Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc
Chương 127: Chương 127
Phạm Phạm
01/08/2021
Cơ thể của cô đã không còn yếu ớt như ngày đầu tiên, thỉnh thoảng cô cũng bị những người thân thích bên mẹ gọi điện thoại đến.
Về phần mục đích thì kiểu nào cũng có, có lúc thì là vì cầu xin cho cậu của bọn họ, hi vọng cô rút khỏi vụ án, có khi thì lại hỏi kẻ có máu mặt đưa cô ra khỏi nhà họ Phùng ngày đó rốt cuộc là ai.
Dù sao thì nhiều xe cảnh sát vây nhà họ Phùng chất như nêm cối như vậy thì hàng xóm xung quanh đều nhìn thấy cả.
Có người còn mở miệng hỏi vay tiền của Lăng Y Mộc, nói rằng cô đã quen biết một kẻ có máu mặt như vậy thì dù sao cũng sẽ phải có rất nhiều tiền, giúp đỡ thân thích cũng là điều đương nhiên.
Lăng Y Mộc im lặng, chính cô còn không biết được rốt cuộc thân phận thật sự của "kẻ có máu mặt"- Bình Quân này là gì.
Chẳng qua là sau khi nghe những lời mà người ta nói lại thì cô cũng đã chắp và được một chuyện mà Bình Quân không nói ra, biết rằng cô đã được cứu ra khỏi nhà họ Phùng vào đêm hôm đó.
Lăng Y Mộc đi ra khỏi phòng bệnh, đi từ từ trên hành lang, cô nhìn nhân viên điều dưỡng chăm sóc cô mà nói: "Cô không cần đi theo tôi, tôi muốn tự mình đi bộ ở đây một lúc." Người khác đi theo cạnh cô lại khiến cô cảm thấy khó chịu.
Nhân viên điều dưỡng đồng ý.
Mà vệ sĩ vẫn luôn canh giữ ở cửa phòng bệnh thấy như vậy, cũng không nói gì, dù sao thì từ buổi sáng ngày hôm nay, Lăng Y Mộc cũng đã đi qua đi lại trên hành lang này mấy lượt rồi.
Lúc Lăng Y Mộc đi đến cầu thang ở cửa thoát hiểm, trùng hợp nhìn thấy hình
bóng của Dịch Quân Phi qua cánh cửa thủy tinh, anh đang đứng gọi điện thoại ở đầu cầu thang phía bên này.
Trên tay của anh còn kẹp một điếu thuốc, cơ thể hơi nghiêng tựa vào góc tường, với góc độ này của cô thì chỉ nhìn thấy được bóng lưng của anh, đường vòng cung duyên dáng của cái cổ, vai rộng eo hẹp, đôi chân thon dài, âu phục vừa vặn phác họa hình thể của anh, cho dù chỉ là tùy ý đứng như vậy cũng khiến người ta cảm thấy như nhìn người mẫu trên áp phích.
Trước đó cô còn đang nghĩ rằng sau này sẽ tích góp tiền để mua cho anh một bộ âu phục, muốn nhìn thấy bộ dạng mặc tây phục của anh, nhưng không ngờ rằng lại được nhìn thấy anh mặc tây phục trong tình huống như thế này.
Đúng lúc này, điện thoại di động cô mang theo đột nhiên đổ chuông, Lăng Y Mộc nhanh chóng mở ra nhìn thấy thông báo là Tần Hoa Nhiên gọi điện đến.
"Hoa Nhiên, có chuyện gì không???" Lăng Y Mộc hỏi.
"Y Mộc, cậu... bây giờ cậu và "Bình Quân" đang ở cùng với nhau sao?" Lúc mà Tân Hoa Nhiên nói đến hai chữ "Bình Quân", cô ấy đặc biệt nhấn mạnh.
"Ừ" Lăng Y Mộc lên tiếng.
"Chuyện đó... bây giờ cậu ta đang ở bên cạnh cậu sao?" Giọng nói của Tần Hoa Nhiến tiếp tục vang lên, trong giọng nói còn có vẻ lo lắng.
"Không có." Lăng Y Mộc nói, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm hình bóng qua cánh cửa thủy tinh kia, anh đang nói chuyện điện thoại, vẫn đưa lưng về phía cô, không chú ý đến cô.
Tầm mắt của cô dời xuống, lại rơi vào đầu ngón tay đang kẹp lấy điếu thuốc của anh, cũng phải nói, cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ hút thuốc, dù sao thì ở trước mặt cô, anh cũng chưa từng hút thuốc.
Nhưng mà nghĩ lại, chắc anh cũng phải là một cậu chủ nhà giàu, dường như không thể nào không hút thuốc.
Mà tư thế cầm điếu thuốc của anh thế này lại khiến người ta cảm nhận được sự lịch sự tao nhã không thể hình dung. Lần đầu tiên Lăng Y Mộc nhận thấy, thì ra vẫn còn có người đàn ông cầm thuốc hút thôi cũng có thể cầm đẹp đến như thế.
Về phần mục đích thì kiểu nào cũng có, có lúc thì là vì cầu xin cho cậu của bọn họ, hi vọng cô rút khỏi vụ án, có khi thì lại hỏi kẻ có máu mặt đưa cô ra khỏi nhà họ Phùng ngày đó rốt cuộc là ai.
Dù sao thì nhiều xe cảnh sát vây nhà họ Phùng chất như nêm cối như vậy thì hàng xóm xung quanh đều nhìn thấy cả.
Có người còn mở miệng hỏi vay tiền của Lăng Y Mộc, nói rằng cô đã quen biết một kẻ có máu mặt như vậy thì dù sao cũng sẽ phải có rất nhiều tiền, giúp đỡ thân thích cũng là điều đương nhiên.
Lăng Y Mộc im lặng, chính cô còn không biết được rốt cuộc thân phận thật sự của "kẻ có máu mặt"- Bình Quân này là gì.
Chẳng qua là sau khi nghe những lời mà người ta nói lại thì cô cũng đã chắp và được một chuyện mà Bình Quân không nói ra, biết rằng cô đã được cứu ra khỏi nhà họ Phùng vào đêm hôm đó.
Lăng Y Mộc đi ra khỏi phòng bệnh, đi từ từ trên hành lang, cô nhìn nhân viên điều dưỡng chăm sóc cô mà nói: "Cô không cần đi theo tôi, tôi muốn tự mình đi bộ ở đây một lúc." Người khác đi theo cạnh cô lại khiến cô cảm thấy khó chịu.
Nhân viên điều dưỡng đồng ý.
Mà vệ sĩ vẫn luôn canh giữ ở cửa phòng bệnh thấy như vậy, cũng không nói gì, dù sao thì từ buổi sáng ngày hôm nay, Lăng Y Mộc cũng đã đi qua đi lại trên hành lang này mấy lượt rồi.
Lúc Lăng Y Mộc đi đến cầu thang ở cửa thoát hiểm, trùng hợp nhìn thấy hình
bóng của Dịch Quân Phi qua cánh cửa thủy tinh, anh đang đứng gọi điện thoại ở đầu cầu thang phía bên này.
Trên tay của anh còn kẹp một điếu thuốc, cơ thể hơi nghiêng tựa vào góc tường, với góc độ này của cô thì chỉ nhìn thấy được bóng lưng của anh, đường vòng cung duyên dáng của cái cổ, vai rộng eo hẹp, đôi chân thon dài, âu phục vừa vặn phác họa hình thể của anh, cho dù chỉ là tùy ý đứng như vậy cũng khiến người ta cảm thấy như nhìn người mẫu trên áp phích.
Trước đó cô còn đang nghĩ rằng sau này sẽ tích góp tiền để mua cho anh một bộ âu phục, muốn nhìn thấy bộ dạng mặc tây phục của anh, nhưng không ngờ rằng lại được nhìn thấy anh mặc tây phục trong tình huống như thế này.
Đúng lúc này, điện thoại di động cô mang theo đột nhiên đổ chuông, Lăng Y Mộc nhanh chóng mở ra nhìn thấy thông báo là Tần Hoa Nhiên gọi điện đến.
"Hoa Nhiên, có chuyện gì không???" Lăng Y Mộc hỏi.
"Y Mộc, cậu... bây giờ cậu và "Bình Quân" đang ở cùng với nhau sao?" Lúc mà Tân Hoa Nhiên nói đến hai chữ "Bình Quân", cô ấy đặc biệt nhấn mạnh.
"Ừ" Lăng Y Mộc lên tiếng.
"Chuyện đó... bây giờ cậu ta đang ở bên cạnh cậu sao?" Giọng nói của Tần Hoa Nhiến tiếp tục vang lên, trong giọng nói còn có vẻ lo lắng.
"Không có." Lăng Y Mộc nói, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm hình bóng qua cánh cửa thủy tinh kia, anh đang nói chuyện điện thoại, vẫn đưa lưng về phía cô, không chú ý đến cô.
Tầm mắt của cô dời xuống, lại rơi vào đầu ngón tay đang kẹp lấy điếu thuốc của anh, cũng phải nói, cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ hút thuốc, dù sao thì ở trước mặt cô, anh cũng chưa từng hút thuốc.
Nhưng mà nghĩ lại, chắc anh cũng phải là một cậu chủ nhà giàu, dường như không thể nào không hút thuốc.
Mà tư thế cầm điếu thuốc của anh thế này lại khiến người ta cảm nhận được sự lịch sự tao nhã không thể hình dung. Lần đầu tiên Lăng Y Mộc nhận thấy, thì ra vẫn còn có người đàn ông cầm thuốc hút thôi cũng có thể cầm đẹp đến như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.