Chương 4
Chuế Mộng
16/02/2022
"Thằng nhóc thối"- gã cao to không nhịn được nổi trận lôi đình, thay lão đại hắn hả giận - "Đại ca tao ý tốt thấy mày không ai tới đón nên muốn đưa mày về, mày dám không nể mặt anh ấy! Cho mày biết điều thì giờ này chắc đã lên xe cứu thương rồi đấy! Thực sự là quá không biết điều!"
Cố gắng áp chế tâm tình ngột ngạt, Tần Tiêu Phong âm thanh run rẩy nói: "Tôi...không có ý này."
"Hai thằng chúng mày im miệng! Không được vô lễ với cậu ấy!"- nam nhân mặt tối sầm, cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc dạy dỗ hai tên này - " Xem chúng mày dọa cậu ấy hãi đến thế hả!"
"Xin lỗi, đại ca! "
Hắn vừa ra lệnh một tiếng, hai gã lưu manh lập tức câm như hến, không nói thêm nhiều lời.
Nam nhân lần thứ hai xoay người lại đối diện với Tần Tiêu Phong, sắc mặt hắn đã trở nên hòa hoãn, giọng điệu tuy ôn hòa nhưng mang một loại hung hăng khó giải thích: "Thứ cho thủ hạ của tôi thất lễ, bọn họ cũng đâu ác ý, cậu hình như có việc gấp phải chạy về nhà mà, tôi lái xe đưa cậu đi sẽ nhanh hơn. Yên tâm, có tôi đi theo cậu, bọn họ không dám đụng cậu tới một cọng lông măng! "
Đây, chẳng phải trở thành uy hiếp sao? Tần Tiêu Phong nội tâm như thùng nước tự loạn tung tùng phèo, từ chối không được, đồng ý chẳng xong, vạn nhất cậu còn từa chối lần nữa, lão đại này lại thay đổi thái độ, bảo hai người kia đem mình ngay tại chỗ giải quyết làm sao đây? Thế nhưng cậu sợ ngồi lên xe hắn rồi cũng chẳng an toàn là bao.
"Cậu sao vậy?" - thấy sắc mặt thiếu niên lúc trắng lúc xanh, nam nhân tỏ ra như rất quan tâm tiến nhanh tới hỏi han - "Thân thể không thoải mái? Nào, đưa túi để bọn họ sách hộ, tôi cõng cậu lên xe." - Hắn một tay đoạt túi rồi giao cho thủ hạ bên cạnh bảo quản." Không...kkhông cần! Đâu dám phiền anh!". Trơ mắt nhìn túi sách quan trọng bị đoạt lấy, Tiêu Phong ngay cả dũng khí đòi lại đều không có, chỉ cố nở nụ cười tự coi là hiền hòa. Thảm! Nam nhân căn bản không chịu để cậu tự mình rời đi, nếu không ngồi lên xe hắn, hắn sẽ không thả ra.
"Tôi đi cùng anh! Xe anh chỗ nào?"- "Mái hiên ngay phía trước." - ánh mắt nam nhân lóe lên một tia ánh sáng bất thường, kéo tay cậu dắt tới vị trí đỗ xe. Chờ hắn lấy được xe, thiếu niên mới phát hiện chiếc xe này giống với chiếc màu đen thấy ở cổng trường học, Tần Tiêu Phong không khỏi giật mình há hốc miệng, thanh âm không phát ra nổi.
"Nhanh vào đây!" Nam nhân ngồi sẵn trong xe thúc giục.
"Rồi, rồi". Tiêu Phong tâm tình nơm nớp lo sợ lên xe, bên trong không gian rộng rãi, nội thất xa hoa, ghế dựa êm ái, quy mô so cùng xe nhà cậu đều lớn hơn rất nhiều, nhưng cậu nào có tâm tình thưởng thức, riêng việc ngồi bên cạnh lão đại mặc hắc phục này đủ làm cậu như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
"Tôi giúp cậu thắt dây an toàn!". Chủ động thắt đai an toàn cho thiếu niên, nam nhân hững hờ tựa lưng vào ghế, hướng tài xế ra lệnh: "Lái xe! "
Cố gắng áp chế tâm tình ngột ngạt, Tần Tiêu Phong âm thanh run rẩy nói: "Tôi...không có ý này."
"Hai thằng chúng mày im miệng! Không được vô lễ với cậu ấy!"- nam nhân mặt tối sầm, cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc dạy dỗ hai tên này - " Xem chúng mày dọa cậu ấy hãi đến thế hả!"
"Xin lỗi, đại ca! "
Hắn vừa ra lệnh một tiếng, hai gã lưu manh lập tức câm như hến, không nói thêm nhiều lời.
Nam nhân lần thứ hai xoay người lại đối diện với Tần Tiêu Phong, sắc mặt hắn đã trở nên hòa hoãn, giọng điệu tuy ôn hòa nhưng mang một loại hung hăng khó giải thích: "Thứ cho thủ hạ của tôi thất lễ, bọn họ cũng đâu ác ý, cậu hình như có việc gấp phải chạy về nhà mà, tôi lái xe đưa cậu đi sẽ nhanh hơn. Yên tâm, có tôi đi theo cậu, bọn họ không dám đụng cậu tới một cọng lông măng! "
Đây, chẳng phải trở thành uy hiếp sao? Tần Tiêu Phong nội tâm như thùng nước tự loạn tung tùng phèo, từ chối không được, đồng ý chẳng xong, vạn nhất cậu còn từa chối lần nữa, lão đại này lại thay đổi thái độ, bảo hai người kia đem mình ngay tại chỗ giải quyết làm sao đây? Thế nhưng cậu sợ ngồi lên xe hắn rồi cũng chẳng an toàn là bao.
"Cậu sao vậy?" - thấy sắc mặt thiếu niên lúc trắng lúc xanh, nam nhân tỏ ra như rất quan tâm tiến nhanh tới hỏi han - "Thân thể không thoải mái? Nào, đưa túi để bọn họ sách hộ, tôi cõng cậu lên xe." - Hắn một tay đoạt túi rồi giao cho thủ hạ bên cạnh bảo quản." Không...kkhông cần! Đâu dám phiền anh!". Trơ mắt nhìn túi sách quan trọng bị đoạt lấy, Tiêu Phong ngay cả dũng khí đòi lại đều không có, chỉ cố nở nụ cười tự coi là hiền hòa. Thảm! Nam nhân căn bản không chịu để cậu tự mình rời đi, nếu không ngồi lên xe hắn, hắn sẽ không thả ra.
"Tôi đi cùng anh! Xe anh chỗ nào?"- "Mái hiên ngay phía trước." - ánh mắt nam nhân lóe lên một tia ánh sáng bất thường, kéo tay cậu dắt tới vị trí đỗ xe. Chờ hắn lấy được xe, thiếu niên mới phát hiện chiếc xe này giống với chiếc màu đen thấy ở cổng trường học, Tần Tiêu Phong không khỏi giật mình há hốc miệng, thanh âm không phát ra nổi.
"Nhanh vào đây!" Nam nhân ngồi sẵn trong xe thúc giục.
"Rồi, rồi". Tiêu Phong tâm tình nơm nớp lo sợ lên xe, bên trong không gian rộng rãi, nội thất xa hoa, ghế dựa êm ái, quy mô so cùng xe nhà cậu đều lớn hơn rất nhiều, nhưng cậu nào có tâm tình thưởng thức, riêng việc ngồi bên cạnh lão đại mặc hắc phục này đủ làm cậu như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
"Tôi giúp cậu thắt dây an toàn!". Chủ động thắt đai an toàn cho thiếu niên, nam nhân hững hờ tựa lưng vào ghế, hướng tài xế ra lệnh: "Lái xe! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.