Chương 23: Thật Chua
Ngôn Hoan
04/03/2017
Dung Thanh Viên vùi đầu vào xử lý công
việc không biết đã bao lâu, bên tai chợt truyền đến một tiếng cười khẽ.
Không đợi cho đến khi nàng ngẩng đầu lên nhìn, hai cánh tay từ phía sau
liền bao vây vòng quanh, ôm chặt lấy nàng, ủng sâu vào trong ngực.
Hơi thở quen thuộc mà dễ ngửi tràn ngập quanh chóp mũi.
Nàng nghiêng đầu khiến cho nụ hôn của hắn rơi trên má, rồi nghe hắn mỉm cười và nói: “Thật chua.”
“Mũi Nhị gia sợ là bị hư rồi, sao ta không ngửi thấy mùi chua nào cả?” Dung Thanh Viên cúi đầu gạt bàn tay đang làm loạn của hắn ra, không muốn cách hắn gần như vậy.
Thật vất vả mới điều chỉnh được tâm tình tốt, nàng cũng không muốn vì hai ba câu nói của hắn liền bị phá hư nữa.
Yến Lân thuận thế buông ra, nhưng trong giây tiếp theo hắn liền bước vài bước vòng qua ghế bế nàng lên: “không sao, một mình Nhị gia ta ngửi thấy là được.”
Vài động tác đơn giản của hắn chỉ trong tích tắc ngắn ngủi nhưng Dung Thanh Viên cũng chẳng ngoan ngoãn thuận theo, nàng cứ thế giãy giụa đòi thoát ra khỏi ngực hắn: “Nhị gia mau thả ta xuống!”
“Còn cử động nữa, ta ở trong nơi này ăn nàng.” Hắn phải giả bộ uy hiếp mới khiến cho nàng an tĩnh lại.
Đợi đến khi cái bàn tròn được bày đủ loại món ăn, Yến Lân cũng không có buông nàng ra, mà hắn trực tiếp đặt nàng ngồi trên đùi chính mình, một tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, một tay cầm đũa ngọc gắp những món nàng thích ăn, đưa tới bên miệng Dung Thanh Viên.
“Tiểu nha đầu nghịch ngợm, vì Mộ Tích Chi kia mà ngay cả ngọ thiện cũng không dùng, thật sự sẽ để cho ta tìm nữ nhân khác sao?”
“Nhị gia muốn tìm ai, cùng Thanh Viên không liên quan.” Mắt nàng mở to lườm hắn, thậm chí thân thể còn cố ý cách xa cánh tay hắn một chút.
Yến Lân bật cười, hắn vui vẻ tiếp tục trêu đùa, giả bộ tiến đến gần ngửi hương thơm ngát trên cơ thể nàng rồi nói: “Ngửi cái mùi chua này xem. Nếu ngày nào đó ta thật sự dính với nữ nhân khác, hẳn là dùng cái chết để phân định rạch ròi quan hệ với ta đi?”
“Nhị gia nói đùa, Thanh Viên sẽ không vì người xung quanh mà tổn thương tới chính mình. Đợi đến khi Nhị gia cưới phu nhân, Thanh Viên tự khắc sẽ hoàn thành trách nhiệm được giao phó, tuyệt đối sẽ không khiến Nhị gia phải thất vọng.”
Nhìn một chút, cổ tay của nàng cũng bị chính nàng bấm đỏ, còn mạnh miệng nói sẽ không làm thương tổn đến chính mình.
Liếc thấy động tác nhỏ trên tay nàng, Yến Lân tiếp tục dai dẳng trêu chọc nàng nói: “Nhưng thân thể này của tiểu Thanh bảo đã bị gia chiếm dụng, toàn thân đã bị gia lưu lại ấn ký cùng mùi vị, vì thế gia nên làm thế nào cho phải đây?”
Nàng cắn chặt môi dưới, hơi nước tràn ngập trong hạnh mâu, bộ dáng nhỏ nhắn vừa quật cường vừa đáng thương, thật là khiến cho hắn không nhịn được mà… tiếp tục giày xéo.
Cảm giác được thân thể nàng run rẩy, Yến Lân tự biết ở trong lòng không thể trêu chọc nàng thêm nữa, hắn liền đặt đũa ngọc xuống, vòng tay bao bọc ôm gọn lấy thân thể của nàng.
“Nếu tiểu Thanh Bảo vẫn chưa đói, chúng ta đi làm những thứ khác.”
Cho đến khi bị vứt xuống lớp chăn đệm dày cộm, êm ái trên tiểu tháp. Dung Thanh Viên mới nhận ra được Yến Lân muốn làm cái gì.
Nàng giận đến mức toàn thân phát run. Buổi sáng còn cùng Mộ Tích Chi kia dây dưa không rõ, bây giờ liền muốn đeo bám khi dễ nàng, sao nàng có thể chấp nhận được?
Lập tức liền lấy chân đạp hắn một cước, nhưng cái chân đó lại bị hắn bắt được nhéo vào trong tay.
Sau đó, tất và tiểu khố đều bị hắn lưu loát cởi đi, sức lực yếu ớt như con mèo con của nàng sao chống lại được hắn.
Hắn lấn người đến gần, đem nàng đặt ở dưới thân, đỉnh dục vọng cứng rắn đang ngạo nghễ vươn cao trước cánh hoa khẽ run rẩy của nàng.
Dung Thanh Viên không khống chế được sắp khóc, hai tay vẫn không quên đẩy Yến Lân ra: “Nhị gia cớ sao phải ép buộc ra?”
Nàng mới vừa nói xong, liền cảm giác được côn thịt cứng rắn nóng bỏng kia tiến vào bên trong hoa huyệt một chút. Nàng không chuẩn bị bất kỳ chút gì, bên trong chật hẹp khô khốc, tiểu huynh đệ của hắn vừa tiến vào khiến nàng đau đớn đến mức sắc mặt tái xanh.
“Thanh bảo không nói mình muốn gì, gia sao có thể cho nàng được?” Hắn nói, một cái tay cách y phục đặt lên bầu ngực của nàng, chậm rãi nắn bóp.
“Vậy Nhị gia buông ta ra.”
Môi Yến Lân khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ: “thật sự muốn ta buông ra? Kể cả khi ta nói cho nàng biết ta và Mộ Tích Chi một tí dính líu dây dưa đều không có, nàng ta có thể làm cũng chỉ có thể là tẩu tử của ta!”
“Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy các người…” Dung Thanh Viên không khỏi ngạc nhiên sửng sốt.
“Nhìn thấy cái gì?” Hắn cúi người dán lại gần hơn, lúc trước cổ áo cũng đã bị một bàn tay dò vào, giờ đây dễ dàng chui vào nắm lấy nhũ phong của nàng xoa nắn. “Ta có đụng nàng ta như vậy sao, hử?”
Hắn ngậm chặt môi dưới của nàng, dùng hàm răng cạy mở cố gắng khai phá cho cái lưỡi linh hoạt tiến vào khoang miệng nàng.
“Muốn biết nàng ta nói với ta cái gì không?” Hắn dán sát gần môi của nàng, giọng nói trầm thấp mang theo đầy cám dỗ.
“Muốn.”
Khó có khi thấy được nàng thẳng thắn thành thật như vậy, tâm tình Yến Lân rất tốt, hắn đặt một nụ hôn lên đôi mắt mê mang sương mù của nàng. Sau đó liền nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ y phục còn sót lại trên người Dung Thanh Viên, đồng thời trầm thấp nói: “Để gia ăn no đã, gia sẽ nói cho nàng biết.”
Y phục rơi vãi lung tung, tay hắn rời khỏi nhũ phong của nàng, nhưng tiểu huynh đệ của hắn thì nhất định không chịu rời khỏi tiểu huyệt chật hẹp, ấm áp mềm mại của nàng, do vậy quần dài chưa cởi hết của hắn vẫn vắt thành đống ở ngang hông.
Thân mật hôn dọc theo mi mắt nàng đi xuống phía dưới, khẽ cắn nhẹ trên chóp mũi xinh xắn một cái, đem tiếng kêu rên của nàng ngăn lại, liếm mút gặm cắn đôi môi mềm mại, hắn yêu thích cái cảm giác răng môi dây dưa với nàng như vậy. Tình ý nồng đậm hận không thể nuốt nàng vào trong bụng, giấu thật kỹ tránh cho nam nhân khác mơ ước đến.
Cái lưỡi thô ráp trượt sâu vào trong miệng nàng, lục soát khám phá một vòng rồi mới chơi đùa quấn quýt với lưỡi nàng, tinh tế trêu chọc nó không ngừng.
Hai cánh tay Dung Thanh Viên ôm lấy cổ hắn, đem mình tiến gần sát lại.
Một tay rảnh rỗi xoa bóp tiêu nhũ trước ngực nàng, thân thể trải qua những ngày được hắn âu yếm yêu chiều, đôi tiểu nhũ trắng như thỏ ngọc chọc người yêu thương rõ ràng đã trướng lớn hơn trước không ít. Hắn đem nàng biến thành tư thế quỳ úp sấp xuống, lúc này đôi tiêu nhũ của Dung Thanh Viên không ngừng đung đưa rơi vào ma trảo của hắn.
Nghĩ tới những thứ này, Yến Lân liền không nhịn được dùng sức, đem da thịt non mềm ấm áp dưới lòng bàn tay nhu đến nóng lên.
Hơi thở quen thuộc mà dễ ngửi tràn ngập quanh chóp mũi.
Nàng nghiêng đầu khiến cho nụ hôn của hắn rơi trên má, rồi nghe hắn mỉm cười và nói: “Thật chua.”
“Mũi Nhị gia sợ là bị hư rồi, sao ta không ngửi thấy mùi chua nào cả?” Dung Thanh Viên cúi đầu gạt bàn tay đang làm loạn của hắn ra, không muốn cách hắn gần như vậy.
Thật vất vả mới điều chỉnh được tâm tình tốt, nàng cũng không muốn vì hai ba câu nói của hắn liền bị phá hư nữa.
Yến Lân thuận thế buông ra, nhưng trong giây tiếp theo hắn liền bước vài bước vòng qua ghế bế nàng lên: “không sao, một mình Nhị gia ta ngửi thấy là được.”
Vài động tác đơn giản của hắn chỉ trong tích tắc ngắn ngủi nhưng Dung Thanh Viên cũng chẳng ngoan ngoãn thuận theo, nàng cứ thế giãy giụa đòi thoát ra khỏi ngực hắn: “Nhị gia mau thả ta xuống!”
“Còn cử động nữa, ta ở trong nơi này ăn nàng.” Hắn phải giả bộ uy hiếp mới khiến cho nàng an tĩnh lại.
Đợi đến khi cái bàn tròn được bày đủ loại món ăn, Yến Lân cũng không có buông nàng ra, mà hắn trực tiếp đặt nàng ngồi trên đùi chính mình, một tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, một tay cầm đũa ngọc gắp những món nàng thích ăn, đưa tới bên miệng Dung Thanh Viên.
“Tiểu nha đầu nghịch ngợm, vì Mộ Tích Chi kia mà ngay cả ngọ thiện cũng không dùng, thật sự sẽ để cho ta tìm nữ nhân khác sao?”
“Nhị gia muốn tìm ai, cùng Thanh Viên không liên quan.” Mắt nàng mở to lườm hắn, thậm chí thân thể còn cố ý cách xa cánh tay hắn một chút.
Yến Lân bật cười, hắn vui vẻ tiếp tục trêu đùa, giả bộ tiến đến gần ngửi hương thơm ngát trên cơ thể nàng rồi nói: “Ngửi cái mùi chua này xem. Nếu ngày nào đó ta thật sự dính với nữ nhân khác, hẳn là dùng cái chết để phân định rạch ròi quan hệ với ta đi?”
“Nhị gia nói đùa, Thanh Viên sẽ không vì người xung quanh mà tổn thương tới chính mình. Đợi đến khi Nhị gia cưới phu nhân, Thanh Viên tự khắc sẽ hoàn thành trách nhiệm được giao phó, tuyệt đối sẽ không khiến Nhị gia phải thất vọng.”
Nhìn một chút, cổ tay của nàng cũng bị chính nàng bấm đỏ, còn mạnh miệng nói sẽ không làm thương tổn đến chính mình.
Liếc thấy động tác nhỏ trên tay nàng, Yến Lân tiếp tục dai dẳng trêu chọc nàng nói: “Nhưng thân thể này của tiểu Thanh bảo đã bị gia chiếm dụng, toàn thân đã bị gia lưu lại ấn ký cùng mùi vị, vì thế gia nên làm thế nào cho phải đây?”
Nàng cắn chặt môi dưới, hơi nước tràn ngập trong hạnh mâu, bộ dáng nhỏ nhắn vừa quật cường vừa đáng thương, thật là khiến cho hắn không nhịn được mà… tiếp tục giày xéo.
Cảm giác được thân thể nàng run rẩy, Yến Lân tự biết ở trong lòng không thể trêu chọc nàng thêm nữa, hắn liền đặt đũa ngọc xuống, vòng tay bao bọc ôm gọn lấy thân thể của nàng.
“Nếu tiểu Thanh Bảo vẫn chưa đói, chúng ta đi làm những thứ khác.”
Cho đến khi bị vứt xuống lớp chăn đệm dày cộm, êm ái trên tiểu tháp. Dung Thanh Viên mới nhận ra được Yến Lân muốn làm cái gì.
Nàng giận đến mức toàn thân phát run. Buổi sáng còn cùng Mộ Tích Chi kia dây dưa không rõ, bây giờ liền muốn đeo bám khi dễ nàng, sao nàng có thể chấp nhận được?
Lập tức liền lấy chân đạp hắn một cước, nhưng cái chân đó lại bị hắn bắt được nhéo vào trong tay.
Sau đó, tất và tiểu khố đều bị hắn lưu loát cởi đi, sức lực yếu ớt như con mèo con của nàng sao chống lại được hắn.
Hắn lấn người đến gần, đem nàng đặt ở dưới thân, đỉnh dục vọng cứng rắn đang ngạo nghễ vươn cao trước cánh hoa khẽ run rẩy của nàng.
Dung Thanh Viên không khống chế được sắp khóc, hai tay vẫn không quên đẩy Yến Lân ra: “Nhị gia cớ sao phải ép buộc ra?”
Nàng mới vừa nói xong, liền cảm giác được côn thịt cứng rắn nóng bỏng kia tiến vào bên trong hoa huyệt một chút. Nàng không chuẩn bị bất kỳ chút gì, bên trong chật hẹp khô khốc, tiểu huynh đệ của hắn vừa tiến vào khiến nàng đau đớn đến mức sắc mặt tái xanh.
“Thanh bảo không nói mình muốn gì, gia sao có thể cho nàng được?” Hắn nói, một cái tay cách y phục đặt lên bầu ngực của nàng, chậm rãi nắn bóp.
“Vậy Nhị gia buông ta ra.”
Môi Yến Lân khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ: “thật sự muốn ta buông ra? Kể cả khi ta nói cho nàng biết ta và Mộ Tích Chi một tí dính líu dây dưa đều không có, nàng ta có thể làm cũng chỉ có thể là tẩu tử của ta!”
“Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy các người…” Dung Thanh Viên không khỏi ngạc nhiên sửng sốt.
“Nhìn thấy cái gì?” Hắn cúi người dán lại gần hơn, lúc trước cổ áo cũng đã bị một bàn tay dò vào, giờ đây dễ dàng chui vào nắm lấy nhũ phong của nàng xoa nắn. “Ta có đụng nàng ta như vậy sao, hử?”
Hắn ngậm chặt môi dưới của nàng, dùng hàm răng cạy mở cố gắng khai phá cho cái lưỡi linh hoạt tiến vào khoang miệng nàng.
“Muốn biết nàng ta nói với ta cái gì không?” Hắn dán sát gần môi của nàng, giọng nói trầm thấp mang theo đầy cám dỗ.
“Muốn.”
Khó có khi thấy được nàng thẳng thắn thành thật như vậy, tâm tình Yến Lân rất tốt, hắn đặt một nụ hôn lên đôi mắt mê mang sương mù của nàng. Sau đó liền nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ y phục còn sót lại trên người Dung Thanh Viên, đồng thời trầm thấp nói: “Để gia ăn no đã, gia sẽ nói cho nàng biết.”
Y phục rơi vãi lung tung, tay hắn rời khỏi nhũ phong của nàng, nhưng tiểu huynh đệ của hắn thì nhất định không chịu rời khỏi tiểu huyệt chật hẹp, ấm áp mềm mại của nàng, do vậy quần dài chưa cởi hết của hắn vẫn vắt thành đống ở ngang hông.
Thân mật hôn dọc theo mi mắt nàng đi xuống phía dưới, khẽ cắn nhẹ trên chóp mũi xinh xắn một cái, đem tiếng kêu rên của nàng ngăn lại, liếm mút gặm cắn đôi môi mềm mại, hắn yêu thích cái cảm giác răng môi dây dưa với nàng như vậy. Tình ý nồng đậm hận không thể nuốt nàng vào trong bụng, giấu thật kỹ tránh cho nam nhân khác mơ ước đến.
Cái lưỡi thô ráp trượt sâu vào trong miệng nàng, lục soát khám phá một vòng rồi mới chơi đùa quấn quýt với lưỡi nàng, tinh tế trêu chọc nó không ngừng.
Hai cánh tay Dung Thanh Viên ôm lấy cổ hắn, đem mình tiến gần sát lại.
Một tay rảnh rỗi xoa bóp tiêu nhũ trước ngực nàng, thân thể trải qua những ngày được hắn âu yếm yêu chiều, đôi tiểu nhũ trắng như thỏ ngọc chọc người yêu thương rõ ràng đã trướng lớn hơn trước không ít. Hắn đem nàng biến thành tư thế quỳ úp sấp xuống, lúc này đôi tiêu nhũ của Dung Thanh Viên không ngừng đung đưa rơi vào ma trảo của hắn.
Nghĩ tới những thứ này, Yến Lân liền không nhịn được dùng sức, đem da thịt non mềm ấm áp dưới lòng bàn tay nhu đến nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.