Chương 2: Nhị gia (H nhẹ)
Ngôn Hoan
21/01/2017
Dung Thanh Viên theo bản năng lui về phía
sau tránh, nhưng không ngờ rằng phía sau lại chính là lồng ngực của hắn, nàng không thể né tránh.
Hắn âm trầm cười một tiếng, vươn tay kéo nàng ngồi lên đùi mình. Hắn không nhanh không chậm lấy tay xoa bầu ngực nàng cách một lớp quần áo.
Dung Thanh Viên mắt thấy ngón tay ngọc thon dài kia chuẩn bị sẽ dò đi vào từ đường cổ áo, nàng không nhịn được lấy tay mình đè tay hắn lại, thanh âm ôn nhu ngọt ngào nói: "Nhị gia mới hành quân trở về phủ, sợ là ngài vẫn còn mệt mỏi, hay là sớm đi nghỉ ngơi một chút, được không?"
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, trong con ngươi đen nhánh phát ra tia âm u.
Dung Thanh Viên cắn môi dưới, khó khăn buông tay ra.
Chẳng lẽ tránh ba năm vẫn là trốn không thoát sao?
Hắn chậm rãi lột từng tầng một, cái yếm cũng bị cởi ra ném đi. Tay của hắn cứ như vậy thẳng thừng đặt trên tuyết nhũ của nàng. Tay hàng năm tập võ mang theo vết chai sạn thô ráp. Lúc bị hắn thô lỗ nắn bóp, cảm giác tê dại khác thường theo từng đầu ngón tay của hắn lan tràn khắp toàn thân, khiến cho nàng khó nhịn nổi mà khẩn trương hô hấp theo từng nhịp.
Búi tóc rối loạn, châu sai nghiêng lệch.
Mặc dù mấy năm qua chịu đựng vất vả nhưng da thịt Dung Thanh Viên vẫn như cũ được nuôi dưỡng cực tốt, trắng hồng như châu ngọc, chỉ cần dùng lực một chút liền lưu lại vết bầm tím.
Yến Lân đột nhiên ngừng lại rút tay về.
Dung Thanh Viên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng đang nhủ thầm may mắn tránh thoát được một kiếp trong vài ngày tới, thì hắn lại bóp hông nàng đặt thân thể nàng lên trên bàn án trước mặt.
Nàng luống cuống khẩn trương. Nàng còn muốn ngày nào đó gả cho một nam nhân chất phác để có thể tin tưởng, rồi sống an ổn cả đời. Nếu như bây giờ bị Yến Lân chiếm đoạt, chẳng phải nàng sẽ giống mẫu thân trở thành cơ thiếp bị người ta tùy ý đem tặng sao?
Hơn nữa đối với nam nhân này để mà nói, ngay cả thân phận cơ thiếp cũng sẽ không chiếm được.
"Nhị gia..." một đôi mắt ngập tràn hơi nước nhìn hắn cầu xin.
Yến Lân cũng không thèm để ý, chạm vào giữa hai chân nàng, ma trảo tùy ý xoa vuốt ở phần gốc bắp đùi nàng, tức thời liền khiến nội y nàng biến thành mảnh vụn.
"Tiểu Thanh Bảo, còn nhớ ba năm trước đây lúc ngươi tới cầu xin ta đã từng nói cái gì không?"
Dung Thanh Viên sửng sốt, trong nháy mắt liền ngẩn người ngây ngốc, còn ngón tay dài của hắn thì không chút lưu tình đâm vào hoa huyệt của nàng.
Đau...
Thân thể nàng khẽ phát run, kinh sợ liếc nhìn khuôn mặt đang tươi cười kia.
Nàng nhìn hắn, trong con ngươi đầy hơi nước đang tỏa ra phong tình rực rỡ, môi anh đào khẽ nhếch tựa như muốn nói điều gì đấy.
Yến Lân đỡ lấy cái ót của nàng, ngửa đầu đem môi chạm vào môi nàng, động tác từ ngón tay ngọc thon dài không ngừng ra vào cửa huyệt của nàng.
Hắn ngậm môi của nàng, lấy đầu lưỡi liếm liếm xung quanh ở bên ngoài, ý muốn dò xét sâu bên trong, hắn ôm chặt nàng để nàng không thể lui người né tránh đầu lưỡi của hắn.
Dung Thanh Viên bị hôn đến mức toàn thân thể như nhũn ra.
Nàng không phải thiếu nữ đơn thuần như tờ giấy trắng cái gì cũng không biết, nhưng đây là lần đầu tiên bị nam nhân đối xử như vậy, thô lỗ nhưng lại có ôn nhu ẩn sâu.
Tuy hoa huyệt vẫn bọc quanh hút chặt ngón tay của hắn nhưng cũng dần dần ướt át ở bên trong. Lúc mới đầu còn có hơi đau đớn, giờ khắc này lại sinh ra cảm giác ngứa ngáy, khiến cho nàng phải dịch thân thể tiến đến gần hắn hơn, gần thêm chút nữa.
Gương mặt trắng bệch ban đầu giờ đây đã trở nên đỏ thắm, diễm lệ sáng rỡ phảng phất như yêu tinh.
Môi hắn từ từ dời xuống hai trái anh đào đang phơi bày ở trước ngực, nhanh chóng khiến núm vú nàng cương cứng nhô lên.
Đầu ngón tay đang đỡ bàn án của nàng đã sớm trắng bệch. Những loại cảm giác này quá xa lạ đối với nàng, chúng khiến cho nàng lúng túng không biết nên xử lý như thế nào.
Lý trí nói cho nàng biết không thể tiếp tục như thế này, nếu không toàn bộ cố gắng trước đây sẽ uổng công vô ích, nhưng thân thể nàng lại đang vô cùng khát vọng, khát vọng nam nhân này có thể không cố kị gì, mạnh mẽ chiếm đoạt nàng làm của riêng.
Chẳng biết từ lúc nào, một ngón tay nữa của hắn tiến thêm vào hoa huyệt của nàng, hơi dùng sức chống đỡ vì hoa huyệt quá chật hẹp.
"Nhị gia, Nhị gia..." hai mắt nàng thất thần, mờ mịt nỉ non, há miệng nhỏ gọi hắn, cũng không biết nàng sẽ định nói cái gì.
Ngay vào lúc này đây, hắn rút ngón tay ra bất ngờ đưa vào trong miệng nàng, nàng theo bản năng lấy lưỡi mềm kẹp lại, hắn khẽ cười nói: "mùi vị của mình có ngon không?"
"Tiểu Thanh Bảo, tốt nhất ngươi đừng tránh ta nữa. Nếu không ngươi cùng với Chương Nhã Trữ, ai cũng không gánh nổi đâu."
"Được rồi, quay về đi."
Dung Thanh Viên nhất thời im lặng. Ngay sau đó nhận ra nam nhân này y quan trang phục vẫn nguyên vẹn đầy đủ, trong mắt càng hiểu rõ mọi chuyện, căn hẳn hắn một chút rung động cũng không có.
Xấu hổ, nhục nhã... còn có mấy phần mất mát mơ hồ, các loại tâm tình phức tạp khiến cho gương mặt vừa mới đỏ thắm của nàng trong chốc lát ngay lập tức lại trắng bệch.
Nàng cắn cắn môi cưới, vội vã chỉnh trang lại y phục và búi tóc, trầm mặc khom người cúi chào một cái rồi ra khỏi thư phòng.
Note:
(1) chị nhà tên là Dung Thanh Viên, anh nhà gọi "tiểu Thanh Bảo" ý là bảo bối của anh, viết rõ ra thì hơi sến nên mình để ngầm cho reader tự hiểu với nhau, anh lạnh lùng kiểu tướng quân nên mình sẽ tả anh kiểu lạnh lùng bá đạo nhất có thể a ~~~
Hắn âm trầm cười một tiếng, vươn tay kéo nàng ngồi lên đùi mình. Hắn không nhanh không chậm lấy tay xoa bầu ngực nàng cách một lớp quần áo.
Dung Thanh Viên mắt thấy ngón tay ngọc thon dài kia chuẩn bị sẽ dò đi vào từ đường cổ áo, nàng không nhịn được lấy tay mình đè tay hắn lại, thanh âm ôn nhu ngọt ngào nói: "Nhị gia mới hành quân trở về phủ, sợ là ngài vẫn còn mệt mỏi, hay là sớm đi nghỉ ngơi một chút, được không?"
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, trong con ngươi đen nhánh phát ra tia âm u.
Dung Thanh Viên cắn môi dưới, khó khăn buông tay ra.
Chẳng lẽ tránh ba năm vẫn là trốn không thoát sao?
Hắn chậm rãi lột từng tầng một, cái yếm cũng bị cởi ra ném đi. Tay của hắn cứ như vậy thẳng thừng đặt trên tuyết nhũ của nàng. Tay hàng năm tập võ mang theo vết chai sạn thô ráp. Lúc bị hắn thô lỗ nắn bóp, cảm giác tê dại khác thường theo từng đầu ngón tay của hắn lan tràn khắp toàn thân, khiến cho nàng khó nhịn nổi mà khẩn trương hô hấp theo từng nhịp.
Búi tóc rối loạn, châu sai nghiêng lệch.
Mặc dù mấy năm qua chịu đựng vất vả nhưng da thịt Dung Thanh Viên vẫn như cũ được nuôi dưỡng cực tốt, trắng hồng như châu ngọc, chỉ cần dùng lực một chút liền lưu lại vết bầm tím.
Yến Lân đột nhiên ngừng lại rút tay về.
Dung Thanh Viên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng đang nhủ thầm may mắn tránh thoát được một kiếp trong vài ngày tới, thì hắn lại bóp hông nàng đặt thân thể nàng lên trên bàn án trước mặt.
Nàng luống cuống khẩn trương. Nàng còn muốn ngày nào đó gả cho một nam nhân chất phác để có thể tin tưởng, rồi sống an ổn cả đời. Nếu như bây giờ bị Yến Lân chiếm đoạt, chẳng phải nàng sẽ giống mẫu thân trở thành cơ thiếp bị người ta tùy ý đem tặng sao?
Hơn nữa đối với nam nhân này để mà nói, ngay cả thân phận cơ thiếp cũng sẽ không chiếm được.
"Nhị gia..." một đôi mắt ngập tràn hơi nước nhìn hắn cầu xin.
Yến Lân cũng không thèm để ý, chạm vào giữa hai chân nàng, ma trảo tùy ý xoa vuốt ở phần gốc bắp đùi nàng, tức thời liền khiến nội y nàng biến thành mảnh vụn.
"Tiểu Thanh Bảo, còn nhớ ba năm trước đây lúc ngươi tới cầu xin ta đã từng nói cái gì không?"
Dung Thanh Viên sửng sốt, trong nháy mắt liền ngẩn người ngây ngốc, còn ngón tay dài của hắn thì không chút lưu tình đâm vào hoa huyệt của nàng.
Đau...
Thân thể nàng khẽ phát run, kinh sợ liếc nhìn khuôn mặt đang tươi cười kia.
Nàng nhìn hắn, trong con ngươi đầy hơi nước đang tỏa ra phong tình rực rỡ, môi anh đào khẽ nhếch tựa như muốn nói điều gì đấy.
Yến Lân đỡ lấy cái ót của nàng, ngửa đầu đem môi chạm vào môi nàng, động tác từ ngón tay ngọc thon dài không ngừng ra vào cửa huyệt của nàng.
Hắn ngậm môi của nàng, lấy đầu lưỡi liếm liếm xung quanh ở bên ngoài, ý muốn dò xét sâu bên trong, hắn ôm chặt nàng để nàng không thể lui người né tránh đầu lưỡi của hắn.
Dung Thanh Viên bị hôn đến mức toàn thân thể như nhũn ra.
Nàng không phải thiếu nữ đơn thuần như tờ giấy trắng cái gì cũng không biết, nhưng đây là lần đầu tiên bị nam nhân đối xử như vậy, thô lỗ nhưng lại có ôn nhu ẩn sâu.
Tuy hoa huyệt vẫn bọc quanh hút chặt ngón tay của hắn nhưng cũng dần dần ướt át ở bên trong. Lúc mới đầu còn có hơi đau đớn, giờ khắc này lại sinh ra cảm giác ngứa ngáy, khiến cho nàng phải dịch thân thể tiến đến gần hắn hơn, gần thêm chút nữa.
Gương mặt trắng bệch ban đầu giờ đây đã trở nên đỏ thắm, diễm lệ sáng rỡ phảng phất như yêu tinh.
Môi hắn từ từ dời xuống hai trái anh đào đang phơi bày ở trước ngực, nhanh chóng khiến núm vú nàng cương cứng nhô lên.
Đầu ngón tay đang đỡ bàn án của nàng đã sớm trắng bệch. Những loại cảm giác này quá xa lạ đối với nàng, chúng khiến cho nàng lúng túng không biết nên xử lý như thế nào.
Lý trí nói cho nàng biết không thể tiếp tục như thế này, nếu không toàn bộ cố gắng trước đây sẽ uổng công vô ích, nhưng thân thể nàng lại đang vô cùng khát vọng, khát vọng nam nhân này có thể không cố kị gì, mạnh mẽ chiếm đoạt nàng làm của riêng.
Chẳng biết từ lúc nào, một ngón tay nữa của hắn tiến thêm vào hoa huyệt của nàng, hơi dùng sức chống đỡ vì hoa huyệt quá chật hẹp.
"Nhị gia, Nhị gia..." hai mắt nàng thất thần, mờ mịt nỉ non, há miệng nhỏ gọi hắn, cũng không biết nàng sẽ định nói cái gì.
Ngay vào lúc này đây, hắn rút ngón tay ra bất ngờ đưa vào trong miệng nàng, nàng theo bản năng lấy lưỡi mềm kẹp lại, hắn khẽ cười nói: "mùi vị của mình có ngon không?"
"Tiểu Thanh Bảo, tốt nhất ngươi đừng tránh ta nữa. Nếu không ngươi cùng với Chương Nhã Trữ, ai cũng không gánh nổi đâu."
"Được rồi, quay về đi."
Dung Thanh Viên nhất thời im lặng. Ngay sau đó nhận ra nam nhân này y quan trang phục vẫn nguyên vẹn đầy đủ, trong mắt càng hiểu rõ mọi chuyện, căn hẳn hắn một chút rung động cũng không có.
Xấu hổ, nhục nhã... còn có mấy phần mất mát mơ hồ, các loại tâm tình phức tạp khiến cho gương mặt vừa mới đỏ thắm của nàng trong chốc lát ngay lập tức lại trắng bệch.
Nàng cắn cắn môi cưới, vội vã chỉnh trang lại y phục và búi tóc, trầm mặc khom người cúi chào một cái rồi ra khỏi thư phòng.
Note:
(1) chị nhà tên là Dung Thanh Viên, anh nhà gọi "tiểu Thanh Bảo" ý là bảo bối của anh, viết rõ ra thì hơi sến nên mình để ngầm cho reader tự hiểu với nhau, anh lạnh lùng kiểu tướng quân nên mình sẽ tả anh kiểu lạnh lùng bá đạo nhất có thể a ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.