Chương 42: Đoạn ghi hình ám muội
Ngọc Trân
28/04/2022
Chu Tịnh Sơ mơ hồ tỉnh dậy, cô mở mắt ra rồi nhìn sang bên cạnh. Không có người phụ nữ nào cả, ngược lại chỉ có một mình Tống Lãnh Thần mà thôi.
Anh đang ngồi tựa lưng vào thành giường, trên đùi còn đặt chiếc laptop, mắt anh nhìn chăm chú vào con MacBook kia rồi nhẹ híp một cái.
Chu Tịnh Sơ nheo mắt, Tống Lãnh Thần đang xem phim người lớn đó ư?
Suy nghĩ trong đầu cô nhanh chóng bị bác bỏ, vì cô nghe thấy tiếng rên rỉ và giọng điệu ra lệnh kia dường như rất quen thuộc.
Không sai, đó là giọng nói của cô và Tống Lãnh Thần!
"Anh..." Chu Tịnh Sơ mặc kệ đau đớn trên người, cô bật dậy và nhìn sang laptop của anh, trên màn hình là hình ảnh cô và anh đang ân ái đã bị ghi lại. "Sao anh lại có thể quay lén như vậy được chứ?"
"Tịnh Sơ, em nhìn xem, đêm qua em cũng rất nhiệt tình đấy, nhiệt tình như lửa vậy." Tống Lãnh Thần nhếch môi, hai mắt bỗng sáng lên.
"Anh có thể nào xóa nó đi được không, xin anh đấy!" Chu Tịnh Sơ sợ hãi, khóe mắt đã đỏ từ bao giờ.
"Sao lại phải xóa, tôi không thích." Tống Lãnh Thần dửng dưng nói.
"Nếu như đoạn ghi hình này bị người khác phát hiện thì con đường duy nhất là tôi có thể đi chính là chết đấy!" Chu Tịnh Sơ mếu máo, cô thật sự sợ hãi cảnh tượng đó diễn ra, càng sợ hơn nữa việc Tống Lãnh Thần lấy nó để uy hiếp cô, khiến cô phải mãi mãi phục tùng anh.
"Em yên tâm, tôi đã bảo quản thì đừng mong người nào có thể lấy được nó." Tống Lãnh Thần cười đểu, anh không có ý định sẽ nghe lời cô.
"Nhưng mà..."
"Không cần lo, tôi đảm bảo với em đấy."
"Tôi..."
"Chu Tịnh Sơ." Chu Tịnh Sơ định nói gì đó nhưng lại bị Tống Lãnh Thần ngăn cản bất ngờ, anh đưa mắt nhìn xuống ngực cô rồi cười, "Biết tôi không giỏi chịu đựng nên em định quyến rũ tôi nữa có phải không?"
Bấy giờ Chu Tịnh Sơ mới nhận ra là từ khi phát hiện được chuyện mà Tống Lãnh Thần thì cô đã bật dậy, chăn che trên người cũng vì thế mà tuột xuống, cảnh xuân xuất hiện một cách lộ liễu. Trên ngực cô là vô số vết hôn đỏ hồng, có đậm có nhạt, tất cả là do người đàn ông trước mặt gây nên. Nếu anh không nhắc cô cũng đã quên mất rằng bản thân đang "phơi bày" trước mặt anh.
Chu Tịnh Sơ giật mình, vừa định lấy chăn che lại thì Tống Lãnh Thần đã nhanh tay hơn, anh ngăn lại hành động của cô, sau đó lại không thương tiếc mà đè lên người cô.
"Không được..." Chu Tịnh Sơ lắc đầu sợ hãi, cô biết Tống Lãnh Thần đang muốn làm gì, nhưng cô thì lại cật lực phản đối.
"Em đã đốt lửa, không dập lửa thì làm sao cho được?" Tống Lãnh Thần đưa tay sờ lấy bầu ngực căng tròn của người phụ nữ đang run rẩy trên giường, lực không mạnh không nhẹ.
"Tôi không có. Tống Lãnh Thần, tôi không chịu nổi nữa rồi... a..." Câu nói chưa dứt, Tống Lãnh Thần đã nhấc chân Chu Tịnh Sơ lên và tiến mạnh vào bên trong, anh dùng hết sức để đâm sâu vào nơi tư mật của cô, khiến cô phải thét lên vì sự đụng chạm bất ngờ này.
Cả một buổi tối đã bị hành hạ không ít nên cơ thể Chu Tịnh Sơ đau nhức dữ dội, nhất là hạ thân, giờ đây lại bị Tống Lãnh Thần chiếm hữu thêm lần nữa, cô thật sự đã mệt đến mức ngất đi rồi đây.
Nhưng cũng phải nói, kỹ thuật giường chiếu của người đàn ông này rất đỉnh, lại khiến cô cảm thấy thoải mái không ít lần. Chỉ là nơi đó quá lớn, mỗi lần xông vào khuôn viên bí mật của cô thì liền khiến cô kêu lên thành tiếng.
Buổi sáng hôm nay Chu Tịnh Sơ bị Tống Lãnh Thần hành hạ không ít, thế là cô cũng chẳng thể đến trường được nữa. Cô biết bản thân không thể bảo anh ngừng lại, vậy nên cứ mặc kệ một lần.
Sau khi đã xong xuôi, Tống Lãnh Thần bình thản đứng dậy rồi mặc quần áo vào. Thân hình anh khi diện lên người bộ vest đen thật lịch lãm làm sao. Nếu không nhìn bằng mắt thì Chu Tịnh Sơ không tin được rằng người cùng cô ân ái và giở trò với thân thể của cô là người đàn ông phong độ trước mặt này. Anh quá khác, vừa vận đồ xong đã trở nên đạo mạo hơn hẳn.
"Tịnh Sơ, tối nay tôi sẽ tiếp tục, em hãy chuẩn bị tinh thần đi." Tống Lãnh Thần cài lại cúc áo ở cổ tay, anh đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Chu Tịnh Sơ tóc tai đã rối trên giường.
"Anh có thể nào... giảm lại tần suất ân ái được không?" Chu Tịnh Sơ không hiểu, tại sao người đàn ông này lại có tinh lực dồi dào như vậy. Nếu anh đã nói như vậy thì khẳng định tối nay cô phải chịu trận nữa rồi, vừa nghĩ đến thôi đã thấy mệt mỏi.
"Sao lại phải giảm?" Tống Lãnh Thần đút tay vào túi áo, nét cười trên môi trở nên rạng ngời hơn.
"Tôi không chịu đựng nổi." Chu Tịnh Sơ ngoài nói sự thật ra cũng chẳng thể bịa thêm được một cái lý do nào. Nhìn lại mà xem trên người cô có bao nhiêu dấu hôn, bao nhiêu vết bầm, tất cả đều do người đàn ông đó ban cho!
"Tịnh Sơ, điều đó là không thể. Nếu như hôm nay tôi không có công vụ thì 'trận chiến' của hai ta vẫn chưa xong đâu. Em không chịu đựng nổi, từ từ sẽ nổi thôi mà." Tống Lãnh Thần đưa tay sờ lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, rồi lại chạm vào đôi môi anh đào đỏ mọng, "Cái miệng này thật khéo, tôi rất thích."
Tống Lãnh Thần phá lên cười, anh chớp đôi mắt chim ưng sáng quắc một cái rồi mới xoay người rời đi.
Chu Tịnh Sơ bị anh làm cho đỏ mặt, cổ họng không tự chủ được mà nuốt nước bọt một cái. Anh vừa nhắc đến cái miệng của cô, cô làm sao không rõ ý tứ trong từng câu nói của anh chứ? Người đàn ông này thật quá đáng mà!
Chu Tịnh Sơ thở dài một hơi, đáy mắt xuất hiện vài tia não nề không nói nên lời.
Cô biết đây là giao dịch của cô và Tống Lãnh Thần, nhưng liệu cuộc giao dịch này sẽ diễn ra bao lâu đây?
Còn đoạn ghi hình đó, lỡ như sau này Tống Lãnh Thần không cần cô nữa, anh muốn chơi đùa cô nên đăng nó lên mạng, như thế chắc cô sẽ chết mất.
Chết tiệt thật, anh thật đáng ghét, lại có sở thích đó!
Sau khi đã vệ sinh cá nhân xong nên Chu Tịnh Sơ đã đi ra siêu thị gần nhà, cô mua một ít đồ ăn để dự trữ cho vài ngày sắp tới đây. Vì hiện tại đã là mười giờ trưa nên bụng cô cũng đã cồn cào, vừa mua xong nguyên liệu dùng cho cho nấu nướng như rau củ, thịt cá thì cô mới đi vào quán ăn nhỏ và gọi một phần cơm.
Mùi thơm của thịt bốc lên khiến Chu Tịnh Sơ càng đói hơn, cô cũng bắt đầu đụng đũa ngay.
Khi đã ăn no cô liền đi bộ về Quỷ Uyển, vì nơi đây cũng không xa lắm nên cô mới không gọi taxi, dù sao cũng cần tiết kiệm tiền.
Nằm viện một thời gian nên trong người Tả Tôn luôn cảm thấy bứt rứt khó chịu, vậy nên hôm nay cậu đã mặc kệ sự ngăn cản của Tả gia mà chạy chiếc mô tô thời thượng của mình ra ngoài. Hít thở không khí trong lành, cậu cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Đang mải mê với tốc độ thì ánh mắt Tả Tôn vô tình nhìn sang bên vệ đường, lúc này thân ảnh quen thuộc của một người phụ nữ khả ái đập vào mắt. Tả Tôn không nhận nhầm, cậu biết người đó chính là Chu Tịnh Sơ.
Không suy nghĩ thêm, cậu liền chạy xe sang đường, lái nhanh đến chỗ cô và dừng lại, cậu gọi:
"Tịnh Sơ!"
Chu Tịnh Sơ nghe có người kêu mình thì quay đầu, thấy Tả Tôn đang nhìn cô vui vẻ, cô vội mỉm cười ngay, "Tả Tôn, sao cậu lại ở đây?"
"Tớ đi dạo đấy mà." Thấy cô, Tả Tôn còn vui hơn việc thấy được vàng.
"Vết thương của cậu sao rồi, vẫn ổn chứ hả?" Chu Tịnh Sơ hỏi han tình hình, dù sao cô cũng lo lắng cho người bạn này lắm.
"Tớ ổn, cậu đừng lo." Tả Tôn vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ trên môi, "Cậu đi đâu vậy?"
"Tớ mua chút thức ăn đấy mà, vừa định trở về đây."
"Sao lại đi bộ, hay là để tớ chở cậu."
Tả Tôn đặt ra đề nghị, Chu Tịnh Sơ vừa nghe đã từ chối ngay, "Không cần đâu, tớ có thể tự đi được."
Ngoài Cao Nhã Kỳ ra, Chu Tịnh Sơ không muốn bất kì một ai biết mối quan hệ giữa cô và Tống Lãnh Thần. Vậy nên khi nghe Tả Tôn nói lời này, cô đã không do dự mà lắc đầu. Nếu cậu chở cô đến Quỷ Uyển thì mọi chuyện sẽ bị lộ mất, cô thì lại không muốn điều này xảy ra.
Vì sự bất thường đó của cô, Tả Tôn khó hiểu nhíu mày, "Sao lại không cần, cậu không xem tớ là bạn bè à?"
"Không, không phải..." Bị Tả Tôn truy vấn, Chu Tịnh Sơ không biết phải trả lời thế nào mới phải. Một suy nghĩ bỗng bật ra trong đầu của cô, cô nói dối: "Hiện tại tớ đang ở với một người bạn, nếu cậu mà đưa về thì thế nào bạn tớ cũng phát hiện ra. Cậu ấy sẽ nghi thần nghi quỷ rồi nói bóng nói gió cho coi, tớ thì ghét việc đó lắm. Vả lại nơi tớ ở cũng rất gần, cậu không cần phải chở tớ đâu."
"Hiện giờ cậu phải về nhà gấp sao? Cậu có phiền không nếu cùng tớ đi uống nước rồi trò chuyện?" Tả Tôn đã hiểu suy nghi của Chu Tịnh Sơ, cậu chẳng ép buộc cô thêm. Chỉ là vừa gặp đã phải chia xa, cậu không thích điều đó chút nào, cậu muốn gần cô thêm một chút nữa, vì vậy mà đã nhanh chóng đưa ra đề nghị của bản thân cho cô nghe.
"Không phiền." Chu Tịnh Sơ đảo mắt suy nghĩ rồi lắc đầu, dù sao hiện tại cô cũng chẳng làm gì, nếu mà từ chối Tả Tôn nữa thì cũng không hay cho lắm.
Anh đang ngồi tựa lưng vào thành giường, trên đùi còn đặt chiếc laptop, mắt anh nhìn chăm chú vào con MacBook kia rồi nhẹ híp một cái.
Chu Tịnh Sơ nheo mắt, Tống Lãnh Thần đang xem phim người lớn đó ư?
Suy nghĩ trong đầu cô nhanh chóng bị bác bỏ, vì cô nghe thấy tiếng rên rỉ và giọng điệu ra lệnh kia dường như rất quen thuộc.
Không sai, đó là giọng nói của cô và Tống Lãnh Thần!
"Anh..." Chu Tịnh Sơ mặc kệ đau đớn trên người, cô bật dậy và nhìn sang laptop của anh, trên màn hình là hình ảnh cô và anh đang ân ái đã bị ghi lại. "Sao anh lại có thể quay lén như vậy được chứ?"
"Tịnh Sơ, em nhìn xem, đêm qua em cũng rất nhiệt tình đấy, nhiệt tình như lửa vậy." Tống Lãnh Thần nhếch môi, hai mắt bỗng sáng lên.
"Anh có thể nào xóa nó đi được không, xin anh đấy!" Chu Tịnh Sơ sợ hãi, khóe mắt đã đỏ từ bao giờ.
"Sao lại phải xóa, tôi không thích." Tống Lãnh Thần dửng dưng nói.
"Nếu như đoạn ghi hình này bị người khác phát hiện thì con đường duy nhất là tôi có thể đi chính là chết đấy!" Chu Tịnh Sơ mếu máo, cô thật sự sợ hãi cảnh tượng đó diễn ra, càng sợ hơn nữa việc Tống Lãnh Thần lấy nó để uy hiếp cô, khiến cô phải mãi mãi phục tùng anh.
"Em yên tâm, tôi đã bảo quản thì đừng mong người nào có thể lấy được nó." Tống Lãnh Thần cười đểu, anh không có ý định sẽ nghe lời cô.
"Nhưng mà..."
"Không cần lo, tôi đảm bảo với em đấy."
"Tôi..."
"Chu Tịnh Sơ." Chu Tịnh Sơ định nói gì đó nhưng lại bị Tống Lãnh Thần ngăn cản bất ngờ, anh đưa mắt nhìn xuống ngực cô rồi cười, "Biết tôi không giỏi chịu đựng nên em định quyến rũ tôi nữa có phải không?"
Bấy giờ Chu Tịnh Sơ mới nhận ra là từ khi phát hiện được chuyện mà Tống Lãnh Thần thì cô đã bật dậy, chăn che trên người cũng vì thế mà tuột xuống, cảnh xuân xuất hiện một cách lộ liễu. Trên ngực cô là vô số vết hôn đỏ hồng, có đậm có nhạt, tất cả là do người đàn ông trước mặt gây nên. Nếu anh không nhắc cô cũng đã quên mất rằng bản thân đang "phơi bày" trước mặt anh.
Chu Tịnh Sơ giật mình, vừa định lấy chăn che lại thì Tống Lãnh Thần đã nhanh tay hơn, anh ngăn lại hành động của cô, sau đó lại không thương tiếc mà đè lên người cô.
"Không được..." Chu Tịnh Sơ lắc đầu sợ hãi, cô biết Tống Lãnh Thần đang muốn làm gì, nhưng cô thì lại cật lực phản đối.
"Em đã đốt lửa, không dập lửa thì làm sao cho được?" Tống Lãnh Thần đưa tay sờ lấy bầu ngực căng tròn của người phụ nữ đang run rẩy trên giường, lực không mạnh không nhẹ.
"Tôi không có. Tống Lãnh Thần, tôi không chịu nổi nữa rồi... a..." Câu nói chưa dứt, Tống Lãnh Thần đã nhấc chân Chu Tịnh Sơ lên và tiến mạnh vào bên trong, anh dùng hết sức để đâm sâu vào nơi tư mật của cô, khiến cô phải thét lên vì sự đụng chạm bất ngờ này.
Cả một buổi tối đã bị hành hạ không ít nên cơ thể Chu Tịnh Sơ đau nhức dữ dội, nhất là hạ thân, giờ đây lại bị Tống Lãnh Thần chiếm hữu thêm lần nữa, cô thật sự đã mệt đến mức ngất đi rồi đây.
Nhưng cũng phải nói, kỹ thuật giường chiếu của người đàn ông này rất đỉnh, lại khiến cô cảm thấy thoải mái không ít lần. Chỉ là nơi đó quá lớn, mỗi lần xông vào khuôn viên bí mật của cô thì liền khiến cô kêu lên thành tiếng.
Buổi sáng hôm nay Chu Tịnh Sơ bị Tống Lãnh Thần hành hạ không ít, thế là cô cũng chẳng thể đến trường được nữa. Cô biết bản thân không thể bảo anh ngừng lại, vậy nên cứ mặc kệ một lần.
Sau khi đã xong xuôi, Tống Lãnh Thần bình thản đứng dậy rồi mặc quần áo vào. Thân hình anh khi diện lên người bộ vest đen thật lịch lãm làm sao. Nếu không nhìn bằng mắt thì Chu Tịnh Sơ không tin được rằng người cùng cô ân ái và giở trò với thân thể của cô là người đàn ông phong độ trước mặt này. Anh quá khác, vừa vận đồ xong đã trở nên đạo mạo hơn hẳn.
"Tịnh Sơ, tối nay tôi sẽ tiếp tục, em hãy chuẩn bị tinh thần đi." Tống Lãnh Thần cài lại cúc áo ở cổ tay, anh đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Chu Tịnh Sơ tóc tai đã rối trên giường.
"Anh có thể nào... giảm lại tần suất ân ái được không?" Chu Tịnh Sơ không hiểu, tại sao người đàn ông này lại có tinh lực dồi dào như vậy. Nếu anh đã nói như vậy thì khẳng định tối nay cô phải chịu trận nữa rồi, vừa nghĩ đến thôi đã thấy mệt mỏi.
"Sao lại phải giảm?" Tống Lãnh Thần đút tay vào túi áo, nét cười trên môi trở nên rạng ngời hơn.
"Tôi không chịu đựng nổi." Chu Tịnh Sơ ngoài nói sự thật ra cũng chẳng thể bịa thêm được một cái lý do nào. Nhìn lại mà xem trên người cô có bao nhiêu dấu hôn, bao nhiêu vết bầm, tất cả đều do người đàn ông đó ban cho!
"Tịnh Sơ, điều đó là không thể. Nếu như hôm nay tôi không có công vụ thì 'trận chiến' của hai ta vẫn chưa xong đâu. Em không chịu đựng nổi, từ từ sẽ nổi thôi mà." Tống Lãnh Thần đưa tay sờ lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, rồi lại chạm vào đôi môi anh đào đỏ mọng, "Cái miệng này thật khéo, tôi rất thích."
Tống Lãnh Thần phá lên cười, anh chớp đôi mắt chim ưng sáng quắc một cái rồi mới xoay người rời đi.
Chu Tịnh Sơ bị anh làm cho đỏ mặt, cổ họng không tự chủ được mà nuốt nước bọt một cái. Anh vừa nhắc đến cái miệng của cô, cô làm sao không rõ ý tứ trong từng câu nói của anh chứ? Người đàn ông này thật quá đáng mà!
Chu Tịnh Sơ thở dài một hơi, đáy mắt xuất hiện vài tia não nề không nói nên lời.
Cô biết đây là giao dịch của cô và Tống Lãnh Thần, nhưng liệu cuộc giao dịch này sẽ diễn ra bao lâu đây?
Còn đoạn ghi hình đó, lỡ như sau này Tống Lãnh Thần không cần cô nữa, anh muốn chơi đùa cô nên đăng nó lên mạng, như thế chắc cô sẽ chết mất.
Chết tiệt thật, anh thật đáng ghét, lại có sở thích đó!
Sau khi đã vệ sinh cá nhân xong nên Chu Tịnh Sơ đã đi ra siêu thị gần nhà, cô mua một ít đồ ăn để dự trữ cho vài ngày sắp tới đây. Vì hiện tại đã là mười giờ trưa nên bụng cô cũng đã cồn cào, vừa mua xong nguyên liệu dùng cho cho nấu nướng như rau củ, thịt cá thì cô mới đi vào quán ăn nhỏ và gọi một phần cơm.
Mùi thơm của thịt bốc lên khiến Chu Tịnh Sơ càng đói hơn, cô cũng bắt đầu đụng đũa ngay.
Khi đã ăn no cô liền đi bộ về Quỷ Uyển, vì nơi đây cũng không xa lắm nên cô mới không gọi taxi, dù sao cũng cần tiết kiệm tiền.
Nằm viện một thời gian nên trong người Tả Tôn luôn cảm thấy bứt rứt khó chịu, vậy nên hôm nay cậu đã mặc kệ sự ngăn cản của Tả gia mà chạy chiếc mô tô thời thượng của mình ra ngoài. Hít thở không khí trong lành, cậu cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Đang mải mê với tốc độ thì ánh mắt Tả Tôn vô tình nhìn sang bên vệ đường, lúc này thân ảnh quen thuộc của một người phụ nữ khả ái đập vào mắt. Tả Tôn không nhận nhầm, cậu biết người đó chính là Chu Tịnh Sơ.
Không suy nghĩ thêm, cậu liền chạy xe sang đường, lái nhanh đến chỗ cô và dừng lại, cậu gọi:
"Tịnh Sơ!"
Chu Tịnh Sơ nghe có người kêu mình thì quay đầu, thấy Tả Tôn đang nhìn cô vui vẻ, cô vội mỉm cười ngay, "Tả Tôn, sao cậu lại ở đây?"
"Tớ đi dạo đấy mà." Thấy cô, Tả Tôn còn vui hơn việc thấy được vàng.
"Vết thương của cậu sao rồi, vẫn ổn chứ hả?" Chu Tịnh Sơ hỏi han tình hình, dù sao cô cũng lo lắng cho người bạn này lắm.
"Tớ ổn, cậu đừng lo." Tả Tôn vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ trên môi, "Cậu đi đâu vậy?"
"Tớ mua chút thức ăn đấy mà, vừa định trở về đây."
"Sao lại đi bộ, hay là để tớ chở cậu."
Tả Tôn đặt ra đề nghị, Chu Tịnh Sơ vừa nghe đã từ chối ngay, "Không cần đâu, tớ có thể tự đi được."
Ngoài Cao Nhã Kỳ ra, Chu Tịnh Sơ không muốn bất kì một ai biết mối quan hệ giữa cô và Tống Lãnh Thần. Vậy nên khi nghe Tả Tôn nói lời này, cô đã không do dự mà lắc đầu. Nếu cậu chở cô đến Quỷ Uyển thì mọi chuyện sẽ bị lộ mất, cô thì lại không muốn điều này xảy ra.
Vì sự bất thường đó của cô, Tả Tôn khó hiểu nhíu mày, "Sao lại không cần, cậu không xem tớ là bạn bè à?"
"Không, không phải..." Bị Tả Tôn truy vấn, Chu Tịnh Sơ không biết phải trả lời thế nào mới phải. Một suy nghĩ bỗng bật ra trong đầu của cô, cô nói dối: "Hiện tại tớ đang ở với một người bạn, nếu cậu mà đưa về thì thế nào bạn tớ cũng phát hiện ra. Cậu ấy sẽ nghi thần nghi quỷ rồi nói bóng nói gió cho coi, tớ thì ghét việc đó lắm. Vả lại nơi tớ ở cũng rất gần, cậu không cần phải chở tớ đâu."
"Hiện giờ cậu phải về nhà gấp sao? Cậu có phiền không nếu cùng tớ đi uống nước rồi trò chuyện?" Tả Tôn đã hiểu suy nghi của Chu Tịnh Sơ, cậu chẳng ép buộc cô thêm. Chỉ là vừa gặp đã phải chia xa, cậu không thích điều đó chút nào, cậu muốn gần cô thêm một chút nữa, vì vậy mà đã nhanh chóng đưa ra đề nghị của bản thân cho cô nghe.
"Không phiền." Chu Tịnh Sơ đảo mắt suy nghĩ rồi lắc đầu, dù sao hiện tại cô cũng chẳng làm gì, nếu mà từ chối Tả Tôn nữa thì cũng không hay cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.