Chương 16: Đại công tử
Ngôn Hoan
30/01/2017
Dung Thanh Viên không cự tuyệt nụ hôn của Yến Lân, nhưng nàng cũng chẳng có phản ứng gì khác lại.
Cho đến khi hắn đưa tay chuẩn bị xoa nắn hoa huyệt vẫn còn sưng đỏ, mặt nàng mới trắng bệch nghiêm túc đẩy hắn ra: “Đừng, Nhị gia, vẫn còn đau…”
“Nghĩ kỹ đi rồi hãy trả lời!” Ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ chỉ cần nàng nói sai một chữ, hắn sẽ không chút kiêng nể xuyên xỏ đâm thẳng mà đi vào.
Dung Thanh Viên mím môi lại, có chút phẫn hận ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào của Yến Lân nói: “Nhị gia ban cho ta vị trí viện thai kia, chẳng lẽ là dụ dỗ trêu đùa ta sao?”
Nàng không biết rằng, bộ dạng nàng híp mắt tức giận hỏi hắn lúc này, trong mắt hắn lại chả khác gì nàng đang làm nũng. Tâm tình Yến Lân vui vẻ lên, hắn bất chợt thu tay về. Tìm một chiếc khăn tay lau cho sạch rồi nói: “Yến phủ cũng không chỉ có mỗi một sân viện của tiểu phu nhân.”
Dung Thanh Viên vừa nghe liền hiểu: “có người hướng Nhị gia cáo trạng oán trách?”
Thê tử của gia chủ Yến Cẩm ra đi ngay trước khi Chương Nhã Trữ gả vào Yến gia, những năm này chính sự quá bận rộn. Hơn nữa còn có đại công tử, nhưng cũng một mực không có ý định cưới thêm, bên trong phủ cũng chỉ có mấy vị thị thiếp, vậy hay là hai vị phu nhân kia?
Mà viện của Yến Lân thì quá thanh tịnh, cả một viện rộng rãi chỉ có một mình hắn. Về phần những chi bên cạnh, đã sớm dời đi những nơi khác khi Yến phủ phát triển. Chỉ cần dâng lên sổ sách kiểm duyệt hàng năm là được, trong nội viện cũng không có bao nhiêu người lui tới.
Vậy thì sẽ là người nào?
Yến Lân cười: “nàng dám nói nàng không có thiên vị sao?”
Dung Thanh Viên trầm mặc, nàng đi theo bên người Chương Nhã Trữ đã hơn ba năm, sớm đã hình thành thói quen cân nhắc mọi chuyện vì nàng ta. Hôm nay nắm giữ vị trí viện thai của Yến phủ trong tay nhưng vẫn không bỏ được thó quen này, phân phát đồ dùng hay ban thưởng đều có thói quen nghiêng về sân viện của nàng ta.
Nàng chẳng qua là không nghĩ tới, hiện tại mới có mấy ngày ngắn ngủi, thì đã có người tới trước mặt Yến Lân cáo trạng.
“Nếu ngươi còn cho rằng mình là người của Chương gia, vậy thì vị trí viện thai kia không làm cũng được, Yến phủ ta cũng không thể cứ dùng bạc đi nuôi một kẻ người ngoài!” Yến Lân lạnh nhạt nói: “Huống chi chức trách của vị trí viện thai cũng không chỉ là quản lý về mặt tiền bạc, chức trách đôn đốc quản lý viện của các phu nhân thị thiếp càng quan trọng hơn. Cứ cho rằng nàng không nắm giữ vị trí viện thai nữa, còn Chương Nhã Trữ có thể cho đại ca ta một hài tử, nhưng nàng có khả năng để nàng ta động phòng với đại ca của ta không?”
Dung Thanh Viên đứng im tại chỗ, cắn môi cúi đầu nhìn chằm chằm y phục chính mình, không phản bác, cũng không đồng ý.
“Nghĩ chưa thông thì quay về nghĩ thật kỹ đi, còn vẫn không nghĩ ra thì nên từ bỏ cái vị trí viện thai này cho ta.” Yến Lân nói xong liền xoay người, hắn có thể luôn luôn cưng chiều nàng, thế nhưng cũng chỉ có thể cưng chiều nàng vô pháp vô thiên trong viện tử của mình. Những nơi mà hắn nắm giữ trong tay quá ít, cho nên hắn buông nàng ra để nàng cường đại hơn xông ra ngoài, nhưng nếu như nàng không hiểu được ý hắn, vậy thì hắn cũng không ngại để nàng ngã thêm vài lần.
Chỉ có ngã đau, nàng mới có thể nhận ra cái gì là đúng.
Trong lúc Yến Lân sắp bỏ đi, Dung Thanh Viên đưa tay kéo tay áo của hắn, thấp giọng nói: “Nhị gia, ta biết sai rồi…”
“Sai ở chỗ nào?”
Nàng chạm mặt nhìn sang, ánh mắt khó có được sự chuyên chú mà nhìn hắn: “Ta là người của Nhị gia, tất nhiên nên lấy Nhị gia làm trọng, lấy Yến phủ làm trọng. Hậu viện này, nói cho cùng là hậu viện của Yến phủ.”
“Chờ trong sân ta có người mới, ngươi mới phải suy nghĩ thêm cho ta.” Trên mặt Yến Lân dễ dàng đi mấy phần, hắn nghĩ tóm lại nàng cũng không tính là quá ngốc
Dung Thanh Viên bĩu môi: “Vậy Nhị gia tính khi nào thì thành gia lập thất?”
“Nếu như ta cưới thì sẽ sao đây?” Hắn nổi lên tâm tư trêu chọc nàng, liền tiếp tục chủ đề theo đà đặt câu hỏi.
Nàng cũng nghiêm trang trả lời lại: “dĩ nhiên là dốc hết sức suy nghĩ vì Nhị gia, giúp Nhị gia ngài sớm ngày có hài tử nối dõi tông đường.”
Yến Lân bật cười, nâng khuôn mặt nàng lên, đặt một nụ hôn thật sâu trên môi nàng, trán hắn thân mật chạm lên trán nàng rồi thì thầm nói nhỏ: “Yên tâm, Gia tạm thời còn chưa có tâm tư đi gieo họa người khác.”
Dung Thanh Viên không nói, nàng thật ra cũng cảm thấy rất kỳ quái. Yến Lân đã hai mươi lăm tuổi, ở gia đình bình thường đã sớm là một phụ thân. Chứ đừng nhắc tới Yên phủ còn là một đại gia tộc, giống như ca ca của Chương Nhã Trữ, mười tám tuổi đã có hài tử thứ nhất. Mà Yến Lân hiện tại không những chưa lập gia đình, đến thị thiếp thông phòng còn không có lấy một người. Tình huống này lần tìm trong bốn đại gia tộc, sợ à chỉ có một mình hắn mà thôi.
Nàng cũng không muốn thừa nhận rằng, những lời này của Yến Lân khiến lòng nàng nổi lên những vui mừng bí ẩn không tên.
Những ngày đó, bệnh tình đại phu nhân ngày sau càng nặng hơn ngày trước.
Có Lúc Dung Thanh Viên đi thăm, nàng ta thậm chí còn không nhận ra người đến là ai.
Bảy ngày trôi qua, đại công tử Yến Kỳ bộ dáng phong trần mệt mỏi thúc ngựa trở về đến phủ.
Nếu nói Yến Kỳ trở về là vì đại phu nhân, Dung Thanh Viên sẽ không tin. Nhưng hắn có thể ở khoảnh khắc đại phu nhân sắp gần đất xa trời, cũng coi như là an ủi nàng ta phần nào.
Dung Thanh Viên dẫn một đám nữ quyến trong phủ đứng canh giữ ở cửa chính. Không lâu lắm, liền nhìn thấy bóng dáng Yến Kỳ cưỡi ngựa trở về.
Tướng mạo của Yến Kỳ và Yến Lân cũng không quá giống nhau, đại khái chỉ có chỗ mi mắt là có ba bốn phần tương tự. Khí chất của hai người hoàn toàn bất đồng, Yến Kỳ tuấn lãng cương nghị, mà Yến Lân lại dung nhan tuấn diễm, cử chỉ vừa phong lưu vừa tiêu sái, đối đãi người ngoài thì khoác lên một bộ ôn nhuận của quân tử.
Nhắc tới, Yến Kỳ là người thừa kế tương lai của Yến phủ, thân phận tôn quý. Nhưng trên thực tế, so sánh công bằng giữa hắn và Yến Lân thì bây giờ Yến Kỳ còn không có được tự tại như Yến Lân.
Một vị là đại công tử, một vị lại là Nhị gia.
Yến Kỳ chưởng binh, phụ trách tất cả các việc đối ngoại bên ngoài, nhưng hắn vẫn bị sức ép từ phía trên của vị gia chủ. Yến Lân cũng chưởng binh, nhưng hắn phụ trách là ngân khố cùng hậu viện, hai thứ này đều do một mình hắn định đoạt. Nếu hắn không muốn, thì kể cả phụ tử Yến Cẩm và Yến Kỳ có muốn cũng không được, chẳng thể moi ra được nửa đồng để chi tiêu.
Dung Thanh Viên thường hay nghĩ, Yến Lân có phải hay không đã sớm nhìn ra được cục diện này, nên hắn mới không thèm để ý đến chuyện quyền thừa kế kia nữa.
Mắt thấy suy nghĩ càng ngày càng xa, Dung Thanh Viên bận rộn lôi kéo tập trung tâm tư vào việc trước mắt. Trước lúc Yến Kỳ tới gần hành lễ nói: “ra mắt đại công tử.”
Yến Kỳ giật mình sợ run, kiềm nén không muốn hỏi thân phận bây giờ của nàng, ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Cho đến khi hắn đưa tay chuẩn bị xoa nắn hoa huyệt vẫn còn sưng đỏ, mặt nàng mới trắng bệch nghiêm túc đẩy hắn ra: “Đừng, Nhị gia, vẫn còn đau…”
“Nghĩ kỹ đi rồi hãy trả lời!” Ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ chỉ cần nàng nói sai một chữ, hắn sẽ không chút kiêng nể xuyên xỏ đâm thẳng mà đi vào.
Dung Thanh Viên mím môi lại, có chút phẫn hận ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào của Yến Lân nói: “Nhị gia ban cho ta vị trí viện thai kia, chẳng lẽ là dụ dỗ trêu đùa ta sao?”
Nàng không biết rằng, bộ dạng nàng híp mắt tức giận hỏi hắn lúc này, trong mắt hắn lại chả khác gì nàng đang làm nũng. Tâm tình Yến Lân vui vẻ lên, hắn bất chợt thu tay về. Tìm một chiếc khăn tay lau cho sạch rồi nói: “Yến phủ cũng không chỉ có mỗi một sân viện của tiểu phu nhân.”
Dung Thanh Viên vừa nghe liền hiểu: “có người hướng Nhị gia cáo trạng oán trách?”
Thê tử của gia chủ Yến Cẩm ra đi ngay trước khi Chương Nhã Trữ gả vào Yến gia, những năm này chính sự quá bận rộn. Hơn nữa còn có đại công tử, nhưng cũng một mực không có ý định cưới thêm, bên trong phủ cũng chỉ có mấy vị thị thiếp, vậy hay là hai vị phu nhân kia?
Mà viện của Yến Lân thì quá thanh tịnh, cả một viện rộng rãi chỉ có một mình hắn. Về phần những chi bên cạnh, đã sớm dời đi những nơi khác khi Yến phủ phát triển. Chỉ cần dâng lên sổ sách kiểm duyệt hàng năm là được, trong nội viện cũng không có bao nhiêu người lui tới.
Vậy thì sẽ là người nào?
Yến Lân cười: “nàng dám nói nàng không có thiên vị sao?”
Dung Thanh Viên trầm mặc, nàng đi theo bên người Chương Nhã Trữ đã hơn ba năm, sớm đã hình thành thói quen cân nhắc mọi chuyện vì nàng ta. Hôm nay nắm giữ vị trí viện thai của Yến phủ trong tay nhưng vẫn không bỏ được thó quen này, phân phát đồ dùng hay ban thưởng đều có thói quen nghiêng về sân viện của nàng ta.
Nàng chẳng qua là không nghĩ tới, hiện tại mới có mấy ngày ngắn ngủi, thì đã có người tới trước mặt Yến Lân cáo trạng.
“Nếu ngươi còn cho rằng mình là người của Chương gia, vậy thì vị trí viện thai kia không làm cũng được, Yến phủ ta cũng không thể cứ dùng bạc đi nuôi một kẻ người ngoài!” Yến Lân lạnh nhạt nói: “Huống chi chức trách của vị trí viện thai cũng không chỉ là quản lý về mặt tiền bạc, chức trách đôn đốc quản lý viện của các phu nhân thị thiếp càng quan trọng hơn. Cứ cho rằng nàng không nắm giữ vị trí viện thai nữa, còn Chương Nhã Trữ có thể cho đại ca ta một hài tử, nhưng nàng có khả năng để nàng ta động phòng với đại ca của ta không?”
Dung Thanh Viên đứng im tại chỗ, cắn môi cúi đầu nhìn chằm chằm y phục chính mình, không phản bác, cũng không đồng ý.
“Nghĩ chưa thông thì quay về nghĩ thật kỹ đi, còn vẫn không nghĩ ra thì nên từ bỏ cái vị trí viện thai này cho ta.” Yến Lân nói xong liền xoay người, hắn có thể luôn luôn cưng chiều nàng, thế nhưng cũng chỉ có thể cưng chiều nàng vô pháp vô thiên trong viện tử của mình. Những nơi mà hắn nắm giữ trong tay quá ít, cho nên hắn buông nàng ra để nàng cường đại hơn xông ra ngoài, nhưng nếu như nàng không hiểu được ý hắn, vậy thì hắn cũng không ngại để nàng ngã thêm vài lần.
Chỉ có ngã đau, nàng mới có thể nhận ra cái gì là đúng.
Trong lúc Yến Lân sắp bỏ đi, Dung Thanh Viên đưa tay kéo tay áo của hắn, thấp giọng nói: “Nhị gia, ta biết sai rồi…”
“Sai ở chỗ nào?”
Nàng chạm mặt nhìn sang, ánh mắt khó có được sự chuyên chú mà nhìn hắn: “Ta là người của Nhị gia, tất nhiên nên lấy Nhị gia làm trọng, lấy Yến phủ làm trọng. Hậu viện này, nói cho cùng là hậu viện của Yến phủ.”
“Chờ trong sân ta có người mới, ngươi mới phải suy nghĩ thêm cho ta.” Trên mặt Yến Lân dễ dàng đi mấy phần, hắn nghĩ tóm lại nàng cũng không tính là quá ngốc
Dung Thanh Viên bĩu môi: “Vậy Nhị gia tính khi nào thì thành gia lập thất?”
“Nếu như ta cưới thì sẽ sao đây?” Hắn nổi lên tâm tư trêu chọc nàng, liền tiếp tục chủ đề theo đà đặt câu hỏi.
Nàng cũng nghiêm trang trả lời lại: “dĩ nhiên là dốc hết sức suy nghĩ vì Nhị gia, giúp Nhị gia ngài sớm ngày có hài tử nối dõi tông đường.”
Yến Lân bật cười, nâng khuôn mặt nàng lên, đặt một nụ hôn thật sâu trên môi nàng, trán hắn thân mật chạm lên trán nàng rồi thì thầm nói nhỏ: “Yên tâm, Gia tạm thời còn chưa có tâm tư đi gieo họa người khác.”
Dung Thanh Viên không nói, nàng thật ra cũng cảm thấy rất kỳ quái. Yến Lân đã hai mươi lăm tuổi, ở gia đình bình thường đã sớm là một phụ thân. Chứ đừng nhắc tới Yên phủ còn là một đại gia tộc, giống như ca ca của Chương Nhã Trữ, mười tám tuổi đã có hài tử thứ nhất. Mà Yến Lân hiện tại không những chưa lập gia đình, đến thị thiếp thông phòng còn không có lấy một người. Tình huống này lần tìm trong bốn đại gia tộc, sợ à chỉ có một mình hắn mà thôi.
Nàng cũng không muốn thừa nhận rằng, những lời này của Yến Lân khiến lòng nàng nổi lên những vui mừng bí ẩn không tên.
Những ngày đó, bệnh tình đại phu nhân ngày sau càng nặng hơn ngày trước.
Có Lúc Dung Thanh Viên đi thăm, nàng ta thậm chí còn không nhận ra người đến là ai.
Bảy ngày trôi qua, đại công tử Yến Kỳ bộ dáng phong trần mệt mỏi thúc ngựa trở về đến phủ.
Nếu nói Yến Kỳ trở về là vì đại phu nhân, Dung Thanh Viên sẽ không tin. Nhưng hắn có thể ở khoảnh khắc đại phu nhân sắp gần đất xa trời, cũng coi như là an ủi nàng ta phần nào.
Dung Thanh Viên dẫn một đám nữ quyến trong phủ đứng canh giữ ở cửa chính. Không lâu lắm, liền nhìn thấy bóng dáng Yến Kỳ cưỡi ngựa trở về.
Tướng mạo của Yến Kỳ và Yến Lân cũng không quá giống nhau, đại khái chỉ có chỗ mi mắt là có ba bốn phần tương tự. Khí chất của hai người hoàn toàn bất đồng, Yến Kỳ tuấn lãng cương nghị, mà Yến Lân lại dung nhan tuấn diễm, cử chỉ vừa phong lưu vừa tiêu sái, đối đãi người ngoài thì khoác lên một bộ ôn nhuận của quân tử.
Nhắc tới, Yến Kỳ là người thừa kế tương lai của Yến phủ, thân phận tôn quý. Nhưng trên thực tế, so sánh công bằng giữa hắn và Yến Lân thì bây giờ Yến Kỳ còn không có được tự tại như Yến Lân.
Một vị là đại công tử, một vị lại là Nhị gia.
Yến Kỳ chưởng binh, phụ trách tất cả các việc đối ngoại bên ngoài, nhưng hắn vẫn bị sức ép từ phía trên của vị gia chủ. Yến Lân cũng chưởng binh, nhưng hắn phụ trách là ngân khố cùng hậu viện, hai thứ này đều do một mình hắn định đoạt. Nếu hắn không muốn, thì kể cả phụ tử Yến Cẩm và Yến Kỳ có muốn cũng không được, chẳng thể moi ra được nửa đồng để chi tiêu.
Dung Thanh Viên thường hay nghĩ, Yến Lân có phải hay không đã sớm nhìn ra được cục diện này, nên hắn mới không thèm để ý đến chuyện quyền thừa kế kia nữa.
Mắt thấy suy nghĩ càng ngày càng xa, Dung Thanh Viên bận rộn lôi kéo tập trung tâm tư vào việc trước mắt. Trước lúc Yến Kỳ tới gần hành lễ nói: “ra mắt đại công tử.”
Yến Kỳ giật mình sợ run, kiềm nén không muốn hỏi thân phận bây giờ của nàng, ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.