Chương 44: Không ăn cơm, là ăn cô
Ngọc Trân
28/04/2022
Bụng cô đã đói đến cồn cào, nếu mà chờ nữa thì cô sẽ tái phát căn bệnh đau dạ dày mất, vậy nên cô đã quyết định cầm đũa và muỗng lên chuẩn bị dùng bữa. Thức ăn đã nguội, cô cũng lười hâm nóng.
Nhưng lúc này bên ngoài đã vang lên tiếng động cơ, là Tống Lãnh Thần đã trở về. . Ngôn Tình Sắc
Chu Tịnh Sơ dừng lại mọi động tác, cô bất đắc dĩ đứng dậy và đi ra ngoài. Vừa ra đến tới phòng khách thì Tống Lãnh Thần cũng đã đi lần vào trong nhà. Cô lịch sự nói một câu:
“Tống lão đại, anh đã về.”
Tống Lãnh Thần đưa ánh mắt sáng của mình nhìn cô gái đứng trước mặt, cô đã tắm và khoác lên người bộ đồ ngủ thoải mái, tóc được búi cao một cách gọn gàng, cô đứng trước phòng khách nhìn anh, điều này mang đến cho anh cảm giác một người vợ đang chờ chồng của mình trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả.
Suy nghĩ đến việc đó, bất giác mày của anh đã nhíu lại từ bao giờ. Vợ sao?
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Tống Lãnh Thần đi chậm rãi về phía cô, bạc môi kiêu ngạo mấp máy lên xuống.
“Đã sẵn sàng rồi, đợi anh thôi đấy.” Cơm nước đã xong xuôi, chỉ còn chờ mình anh mà thôi. Chu Tịnh Sơ không biết anh có suy nghĩ gì khi mà bắt cô phải đợi anh hơn một giờ đồng hồ, “Chờ anh lâu lắm rồi đấy.”
“Gấp vậy sao? Được thôi, tôi sẽ không phải khiến em chờ đợi thêm nữa.” Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, anh vội tiến bước về phía Chu Tịnh Sơ và ép cô vào tường, không chờ đợi gì nữa liền hôn môi cô ngấu nghiến.
Anh không hiểu vì sao Chu Tịnh Sơ lại nói ra lời đó, cô có thật sự đang chờ đợi anh không hay chỉ giả vờ nói như vậy để cho anh cảm thấy vui? Nhưng dù là thế nào thì tâm trạng hôm nay của anh cũng rất thoải mái, đêm nay anh sẽ cho cô tận hưởng cảm giác ngọt ngào và đỉnh điểm cảu sự sung sướng là gì.
Bị hôn một cách bất ngờ, Chu Tịnh Sơ giật mình không thôi. Đến hiện tại cô mới hiểu được ý tứ trong từng câu chữ của Tống Lãnh Thần, thì ra anh đang nhắc đến chuyện giường chiếu chứ không phải việc ăn uống.
Là cô đã không hỏi kĩ để rồi gây ra sự nhầm lẫn nghiêm trọng này, cô hoảng hốt nói nhanh:
“Không phải…”
Vừa mở miệng đã phải im lặng vì cô cảm nhận rõ con quái vật khủng khiếp đang chắn giữa hai chân mình, nó đã ngóc đầu dậy và chạm vào nơi tư mật của cô khiến da thịt cô trở nên bỏng rát.
Tống Lãnh Thần mặc kệ những âm thanh nỉ non của cô, anh không chút thương tiếc mà xé mạnh chiếc áo ngủ của cô ra, đôi môi nhanh chóng tìm đến nơi mềm mại mà ngậm lấy.
Một bàn tay không an phận của anh di chuyển xuống dưới, luồn vào từng lớp vải rồi mới dừng lại tại nơi bí ẩn của Chu Tịnh Sơ, anh đưa ngón tay mình thăm dò vào trong, lúc này liền cảm nhận được sự ướt át mà cô đem lại.
“Em đã động tình rồi đấy sao, đúng là không nói dối chút nào.” Tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng của người đàn ông, anh rất sảng khoái vì điều này.
“Ưm…” Phản ứng sinh lý bình thường mà thôi, Chu Tịnh Sơ đâu thể ngăn cản được.
Lúc bấy giờ cô rất muốn nói với anh rằng cô đang cực kì đói bụng, dạ dày đang bắt đầu có biểu hiện đau đớn, nhưng nói ra thì sao, người đàn ông này có nghe và thấu hiểu hay không?
Tống Lãnh Thần đẩy ngã Chu Tịnh Sơ xuống sô pha, không chờ đợi thêm nữa mà đã tiến vào người cô một cách mạnh mẽ, anh gầm lên một tiếng rồi bắt đầu luân động thân thể.
“Đau, nhẹ một chút…” Nơi mang lại cảm giác đau đớn cho Chu Tịnh Sơ không phải hạ thân mà chính là nơi cái bụng phẳng lì, dạ dày của cô đau quá rồi đây.
“Rồi sẽ nhanh chóng hết đau mà thôi.” Tống Lãnh Thần vồn không biết Chu Tịnh Sơ đau vì lý do gì, anh cứ tưởng vì sự thâm nhập bất ngờ của mình nên mới khiến cô khó chịu, vậy nên anh vẫn không ngừng luân động trong cơ thể của cô.
Đối với Tống Lãnh Thần, thân thể Chu Tịnh Sơ là món bảo vật vô giá, chính cô đã khơi dậy dục vọng trong người anh, cũng chính cô đã cho anh hiểu được cảm giác thỏa mãn là gì, anh đã bị chìm đắm bởi sự tuyệt vời này. Nếu như có thể, anh rất muốn mãi tận hưởng cô như thế.
Tống Lãnh Thần không biết Chu Tịnh Sơ nghĩ thế nào, nhưng anh đã khẳng định cả cuộc đời này có lẽ khó mà cho cô tự do.
Tống Lãnh Thần như mạnh hổ, anh ra sức chiếm lấy con mòi mơn mởn là Chu Tịnh Sơ, mặc cho cô gào thét, thống khổ, anh vốn chẳng quan tâm.
Anh luôn nghĩ vì cô quá sung sướng nên trán mới túa nhiều mồ hôi như thế, vì vậy lực cũng gia tăng nhiều hơn.
Cũng không biết là bao lâu, cuối cùng Tống Lãnh Thần cũng dừng lại. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đã ướt vì thấm đẫm mồ hôi của cô và cất giọng nuông chiều:
"Em có thích không hả?"
Dạ dày quặn lại từng cơn, Chu Tịnh Sơ đau đến mức khóc không thành tiếng, cô bặm chặt môi, đôi mày thanh tú cũng nhíu lại từ bao giờ.
Nhận ra sự khác thường của cô, Tống Lãnh Thần không hiểu là vì lý do gì, anh quan tâm hỏi:
"Em bị sao vậy?"
"Đau..." Chu Tịnh Sơ ôm lấy bụng, cắn chặt răng.
"Là chu kỳ kinh nguyệt sao?" Tống Lãnh Thần không biết chuyện gì đang xảy ra với cô, nếu là nguyệt sự thì tại sao lại chẳng có máu? Hay cô vốn không đau vì việc này.
"Không, dạ dày đau..." Chu Tịnh Sơ gắng gượng lắm mới thốt ra được lời này. Lúc nãy nếu cô nói ra Tống Lãnh Thần sẽ không dừng lại việc chiếm đoạt cô, giờ anh đã thỏa mãn, liệu anh có tội nghiệp cô mà nương tay không?
"Em ăn cơm chiều chưa?" Tống Lãnh Thần thấy có gì đó không đúng, Chu Tịnh Sơ mà anh quen là người luôn biết tự bảo vệ bản thân mình chu đáo, giờ đây làm sao lại để việc này diễn ra chứ?
Chu Tịnh Sơ đau khổ lắc đầu, "Chưa."
"Đợi tôi." Đuôi mày của Tống Lãnh Thần vẫn nhíu chặt, anh chạy nhanh vào bếp xem có gì để ăn không, đập vào mắt là một bàn ăn đã được dọn sẵn. Giây phút này anh dường như đã hiểu ra tất cả, hóa ra cô nói đợi anh là đang đợi anh trở về ăn cơm chứ không phải đợi anh "ăn" cô.1
Người phụ nữ này cũng thật là, sao lại không nói rõ ràng chứ, lại để cơn đau dạ dày tái phát!
Tống Lãnh Thần vội hâm nóng thức ăn lại, vừa hâm vừa lấy di động gọi cho Tần Du, bảo hắn nhanh chóng đến Quỷ Uyển.
Tống Lãnh Thần mang thức ăn ra cho Chu Tịnh Sơ, hiện tại trên người cô vẫn không có một mảnh vải che thân, thế là anh đã lấy áo sơ mi của mình mà khoác lên cho cô. Thời tiết không lạnh, vả lại nhiệt độ trong phòng cũng rất ấm, dù cho Chu Tịnh Sơ có khỏa thân cũng chẳng lạnh. Tuy nhiên Tống Lãnh Thần vẫn giúp cô mặc áo của mình, một là để bản thân có thể không nổi lên dục vọng nguyên thủy nữa, hai là Tần Du sắp đến, và anh không muốn hắn nhìn thấy thân thể của cô.
"Tôi đút em ăn." Tống Lãnh Thần đỡ Chu Tịnh Sơ ngồi lên ghế, anh dùng thìa và bắt đầu múc từng muỗng cơm rồi đưa vào miệng cô.
Chu Tịnh Sơ không có hơi sức để từ chối, bụng cô vừa đói vừa đau, vì để bảo vệ bản thâ mình nên cô đã ăn lấy cơm từ tay anh.
"Xin lỗi em."
Suy đi nghĩ lại, Tống Lãnh Thần vẫn cảm thấy bản thân có lỗi với Chu Tịnh Sơ. Chiều nay cô đã nấu cơm và chờ đợi anh về, anh nhớ lúc trở về đã hơn sáu giờ chiều, vậy mà cô lại chưa hề động đũa, điều đó cho thấy cô vẫn còn đang chờ anh, anh có thể mường tượng ra cô đói đến nhường nào. Nhưng khi vừa trở về thì anh đã đè cô ra và ân ái một lúc khá lâu, anh dùng lực rất nhiều trên cơ thể của cô, còn mặc kệ sự mệt mỏi trên khuôn mặt xinh đẹp mà cứ bộc phát tinh lực dồi dào của mình.
Anh đã không hề nghĩ đến cảm nhận của cô, lại hiểu lầm chuyện cô đợi mình về ăn cơm thành chuyện cô đang đợi mình trở về để làm tình.
Là do anh không suy nghĩ thấu đáo nên mới khiến cô đau đớn thế này. Anh biết cô không nói rằng bản thân vẫn chưa ăn gì là vì cô nghĩ anh sẽ không dừng lại hành động của mình, nhưng nếu khi đó cô nói ra sự thật, liệu anh có kiềm chế dục vọng và đợi cô ăn xong không?
Tống Lãnh Thần không chắc huống hồ là Chu Tịnh Sơ, cô quyết định im lặng là phải rồi.
Chu Tịnh Sơ đau đớn nhưng không khỏi giật mình, Tống Lãnh Thần vừa mới xin lỗi cô đấy sao, cô có nghe nhầm không chứ?
Anh cũng cảm thấy có lỗi vì chuyện này ư?
Một người cao ngạo như anh sao lại có thể nói xin lỗi người khác, là vì thấy cô khổ sở quá nên mới sinh ra vài tia ân hận?
Chu Tịnh Sơ bị đứng hình trong vài giây, lát sau mới gật nhẹ đầu, "Lần sau anh có thể nhẹ nhàng mà đừng thô bạo như bây giờ nữa là được rồi."
Nhưng lúc này bên ngoài đã vang lên tiếng động cơ, là Tống Lãnh Thần đã trở về. . Ngôn Tình Sắc
Chu Tịnh Sơ dừng lại mọi động tác, cô bất đắc dĩ đứng dậy và đi ra ngoài. Vừa ra đến tới phòng khách thì Tống Lãnh Thần cũng đã đi lần vào trong nhà. Cô lịch sự nói một câu:
“Tống lão đại, anh đã về.”
Tống Lãnh Thần đưa ánh mắt sáng của mình nhìn cô gái đứng trước mặt, cô đã tắm và khoác lên người bộ đồ ngủ thoải mái, tóc được búi cao một cách gọn gàng, cô đứng trước phòng khách nhìn anh, điều này mang đến cho anh cảm giác một người vợ đang chờ chồng của mình trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả.
Suy nghĩ đến việc đó, bất giác mày của anh đã nhíu lại từ bao giờ. Vợ sao?
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Tống Lãnh Thần đi chậm rãi về phía cô, bạc môi kiêu ngạo mấp máy lên xuống.
“Đã sẵn sàng rồi, đợi anh thôi đấy.” Cơm nước đã xong xuôi, chỉ còn chờ mình anh mà thôi. Chu Tịnh Sơ không biết anh có suy nghĩ gì khi mà bắt cô phải đợi anh hơn một giờ đồng hồ, “Chờ anh lâu lắm rồi đấy.”
“Gấp vậy sao? Được thôi, tôi sẽ không phải khiến em chờ đợi thêm nữa.” Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, anh vội tiến bước về phía Chu Tịnh Sơ và ép cô vào tường, không chờ đợi gì nữa liền hôn môi cô ngấu nghiến.
Anh không hiểu vì sao Chu Tịnh Sơ lại nói ra lời đó, cô có thật sự đang chờ đợi anh không hay chỉ giả vờ nói như vậy để cho anh cảm thấy vui? Nhưng dù là thế nào thì tâm trạng hôm nay của anh cũng rất thoải mái, đêm nay anh sẽ cho cô tận hưởng cảm giác ngọt ngào và đỉnh điểm cảu sự sung sướng là gì.
Bị hôn một cách bất ngờ, Chu Tịnh Sơ giật mình không thôi. Đến hiện tại cô mới hiểu được ý tứ trong từng câu chữ của Tống Lãnh Thần, thì ra anh đang nhắc đến chuyện giường chiếu chứ không phải việc ăn uống.
Là cô đã không hỏi kĩ để rồi gây ra sự nhầm lẫn nghiêm trọng này, cô hoảng hốt nói nhanh:
“Không phải…”
Vừa mở miệng đã phải im lặng vì cô cảm nhận rõ con quái vật khủng khiếp đang chắn giữa hai chân mình, nó đã ngóc đầu dậy và chạm vào nơi tư mật của cô khiến da thịt cô trở nên bỏng rát.
Tống Lãnh Thần mặc kệ những âm thanh nỉ non của cô, anh không chút thương tiếc mà xé mạnh chiếc áo ngủ của cô ra, đôi môi nhanh chóng tìm đến nơi mềm mại mà ngậm lấy.
Một bàn tay không an phận của anh di chuyển xuống dưới, luồn vào từng lớp vải rồi mới dừng lại tại nơi bí ẩn của Chu Tịnh Sơ, anh đưa ngón tay mình thăm dò vào trong, lúc này liền cảm nhận được sự ướt át mà cô đem lại.
“Em đã động tình rồi đấy sao, đúng là không nói dối chút nào.” Tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng của người đàn ông, anh rất sảng khoái vì điều này.
“Ưm…” Phản ứng sinh lý bình thường mà thôi, Chu Tịnh Sơ đâu thể ngăn cản được.
Lúc bấy giờ cô rất muốn nói với anh rằng cô đang cực kì đói bụng, dạ dày đang bắt đầu có biểu hiện đau đớn, nhưng nói ra thì sao, người đàn ông này có nghe và thấu hiểu hay không?
Tống Lãnh Thần đẩy ngã Chu Tịnh Sơ xuống sô pha, không chờ đợi thêm nữa mà đã tiến vào người cô một cách mạnh mẽ, anh gầm lên một tiếng rồi bắt đầu luân động thân thể.
“Đau, nhẹ một chút…” Nơi mang lại cảm giác đau đớn cho Chu Tịnh Sơ không phải hạ thân mà chính là nơi cái bụng phẳng lì, dạ dày của cô đau quá rồi đây.
“Rồi sẽ nhanh chóng hết đau mà thôi.” Tống Lãnh Thần vồn không biết Chu Tịnh Sơ đau vì lý do gì, anh cứ tưởng vì sự thâm nhập bất ngờ của mình nên mới khiến cô khó chịu, vậy nên anh vẫn không ngừng luân động trong cơ thể của cô.
Đối với Tống Lãnh Thần, thân thể Chu Tịnh Sơ là món bảo vật vô giá, chính cô đã khơi dậy dục vọng trong người anh, cũng chính cô đã cho anh hiểu được cảm giác thỏa mãn là gì, anh đã bị chìm đắm bởi sự tuyệt vời này. Nếu như có thể, anh rất muốn mãi tận hưởng cô như thế.
Tống Lãnh Thần không biết Chu Tịnh Sơ nghĩ thế nào, nhưng anh đã khẳng định cả cuộc đời này có lẽ khó mà cho cô tự do.
Tống Lãnh Thần như mạnh hổ, anh ra sức chiếm lấy con mòi mơn mởn là Chu Tịnh Sơ, mặc cho cô gào thét, thống khổ, anh vốn chẳng quan tâm.
Anh luôn nghĩ vì cô quá sung sướng nên trán mới túa nhiều mồ hôi như thế, vì vậy lực cũng gia tăng nhiều hơn.
Cũng không biết là bao lâu, cuối cùng Tống Lãnh Thần cũng dừng lại. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đã ướt vì thấm đẫm mồ hôi của cô và cất giọng nuông chiều:
"Em có thích không hả?"
Dạ dày quặn lại từng cơn, Chu Tịnh Sơ đau đến mức khóc không thành tiếng, cô bặm chặt môi, đôi mày thanh tú cũng nhíu lại từ bao giờ.
Nhận ra sự khác thường của cô, Tống Lãnh Thần không hiểu là vì lý do gì, anh quan tâm hỏi:
"Em bị sao vậy?"
"Đau..." Chu Tịnh Sơ ôm lấy bụng, cắn chặt răng.
"Là chu kỳ kinh nguyệt sao?" Tống Lãnh Thần không biết chuyện gì đang xảy ra với cô, nếu là nguyệt sự thì tại sao lại chẳng có máu? Hay cô vốn không đau vì việc này.
"Không, dạ dày đau..." Chu Tịnh Sơ gắng gượng lắm mới thốt ra được lời này. Lúc nãy nếu cô nói ra Tống Lãnh Thần sẽ không dừng lại việc chiếm đoạt cô, giờ anh đã thỏa mãn, liệu anh có tội nghiệp cô mà nương tay không?
"Em ăn cơm chiều chưa?" Tống Lãnh Thần thấy có gì đó không đúng, Chu Tịnh Sơ mà anh quen là người luôn biết tự bảo vệ bản thân mình chu đáo, giờ đây làm sao lại để việc này diễn ra chứ?
Chu Tịnh Sơ đau khổ lắc đầu, "Chưa."
"Đợi tôi." Đuôi mày của Tống Lãnh Thần vẫn nhíu chặt, anh chạy nhanh vào bếp xem có gì để ăn không, đập vào mắt là một bàn ăn đã được dọn sẵn. Giây phút này anh dường như đã hiểu ra tất cả, hóa ra cô nói đợi anh là đang đợi anh trở về ăn cơm chứ không phải đợi anh "ăn" cô.1
Người phụ nữ này cũng thật là, sao lại không nói rõ ràng chứ, lại để cơn đau dạ dày tái phát!
Tống Lãnh Thần vội hâm nóng thức ăn lại, vừa hâm vừa lấy di động gọi cho Tần Du, bảo hắn nhanh chóng đến Quỷ Uyển.
Tống Lãnh Thần mang thức ăn ra cho Chu Tịnh Sơ, hiện tại trên người cô vẫn không có một mảnh vải che thân, thế là anh đã lấy áo sơ mi của mình mà khoác lên cho cô. Thời tiết không lạnh, vả lại nhiệt độ trong phòng cũng rất ấm, dù cho Chu Tịnh Sơ có khỏa thân cũng chẳng lạnh. Tuy nhiên Tống Lãnh Thần vẫn giúp cô mặc áo của mình, một là để bản thân có thể không nổi lên dục vọng nguyên thủy nữa, hai là Tần Du sắp đến, và anh không muốn hắn nhìn thấy thân thể của cô.
"Tôi đút em ăn." Tống Lãnh Thần đỡ Chu Tịnh Sơ ngồi lên ghế, anh dùng thìa và bắt đầu múc từng muỗng cơm rồi đưa vào miệng cô.
Chu Tịnh Sơ không có hơi sức để từ chối, bụng cô vừa đói vừa đau, vì để bảo vệ bản thâ mình nên cô đã ăn lấy cơm từ tay anh.
"Xin lỗi em."
Suy đi nghĩ lại, Tống Lãnh Thần vẫn cảm thấy bản thân có lỗi với Chu Tịnh Sơ. Chiều nay cô đã nấu cơm và chờ đợi anh về, anh nhớ lúc trở về đã hơn sáu giờ chiều, vậy mà cô lại chưa hề động đũa, điều đó cho thấy cô vẫn còn đang chờ anh, anh có thể mường tượng ra cô đói đến nhường nào. Nhưng khi vừa trở về thì anh đã đè cô ra và ân ái một lúc khá lâu, anh dùng lực rất nhiều trên cơ thể của cô, còn mặc kệ sự mệt mỏi trên khuôn mặt xinh đẹp mà cứ bộc phát tinh lực dồi dào của mình.
Anh đã không hề nghĩ đến cảm nhận của cô, lại hiểu lầm chuyện cô đợi mình về ăn cơm thành chuyện cô đang đợi mình trở về để làm tình.
Là do anh không suy nghĩ thấu đáo nên mới khiến cô đau đớn thế này. Anh biết cô không nói rằng bản thân vẫn chưa ăn gì là vì cô nghĩ anh sẽ không dừng lại hành động của mình, nhưng nếu khi đó cô nói ra sự thật, liệu anh có kiềm chế dục vọng và đợi cô ăn xong không?
Tống Lãnh Thần không chắc huống hồ là Chu Tịnh Sơ, cô quyết định im lặng là phải rồi.
Chu Tịnh Sơ đau đớn nhưng không khỏi giật mình, Tống Lãnh Thần vừa mới xin lỗi cô đấy sao, cô có nghe nhầm không chứ?
Anh cũng cảm thấy có lỗi vì chuyện này ư?
Một người cao ngạo như anh sao lại có thể nói xin lỗi người khác, là vì thấy cô khổ sở quá nên mới sinh ra vài tia ân hận?
Chu Tịnh Sơ bị đứng hình trong vài giây, lát sau mới gật nhẹ đầu, "Lần sau anh có thể nhẹ nhàng mà đừng thô bạo như bây giờ nữa là được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.