Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc
Chương 82
Phạm Phạm
12/07/2021
Trong nhà trọ, Dịch Quân Phi cẩn thận đặt Lăng Y Mộc lên ghế, sau đó đi hâm nóng lại thức ăn đã nguội lạnh. T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Nhìn dáng vẻ bận rộn của Dịch Quân Phi, Tần Hoa Nhiên đã thay đổi một phần cái nhìn với Dịch Quân Phi. Trước đó, cô ấy còn cảm thấy Y Mộc ở cùng một người lạ như vậy xem chừng không ổn nhưng đối phương lại đối xử khá tốt với Y Mộc.
Nếu có một người chăm sóc bạn thân của cô ấy tốt như vậy thì Tần Hoa Nhiên cũng thấy yên tâm được phần nào.
Tần Hoa Nhiên trở về, Dịch Quân Phi và Lăng Y Mộc cùng ăn một bữa tối đơn giản. Sau khi ăn xong, Lăng Y Mộc muốn thu dọn nhưng Dịch Quân Phi lại nói: "Để tôi dọn là được rồi, chị đừng đụng vào."
Bây giờ Lăng Y Mộc chẳng khác gì đám người nhàn rỗi rảnh rang.
Sau khi thu dọn xong, Dịch Quân Phi lại hỏi Lăng Y Mộc: "Chị có muốn vào nhà vệ sinh không?"
"Hả?" Cô ngẩn người trong phút chốc rồi gương mặt lập tức đỏ bừng.
"Muốn, hay là không muốn?" Anh hỏi, giọng điệu giống như chỉ đang hỏi một vấn đề vô cùng bình thường.
Cô lúng túng hồi lâu cuối cùng vẫn khẽ khàng nói một câu "có".
Vậy là anh bế cô vào nhà vệ sinh sau đó đi ra. "Xong thì gọi tôi một câu" anh nói.
"... ừ" Mặt cô lại đỏ hơn.
Không ngờ anh còn để ý đến cả chuyện cô mãi không chịu đi vệ sinh. Đợi sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, Dịch Quân Phi lại bế Lăng Y Mộc đặt lên ghế.
Cô không nhịn được nói: "Thực ra tự tôi cũng đi được mà, cũng chỉ có một chân bị gãy xương thôi, chân còn lại đâu có sao." Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
"Bác sĩ đã nói rồi, có thể hạn chế đi lại được bao nhiêu thì cứ làm" anh nói: "với cả, chị không thích tôi chăm sóc chị như thế à?"
"Không... không phải." Cô đỏ mặt lắc đầu.
Anh khẽ cười, vươn tay ra dịu dàng chạm vào gò má đã ửng đỏ của cô: "Mặc dù tôi không thích chị bị thương nhưng tôi lại thích chị ỷ lại vào tối như thế này đấy."
"Ỷ lại?" Cô có chút không hiểu.
"Phải rồi, ỷ lại vào tôi, bất kể chị muốn đi đâu đều cần có tôi bế nếu không sẽ không đi được. Tôi thích chị ỷ lại vào tôi, thế nên... Chị ỷ lại được bao nhiêu thì cứ làm đi".
Cơ thể anh từ từ tiến sát lại gần cô, hơi thở dịu dàng phả vào mặt cô. Mi mắt anh tựa bức họa, đội môi mỏng hé mở, đôi mắt lấp lánh tựa như mặt hồ mênh mông sóng gợn, đẹp đến mức hoàn mĩ.
Trong khoảnh khắc, Lăng Y Mộc thoáng giật mình, lúc này Bình Quân thật đẹp, đẹp đến mức dường như không thật.
"Tôi... tôi không quen ỷ lại vào người khác. Khó khăn lắm Lăng Y Mộc mới có thể nói ra câu đó.
"Vậy sau này có thể tập quen dần." Anh nhỏ giọng nói.
Buổi tối, trước lúc đi ngủ, Dịch Quân Phi lại bưng đến một chậu nước ấm rửa chân cho Lăng Y Mộc. Cái chân bị băng kín của cô không thể đụng vào nước nên chỉ có thể tùy tiện lau qua.
Nhưng cái chân còn lại thì vẫn có thể rửa được.
Anh nâng cái chân không bị thương của cô lên đặt vào trong nước ấm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng rửa giúp cô.
"Tí nữa chị xin nghỉ dài hạn với sở bảo vệ môi trường đi, bác sĩ bảo chị phải nghỉ ngơi cho khỏe đấy." Dịch Quân Phi nói.
"Không cần xin nghỉ, ngày mai tôi vẫn đi làm được. Công việc này của bọn tôi không tiện xin nghỉ, nhất là nghỉ dài hạn, nếu không sẽ bị sa thải mất" Cô khó xử đáp.
"Dù có bị sa thải thật thì cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe rồi mới đi tìm công việc khác Dịch Quân Phi khăng khăng nói.
Nhìn dáng vẻ bận rộn của Dịch Quân Phi, Tần Hoa Nhiên đã thay đổi một phần cái nhìn với Dịch Quân Phi. Trước đó, cô ấy còn cảm thấy Y Mộc ở cùng một người lạ như vậy xem chừng không ổn nhưng đối phương lại đối xử khá tốt với Y Mộc.
Nếu có một người chăm sóc bạn thân của cô ấy tốt như vậy thì Tần Hoa Nhiên cũng thấy yên tâm được phần nào.
Tần Hoa Nhiên trở về, Dịch Quân Phi và Lăng Y Mộc cùng ăn một bữa tối đơn giản. Sau khi ăn xong, Lăng Y Mộc muốn thu dọn nhưng Dịch Quân Phi lại nói: "Để tôi dọn là được rồi, chị đừng đụng vào."
Bây giờ Lăng Y Mộc chẳng khác gì đám người nhàn rỗi rảnh rang.
Sau khi thu dọn xong, Dịch Quân Phi lại hỏi Lăng Y Mộc: "Chị có muốn vào nhà vệ sinh không?"
"Hả?" Cô ngẩn người trong phút chốc rồi gương mặt lập tức đỏ bừng.
"Muốn, hay là không muốn?" Anh hỏi, giọng điệu giống như chỉ đang hỏi một vấn đề vô cùng bình thường.
Cô lúng túng hồi lâu cuối cùng vẫn khẽ khàng nói một câu "có".
Vậy là anh bế cô vào nhà vệ sinh sau đó đi ra. "Xong thì gọi tôi một câu" anh nói.
"... ừ" Mặt cô lại đỏ hơn.
Không ngờ anh còn để ý đến cả chuyện cô mãi không chịu đi vệ sinh. Đợi sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, Dịch Quân Phi lại bế Lăng Y Mộc đặt lên ghế.
Cô không nhịn được nói: "Thực ra tự tôi cũng đi được mà, cũng chỉ có một chân bị gãy xương thôi, chân còn lại đâu có sao." Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
"Bác sĩ đã nói rồi, có thể hạn chế đi lại được bao nhiêu thì cứ làm" anh nói: "với cả, chị không thích tôi chăm sóc chị như thế à?"
"Không... không phải." Cô đỏ mặt lắc đầu.
Anh khẽ cười, vươn tay ra dịu dàng chạm vào gò má đã ửng đỏ của cô: "Mặc dù tôi không thích chị bị thương nhưng tôi lại thích chị ỷ lại vào tối như thế này đấy."
"Ỷ lại?" Cô có chút không hiểu.
"Phải rồi, ỷ lại vào tôi, bất kể chị muốn đi đâu đều cần có tôi bế nếu không sẽ không đi được. Tôi thích chị ỷ lại vào tôi, thế nên... Chị ỷ lại được bao nhiêu thì cứ làm đi".
Cơ thể anh từ từ tiến sát lại gần cô, hơi thở dịu dàng phả vào mặt cô. Mi mắt anh tựa bức họa, đội môi mỏng hé mở, đôi mắt lấp lánh tựa như mặt hồ mênh mông sóng gợn, đẹp đến mức hoàn mĩ.
Trong khoảnh khắc, Lăng Y Mộc thoáng giật mình, lúc này Bình Quân thật đẹp, đẹp đến mức dường như không thật.
"Tôi... tôi không quen ỷ lại vào người khác. Khó khăn lắm Lăng Y Mộc mới có thể nói ra câu đó.
"Vậy sau này có thể tập quen dần." Anh nhỏ giọng nói.
Buổi tối, trước lúc đi ngủ, Dịch Quân Phi lại bưng đến một chậu nước ấm rửa chân cho Lăng Y Mộc. Cái chân bị băng kín của cô không thể đụng vào nước nên chỉ có thể tùy tiện lau qua.
Nhưng cái chân còn lại thì vẫn có thể rửa được.
Anh nâng cái chân không bị thương của cô lên đặt vào trong nước ấm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng rửa giúp cô.
"Tí nữa chị xin nghỉ dài hạn với sở bảo vệ môi trường đi, bác sĩ bảo chị phải nghỉ ngơi cho khỏe đấy." Dịch Quân Phi nói.
"Không cần xin nghỉ, ngày mai tôi vẫn đi làm được. Công việc này của bọn tôi không tiện xin nghỉ, nhất là nghỉ dài hạn, nếu không sẽ bị sa thải mất" Cô khó xử đáp.
"Dù có bị sa thải thật thì cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe rồi mới đi tìm công việc khác Dịch Quân Phi khăng khăng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.