Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc
Chương 85
Phạm Phạm
14/07/2021
Tuy nhiên ngay sau đó, Cao Kiến Vĩ lại tự nhủ đừng nghĩ vớ nghĩ vẩn nữa, đây vốn không phải chuyện anh ta nên đoán.
Cao Kiến Vĩ Nhẹ nhàng đóng cửa nhà trọ lại. Trong phòng, Dịch Quận Phi nhìn người vẫn đang ngủ mê man kia, cầm thuốc trong tay đưa đến bên khóe miệng khô khốc của cô: "Ngoan, uống thuốc đi." T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Thế nhưng mỗi cô lại theo bản năng mím càng chặt hơn, thuốc cũng không thể đút vào chứ đừng nói là uống xuống.
Đôi môi mỏng của Dịch Quân Phi nhếch lên thành một đường thẳng sau đó anh ngậm thuốc và nước vào miệng, cúi đầu xích lại bên miệng Lăng Y Mộc.
Môi anh áp lên môi cô, đầu lưỡi tách mở môi của cô, đưa thuốc sang bên miệng cô. Thực ra thì cũng bởi hết cách nên anh mới làm thế, nhưng cũng có lẽ anh chỉ dùng cách này để đút thuốc cho mỗi cô.
Mặc dù thuốc đã vào trong miệng cô rồi nhưng hình như anh vẫn còn lưu luyển đổi môi ấy lắm.
Dường như đó là một loại tham lam mà cũng có vẻ là cảm giác nghiện, càng chạm vào lại càng khao khát nhiều hơn, mãi đến khi... không buông ra được, không bỏ xuống nổi...
"Y Mộc." Anh thấp giọng thì thầm tên của cô.
Hình như trong khoảnh khắc cô cũng cảm nhận được, chậm chạp mở mắt ra, ánh mắt mông lung rơi vào cơ thể anh.
Anh ngây người, không biết tại sao trong phút chốc lại thấy rất căng thẳng.
Sau đso anh thấy cô mở miệng, ngây ngốc cười nói với anh: "Mẹ, con sẽ ngoan mà. Con muốn mẹ ngủ cùng con cơ."
"..." Anh bất giác mỉm cười, hình như lúc này có thực sự nóng đến ngốc rồi, còn nhận nhầm anh thành mẹ cô nữa chứ.
Tuy nhiên nụ cười của cô lại ngây thơ đến mức làm người ta vô thức đau lòng. Anh nhớ mẹ của cô mất sớm, đối với cô mà nói, mẹ cô chính là chút ấm áp cuối cùng của cô ở căn nhà ấy.
Dịch Quân Phi bất giác cong cong môi, bọn họ một thì bố mất sớm, một thì mẹ mất sớm, nói ra thì hình như cũng có phần giống nhau.
"Mẹ, ở cùng con đi sẽ được, con sẽ ngoan, sẽ không hư, sẽ hiểu chuyện..." Cô he hé mắt, hai gò má vì lên cơn sốt mà cũng đã chuyển sang màu đỏ, đôi môi hồng mím chặt, trông như một động vật nhỏ làm người ta xót xa.
"Được." Anh không cầm được lòng đáp lại cô. Anh vươn tay ra tóm lấy tay cô, kéo lại gần bên gò má anh. Má anh nhẹ nhàng cạ vào bàn tay cô, dịu dàng nói: "Ngủ đi, tối ở sẽ ở cạnh chị".
Lúc này cô mới khép mắt, lần nữa chìm vào giấc ngủ, tuy nhiên lần này cô không còn ngủ không yên hay nói mớ những câu không rõ nữa mà ngược lại, cô ngủ đã ngủ rất ngoan.
Còn Dịch Quân Phi lại chỉ lặng lẽ nhìn người đang ngủ, có chút tham lam hôn nhẹ vào lòng bàn tay CÔ.
"Y Mộc.." Hai chữ đó lại nhẹ nhàng tuôn ra từ họng anh.
Hình như ham muốn của anh với cô càng ngày càng trở nên mãnh liệt rồi. Ở chung càng lâu lại càng thèm khát cô!
"Bố Mẹ!" Hôm sau, Tiêu Tử Miên vội vàng đi tìm bố mẹ tố cáo: "Hôm qua anh lại vì một Lăng Y Mộc mà đánh con, chả nể mặt còn gì hết, mà nhất là chị Dĩ Mạt còn ở đó nữa cơ. Hai người không biết đâu, lúc ấy sắc mặt chị Dĩ
Cao Kiến Vĩ Nhẹ nhàng đóng cửa nhà trọ lại. Trong phòng, Dịch Quận Phi nhìn người vẫn đang ngủ mê man kia, cầm thuốc trong tay đưa đến bên khóe miệng khô khốc của cô: "Ngoan, uống thuốc đi." T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Thế nhưng mỗi cô lại theo bản năng mím càng chặt hơn, thuốc cũng không thể đút vào chứ đừng nói là uống xuống.
Đôi môi mỏng của Dịch Quân Phi nhếch lên thành một đường thẳng sau đó anh ngậm thuốc và nước vào miệng, cúi đầu xích lại bên miệng Lăng Y Mộc.
Môi anh áp lên môi cô, đầu lưỡi tách mở môi của cô, đưa thuốc sang bên miệng cô. Thực ra thì cũng bởi hết cách nên anh mới làm thế, nhưng cũng có lẽ anh chỉ dùng cách này để đút thuốc cho mỗi cô.
Mặc dù thuốc đã vào trong miệng cô rồi nhưng hình như anh vẫn còn lưu luyển đổi môi ấy lắm.
Dường như đó là một loại tham lam mà cũng có vẻ là cảm giác nghiện, càng chạm vào lại càng khao khát nhiều hơn, mãi đến khi... không buông ra được, không bỏ xuống nổi...
"Y Mộc." Anh thấp giọng thì thầm tên của cô.
Hình như trong khoảnh khắc cô cũng cảm nhận được, chậm chạp mở mắt ra, ánh mắt mông lung rơi vào cơ thể anh.
Anh ngây người, không biết tại sao trong phút chốc lại thấy rất căng thẳng.
Sau đso anh thấy cô mở miệng, ngây ngốc cười nói với anh: "Mẹ, con sẽ ngoan mà. Con muốn mẹ ngủ cùng con cơ."
"..." Anh bất giác mỉm cười, hình như lúc này có thực sự nóng đến ngốc rồi, còn nhận nhầm anh thành mẹ cô nữa chứ.
Tuy nhiên nụ cười của cô lại ngây thơ đến mức làm người ta vô thức đau lòng. Anh nhớ mẹ của cô mất sớm, đối với cô mà nói, mẹ cô chính là chút ấm áp cuối cùng của cô ở căn nhà ấy.
Dịch Quân Phi bất giác cong cong môi, bọn họ một thì bố mất sớm, một thì mẹ mất sớm, nói ra thì hình như cũng có phần giống nhau.
"Mẹ, ở cùng con đi sẽ được, con sẽ ngoan, sẽ không hư, sẽ hiểu chuyện..." Cô he hé mắt, hai gò má vì lên cơn sốt mà cũng đã chuyển sang màu đỏ, đôi môi hồng mím chặt, trông như một động vật nhỏ làm người ta xót xa.
"Được." Anh không cầm được lòng đáp lại cô. Anh vươn tay ra tóm lấy tay cô, kéo lại gần bên gò má anh. Má anh nhẹ nhàng cạ vào bàn tay cô, dịu dàng nói: "Ngủ đi, tối ở sẽ ở cạnh chị".
Lúc này cô mới khép mắt, lần nữa chìm vào giấc ngủ, tuy nhiên lần này cô không còn ngủ không yên hay nói mớ những câu không rõ nữa mà ngược lại, cô ngủ đã ngủ rất ngoan.
Còn Dịch Quân Phi lại chỉ lặng lẽ nhìn người đang ngủ, có chút tham lam hôn nhẹ vào lòng bàn tay CÔ.
"Y Mộc.." Hai chữ đó lại nhẹ nhàng tuôn ra từ họng anh.
Hình như ham muốn của anh với cô càng ngày càng trở nên mãnh liệt rồi. Ở chung càng lâu lại càng thèm khát cô!
"Bố Mẹ!" Hôm sau, Tiêu Tử Miên vội vàng đi tìm bố mẹ tố cáo: "Hôm qua anh lại vì một Lăng Y Mộc mà đánh con, chả nể mặt còn gì hết, mà nhất là chị Dĩ Mạt còn ở đó nữa cơ. Hai người không biết đâu, lúc ấy sắc mặt chị Dĩ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.