Chương 86
Bạc Yên
03/06/2020
Editor: Masha
Huyện Xương Hóa trong mấy huyện thuộc Lâm An tính là giàu có nhất, trong huyện người dân làm ăn buôn bán lớn nhỏ, giao thương cùng đô thành và thị trấn, có một tòa Tiền vụ lớn nhất Lâm An. Thương nhân đưa tiền vào vụ xử lý, sau đó quan phủ phát chứng nhận, về sau thương nhân có thể lấy ra ở nơi khác. Việc này rất tiện cho giao dịch đường xa, xúc tiến buôn bán phồn vinh.
Huyện lệnh Xương Hóa ở trong nha môn uống chút rượu, nghe hát tiểu khúc, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn theo tiết tấu. Nghe thấy chỗ cao hứng, hắn vỗ tay kêu một tiếng hảo, người ca kỹ gật đầu cảm ơn. Ánh trăng vừa vặn, nổi bật lên người ca kỹ còn đẹp hơn hoa.
Đúng lúc này, một nha dịch chạy vào, ở bên tai Huyện lệnh nói một phen. Huyện lệnh Xương Hóa nghe xong, thiếu chút nữa lăn xuống đất: “Ai, ngươi lập lại lần nữa là ai?”
“Tướng gia, là tướng gia a!” Nha dịch nhăn mặt thành một đoàn, “Đột nhiên giá lâm Tiền vụ, dẫn theo vài người vào lục lọi sổ sách tất cả, hiện tại đang kiểm toán đây! Ngài nói chúng ta nào dám ngăn đón a.”
Tướng gia không phải trong thời gian nghỉ kết hôn sao? Sao lại chạy đến Xương Hóa.
“Mau mau, mau thay quần áo cho ta, mau a!” Huyện lệnh đạp nha dịch kia một cước, cũng không còn tâm tình nào uống rượu nghe khúc, tựa như một trận gió chạy về phòng, đổi quan phục liền ra cửa.
Lúc ngồi ở trong kiệu, trong lòng hắn bồn chồn. Đang yên lành, tướng gia sao lại chạy đến huyện Xương Hóa tra sổ sách tiền vụ? Thời điểm gần hết năm, Thẩm Kế Viện cũng sẽ phái quan viên xuống, nhưng theo lệ chiêu đãi đám bọn họ vui chơi giải trí, đi ngang qua xong liền trở về, nào có thể tra thật? Sổ sách Tiền vụ chính là một khoản sổ nợ rối mù, căn bản không khớp, quan viên cả triều người nào không biết việc này?
Đến bên ngoài Tiền vụ, quả nhiên trông thấy rất nhiều gương mặt uy nghiêm đứng chặn ở trước cửa, bên trong đèn đuốc sáng trưng. Vài tiểu lại trong Tiền vụ đứng ở ngoài cửa, không dám thở mạnh.
Huyện lệnh huyện Xương Hóa ra lệnh hạ cỗ kiệu, đỡ mũ quan xông vào bên trong. Đến đại sảnh, trông thấy một nam nhân chính trực mặc áo choàng xanh đậm ngồi, tất cả người trong phòng thu chi Tiền vụ đều quỳ dưới chân hắn. Người kia lông mày nhàn nhạt, đôi mắt thâm thúy, gò má gầy, toàn thân lộ ra cỗ khí thế người ngồi ở vị trí cao ép kẻ khác không thở nổi.
Không phải tể tướng thì là ai?
“Hạ quan Huyện lệnh Xương Hóa Ngụy Kiến, gặp qua tướng gia.” Huyện lệnh Xương Hóa cúi người bái nói.
Cố Hành Giản cầm Phật châu trong tay, nhìn Ngụy Kiến một cái, cười nhạt nói: “Cuối năm vốn là thời điểm bận rộn nhất. Nhưng ta đến nhìn cửa chính huyện nha, cửa khép đóng chặt, xin hỏi Ngụy huyện lệnh đang bận cái gì?”
Ngụy Kiến run rẩy nói: “Chuyện này, này…”
Cố Hành Giản đoán chừng hắn cũng không nói ra được lý do gì, cầm lấy sổ sách trong tay, ném đến bên chân Ngụy Kiến, lạnh lùng nói ra: “Ngươi đừng nói cho ta, thứ này cũng có thể gọi là sổ sách.”
Ngụy Kiến vội cúi người nhặt lên, tay run rẩy mở ra, tờ thứ nhất cùng tờ thứ hai vẫn còn hảo, đến tờ thứ ba và phần còn lại viết đều là thi từ. Hắn ngạc nhiên, quỳ trên mặt đất: “Tướng gia thứ tội, hạ quan, hạ quan thật không biết…” Hắn vắt hết óc cũng nghĩ không ra lí do gì thoái thác, cảm thấy hôm nay phải xong đời.
Cố Hành Giản đứng lên, đi vào bên trong: “Ngươi theo ta vào.”
Ngụy Kiến chỉ có thể nơm nớp lo sợ đi vào theo, Sùng Minh đóng cửa lại. Cố Hành Giản nói với Ngụy Kiến: “Những thứ sổ sách Tiền vụ bên ngoài kia đều chỉ có bề ngoài. Ta muốn sổ sách thật.”
Ngụy Kiến nhẹ giọng nói: “Hạ quan, hạ quan không hiểu ý tướng gia?”
Cố Hành Giản nhìn hắn, giật giật khóe miệng: “Ngươi từ Thẩm Kế Viện đi ra, không phải không rõ ý ta. Sổ sách Tiền vụ mặt ngoài xem ra rất loạn, nhưng những phần tiền lớn ra vào, đặc biệt khi dính đến quan viên, đều có một loại sổ sách trong bóng tối. Ngươi giao nó cho ta, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi.”
Hai tay Ngụy Kiến bấu chặt vào bắp đùi hai bên quan bào, lòng bàn tay đều là mồ hôi. Những thứ sổ sách kia là bao nhiêu tính mạng người, nếu như giao ra, hắn còn có đường sống sao? Hắn hít thở sâu mấy hơi, không biết phải nói gì, môi run rẩy.
Cố Hành Giản lạnh lùng nói: “Ngươi quản hạt Tiền vụ liên lụy tới án tham ô Dương Châu, đến lúc ngươi – Huyện lệnh Xương Hóa không thoát khỏi liên quan, chờ ngươi bị giam Hình bộ đại lao, những người kia sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Hôm nay ngươi giao nó cho ta, ta có thể bảo vệ ngươi một mạng. Hơn nữa để cho người nhà ngươi đều đến Kim Quốc, lần nữa bắt đầu.”
Án tham ô Dương Châu xử lý tới trình độ nào, Ngụy Kiến không biết rõ. Toàn bộ vụ án rất lớn, bình thường đều giữ bí mật với quan viên địa phương. Dù người có mánh khoé thông thiên có thể lấy quan hệ với Tiến Tấu Viện cũng chỉ biết một chút việc nhỏ không đáng kể, Ngụy Kiến không ngờ án này liên lụy cả Tiền vụ, trong lòng trầm xuống, run rẩy nói ra: “Tướng gia thật có thể bảo vệ tính mạng một nhà ta?”
Sùng Minh cau mày nói: “Ngươi đang nghi vấn Tướng gia?”
Ngụy Kiến suy nghĩ một chút, tựa như hạ quyết tâm, đi đến trước tủ trong phòng, xoay tròn bình hoa, một mặt tường liền mở. Cố Hành Giản sớm đã biết trong Tiền vụ giấu giếm huyền cơ, không biến sắc ngồi chờ, Ngụy Kiến đi vào ôm một hộp gỗ đi ra, giao cho hắn.
Tiết trời tháng mười hai, cả mặt Ngụy Kiến đều chảy mồ hôi ròng ròng, dè dặt nói: “Tướng gia, đều ở bên trong.”
Cố Hành Giản mở nắp lên, nhìn lướt qua, lại khép lại, nhàn nhạt nói: “Ngươi về thu dọn đồ đạc đi, tự có người tiếp ứng các ngươi. Tiếp đến, ngươi tự biết nên làm như thế nào.”
“Vâng.” Ngụy Kiến cúi đầu, toàn thân run như cầy sấy.
Cố Hành Giản gật đầu một cái với Sùng Minh, Sùng Minh cầm một miếng vải đen lại đây, bọc lại rương gỗ, ôm vào trong ngực, hai người liền từ nội đường ra ngoài.
Cố Hành Giản chắp tay đi ra ngoài Tiền vụ, nói với những hộ vệ: “Nhìn chằm chằm những người trong phòng thu chi, cho đến khi làm rõ các khoản mục”
“Tuân lệnh!”
Cố Hành Giản lên xe ngựa, khẽ duỗi tay vén rèm cửa sổ. Bóng đêm thâm trầm, chỉ có sạp thức ăn bên đường bán được. Hai người mặc huyền y đứng trong ngõ hẻm mờ tối, xoay người rời đi. Hắn buông rèm xuống, vỗ nhẹ nhẹ lên rương gỗ, phân phó xe ngựa đi về phía trước.
Trên đường hắn đi về trạm dịch, nhìn thấy bên đường có vài nam nhân có vẻ là hộ viện đang lôi kéo một tiểu cô nương. Cô nương kia xiêm y đều bị xé rách, lớn tiếng hô cứu mạng, người đi đường qua lại đều cúi đầu, không dám giúp đỡ.
Hắn bảo Sùng Minh đi qua nhìn một chút, Sùng Minh nhanh chóng đánh cho những hộ viện kia phải bỏ chạy, xách cô nương nhỏ gầy kia trở về. Cố Hành Giản lướt nhìn qua rèm cửa, phát hiện chỗ cổ họng “Cô nương” có hầu kết nhỏ bé, hẳn là người thiếu niên, chỉ là ăn mặc thành bộ dáng cô nương. Nhìn qua bất quá mười bốn mười lăm tuổi, rất xinh đẹp.
Cố Hành Giản nhíu mày hỏi: “Ngươi vì sao lại mặc loại trang phục này?”
Thiếu niên kia có chút sợ hãi hắn, thấp giọng nói: “Ta, ta bị tỷ tỷ và tỷ phu bán vào địa phương chuyên hầu hạ nam nhân, ta không muốn … Ta trốn ra được. Vừa rồi những người kia chính là muốn bắt ta trở về.”
Cố Hành Giản buông rèm xuống: “Sùng Minh, đưa hắn về nhà đi.”
“Đại nhân, ta không thể trở về! Tỷ tỷ và tỷ phu vẫn sẽ đưa ta đến chỗ kia đi. Ta không muốn cả đời ngây ngốc ở cái chỗ đó hầu hạ nam nhân. Bọn họ nếu như bắt được ta trở về, nhất định sẽ đánh chết ta. Ta đã vài ngày chưa được ăn gì.” Thiếu niên quỳ trên mặt đất, giơ ra cánh tay tràn đầy vết thương, lớn tiếng nói, “Đại nhân, van cầu ngài cứu ta đi.”
Trời giá rét lạnh cóng, xiêm y hắn đều rách, cả người liên tục run rẩy. Hắn mặt mày hẹp dài, chóp mũi ngạo nghễ ưỡn lên, miệng anh đào nhỏ, nam sinh nữ tướng. Sùng Minh nhỏ giọng nói: “Gia, nếu không trước mang hắn đi? Để một mình hắn ở nơi này, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”
Cố Hành Giản ở trong xe ngựa không lên tiếng. Sùng Minh thở dài, nhảy lên xe ngựa, kéo ngựa rời đi. Đi được một đoạn đường, hắn quay đầu lại, thấy thiếu niên kia chân bước tập tễnh đi theo phía sau xe ngựa, cuối cùng đuối sức, mới ngã trên mặt đất.
…
Lúc thiếu niên mở mắt ra, trời đã sáng. Hắn phát hiện mình nằm ở trên giường, đại nhân cứu hắn ngồi ở trong phòng, tiểu ca ca đẹp mắt kia ngồi ở bên giường.
Sùng Minh cầm chén thuốc bón cho hắn, còn nói cho hắn biết thuốc có hơi nóng. Nước mắt hắn bỗng chốc liền trào ra.
Trước hắn hầu hạ qua một đại nhân, vừa nhìn thấy hắn hai mắt tỏa sáng, còn thích trói hai tay hắn lại. Hắn trời sinh lớn lên nhỏ nhắn xinh xắn, tiếng kêu lại tựa như nữ hài nhi, dường như kích thích thú tính những người kia.
Vừa mới bắt đầu không quen, mỗi lần xong đều khóc, về sau cũng không cảm thấy được gì. Nhưng lần này lại có người muốn mua hạ hắn, đưa hắn đến đô thành, để một vị quan lớn nuôi dưỡng. Hắn nghe nói rất nhiều tiểu huynh đệ chết ở trong nội trạch quan viên trạch, cho nên hắn không muốn đi, liều mạng muốn chạy.
Sùng Minh bón hết thuốc cho hắn, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Ta gọi là Trần Giang Lưu.” Hắn nhỏ giọng nói.
Sùng Minh còn nhớ mơ hồ chính mình có người em trai. Đáng tiếc trừ ra những đoạn ngắn lẻ tẻ, đầu mối gì cũng không có. Cho nên nhìn thấy Trần Giang Lưu, hắn liền động lòng trắc ẩn. Bản thân mệnh tốt gặp được tướng gia, cũng không biết tiểu đệ đệ như thế nào. Có phải giống như đứa bé này hay không, trong nhân thế chịu khổ rụng rơi lả tả.
Cố Hành Giản nhìn bọn họ một cái, đứng dậy đi ra ngoài. Sùng Minh cả gan cùng ra ngoài, nói với Cố Hành Giản: “Tướng gia, có thể dẫn hắn hồi đô thành được không? Ta muốn chiếu cố hắn.”
Cố Hành Giản nói: “Ngươi có thể biết hắn lai lịch ra sao à? Tướng phủ không thể lưu người lai lịch không rõ.”
Sùng Minh cúi thấp đầu không nói lời nào. Nhiều năm như thế, hắn rất ít khi mở miệng hỏi xin Cố Hành Giản cái gì, hắn cũng biết chuyện này mình làm không quá thỏa đáng. Có thể là cảm thấy bé trai nhu nhược như thế, lại gặp phải chuyện như vậy, thật sự quá đáng thương.
Cố Hành Giản nói: “Mà thôi, mang về đô thành giao cho Nhị gia an trí đi.”
“Cảm ơn ngài!” Sùng Minh cao hứng nói.
Cố Hành Giản tùy ý chắp tay đi lên phía trước hai bước, gọi hộ vệ đi truyền quan viên địa phương Xương Hóa. Hắn nếu người đã đến, diễn phải chân thật. Huyện Xương Hóa bởi vì chuyện Tiền vụ, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thập phần u ám.
Ngay lúc này, một người chạy đến, ở bên lỗ tai hắn nói vài câu.
Hôm nay Mạc Lăng Vi mở Mai Hoa tiệc ở trong cung?
Hắn nhíu nhíu mày. Kể từ khi biết Lục Ngạn Viễn từng lên xe ngựa Hạ Sơ Lam, hắn liền an bài ám vệ ở bên người nàng. Một nửa là bảo vệ, một nửa là giám thị. Hắn không hỏi nàng khi ở nhà, là vì không có bất kỳ chứng cớ nào, nói ra nàng cũng có thể phủ nhận.
Giữa bọn họ còn chưa thành lập sự tín nhiệm kiên cố không phá nổi. Hắn thích nàng thông minh, tính tình nàng, nàng xinh đẹp khí chất, còn có nàng hiểu chuyện minh lễ. Nhưng hắn không thích nàng và tình nhân cũ còn liên hệ. Hắn có thói quen đối với sự vật phải tuyệt đối khống chế, không thích người hay việc bên cạnh hắn thoát ly sự khống chế.
Người kia hồi đáp: “Vâng, mấy ngày trước đây Mạc Quý Phi thân thể khó chịu, Hoàng thượng rất khẩn trương, cho rằng nàng lại có hỉ. Nhưng về sau Hàn Lâm y quan kiểm tra, chỉ nói quý phi nương nương là tâm tình tích tụ thành bệnh. Cho nên Hoàng thượng liền cho nàng mở Mai Hoa tiệc, nói trong cung thật lâu chưa có náo nhiệt.”
Là cố ý thừa dịp hắn không ở?
Cho dù hiện tại hắn một khắc không dừng chạy về, cũng phải buổi tối mới có thể đến đô thành.
***
Hạ Sơ Lam ra ngoài cửa sớm một chút, sợ đi trễ ngự phố hỗn loạn. Trung Nghĩa bá phu nhân so với nàng tới còn sớm hơn, thấy Hạ Sơ Lam mặc áo thêu hoa cùng váy sắc đỏ tươi, trên cánh tay quàng dải lụa, giống như tiên nữ trên bích họa.
Nàng chải búi tóc cao, vì tỏ ra long trọng, còn cắm trâm cài vàng ròng, nhìn qua lớn hơn chút ít so với tuổi thật.
Trung Nghĩa bá phu nhân hài lòng gật đầu, kéo cánh tay Hạ Sơ Lam nói: “Lát nữa vào cung, phu nhân không cần khẩn trương, đi theo ta là tốt rồi.”
“Đa tạ phu nhân. Tam thẩm ta và Ngũ muội trụ ở ngoài thành, chỉ sợ phải tốn chút thời gian, chúng ta đợi các nàng một chút đi?”
Trung Nghĩa bá phu nhân cười nói: “Không dám không dám. Trời giá rét lạnh buốt, đi xe ngựa thượng đẳng của ta đi. Ta biết đi đường không thoải mái, mang theo mấy quyển thoại bản mới ra, rất đẹp mắt.”
Hạ Sơ Lam lên xe ngựa Trung Nghĩa bá phu nhân, thấy những thoại bản đó đều miêu tả chuyện xưa tình yêu nam nữ, dùng từ cũng rất rõ ràng dũng cảm. Như lúc trước nàng nhìn thấy mấy thứ này nhất định vứt qua một bên, hiện tại ngược lại cảm thấy cũng có thể xem qua. Chờ một lát sau, bên ngoài dần dần náo nhiệt, đều là thanh âm hàn huyên của mấy quý phụ nhân quen biết nhau.
Có người đến cạnh xe ngựa hỏi: “Đây không phải là xe ngựa Trung Nghĩa bá phu nhân sao?”
Trung Nghĩa bá phu nhân nghe ra là tỷ muội ngày thường giao hảo, liền dẫn Hạ Sơ Lam xuống xe ngựa, nói: “Các ngươi sao bây giờ mới đến? Chúng ta đã sớm đến.”
Hạ Sơ Lam đứng ở phía sau, nghe Trung Nghĩa bá phu nhân giới thiệu mình với những quý phụ nhân kia. Ánh mắt những người đó rơi trên người nàng, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu cùng kinh diễm.
Đợi đến lúc hàn huyên xong, Trung Nghĩa bá phu nhân lại dẫn Hạ Sơ Lam đi làm quen một nhóm người khác, những phụ nhân vừa rồi nhỏ giọng nghị luận: “Vị thê tử tướng gia này thật trẻ tuổi quá? Xem ra bất quá mười mấy tuổi, trẻ tuổi tướng mạo đẹp. Chúng ta vừa đứng vững, danh tiếng đã bị nàng cướp đi.”
“Cũng không biết một nữ nhi thương hộ, làm thế nào lọt vào mắt tướng gia. Hôm nào tướng gia thỉnh cho nàng thân phận cáo mệnh phu nhân, chúng ta còn phải hành lễ với nàng ta.”
“Ta xem chưa chắc. Quan nhân nói, tướng gia thật ra là hảo nam phong, thú vị phu nhân này bất quá là vì che giấu tai mắt người đời. Hắn có cái tiểu quan rất sủng ái dưỡng trong phủ đấy.”
Nữ nhân tụ lại một chỗ liền thích nghị luận người khác, lải nhà lải nhải.
Chờ Trung Nghĩa bá phu nhân mang Hạ Sơ Lam nhận thức người một vòng, Liễu thị cùng Hạ Tĩnh Nguyệt cuối cùng cũng đến. Các nàng hôm qua đi dạo đến rất khuya mới mua được y phục cắt may khéo léo, Hạ Tĩnh Nguyệt đi theo đằng sau Liễu thị, bộ dáng thập phần câu nệ, nhìn thấy Hạ Sơ Lam mới tốt hơn chút ít.
“Tam tỷ tỷ, muội thật rất khẩn trương. Tỷ không căng thẳng chút nào sao?” Hạ Tĩnh Nguyệt ở bên cạnh Hạ Sơ Lam nói ra. Hạ Sơ Lam thấy nàng ngón tay đều phát run, nhịn không được cười nhẹ: “Tỷ cả buổi sáng không hề uống nước, muội nói ta có khẩn trương hay không?”
Hạ Tĩnh Nguyệt đưa tay che miệng cười: “Muội cũng vậy không có uống.”
Đoàn người qua Ninh môn, theo nữ quan dẫn đường đi vào hoàng cung. Kiến trúc vườn ngự uyển phần lớn lấy màu đỏ là chính, cầu giăng khắp nơi, lầu các cao thấp đẹp mắt, tiểu Tây hồ phong cảnh hợp lòng người. Lần này ở Mai Đường ngắm hoa thiết yến, Mai Đường ở bên tiểu Tây Hồ, nóc nhà là ở giữa cao hai bên thấp mái hiên đơn, phân trước sau điện, trước điện có tượng thú ngồi xổm, bốn bề treo mành gấm thêu hoa văn tơ vàng.
Trong cung bận rộn hai ngày, trang trí trong ngoài Mai đường sắc màu rực rỡ, còn chuyển đến rất nhiều danh phẩm bày ở ba tầng trên bệ đá, treo danh bài để người trong cung thưởng thức.
Vài vị nương nương đều chưa tới, mọi người liền phân tán ra đi ngắm hoa.
Hạ Tĩnh Nguyệt cúi người nhìn những danh hoa chưa từng thấy qua, tên đều rất có ý thơ. Đúng lúc này, có người ở bên cạnh nói: “Muội muội, các ngươi cũng tới?”
Huyện Xương Hóa trong mấy huyện thuộc Lâm An tính là giàu có nhất, trong huyện người dân làm ăn buôn bán lớn nhỏ, giao thương cùng đô thành và thị trấn, có một tòa Tiền vụ lớn nhất Lâm An. Thương nhân đưa tiền vào vụ xử lý, sau đó quan phủ phát chứng nhận, về sau thương nhân có thể lấy ra ở nơi khác. Việc này rất tiện cho giao dịch đường xa, xúc tiến buôn bán phồn vinh.
Huyện lệnh Xương Hóa ở trong nha môn uống chút rượu, nghe hát tiểu khúc, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn theo tiết tấu. Nghe thấy chỗ cao hứng, hắn vỗ tay kêu một tiếng hảo, người ca kỹ gật đầu cảm ơn. Ánh trăng vừa vặn, nổi bật lên người ca kỹ còn đẹp hơn hoa.
Đúng lúc này, một nha dịch chạy vào, ở bên tai Huyện lệnh nói một phen. Huyện lệnh Xương Hóa nghe xong, thiếu chút nữa lăn xuống đất: “Ai, ngươi lập lại lần nữa là ai?”
“Tướng gia, là tướng gia a!” Nha dịch nhăn mặt thành một đoàn, “Đột nhiên giá lâm Tiền vụ, dẫn theo vài người vào lục lọi sổ sách tất cả, hiện tại đang kiểm toán đây! Ngài nói chúng ta nào dám ngăn đón a.”
Tướng gia không phải trong thời gian nghỉ kết hôn sao? Sao lại chạy đến Xương Hóa.
“Mau mau, mau thay quần áo cho ta, mau a!” Huyện lệnh đạp nha dịch kia một cước, cũng không còn tâm tình nào uống rượu nghe khúc, tựa như một trận gió chạy về phòng, đổi quan phục liền ra cửa.
Lúc ngồi ở trong kiệu, trong lòng hắn bồn chồn. Đang yên lành, tướng gia sao lại chạy đến huyện Xương Hóa tra sổ sách tiền vụ? Thời điểm gần hết năm, Thẩm Kế Viện cũng sẽ phái quan viên xuống, nhưng theo lệ chiêu đãi đám bọn họ vui chơi giải trí, đi ngang qua xong liền trở về, nào có thể tra thật? Sổ sách Tiền vụ chính là một khoản sổ nợ rối mù, căn bản không khớp, quan viên cả triều người nào không biết việc này?
Đến bên ngoài Tiền vụ, quả nhiên trông thấy rất nhiều gương mặt uy nghiêm đứng chặn ở trước cửa, bên trong đèn đuốc sáng trưng. Vài tiểu lại trong Tiền vụ đứng ở ngoài cửa, không dám thở mạnh.
Huyện lệnh huyện Xương Hóa ra lệnh hạ cỗ kiệu, đỡ mũ quan xông vào bên trong. Đến đại sảnh, trông thấy một nam nhân chính trực mặc áo choàng xanh đậm ngồi, tất cả người trong phòng thu chi Tiền vụ đều quỳ dưới chân hắn. Người kia lông mày nhàn nhạt, đôi mắt thâm thúy, gò má gầy, toàn thân lộ ra cỗ khí thế người ngồi ở vị trí cao ép kẻ khác không thở nổi.
Không phải tể tướng thì là ai?
“Hạ quan Huyện lệnh Xương Hóa Ngụy Kiến, gặp qua tướng gia.” Huyện lệnh Xương Hóa cúi người bái nói.
Cố Hành Giản cầm Phật châu trong tay, nhìn Ngụy Kiến một cái, cười nhạt nói: “Cuối năm vốn là thời điểm bận rộn nhất. Nhưng ta đến nhìn cửa chính huyện nha, cửa khép đóng chặt, xin hỏi Ngụy huyện lệnh đang bận cái gì?”
Ngụy Kiến run rẩy nói: “Chuyện này, này…”
Cố Hành Giản đoán chừng hắn cũng không nói ra được lý do gì, cầm lấy sổ sách trong tay, ném đến bên chân Ngụy Kiến, lạnh lùng nói ra: “Ngươi đừng nói cho ta, thứ này cũng có thể gọi là sổ sách.”
Ngụy Kiến vội cúi người nhặt lên, tay run rẩy mở ra, tờ thứ nhất cùng tờ thứ hai vẫn còn hảo, đến tờ thứ ba và phần còn lại viết đều là thi từ. Hắn ngạc nhiên, quỳ trên mặt đất: “Tướng gia thứ tội, hạ quan, hạ quan thật không biết…” Hắn vắt hết óc cũng nghĩ không ra lí do gì thoái thác, cảm thấy hôm nay phải xong đời.
Cố Hành Giản đứng lên, đi vào bên trong: “Ngươi theo ta vào.”
Ngụy Kiến chỉ có thể nơm nớp lo sợ đi vào theo, Sùng Minh đóng cửa lại. Cố Hành Giản nói với Ngụy Kiến: “Những thứ sổ sách Tiền vụ bên ngoài kia đều chỉ có bề ngoài. Ta muốn sổ sách thật.”
Ngụy Kiến nhẹ giọng nói: “Hạ quan, hạ quan không hiểu ý tướng gia?”
Cố Hành Giản nhìn hắn, giật giật khóe miệng: “Ngươi từ Thẩm Kế Viện đi ra, không phải không rõ ý ta. Sổ sách Tiền vụ mặt ngoài xem ra rất loạn, nhưng những phần tiền lớn ra vào, đặc biệt khi dính đến quan viên, đều có một loại sổ sách trong bóng tối. Ngươi giao nó cho ta, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi.”
Hai tay Ngụy Kiến bấu chặt vào bắp đùi hai bên quan bào, lòng bàn tay đều là mồ hôi. Những thứ sổ sách kia là bao nhiêu tính mạng người, nếu như giao ra, hắn còn có đường sống sao? Hắn hít thở sâu mấy hơi, không biết phải nói gì, môi run rẩy.
Cố Hành Giản lạnh lùng nói: “Ngươi quản hạt Tiền vụ liên lụy tới án tham ô Dương Châu, đến lúc ngươi – Huyện lệnh Xương Hóa không thoát khỏi liên quan, chờ ngươi bị giam Hình bộ đại lao, những người kia sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Hôm nay ngươi giao nó cho ta, ta có thể bảo vệ ngươi một mạng. Hơn nữa để cho người nhà ngươi đều đến Kim Quốc, lần nữa bắt đầu.”
Án tham ô Dương Châu xử lý tới trình độ nào, Ngụy Kiến không biết rõ. Toàn bộ vụ án rất lớn, bình thường đều giữ bí mật với quan viên địa phương. Dù người có mánh khoé thông thiên có thể lấy quan hệ với Tiến Tấu Viện cũng chỉ biết một chút việc nhỏ không đáng kể, Ngụy Kiến không ngờ án này liên lụy cả Tiền vụ, trong lòng trầm xuống, run rẩy nói ra: “Tướng gia thật có thể bảo vệ tính mạng một nhà ta?”
Sùng Minh cau mày nói: “Ngươi đang nghi vấn Tướng gia?”
Ngụy Kiến suy nghĩ một chút, tựa như hạ quyết tâm, đi đến trước tủ trong phòng, xoay tròn bình hoa, một mặt tường liền mở. Cố Hành Giản sớm đã biết trong Tiền vụ giấu giếm huyền cơ, không biến sắc ngồi chờ, Ngụy Kiến đi vào ôm một hộp gỗ đi ra, giao cho hắn.
Tiết trời tháng mười hai, cả mặt Ngụy Kiến đều chảy mồ hôi ròng ròng, dè dặt nói: “Tướng gia, đều ở bên trong.”
Cố Hành Giản mở nắp lên, nhìn lướt qua, lại khép lại, nhàn nhạt nói: “Ngươi về thu dọn đồ đạc đi, tự có người tiếp ứng các ngươi. Tiếp đến, ngươi tự biết nên làm như thế nào.”
“Vâng.” Ngụy Kiến cúi đầu, toàn thân run như cầy sấy.
Cố Hành Giản gật đầu một cái với Sùng Minh, Sùng Minh cầm một miếng vải đen lại đây, bọc lại rương gỗ, ôm vào trong ngực, hai người liền từ nội đường ra ngoài.
Cố Hành Giản chắp tay đi ra ngoài Tiền vụ, nói với những hộ vệ: “Nhìn chằm chằm những người trong phòng thu chi, cho đến khi làm rõ các khoản mục”
“Tuân lệnh!”
Cố Hành Giản lên xe ngựa, khẽ duỗi tay vén rèm cửa sổ. Bóng đêm thâm trầm, chỉ có sạp thức ăn bên đường bán được. Hai người mặc huyền y đứng trong ngõ hẻm mờ tối, xoay người rời đi. Hắn buông rèm xuống, vỗ nhẹ nhẹ lên rương gỗ, phân phó xe ngựa đi về phía trước.
Trên đường hắn đi về trạm dịch, nhìn thấy bên đường có vài nam nhân có vẻ là hộ viện đang lôi kéo một tiểu cô nương. Cô nương kia xiêm y đều bị xé rách, lớn tiếng hô cứu mạng, người đi đường qua lại đều cúi đầu, không dám giúp đỡ.
Hắn bảo Sùng Minh đi qua nhìn một chút, Sùng Minh nhanh chóng đánh cho những hộ viện kia phải bỏ chạy, xách cô nương nhỏ gầy kia trở về. Cố Hành Giản lướt nhìn qua rèm cửa, phát hiện chỗ cổ họng “Cô nương” có hầu kết nhỏ bé, hẳn là người thiếu niên, chỉ là ăn mặc thành bộ dáng cô nương. Nhìn qua bất quá mười bốn mười lăm tuổi, rất xinh đẹp.
Cố Hành Giản nhíu mày hỏi: “Ngươi vì sao lại mặc loại trang phục này?”
Thiếu niên kia có chút sợ hãi hắn, thấp giọng nói: “Ta, ta bị tỷ tỷ và tỷ phu bán vào địa phương chuyên hầu hạ nam nhân, ta không muốn … Ta trốn ra được. Vừa rồi những người kia chính là muốn bắt ta trở về.”
Cố Hành Giản buông rèm xuống: “Sùng Minh, đưa hắn về nhà đi.”
“Đại nhân, ta không thể trở về! Tỷ tỷ và tỷ phu vẫn sẽ đưa ta đến chỗ kia đi. Ta không muốn cả đời ngây ngốc ở cái chỗ đó hầu hạ nam nhân. Bọn họ nếu như bắt được ta trở về, nhất định sẽ đánh chết ta. Ta đã vài ngày chưa được ăn gì.” Thiếu niên quỳ trên mặt đất, giơ ra cánh tay tràn đầy vết thương, lớn tiếng nói, “Đại nhân, van cầu ngài cứu ta đi.”
Trời giá rét lạnh cóng, xiêm y hắn đều rách, cả người liên tục run rẩy. Hắn mặt mày hẹp dài, chóp mũi ngạo nghễ ưỡn lên, miệng anh đào nhỏ, nam sinh nữ tướng. Sùng Minh nhỏ giọng nói: “Gia, nếu không trước mang hắn đi? Để một mình hắn ở nơi này, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”
Cố Hành Giản ở trong xe ngựa không lên tiếng. Sùng Minh thở dài, nhảy lên xe ngựa, kéo ngựa rời đi. Đi được một đoạn đường, hắn quay đầu lại, thấy thiếu niên kia chân bước tập tễnh đi theo phía sau xe ngựa, cuối cùng đuối sức, mới ngã trên mặt đất.
…
Lúc thiếu niên mở mắt ra, trời đã sáng. Hắn phát hiện mình nằm ở trên giường, đại nhân cứu hắn ngồi ở trong phòng, tiểu ca ca đẹp mắt kia ngồi ở bên giường.
Sùng Minh cầm chén thuốc bón cho hắn, còn nói cho hắn biết thuốc có hơi nóng. Nước mắt hắn bỗng chốc liền trào ra.
Trước hắn hầu hạ qua một đại nhân, vừa nhìn thấy hắn hai mắt tỏa sáng, còn thích trói hai tay hắn lại. Hắn trời sinh lớn lên nhỏ nhắn xinh xắn, tiếng kêu lại tựa như nữ hài nhi, dường như kích thích thú tính những người kia.
Vừa mới bắt đầu không quen, mỗi lần xong đều khóc, về sau cũng không cảm thấy được gì. Nhưng lần này lại có người muốn mua hạ hắn, đưa hắn đến đô thành, để một vị quan lớn nuôi dưỡng. Hắn nghe nói rất nhiều tiểu huynh đệ chết ở trong nội trạch quan viên trạch, cho nên hắn không muốn đi, liều mạng muốn chạy.
Sùng Minh bón hết thuốc cho hắn, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Ta gọi là Trần Giang Lưu.” Hắn nhỏ giọng nói.
Sùng Minh còn nhớ mơ hồ chính mình có người em trai. Đáng tiếc trừ ra những đoạn ngắn lẻ tẻ, đầu mối gì cũng không có. Cho nên nhìn thấy Trần Giang Lưu, hắn liền động lòng trắc ẩn. Bản thân mệnh tốt gặp được tướng gia, cũng không biết tiểu đệ đệ như thế nào. Có phải giống như đứa bé này hay không, trong nhân thế chịu khổ rụng rơi lả tả.
Cố Hành Giản nhìn bọn họ một cái, đứng dậy đi ra ngoài. Sùng Minh cả gan cùng ra ngoài, nói với Cố Hành Giản: “Tướng gia, có thể dẫn hắn hồi đô thành được không? Ta muốn chiếu cố hắn.”
Cố Hành Giản nói: “Ngươi có thể biết hắn lai lịch ra sao à? Tướng phủ không thể lưu người lai lịch không rõ.”
Sùng Minh cúi thấp đầu không nói lời nào. Nhiều năm như thế, hắn rất ít khi mở miệng hỏi xin Cố Hành Giản cái gì, hắn cũng biết chuyện này mình làm không quá thỏa đáng. Có thể là cảm thấy bé trai nhu nhược như thế, lại gặp phải chuyện như vậy, thật sự quá đáng thương.
Cố Hành Giản nói: “Mà thôi, mang về đô thành giao cho Nhị gia an trí đi.”
“Cảm ơn ngài!” Sùng Minh cao hứng nói.
Cố Hành Giản tùy ý chắp tay đi lên phía trước hai bước, gọi hộ vệ đi truyền quan viên địa phương Xương Hóa. Hắn nếu người đã đến, diễn phải chân thật. Huyện Xương Hóa bởi vì chuyện Tiền vụ, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thập phần u ám.
Ngay lúc này, một người chạy đến, ở bên lỗ tai hắn nói vài câu.
Hôm nay Mạc Lăng Vi mở Mai Hoa tiệc ở trong cung?
Hắn nhíu nhíu mày. Kể từ khi biết Lục Ngạn Viễn từng lên xe ngựa Hạ Sơ Lam, hắn liền an bài ám vệ ở bên người nàng. Một nửa là bảo vệ, một nửa là giám thị. Hắn không hỏi nàng khi ở nhà, là vì không có bất kỳ chứng cớ nào, nói ra nàng cũng có thể phủ nhận.
Giữa bọn họ còn chưa thành lập sự tín nhiệm kiên cố không phá nổi. Hắn thích nàng thông minh, tính tình nàng, nàng xinh đẹp khí chất, còn có nàng hiểu chuyện minh lễ. Nhưng hắn không thích nàng và tình nhân cũ còn liên hệ. Hắn có thói quen đối với sự vật phải tuyệt đối khống chế, không thích người hay việc bên cạnh hắn thoát ly sự khống chế.
Người kia hồi đáp: “Vâng, mấy ngày trước đây Mạc Quý Phi thân thể khó chịu, Hoàng thượng rất khẩn trương, cho rằng nàng lại có hỉ. Nhưng về sau Hàn Lâm y quan kiểm tra, chỉ nói quý phi nương nương là tâm tình tích tụ thành bệnh. Cho nên Hoàng thượng liền cho nàng mở Mai Hoa tiệc, nói trong cung thật lâu chưa có náo nhiệt.”
Là cố ý thừa dịp hắn không ở?
Cho dù hiện tại hắn một khắc không dừng chạy về, cũng phải buổi tối mới có thể đến đô thành.
***
Hạ Sơ Lam ra ngoài cửa sớm một chút, sợ đi trễ ngự phố hỗn loạn. Trung Nghĩa bá phu nhân so với nàng tới còn sớm hơn, thấy Hạ Sơ Lam mặc áo thêu hoa cùng váy sắc đỏ tươi, trên cánh tay quàng dải lụa, giống như tiên nữ trên bích họa.
Nàng chải búi tóc cao, vì tỏ ra long trọng, còn cắm trâm cài vàng ròng, nhìn qua lớn hơn chút ít so với tuổi thật.
Trung Nghĩa bá phu nhân hài lòng gật đầu, kéo cánh tay Hạ Sơ Lam nói: “Lát nữa vào cung, phu nhân không cần khẩn trương, đi theo ta là tốt rồi.”
“Đa tạ phu nhân. Tam thẩm ta và Ngũ muội trụ ở ngoài thành, chỉ sợ phải tốn chút thời gian, chúng ta đợi các nàng một chút đi?”
Trung Nghĩa bá phu nhân cười nói: “Không dám không dám. Trời giá rét lạnh buốt, đi xe ngựa thượng đẳng của ta đi. Ta biết đi đường không thoải mái, mang theo mấy quyển thoại bản mới ra, rất đẹp mắt.”
Hạ Sơ Lam lên xe ngựa Trung Nghĩa bá phu nhân, thấy những thoại bản đó đều miêu tả chuyện xưa tình yêu nam nữ, dùng từ cũng rất rõ ràng dũng cảm. Như lúc trước nàng nhìn thấy mấy thứ này nhất định vứt qua một bên, hiện tại ngược lại cảm thấy cũng có thể xem qua. Chờ một lát sau, bên ngoài dần dần náo nhiệt, đều là thanh âm hàn huyên của mấy quý phụ nhân quen biết nhau.
Có người đến cạnh xe ngựa hỏi: “Đây không phải là xe ngựa Trung Nghĩa bá phu nhân sao?”
Trung Nghĩa bá phu nhân nghe ra là tỷ muội ngày thường giao hảo, liền dẫn Hạ Sơ Lam xuống xe ngựa, nói: “Các ngươi sao bây giờ mới đến? Chúng ta đã sớm đến.”
Hạ Sơ Lam đứng ở phía sau, nghe Trung Nghĩa bá phu nhân giới thiệu mình với những quý phụ nhân kia. Ánh mắt những người đó rơi trên người nàng, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu cùng kinh diễm.
Đợi đến lúc hàn huyên xong, Trung Nghĩa bá phu nhân lại dẫn Hạ Sơ Lam đi làm quen một nhóm người khác, những phụ nhân vừa rồi nhỏ giọng nghị luận: “Vị thê tử tướng gia này thật trẻ tuổi quá? Xem ra bất quá mười mấy tuổi, trẻ tuổi tướng mạo đẹp. Chúng ta vừa đứng vững, danh tiếng đã bị nàng cướp đi.”
“Cũng không biết một nữ nhi thương hộ, làm thế nào lọt vào mắt tướng gia. Hôm nào tướng gia thỉnh cho nàng thân phận cáo mệnh phu nhân, chúng ta còn phải hành lễ với nàng ta.”
“Ta xem chưa chắc. Quan nhân nói, tướng gia thật ra là hảo nam phong, thú vị phu nhân này bất quá là vì che giấu tai mắt người đời. Hắn có cái tiểu quan rất sủng ái dưỡng trong phủ đấy.”
Nữ nhân tụ lại một chỗ liền thích nghị luận người khác, lải nhà lải nhải.
Chờ Trung Nghĩa bá phu nhân mang Hạ Sơ Lam nhận thức người một vòng, Liễu thị cùng Hạ Tĩnh Nguyệt cuối cùng cũng đến. Các nàng hôm qua đi dạo đến rất khuya mới mua được y phục cắt may khéo léo, Hạ Tĩnh Nguyệt đi theo đằng sau Liễu thị, bộ dáng thập phần câu nệ, nhìn thấy Hạ Sơ Lam mới tốt hơn chút ít.
“Tam tỷ tỷ, muội thật rất khẩn trương. Tỷ không căng thẳng chút nào sao?” Hạ Tĩnh Nguyệt ở bên cạnh Hạ Sơ Lam nói ra. Hạ Sơ Lam thấy nàng ngón tay đều phát run, nhịn không được cười nhẹ: “Tỷ cả buổi sáng không hề uống nước, muội nói ta có khẩn trương hay không?”
Hạ Tĩnh Nguyệt đưa tay che miệng cười: “Muội cũng vậy không có uống.”
Đoàn người qua Ninh môn, theo nữ quan dẫn đường đi vào hoàng cung. Kiến trúc vườn ngự uyển phần lớn lấy màu đỏ là chính, cầu giăng khắp nơi, lầu các cao thấp đẹp mắt, tiểu Tây hồ phong cảnh hợp lòng người. Lần này ở Mai Đường ngắm hoa thiết yến, Mai Đường ở bên tiểu Tây Hồ, nóc nhà là ở giữa cao hai bên thấp mái hiên đơn, phân trước sau điện, trước điện có tượng thú ngồi xổm, bốn bề treo mành gấm thêu hoa văn tơ vàng.
Trong cung bận rộn hai ngày, trang trí trong ngoài Mai đường sắc màu rực rỡ, còn chuyển đến rất nhiều danh phẩm bày ở ba tầng trên bệ đá, treo danh bài để người trong cung thưởng thức.
Vài vị nương nương đều chưa tới, mọi người liền phân tán ra đi ngắm hoa.
Hạ Tĩnh Nguyệt cúi người nhìn những danh hoa chưa từng thấy qua, tên đều rất có ý thơ. Đúng lúc này, có người ở bên cạnh nói: “Muội muội, các ngươi cũng tới?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.