Sủng Tỳ

Chương 13: Xuất thành

Ngôn Hoan

30/01/2017

Từ sau hôm đó, Mai Yên Tuyết liền không quá đáng ngại. Nàng ta ở lại Yến phủ mấy ngày rồi lập tức chào từ giã rời đi.

Mà cho đến khi trước khi rời đi một ngày, nàng ta mới đi thăm Đại phu nhân.

Dung Thanh Viên cũng không hỏi thăm xem Mai Yên Tuyết đã làm gì trong sân viện của đại phu nhân. Nàng bị Yến Lân đưa ra ngoài Yến phủ cùng hắn.

Lúc hai người rời đi, mặt trời bất quá là mới nhô lên, ngay cả phố phường náo nhiệt tấp nập vốn có cũng chỉ lưa thưa hai ba người qua lại.

“Đại ca đang trên đường trở về phủ, sợ là chúng ta không còn có mấy ngày thanh thản, nhàn hạ nữa.”

Dung Thanh Viên vùi ở trong ngực Yến Lân, lười biếng híp mắt đón ánh nắng mặt trời, nghe thấy lời này cũng vực dậy được mấy phần tinh thần, nàng hỏi: “là vì chuyện của đại phu nhân sao?”

Yến Lân quất roi chỉ huy ngựa, tăng nhanh tốc độ đi tiếp.

Dung Thanh bị sóc nảy đến không chịu được, bắt buộc phải đưa tay ôm chặt lấy hông của hắn, bên tai truyền tới tiếng cười khẽ trầm thấp vui vẻ của hắn: “Nàng chỉ quan tâm đến vị trí của đại phu nhân trong phủ, đã quên họ của nàng ta rồi sao?”

Dung Thanh Viên sửng sốt, ngay sau đó liền đột nhiên nhớ ra.

Nàng thật là ngốc! Nàng mất công phân tích suy ngẫm lâu như vậy, lại quên mất rằng đại phu nhân vốn là người của Mộ phủ ở Lan Châu! Nhưng cứ như vậy, nếu như đại phu nhân mất, chẳng lẽ trong phủ vẫn còn một người của Mộ gia nữa sao?

Không đợi nàng hỏi , Yến Lân thản nhiên mở miệng giải thích nghi hoặc trong lòng nàng: “Đại tẩu còn có một đích muội, so với tiểu phu nhân thì lớn tuổi hơn một chút.”

Từng tia sấm sét trong đầu nàng nổ vang, nhập tâm suy nghĩ khiến nàng càng đau đầu. Chẳng lẽ nàng còn phải đối mặt với đại phu nhân thứ hai? Nếu đúng là như vậy, mọi chuyện thật là hỏng bét.

Dung Thanh Viên xoa xoa đầu, tạm thời không muốn suy nghĩ đến những thứ chuyện phiền toái này. Tóm lại mọi chuyện còn chưa ngã ngũ, không bằng cứ chờ xem tình hình đại phu nhân sẽ như thế nào? Nhỡ may bệnh tình của đại phu nhân còn có thể chuyển biến tốt thì sao?

“Nhị gia, chúng ta đang đi đâu vậy?”



Yến Lân cắn rái tai nàng thì thầm nói nhỏ: “Gia vẫn là nhớ rõ câu nói kia của nàng.”

“Câu nào?” Dung Thanh Viên mờ mịt hỏi ngược lại.

Hắn cũng không hề lên tiếng nữa, chỉ tập trung chạy thẳng một đường ra khỏi cửa thành, đi xuyên qua lòng con sông nông ngoài thành thì đến một mảnh rừng trúc hoang sơ, hắn bắt đầu thả chậm tốc độ.

Một tay nhẹ siết dây cương để cho con ngựa thong thả chạy, tay còn lại… mờ ám dọc theo đường tà áo lần mò vào bên trong, cầm nắm nhũ thịt mềm mại đầy đặn của nàng.

Cho đến lúc này, Dung Thanh Viên mới nhớ tới hắn nói đến câu kia là câu nào, trong thoáng chốc khuôn mặt nàng đỏ bừng.

Nàng khẩn trương đè tay của hắn lại, rồi vội vã la lên: “Nhưng cũng không phải là ở bên ngoài…”

“Đừng lo lắng, chung quanh đây đã lệnh Ti Khuyết sai người dọn dẹp qua.” Yến Lân ngậm rái tai đỏ bừng của nàng vào trong miệng, tinh tế hôn, nhẹ nhàng cắn, bàn tay phối hợp nhu bóp xoa nắn thân thể kiều mị trong lòng, rất nhanh khiến cho nàng mềm nhũn.

Sau đó, nụ hôn của hắn rơi vào đầu vai bên cạnh, xương quai xanh gợi cảm rồi dịch chuyển đến đôi môi anh đào.

Răng lưỡi hắn kết hợp cạy mở khoang miệng nàng, quấn quýt níu lấy cái lưỡi đang chuẩn bị chạy trốn, tiếng nút lưỡi mập mờ khiến cho hô hấp của hai người càng ngày càng bộc phát thô trọng.

Hồi lâu sau, lúc hắn buông nàng ra, bên khóe miệng hai người còn dắt ra một sợi chỉ bạc ánh nước đầy dâm mỹ.

Cứ như là tất cả kiên nhẫn của Yến Lân đã bị tiêu hao hết trong nụ hôn sâu vừa rồi, động tác hắn cởi quần áo của nàng có thể coi là thô bạo, có phần tà áo bị rách, mấy cái khuy bị rơi lung tung trên mặt đất, còn lại chiếc yếm thì bị hắn tiện tay nhét vào sau lưng.

Môi nóng bỏng dọc theo cảnh xuân lộ bên ngoài mơn trớn xuống phía dưới, cho đến lúc không thể cắn lên đầu nhũ quyến rũ bên kia.

Nàng ngâm nga phát ra thanh âm rên rỉ thoải mái mà đè nén, da thịt dưới bàn tay khổng lồ của hắn dần dần nóng lên, hiện ra màu hồng mê người.



Miệng hàm chứa ngậm chặt một đầu nhũ lúc thì hôn nhẹ lúc thì hôn nhẹ lúc thì cắn nuốt mạnh bạo. Tay rảnh rỗi của hắn liền chui vào đáy quần, dò tìm vào chỗ mềm mại nhất của cơ thể nàng.

Hoa dịch dính ướt đầy tay!

Yến Lân cười, hai ngón tay cắm vào khuấy động một phen, sau đó liền rút ra, đem ngón tay dính đầy mật dịch kia nhét vào đôi môi khẽ nhếch của nàng: “Ngọt không?”

Nàng híp đôi mắt đẫm lệ, hai gò má ửng đỏ, bộ dáng vừa khó nhịn lại vừa đáng thương.

Yến Lân không dày vò nàng nữa, hắn thả ra dục vọng đã sớm cứng rắn đến mức căng đau của mình, để ở lối vào của tiểu huyệt mà ma sát.

Hắn nắm hông của nàng để cho huynh đệ của hắn đi thẳng vào trong. Tiểu huyệt nàng vừa chặt vừa hẹp, đi vào tuy có chút khó khăn nhưng lại vừa vặn có thể bao bọc ôm khít lấy hắn, để cho hắn đụng đến chỗ sâu nhất của hoa tâm.

Hắn cúi đầu ngắm nhìn chỗ tư mật của hai người ôm sít lấy nhau, vách nội bích co dãn chứa chấp hắn, côn thịt chống đỡ cực hạn để không bùng nổ ra, màu tím của đường gân côn thịt hòa hợp với màu hồng đỏ tươi ở cửa u huyệt. Thật là… khơi mào dục vọng nam nhân hung hăng yêu thương nàng.

Hít thở thật sâu, hết sức khắc chế dục vọng dong ruổi lúc này, hắn đem nàng nằm dọc theo trên lưng ngựa. Yến Lân lại lần nữa cầm lấy dây cương tăng nhanh tốc độ đi theo con đường cũ.

Con ngựa dưới người như một làn khói phi về phía trước. Chỗ tư mật bên dưới của nàng lúc này vẫn đang ở trong tình trạng bị côn thịt của hắn không ngừng thao lấy. Nhìn dung nhan mỹ lệ lúc này đáng thương cầu xin, búi tóc trên đầu thì tán loạn, đáy lòng Yến Lân chợt phát sinh ra mấy phần vui thích cùng thỏa mãn.

Cũng không biết đã đi tiếp bao lâu, Dung Thanh Viên chỉ cảm thấy thân thể mệt nhoài như sắp tan rã. Lưỡi dao sắc bén thô cứng, nóng bỏng của hắn kia ở trong cơ thể nàng xông ngang, đánh thẳng, lắc lư theo nhịp con ngựa phi nước đại, không có chút quy luật nào cả. Lúc thì một nông, một sâu, lúc thì lại đâm tới mấy cái đến tận tử cung nàng, khiến cho nàng khó mà đè nén được tiếng rên rỉ trong miệng.

“Nhị… Nhị gia… a… ư… ư… quá, quá nhanh… chậm một chút đi mà…”

Đang lúc nàng sắp ngất đi, hắn rốt cuộc siết dây cương ngừng ngựa, rút ra dục vọng vẫn cứng rắn như trường thiết.

Tiểu huynh đệ của hắn rời khỏi hoa kính khiến cho nàng phát ra âm thanh dâm mỹ, nàng xấu hổ đến mức chỉ hận không thể ngất đi.

Yến Lân tung người xuống ngựa, đưa tay ôm lấy Dung Thanh Viên rời khỏi lưng ngựa, sau đó tách hai chân thon dài trắng nõn nàng ra để chúng quấn quanh hông mình, hoa kính ướt át lại bị xâm nhập mạnh bạo một lần nữa. Cách một tầng y phục, hắn vỗ mông nàng thật mạnh, khàn giọng nói: “Hôm nay chúng ta lên núi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Tỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook