không có nước mắt, cũng không có nước mũi, lại càng không có quần áo không chỉnh tề, chính là đôi mắt long lanh, mặt đỏ hồng, giống như mới vừa rửa mặt, hoặc như là mới vừa được sủng.
Phúc Thành nhịn không được hắng giọng một cái, thấy Ngọc Nương bị dọa đến giật nảy mình, thầm nghĩ, quả nhiên là một người nhát gan.
"Tô nhũ mẫu, đã hầu hạ xong?"
Ngọc Nương thoáng ngơ ngác, sao lời nói này nghe quái quái như vậy?
Đối với Phúc Thành, Ngọc Nương cũng không xa lạ gì, mặc dù trên người Phúc Thành treo danh đại tổng quản của vương phủ, kì thực lại là hầu hạ bên người Tấn vương, kiếp trước, mỗi lần Tấn vương tới tiểu viện, nàng cũng có thấy hắn, nhưng trong ấn tượng của nàng, trước đến giờ Phúc Thành nhìn như cười tủm tỉm, thực ra thái độ không mặn không nhạt, bỗng dưng trưng ra bộ mặt này, nói thật, Ngọc Nương có phần không tiếp nhận được.
Cảm thấy vẻ mặt nhìn như đứng đắn của hắn lộ ra một loại quỷ dị."Điện hạ đã nghỉ ngơi." Ngọc Nương chọn cái lý do tương đối không khó hiểu để giải thích.
Nghe lời này, ánh mắt của Phúc Thành lập tức sáng ngời, gật đầu liên tục, mặt tươi cười: "Tô nhũ mẫu vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."
Trong đầu lại đang suy nghĩ, Tô nhũ mẫu này đúng là người thành thật, đều đã như vậy mà vẫn còn đi xuống trực, thân thể đúng là dẻo dai, đồng thời lại cảm thấy thời gian quá ngắn, lẽ nào, điện hạ nhà hắn không đủ long tinh hổ mãnh.
Nói tóm lại, hiện giờ đầy trong đầu Phúc Thành đều là ý nghĩ ly kỳ cổ quái, hận không thể chạy như bay lên lầu nhìn bộ dáng đã cởi toàn bộ quần áo cùng vẻ mặt thoả mãn của điện hạ nhà hắn.
Chẳng qua, đến cùng hắn vẫn giữ lý trí, gật gật đầu nhìn Ngọc Nương, mới chân bước lên cầu thang.
Trong lòng Ngọc Nương có chuyện, cho dù hơi nghi hoặc, cũng không có thời gian nghĩ nhiều, vội vã đi vào phòng.
Trong phòng, tiểu quận chúa còn đang ngủ say trên giường, Ngọc Nương thở hắt ra một hơi, đi ra phía sau bình phong.
Sau bình phong có chậu nước rửa mặt, trong chậu có nước, nàng cũng không quản nước có lạnh hay không, lập tức úp mặt vào trong chậu.
Từ nhỏ, dáng vẻ của Ngọc Nương đã xinh đẹp, ở nhà, nàng nổi tiếng quanh vùng lận cận.
Tô gia có một nam hai nữ, lúc nhỏ, đãi ngộ của Ngọc Nương ở nhà kém hơn so với đại ca Tô Ngọc Thành, nhưng cũng không thấp bao nhiêu, đều là bởi vì từ nhỏ Ngọc Nương đã tranh mặt mũi cho nương của nàng - Ngô thị.
Hễ ra cửa thăm người thân, nhà ai cũng khen Ngọc Nương, quả thật nàng rất xinh đẹp, trong ngày thường, nhà hàng xóm nào không hâm mộ Ngô thị biết sinh, sinh ra một nữ nhi xinh đẹp như vậy.
Kinh nguyệt của Ngọc Nương tới sớm, mười một tuổi là có, mà từ khi có kinh nguyệt, Ngọc Nương liền sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, bộ ngực nho nhỏ một ngày so với một ngày càng đầy đặn, cái mông nho nhỏ cũng ngày càng vểnh lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn lớn lên động lòng người, một ngày so với một ngày càng xinh đẹp, dần dần, ánh mắt người bên ngoài bắt đầu thay đổi.
Không chỉ một lần, Ngọc Nương nghe thấy đại nương ở cùng ngõ hẻm nói với nương của nàng, nói rằng, chỉ bằng nữ nhi này, về sau nương của nàng có phúc khí hưởng không hết, ngày tốt lành của Tô gia toàn bộ nhờ vào nàng.
Một lần hai lần cũng xong, người nào cũng đều nói như thế, hơn nữa, tránh không được có vài người thích nói lời châm chọc, dần dần, ý nghĩa trong đó bắt đầu thay đổi.
Tô gia là dạng gia đình gì? Nói dễ nghe một chút chính là dòng dõi thư hương, trong nhà cũng có một tú tài, thực ra là nghèo đến mức nhà chỉ có bốn bức tường, một gia đình nghèo kiết hủ lậu.
Nữ nhi thuộc loại gia đình này, nhất định gả không đến gia đình tốt gì, có tiền có đất có địa vị thì ghét bỏ Tô gia khó coi, ngược lại, không tiền không thế lại muốn cầu hôn Ngọc Nương, cũng đừng nói đến Tô tú tài, ngay cả Ngô thị cũng khó có khả năng đáp ứng.
Dù sao, từ lúc còn nhỏ Ngọc Nương đã được người ta nói vừa nhìn chính là tốt số, sau này sẽ trở thành phu nhân đại quan.
Có nữ nhi đặc biệt xinh đẹp, chính Ngô thị cũng hiểu rõ, xem như trong đống đá sỏi ra được viên dạ minh châu, có thế nào cũng luyến tiếc không nỡ để minh châu long đong, đương nhiên, hết thảy đây cũng chỉ là người Tô gia tự suy tính trong lòng, người ngoài vẫn không biết được.
Dưới tình huống này, người bên ngoài nói như vậy, còn có thể là có ý tứ gì?
Rõ ràng, không phải nói Ngọc Nương sau này sẽ gả vào gia đình phú hộ nào đó làm thiếp cho người ta hay sao, quay đầu sẽ trợ cấp cho nhà mẹ đẻ!
Tô tú tài để ý nhất chính thể diện và thân phận của bản thân, nếu không, Tô gia cũng sẽ không rơi cảnh nghèo kiết hủ lậu, nghèo kiết hủ lậu này không chỉ là nghèo, còn là ý châm biếm, châm biếm ở sự ra vẻ thanh cao nhã nhặn, bị loại tư tưởng này dẫn dắt, người Tô gia ít nhiều gì cũng có chút thanh cao, cũng bởi vì điều này, Ngô thị phá lệ không thể tiếp nhận người bên ngoài nói nữ nhi của bà làm thiếp cho người.
Huống chi, là mẫu thân, bà cũng không nỡ để nữ nhi làm thiếp cho người ta.
Vì chuyện này, Ngô thị tức giận khóc không chỉ một lần.
Khi đó, Ngọc Nương còn nhỏ nên không hiểu mấy chuyện này, chỉ biết, bởi vì tướng mạo của mình, lúc nào người bên ngoài cũng nghị luận nhà mình, còn dùng cái loại ánh mắt mập mờ ái muội đó quan sát mình, dần dần, càng ngày nàng càng ít ra cửa, cũng bắt đầu chú ý đến cách ăn mặc của mình, thông thường tiểu cô nương cỡ tuổi nàng, ngoại trừ không bôi son tô phấn thì sẽ cài hoa gì đó, thế nhưng nàng lại không yêu thích mấy thứ đó.
Tận đáy lòng Ngọc Nương kiên định, cho dù nàng không lập gia đình, cũng sẽ không làm thiếp cho người như người ta đã nói.
Đáng tiếc, về sau phát sinh rất nhiều sự tình, khiến nàng không thể không làm để sống sót, đi lên con đường mà bản thân mình thập phần không muốn.
Chính thức trở thành thiếp, Ngọc Nương mới biết được thiếp thất là gì, thiếp, chính là một loại đồ chơi.
Không phải nàng chưa từng nghe người trong phủ nghị luận về mình như thế nào, dễ nghe hay không dễ nghe, nàng cũng đã từng nghe qua.
Dễ nghe, không có gì khác hơn là vài lời nịnh nọt, không dễ nghe thì khiến nàng cảm thấy vô cùng uất ức, mà những lời không xuôi tai kia, trong đó có người nói nàng là đồ đĩ hồ mị tử, không có nam nhân không thể sống, lẳng lơ đói khát đến như vậy.
Khi ấy, vì lấy lòng Tấn vương phi, Ngọc Nương và Hồ trắc phi đấu đá đến ‘phong sinh thủy khởi’, nàng không quen dùng thủ đoạn, chỉ có thể tìm điểm trọng yếu, đó chính là giữ Tấn vương ở lại trong phòng mình.
Vì để đạt được mục đích này, nàng sử dụng tất cả vốn liếng, mà Hồ trắc phi cũng không phải là không phản kháng, dần dần trong phủ bắt đầu lưu truyền lời đồn đãi kia.
Một cách rất tự nhiên, đã lọt trong tai của nàng.
Khi đó, nàng vừa thẹn vừa cáu, trong lòng thiếu chút nữa hận chết Hồ trắc phi, sau đó, mặc dù nàng biết được đây là thủ đoạn Hồ trắc phi cố ý dùng để làm cho người ta chán ghét nàng, nhưng vẫn khiến nàng nhớ kỹ trong lòng, thoáng cái chính là hai đời.
Kiếp trước, chưa bao giờ Ngọc Nương muốn thừa nhận những lời ô ngôn uế ngữ kia, hễ nhớ tới là cảm thấy phiền muộn, nhưng bây giờ, nàng không thể tự lừa mình nữa.
Bởi vì đây cũng không phải là lần đầu tiên, chẳng qua lần này lại rất rõ ràng, bị Tấn vương nhìn, nàng sinh ra phản ứng.
Quả nhiên, nàng thật sự như người ta đã nói.....
Liên tục ngộp trong nước, cho đến khi đầu óc trống rỗng Ngọc Nương mới ngẩng đầu lên, nàng cầm lấy khăn ở phía trên chậu rửa mặt, vừa tùy tiện lau lau mặt, vừa thở phì phò.
Thẳng đến lúc này, cảm giác xấu hổ đến muốn chui xuống đất, rốt cuộc mới phai nhạt.
Nàng không muốn nghĩ tiếp tại sao Tấn vương lại nhìn nàng như vậy, nói tóm lại, đời này, nàng nhất định không sẽ đi con đường cũ.
Nàng cũng không tin, nàng là nhũ mẫu của tiểu quận chúa, hắn còn có thể cưỡng bách nàng hay sao, huống chi, Ngọc Nương biết rõ tính cách của Tấn vương, hắn không phải là một người sẽ cưỡng bách nữ nhân.
*****
Bên kia, Phúc Thành lên lầu hai, nghe bên trong yên tĩnh không tiếng động, thoáng trù trừ một chút, vẫn là đi vào.
Hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh mà mình có thể sẽ chứng kiến, chính là không nghĩ tới, lại sẽ thấy điện hạ nhà hắn y phục chỉnh tề, ống quần vén ở trên đầu gối, hai chân ngâm ở trong chậu nước, vẻ mặt như có điều gì đó suy nghĩ.
Cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chậu nước? Ngâm chân?
Lẽ nào vừa rồi đều là do hắn nghĩ nhiều?
Nhưng nếu là hắn nghĩ nhiều, vì sao Tô nhũ mẫu lại có bộ dáng như vậy.
Phúc Thành có một loại ảo giác phản ứng không kịp, đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên nghe Tấn vương hỏi: "An Vinh tỉnh giấc?"
Phúc Thành không hiểu, vô ý thức đáp: "Tiểu quận chúa rất ngoan, ngủ rất ngon."
Tấn vương khẽ híp đôi mắt hẹp dài, tiểu nhũ mẫu này thật lớn gan, thế nhưng dám lừa hắn!
Nàng đã từng phân tích vì sao lại như thế, chỉ có một cái kết luận - - - Tấn vương quá tuấn mỹ.
Không thể nghi ngờ, Tấn vương đúng là quá anh tuấn, là nam nhân anh tuấn nhất mà Ngọc Nương từng gặp qua.
Anh tuấn đến mức khiến nàng nhìn nhiều thêm một cái cũng không dám.
Ngọc Nương cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, đưa nước đến."
"Hầu hạ bản vương rửa chân."
Ngọc Nương thoáng sững sờ, cũng không dám phản bác, bưng chậu nước đi tới.
Chậm trễ một hồi như thế, nước ấm vừa vặn, Tấn vương sớm đã cởi vớ ra, chân không giẫm vào nước, một tay của Ngọc Nương nâng chân hắn, tay kia vịn bắp chân hắn, để chân của Tấn vương thả vào trong chậu nước.
Chân Tấn vương rất đẹp, trắng noãn, gân cốt mạnh mẽ, móng chân cũng thường xuyên cắt sửa, duy chỉ có chính là trên bàn chân có vết chai, chút ít này Ngọc Nương đều là quen thuộc, chính xác mà nói, là do kiếp trước, vì lấy lòng Tấn vương, muốn hắn lưu lại ở trong phòng mình, nàng đã cố ý học qua.
Ví dụ như rửa thế nào Tấn vương mới thoải mái, mát xa huyệt vị nào thì có thể giải mệt mỏi, nàng đều rất rõ ràng.
Lấy lòng hắn, tựa hồ vô ý thức, nàng cứ như vậy mà làm.
Một tay của Ngọc Nương tưới nước vào chân Tấn vương, tay kia nhẹ nhàng chạm vào bắp chân của hắn, cơ bắp chân của Tấn vương rất vạm vỡ, rắn chắc, ấn cũng không mềm, vừa nhìn là biết do cưỡi ngựa trong thời gian dài.
Ngọc Nương thở dài trong lòng, dùng tay nhẹ nhàng vuốt lòng bàn chân của hắn, chờ cơ bắp mềm một chút, ngón tay mới bắt đầu ấn lên.
Từng chút từng chút, từ trên xuống dưới, ấn qua ấn lại.
Tinh tế, tỉ mỉ ấn từng chút.
Hình như Ngọc Nương cũng không phát hiện, đây là lần đầu tiên nàng rửa chân cho Tấn vương ở đời này, nhưng động tác lại rất nhuần nhuyễn, người không biết còn tưởng rằng nàng từng làm qua vô số lần.
Tấn vương có loại cảm giác này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm giác hết sức thoải mái của hắn.
Quả thực, cực kỳ thoải mái, dường như tất cả mệt mỏi khó chịu do đi đứng nhiều đều không cánh mà bay, lần này Tấn vương trở về từ bên ngoài, là cưỡi ngựa cả ngày do gấp rút trở về, hắn lại không thích ngồi xe, đi chỗ nào cũng đều cưỡi ngựa.
Cùng lúc với sự thư thái, Tấn vương rủ mắt xuống nhìn Ngọc Nương.
Gò má của nàng trắng nõn, hàng lông mi dài cong cong, bởi vì xiêm y bao bọc rất kín, từ góc độ này của hắn, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tấn vương không nhịn được hơi nhíu mày, hiện giờ hắn không còn có loại ý nghĩ như lúc trước, cảm thấy nhũ mẫu này cố ý quyến rũ mình, nếu như nàng có loại ý tưởng đó, không thể nào lại mặc dạng trang phục này.
Hoặc có lẽ là nàng đổi thủ đoạn, mới cố ý tỏ ra bất thường như thế? Không thể không thừa nhận, sau khi nhìn thấy một màn cực đẹp kia, lúc nào trong đầu Tấn vương cũng nhịn không được mà tái hiện hình ảnh đó.
Đây mới là nguyên nhân Tấn vương cố ý kêu Ngọc Nương đi lên, bởi vì, thế nhưng hắn không có buồn nôn.
Có khả năng là, tình cảnh đó quả thực khiến người ta khiếp sợ, cũng có thể là do quá vội vàng, cho đến khi lên lầu hai Tấn vương mới phát hiện điều này, vì để thử nghiệm xem có phải thật sự như thế hay không, hắn gọi Phúc Thành đi xuống múc nước cho hắn rửa mặt, lại cố ý đề cập đến nhũ mẫu kia.
Ngày thường Phúc Thành ‘thất khiếu linh lung’ (~ nhanh nhạy), nhất định là có thể hiểu được ý tứ của hắn.
Quả nhiên, nàng đến.
*****
Dưới lầu, Phúc Thành không ngừng đi qua đi lại, nhưng cũng không thể khắc chế được tâm tình kích động.
Điện hạ mà cũng chủ động tìm nữ nhân?
Chỉ cần nghĩ đến điều này, Phúc Thành liền có một loại cảm giác ‘lão’ lệ giàn giụa.
Sẽ thành? Không thành?
Hai ý niệm này không ngừng lăn lộn qua lại ở trong đầu hắn, giống như nồi nước đang sôi lăn tăn.
Hai lỗ tai Phúc Thành dựng thẳng cực cao, rất sợ bỏ qua mảy may động tĩnh nào, càng sợ hơn là, lát nữa vị nhũ mẫu kia sẽ khóc một đống nước mặt nước mũi bỏ chạy xuống, điện hạ ở trên đó giận dữ không dứt.
Nào biết, chờ mòn chờ mỏi cũng không có động tĩnh, ngay thời khắc Phúc Thành đang lo âu, đột nhiên nghe được một trận tiếng bước chân rất nhỏ, hắn lập tức vén vạt áo chạy như bay ra ngoài, tinh thần hăng hái đầy sức sống như lúc ban đầu hắn còn làm tiểu thái giám.
…..
Trên lầu, càng lúc Ngọc Nương càng cảm thấy co quắp, tuy nàng cúi đầu, nhưng nàng có thể cảm giác được ánh mắt trên đỉnh đầu.
Loại ánh mắt này, nàng cũng không xa lạ gì, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc.
Nàng không nhịn được mà nhớ lại, mỗi lần Tấn vương dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, cuối cùng.....
Cả người Ngọc Nương đều ngây dại, đồng thời, một cảm giác tê dại không khống chế được từ xương sống vọt lên, ngay lập tức nàng có cảm giác đặt mình trong lò lửa, trước ngực căng trướng giống như muốn bung mở, mang theo một trận khẽ nhói như kim châm, thậm chí, Ngọc Nương còn có thể nghe được âm thanh hưng phấn.
Theo phản xạ, nàng vụt đứng lên, tay che ngực, đáng tiếc, chân nhuyễn vô lực té ngã ở một bên.
Tấn vương bị cử động này của nàng làm cho có phần mờ mịt, vô ý thức duỗi tay muốn kéo nàng, nhưng nàng lại hốt hoảng bò dậy từ trên mặt đất, đồng thời còn ngăn tay hắn lại.
Dưới ánh đèn, mặt nàng đỏ hồng, hai tay ôm ngực thật chặt, cúi đầu xuống, hàng mi run rẩy không ngừng: "Nô tỳ, hình như nô tỳ nghe thấy tiểu quận chúa khóc, nô tỳ phải đi xuống....."
Nói xong, căn bản không cho Tấn vương cơ hội phản ứng, nàng xoay người bỏ chạy.
Để lại Tấn vương vẫn đặt hai chân ở trong chậu nước, tay cứng đờ giữa không trung, hồi lâu cũng chưa phản ứng kịp.
…..
Vừa mới đi ra, Phúc Thành đã nhìn thấy Ngọc Nương đi xuống từ trên lầu.
Không có nước mắt, cũng không có nước mũi, lại càng không có quần áo không chỉnh tề, chính là đôi mắt long lanh, mặt đỏ hồng, giống như mới vừa rửa mặt, hoặc như là mới vừa được sủng.
Phúc Thành nhịn không được hắng giọng một cái, thấy Ngọc Nương bị dọa đến giật nảy mình, thầm nghĩ, quả nhiên là một người nhát gan.
"Tô nhũ mẫu, đã hầu hạ xong?"
Ngọc Nương thoáng ngơ ngác, sao lời nói này nghe quái quái như vậy?
Đối với Phúc Thành, Ngọc Nương cũng không xa lạ gì, mặc dù trên người Phúc Thành treo danh đại tổng quản của vương phủ, kì thực lại là hầu hạ bên người Tấn vương, kiếp trước, mỗi lần Tấn vương tới tiểu viện, nàng cũng có thấy hắn, nhưng trong ấn tượng của nàng, trước đến giờ Phúc Thành nhìn như cười tủm tỉm, thực ra thái độ không mặn không nhạt, bỗng dưng trưng ra bộ mặt này, nói thật, Ngọc Nương có phần không tiếp nhận được.
Cảm thấy vẻ mặt nhìn như đứng đắn của hắn lộ ra một loại quỷ dị."Điện hạ đã nghỉ ngơi." Ngọc Nương chọn cái lý do tương đối không khó hiểu để giải thích.
Nghe lời này, ánh mắt của Phúc Thành lập tức sáng ngời, gật đầu liên tục, mặt tươi cười: "Tô nhũ mẫu vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."
Trong đầu lại đang suy nghĩ, Tô nhũ mẫu này đúng là người thành thật, đều đã như vậy mà vẫn còn đi xuống trực, thân thể đúng là dẻo dai, đồng thời lại cảm thấy thời gian quá ngắn, lẽ nào, điện hạ nhà hắn không đủ long tinh hổ mãnh.
Nói tóm lại, hiện giờ đầy trong đầu Phúc Thành đều là ý nghĩ ly kỳ cổ quái, hận không thể chạy như bay lên lầu nhìn bộ dáng đã cởi toàn bộ quần áo cùng vẻ mặt thoả mãn của điện hạ nhà hắn.
Chẳng qua, đến cùng hắn vẫn giữ lý trí, gật gật đầu nhìn Ngọc Nương, mới chân bước lên cầu thang.
Trong lòng Ngọc Nương có chuyện, cho dù hơi nghi hoặc, cũng không có thời gian nghĩ nhiều, vội vã đi vào phòng.
Trong phòng, tiểu quận chúa còn đang ngủ say trên giường, Ngọc Nương thở hắt ra một hơi, đi ra phía sau bình phong.
Sau bình phong có chậu nước rửa mặt, trong chậu có nước, nàng cũng không quản nước có lạnh hay không, lập tức úp mặt vào trong chậu.
Từ nhỏ, dáng vẻ của Ngọc Nương đã xinh đẹp, ở nhà, nàng nổi tiếng quanh vùng lận cận.
Tô gia có một nam hai nữ, lúc nhỏ, đãi ngộ của Ngọc Nương ở nhà kém hơn so với đại ca Tô Ngọc Thành, nhưng cũng không thấp bao nhiêu, đều là bởi vì từ nhỏ Ngọc Nương đã tranh mặt mũi cho nương của nàng - Ngô thị.
Hễ ra cửa thăm người thân, nhà ai cũng khen Ngọc Nương, quả thật nàng rất xinh đẹp, trong ngày thường, nhà hàng xóm nào không hâm mộ Ngô thị biết sinh, sinh ra một nữ nhi xinh đẹp như vậy.
Kinh nguyệt của Ngọc Nương tới sớm, mười một tuổi là có, mà từ khi có kinh nguyệt, Ngọc Nương liền sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, bộ ngực nho nhỏ một ngày so với một ngày càng đầy đặn, cái mông nho nhỏ cũng ngày càng vểnh lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn lớn lên động lòng người, một ngày so với một ngày càng xinh đẹp, dần dần, ánh mắt người bên ngoài bắt đầu thay đổi.
Không chỉ một lần, Ngọc Nương nghe thấy đại nương ở cùng ngõ hẻm nói với nương của nàng, nói rằng, chỉ bằng nữ nhi này, về sau nương của nàng có phúc khí hưởng không hết, ngày tốt lành của Tô gia toàn bộ nhờ vào nàng.
Một lần hai lần cũng xong, người nào cũng đều nói như thế, hơn nữa, tránh không được có vài người thích nói lời châm chọc, dần dần, ý nghĩa trong đó bắt đầu thay đổi.
Tô gia là dạng gia đình gì? Nói dễ nghe một chút chính là dòng dõi thư hương, trong nhà cũng có một tú tài, thực ra là nghèo đến mức nhà chỉ có bốn bức tường, một gia đình nghèo kiết hủ lậu.
Nữ nhi thuộc loại gia đình này, nhất định gả không đến gia đình tốt gì, có tiền có đất có địa vị thì ghét bỏ Tô gia khó coi, ngược lại, không tiền không thế lại muốn cầu hôn Ngọc Nương, cũng đừng nói đến Tô tú tài, ngay cả Ngô thị cũng khó có khả năng đáp ứng.
Dù sao, từ lúc còn nhỏ Ngọc Nương đã được người ta nói vừa nhìn chính là tốt số, sau này sẽ trở thành phu nhân đại quan.
Có nữ nhi đặc biệt xinh đẹp, chính Ngô thị cũng hiểu rõ, xem như trong đống đá sỏi ra được viên dạ minh châu, có thế nào cũng luyến tiếc không nỡ để minh châu long đong, đương nhiên, hết thảy đây cũng chỉ là người Tô gia tự suy tính trong lòng, người ngoài vẫn không biết được.
Dưới tình huống này, người bên ngoài nói như vậy, còn có thể là có ý tứ gì?
Rõ ràng, không phải nói Ngọc Nương sau này sẽ gả vào gia đình phú hộ nào đó làm thiếp cho người ta hay sao, quay đầu sẽ trợ cấp cho nhà mẹ đẻ!
Tô tú tài để ý nhất chính thể diện và thân phận của bản thân, nếu không, Tô gia cũng sẽ không rơi cảnh nghèo kiết hủ lậu, nghèo kiết hủ lậu này không chỉ là nghèo, còn là ý châm biếm, châm biếm ở sự ra vẻ thanh cao nhã nhặn, bị loại tư tưởng này dẫn dắt, người Tô gia ít nhiều gì cũng có chút thanh cao, cũng bởi vì điều này, Ngô thị phá lệ không thể tiếp nhận người bên ngoài nói nữ nhi của bà làm thiếp cho người.
Huống chi, là mẫu thân, bà cũng không nỡ để nữ nhi làm thiếp cho người ta.
Vì chuyện này, Ngô thị tức giận khóc không chỉ một lần.
Khi đó, Ngọc Nương còn nhỏ nên không hiểu mấy chuyện này, chỉ biết, bởi vì tướng mạo của mình, lúc nào người bên ngoài cũng nghị luận nhà mình, còn dùng cái loại ánh mắt mập mờ ái muội đó quan sát mình, dần dần, càng ngày nàng càng ít ra cửa, cũng bắt đầu chú ý đến cách ăn mặc của mình, thông thường tiểu cô nương cỡ tuổi nàng, ngoại trừ không bôi son tô phấn thì sẽ cài hoa gì đó, thế nhưng nàng lại không yêu thích mấy thứ đó.
Tận đáy lòng Ngọc Nương kiên định, cho dù nàng không lập gia đình, cũng sẽ không làm thiếp cho người như người ta đã nói.
Đáng tiếc, về sau phát sinh rất nhiều sự tình, khiến nàng không thể không làm để sống sót, đi lên con đường mà bản thân mình thập phần không muốn.
Chính thức trở thành thiếp, Ngọc Nương mới biết được thiếp thất là gì, thiếp, chính là một loại đồ chơi.
Không phải nàng chưa từng nghe người trong phủ nghị luận về mình như thế nào, dễ nghe hay không dễ nghe, nàng cũng đã từng nghe qua.
Dễ nghe, không có gì khác hơn là vài lời nịnh nọt, không dễ nghe thì khiến nàng cảm thấy vô cùng uất ức, mà những lời không xuôi tai kia, trong đó có người nói nàng là đồ đĩ hồ mị tử, không có nam nhân không thể sống, lẳng lơ đói khát đến như vậy.
Khi ấy, vì lấy lòng Tấn vương phi, Ngọc Nương và Hồ trắc phi đấu đá đến ‘phong sinh thủy khởi’, nàng không quen dùng thủ đoạn, chỉ có thể tìm điểm trọng yếu, đó chính là giữ Tấn vương ở lại trong phòng mình.
Vì để đạt được mục đích này, nàng sử dụng tất cả vốn liếng, mà Hồ trắc phi cũng không phải là không phản kháng, dần dần trong phủ bắt đầu lưu truyền lời đồn đãi kia.
Một cách rất tự nhiên, đã lọt trong tai của nàng.
Khi đó, nàng vừa thẹn vừa cáu, trong lòng thiếu chút nữa hận chết Hồ trắc phi, sau đó, mặc dù nàng biết được đây là thủ đoạn Hồ trắc phi cố ý dùng để làm cho người ta chán ghét nàng, nhưng vẫn khiến nàng nhớ kỹ trong lòng, thoáng cái chính là hai đời.
Kiếp trước, chưa bao giờ Ngọc Nương muốn thừa nhận những lời ô ngôn uế ngữ kia, hễ nhớ tới là cảm thấy phiền muộn, nhưng bây giờ, nàng không thể tự lừa mình nữa.
Bởi vì đây cũng không phải là lần đầu tiên, chẳng qua lần này lại rất rõ ràng, bị Tấn vương nhìn, nàng sinh ra phản ứng.
Quả nhiên, nàng thật sự như người ta đã nói.....
Liên tục ngộp trong nước, cho đến khi đầu óc trống rỗng Ngọc Nương mới ngẩng đầu lên, nàng cầm lấy khăn ở phía trên chậu rửa mặt, vừa tùy tiện lau lau mặt, vừa thở phì phò.
Thẳng đến lúc này, cảm giác xấu hổ đến muốn chui xuống đất, rốt cuộc mới phai nhạt.
Nàng không muốn nghĩ tiếp tại sao Tấn vương lại nhìn nàng như vậy, nói tóm lại, đời này, nàng nhất định không sẽ đi con đường cũ.
Nàng cũng không tin, nàng là nhũ mẫu của tiểu quận chúa, hắn còn có thể cưỡng bách nàng hay sao, huống chi, Ngọc Nương biết rõ tính cách của Tấn vương, hắn không phải là một người sẽ cưỡng bách nữ nhân.
*****
Bên kia, Phúc Thành lên lầu hai, nghe bên trong yên tĩnh không tiếng động, thoáng trù trừ một chút, vẫn là đi vào.
Hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh mà mình có thể sẽ chứng kiến, chính là không nghĩ tới, lại sẽ thấy điện hạ nhà hắn y phục chỉnh tề, ống quần vén ở trên đầu gối, hai chân ngâm ở trong chậu nước, vẻ mặt như có điều gì đó suy nghĩ.
Cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chậu nước? Ngâm chân?
Lẽ nào vừa rồi đều là do hắn nghĩ nhiều?
Nhưng nếu là hắn nghĩ nhiều, vì sao Tô nhũ mẫu lại có bộ dáng như vậy.
Phúc Thành có một loại ảo giác phản ứng không kịp, đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên nghe Tấn vương hỏi: "An Vinh tỉnh giấc?"
Phúc Thành không hiểu, vô ý thức đáp: "Tiểu quận chúa rất ngoan, ngủ rất ngon."
Tấn vương khẽ híp đôi mắt hẹp dài, tiểu nhũ mẫu này thật lớn gan, thế nhưng dám lừa hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.