Chương 11: Phạt nàng.
Ngôn Hoan
24/01/2017
ĐAU !
Lúc mới vừa nghe được thanh âm của Mai Yên Tuyết, dục vọng trong cơ thể nàng đã bị rút đi, huống chi kích cỡ của hắn lại quá lớn đối với nàng, lượng thủy dịch vừa chảy ra khi nãy căn bản không đủ để bôi trơn. Tiểu huynh đệ của hắn vừa vào, thân thể của nàng đau đớn đến mức như sắp rách ra.
“Cũng chỉ là người ngoài, vậy mà ngươi lại mất tập trung như vậy.” Yến Lân bóp mông căng đầy tròn trịa của nàng, không để cho nàng giãy giụa một chút nào.
Dung Thanh Viên tức giận, đưa tay đẩy mặt hắn ra xa. Có lẽ nàng có thể không biết xấu hổ cùng hắn chơi đùa quá trớn. Nhưng tuyệt đối không có nghĩa là nàng sẽ mang lòng tự tôn của mình cho người khác tùy ý chà đạp vùi dập. Vào thời loạn lạc này, mạng người rẻ mạt như một con kiến, cơ hội sống sót của nàng rất ít. Cho nên cái ranh giới này thực sự rất đáng giá đối với nàng. Nàng sợ một ngày nào đó, ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng chẳng còn. Nếu mà như vậy, Dung Thanh Viên nàng có thể coi là một con người sao?
Đầu ngón tay bị hắn cầm phát run.
Yến Lân nhìn nàng thật chăm chú. Ngay sau đó bất ngờ cẩn thận hôn lên từng đầu ngón tay của nàng, than nhỏ thì thầm: “Nha đầu ngốc, chỉ là người ngoài, sao ta sẽ để cho nàng ta có cơ hội đến gần?”
“Lừa gạt ta!” nàng ủy khuất tố cáo “Lúc trước ngài còn cùng nàng ta trò chuyện đến vui vẻ!”
Yến Lân lắc đầu, làm ra vẻ như rất bất đắc dĩ, ôm lấy nàng trong tư thế hạ thể vẫn quấn quýt dính lấy nhau không rời, đi đến lằn ranh của đình nghỉ mát.
Dung Thanh Viên gấp đến độ sắp khóc, xuyên qua từng tà lụa trắng nhẹ lay động theo gió bao bọc bốn phía của đình nghỉ mát. Nàng đã có thể nhìn thấy Mai Yên Tuyết đang đi trên con đường nhỏ dẫn đến tâm đình hồ.
Sau đó, không biết từ nơi nào Ti Khuyết xông ra, giương kiếm chặn Mai Yên Tuyết lại.
Dung Thanh Viên sửng sốt, trên mặt vẫn còn lưu lại nước mắt vừa mới khóc.
Nàng cúi đầu nhìn tuấn nhan của Yến Lân, lại chỉ nhìn thấy ánh sao sáng ngời nơi đuôi mắt hắn. Những ngôi sao rực rỡ chiếu sáng bầu trời bao phủ toàn bộ thế giới của nàng.
Hắn cười, trong mắt mang theo sự vui mừng thực sự: “Có Gia bảo bọc, từ hôm nay trở đi, nội viện của Yến phủ chính là thiên hạ của ngươi.”
Nàng dĩ nhiên hiểu được ý tứ của hắn. Đó là vị trí trông coi toàn bộ bên trong nội viện của Yến phủ, chức vị này so ra còn cao hơn đại phu nhân. Hoặc là nói, ở phương diện nào đấy, nàng còn quản lý cả các vị phu nhân lớn nhỏ trong phủ.
Nàng cho rằng hắn sẽ chỉ dung túng nàng nhiều hơn một chút, chưa từng nghĩ đến Yến Lân sẽ giao cho nàng vị trí quan trọng như thế, nhưng...
“Ngài tự ý định đoạt như vậy, lão gia và đại công tử chẳng lẽ sẽ không có ý kiến gì sao?”
Tròng mắt Yến Lân híp lại, toàn thân trở nên lạnh lùng sắc bén: “Ba năm sống trong Yến phủ. Thậm chí vẫn không biết phụ trách hậu cần toàn bộ Yến phủ là Gia sao? Nói, ta nên phạt ngươi như thế nào đây?”
Dung Thanh Viên bối rối chớp mắt một cái.
Điểm này nàng hoàn toàn không nhớ tới.
Nàng cư nhiên quên mất! Yến phủ có thể đứng vững vàng trong thời thế loạn lạc, lại còn cường đại nhanh như vậy, một trong những nguyên nhân chính là do sự phân công giữa phụ tử ba người cực kỳ chính xác, tín nhiệm nhau tuyệt đối không có chút nghi ngờ.
Trong ba người, hiện tại Yến Cẩm nắm giữ vị chí gia chủ phụ trách chiến lược, đại công tử Yến Kỳ phụ trách binh mã và đối ngoại cùng bổ nhiệm quan viên, mà Yến Lân quản chính là tài chính cùng hậu cần.
Tất cả phương diện tiền bạc, đều từ Yến Lân một người định đoạt, vật dụng đồ dùng của Yến phủ cũng tính vào trong đó, thực quyền của mấy vị phu nhân chân chính là không có mấy. Hắn quản thúc chính là tất cả mọi người, thậm chí hắn còn có thể tùy ý đuổi đi vài vị di nương.
Suy nghĩ của nàng đột nhiên bị động tác rút ra đút vào của hắn cắt đứt.
Lưỡi dao nóng bỏng, cứng rắn và thô to của hắn chậm rãi rút ra, rồi lại nặng nề đụng vào, ma sát lên vách nội bích non mềm nhăn nheo hướng hoa tâm đánh thẳng.
Dường như rầu rĩ buồn phiền nơi đáy lòng đã được hóa giải, Dung Thanh Viên liền có chút không chịu nổi được kích thích như vậy, dựa lưng vào cột đình hé miệng thở dốc. Hai chân quấn quanh ngang hông hắn thật chặt, hai tay chống lên bả vai rắn chắc của Yến Lân, đầu ngón tay trắng bệch hung hăng bấm vào da thịt hắn tựa như sẽ làm dịu bớt cơn đau phía dưới.
Điểm chống đỡ toàn thân chỉ có côn thịt thô to như trường thiết đang sáp vào rút ra ở tiểu huyệt kia.
Vẫn là đau quá, nhưng dường như đau đớn còn xen lẫn những cảm giác lạ lùng khác.
Cây gậy thịt ở trong người bất ngờ xông ngang đánh thẳng vô tình đã ma sát vào điểm nào đó, cảm giác tê rần ê ẩm dọc theo xương sống chạy thẳng lên não, cho đến khi trong đầu Dung Thanh Viên đột nhiên nổ tung.
Trong thoáng chốc, nàng như nhìn thấy ánh sao tràn ra từ mắt hắn, giống như pháo hoa, vô cùng sáng lạng.
Mật hoa trong cơ thể trong nháy mắt như lũ tràn bờ chảy ra, tiểu huyệt không khống chế được co rút lại, đem tiểu huynh đệ của hắn thắt chặt.
Yến Lân gầm lên một tiếng, hai tay hắn nắm lấy mông của nàng vừa nhu lại vừa bóp, động tác đột ngột hút vào của nàng khiến hắn bộc phát thô lỗ, làm cho Dung Thanh Viên cảm giác tiếp theo Yến Lân sẽ đâm xuyên hỏng bụng nàng mất.
Nàng buông hai tay ra, đổi thành vòng ôm quanh cổ hắn, chuyện này thật kích thích. Dung Thanh Viên nghĩ, mới thừa hoan lần thứ hai, sao cơ thể nàng có thể nhạy cảm như vậy?
Dung Thanh Viên nằm gục trên vai Yến Lân, đầu vùi sâu vào hốc xương quai xanh của hắn làm ổ, thanh âm mềm mại nức nở năn nỉ: “Nhị gia, đừng, đừng mà... Đêm... Ban đêm sẽ cho ngài...”
“Tiểu Thanh Bảo chẳng lẽ đã quên, Gia là đang phạt ngươi.” Hắn gằn từng chữ, âm giọng khàn khàn nơi cổ họng.
Nàng bị ép đến mức phát khóc. Ngoài việc dùng tiểu huyệt thắt chặt tiểu huynh đệ của hắn lại, nàng không biết mình phải làm cái gì.
Yến Lân không khỏi hít một hơi, tuấn nhan lộ vẻ căng thẳng: “cắn ta chặt như vậy, có phải là rất thích bị Gia sáp vào có đúng không?”
Vừa nói, hắn vừa rút dục vọng căng đau của mình ra ngoài, kéo hai bên bắp đùi của nàng vuốt để chúng duỗi thẳng ra. Đến khi hai chân nàng chạm mặt đất liền lật người nàng lại, để cho lưng nàng đối diện với mặt hắn.
Tay trái của hắn nắm lấy cổ tay của nàng rồi đè chúng lên cột đình, tay phải thì vén y phục rối loạn phía bên dưới của nàng lên, sờ vào tiểu huyệt non mềm ướt đẫm đang không ngừng run rẩy co rút.
“Tiểu Thanh Bảo, sợ là Gia sẽ phải nuốt lời rồi.”
Giọng nàng đứt quãng: “cái... cái gì?”
Tay phải Yến Lân dò vào từ chỗ y phục đã được dọn dẹp, xuyên qua nội y hướng lên phía trên, cho đến khi cảm nhận được miên nhuyễn trập trùng nơi đầu ngón tay hắn lại tùy ý xoa bóp.
“Đừng, đợi đã, như thế này sao ta có thể trở về đây...” Nàng khóc ròng ủy khuất nói.
Hắn đột nhiên đến gần, cả người cơ hồ là đè lên lưng nàng, tiếng cười nhẹ ở đỉnh đầu dán vào bên tai nàng thì thầm: “Gia không bỏ được để cho ngươi đi về.”
Yến Lân buông lỏng bàn tay đang đè lên đặt trên cổ tay của nàng, ngược lại đem vạt áo của nàng cởi ra, cởi đến khi chỉ còn lại một cái yếm màu hồng dính trên da thịt trắng nõn mịn như tơ của nàng.
Môi hắn mơn trớn dọc theo tai của nàng hướng đến bên dưới. Yến Lân lưu lại từng cái ấn ký từ cổ đến vai của Dung Thanh Viên.
Hắn hôn qua đầu vai mượt mà của nàng, còn dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn, hai luồng mềm mại đẫy đà no đủ ở ngực kia, bị hắn nặn bóp thành các loại hình dạng thác loạn mà kích thích.
Đột nhiên Yến Lân có chút nhớ nhung đến mùi vị trên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Hắn một tay nắm cằm của nàng, nhanh chóng xoay đầu của nàng lại, cúi đầu mạnh mẽ xâm chiếm, đem đôi môi anh đào sưng đỏ sinh hương của nàng day cắn nuốt vào trong miệng, cũng không quên lấy cái cằm mềm mại ấm áp của nàng, đem tất cả chúng cắn mút không tha.
Thân dưới rút ra sáp vào, cái nặng cái nhẹ, dường như vẫn luôn cảm thấy không đủ để hủy hoại nàng.
Lúc mới vừa nghe được thanh âm của Mai Yên Tuyết, dục vọng trong cơ thể nàng đã bị rút đi, huống chi kích cỡ của hắn lại quá lớn đối với nàng, lượng thủy dịch vừa chảy ra khi nãy căn bản không đủ để bôi trơn. Tiểu huynh đệ của hắn vừa vào, thân thể của nàng đau đớn đến mức như sắp rách ra.
“Cũng chỉ là người ngoài, vậy mà ngươi lại mất tập trung như vậy.” Yến Lân bóp mông căng đầy tròn trịa của nàng, không để cho nàng giãy giụa một chút nào.
Dung Thanh Viên tức giận, đưa tay đẩy mặt hắn ra xa. Có lẽ nàng có thể không biết xấu hổ cùng hắn chơi đùa quá trớn. Nhưng tuyệt đối không có nghĩa là nàng sẽ mang lòng tự tôn của mình cho người khác tùy ý chà đạp vùi dập. Vào thời loạn lạc này, mạng người rẻ mạt như một con kiến, cơ hội sống sót của nàng rất ít. Cho nên cái ranh giới này thực sự rất đáng giá đối với nàng. Nàng sợ một ngày nào đó, ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng chẳng còn. Nếu mà như vậy, Dung Thanh Viên nàng có thể coi là một con người sao?
Đầu ngón tay bị hắn cầm phát run.
Yến Lân nhìn nàng thật chăm chú. Ngay sau đó bất ngờ cẩn thận hôn lên từng đầu ngón tay của nàng, than nhỏ thì thầm: “Nha đầu ngốc, chỉ là người ngoài, sao ta sẽ để cho nàng ta có cơ hội đến gần?”
“Lừa gạt ta!” nàng ủy khuất tố cáo “Lúc trước ngài còn cùng nàng ta trò chuyện đến vui vẻ!”
Yến Lân lắc đầu, làm ra vẻ như rất bất đắc dĩ, ôm lấy nàng trong tư thế hạ thể vẫn quấn quýt dính lấy nhau không rời, đi đến lằn ranh của đình nghỉ mát.
Dung Thanh Viên gấp đến độ sắp khóc, xuyên qua từng tà lụa trắng nhẹ lay động theo gió bao bọc bốn phía của đình nghỉ mát. Nàng đã có thể nhìn thấy Mai Yên Tuyết đang đi trên con đường nhỏ dẫn đến tâm đình hồ.
Sau đó, không biết từ nơi nào Ti Khuyết xông ra, giương kiếm chặn Mai Yên Tuyết lại.
Dung Thanh Viên sửng sốt, trên mặt vẫn còn lưu lại nước mắt vừa mới khóc.
Nàng cúi đầu nhìn tuấn nhan của Yến Lân, lại chỉ nhìn thấy ánh sao sáng ngời nơi đuôi mắt hắn. Những ngôi sao rực rỡ chiếu sáng bầu trời bao phủ toàn bộ thế giới của nàng.
Hắn cười, trong mắt mang theo sự vui mừng thực sự: “Có Gia bảo bọc, từ hôm nay trở đi, nội viện của Yến phủ chính là thiên hạ của ngươi.”
Nàng dĩ nhiên hiểu được ý tứ của hắn. Đó là vị trí trông coi toàn bộ bên trong nội viện của Yến phủ, chức vị này so ra còn cao hơn đại phu nhân. Hoặc là nói, ở phương diện nào đấy, nàng còn quản lý cả các vị phu nhân lớn nhỏ trong phủ.
Nàng cho rằng hắn sẽ chỉ dung túng nàng nhiều hơn một chút, chưa từng nghĩ đến Yến Lân sẽ giao cho nàng vị trí quan trọng như thế, nhưng...
“Ngài tự ý định đoạt như vậy, lão gia và đại công tử chẳng lẽ sẽ không có ý kiến gì sao?”
Tròng mắt Yến Lân híp lại, toàn thân trở nên lạnh lùng sắc bén: “Ba năm sống trong Yến phủ. Thậm chí vẫn không biết phụ trách hậu cần toàn bộ Yến phủ là Gia sao? Nói, ta nên phạt ngươi như thế nào đây?”
Dung Thanh Viên bối rối chớp mắt một cái.
Điểm này nàng hoàn toàn không nhớ tới.
Nàng cư nhiên quên mất! Yến phủ có thể đứng vững vàng trong thời thế loạn lạc, lại còn cường đại nhanh như vậy, một trong những nguyên nhân chính là do sự phân công giữa phụ tử ba người cực kỳ chính xác, tín nhiệm nhau tuyệt đối không có chút nghi ngờ.
Trong ba người, hiện tại Yến Cẩm nắm giữ vị chí gia chủ phụ trách chiến lược, đại công tử Yến Kỳ phụ trách binh mã và đối ngoại cùng bổ nhiệm quan viên, mà Yến Lân quản chính là tài chính cùng hậu cần.
Tất cả phương diện tiền bạc, đều từ Yến Lân một người định đoạt, vật dụng đồ dùng của Yến phủ cũng tính vào trong đó, thực quyền của mấy vị phu nhân chân chính là không có mấy. Hắn quản thúc chính là tất cả mọi người, thậm chí hắn còn có thể tùy ý đuổi đi vài vị di nương.
Suy nghĩ của nàng đột nhiên bị động tác rút ra đút vào của hắn cắt đứt.
Lưỡi dao nóng bỏng, cứng rắn và thô to của hắn chậm rãi rút ra, rồi lại nặng nề đụng vào, ma sát lên vách nội bích non mềm nhăn nheo hướng hoa tâm đánh thẳng.
Dường như rầu rĩ buồn phiền nơi đáy lòng đã được hóa giải, Dung Thanh Viên liền có chút không chịu nổi được kích thích như vậy, dựa lưng vào cột đình hé miệng thở dốc. Hai chân quấn quanh ngang hông hắn thật chặt, hai tay chống lên bả vai rắn chắc của Yến Lân, đầu ngón tay trắng bệch hung hăng bấm vào da thịt hắn tựa như sẽ làm dịu bớt cơn đau phía dưới.
Điểm chống đỡ toàn thân chỉ có côn thịt thô to như trường thiết đang sáp vào rút ra ở tiểu huyệt kia.
Vẫn là đau quá, nhưng dường như đau đớn còn xen lẫn những cảm giác lạ lùng khác.
Cây gậy thịt ở trong người bất ngờ xông ngang đánh thẳng vô tình đã ma sát vào điểm nào đó, cảm giác tê rần ê ẩm dọc theo xương sống chạy thẳng lên não, cho đến khi trong đầu Dung Thanh Viên đột nhiên nổ tung.
Trong thoáng chốc, nàng như nhìn thấy ánh sao tràn ra từ mắt hắn, giống như pháo hoa, vô cùng sáng lạng.
Mật hoa trong cơ thể trong nháy mắt như lũ tràn bờ chảy ra, tiểu huyệt không khống chế được co rút lại, đem tiểu huynh đệ của hắn thắt chặt.
Yến Lân gầm lên một tiếng, hai tay hắn nắm lấy mông của nàng vừa nhu lại vừa bóp, động tác đột ngột hút vào của nàng khiến hắn bộc phát thô lỗ, làm cho Dung Thanh Viên cảm giác tiếp theo Yến Lân sẽ đâm xuyên hỏng bụng nàng mất.
Nàng buông hai tay ra, đổi thành vòng ôm quanh cổ hắn, chuyện này thật kích thích. Dung Thanh Viên nghĩ, mới thừa hoan lần thứ hai, sao cơ thể nàng có thể nhạy cảm như vậy?
Dung Thanh Viên nằm gục trên vai Yến Lân, đầu vùi sâu vào hốc xương quai xanh của hắn làm ổ, thanh âm mềm mại nức nở năn nỉ: “Nhị gia, đừng, đừng mà... Đêm... Ban đêm sẽ cho ngài...”
“Tiểu Thanh Bảo chẳng lẽ đã quên, Gia là đang phạt ngươi.” Hắn gằn từng chữ, âm giọng khàn khàn nơi cổ họng.
Nàng bị ép đến mức phát khóc. Ngoài việc dùng tiểu huyệt thắt chặt tiểu huynh đệ của hắn lại, nàng không biết mình phải làm cái gì.
Yến Lân không khỏi hít một hơi, tuấn nhan lộ vẻ căng thẳng: “cắn ta chặt như vậy, có phải là rất thích bị Gia sáp vào có đúng không?”
Vừa nói, hắn vừa rút dục vọng căng đau của mình ra ngoài, kéo hai bên bắp đùi của nàng vuốt để chúng duỗi thẳng ra. Đến khi hai chân nàng chạm mặt đất liền lật người nàng lại, để cho lưng nàng đối diện với mặt hắn.
Tay trái của hắn nắm lấy cổ tay của nàng rồi đè chúng lên cột đình, tay phải thì vén y phục rối loạn phía bên dưới của nàng lên, sờ vào tiểu huyệt non mềm ướt đẫm đang không ngừng run rẩy co rút.
“Tiểu Thanh Bảo, sợ là Gia sẽ phải nuốt lời rồi.”
Giọng nàng đứt quãng: “cái... cái gì?”
Tay phải Yến Lân dò vào từ chỗ y phục đã được dọn dẹp, xuyên qua nội y hướng lên phía trên, cho đến khi cảm nhận được miên nhuyễn trập trùng nơi đầu ngón tay hắn lại tùy ý xoa bóp.
“Đừng, đợi đã, như thế này sao ta có thể trở về đây...” Nàng khóc ròng ủy khuất nói.
Hắn đột nhiên đến gần, cả người cơ hồ là đè lên lưng nàng, tiếng cười nhẹ ở đỉnh đầu dán vào bên tai nàng thì thầm: “Gia không bỏ được để cho ngươi đi về.”
Yến Lân buông lỏng bàn tay đang đè lên đặt trên cổ tay của nàng, ngược lại đem vạt áo của nàng cởi ra, cởi đến khi chỉ còn lại một cái yếm màu hồng dính trên da thịt trắng nõn mịn như tơ của nàng.
Môi hắn mơn trớn dọc theo tai của nàng hướng đến bên dưới. Yến Lân lưu lại từng cái ấn ký từ cổ đến vai của Dung Thanh Viên.
Hắn hôn qua đầu vai mượt mà của nàng, còn dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn, hai luồng mềm mại đẫy đà no đủ ở ngực kia, bị hắn nặn bóp thành các loại hình dạng thác loạn mà kích thích.
Đột nhiên Yến Lân có chút nhớ nhung đến mùi vị trên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Hắn một tay nắm cằm của nàng, nhanh chóng xoay đầu của nàng lại, cúi đầu mạnh mẽ xâm chiếm, đem đôi môi anh đào sưng đỏ sinh hương của nàng day cắn nuốt vào trong miệng, cũng không quên lấy cái cằm mềm mại ấm áp của nàng, đem tất cả chúng cắn mút không tha.
Thân dưới rút ra sáp vào, cái nặng cái nhẹ, dường như vẫn luôn cảm thấy không đủ để hủy hoại nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.