Chương 24: Đàm phán
Ngọc Trân
28/04/2022
Chu Tịnh Sơ không cần phải giấu Lý Minh Tử, cô trả lời:
"Hôm nay tôi bị một đám du côn bao vây, vẫn may là đã thoát kịp nhưng lưng tôi lại bị hắn đánh cho một cú đau điếng."
Chu Tịnh Sơ kể vắn tắt câu chuyện, cũng không hề nhắc đến Tống Lãnh Vũ hay Tống Lãnh Thần bởi điều đó không cần thiết, những chuyện thế này cô chỉ nói với một mình Cao Nhã Kỳ mà thôi.
Lý Minh Tử quan tâm hỏi gấp:
"Gì chứ, cậu bị đánh ư, rồi đi khám gì chưa, hiện tại vẫn ổn chưa?"
"Bác sĩ nói không nghiêm trọng, cậu đừng lo lắng cho tớ. Nhưng mà tớ không thoa thuốc ở sau lưng được, cậu thoa giúp tớ nhé?"
"Được, để tớ."
Chu Tịnh Sơ quay lưng về phía Lý Minh Tử, cô lấy chai thuốc mà Tần Du cho mình rồi đưa Lý Minh Tử, sau đó kéo áo phía sau lên để cô ấy có thể dễ dàng thoa thuốc.
Thấy vết bầm khá nặng trên da thịt trắng mịn của Chu Tịnh Sơ, Lý Minh Tử thoảng thốt, "Cú đánh thật sự rất nặng, tên nào mà ác ôn vậy chứ!"
"Tớ không biết." Ai hỏi câu này thì Chu Tịnh Sơ vẫn sẽ nói không biết, bởi cô không biết chắc kẻ nào đã làm nên sẽ không tùy tiện suy đoán bừa bãi.
Lý Minh Tử thoa thuốc cho Chu Tịnh Sơ mà lòng cảm thấy vô cùng xót xa.
Hai ngày sau.
Như đã hẹn, ngày hôm nay chính là ngày Chu Tịnh Sơ phải cùng Tống Lãnh Thần đến tìm Tả gia. Đúng bảy giờ sáng thì Cảnh Lập đã lái xe đến đón cô, trên xe còn có Tống Lãnh Thần và Cảnh Minh, Chu Tịnh Sơ mở cửa xe ra và tiến lên ngồi ở vị trí phó lái, Cảnh Lập thấy cô đã an vị nên liền khởi động xe và rời đi.
Bọn họ không đến nhà họ Tả mà đến bệnh viện, nơi Tả Tôn đang điều trị, chuyến đi này Tống Lãnh Thần đến để thương lượng chứ không phải chiến đấu, vậy nên người đi theo anh chỉ có hai tâm phúc là Cảnh Minh và Cảnh Lập mà thôi.
Biết được vị trí phòng bệnh của Tả Tôn, Tống Lãnh Thần nhanh chóng đi vào. Chu Tịnh Sơ đi cạnh anh, lòng dâng lên cảm giác thấp thỏm không nói nên lời, dù sao người mà cô chuẩn bị gặp đây là một vị có máu mặt trong giới hắc đạo, cô không bất an mới là chuyện lạ.
Tuy nhiên Chu Tịnh Sơ sẽ cố gắng kiềm chế bản thân, duy trì sự điềm tĩnh và tự nhiên nhất, muốn thành công thì phải có tự tin!
Bên ngoài phòng bệnh của Tả Tôn có hai vệ sĩ đang canh gác, từ cơ thể họ đều toát ra sự lạnh lùng khó gần.
"Phiền thông báo với Tả gia một câu, Tống lão đại có việc cần bàn." Cảnh Lập tiến lên nói với hai tên vệ sĩ.
"Tả gia hiện tại không có ở đây. Tống lão đại, phiền anh về cho." Một tên vệ sĩ cất giọng lạnh nhạt.
Cảnh Lập nhíu mày, bọn người này không chịu nể mặt Tống Lãnh Thần luôn đấy sao?
"Vậy thì tôi đến gặp Tả Tôn có được không?" Chu Tịnh Sơ tiến lên một bước, cô không ngần ngại mà gọi thẳng tên Tạ Tôn ra.
Cô nhớ mặt của hai người vệ sĩ trước mặt, cái hôm Tả Tôn bị đánh thì họ là hai trong số người đã đến sau khi cô đã giúp Tả Tôn an toàn.
Cô có ấn tượng với họ là vì thân hình cường tráng và cao to này, đừng nói là họ không nhận ra cô thì không được đâu.
Hai người đàn ông vừa nhìn đã nhận ra Chu Tịnh Sơ, cô chính là cô gái đã cứu Tả Tôn hôm ấy.
"Các người đối xử với ân nhân cứu mạng của Tả thiếu như thế đấy sao?" Chu Tịnh Sơ nhíu nhẹ đôi mày thanh tú, lời nói thốt ra cũng lạnh lẽo hơn nhiều. Bọn người này không nể mặt Tống Lãnh Thần cũng không nể mặt cô luôn sao, vô ơn vậy à?
"Tôi sẽ vào thông báo với Tả phu nhân." Một tên vệ sĩ vừa nói xong thì mở cửa đi vào trong.
Lúc này Chu Tịnh Sơ mới quay sang Tống Lãnh Thần, cô hạ giọng:
"Các người lánh đi đi, nơi này để tôi là được rồi."
Biểu cảm trên mặt Tống Lãnh Thần chợt trầm lại, anh không nói một lời liền xoay người rời đi. Cảnh Lập và Cảnh Minh cũng vội đi theo.
Bóng dáng ba người đàn ông vừa khuất sau ngả rẽ thì cửa phòng đột nhiên bật mở, người bước ra đầu tiên là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc quý phái, sang trọng. Bà ta đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Chu Tịnh Sơ.
Chu Tịnh Sơ đoán người phụ nữ này chính là Tả phu nhân, mẹ của Tả Tôn đây mà.
"Phu nhân, chính là cô ấy." Tên vệ sĩ lúc nãy nói.
Tả phu nhân đánh giá Chu Tịnh Sơ một lượt rồi hỏi:
"Cô là người đã cứu Tả Tôn vào một tháng trước?"
"Chính là cháu." Chu Tịnh Sơ đáp cung kính.
Tả phu nhân vừa định nói thêm gì nữa thì bên trong liền vang lên tiếng gọi, "Mẹ, cho Tịnh Sơ vào đi."
Tả phu nhân tuy không hài lòng nhưng vẫn mở rộng cửa, "Vào đi."
Bà ta tiến vào bên trong trước, Chu Tịnh Sơ cũng đi theo sau. Thấy Tả Tôn ngồi trên giường, khuôn mặt điển trai có vài vết xước, tay cậu còn bị băng lại. Thương tích trên người cậu khá là nặng, Tả gia muốn lấy mạng của Lạc Quân Dữ cũng phải.
"Tịnh Sơ, cậu ngồi đi." Tả Tôn thấy Chu Tịnh Sơ thì vui vẻ hẳn lên, cậu chìa tay ra mời cô.
"Cảm ơn cậu." Chu Tịnh Sơ ngồi xuống bên giường bệnh, cô quan tâm hỏi han: "Cậu thấy trong người thế nào rồi, có bị nặng lắm không?"
Tả Tôn mỉm cười, "Không sao, tớ vẫn rất ổn."
Chu Tịnh Sơ là người thẳng thắn, vả lại cô cũng chẳng muốn dài dòng hay vòng vo tam quốc gì cả, ngược lại cô sẽ đi thẳng vào vấn đề:
"Hôm nay tớ đến đây thứ nhất là hỏi thăm sức khỏe của cậu, thấy cậu ổn tớ rất an tâm. Thứ hai là vì muốn cậu có thể khuyên Tả gia mà bỏ qua chuyện này."
"Hoang đường thật, con trai tôi bị đánh đến như thế, bây giờ phải bỏ qua hết sao?" Tả phu nhân ngồi trên sô pha lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người trẻ, nghe đến chỗ này thì bà đã không nhịn được mà liền phản ứng gay gắt.
"Tả phu nhân, chuyện này vốn hiểu lầm." Chu Tịnh Sơ từ tốn nói.
Tả phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Dù hiểu lầm nhưng chẳng lẽ phải bỏ qua cho kẻ đã hại con trai tôi ra nông nỗi này sao, cô cũng quá hàm hồ!"
"Mẹ, mẹ để con nói chuyện với Tịnh Sơ." Tả Tôn không hài lòng cau mày, lúc đầu cậu còn muốn có không gian riêng tư với Chu Tịnh Sơ nhưng cậu biết dù có khuyên thế nào thì mẹ mình cũng sẽ không rời đi, vậy nên mới chấp nhận để Tả phu nhân ở bên cạnh.
Tả Tôn quay sang Chu Tịnh Sơ, khóe môi cậu cong lên tạo thành một nụ cười tỏa sáng, "Tớ vẫn đang trong quá trình khuyên nhủ ba và mẹ mình, nhưng mà vẫn chưa khuyên xong. Cậu yên tâm, tớ sẽ không làm lớn chuyện này đâu."
Tả phu nhân bất mãn vì lời nói của con trai, nhưng bà phải nén cục tức này lại.
"Tịnh Sơ, cậu nói cho tớ biết đi, rốt cuộc là vì sao cậu lại xin thay Tống lão đại?" Đây là khúc mắc trong lòng Tả Tôn, lúc nãy cậu nghe vệ sĩ thông báo người đến bên ngoài là Tống Lãnh Thần và một Chu Tịnh Sơ, ngay từ giây phút đó cậu đã biết ý đồ của cô. Nhưng nghĩ mãi cũng không rõ lý do vì sao cô lại làm như vậy.
Chu Tịnh Sơ không những quen biết Tống Lãnh Thần mà còn thay anh đến để thương lượng chuyện này, lý do sâu xa bên trong là gì chứ?
Chu Tịnh Sơ đã chuẩn bị kịch bản sẵn trong đầu, giờ đây chỉ có việc nói ra thôi, "Hai hôm trước tớ bị người khác truy sát, Tống Lãnh Vũ xuất hiện và cứu tớ đi. Lúc đầu tớ nghĩ anh ta tốt bụng nhưng nào ngờ anh ta muốn cưỡng hiếp tớ, khi ấy Tống lão đại tình cờ biết chuyện nên ra tay tương trợ. Lúc Tần Du khám vết thương trên người tớ thì tớ vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa họ, thế mới biết cậu bị thương. Vì để trả ơn cho Tống lão đại nên tớ chấp nhận đến đây, tớ không muốn mắc nợ Tống lão đại."
"Hôm nay tôi bị một đám du côn bao vây, vẫn may là đã thoát kịp nhưng lưng tôi lại bị hắn đánh cho một cú đau điếng."
Chu Tịnh Sơ kể vắn tắt câu chuyện, cũng không hề nhắc đến Tống Lãnh Vũ hay Tống Lãnh Thần bởi điều đó không cần thiết, những chuyện thế này cô chỉ nói với một mình Cao Nhã Kỳ mà thôi.
Lý Minh Tử quan tâm hỏi gấp:
"Gì chứ, cậu bị đánh ư, rồi đi khám gì chưa, hiện tại vẫn ổn chưa?"
"Bác sĩ nói không nghiêm trọng, cậu đừng lo lắng cho tớ. Nhưng mà tớ không thoa thuốc ở sau lưng được, cậu thoa giúp tớ nhé?"
"Được, để tớ."
Chu Tịnh Sơ quay lưng về phía Lý Minh Tử, cô lấy chai thuốc mà Tần Du cho mình rồi đưa Lý Minh Tử, sau đó kéo áo phía sau lên để cô ấy có thể dễ dàng thoa thuốc.
Thấy vết bầm khá nặng trên da thịt trắng mịn của Chu Tịnh Sơ, Lý Minh Tử thoảng thốt, "Cú đánh thật sự rất nặng, tên nào mà ác ôn vậy chứ!"
"Tớ không biết." Ai hỏi câu này thì Chu Tịnh Sơ vẫn sẽ nói không biết, bởi cô không biết chắc kẻ nào đã làm nên sẽ không tùy tiện suy đoán bừa bãi.
Lý Minh Tử thoa thuốc cho Chu Tịnh Sơ mà lòng cảm thấy vô cùng xót xa.
Hai ngày sau.
Như đã hẹn, ngày hôm nay chính là ngày Chu Tịnh Sơ phải cùng Tống Lãnh Thần đến tìm Tả gia. Đúng bảy giờ sáng thì Cảnh Lập đã lái xe đến đón cô, trên xe còn có Tống Lãnh Thần và Cảnh Minh, Chu Tịnh Sơ mở cửa xe ra và tiến lên ngồi ở vị trí phó lái, Cảnh Lập thấy cô đã an vị nên liền khởi động xe và rời đi.
Bọn họ không đến nhà họ Tả mà đến bệnh viện, nơi Tả Tôn đang điều trị, chuyến đi này Tống Lãnh Thần đến để thương lượng chứ không phải chiến đấu, vậy nên người đi theo anh chỉ có hai tâm phúc là Cảnh Minh và Cảnh Lập mà thôi.
Biết được vị trí phòng bệnh của Tả Tôn, Tống Lãnh Thần nhanh chóng đi vào. Chu Tịnh Sơ đi cạnh anh, lòng dâng lên cảm giác thấp thỏm không nói nên lời, dù sao người mà cô chuẩn bị gặp đây là một vị có máu mặt trong giới hắc đạo, cô không bất an mới là chuyện lạ.
Tuy nhiên Chu Tịnh Sơ sẽ cố gắng kiềm chế bản thân, duy trì sự điềm tĩnh và tự nhiên nhất, muốn thành công thì phải có tự tin!
Bên ngoài phòng bệnh của Tả Tôn có hai vệ sĩ đang canh gác, từ cơ thể họ đều toát ra sự lạnh lùng khó gần.
"Phiền thông báo với Tả gia một câu, Tống lão đại có việc cần bàn." Cảnh Lập tiến lên nói với hai tên vệ sĩ.
"Tả gia hiện tại không có ở đây. Tống lão đại, phiền anh về cho." Một tên vệ sĩ cất giọng lạnh nhạt.
Cảnh Lập nhíu mày, bọn người này không chịu nể mặt Tống Lãnh Thần luôn đấy sao?
"Vậy thì tôi đến gặp Tả Tôn có được không?" Chu Tịnh Sơ tiến lên một bước, cô không ngần ngại mà gọi thẳng tên Tạ Tôn ra.
Cô nhớ mặt của hai người vệ sĩ trước mặt, cái hôm Tả Tôn bị đánh thì họ là hai trong số người đã đến sau khi cô đã giúp Tả Tôn an toàn.
Cô có ấn tượng với họ là vì thân hình cường tráng và cao to này, đừng nói là họ không nhận ra cô thì không được đâu.
Hai người đàn ông vừa nhìn đã nhận ra Chu Tịnh Sơ, cô chính là cô gái đã cứu Tả Tôn hôm ấy.
"Các người đối xử với ân nhân cứu mạng của Tả thiếu như thế đấy sao?" Chu Tịnh Sơ nhíu nhẹ đôi mày thanh tú, lời nói thốt ra cũng lạnh lẽo hơn nhiều. Bọn người này không nể mặt Tống Lãnh Thần cũng không nể mặt cô luôn sao, vô ơn vậy à?
"Tôi sẽ vào thông báo với Tả phu nhân." Một tên vệ sĩ vừa nói xong thì mở cửa đi vào trong.
Lúc này Chu Tịnh Sơ mới quay sang Tống Lãnh Thần, cô hạ giọng:
"Các người lánh đi đi, nơi này để tôi là được rồi."
Biểu cảm trên mặt Tống Lãnh Thần chợt trầm lại, anh không nói một lời liền xoay người rời đi. Cảnh Lập và Cảnh Minh cũng vội đi theo.
Bóng dáng ba người đàn ông vừa khuất sau ngả rẽ thì cửa phòng đột nhiên bật mở, người bước ra đầu tiên là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc quý phái, sang trọng. Bà ta đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Chu Tịnh Sơ.
Chu Tịnh Sơ đoán người phụ nữ này chính là Tả phu nhân, mẹ của Tả Tôn đây mà.
"Phu nhân, chính là cô ấy." Tên vệ sĩ lúc nãy nói.
Tả phu nhân đánh giá Chu Tịnh Sơ một lượt rồi hỏi:
"Cô là người đã cứu Tả Tôn vào một tháng trước?"
"Chính là cháu." Chu Tịnh Sơ đáp cung kính.
Tả phu nhân vừa định nói thêm gì nữa thì bên trong liền vang lên tiếng gọi, "Mẹ, cho Tịnh Sơ vào đi."
Tả phu nhân tuy không hài lòng nhưng vẫn mở rộng cửa, "Vào đi."
Bà ta tiến vào bên trong trước, Chu Tịnh Sơ cũng đi theo sau. Thấy Tả Tôn ngồi trên giường, khuôn mặt điển trai có vài vết xước, tay cậu còn bị băng lại. Thương tích trên người cậu khá là nặng, Tả gia muốn lấy mạng của Lạc Quân Dữ cũng phải.
"Tịnh Sơ, cậu ngồi đi." Tả Tôn thấy Chu Tịnh Sơ thì vui vẻ hẳn lên, cậu chìa tay ra mời cô.
"Cảm ơn cậu." Chu Tịnh Sơ ngồi xuống bên giường bệnh, cô quan tâm hỏi han: "Cậu thấy trong người thế nào rồi, có bị nặng lắm không?"
Tả Tôn mỉm cười, "Không sao, tớ vẫn rất ổn."
Chu Tịnh Sơ là người thẳng thắn, vả lại cô cũng chẳng muốn dài dòng hay vòng vo tam quốc gì cả, ngược lại cô sẽ đi thẳng vào vấn đề:
"Hôm nay tớ đến đây thứ nhất là hỏi thăm sức khỏe của cậu, thấy cậu ổn tớ rất an tâm. Thứ hai là vì muốn cậu có thể khuyên Tả gia mà bỏ qua chuyện này."
"Hoang đường thật, con trai tôi bị đánh đến như thế, bây giờ phải bỏ qua hết sao?" Tả phu nhân ngồi trên sô pha lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người trẻ, nghe đến chỗ này thì bà đã không nhịn được mà liền phản ứng gay gắt.
"Tả phu nhân, chuyện này vốn hiểu lầm." Chu Tịnh Sơ từ tốn nói.
Tả phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Dù hiểu lầm nhưng chẳng lẽ phải bỏ qua cho kẻ đã hại con trai tôi ra nông nỗi này sao, cô cũng quá hàm hồ!"
"Mẹ, mẹ để con nói chuyện với Tịnh Sơ." Tả Tôn không hài lòng cau mày, lúc đầu cậu còn muốn có không gian riêng tư với Chu Tịnh Sơ nhưng cậu biết dù có khuyên thế nào thì mẹ mình cũng sẽ không rời đi, vậy nên mới chấp nhận để Tả phu nhân ở bên cạnh.
Tả Tôn quay sang Chu Tịnh Sơ, khóe môi cậu cong lên tạo thành một nụ cười tỏa sáng, "Tớ vẫn đang trong quá trình khuyên nhủ ba và mẹ mình, nhưng mà vẫn chưa khuyên xong. Cậu yên tâm, tớ sẽ không làm lớn chuyện này đâu."
Tả phu nhân bất mãn vì lời nói của con trai, nhưng bà phải nén cục tức này lại.
"Tịnh Sơ, cậu nói cho tớ biết đi, rốt cuộc là vì sao cậu lại xin thay Tống lão đại?" Đây là khúc mắc trong lòng Tả Tôn, lúc nãy cậu nghe vệ sĩ thông báo người đến bên ngoài là Tống Lãnh Thần và một Chu Tịnh Sơ, ngay từ giây phút đó cậu đã biết ý đồ của cô. Nhưng nghĩ mãi cũng không rõ lý do vì sao cô lại làm như vậy.
Chu Tịnh Sơ không những quen biết Tống Lãnh Thần mà còn thay anh đến để thương lượng chuyện này, lý do sâu xa bên trong là gì chứ?
Chu Tịnh Sơ đã chuẩn bị kịch bản sẵn trong đầu, giờ đây chỉ có việc nói ra thôi, "Hai hôm trước tớ bị người khác truy sát, Tống Lãnh Vũ xuất hiện và cứu tớ đi. Lúc đầu tớ nghĩ anh ta tốt bụng nhưng nào ngờ anh ta muốn cưỡng hiếp tớ, khi ấy Tống lão đại tình cờ biết chuyện nên ra tay tương trợ. Lúc Tần Du khám vết thương trên người tớ thì tớ vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa họ, thế mới biết cậu bị thương. Vì để trả ơn cho Tống lão đại nên tớ chấp nhận đến đây, tớ không muốn mắc nợ Tống lão đại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.