Sủng Tiểu Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 17
Vũ Văn Hoài
19/12/2021
Anh dịu dàng ôm cô ra xe. Lên xe đi được 1 đoạn thì cô hỏi anh
"Em có thể đi làm được không?"
"Không" anh kiên quyết
"Em sẽ ở công ty thiết kế trang Tini. Làm ở đó tốt lắm, lương cao, chế độ đỗi đãi với nhân viên tốt nữa" cô nhìn anh với anh mắt long lanh
"Tiền của anh không đủ cho em xài sao? Bây giờ anh sẽ đưa thẻ ngân hàng cho em xài" mặc dù công ty đó thuộc chi nhánh của Huỳnh thị nhưng bảo bối không ở trong tầm mắt của anh thì sao yên tâm được
"Nhưng em thích đi làm, cho em đi cho em đi nha" cô
"Thôi được. Nếu em thích thì tuần sau có thể đi làm" anh nói vậy nhưng trong thâm tâm lo lắng không yên, bảo bối của anh lại thích thiết kế nên đành chiều vậy
Sáng hôm sau, 7g sáng anh thức giấc, thấy trong lòng có tiểu thiên hạ nằm rúc người ôm mình thì tâm trang vui hẳn. Lấy tay vuốt tóc cô rồi đôi má hồng hào của cô, quyết định cho cô ở với mẹ anh là đúng đắn mà, anh có dỗ cô mấy cô cũng ăn rất ít, mấy tuần mới tăng có vài cân, ở với mẹ có 1 tuần mà có thịt hẳn hoi. Bữa tiệc anh chuẩn bị sẽ được tổ chức lúc 6 giờ tối, nên bây giờ nằm ôm cô ngủ thêm chút nữa chắc không sao. Anh vòng tay ôm cô ngủ thêm giấc nữa, tỉnh dậy cũng là 9 giờ, bước ra khỏi giường đắp chăn lại cho cô, cô cảm giác mất đi chỗ ôm thì nhăn mặt, quơ tay tìm kiếm, anh thấy vậy đặt lên môi cô nụ hôn rồi mới xoay người đi. Anh thay đồ xuống phòng khách, quay người nói với quản gia
"Tôi sẽ đợi cô ấy dậy rồi mới ăn. Ông chuẩn bị thức ăn sáng của cô ấy cho tốt" giọng lạnh như băng
"Dạ"
"Ông lui đi"
Quản gia cung kính rời đi, anh lại sopha đọc báo chờ cô dậy. Nửa tiếng sau, cô tỉnh dậy với nét mặt ngơ ngác, tóc chưa chải thẫn thờ xuống nhà. Anh thấy thế chạy lại ôm cô lại ghế ngồi, đặt cô ngồi trong lòng mình hỏi
"Sao không vệ sinh đi rồi xuống?"
"Em không thấy anh nên đi kiếm chút thôi mà. Em xấu lắm hay sao mà anh hỏi vậy" giọng mèo con hỏi lại
"Không, bảo bối của anh đẹp nhất. Đi lên vệ sinh rồi xuống ăn sáng thôi"
"Em không muốn ăn" cô nhõng nhẽo
"Tại sao?" Anh nhíu mày hỏi
Cô ngồi xoay người lại đối mặt với anh, vòng tay ôm cổ anh
"Tự nhiên em không thích ăn, anh sẽ làm gì em" cô nũng nịu
Anh ôm cô đứng dậy, bước lên phía phòng. Cô bất ngờ khi anh đứng lên nên bất giác bám chặt anh
"Ngoan nào, bây giờ ăn uống đủ thì anh mới cho đi làm, nếu không thì đừng đi đâu hết"
"Ưm anh đút em ăn nha" cô nghe không được đi làm thì giật mình, vội vàng nịnh anh
"Được thôi" anh bế cô đi vệ sinh rồi xuống phòng ăn đút cô ăn
Hôm nay đồ ăn là bò bít tết a, cô vừa thấy đồ ăn thì vội vàng chạy tới bàn ăn, quên mất sự hiện diện của anh, cầm nĩa lên chuẩn bị ăn. Anh thấy thế nhíu mày
"Từ từ thôi, anh đâu có giành với em"
Cô không để ý tới anh, bắt đầu với phần ăn của mình. Anh quay qua nói với người làm
"Lấy cho cô ấy ly sữa"
"Dạ" người đó quay đi được 1 lúc thì quay lại với ly sữa, cung kính để lên bàn rồi anh nói
"Nếu không còn gì thì ra ngoài đi, có gì tôi gọi"
Người đó cúi đầu đi ra, cô vẫn cặm cụi ăn, gương mặt toát lên vẻ hạnh phúc
"Em thích ăn món này sao?" Anh hỏi cô
"Ân, nó ngon lắm. Em chưa bao giờ ăn thịt bò nào mềm thế này a" vẫn còn chìm ngập trong bữa ăn
"Muốn ăn nữa không?" Anh vừa hỏi vừa xắt miếng thịt bò
"Muốn" đôi mắt sáng rực
Anh đẩy phần của mình sang cho cô, cô có vẻ không thích
"Em ăn đi"
"Nhưng còn anh thì sao, anh cũng phải ăn"
"Quản gia, lấy cho cô ấy thêm 1 phần bít tết nữa" anh kêu quản gia
Cô thấy thế thì nở nụ cười
"Tối nay em đi dự tiệc với anh, ăn xong anh dẫn em đi chuẩn bị một chút" anh sủng nịnh nói
"Tủ đồ của em còn nhiều đồ mà, tuỳ tiện mặc một chút thôi" cô có vẻ không quan tâm
Anh bế cô ngồi lên đùi mình nói
"Bảo bối của anh phải là đẹp nhất. Không thể tuỳ tiện mặc được" anh vuốt tóc cô
Lúc đó ông quản gia đem ra phần ăn, cô vui vẻ định nhảy ra khỏi lòng anh nhưng bị giữ lại
"Hôn anh đi" khuôn mặt anh đáng thương
Cô hôn vào má anh rồi ngồi lại ghế của mình, anh đẩy phần mà anh xắt ban nãy đưa cô
"Ăn phần này đi"
Cô ăn ngon lành, anh thấy cô ăn vậy tâm trạng cũng tốt lên
Sau khi ăn xong, cô lên phòng mình, lựa đồ cho chiều nay đi tiệc. Anh cứ lẽo đẽo sau lưng cô
"Đi mua đồ mới đi, đồ này ở ngoài bán nhiều lắm, chắc chắn sẽ bị đụng hàng, đi mua đồ mới thôi" anh kéo kéo áo cô
Cô quay người lại, 2 tay giữ mặt anh
"Thế thì không đi nữa, tốn kém" nói rồi cô bước đi
"A... vợ không thương anh nữa. Vợ ơi, anh sai rồi vợ ơi" anh chạy theo sau cô tỏ vẻ đáng thương
Người hầu trong nhà thấy cảnh này không nhịn được cười, đường đường là tổng giám đốc mà lại hạ mình đi xin lỗi vợ
Anh chạy kịp cô, vòng tay qua eo cô kéo vào lòng mình.
"Đừng giận mà, bữa tiệc này không có em là không được. Người ta sẽ bắt anh đi mất, không sợ sao?" Vẻ mặt tội nghiệp
"Mặc kệ" cô không quan tâm
Anh hôn vào môi cô 1 cái rồi đặt cằm lên vai cô
"Đừng như thế mà, anh sợ lắm. Đừng giận nữa được không?"
"Được. Nhưng phải có điều kiện"
Anh nhướng mày, lần đầu tiên cô ra điều kiện với anh
"Điều kiện?"
"Em thích đi nhà sách, sau đó đi ăn kem rồi đi xem phim, ăn sushi nữa. Có được hay không" cô nói với vẻ mặt mong chờ
"Nếu em thích chúng ta có thể đi bây giờ luôn." Nói rồi anh kéo tay cô đi
"A đừng. Chẳng phải anh nói tối nay đi ăn tiệc sao? Bây giờ đi lựa đồ"
Cô lựa cả buổi cũng xong, anh bế cô xuống nhà xem tivi, cô bật kênh hài lên xem ngồi cười không thấy mặt trời. Anh thì ngồi kế bên chải tóc cho cô, chải xong anh bế cô ngồi vào lòng mình, đút trái cây cho cô ăn, cô ngồi trong lòng anh vừa xem tivi, vừa hưởng thụ sự phục vụ, nhìn cô bây giờ thật giống nữ hoàng a. Ngồi xem được một lúc, anh thấy trên vai mình nặng nặng, nhìn xuống thì thấy cô đang ngủ ngon lành. Anh ôm cô lên phòng, đặt cô xuống giường, leo lên giường kéo chăn ôm cô ngủ.
3h chiều
"Dậy đi bảo bối. Chúng ta phải chuẩn bị nữa, anh đã kêu thợ trang điểm cho em, họ sắp tới rồi dậy thôi" anh vừa kêu vừa lay cô dậy
"Ưm ngủ thêm chút đi" cô xoay lưng về phía anh
"Không được, dậy thôi" anh vừa nói vừa nhún trên giường, cô không ngủ được đành ngồi dậy, vì chưa tỉnh ngủ nên định ngã xuống giường ngủ tiếp, anh hình như đoán được ý nghĩ của cô nên ôm cô vào ngực, bế cô vào lửa mặt cho cô
Cô mệt mỏi tựa vào ngực anh, để cho anh vệ sinh. Ngoài cửa, bác quản gia gõ cửa
"Ông chủ, thợ trang điểm tới rồi, có thể cho lên được chưa ạ"
Anh ẵm cô ra khỏi nhà vệ sinh, đặt cô xuống ghế rồi nói vọng ra
"Cho lên đi"
"Em có thể đi làm được không?"
"Không" anh kiên quyết
"Em sẽ ở công ty thiết kế trang Tini. Làm ở đó tốt lắm, lương cao, chế độ đỗi đãi với nhân viên tốt nữa" cô nhìn anh với anh mắt long lanh
"Tiền của anh không đủ cho em xài sao? Bây giờ anh sẽ đưa thẻ ngân hàng cho em xài" mặc dù công ty đó thuộc chi nhánh của Huỳnh thị nhưng bảo bối không ở trong tầm mắt của anh thì sao yên tâm được
"Nhưng em thích đi làm, cho em đi cho em đi nha" cô
"Thôi được. Nếu em thích thì tuần sau có thể đi làm" anh nói vậy nhưng trong thâm tâm lo lắng không yên, bảo bối của anh lại thích thiết kế nên đành chiều vậy
Sáng hôm sau, 7g sáng anh thức giấc, thấy trong lòng có tiểu thiên hạ nằm rúc người ôm mình thì tâm trang vui hẳn. Lấy tay vuốt tóc cô rồi đôi má hồng hào của cô, quyết định cho cô ở với mẹ anh là đúng đắn mà, anh có dỗ cô mấy cô cũng ăn rất ít, mấy tuần mới tăng có vài cân, ở với mẹ có 1 tuần mà có thịt hẳn hoi. Bữa tiệc anh chuẩn bị sẽ được tổ chức lúc 6 giờ tối, nên bây giờ nằm ôm cô ngủ thêm chút nữa chắc không sao. Anh vòng tay ôm cô ngủ thêm giấc nữa, tỉnh dậy cũng là 9 giờ, bước ra khỏi giường đắp chăn lại cho cô, cô cảm giác mất đi chỗ ôm thì nhăn mặt, quơ tay tìm kiếm, anh thấy vậy đặt lên môi cô nụ hôn rồi mới xoay người đi. Anh thay đồ xuống phòng khách, quay người nói với quản gia
"Tôi sẽ đợi cô ấy dậy rồi mới ăn. Ông chuẩn bị thức ăn sáng của cô ấy cho tốt" giọng lạnh như băng
"Dạ"
"Ông lui đi"
Quản gia cung kính rời đi, anh lại sopha đọc báo chờ cô dậy. Nửa tiếng sau, cô tỉnh dậy với nét mặt ngơ ngác, tóc chưa chải thẫn thờ xuống nhà. Anh thấy thế chạy lại ôm cô lại ghế ngồi, đặt cô ngồi trong lòng mình hỏi
"Sao không vệ sinh đi rồi xuống?"
"Em không thấy anh nên đi kiếm chút thôi mà. Em xấu lắm hay sao mà anh hỏi vậy" giọng mèo con hỏi lại
"Không, bảo bối của anh đẹp nhất. Đi lên vệ sinh rồi xuống ăn sáng thôi"
"Em không muốn ăn" cô nhõng nhẽo
"Tại sao?" Anh nhíu mày hỏi
Cô ngồi xoay người lại đối mặt với anh, vòng tay ôm cổ anh
"Tự nhiên em không thích ăn, anh sẽ làm gì em" cô nũng nịu
Anh ôm cô đứng dậy, bước lên phía phòng. Cô bất ngờ khi anh đứng lên nên bất giác bám chặt anh
"Ngoan nào, bây giờ ăn uống đủ thì anh mới cho đi làm, nếu không thì đừng đi đâu hết"
"Ưm anh đút em ăn nha" cô nghe không được đi làm thì giật mình, vội vàng nịnh anh
"Được thôi" anh bế cô đi vệ sinh rồi xuống phòng ăn đút cô ăn
Hôm nay đồ ăn là bò bít tết a, cô vừa thấy đồ ăn thì vội vàng chạy tới bàn ăn, quên mất sự hiện diện của anh, cầm nĩa lên chuẩn bị ăn. Anh thấy thế nhíu mày
"Từ từ thôi, anh đâu có giành với em"
Cô không để ý tới anh, bắt đầu với phần ăn của mình. Anh quay qua nói với người làm
"Lấy cho cô ấy ly sữa"
"Dạ" người đó quay đi được 1 lúc thì quay lại với ly sữa, cung kính để lên bàn rồi anh nói
"Nếu không còn gì thì ra ngoài đi, có gì tôi gọi"
Người đó cúi đầu đi ra, cô vẫn cặm cụi ăn, gương mặt toát lên vẻ hạnh phúc
"Em thích ăn món này sao?" Anh hỏi cô
"Ân, nó ngon lắm. Em chưa bao giờ ăn thịt bò nào mềm thế này a" vẫn còn chìm ngập trong bữa ăn
"Muốn ăn nữa không?" Anh vừa hỏi vừa xắt miếng thịt bò
"Muốn" đôi mắt sáng rực
Anh đẩy phần của mình sang cho cô, cô có vẻ không thích
"Em ăn đi"
"Nhưng còn anh thì sao, anh cũng phải ăn"
"Quản gia, lấy cho cô ấy thêm 1 phần bít tết nữa" anh kêu quản gia
Cô thấy thế thì nở nụ cười
"Tối nay em đi dự tiệc với anh, ăn xong anh dẫn em đi chuẩn bị một chút" anh sủng nịnh nói
"Tủ đồ của em còn nhiều đồ mà, tuỳ tiện mặc một chút thôi" cô có vẻ không quan tâm
Anh bế cô ngồi lên đùi mình nói
"Bảo bối của anh phải là đẹp nhất. Không thể tuỳ tiện mặc được" anh vuốt tóc cô
Lúc đó ông quản gia đem ra phần ăn, cô vui vẻ định nhảy ra khỏi lòng anh nhưng bị giữ lại
"Hôn anh đi" khuôn mặt anh đáng thương
Cô hôn vào má anh rồi ngồi lại ghế của mình, anh đẩy phần mà anh xắt ban nãy đưa cô
"Ăn phần này đi"
Cô ăn ngon lành, anh thấy cô ăn vậy tâm trạng cũng tốt lên
Sau khi ăn xong, cô lên phòng mình, lựa đồ cho chiều nay đi tiệc. Anh cứ lẽo đẽo sau lưng cô
"Đi mua đồ mới đi, đồ này ở ngoài bán nhiều lắm, chắc chắn sẽ bị đụng hàng, đi mua đồ mới thôi" anh kéo kéo áo cô
Cô quay người lại, 2 tay giữ mặt anh
"Thế thì không đi nữa, tốn kém" nói rồi cô bước đi
"A... vợ không thương anh nữa. Vợ ơi, anh sai rồi vợ ơi" anh chạy theo sau cô tỏ vẻ đáng thương
Người hầu trong nhà thấy cảnh này không nhịn được cười, đường đường là tổng giám đốc mà lại hạ mình đi xin lỗi vợ
Anh chạy kịp cô, vòng tay qua eo cô kéo vào lòng mình.
"Đừng giận mà, bữa tiệc này không có em là không được. Người ta sẽ bắt anh đi mất, không sợ sao?" Vẻ mặt tội nghiệp
"Mặc kệ" cô không quan tâm
Anh hôn vào môi cô 1 cái rồi đặt cằm lên vai cô
"Đừng như thế mà, anh sợ lắm. Đừng giận nữa được không?"
"Được. Nhưng phải có điều kiện"
Anh nhướng mày, lần đầu tiên cô ra điều kiện với anh
"Điều kiện?"
"Em thích đi nhà sách, sau đó đi ăn kem rồi đi xem phim, ăn sushi nữa. Có được hay không" cô nói với vẻ mặt mong chờ
"Nếu em thích chúng ta có thể đi bây giờ luôn." Nói rồi anh kéo tay cô đi
"A đừng. Chẳng phải anh nói tối nay đi ăn tiệc sao? Bây giờ đi lựa đồ"
Cô lựa cả buổi cũng xong, anh bế cô xuống nhà xem tivi, cô bật kênh hài lên xem ngồi cười không thấy mặt trời. Anh thì ngồi kế bên chải tóc cho cô, chải xong anh bế cô ngồi vào lòng mình, đút trái cây cho cô ăn, cô ngồi trong lòng anh vừa xem tivi, vừa hưởng thụ sự phục vụ, nhìn cô bây giờ thật giống nữ hoàng a. Ngồi xem được một lúc, anh thấy trên vai mình nặng nặng, nhìn xuống thì thấy cô đang ngủ ngon lành. Anh ôm cô lên phòng, đặt cô xuống giường, leo lên giường kéo chăn ôm cô ngủ.
3h chiều
"Dậy đi bảo bối. Chúng ta phải chuẩn bị nữa, anh đã kêu thợ trang điểm cho em, họ sắp tới rồi dậy thôi" anh vừa kêu vừa lay cô dậy
"Ưm ngủ thêm chút đi" cô xoay lưng về phía anh
"Không được, dậy thôi" anh vừa nói vừa nhún trên giường, cô không ngủ được đành ngồi dậy, vì chưa tỉnh ngủ nên định ngã xuống giường ngủ tiếp, anh hình như đoán được ý nghĩ của cô nên ôm cô vào ngực, bế cô vào lửa mặt cho cô
Cô mệt mỏi tựa vào ngực anh, để cho anh vệ sinh. Ngoài cửa, bác quản gia gõ cửa
"Ông chủ, thợ trang điểm tới rồi, có thể cho lên được chưa ạ"
Anh ẵm cô ra khỏi nhà vệ sinh, đặt cô xuống ghế rồi nói vọng ra
"Cho lên đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.