Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc
Chương 60
Phạm Phạm
09/07/2021
"“Phương Quế Như, tôi không muốn trong chỗ làm việc của chúng ta lại có người phân biệt đối xử với đồng nghiệp của mình như vậy, mặc dù Lăng Y Mộc đã từng ngồi tù, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể mang định kiến của mình ra để đối xử với người ta như vậy rồi triệt đường sống của người ta. Nếu cô cảm thấy mình không thể làm việc được với Lăng Y Mộc thì tôi nghĩ cô cũng không nên làm công việc này nữa đâu.”
Cô ta… cô ta là người có biên chế đấy! Vậy mà lại bị sa thải như vậy rồi à? Phương Quế Như không thể tin nổi, nhưng sự thật đã rành rành ra trước mắt cô ta rồi.
“Quế Như, cô nói gì đó đi.” Những người xung quanh cô ta lại lên tiếng giục giã.
Phương Quế Như nhìn xung quanh, sau đó khi thấy Lăng Y Mộc, cô ta lại nổi điên lên, cảm giác uất ức chực trào. Cô ta sải bước đi thẳng về phía Lăng Y Mộc rồi nói: “Là cô, tất cả là tại cô! Nếu không phải tại cô thì tại sao tôi lại bị sở trưởng đuổi việc chứ! Rõ ràng người bị đuổi đi phải là cô mới đúng chứ!”
Mọi người đều ngạc nhiên, vậy người bị sa thải lại chính là Phương Quế Như?
“Quế Như, cô không nói đùa chứ?”
“Tại sao lại như vậy được?”
Phương Quế Như nhìn chằm chằm vào Lăng Y Mộc với vẻ mặt oán hận, cô ta đưa tay ra, chuẩn bị nhào về phía trước để đánh nhau.
Lăng Y Mộc né ra chỗ khác, nhưng Phương Quế Như lúc này như lên cơn điên rồi. Đúng lúc này, một người khác tiến đến, chặn Phương Quế Như lại: “Cô làm vậy đã đủ chưa hả? Sở trưởng đuổi việc cô thì liên quan gì đến Y Mộc chứ? Chẳng lẽ cô ấy lại có thể thao túng được cả quyết định của sở trưởng chắc!”
Lăng Y Mộc ngước mắt nhìn lên, người vừa đến là Quách Huỳnh Phương.
Mà những người khác trong sở thấy vậy cũng tiến lên, cản Phương Quế Như lại.
Cuối cùng, trò cười ngày hôm đó đã kết thúc như vậy.
“Cảm ơn.” Lăng Y Mộc nói với Quách Huỳnh Phương.
“Không có gì, nếu như không có tôi thì cô cũng đã không bị Phương Quế Như nhắm vào như vậy rồi.” Trái lại, Quách Huỳnh Phương còn khách sáo trả lời Lăng Y Mộc.
Đúng lúc Lăng Y Mộc định quay người rời đi thì Quách Huỳnh Phương lại đột nhiên hỏi: “Người em trai của cô ấy, là em trai ruột à?”
Lăng Y Mộc cảm thấy hơi bất ngờ, cô yên lặng nhìn Quách Huỳnh Phương.
Quách Huỳnh Phương hơi do dự hỏi: “Tôi chỉ cảm thấy… hai người nhìn không giống chị em ruột cho lắm.” Khi thấy cô và người em trai kia đứng cùng nhau, Quách Huỳnh Phương luôn có cảm giác như hai người này là một cặp tình nhân mới đúng.
“Đúng rồi, chúng tôi không phải là chị em ruột với nhau, nhưng mà, đối với tôi mà nói thì cậu ấy chính là người thân trong nhà rồi.” Lăng Y Mộc đáp.
Người thân ư? Nghe vậy nhưng Quách Huỳnh Phương lại không tin lắm, dù Lăng Y Mộc coi người đàn ông kia là người nhà, nhưng liệu, người đàn ông đó có coi cô là người trong gia đình không?
Lúc người đàn ông đó nhìn Y Mộc, ánh mắt anh toàn là vẻ chiếm hữu, không hề giống với ánh mắt của một người đang nhìn người thân trong nhà mình gì cả.
“Thiên Định, anh có đang nghe em nói gì không vậy?” Hách Dĩ Mạt nói lớn tiếng hơn, cả ngày hôm nay Tiêu Thiên Định lúc nào cũng mất hồn mất vía, thậm chí có những lời cô ta đã nói đi nói lại mấy lần rồi mà có vẻ như anh ta vẫn chưa nghe rõ.
“Hả?” Tiêu Thiên Định bỗng hoàn hồn lại: “Em nói gì cơ?”
“Rốt cuộc thì hôm nay anh bị làm sao thế?” Hách Dĩ Mạt tức giận nói: “Nếu ngày mai anh đi thử lễ phục với em mà vãn cứ thế này thì chẳng thà em đi tìm người khác để đi thử cùng mình còn hơn!”
“Dĩ Mạt, anh chợt nhớ ra là anh còn có vài việc cần làm!” Tiêu Thiên Định nói xong thì đứng phắt dậy, sau đó vội vàng chạy ra bên ngoài.
Hách Dĩ Mạt định hỏi anh ta xem có chuyện gì nhưng cũng không hỏi kịp. Cả căn phòng to lớn chỉ còn lại mỗi một mình Hách Dĩ Mạt và một chiếc bàn lớn toàn là đồ ăn.
Vẻ mặt của Hách Dĩ Mạt lập tức sầm xuống, rốt cuộc là có chuyện gấp gì mà có thể khiến cho Tiêu Thiên Định cứ thế vứt bỏ cô ta lại ở đây một mình chứ! Nếu so sánh với vẻ ân cần của anh ta vào những ngày bình thường thì cứ như hai người khác nhau vậy.
Tiêu Thiên Định vừa lái xe, vừa gọi điện cho thư ký: “Đi đến sở bảo vệ môi trường rồi điều tra cho tôi địa chỉ hiện tại của Lăng Y Mộc đi.”
Chẳng bao lâu sau, thư ký đã gửi địa chỉ vào điện thoại di động của Tiêu Thiên Định.
Tiêu Thiên Định lái xe, đi thẳng về phía nhà mà bây giờ Lăng Y Mộc đang ở."
Cô ta… cô ta là người có biên chế đấy! Vậy mà lại bị sa thải như vậy rồi à? Phương Quế Như không thể tin nổi, nhưng sự thật đã rành rành ra trước mắt cô ta rồi.
“Quế Như, cô nói gì đó đi.” Những người xung quanh cô ta lại lên tiếng giục giã.
Phương Quế Như nhìn xung quanh, sau đó khi thấy Lăng Y Mộc, cô ta lại nổi điên lên, cảm giác uất ức chực trào. Cô ta sải bước đi thẳng về phía Lăng Y Mộc rồi nói: “Là cô, tất cả là tại cô! Nếu không phải tại cô thì tại sao tôi lại bị sở trưởng đuổi việc chứ! Rõ ràng người bị đuổi đi phải là cô mới đúng chứ!”
Mọi người đều ngạc nhiên, vậy người bị sa thải lại chính là Phương Quế Như?
“Quế Như, cô không nói đùa chứ?”
“Tại sao lại như vậy được?”
Phương Quế Như nhìn chằm chằm vào Lăng Y Mộc với vẻ mặt oán hận, cô ta đưa tay ra, chuẩn bị nhào về phía trước để đánh nhau.
Lăng Y Mộc né ra chỗ khác, nhưng Phương Quế Như lúc này như lên cơn điên rồi. Đúng lúc này, một người khác tiến đến, chặn Phương Quế Như lại: “Cô làm vậy đã đủ chưa hả? Sở trưởng đuổi việc cô thì liên quan gì đến Y Mộc chứ? Chẳng lẽ cô ấy lại có thể thao túng được cả quyết định của sở trưởng chắc!”
Lăng Y Mộc ngước mắt nhìn lên, người vừa đến là Quách Huỳnh Phương.
Mà những người khác trong sở thấy vậy cũng tiến lên, cản Phương Quế Như lại.
Cuối cùng, trò cười ngày hôm đó đã kết thúc như vậy.
“Cảm ơn.” Lăng Y Mộc nói với Quách Huỳnh Phương.
“Không có gì, nếu như không có tôi thì cô cũng đã không bị Phương Quế Như nhắm vào như vậy rồi.” Trái lại, Quách Huỳnh Phương còn khách sáo trả lời Lăng Y Mộc.
Đúng lúc Lăng Y Mộc định quay người rời đi thì Quách Huỳnh Phương lại đột nhiên hỏi: “Người em trai của cô ấy, là em trai ruột à?”
Lăng Y Mộc cảm thấy hơi bất ngờ, cô yên lặng nhìn Quách Huỳnh Phương.
Quách Huỳnh Phương hơi do dự hỏi: “Tôi chỉ cảm thấy… hai người nhìn không giống chị em ruột cho lắm.” Khi thấy cô và người em trai kia đứng cùng nhau, Quách Huỳnh Phương luôn có cảm giác như hai người này là một cặp tình nhân mới đúng.
“Đúng rồi, chúng tôi không phải là chị em ruột với nhau, nhưng mà, đối với tôi mà nói thì cậu ấy chính là người thân trong nhà rồi.” Lăng Y Mộc đáp.
Người thân ư? Nghe vậy nhưng Quách Huỳnh Phương lại không tin lắm, dù Lăng Y Mộc coi người đàn ông kia là người nhà, nhưng liệu, người đàn ông đó có coi cô là người trong gia đình không?
Lúc người đàn ông đó nhìn Y Mộc, ánh mắt anh toàn là vẻ chiếm hữu, không hề giống với ánh mắt của một người đang nhìn người thân trong nhà mình gì cả.
“Thiên Định, anh có đang nghe em nói gì không vậy?” Hách Dĩ Mạt nói lớn tiếng hơn, cả ngày hôm nay Tiêu Thiên Định lúc nào cũng mất hồn mất vía, thậm chí có những lời cô ta đã nói đi nói lại mấy lần rồi mà có vẻ như anh ta vẫn chưa nghe rõ.
“Hả?” Tiêu Thiên Định bỗng hoàn hồn lại: “Em nói gì cơ?”
“Rốt cuộc thì hôm nay anh bị làm sao thế?” Hách Dĩ Mạt tức giận nói: “Nếu ngày mai anh đi thử lễ phục với em mà vãn cứ thế này thì chẳng thà em đi tìm người khác để đi thử cùng mình còn hơn!”
“Dĩ Mạt, anh chợt nhớ ra là anh còn có vài việc cần làm!” Tiêu Thiên Định nói xong thì đứng phắt dậy, sau đó vội vàng chạy ra bên ngoài.
Hách Dĩ Mạt định hỏi anh ta xem có chuyện gì nhưng cũng không hỏi kịp. Cả căn phòng to lớn chỉ còn lại mỗi một mình Hách Dĩ Mạt và một chiếc bàn lớn toàn là đồ ăn.
Vẻ mặt của Hách Dĩ Mạt lập tức sầm xuống, rốt cuộc là có chuyện gấp gì mà có thể khiến cho Tiêu Thiên Định cứ thế vứt bỏ cô ta lại ở đây một mình chứ! Nếu so sánh với vẻ ân cần của anh ta vào những ngày bình thường thì cứ như hai người khác nhau vậy.
Tiêu Thiên Định vừa lái xe, vừa gọi điện cho thư ký: “Đi đến sở bảo vệ môi trường rồi điều tra cho tôi địa chỉ hiện tại của Lăng Y Mộc đi.”
Chẳng bao lâu sau, thư ký đã gửi địa chỉ vào điện thoại di động của Tiêu Thiên Định.
Tiêu Thiên Định lái xe, đi thẳng về phía nhà mà bây giờ Lăng Y Mộc đang ở."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.