Chương 4: Va vào Tống Lãnh Thần
Ngọc Trân
28/04/2022
Sau khi rời khỏi biệt thự bẩn thỉu kia thì Chu Tịnh Sơ đã bắt taxi và leo lên, tài xế hỏi cô muốn đâu thì cô đáp bơ phờ:
"Chú cứ chạy đi."
Tài xế nghe thế liền làm theo, lúc bấy giờ Chu Tịnh Sơ cũng như người mất hồn, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra cửa sổ mà lòng bỗng quặn thắt lại đau đớn.
Trình Ngạn Tiêu theo đuổi cô vào bốn tháng trước, lúc đầu Chu Tịnh Sơ không có ý định đồng ý nhưng sau đó cô lại nhận ra sự chân thành trong đôi mắt của Trình Ngạn Tiêu, cứ nghĩ hắn thật sự yêu mình nên cô mới đồng ý, bởi hắn đã theo đuổi cô một tháng trời, lúc nào cũng lo lắng và quan tâm cô hết mực. Cũng do Chu Tịnh Sơ chưa từng yêu ai nên vừa được người khác theo đuổi tận tình thì đã đồng ý ngay. Tuy nhiên cô cũng đã suy nghĩ rất kĩ, cuối cùng chọn chấp nhận và ở bên Trình Ngạn Tiêu.
Nhưng hóa ra tất cả đều do cô ảo tưởng, Trình Ngạn Tiêu vốn không yêu cô nhiều như cô đã yêu hắn, đã vậy hắn còn lén lút sau lưng cô mà làm chuyện xấu hổ kia với Chu Cầm Hi, hỏi xem hắn có thấy nhục nhã không?
Chu Tịnh Sơ đã làm cái gì sai chứ, hắn có thể chia tay khi không yêu cô nữa mà, cớ gì lại đối xử với cô như vậy? Hành động của hắn như lấy dao đâm vào trái tim cô vậy, đau đớn đến rỉ máu.
Ai nói cô không khóc là không đau lòng, tim cô như vỡ vụn khi biết sự thật nhưng cô lại không rơi lệ, bởi cô không muốn đám người đó cười miệt thị và chế nhạo cô. Cô có lòng tự tôn của mình, cũng sẽ không để cho bọn họ dẫm đạp lên!
Giờ đây không có Trình Ngạn Tiêu, cũng chẳng có Chu Cầm Hi, vậy nên Chu Tịnh Sơ có thể khóc một trận thoải mái rồi. Cô đưa tay bưng lấy mặt mà khóc nức nở, tiếng khóc phát ra vừa u uất vừa thê lương làm sao!
Tài xế thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu ngao ngán, xem ra lại một người nữa khổ vì tình rồi. Tuy nhiên ông chỉ im lặng, cũng không có ý định sẽ an ủi Chu Tịnh Sơ, vì ông biết cô cần sự im lặng hơn hết.
Chu Tịnh Sơ cứ khóc mãi, lòng đau như cắt, cứ nghĩ đến những lời Trình Ngạn Tiêu và những hành động của hắn làm thì cô lại không thể chịu đựng được. Dù sao cô cũng yêu hắn thật lòng, giờ đây nhận được sự dối trá thế này thì làm sao có thể bình tĩnh?
Trình Ngạn Tiêu thật sự không xứng với cô một chút nào cả, hắn rất đáng ghét, rất vô sỉ! Tại sao từ đầu cô lại yêu hắn chứ, nếu như không động lòng thì có lẽ giờ đây mọi chuyện đã tốt hơn rồi.
"Huhu..."
Chu Tịnh Sơ thề với lòng, bằng mọi giá cô phải quên được Trình Ngạn Tiêu, từ nay về sau cũng không được dễ tính như vậy nữa, muốn yêu ai phải nhìn thật kĩ mới được.
Nhưng mà qua sự việc này thì trái tim của cô cũng đã đóng chặt, có lẽ rất lâu về sau mới có thể mở lòng ra được. Bởi cô thấy thất vọng quá, cũng chẳng muốn tin vào tình yêu lãng mạn nữa, thật đau đớn mà!
Chu Tịnh Sơ lấy điện thoại ra và ấn gọi đi, Cao Nhã Kỳ vừa học xong một tiết liền nhận được cuộc gọi của bạn thân, không chần chừ gì liền bắt máy ngay.
Lúc này Cao Nhã Kỳ lại nghe được tiếng khóc thút thít, cô ấy vội hỏi: "Tịnh Sơ, cậu sao vậy?"
"Nhã Kỳ..." Nghe được giọng của bạn thân thì Chu Tịnh Sơ càng khóc dữ dội hơn, nước mắt cứ rơi mãi trên khuôn mặt xinh đẹp.
"Tịnh Sơ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, cậu mau nói cho tớ biết đi!" Cao Nhã Kỳ sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt vì sợ bạn thân của mình gặp phải chuyện không may.
"Nhã Kỳ, Trình Ngạn Tiêu đã phản bội tớ, hắn và Chu Cầm Hi dám ở sau lưng tớ mà..." Mỗi lần nghĩ đến, trái tim nhỏ bé lại co rút dữ dội, đến nỗi khó thở vô cùng.
Cao Nhã Kỳ hiểu ra câu chuyện, cô ấy căm phẫn đến cùng cực: "Cẩu nam nữ, đúng là thứ đáng chết mà! Tịnh Sơ, cậu đừng khóc nữa, bọn họ không đáng để cậu phải thương tâm như vậy đâu. Tịnh Sơ, giờ này cậu đang ở đâu vậy, tớ sẽ đến đón cậu."
"Tớ biết rồi, tớ sẽ không khóc nữa. Cậu còn tiết trên lớp, thôi cứ học đi, tớ sẽ ổn mà."
"Tớ không yên tâm để cậu một mình..."
"Không sao, tớ là người mạnh mẽ, chuyện này là bình thường đối với tớ, khóc một chút thì ổn rồi, cậu đừng lo." Ý tốt của Cao Nhã Kỳ đối với mình khiến Chu Tịnh Sơ cảm thấy vui lắm, chỉ là cô không muốn để cô ấy phải lo lắng nhiều hơn. Lúc nãy gọi cho cô ấy là vì cô không muốn giấu Cao Nhã Kỳ một chút nào, bởi cô ấy là bạn thân của cô, là người mà cô trân trọng. Mọi chuyện của cô đều sẽ nói với cô ấy hết.
Dù sao hiện tại Cao Nhã Kỳ vẫn còn tiết học, cô cũng không nên làm phiền cô ấy. Cao Nhã Kỳ dặn dò Chu Tịnh Sơ vài câu mới dám cúp máy, nếu Chu Tịnh Sơ muốn ở một mình thì Cao Nhã Kỳ sẽ đồng ý.
Sau khi đã tâm sự với bạn thân xong thì Chu Tịnh Sơ liền tìm trong danh bạ có lưu ba chữ "Trình Ngạn Tiêu" sau đó đưa vào danh sách đen. Cô quyết định cắt đứt mọi quan hệ với Trình Ngạn Tiêu, bởi người như hắn thật sự rất đáng hận.
Tối đến.
Chu Tịnh Sơ buồn bực, tâm trạng hôm nay cứ vì chuyện lúc trưa mà không thể nào thoải mái lên được. Vậy nên cô quyết định vào hộp đêm để uống rượu, nghe người ta nói rượu có thể giải sầu, cô cũng muốn thử để xem thế nào.
Thế là Chu Tịnh Sơ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, cô bực bội như thế không phải vì còn tình cảm với Trình Ngạn Tiêu, mà tất cả đều vì đây là cú sốc lớn mà cô phải đoán nhận một cách bất ngờ, thế nên cô vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Cô hận Trình Ngạn Tiêu, càng hận Chu Cầm Hi hơn, Chu Cầm Hi không những cướp đi gia đình của cô mà còn cướp bạn trai của cô, cô ta thật sự rất quá đáng. Cô rất không ưa Chu Cầm Hi, thật sự mà nói cô không muốn dính dáng gì đến cô ta nhưng trời lại không cho cô như ý. Lúc nào Chu Cầm Hi cũng đối đầu với cô, cô hận không thể tát vào mặt Chu Cầm Hi để cô ta tỉnh mộng, rằng cô ta mới là con riêng, rằng cô ta mới là loại người hạ đẳng. Vậy mà lúc nào cũng không xem ai ra gì.
Lúc trưa Chu Cầm Hi còn lên mặt với cô, nói cô để lạc mất Trình Ngạn Tiêu là vì không có kinh nghiệm giường chiếu. Thật nực cười mà!
Chu Tịnh Sơ cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng do tác động của rượu mang lại, nó thật sự khiến cô đứng không vững nữa. Chu Tịnh Sơ cảm thấy buồn nôn vì đã uống quá nhiều, thế là cô liền vội vàng tìm toilet mà đi vào.
Nôn một hơi sảng khoái, cuối cùng cũng khỏe hơn. Tuy nhiên cơn say đã khiến Chu Tịnh Sơ nghĩ chuyện lung tung, lúc này chẳng hiểu sao một suy nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu cô. Đúng vậy, cô muốn phát sinh quan hệ với một người đàn ông!
Bởi cô ghét cái thái độ của Chu Cầm Hi, cô ta cho rằng chỉ có cô ta mới dám ngủ với đàn ông, còn cô thì không sao?
Chu Tịnh Sơ đưa ra quyết định trong lòng, thế là cô liền đi xăm xăm ra ngoài. Có lẽ Chu Tịnh Sơ không biết rằng, chính quyết định lúc say xỉn này sẽ khiến cô hối hận về sau.
Chu Tịnh Sơ đi dọc trên hành lang dài, ánh mắt cô mơ hồ nhìn thấy một đám người áo đen đang đi thẳng về phía này, Chu Tịnh Sơ loạng choạng đi về phía trước, bước chân xiêu vẹo như sắp ngã.
Tuy là đang say nhưng Chu Tịnh Sơ vẫn có thể quan sát thấy sắc mặt của người đàn ông trước mặt mình, anh ta có một khuôn mặt điển trai, tuy nhiên lại lạnh lùng khó gần. Nếu là lúc bình thường thì Chu Tịnh Sơ sẽ chẳng dám bắt chuyện, nhưng giờ đây dưới sự tác động của rượu, Chu Tịnh Sơ cũng chẳng còn sợ gì nữa.
Cô nhào vào lòng người đàn ông đã đến gần mình, đôi môi anh đào hé mở: "Anh trai, có hứng thú không?"
"Lão đại." Những người đi phía sau người đàn ông ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng này, không ngờ lại có người dám nhào vào lòng lão đại của họ, có phải là muốn chết rồi không?
Tống Lãnh Thần đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn người con gái trong ngực, không chần chừ liền đẩy cô ra. Đôi môi kiêu bạc nhếch lên lười biếng, "Không hứng thú."
"Chú cứ chạy đi."
Tài xế nghe thế liền làm theo, lúc bấy giờ Chu Tịnh Sơ cũng như người mất hồn, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra cửa sổ mà lòng bỗng quặn thắt lại đau đớn.
Trình Ngạn Tiêu theo đuổi cô vào bốn tháng trước, lúc đầu Chu Tịnh Sơ không có ý định đồng ý nhưng sau đó cô lại nhận ra sự chân thành trong đôi mắt của Trình Ngạn Tiêu, cứ nghĩ hắn thật sự yêu mình nên cô mới đồng ý, bởi hắn đã theo đuổi cô một tháng trời, lúc nào cũng lo lắng và quan tâm cô hết mực. Cũng do Chu Tịnh Sơ chưa từng yêu ai nên vừa được người khác theo đuổi tận tình thì đã đồng ý ngay. Tuy nhiên cô cũng đã suy nghĩ rất kĩ, cuối cùng chọn chấp nhận và ở bên Trình Ngạn Tiêu.
Nhưng hóa ra tất cả đều do cô ảo tưởng, Trình Ngạn Tiêu vốn không yêu cô nhiều như cô đã yêu hắn, đã vậy hắn còn lén lút sau lưng cô mà làm chuyện xấu hổ kia với Chu Cầm Hi, hỏi xem hắn có thấy nhục nhã không?
Chu Tịnh Sơ đã làm cái gì sai chứ, hắn có thể chia tay khi không yêu cô nữa mà, cớ gì lại đối xử với cô như vậy? Hành động của hắn như lấy dao đâm vào trái tim cô vậy, đau đớn đến rỉ máu.
Ai nói cô không khóc là không đau lòng, tim cô như vỡ vụn khi biết sự thật nhưng cô lại không rơi lệ, bởi cô không muốn đám người đó cười miệt thị và chế nhạo cô. Cô có lòng tự tôn của mình, cũng sẽ không để cho bọn họ dẫm đạp lên!
Giờ đây không có Trình Ngạn Tiêu, cũng chẳng có Chu Cầm Hi, vậy nên Chu Tịnh Sơ có thể khóc một trận thoải mái rồi. Cô đưa tay bưng lấy mặt mà khóc nức nở, tiếng khóc phát ra vừa u uất vừa thê lương làm sao!
Tài xế thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu ngao ngán, xem ra lại một người nữa khổ vì tình rồi. Tuy nhiên ông chỉ im lặng, cũng không có ý định sẽ an ủi Chu Tịnh Sơ, vì ông biết cô cần sự im lặng hơn hết.
Chu Tịnh Sơ cứ khóc mãi, lòng đau như cắt, cứ nghĩ đến những lời Trình Ngạn Tiêu và những hành động của hắn làm thì cô lại không thể chịu đựng được. Dù sao cô cũng yêu hắn thật lòng, giờ đây nhận được sự dối trá thế này thì làm sao có thể bình tĩnh?
Trình Ngạn Tiêu thật sự không xứng với cô một chút nào cả, hắn rất đáng ghét, rất vô sỉ! Tại sao từ đầu cô lại yêu hắn chứ, nếu như không động lòng thì có lẽ giờ đây mọi chuyện đã tốt hơn rồi.
"Huhu..."
Chu Tịnh Sơ thề với lòng, bằng mọi giá cô phải quên được Trình Ngạn Tiêu, từ nay về sau cũng không được dễ tính như vậy nữa, muốn yêu ai phải nhìn thật kĩ mới được.
Nhưng mà qua sự việc này thì trái tim của cô cũng đã đóng chặt, có lẽ rất lâu về sau mới có thể mở lòng ra được. Bởi cô thấy thất vọng quá, cũng chẳng muốn tin vào tình yêu lãng mạn nữa, thật đau đớn mà!
Chu Tịnh Sơ lấy điện thoại ra và ấn gọi đi, Cao Nhã Kỳ vừa học xong một tiết liền nhận được cuộc gọi của bạn thân, không chần chừ gì liền bắt máy ngay.
Lúc này Cao Nhã Kỳ lại nghe được tiếng khóc thút thít, cô ấy vội hỏi: "Tịnh Sơ, cậu sao vậy?"
"Nhã Kỳ..." Nghe được giọng của bạn thân thì Chu Tịnh Sơ càng khóc dữ dội hơn, nước mắt cứ rơi mãi trên khuôn mặt xinh đẹp.
"Tịnh Sơ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, cậu mau nói cho tớ biết đi!" Cao Nhã Kỳ sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt vì sợ bạn thân của mình gặp phải chuyện không may.
"Nhã Kỳ, Trình Ngạn Tiêu đã phản bội tớ, hắn và Chu Cầm Hi dám ở sau lưng tớ mà..." Mỗi lần nghĩ đến, trái tim nhỏ bé lại co rút dữ dội, đến nỗi khó thở vô cùng.
Cao Nhã Kỳ hiểu ra câu chuyện, cô ấy căm phẫn đến cùng cực: "Cẩu nam nữ, đúng là thứ đáng chết mà! Tịnh Sơ, cậu đừng khóc nữa, bọn họ không đáng để cậu phải thương tâm như vậy đâu. Tịnh Sơ, giờ này cậu đang ở đâu vậy, tớ sẽ đến đón cậu."
"Tớ biết rồi, tớ sẽ không khóc nữa. Cậu còn tiết trên lớp, thôi cứ học đi, tớ sẽ ổn mà."
"Tớ không yên tâm để cậu một mình..."
"Không sao, tớ là người mạnh mẽ, chuyện này là bình thường đối với tớ, khóc một chút thì ổn rồi, cậu đừng lo." Ý tốt của Cao Nhã Kỳ đối với mình khiến Chu Tịnh Sơ cảm thấy vui lắm, chỉ là cô không muốn để cô ấy phải lo lắng nhiều hơn. Lúc nãy gọi cho cô ấy là vì cô không muốn giấu Cao Nhã Kỳ một chút nào, bởi cô ấy là bạn thân của cô, là người mà cô trân trọng. Mọi chuyện của cô đều sẽ nói với cô ấy hết.
Dù sao hiện tại Cao Nhã Kỳ vẫn còn tiết học, cô cũng không nên làm phiền cô ấy. Cao Nhã Kỳ dặn dò Chu Tịnh Sơ vài câu mới dám cúp máy, nếu Chu Tịnh Sơ muốn ở một mình thì Cao Nhã Kỳ sẽ đồng ý.
Sau khi đã tâm sự với bạn thân xong thì Chu Tịnh Sơ liền tìm trong danh bạ có lưu ba chữ "Trình Ngạn Tiêu" sau đó đưa vào danh sách đen. Cô quyết định cắt đứt mọi quan hệ với Trình Ngạn Tiêu, bởi người như hắn thật sự rất đáng hận.
Tối đến.
Chu Tịnh Sơ buồn bực, tâm trạng hôm nay cứ vì chuyện lúc trưa mà không thể nào thoải mái lên được. Vậy nên cô quyết định vào hộp đêm để uống rượu, nghe người ta nói rượu có thể giải sầu, cô cũng muốn thử để xem thế nào.
Thế là Chu Tịnh Sơ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, cô bực bội như thế không phải vì còn tình cảm với Trình Ngạn Tiêu, mà tất cả đều vì đây là cú sốc lớn mà cô phải đoán nhận một cách bất ngờ, thế nên cô vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Cô hận Trình Ngạn Tiêu, càng hận Chu Cầm Hi hơn, Chu Cầm Hi không những cướp đi gia đình của cô mà còn cướp bạn trai của cô, cô ta thật sự rất quá đáng. Cô rất không ưa Chu Cầm Hi, thật sự mà nói cô không muốn dính dáng gì đến cô ta nhưng trời lại không cho cô như ý. Lúc nào Chu Cầm Hi cũng đối đầu với cô, cô hận không thể tát vào mặt Chu Cầm Hi để cô ta tỉnh mộng, rằng cô ta mới là con riêng, rằng cô ta mới là loại người hạ đẳng. Vậy mà lúc nào cũng không xem ai ra gì.
Lúc trưa Chu Cầm Hi còn lên mặt với cô, nói cô để lạc mất Trình Ngạn Tiêu là vì không có kinh nghiệm giường chiếu. Thật nực cười mà!
Chu Tịnh Sơ cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng do tác động của rượu mang lại, nó thật sự khiến cô đứng không vững nữa. Chu Tịnh Sơ cảm thấy buồn nôn vì đã uống quá nhiều, thế là cô liền vội vàng tìm toilet mà đi vào.
Nôn một hơi sảng khoái, cuối cùng cũng khỏe hơn. Tuy nhiên cơn say đã khiến Chu Tịnh Sơ nghĩ chuyện lung tung, lúc này chẳng hiểu sao một suy nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu cô. Đúng vậy, cô muốn phát sinh quan hệ với một người đàn ông!
Bởi cô ghét cái thái độ của Chu Cầm Hi, cô ta cho rằng chỉ có cô ta mới dám ngủ với đàn ông, còn cô thì không sao?
Chu Tịnh Sơ đưa ra quyết định trong lòng, thế là cô liền đi xăm xăm ra ngoài. Có lẽ Chu Tịnh Sơ không biết rằng, chính quyết định lúc say xỉn này sẽ khiến cô hối hận về sau.
Chu Tịnh Sơ đi dọc trên hành lang dài, ánh mắt cô mơ hồ nhìn thấy một đám người áo đen đang đi thẳng về phía này, Chu Tịnh Sơ loạng choạng đi về phía trước, bước chân xiêu vẹo như sắp ngã.
Tuy là đang say nhưng Chu Tịnh Sơ vẫn có thể quan sát thấy sắc mặt của người đàn ông trước mặt mình, anh ta có một khuôn mặt điển trai, tuy nhiên lại lạnh lùng khó gần. Nếu là lúc bình thường thì Chu Tịnh Sơ sẽ chẳng dám bắt chuyện, nhưng giờ đây dưới sự tác động của rượu, Chu Tịnh Sơ cũng chẳng còn sợ gì nữa.
Cô nhào vào lòng người đàn ông đã đến gần mình, đôi môi anh đào hé mở: "Anh trai, có hứng thú không?"
"Lão đại." Những người đi phía sau người đàn ông ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng này, không ngờ lại có người dám nhào vào lòng lão đại của họ, có phải là muốn chết rồi không?
Tống Lãnh Thần đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn người con gái trong ngực, không chần chừ liền đẩy cô ra. Đôi môi kiêu bạc nhếch lên lười biếng, "Không hứng thú."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.