Chương 16
Chuế Mộng
17/02/2022
Nhìn thấy Tần Tiêu Phong rơi vào hôn mê, đôi mày liễu nhăn lại, sắc mặt tái nhợt như tuyết, Trần Vân Thụy kìm lòng không được hạ thấp người đặt một nụ hôn nhẹ lên môi đối phương. Từ khi kế nhiệm cha mình tiếp quản vị trí lão đại hắc bang, trở thành thủ lĩnh nắm giữ vạn người, hắn chỉ biết phải đối xử tàn khốc cùng chém giết đẫm máu mới có thể sinh tồn, thương xót kẻ khác là tuyệt đối cấm kị, "Kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu bị loại bỏ." đó là điều mà hắn vẫn luôn theo đuổi, để giữ vững địa vị chính mình, hắn hung ác tuyệt tình, đối phó kẻ địch tuyệt không nương tay, lại càng không lưu lại bên người kẻ gây cho mình nhược điểm để uy hiếp, làm cho đối thủ có cơ hội động thủ. Cho nên hắn chưa từng động lòng với một ai, nữ nhân gì đó cùng lắm chỉ là gia vị của cuộc sống, tùy thời có thể bỏ cũ thay mới. Đối với hắn mà nói, tình yêu chẳng qua là cái cớ phát tiết tình dục, trên thế gian không một ai quan trọng hơn đế nghiệp đang cầm giữ, hắn sẽ không sơ xuất lộ ra nhược điểm để đối thủ nắm được.
Nhưng lúc này đây, hắn ấy vậy lại đối với một thiếu niên song tính sinh ra thương tiếc, thậm chí còn muốn đem thiếu niên vĩnh viễn độc chiếm bên người, làm cho cậu không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay. Trần Vân Thụy đột nhiên tỉnh lại, ý nghĩ nhất thời kia như gáo nước lạnh đổ xuống buộc hắn tỉnh ngộ, không được, thiếu niên này thực sự quá nguy hiểm, một khi hắn sa vào sẽ phải gánh lấy hậu quả không thể lường trước được, không thể giữ lại cậu ta!
Quyết tâm gạt bỏ tâm tình phức tạp sang bên, Trần Vân Thụy nhanh chóng lau rửa chất dịch dính nhớp trên cơ thể mình cùng đối phương, đồng thời ra lệnh cho tên lái xe phía trước "Lập tức hướng xe về nhà Tần Tiêu Phong, đem cậu ta ném trả về." (ơ -_-)
"Ơ...nghĩa là..?"
Giữa không gian mông lung, Tần Tiêu Phong cảm nhận được một trận xóc nảy lay động, cả người như đang nằm trên chiếc thuyền lá nhấp nhô trên con sóng cuộn lúc chìm lúc nổi, đang thời điểm mờ mịt, đột nhiên trên gương mặt truyền đến một cảm giác kì lạ sâu sắc mà vô cùng nhẹ nhàng, tựa như có ai chạm vào gọi cậu.
"Này, còn muốn ngủ đến bao lâu? Dậy đi, tới nhà cậu rồi!". Ý thức mờ nhạt dần nổi lên từ bóng đêm, Tần Tiêu Phong chậm rãi mở mí mắt nặng nề, vừa mở ra đập vào mắt là khuôn mặt nam nhân kia phóng đại lên.
"Á!!!" cậu kinh hãi lùi lại giống như nhìn thấy quỷ, nào ngờ vừa động đậy liền liên lụy đến nơi vừa trải qua giao hợp lần đầu phía dưới, đau đến cuộn tròn người lại, ôi má ơi, đau chết người.
"Tôi kinh dị đến vậy sao?" Trần Vân Thụy ngả ngớn từ trên cao nhìn xuống, mang một loại khí thế khiến kẻ khác run sợ "Xem cậu bị doạ thành như vậy."
"Không, không phải." đối mặt với kẻ nguy hiểm, Tần Tiêu Phong đương nhiên không dám lỗ mãng, trong lòng lại nghĩ "không sợ mới là lạ", ác ma hỏi cậu hắn có làm cậu sợ không có phải là quá thừa thãi rồi sao.
Trần Vân Thụy nghi ngờ nhìn ánh mắt chột dạ của cậu, đối phương lập tức né tránh ánh mắt hắn. "Sao cũng được, tôi cho xe đến nhà cậu rồi, giờ cậu có thể xuống xe đi về."
Tần Tiêu Phong trừng lớn mắt khó tin, cậu có nghe lầm không? Đại ác ma mà cũng có lúc từ bi thả người về nhà? Trời chẳng lẽ sắp đổ hồng vũ? "Anh...anh thả tôi thật chứ?".
"Thế nào, luyến tiếc không muốn đi?" Trần Vân Thụy nhướn mày uy nghiêm, "Vẫn muốn tiếp tục ở lại?".
"Đương nhiên không phải!". Tần Tiêu Phong vội vàng đem cơ thể bủn rủn không chịu nổi cố đứng dậy, bây giờ mới phát hiện quần áo bị cởi sạch khi trước không biết được mặc lại lúc nào, cảm giác dính nhớp đã sớm biến mất, chắc là tên lão đại này giúp cậu thu dọn tàn cuộc đi. "Tôi... ừm... tôi đi đây.", hẹn gặp lại, không, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại, thiếu niên lo lắng kéo lê thân thân mình, muốn nhanh chóng chạy khỏi chỗ này, ở lại lâu thêm một chút nhỡ đâu đại ác ma thay đổi ý thì biết phải làm sao.
"Từ từ" Trần Vân Thụy ném cho cậu một lọ thuốc mỡ, " Cái này chuyên dùng để trị thương chỗ đó, nhớ mà bôi vào, có thể giảm đau."
(Oa chạy kịp phần cũ rồi haha)
Nhưng lúc này đây, hắn ấy vậy lại đối với một thiếu niên song tính sinh ra thương tiếc, thậm chí còn muốn đem thiếu niên vĩnh viễn độc chiếm bên người, làm cho cậu không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay. Trần Vân Thụy đột nhiên tỉnh lại, ý nghĩ nhất thời kia như gáo nước lạnh đổ xuống buộc hắn tỉnh ngộ, không được, thiếu niên này thực sự quá nguy hiểm, một khi hắn sa vào sẽ phải gánh lấy hậu quả không thể lường trước được, không thể giữ lại cậu ta!
Quyết tâm gạt bỏ tâm tình phức tạp sang bên, Trần Vân Thụy nhanh chóng lau rửa chất dịch dính nhớp trên cơ thể mình cùng đối phương, đồng thời ra lệnh cho tên lái xe phía trước "Lập tức hướng xe về nhà Tần Tiêu Phong, đem cậu ta ném trả về." (ơ -_-)
"Ơ...nghĩa là..?"
Giữa không gian mông lung, Tần Tiêu Phong cảm nhận được một trận xóc nảy lay động, cả người như đang nằm trên chiếc thuyền lá nhấp nhô trên con sóng cuộn lúc chìm lúc nổi, đang thời điểm mờ mịt, đột nhiên trên gương mặt truyền đến một cảm giác kì lạ sâu sắc mà vô cùng nhẹ nhàng, tựa như có ai chạm vào gọi cậu.
"Này, còn muốn ngủ đến bao lâu? Dậy đi, tới nhà cậu rồi!". Ý thức mờ nhạt dần nổi lên từ bóng đêm, Tần Tiêu Phong chậm rãi mở mí mắt nặng nề, vừa mở ra đập vào mắt là khuôn mặt nam nhân kia phóng đại lên.
"Á!!!" cậu kinh hãi lùi lại giống như nhìn thấy quỷ, nào ngờ vừa động đậy liền liên lụy đến nơi vừa trải qua giao hợp lần đầu phía dưới, đau đến cuộn tròn người lại, ôi má ơi, đau chết người.
"Tôi kinh dị đến vậy sao?" Trần Vân Thụy ngả ngớn từ trên cao nhìn xuống, mang một loại khí thế khiến kẻ khác run sợ "Xem cậu bị doạ thành như vậy."
"Không, không phải." đối mặt với kẻ nguy hiểm, Tần Tiêu Phong đương nhiên không dám lỗ mãng, trong lòng lại nghĩ "không sợ mới là lạ", ác ma hỏi cậu hắn có làm cậu sợ không có phải là quá thừa thãi rồi sao.
Trần Vân Thụy nghi ngờ nhìn ánh mắt chột dạ của cậu, đối phương lập tức né tránh ánh mắt hắn. "Sao cũng được, tôi cho xe đến nhà cậu rồi, giờ cậu có thể xuống xe đi về."
Tần Tiêu Phong trừng lớn mắt khó tin, cậu có nghe lầm không? Đại ác ma mà cũng có lúc từ bi thả người về nhà? Trời chẳng lẽ sắp đổ hồng vũ? "Anh...anh thả tôi thật chứ?".
"Thế nào, luyến tiếc không muốn đi?" Trần Vân Thụy nhướn mày uy nghiêm, "Vẫn muốn tiếp tục ở lại?".
"Đương nhiên không phải!". Tần Tiêu Phong vội vàng đem cơ thể bủn rủn không chịu nổi cố đứng dậy, bây giờ mới phát hiện quần áo bị cởi sạch khi trước không biết được mặc lại lúc nào, cảm giác dính nhớp đã sớm biến mất, chắc là tên lão đại này giúp cậu thu dọn tàn cuộc đi. "Tôi... ừm... tôi đi đây.", hẹn gặp lại, không, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại, thiếu niên lo lắng kéo lê thân thân mình, muốn nhanh chóng chạy khỏi chỗ này, ở lại lâu thêm một chút nhỡ đâu đại ác ma thay đổi ý thì biết phải làm sao.
"Từ từ" Trần Vân Thụy ném cho cậu một lọ thuốc mỡ, " Cái này chuyên dùng để trị thương chỗ đó, nhớ mà bôi vào, có thể giảm đau."
(Oa chạy kịp phần cũ rồi haha)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.