Chương 47: PN. Tây Cách (7)
Dê
04/01/2021
Sáng hôm sau Thần Cách được đưa vào phòng mổ tiến hành phẫu thuật, trước lúc đi cậu vẫn một mực nắm lấy bàn tay của người cậu tin tưởng nhất. Thời Tây biết cậu sợ càng siết chặt tay cậu hơn. Hai người ân ân ái ái dịu dàng nắm tay nhau khiến mọi người nhìn sang không hẹn cùng đỏ mặt.
Nằm trên giường đẩy, Thần Cách lo lắng báu lấy tay anh, móng tay đâm vào da thịt tựa hồ chảy máu, có thể thấy cậu sợ hãi đến thế nào. Đến nơi, bác sĩ nói với Thời Tây một tiếng.
" Bây giờ sẽ tiến hành phẫu thuật, người nhà bệnh nhân xin hãy chờ bên ngoài."
Thời Tây nhìn Thần Cách đang cắn chặt môi, tâm tư rối bời vẫn quyết định buông tay ra, bàn tay cậu rơi vào khoảng không, một nhịp đập hụt hẫng nơi tim, cậu bất ngờ ngồi dậy quơ quào lấy tay anh:
" Đừng! Em không muốn chết đâu. Đừng bỏ em. Hức..."
Thần Cách sợ hãi, nhưng không phải nỗi sợ ám ảnh như Hoa Vũ, cậu chỉ đơn giản sợ đau thôi, như đứa con nít sẽ sợ kim tiêm. Thời Tây trong lòng rất muốn mang cậu rời đi, anh không muốn nhìn thấy cậu như vậy. Nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, dịu dàng ôm lấy cậu vỗ vai trấn an:
" Ngoan. Nếu em cứ là như vậy thì lời hứa hôm qua của anh xem như không tính."
Thần Cách nín khóc, vẻ mặt suy tư đắn đo, nếu ai tinh ý sẽ nhìn ra được sự buồn bã thoáng qua trên gương mặt non nớt kia, cậu vẫn mong sẽ được anh mở lời cầu hôn trước, chứ không phải là do cậu yêu cầu rồi thành ra như vậy. Nhiều lúc tủi thân lắm chứ, trong quan hệ này toàn cậu chủ động thôi, cái gì cậu cũng phải tự làm... Mà không sao, Thời Tây chỉ cần yêu cậu là đủ rồi!
" Được, nghe anh."
Thời Tây đỡ cậu nằm xuống, xoa xoa gò má đỏ ửng vì khóc ban nãy, ôn nhu nói: " Sẽ không sao hết. Thần Cách phải sáng mắt thì mới thấy được mặt anh ' lúc đó ' chứ?"
Thần Cách ngây ngốc, cậu cố nghĩ xem lúc đó mà anh nói là lúc nào, đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó, mặt cậu lại đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận, hoàn toàn quên mất vừa nãy mình đang sợ cái gì.
" Anh... Vô sỉ! "
Cánh cửa phòng khép lại, đèn đỏ sáng lên. Thời Tây một mình ngồi tại ghế chờ trước cửa, ánh mắt trầm mặc nhìn xuống sàn nhà, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn xem đèn tắt chưa, anh đang lo lắng. Sao lại không lo được chứ, dù sao phẫu thuật trong mắt mọi người đều là chuyện vô cùng đáng sợ, đối với Thần Cách càng đáng sợ hơn. Dù biết trước sẽ được tiêm thuốc tê nhưng ám ảnh tâm lí đã sinh ra từ trước không dễ dàng mất được.
Các y tá đi ngang nhìn anh ngồi cả buổi không nhúc nhích như vậy thì có hơi lo lắng, sợ anh mệt liền khuyên anh nên nghỉ một chút. Thời Tây nhìn các cô một lát rồi lắc lắc đầu, ánh mắt lại trở về nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nhìn đến nổi muốn đâm thủng nó luôn. Bọn họ thấy vậy cũng không mặt dày nói mãi nữa, lắc đầu rời đi.
Thời gian lại trôi qua, đến chập tối đèn đỏ mới tắt, cánh cửa nặng nề xê dịch, một bác sĩ lớn tuổi bước ra, ông chính là người Thanh Phong tìm được, theo sau còn có ba cô y tá. Thời Tây mắt vẫn luôn dán vào cánh cửa, cửa vừa nhúc nhích là anh đã đứng phắt dậy, nhìn thấy người ra liền kích động đi tới, nắm chặt lấy tay ông:
" Bác sĩ, tình hình thế nào?"
Bác sĩ già tháo mắt kiếng ra, nhìn anh, giọng điệu hơi thấp: " Chúng tôi đã cố gắng hết sức..."
Trong khoẳnh khắc đó anh cảm nhận tim mình như ngừng đập, một tiếng nổ to ầm ầm trong đại não, anh bàng hoàng buông tay bác sĩ ra, cơ thể như mất đi sức sống, đôi chân mềm nhũn tựa hộ đã đứng không vững, ngay lúc anh nghĩ mình sẽ té xuống sàn thì bác sĩ lại nói tiếp.
" ...Và ca phẫu thuật đã thành công! Chúc mừng!"
Thời Tây chuyển từ tâm trạng này sang tâm trạng khác, sau khi nghe rõ lời vừa nói kia, hành động đầu tiên anh làm là siết tay đấm mạnh vào tường, nghiến răng nói:
" Chúc mừng con mẹ ông. Thời điểm nào còn đùa được, nếu tôi không kiềm chế được thì chỗ tay tôi đấm vào không phải là tường nữa mà là mặt ông đó!"
Bác sĩ nhìn thấy tường bị nứt một chút liền sợ hãi lùi về phía sau, nhưng dù gì ông cũng là bác sĩ giỏi nhất nhì, lòng tự tôn không cho phép ông chịu sự xúc phạm của tên nhóc chỉ đáng tuổi con cháu, vội cứng họng cãi lại.
" Tôi nói gì sai? Thì phải cố hết sức mới thành công được chứ?"
Ánh mắt Thời Tây lóe lên tia lửa, liếc sang người lão già thích trêu đùa kia, trước khi một quyền của anh định đấm tới thì lão già nọ đã bị hai cô y tá lôi đi, còn anh thì bị một cô đứng ra can ngăn, anh đã mệt mỏi suốt mấy tiếng rồi, lo lắng bồn chồn đủ cả rồi, còn gặp lão già khốn kiếp kia, lửa giận bốc lên đỉnh điểm, anh ở phía sau chửi to cố ý cho ông ta nghe:
" Tôi nói cho ông nghe. Ông mà còn kiểu cà lơ phất phơ đùa giỡn như hồi nãy thì sớm muộn cũng bị đánh chết thôi!"
Lão già đương nhiên nghe rõ, người nọ còn cố ý nói bằng tiếng Anh cho ông hiểu mà. Trong lòng nuốt không trôi cục tức này, nhưng cũng không dám làm gì, đành cúi mặt bước vội.
Cô ý ta kia can ngăn cậu cũng khổ sở hết sức, cũng phải thôi, một cô gái liễu yếu đào tơ đối với một người thanh niên khỏe mạnh tập võ đã thấy sai sai rồi. Cũng may Thời Tây là người thương hoa tiếc ngọc, không làm cô bị thương, còn cố ý kiềm chế hành vi muốn bạo động của mình lại.
Cô y tá thấy anh bình tĩnh lại thì nhẹ nhõm hẳn, thở phào một hơi. Chỉnh sửa lại bộ váy trắng vừa bị nhăn nheo lại khi nãy, cố nặn ra nụ cười: " Được rồi. Tính tình lão ta như vậy chúng tôi sớm quen rồi. Nhiều người cũng bất mãn lắm, nhưng ngại vai vế của lão, dù gì cũng là bác sĩ giỏi nhất nước này mà. Anh là người đầu tiên phản kháng lại đó. Thôi, tôi dẫn anh vào gặp cậu ấy, chắc anh cũng đã chờ lâu rồi!"
Thời Tây gật đầu, theo cô vào phòng phẫu thuật, mùi thuốc nồng nặc sộc vào mũi khiến anh khẽ nhíu mày. Thần Cách nằm bất động trên giường trắng, đôi mắt được băng lại bằng một dải băng cũng màu trắng nốt, đôi môi nhợt nhạt không huyết sắc. Thời Tây đứng cạnh giường, đôi mắt đen sâu thẫm nhìn chằm chằm vào người đang ngủ nọ, bàn tay chậm chạp nhẹ nhàng chạm vào đôi gò má trắng bạch kia, dường như không tìm thấy độ ấm vốn có, ngón tay anh khẽ run rẩy.
Cô y tá nhận ra nét mặt phức tạp của anh, vội vàng lên tiếng: " Cậu ấy vừa trải qua cuộc phẫu thuật dài. Bây giờ nên chuyển về phòng hồi sức đã. Sẽ từ từ lấy lại huyết sắc thôi, anh đừng lo quá. Lão già kia cà lơ phất phơ vậy chứ tay nghề thật sự không đùa được đâu, hơn nữa ông ấy rất coi trọng bệnh nhân..." Cô ngừng một lát rồi mới nói tiếp. " Nhưng người nhà thì không."
Thời Tây, "..." Ngươì trả tiền cho ông là người nhà hay bệnh nhân? Lão già thúi!
Sau đó anh phụ cô y tá đẩy giường cậu về phòng hồi sức, trên đường đi thỉnh thoảng sẽ có người hỏi thăm tình hình của Thần Cách. Bọn họ là người đã chứng kiến hai người từ hôm qua đến giờ, hai mỹ nam cũng bày tỏ tình cảm với nhau như vậy làm họ rất cảm động, mà bọn họ rất thoáng, bắt chuyện rất tự nhiên. Thời Tây chỉ đơn giản nhìn họ rồi mỉm cười, nụ cười ấy không chói chang như ánh nắng mùa hè, mà là mặt trời tươi sáng sau cơn mưa tối tăm, bọn họ nhìn đến ngây ngốc, sau đó cũng cười rồi bỏ đi, kết quả họ muốn đã nằm trên nụ cười của nam nhân rồi.
Đến phòng hồi sức, Thời Tây dù mệt dù đói cũng một mực ngồi cạnh giường, hai tay bắt lấy bàn tay hơi lạnh của Thần Cách, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt đã miễn cưỡng lấy lại vẻ hồng hào kia. Đến lúc trời tối đen, điện thoại anh chốc reo lên khe khẽ, Thời Tây lắc đầu vài cái ngăn sự buồn ngủ ám anh nãy giờ, lôi điện thoại ra rồi bấm nghe, là Thanh Phong:
" Alô?"
" Alô cái khỉ! Sao đến bây giờ vẫn chưa gọi về cho chúng tôi. Tình hình sao rồi? Em ấy sao rồi?"
Thời Tây chuyển mắt về phía người trên giường, thấy cậu vẫn còn đang ngủ mới yên tâm đi ra ngoài ban công, thần thần bí bí mà giảm âm lượng giọng nói: " Phẫu thuật thành công rồi, nhưng em ấy vẫn chưa tỉnh. Mà... Sau này tôi phải làm sao đối mặt với em ấy đây? Mỗi lần nhìn vào đôi mắt đó tôi lại nhớ đến tên khốn đó!"
Thanh Phong đang mở loa ngoài, Hàn Thiên và Hoa Vũ cũng ngồi kế bên, nghe anh nói vậy cũng lắc đầu ngao ngán: " Tôi cũng đâu ngờ là hắn đâu. Lúc đó nghe tin có đôi mắt tình nguyện và lúc ảnh gửi qua thì chỉ có đôi mắt thôi, tôi mới vui vẻ nói cho mọi người, thậm chí đã thành giao với hắn. Bất quá khi nhìn tấm ảnh cũng đâu ai nhận ra hắn, nên vấn đề của cậu không cần lo. Lại nói, hắn tuy khốn nạn nhưng đôi mắt rất đẹp mà."
" Hừ..." Thời Tây ai oán cúp điện thoại, quay người lại liền thấy người đáng lẽ đang an ổn ngủ từ bao giờ đã ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt ngây ngốc nhìn về phía anh, thật ra cậu không thấy gì đâu, chỉ là theo hướng âm thanh phát ra mà hướng đến mà thôi. Thời Tây chột dạ nhét vội điện thoại vào trong túi, trong một khoảng khoắc anh ngỡ đã bị người nọ nhìn thấu.
Thần Cách thấy xung quanh đột nhiên im lặng thì hơi hoảng, tay vươn về phía anh, nước mắt lại rơi lã chã trên mặt cậu, thấm ướt dải băng trắng: " Thời Tây? Là anh phải không? Cứu em! Em đau quá! Mắt em đau quá... Hức..."
Thời Tây lấy lại bình tĩnh, vội vã chạy đến nắm lấy bàn tay đang trơ trọi trên không trung kia, ôm chặt Thần Cách vào lòng, tay còn lại bấm vội cái nút kế bên đầu giường để gọi bác sĩ. Anh cuốn cả tay chân, cậu cứ khóc càng lúc càng lớn, có vẻ đau lắm.
" Cách, em sao vậy? Khó chịu lắm sao?"
" Hức... Đau lắm! Còn rát nữa... Em chịu hết nổi rồi. Khó chịu lắm."
" Ngoan. Bác sĩ sắp đến rồi, em gắng chịu được không? Thần Cách ngoan, đừng gào nữa, cổ họng sẽ đau. "
Rất nhanh sau bác sĩ già lúc nãy đã chạy vào, trên mặt hoàn toàn không có chút bực bội nào do bị gọi lúc đêm muộn, ông nhìn tình trạng của Thần Cách một chút rồi tiêm cho cậu một liều giảm đau, vừa tiêm vừa giải thích: " Không sao hết. Do mới thay mắt nên cậu không quen với đôi mắt mới này thôi. Đau cũng là chuyện bình thường, cậu ráng chịu đi, đừng khóc sẽ làm rát mắt. Khoảng 1 tuần sau sẽ tháo băng, cậu chú ý đừng cố mở mắt ra!"
Nói xong quăng cho Thời Tây cái nhìn chán ghét, thờ ơ nói vài cậu rồi rời đi ngay: " Cậu hậu hạ cho tốt vào!"
Thời Tây không thèm chấp nhặt với lão, toàn bộ tâm trí đều đặt vào người đang nức nở trong lòng anh. Thuốc đã ngấm, Thần Cách đã bớt đau rồi, cơ thể mệt mỏi dựa toàn bộ sức nặng vào người anh. Thời Tây nâng mặt cậu lên để lau đi đám nước mắt kia, ôn nhu nói: " Còn đau không?"
Thần Cách biết anh lo lắng, bèn nở một nụ cười tươi rói: " Hết rồi."
Thời Tây yêu thích xoa đầu cậu: " Ngoan lắm. Tiểu Cách của anh là giỏi nhất."
Thần Cách nghe được anh gọi mình là Tiểu Cách liền vui sướng không thôi, vội nắm lấy tay anh xoa xoa, đầu vẫn tựa vào lồng ngực anh: " Em ngoan vậy anh nhất định đừng chọn người khác nữa nha?" Ngón tay cậu chọc vào nơi ngực trái của anh: " Trong tim anh chỉ có chỗ cho một mình em thôi, có được không?" Cậu đã làm hết cách rồi đó, nếu vẫn để vụt mất anh thì cậu đập đầu chết cho rồi.
Thời Tây trầm mặc nhìn cậu, không lên tiếng. Thần Cách cho rằng mình đòi hỏi hơi quá liền xoắn xuýt nói lại: " Em... Ý em là... Tim anh cũng có thể chứa người khác ví dụ như Hàn Thiên Thanh Phong nè, nhưng em vẫn là vị trí quan trọng nhất... Thôi bỏ đi, em tham lam quá, anh coi như em chưa nói gì đi..." Thần Cách vẫn như vậy, vẫn luôn tự ti như vậy, đôi lúc tự biến mình thành một kẻ đáng thương đến không thể đáng thương hơn, tự hủy hoại chính bản thân, cả lòng tự tôn cũng đánh mất, chỉ vì người nam nhân trước mặt này.
Thời Tây nhìn cậu nói năng lung tung thậm chí còn hơi run sợ mà chợt đau lòng, anh nhận ra rằng sự tuyệt tình ngày trước của mình đã ám ảnh trái tim yếu ớt của tên ngốc này rồi. Anh cười khổ một tiếng, nâng cằm cậu lên mà dịu dàng hôn xuống, chỉ là cái chạm môi, rồi dời đi ngay sau đó.
" Em không cần phải thận trọng như vậy. Anh là chồng em mà. Sao em lại sợ chồng em? Tiểu Cách, Thời Tây anh yêu em, trong tim từ lâu đã chỉ có mình em. Đòi hỏi của em không quá đáng, mà là quá ít. Em muốn gì anh đều cho em hết. Chịu không? Anh thích Tiểu Cách vui vẻ ngày trước, không kiên dè bám lấy anh mà đòi hỏi, nháo đến khi anh chịu mới thôi. Khi bên anh, em hãy là chính bản thân em. Ngoan! Không được suy nghĩ tiêu cực."
Thần Cách lại thấy cay cay sóng mũi, nước mắt một lần nữa trào ra, nơi hốc mắt truyền đến cơn đau rát ban nãy, nhưng đã bị hạnh phúc trong tim đánh bại rồi, cậu dán môi mình lên môi anh, vụn về cạy hàm răng trắng kia ra, vụn về luồn lưỡi vô câu dẫn. Thời Tây buồn cười gần chết, đầu lưỡi vươn ra quấn lấy đồng loại, tiếng mút mát vang khắp phòng.
Tối đó họ ôm nhau an ổn ngủ, sáng dậy Thời Tây liền đi mua đồ ăn cho cả hai, dùng khăn ướt lau người giúp cậu, thỉnh thoảng Thời Tây lại chê tóc cậu hôi, Thần Cách thẹn quá hóa giận, túm gối ném anh, hai người cười giỡn ném đồ lung tung, hại bác sĩ già đi ngang nhìn mà đau lòng không thôi, họ có bồi thường không ta?
Một tuần trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày tháo băng rồi. Bác sĩ già đã chờ sẵn trước cửa từ sớm, Thời Tây thấy ông mà nhịn cười không được, xem cái mặt tối sầm kia có vẻ rất nóng lòng đuổi họ đi rồi. Quá trình tháo băng cũng đơn giản, băng vừa được tháo xuống, Thần Cách đã thấy mặt mình hơi trống trải. Sau khi nghe bác sĩ kêu " Mở mắt ra xem." Cậu liền từ từ chậm rãi nhấc mi lên. Vừa hé được một chút liền bị ánh sáng chói chang đánh vào khiến cậu đau nhói phải nhắm mắt lại. Lại bắt đầu mở lần hai, lần này thuận lợi hơn lần trước, cậu chớp mắt liên tục, khung cảnh trắng xóa dần hiện rõ ra, cuối cùng cũng mở ra hết. Cậu kích động nhắm mắt lại, lại mở ra, dụi mắt, rồi lại chớp mắt, nụ cười không kiềm nén được đã kéo ra đến mang tai, cậu nhìn sang Thời Tây la lên:
" Em thấy được rồi!"
Sau đó cậu thấy gương mặt đẹp trai của anh khẽ nở nụ cười, gật đầu nói một chữ " ừ ". Thần Cách mở to mắt, bàn tay run rẩy chạm vào khuôn mặt anh, chạm vào da thịt hơi lạnh vì gió đông kia, nước mắt lại chảy ra. Đây là ngươì cậu yêu, người cậu yêu bằng cả sinh mạng, đang đứng trước mặt cậu, bằng da bằng thịt. Cậu có thể thấy anh rồi, tóc đã dài ra một chút, gương mặt vẫn như lần cuối cậu gặp anh, vẫn đẹp như vậy. " Tốt quá, cuối cùng cũng được thấy anh thật sự, chứ không phải qua những giấc mơ."
Bác sĩ đứng nhìn màn xúc động chảy nước mắt này quả nhiên không chịu nổi, dặn dò vài cậu liền đi ra: " Cậu tốt nhất đừng khóc nữa, sẽ hại đến mắt. Ở lại đây theo dõi một tuần rồi có thể xuất viện."
Thần Cách vẫn còn đang kích động, vội vã cầm lấy gương xem, Thời Tây thấy vậy toan ngăn cản nhưng nghĩ lại làm vậy sẽ khiến em ấy sinh nghi liền dừng lại. Thần Cách ngắm mình thật lâu, dường như nhận ra gì đó, nụ cười trên mặt chợt tắt, hoang mang nhìn Thời Tây: " Anh có cảm thấy đôi mắt này hơi quen không? Là ai hiến mắt?"
Thời Tây chột dạ nhưng vẫn lấy hết bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ nhàng đáp: " Không quen. Mắt nào cũng giống nhau mà. Người đó giấu tên, anh cũng chưa từng thấy mặt nên không biết."
Thần Cách bán tính bán nghi lại nhìn gương, sau đó lại nở nụ cười như cũ nhìn anh: " Anh thấy nó hợp với em không?"
Thời Tây thở một tiếng nhẹ nhõm, xoa xoa đầu cậu: " Được rồi. Thần Cách đẹp nhất."
" Hì hì."
Một tuần nữa lại trôi qua, đôi mắt quả thực rất hợp với cậu, không hề có vấn đề gì phát sinh, cả hai cùng rời khỏi bệnh viện. Trên tầng cao nhất, bác sĩ già thông qua lớp kính nhìn hai người họ nắm tay nhau rời đi mà như tù binh được giải phóng, thậm chí còn bật nhạc to đùng một mình nhảy trong phòng.
Thần Cách đột nhiên hắt xì vài cái, dường như có ai đang rủa hắn thì phải.
Thời Tây ném cho bệnh viện một cái nhìn âm u, sau này có ai bệnh đều đưa vào đây hết mới được!!!
Nếu để lão già kia nghe được sợ là chuyển công tác luôn á!!!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\#Dê
❤ đê!!! Cmt đê!! Đừg lặng lẽ đi như thế.
Nằm trên giường đẩy, Thần Cách lo lắng báu lấy tay anh, móng tay đâm vào da thịt tựa hồ chảy máu, có thể thấy cậu sợ hãi đến thế nào. Đến nơi, bác sĩ nói với Thời Tây một tiếng.
" Bây giờ sẽ tiến hành phẫu thuật, người nhà bệnh nhân xin hãy chờ bên ngoài."
Thời Tây nhìn Thần Cách đang cắn chặt môi, tâm tư rối bời vẫn quyết định buông tay ra, bàn tay cậu rơi vào khoảng không, một nhịp đập hụt hẫng nơi tim, cậu bất ngờ ngồi dậy quơ quào lấy tay anh:
" Đừng! Em không muốn chết đâu. Đừng bỏ em. Hức..."
Thần Cách sợ hãi, nhưng không phải nỗi sợ ám ảnh như Hoa Vũ, cậu chỉ đơn giản sợ đau thôi, như đứa con nít sẽ sợ kim tiêm. Thời Tây trong lòng rất muốn mang cậu rời đi, anh không muốn nhìn thấy cậu như vậy. Nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, dịu dàng ôm lấy cậu vỗ vai trấn an:
" Ngoan. Nếu em cứ là như vậy thì lời hứa hôm qua của anh xem như không tính."
Thần Cách nín khóc, vẻ mặt suy tư đắn đo, nếu ai tinh ý sẽ nhìn ra được sự buồn bã thoáng qua trên gương mặt non nớt kia, cậu vẫn mong sẽ được anh mở lời cầu hôn trước, chứ không phải là do cậu yêu cầu rồi thành ra như vậy. Nhiều lúc tủi thân lắm chứ, trong quan hệ này toàn cậu chủ động thôi, cái gì cậu cũng phải tự làm... Mà không sao, Thời Tây chỉ cần yêu cậu là đủ rồi!
" Được, nghe anh."
Thời Tây đỡ cậu nằm xuống, xoa xoa gò má đỏ ửng vì khóc ban nãy, ôn nhu nói: " Sẽ không sao hết. Thần Cách phải sáng mắt thì mới thấy được mặt anh ' lúc đó ' chứ?"
Thần Cách ngây ngốc, cậu cố nghĩ xem lúc đó mà anh nói là lúc nào, đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó, mặt cậu lại đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận, hoàn toàn quên mất vừa nãy mình đang sợ cái gì.
" Anh... Vô sỉ! "
Cánh cửa phòng khép lại, đèn đỏ sáng lên. Thời Tây một mình ngồi tại ghế chờ trước cửa, ánh mắt trầm mặc nhìn xuống sàn nhà, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn xem đèn tắt chưa, anh đang lo lắng. Sao lại không lo được chứ, dù sao phẫu thuật trong mắt mọi người đều là chuyện vô cùng đáng sợ, đối với Thần Cách càng đáng sợ hơn. Dù biết trước sẽ được tiêm thuốc tê nhưng ám ảnh tâm lí đã sinh ra từ trước không dễ dàng mất được.
Các y tá đi ngang nhìn anh ngồi cả buổi không nhúc nhích như vậy thì có hơi lo lắng, sợ anh mệt liền khuyên anh nên nghỉ một chút. Thời Tây nhìn các cô một lát rồi lắc lắc đầu, ánh mắt lại trở về nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nhìn đến nổi muốn đâm thủng nó luôn. Bọn họ thấy vậy cũng không mặt dày nói mãi nữa, lắc đầu rời đi.
Thời gian lại trôi qua, đến chập tối đèn đỏ mới tắt, cánh cửa nặng nề xê dịch, một bác sĩ lớn tuổi bước ra, ông chính là người Thanh Phong tìm được, theo sau còn có ba cô y tá. Thời Tây mắt vẫn luôn dán vào cánh cửa, cửa vừa nhúc nhích là anh đã đứng phắt dậy, nhìn thấy người ra liền kích động đi tới, nắm chặt lấy tay ông:
" Bác sĩ, tình hình thế nào?"
Bác sĩ già tháo mắt kiếng ra, nhìn anh, giọng điệu hơi thấp: " Chúng tôi đã cố gắng hết sức..."
Trong khoẳnh khắc đó anh cảm nhận tim mình như ngừng đập, một tiếng nổ to ầm ầm trong đại não, anh bàng hoàng buông tay bác sĩ ra, cơ thể như mất đi sức sống, đôi chân mềm nhũn tựa hộ đã đứng không vững, ngay lúc anh nghĩ mình sẽ té xuống sàn thì bác sĩ lại nói tiếp.
" ...Và ca phẫu thuật đã thành công! Chúc mừng!"
Thời Tây chuyển từ tâm trạng này sang tâm trạng khác, sau khi nghe rõ lời vừa nói kia, hành động đầu tiên anh làm là siết tay đấm mạnh vào tường, nghiến răng nói:
" Chúc mừng con mẹ ông. Thời điểm nào còn đùa được, nếu tôi không kiềm chế được thì chỗ tay tôi đấm vào không phải là tường nữa mà là mặt ông đó!"
Bác sĩ nhìn thấy tường bị nứt một chút liền sợ hãi lùi về phía sau, nhưng dù gì ông cũng là bác sĩ giỏi nhất nhì, lòng tự tôn không cho phép ông chịu sự xúc phạm của tên nhóc chỉ đáng tuổi con cháu, vội cứng họng cãi lại.
" Tôi nói gì sai? Thì phải cố hết sức mới thành công được chứ?"
Ánh mắt Thời Tây lóe lên tia lửa, liếc sang người lão già thích trêu đùa kia, trước khi một quyền của anh định đấm tới thì lão già nọ đã bị hai cô y tá lôi đi, còn anh thì bị một cô đứng ra can ngăn, anh đã mệt mỏi suốt mấy tiếng rồi, lo lắng bồn chồn đủ cả rồi, còn gặp lão già khốn kiếp kia, lửa giận bốc lên đỉnh điểm, anh ở phía sau chửi to cố ý cho ông ta nghe:
" Tôi nói cho ông nghe. Ông mà còn kiểu cà lơ phất phơ đùa giỡn như hồi nãy thì sớm muộn cũng bị đánh chết thôi!"
Lão già đương nhiên nghe rõ, người nọ còn cố ý nói bằng tiếng Anh cho ông hiểu mà. Trong lòng nuốt không trôi cục tức này, nhưng cũng không dám làm gì, đành cúi mặt bước vội.
Cô ý ta kia can ngăn cậu cũng khổ sở hết sức, cũng phải thôi, một cô gái liễu yếu đào tơ đối với một người thanh niên khỏe mạnh tập võ đã thấy sai sai rồi. Cũng may Thời Tây là người thương hoa tiếc ngọc, không làm cô bị thương, còn cố ý kiềm chế hành vi muốn bạo động của mình lại.
Cô y tá thấy anh bình tĩnh lại thì nhẹ nhõm hẳn, thở phào một hơi. Chỉnh sửa lại bộ váy trắng vừa bị nhăn nheo lại khi nãy, cố nặn ra nụ cười: " Được rồi. Tính tình lão ta như vậy chúng tôi sớm quen rồi. Nhiều người cũng bất mãn lắm, nhưng ngại vai vế của lão, dù gì cũng là bác sĩ giỏi nhất nước này mà. Anh là người đầu tiên phản kháng lại đó. Thôi, tôi dẫn anh vào gặp cậu ấy, chắc anh cũng đã chờ lâu rồi!"
Thời Tây gật đầu, theo cô vào phòng phẫu thuật, mùi thuốc nồng nặc sộc vào mũi khiến anh khẽ nhíu mày. Thần Cách nằm bất động trên giường trắng, đôi mắt được băng lại bằng một dải băng cũng màu trắng nốt, đôi môi nhợt nhạt không huyết sắc. Thời Tây đứng cạnh giường, đôi mắt đen sâu thẫm nhìn chằm chằm vào người đang ngủ nọ, bàn tay chậm chạp nhẹ nhàng chạm vào đôi gò má trắng bạch kia, dường như không tìm thấy độ ấm vốn có, ngón tay anh khẽ run rẩy.
Cô y tá nhận ra nét mặt phức tạp của anh, vội vàng lên tiếng: " Cậu ấy vừa trải qua cuộc phẫu thuật dài. Bây giờ nên chuyển về phòng hồi sức đã. Sẽ từ từ lấy lại huyết sắc thôi, anh đừng lo quá. Lão già kia cà lơ phất phơ vậy chứ tay nghề thật sự không đùa được đâu, hơn nữa ông ấy rất coi trọng bệnh nhân..." Cô ngừng một lát rồi mới nói tiếp. " Nhưng người nhà thì không."
Thời Tây, "..." Ngươì trả tiền cho ông là người nhà hay bệnh nhân? Lão già thúi!
Sau đó anh phụ cô y tá đẩy giường cậu về phòng hồi sức, trên đường đi thỉnh thoảng sẽ có người hỏi thăm tình hình của Thần Cách. Bọn họ là người đã chứng kiến hai người từ hôm qua đến giờ, hai mỹ nam cũng bày tỏ tình cảm với nhau như vậy làm họ rất cảm động, mà bọn họ rất thoáng, bắt chuyện rất tự nhiên. Thời Tây chỉ đơn giản nhìn họ rồi mỉm cười, nụ cười ấy không chói chang như ánh nắng mùa hè, mà là mặt trời tươi sáng sau cơn mưa tối tăm, bọn họ nhìn đến ngây ngốc, sau đó cũng cười rồi bỏ đi, kết quả họ muốn đã nằm trên nụ cười của nam nhân rồi.
Đến phòng hồi sức, Thời Tây dù mệt dù đói cũng một mực ngồi cạnh giường, hai tay bắt lấy bàn tay hơi lạnh của Thần Cách, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt đã miễn cưỡng lấy lại vẻ hồng hào kia. Đến lúc trời tối đen, điện thoại anh chốc reo lên khe khẽ, Thời Tây lắc đầu vài cái ngăn sự buồn ngủ ám anh nãy giờ, lôi điện thoại ra rồi bấm nghe, là Thanh Phong:
" Alô?"
" Alô cái khỉ! Sao đến bây giờ vẫn chưa gọi về cho chúng tôi. Tình hình sao rồi? Em ấy sao rồi?"
Thời Tây chuyển mắt về phía người trên giường, thấy cậu vẫn còn đang ngủ mới yên tâm đi ra ngoài ban công, thần thần bí bí mà giảm âm lượng giọng nói: " Phẫu thuật thành công rồi, nhưng em ấy vẫn chưa tỉnh. Mà... Sau này tôi phải làm sao đối mặt với em ấy đây? Mỗi lần nhìn vào đôi mắt đó tôi lại nhớ đến tên khốn đó!"
Thanh Phong đang mở loa ngoài, Hàn Thiên và Hoa Vũ cũng ngồi kế bên, nghe anh nói vậy cũng lắc đầu ngao ngán: " Tôi cũng đâu ngờ là hắn đâu. Lúc đó nghe tin có đôi mắt tình nguyện và lúc ảnh gửi qua thì chỉ có đôi mắt thôi, tôi mới vui vẻ nói cho mọi người, thậm chí đã thành giao với hắn. Bất quá khi nhìn tấm ảnh cũng đâu ai nhận ra hắn, nên vấn đề của cậu không cần lo. Lại nói, hắn tuy khốn nạn nhưng đôi mắt rất đẹp mà."
" Hừ..." Thời Tây ai oán cúp điện thoại, quay người lại liền thấy người đáng lẽ đang an ổn ngủ từ bao giờ đã ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt ngây ngốc nhìn về phía anh, thật ra cậu không thấy gì đâu, chỉ là theo hướng âm thanh phát ra mà hướng đến mà thôi. Thời Tây chột dạ nhét vội điện thoại vào trong túi, trong một khoảng khoắc anh ngỡ đã bị người nọ nhìn thấu.
Thần Cách thấy xung quanh đột nhiên im lặng thì hơi hoảng, tay vươn về phía anh, nước mắt lại rơi lã chã trên mặt cậu, thấm ướt dải băng trắng: " Thời Tây? Là anh phải không? Cứu em! Em đau quá! Mắt em đau quá... Hức..."
Thời Tây lấy lại bình tĩnh, vội vã chạy đến nắm lấy bàn tay đang trơ trọi trên không trung kia, ôm chặt Thần Cách vào lòng, tay còn lại bấm vội cái nút kế bên đầu giường để gọi bác sĩ. Anh cuốn cả tay chân, cậu cứ khóc càng lúc càng lớn, có vẻ đau lắm.
" Cách, em sao vậy? Khó chịu lắm sao?"
" Hức... Đau lắm! Còn rát nữa... Em chịu hết nổi rồi. Khó chịu lắm."
" Ngoan. Bác sĩ sắp đến rồi, em gắng chịu được không? Thần Cách ngoan, đừng gào nữa, cổ họng sẽ đau. "
Rất nhanh sau bác sĩ già lúc nãy đã chạy vào, trên mặt hoàn toàn không có chút bực bội nào do bị gọi lúc đêm muộn, ông nhìn tình trạng của Thần Cách một chút rồi tiêm cho cậu một liều giảm đau, vừa tiêm vừa giải thích: " Không sao hết. Do mới thay mắt nên cậu không quen với đôi mắt mới này thôi. Đau cũng là chuyện bình thường, cậu ráng chịu đi, đừng khóc sẽ làm rát mắt. Khoảng 1 tuần sau sẽ tháo băng, cậu chú ý đừng cố mở mắt ra!"
Nói xong quăng cho Thời Tây cái nhìn chán ghét, thờ ơ nói vài cậu rồi rời đi ngay: " Cậu hậu hạ cho tốt vào!"
Thời Tây không thèm chấp nhặt với lão, toàn bộ tâm trí đều đặt vào người đang nức nở trong lòng anh. Thuốc đã ngấm, Thần Cách đã bớt đau rồi, cơ thể mệt mỏi dựa toàn bộ sức nặng vào người anh. Thời Tây nâng mặt cậu lên để lau đi đám nước mắt kia, ôn nhu nói: " Còn đau không?"
Thần Cách biết anh lo lắng, bèn nở một nụ cười tươi rói: " Hết rồi."
Thời Tây yêu thích xoa đầu cậu: " Ngoan lắm. Tiểu Cách của anh là giỏi nhất."
Thần Cách nghe được anh gọi mình là Tiểu Cách liền vui sướng không thôi, vội nắm lấy tay anh xoa xoa, đầu vẫn tựa vào lồng ngực anh: " Em ngoan vậy anh nhất định đừng chọn người khác nữa nha?" Ngón tay cậu chọc vào nơi ngực trái của anh: " Trong tim anh chỉ có chỗ cho một mình em thôi, có được không?" Cậu đã làm hết cách rồi đó, nếu vẫn để vụt mất anh thì cậu đập đầu chết cho rồi.
Thời Tây trầm mặc nhìn cậu, không lên tiếng. Thần Cách cho rằng mình đòi hỏi hơi quá liền xoắn xuýt nói lại: " Em... Ý em là... Tim anh cũng có thể chứa người khác ví dụ như Hàn Thiên Thanh Phong nè, nhưng em vẫn là vị trí quan trọng nhất... Thôi bỏ đi, em tham lam quá, anh coi như em chưa nói gì đi..." Thần Cách vẫn như vậy, vẫn luôn tự ti như vậy, đôi lúc tự biến mình thành một kẻ đáng thương đến không thể đáng thương hơn, tự hủy hoại chính bản thân, cả lòng tự tôn cũng đánh mất, chỉ vì người nam nhân trước mặt này.
Thời Tây nhìn cậu nói năng lung tung thậm chí còn hơi run sợ mà chợt đau lòng, anh nhận ra rằng sự tuyệt tình ngày trước của mình đã ám ảnh trái tim yếu ớt của tên ngốc này rồi. Anh cười khổ một tiếng, nâng cằm cậu lên mà dịu dàng hôn xuống, chỉ là cái chạm môi, rồi dời đi ngay sau đó.
" Em không cần phải thận trọng như vậy. Anh là chồng em mà. Sao em lại sợ chồng em? Tiểu Cách, Thời Tây anh yêu em, trong tim từ lâu đã chỉ có mình em. Đòi hỏi của em không quá đáng, mà là quá ít. Em muốn gì anh đều cho em hết. Chịu không? Anh thích Tiểu Cách vui vẻ ngày trước, không kiên dè bám lấy anh mà đòi hỏi, nháo đến khi anh chịu mới thôi. Khi bên anh, em hãy là chính bản thân em. Ngoan! Không được suy nghĩ tiêu cực."
Thần Cách lại thấy cay cay sóng mũi, nước mắt một lần nữa trào ra, nơi hốc mắt truyền đến cơn đau rát ban nãy, nhưng đã bị hạnh phúc trong tim đánh bại rồi, cậu dán môi mình lên môi anh, vụn về cạy hàm răng trắng kia ra, vụn về luồn lưỡi vô câu dẫn. Thời Tây buồn cười gần chết, đầu lưỡi vươn ra quấn lấy đồng loại, tiếng mút mát vang khắp phòng.
Tối đó họ ôm nhau an ổn ngủ, sáng dậy Thời Tây liền đi mua đồ ăn cho cả hai, dùng khăn ướt lau người giúp cậu, thỉnh thoảng Thời Tây lại chê tóc cậu hôi, Thần Cách thẹn quá hóa giận, túm gối ném anh, hai người cười giỡn ném đồ lung tung, hại bác sĩ già đi ngang nhìn mà đau lòng không thôi, họ có bồi thường không ta?
Một tuần trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày tháo băng rồi. Bác sĩ già đã chờ sẵn trước cửa từ sớm, Thời Tây thấy ông mà nhịn cười không được, xem cái mặt tối sầm kia có vẻ rất nóng lòng đuổi họ đi rồi. Quá trình tháo băng cũng đơn giản, băng vừa được tháo xuống, Thần Cách đã thấy mặt mình hơi trống trải. Sau khi nghe bác sĩ kêu " Mở mắt ra xem." Cậu liền từ từ chậm rãi nhấc mi lên. Vừa hé được một chút liền bị ánh sáng chói chang đánh vào khiến cậu đau nhói phải nhắm mắt lại. Lại bắt đầu mở lần hai, lần này thuận lợi hơn lần trước, cậu chớp mắt liên tục, khung cảnh trắng xóa dần hiện rõ ra, cuối cùng cũng mở ra hết. Cậu kích động nhắm mắt lại, lại mở ra, dụi mắt, rồi lại chớp mắt, nụ cười không kiềm nén được đã kéo ra đến mang tai, cậu nhìn sang Thời Tây la lên:
" Em thấy được rồi!"
Sau đó cậu thấy gương mặt đẹp trai của anh khẽ nở nụ cười, gật đầu nói một chữ " ừ ". Thần Cách mở to mắt, bàn tay run rẩy chạm vào khuôn mặt anh, chạm vào da thịt hơi lạnh vì gió đông kia, nước mắt lại chảy ra. Đây là ngươì cậu yêu, người cậu yêu bằng cả sinh mạng, đang đứng trước mặt cậu, bằng da bằng thịt. Cậu có thể thấy anh rồi, tóc đã dài ra một chút, gương mặt vẫn như lần cuối cậu gặp anh, vẫn đẹp như vậy. " Tốt quá, cuối cùng cũng được thấy anh thật sự, chứ không phải qua những giấc mơ."
Bác sĩ đứng nhìn màn xúc động chảy nước mắt này quả nhiên không chịu nổi, dặn dò vài cậu liền đi ra: " Cậu tốt nhất đừng khóc nữa, sẽ hại đến mắt. Ở lại đây theo dõi một tuần rồi có thể xuất viện."
Thần Cách vẫn còn đang kích động, vội vã cầm lấy gương xem, Thời Tây thấy vậy toan ngăn cản nhưng nghĩ lại làm vậy sẽ khiến em ấy sinh nghi liền dừng lại. Thần Cách ngắm mình thật lâu, dường như nhận ra gì đó, nụ cười trên mặt chợt tắt, hoang mang nhìn Thời Tây: " Anh có cảm thấy đôi mắt này hơi quen không? Là ai hiến mắt?"
Thời Tây chột dạ nhưng vẫn lấy hết bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ nhàng đáp: " Không quen. Mắt nào cũng giống nhau mà. Người đó giấu tên, anh cũng chưa từng thấy mặt nên không biết."
Thần Cách bán tính bán nghi lại nhìn gương, sau đó lại nở nụ cười như cũ nhìn anh: " Anh thấy nó hợp với em không?"
Thời Tây thở một tiếng nhẹ nhõm, xoa xoa đầu cậu: " Được rồi. Thần Cách đẹp nhất."
" Hì hì."
Một tuần nữa lại trôi qua, đôi mắt quả thực rất hợp với cậu, không hề có vấn đề gì phát sinh, cả hai cùng rời khỏi bệnh viện. Trên tầng cao nhất, bác sĩ già thông qua lớp kính nhìn hai người họ nắm tay nhau rời đi mà như tù binh được giải phóng, thậm chí còn bật nhạc to đùng một mình nhảy trong phòng.
Thần Cách đột nhiên hắt xì vài cái, dường như có ai đang rủa hắn thì phải.
Thời Tây ném cho bệnh viện một cái nhìn âm u, sau này có ai bệnh đều đưa vào đây hết mới được!!!
Nếu để lão già kia nghe được sợ là chuyển công tác luôn á!!!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\#Dê
❤ đê!!! Cmt đê!! Đừg lặng lẽ đi như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.