Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc
Chương 326
Phạm Phạm
08/09/2021
“Không phải, chỉ là cô vẫn còn trẻ, những người phụ nữ ở độ tuổi của cô thông thường sẽ không muốn làm một công việc vất vả như vậy. Bà chủ nói.
“Đối với tôi, có một công việc đã không dễ dàng gì rồi, tôi…” Lăng Y Mộc do dự một lúc rồi nói thật với đối phương: “Tôi đã từng ngồi tù, có tiền án. Lúc trước tai nạn xe hơi làm chết người, cho nên rất khó xin việc. Nếu có thể, tôi thực sự rất muốn có công việc này.”
Khi Lăng Y Mộc nói đến chuyện ngồi tù, ánh mắt của bà chủ khế chuyển động, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Nhưng làm người giao hàng chỗ tôi, lương cố định. Lúc bận thì giao hàng, không giao hàng thì ở trong quán giúp việc, một tháng cũng chỉ mười hai triệu. Cô có muốn làm không? Nhưng một ngày sẽ bao ăn hai bữa, bữa trưa và bữa tối, chín rưỡi sáng làm việc, chín giờ tối tan làm. Giờ làm việc cũng tương đối dài.”
Mười hai triệu, đối với Lãng Y Mộc đã gần như gấp đôi so với lúc đầu cô làm công nhân vệ sinh rồi, còn về phần vất vả, khi một người đến sinh tồn cũng trở thành vấn đề, thì vất vả cũng không tính là gì.
“Vâng!” Lăng Y Mộc lập tức nói.
Bà chủ đánh giá Lăng Y Mộc, rồi mỉm cười nói: “Vậy ngày mai cô đến làm việc. Ở đây chúng tôi có một chiếc xe điện để giao hàng. Nếu cô không có xe điện, cũng không cần phải mua, dùng của quán là được rồi.”
“Cảm ơn!” Lăng Y Mộc cảm kích nói: “Vậy ngày mai tôi nhất định sẽ đến làm việc đúng giờ.
Cô không ngờ chuyện tìm việc lại quanh co khúc khuỷu như vậy, lập tức liền tìm được.
“À phải, tôi là Trác Như Vân. Cô cứ gọi chị là chị Trác, còn cô tên gì?” Bà chủ hỏi.
“Lăng Y Mộc ạ, chị Trác cứ gọi tôi là Y Mộc.” Lăng Y Mộc nói, sương chiều nặng nề nhuốm đầy ánh mắt bỗng chốc tiêu tan. Trác Như Vân nhìn Lăng Y Mộc, đôi mắt khẽ chớp.
Lăng Y Mộc để lại tên tuổi và cách liên lạc rồi rời khỏi, một người đàn bà chừng năm mươi tuổi bước đến bên cạnh Trác Như Vân: “Con vừa nói chuyện gì với người đó vậy?”
“Vừa rồi cô ấy đến ứng tuyển shipper giao đồ ăn, con đồng ý rồi, bảo ngày mai cô ấy đến làm.” Trác Như Vân nói.
“Con bé đó ở tuổi này mà đi làm shipper giao hàng hả? Đừng nói là có vấn đề nhé, không phải mấy đứa con gái như nó thường kiếm công việc văn phòng sao?”
Lương của shipper giao hàng rất thấp, mấy ngày qua cũng có vài người chừng năm mươi đến hỏi việc nhưng họ ngại lương thấp, làm việc trong thời gian dài nên cuối cùng không chịu đến nữa.
“Bởi vì cô ấy từng có tiền án lái xe đụng chết người.” Trác Như Vân nói: “Tuy nhiên con thấy cô bé là người rất tốt, hơn nữa cũng đối xử tử tế với Viêm, chắc hẳn không phải người xấu, có lẽ tai nạn xe kia cũng là chuyện ngoài ý muốn.”
“Con đó!” Mẹ Trác thấy vậy, không kìm được kể lể: “Con thiệt thòi chưa đủ hả? Dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, nếu chỉ nhìn mà biết người ta tốt, vậy trên thế gian này làm gì có người xấu? Tuyệt đối không nên để những người có tiền án đến đây làm, lỡ hôm nào cô ta giao hàng rồi đụng chết người, coi chừng chúng ta phải đền tiền đó!”
Trác Như Vân thở dài: “Mẹ à, con chỉ muốn cho cô ấy một cơ hội thôi, con thấy cô ấy rất cần công việc này”
“Cơ hội? Vậy sao người ta không cho con cơ hội? Viêm còn phải chữa tai, bây giờ đang rất cần tiền!” Mẹ Trác giận dữ nói.
Trác Như Vân cười khổ: “Bởi vì trước đây không ai cho con cơ hội nên… con càng muốn cho cô ấy một cơ hội, dù sao… con cũng từng ngồi tù.”
Mẹ Trác nghe vậy mà không khỏi thở dài, cuối cùng chẳng nói gì nữa.
Năm đó con gái ngồi tù, đến nay luôn là nỗi đau của cả gia đình.
Buổi tối, Lăng Y Mộc nói với Dịch Quân Phi: “Nè… tôi tìm được công việc rồi, sau này có khả năng sẽ tan làm trễ, sợ quấy rầy cậu, vì vậy… Tôi nghĩ rằng chuyển về phòng trọ trước kia sẽ tốt hơn.”
Dịch Quân Phi hơi nhướng mày: “Tức là chị muốn chuyển ra ngoài à?”
Không phải chuyển ra mà là chuyển về, bây giờ anh dùng từ ngữ kiểu này, chẳng khác nào nói nơi đây mới là nhà cô.
“Đối với tôi, có một công việc đã không dễ dàng gì rồi, tôi…” Lăng Y Mộc do dự một lúc rồi nói thật với đối phương: “Tôi đã từng ngồi tù, có tiền án. Lúc trước tai nạn xe hơi làm chết người, cho nên rất khó xin việc. Nếu có thể, tôi thực sự rất muốn có công việc này.”
Khi Lăng Y Mộc nói đến chuyện ngồi tù, ánh mắt của bà chủ khế chuyển động, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Nhưng làm người giao hàng chỗ tôi, lương cố định. Lúc bận thì giao hàng, không giao hàng thì ở trong quán giúp việc, một tháng cũng chỉ mười hai triệu. Cô có muốn làm không? Nhưng một ngày sẽ bao ăn hai bữa, bữa trưa và bữa tối, chín rưỡi sáng làm việc, chín giờ tối tan làm. Giờ làm việc cũng tương đối dài.”
Mười hai triệu, đối với Lãng Y Mộc đã gần như gấp đôi so với lúc đầu cô làm công nhân vệ sinh rồi, còn về phần vất vả, khi một người đến sinh tồn cũng trở thành vấn đề, thì vất vả cũng không tính là gì.
“Vâng!” Lăng Y Mộc lập tức nói.
Bà chủ đánh giá Lăng Y Mộc, rồi mỉm cười nói: “Vậy ngày mai cô đến làm việc. Ở đây chúng tôi có một chiếc xe điện để giao hàng. Nếu cô không có xe điện, cũng không cần phải mua, dùng của quán là được rồi.”
“Cảm ơn!” Lăng Y Mộc cảm kích nói: “Vậy ngày mai tôi nhất định sẽ đến làm việc đúng giờ.
Cô không ngờ chuyện tìm việc lại quanh co khúc khuỷu như vậy, lập tức liền tìm được.
“À phải, tôi là Trác Như Vân. Cô cứ gọi chị là chị Trác, còn cô tên gì?” Bà chủ hỏi.
“Lăng Y Mộc ạ, chị Trác cứ gọi tôi là Y Mộc.” Lăng Y Mộc nói, sương chiều nặng nề nhuốm đầy ánh mắt bỗng chốc tiêu tan. Trác Như Vân nhìn Lăng Y Mộc, đôi mắt khẽ chớp.
Lăng Y Mộc để lại tên tuổi và cách liên lạc rồi rời khỏi, một người đàn bà chừng năm mươi tuổi bước đến bên cạnh Trác Như Vân: “Con vừa nói chuyện gì với người đó vậy?”
“Vừa rồi cô ấy đến ứng tuyển shipper giao đồ ăn, con đồng ý rồi, bảo ngày mai cô ấy đến làm.” Trác Như Vân nói.
“Con bé đó ở tuổi này mà đi làm shipper giao hàng hả? Đừng nói là có vấn đề nhé, không phải mấy đứa con gái như nó thường kiếm công việc văn phòng sao?”
Lương của shipper giao hàng rất thấp, mấy ngày qua cũng có vài người chừng năm mươi đến hỏi việc nhưng họ ngại lương thấp, làm việc trong thời gian dài nên cuối cùng không chịu đến nữa.
“Bởi vì cô ấy từng có tiền án lái xe đụng chết người.” Trác Như Vân nói: “Tuy nhiên con thấy cô bé là người rất tốt, hơn nữa cũng đối xử tử tế với Viêm, chắc hẳn không phải người xấu, có lẽ tai nạn xe kia cũng là chuyện ngoài ý muốn.”
“Con đó!” Mẹ Trác thấy vậy, không kìm được kể lể: “Con thiệt thòi chưa đủ hả? Dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, nếu chỉ nhìn mà biết người ta tốt, vậy trên thế gian này làm gì có người xấu? Tuyệt đối không nên để những người có tiền án đến đây làm, lỡ hôm nào cô ta giao hàng rồi đụng chết người, coi chừng chúng ta phải đền tiền đó!”
Trác Như Vân thở dài: “Mẹ à, con chỉ muốn cho cô ấy một cơ hội thôi, con thấy cô ấy rất cần công việc này”
“Cơ hội? Vậy sao người ta không cho con cơ hội? Viêm còn phải chữa tai, bây giờ đang rất cần tiền!” Mẹ Trác giận dữ nói.
Trác Như Vân cười khổ: “Bởi vì trước đây không ai cho con cơ hội nên… con càng muốn cho cô ấy một cơ hội, dù sao… con cũng từng ngồi tù.”
Mẹ Trác nghe vậy mà không khỏi thở dài, cuối cùng chẳng nói gì nữa.
Năm đó con gái ngồi tù, đến nay luôn là nỗi đau của cả gia đình.
Buổi tối, Lăng Y Mộc nói với Dịch Quân Phi: “Nè… tôi tìm được công việc rồi, sau này có khả năng sẽ tan làm trễ, sợ quấy rầy cậu, vì vậy… Tôi nghĩ rằng chuyển về phòng trọ trước kia sẽ tốt hơn.”
Dịch Quân Phi hơi nhướng mày: “Tức là chị muốn chuyển ra ngoài à?”
Không phải chuyển ra mà là chuyển về, bây giờ anh dùng từ ngữ kiểu này, chẳng khác nào nói nơi đây mới là nhà cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.