Sủng Tiểu Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 30

Vũ Văn Hoài

19/12/2021

Cô ở nơi đó được 2 ngày thì tới chiều tối cô phát bệnh nhưng không ai cho cô uống thuốc. Mỗi ngày cô chỉ được ăn 1 phần cơm nhỏ và phải làm việc từ 4h sáng tới 11h khuya mới được nghỉ, cô ta để cô ngủ ở trong kho ẩm thấp hôi thối, có nhiều gián chuột kêu khiến cô không ngủ được. Đã vậy cô còn bị đánh khiến cơ thể cô chịu không nổi nên phát bệnh. Bữa đó cô đang quét nhà thì đụng trúng chân cô ta

"Cô quét nhà kiểu gì vậy hả?" Cô ta giơ tay tát cô

"Rầm" tiếng cửa bị anh đá văng ra 2 mét

Anh chạy tới ôm chầm lấy cô, cô nghe được mùi hương của anh thì từ từ ngất đi. Mèo con của anh chịu khổ rồi, người cô nóng rực như lửa thì anh phóng ánh mắt giết người sang ả thư kí

"Giết" anh lạnh lùng phun ra 1 chữ

"Dạ" đám người phía sau anh chạy ra kéo cô đi

"Đừng mà, tại em yêu anh, không muốn anh đi với người con gái khác" cô ta vừa khóc vừa nói với anh

"Câm miệng. Đem xuống mật thất, đừng cho cô ta chết quá dễ dàng rõ chưa" giọng anh hơi lớn

"Dạ" cô ta bị lôi đi

Anh nhẹ nhàng ôm cô ra xe đi về, lên xe đặt cô trong lòng mà cứ như ôm đống lửa, người cô nóng râm ran, da cô đỏ ửng, vết thương đóng vảy chi chít trên người, có chỗ còn rất mới, gương mặt thiên thần của cô có dấu tay còn sưng 5 lằn rõ rệt trên má, có vài vết bầm, đôi mắt thâm quầng sưng húp do thiếu ngủ, nhìn cô rất đáng thương. Tới nhà, ba mẹ anh đã ngồi đợi sẵn, thấy anh ôm cô về liền chạy ra xem, thấy cô như vậy mặt ba anh tối sầm, không nói gì.

"Con đưa con bé lên lầu nghỉ ngơi rồi chăm sóc đi" mẹ anh nhẹ nhàng nói

"Dạ" anh bước lên lầu, ngang qua quản gia nói

"Kêu Tử Hạo tới"

Quản gia cúi đầu rồi quay đi gọi điện thoại. 10p sau Tử Hạo tới, khám cho cô rồi nói với anh

"Cậu có biết cô ấy đang mang thai không?"

"Cái gì? Cô ấy mang thai? Vậy con tôi có làm sao không?" Anh lớn giọng hỏi, anh thật sự không biết cô mang thai

"Tôi không chắc lắm, mai cậu đưa cô ấy vào bệnh viện khám để chắc chắn hơn. Ở đây tôi chỉ có thể dựa trên biểu hiện của cô ấy nên có thể đúng hoặc sai" Tử Hạo từ từ nói

"Thế còn gì khác ngoài cái đó không?"

"Có bị sốt cao, stress nặng, kiệt sức cần được nghỉ ngơi, bây giờ có vẻ phu nhân sợ tiếng động bất ngờ, tránh gây ra tiếng động bất ngờ, có vài nơi bị nhiễm trùng nhẹ. Tôi viết đơn thuốc rồi đây" Tử Hạo đưa cho anh

"Được rồi, còn gì anh dặn với quản gia là được" anh đứng dậy bước tới giường cô

Tử Hạo bước đi về, anh kêu người chuẩn bị thuốc cho cô

"Ông chủ thuốc đây ạ" người làm cầm khay thuốc lại gần anh nói

"Để đó rồi lui ra ra đi" anh nhàn nhạt nói

"Dạ chủ tịch nói muốn gặp ông chủ" cậu ta nói tiếp



Anh bất đắc dĩ bước xuống dưới nhà, ngồi nói chuyện với ba anh

"Ba mẹ sẽ đưa vợ con về nhà ba mẹ chăm sóc, cuối tuần con sẽ được qua thăm vợ con 1 lần" ba anh nghiêm giọng nói

"Con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, xin ba đừng làm vậy. Đây sẽ là lần cuối cùng cô ấy bị thương, trong bụng cô ấy còn có cháu của ba mẹ, cô ấy cần con" giọng anh chua xót tới tận điểm, mắt anh đã rơi vài giọt lệ

"Con nói vợ con đang mang thai sao?" Mẹ anh ngạc nhiên hỏi

"Dạ, mai con sẽ đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra thêm"

"Thôi được, con lên chăm sóc cô ấy đi, cũng khuya rồi, ba mẹ đi trước" ba mẹ anh bước ra xe đi về

"Ba mẹ đi đường cẩn thận"

Anh quay lên chăm sóc cô, lên thấy cô đang quơ tay như đang tìm gì đó, anh lại gần ôm cô, cô tìm được thứ mình muốn thì ôm chặt, tưởng chừng buông lỏng sẽ mất đi. Anh thức trắng đêm để thoa thuốc, lau người cho cô. Anh thấy nhiệt độ cô giảm thì lòng có chút buông lỏng leo lên giường ôm cô chợp mắt. Cô bị giật mình tỉnh giấc, vội chụi ra khỏi lòng anh nhưng anh ngủ không sâu, cô động một chút anh đã tỉnh

"Bảo bối, là anh đây, lại đây anh ôm ngủ thêm chút nào" anh dang đôi tay đón cô

Cô thấy anh thì sà vào lòng khóc nức nở

"Ngoan nào, coi chừng động vào vết thương" anh hôn lên tóc cô nói

Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, tay sờ trán cô thấy vẫn còn bị sốt, quay người định lấy khăn đắp cho cô

"Đừng đi mà" cô níu tay anh

"Ngoan, anh không bỏ em, anh đi lấy khăn đắp cho em, lát nữa chúng ta sẽ vào bệnh viện khám" anh vuốt đầu cô nói

Cô buông anh ra, anh đi lấy khăn rồi quay lại đắp lên trán cho cô

"Đói không?" Anh hỏi

*gật gật*

Anh đi ra gọi quản gia bưng phần cháo lên cho cô, anh chỉ cho quản gia bước tới cửa, anh đi ra bưng vào cho cô, đặt khay lên bàn, nâng người cô đặt vào lòng mình, đút cháo cho cô ăn. Hôm nay ăn cháo thịt bò a, cô thích món này nha, cô ăn chút đã hết chén cháo, ngẩng mặt nhìn anh

"Còn không? Muốn ăn nữa" giọng cô nhẹ nhàng, có chứa chút sợ hãi

"Còn, uống ly sữa này đi rồi anh cho người lấy thêm" anh đưa cô ly sữa, cô uống một hơi sạch sẽ

"Uống cả sữa nữa nha" đôi mắt long lanh nhìn anh

"Được, bảo bối của anh muốn là được" nói rồi anh đem khay ra bên ngoài, đưa quản gia

"Lấy thêm 1 phần nữa" giọng lạnh lẽo

Anh quay người lên phòng với cô, mèo con của anh lại thu mình ngồi cắn móng tay, anh chạy tới ôm cô lại vào lòng, rút tay cô ra khỏi miệng



"Không cho cắn, tay xinh thế này cắn thì xấu hết" anh hôn vào tay cô

"Em sợ lắm, em sợ ở trong phòng 1 mình, em sợ anh không có bên cạnh em" cô ôm cổ anh nói

"Đừng sợ, anh sẽ luôn bên em" anh hôn vào môi cô

"Cốc cốc" tiếng gõ của vang lên

"Ông chủ, phần ăn của phu nhân đã mang lên" người làm nói

Anh ôm theo cô mở của lấy đồ ăn, cô bám anh chắc như bị dính keo. Anh đút cô ăn cháo rồi đưa sữa cho cô uống, tất cả được cô xử lý nhanh chóng

"Anh lau người cho em rồi chúng ta sẽ đi bệnh viện khám" anh đặt cô xuống giường nhẹ nhàng lau cho cô, tránh đụng vào vết thương của cô. Cô nhìn anh với đôi mắt to tròn long lanh

"Ở đây còn đau không?" Anh sờ nhẹ vào má cô

"Không còn. Em đau ở đây nè" cô cầm tay anh để lên ngực trái cô

Anh hôn vào trán cô

"Sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa, anh hứa với em" anh ôm cô vào lòng

Cô cảm nhận được anh khóc

"Đừng khóc mà, em sẽ không sao, em sẽ ở bên anh mà" giọng cô cứ líu lo nói bên tai anh khiến tâm trạng anh tốt lên không ít

"Ngoan nào, anh thay đồ cho rồi đi bệnh viện" anh đặt cô xuống giường

"Ưm...bế em theo" cô đu trên người anh

Anh bế cô vào phòng thay đồ, nhẹ nhàng thay đồ cho cô, do vết thương đóng vảy nên hơi ngứa, cô bất giác lấy tay gãi

"Đừng gãi, sẽ để lại sẹo" anh cầm tay cô

"Ngứa lắm" cô co cô ngón tay

Anh hôn cô "1 lát sẽ hết ngứa, đi thôi" anh bế cô lên

Bước xuống dưới nhà, cô dấu mặt vào anh, không nhìn ai hết

"Quản gia, cho người chuẩn bị xe chở tôi đến bệnh viện" anh lạnh lùng nói với quản gia

"Dạ" ông ta xoay người đi

Anh bế cô ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng xem vết thương của cô, được một lát, quản gia quay lại nói

"Ông chủ, xe đã chuẩn bị xong"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Tiểu Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook