Chương 12: Mở Cửa Đón Khách
Giai Phá
07/08/2023
Sau khi sắp xếp xong, hắn mệt mỏi mà nằm ra ghế dựa.
Trước kia chỉ thấy kẻ trộm ăn thịt, nhưng không thấy kẻ trộm bị đánh, luôn nghĩ rằng điều hành một cửa hàng thú cưng rất dễ dàng, giờ làm thực tế mới biết nó rất phiền toái. Tuy nhiên đó là con đường do mình chọn, hắn đã gửi thư từ chức cho công ty trước, hối hận giờ cũng không còn kịp rồi.
Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy mấy con thú đã được tắm rửa, bộ lông mềm mượt, tràn đầy sức sống, meo meo gâu gâu chi chi kêu đòi ăn ở bên thì tất cả vất vả của hắn đã được đền đáp.
“Thế còn mày, Tinh Hải, mày có muốn tắm rửa một chút không?” Hắn nói đùa với con mèo may mắn đang quan sát mình.
Mèo may mắn liều mạng mà lắc đầu, tỏ vẻ việc này không cần thương lượng.
Trương Tử An cũng không nghĩ rằng nó cần tắm. Lông của nó sạch như mới tắm xong, thực không biết nó làm như thế nào.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên tiệm hoa đi xe điện ba bánh ngừng ở cửa tiệm, gõ gõ cửa kính, dùng tay che nắng nhìn xung quanh cửa hàng.
Tinh Hải đã cuộn tròn vào góc trên miếng lót.
Trương Tử An bật ra khỏi ghế, vội vàng ra mở cửa.
Không khí trong lành, lạnh lẽo của buổi sáng tràn vào.
“Là lẵng hoa của anh?”
“Vâng, đúng rồi, cảm ơn.” Trương Tử An lấy tiền ra thanh toán.
“Đây là pet shop đúng không?” Người nọ hỏi trong khi đếm tiền.
“Đúng vậy.”
Người nọ cất tiền vào trong túi, không có ý rời đi , nhìn vào trong cửa tiệm, “Con chó con giá bao nhiêu?”
Vậy mà có khách hàng tới cửa?
Trương Tử An siết chặt khuôn mặt để giữ cho mình không biểu lộ vui sướng rõ ràng. “Cửa hàng mới mở, không có nhiều nguồn cung trong thời điểm hiện tại. Chó giờ chỉ có Samoyed, anh có muốn vào xem không?”
Người nọ nghĩ ngợi, “Samoyed, tôi dường như đã nghe nói qua, bao nhiêu tiền?”
“Giá ưu đãi khai trương, giảm giá cho anh, còn 2.500 nhân dân tệ, có chứng nhận miễn dịch …”
“ Cái gì? Sao lại đắt như vậy? Thôi! Thôi! Anh làm thế này là lừa gạt rồi, một con chó mà đắt như vậy……” Người nọ một bên xua tay một bên vội vàng rời đi.
Trương Tử An bất lực, cười cười rồi quay lại cửa hàng.
2500 tệ thực sự không đắt, nó gần như là giá vốn. Giá bình thường mà hắn chuẩn bị bán ít nhất 3.000. Từ “Pet House” nhập hàng, thú cưng đã tiêm sáu loại vắc-xin phòng bệnh, vắc-xin phòng bệnh này đều nhập từ nước ngoài so với sản phẩm trong nước đắt hơn rất nhiều, hắn còn chưa kịp giải thích, người nọ tựa như trốn ôn thần vội vàng chạy mất.
Thú cưng vốn dĩ là hàng hóa xa xỉ, không phải nhu yếu phẩm hàng ngày. Nếu đổi cái khác để suy nghĩ, một sợi dây chuyền vàng 2.500 có đắt không? Một chiếc nhẫn kim cương 2.500 có đắt không? Một túi LV 2500 có đắt không?
Cuộc mua bán này không thành cũng không có gì tiếc nuối, có lẽ đối với Samoyed ngược lại là một loại may mắn. Nếu người nọ miễn cưỡng bỏ ra 2500 tệ mua nó, một khi nó sinh bệnh, người nọ có lẽ sẽ không chữa trị, dù sao thú cưng cũng không có bảo hiểm y tế.
Nghĩ đến từ “May mắn” này, hắn liền nhìn thoáng qua con mèo may máy đang an tĩnh ở một góc, không nhịn được cười cười.
Mới vừa nằm xuống chiếc ghế, ngoài cửa liền xuất hiện một cái đầu với hai bím tóc.
“Cửa hàng trưởng ca ca, thú cưng…… Có chưa?”
Là cô bé mấy hôm trước, nói trong nhà không cho nuôi thú cưng kia. Cô bé vẫn mang cặp sách như cũ, xem ra là buổi sáng đi học trên đường thuận tiện đến đây.
“Có, nếu muốn xem thì vào đi.”
Trương Tử An áp lực rất lớn, không nghĩ rằng khách hàng đầu tiên bước vào cửa hàng lại là một học sinh tiểu học hoàn toàn không có khả năng chi tiêu.
Cô bé hoan hô một tiếng rồi chạy vào, cặp sách nhỏ sau lưng rung lên.
“Xem thì có thể xem, nhưng đừng đi học muộn đó.” Hắn nhắc nhở.
“Vâng!”
Cô bé dừng lại ở khu vực trưng bày thú cưng, tròng mắt đen lúng liếng nhìn Xiêm La, rồi nhìn mèo Anh lông ngắn và Samoyed, cái miệng nhỏ hé mở, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Tuy nhiên, cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại trên chú chuột hamster nhỏ.
Trương Tử An vừa rồi mới đem hamster đi chải lông, thoạt nhìn thực sạch sẽ. Hamster không thể tắm rửa, chúng quá nhỏ, dùng nước tắm rửa dễ sinh bệnh, nếu tắm rửa phải sử dụng cát đặc biệt để tắm cát. Kỳ thật hamster không cần thiết phải tắm, chúng nó chỉ hoạt động giới hạn trong phạm vi chuồng của chúng, vì vậy chỉ cần giữ cho lồng chuột hamster sạch sẽ là được.
Hamster này có màu trắng sữa ngà, gương mặt bụ bẫm phi thường đáng yêu, khiến người ta nhịn không được muốn chọc chọc mấy cái. Nó có ba đường màu đen trên đầu kéo dài ra phía sau, trông gần giống như mấy kiểu tóc đang hot hiện nay.
Một nửa cơ thể của nó bị chôn vùi trong vụn gỗ, đôi mắt đen tròn nhỏ nhìn chằm chằm vào cô bé.
“Nhỏ quá! Dễ thương quá!” Cô bé vỗ tay tán thưởng nói.
Cô nhìn trái và phải, vây quanh chiếc lồng hamster làm bằng nhựa acrylic trong suốt. Nhìn bộ dáng của cô nhóc như hận không thể chui vào lồng cùng hamster nhỏ chơi đùa.
Ánh sáng trong Cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên được chia thành các khu vực khác nhau. Trương Tử An làm mờ ánh sáng ở khu vực giữa để phù hợp với thị lực của động vật về đêm như hamster, để nó cũng có thể thấy rõ cô bé.
Dù sao hiện tại cũng không có khách nào khác, coi như là tiết kiệm điện.
“Cửa hàng trưởng ca ca, nó ăn cái gì vậy?” Cô bé xoay đầu hỏi Trương Tử An.
“À…… Nó có thói quen ăn tương đối tạp, thường ăn rau và trái cây phổ biến, cũng có thể ăn đậu phộng, hạt dưa, đậu nành, đậu đen.”
“ À! Ngày mai em có thể mang vài thứ tới cho nó ăn không?” Cô bé khẩn trương mà cắn môi dưới, đôi mắt đầy trông mong, sợ Trương Tử An không đồng ý.
“Có thể, nhưng mà đừng cho nó ăn quá nhiều, như đậu phộng chỉ cần lấy mấy viên là được rồi, nó còn quá nhỏ, nếu mà ăn no quá sẽ không tốt với thân thể của nó.”
“Cảm ơn cửa hàng trưởng ca ca! Em đi học trước đây, tạm biệt!”
Giống như lúc tới, cô bé vội vã chạy ra ngoài, bím tóc và cặp sách của cô bé lắc lư lên xuống như cộng hưởng.
Thường thì những đứa trẻ khác ở độ tuổi này đều do cha mẹ đưa đón, cha mẹ có thể để cô nhóc tự đến trường một mình xem ra là rất yên tâm về cô nhóc, Trương Tử An nghĩ.
Ngay khi cô gái nhỏ đi rôi, một dáng người mảnh khảnh liền bước vào cửa.
“Vừa rồi là con gái của anh?”
Tôn Hiểu Mộng vừa vào cửa câu đầu tiên đã làm thiếu chút nữa làm Trương Tử An hộc máu. Đêm qua vết thương cũ chưa lành, hôm nay lại thêm vết thương mới.
“Tôi trông già như vậy sao?” Hắn buồn bực mà sờ sờ mặt mình .
Cởi áo blouse trắng ra Tôn Hiểu Mộng lập tức biến thành một mỹ nhân thành thị trẻ trung xinh đẹp, Trương Tử An suýt nữa không nhận ra.
“Cô sao lại đến đây? Rảnh vậy sao?” Hắn từ trên ghế nằm ngồi dậy.
“Ai, cái này còn phải hỏi sao? Cũng như cửa hàng của anh thôi, phòng khám của tôi cũng là vừa mới khai trương, căn bản không có mấy khách hàng, nên rảnh rỗi tới tìm anh thôi.” Tôn Hiểu Mộng không chút khách khí, cũng không cần hắn tiếp đón, đi thẳng đến bên tủ trưng bày chơi với mấy con thú cưng.
Thú cưng ở “Pet House” đều là do cô đích thân tiêm vắc-xin phòng bệnh, nên đối với cô rất thân thiết, vừa thấy cô chúng đã vui sướng chạy đến sát bên kính của tủ trưng bày.
“Không không, cô hiểu lầm rồi, cửa hàng của tôi thật sự là vừa mới khai trương, các khách hàng còn đang trên đường tới đó!” Trương Tử An cường điệu nói.
Trước kia chỉ thấy kẻ trộm ăn thịt, nhưng không thấy kẻ trộm bị đánh, luôn nghĩ rằng điều hành một cửa hàng thú cưng rất dễ dàng, giờ làm thực tế mới biết nó rất phiền toái. Tuy nhiên đó là con đường do mình chọn, hắn đã gửi thư từ chức cho công ty trước, hối hận giờ cũng không còn kịp rồi.
Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy mấy con thú đã được tắm rửa, bộ lông mềm mượt, tràn đầy sức sống, meo meo gâu gâu chi chi kêu đòi ăn ở bên thì tất cả vất vả của hắn đã được đền đáp.
“Thế còn mày, Tinh Hải, mày có muốn tắm rửa một chút không?” Hắn nói đùa với con mèo may mắn đang quan sát mình.
Mèo may mắn liều mạng mà lắc đầu, tỏ vẻ việc này không cần thương lượng.
Trương Tử An cũng không nghĩ rằng nó cần tắm. Lông của nó sạch như mới tắm xong, thực không biết nó làm như thế nào.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên tiệm hoa đi xe điện ba bánh ngừng ở cửa tiệm, gõ gõ cửa kính, dùng tay che nắng nhìn xung quanh cửa hàng.
Tinh Hải đã cuộn tròn vào góc trên miếng lót.
Trương Tử An bật ra khỏi ghế, vội vàng ra mở cửa.
Không khí trong lành, lạnh lẽo của buổi sáng tràn vào.
“Là lẵng hoa của anh?”
“Vâng, đúng rồi, cảm ơn.” Trương Tử An lấy tiền ra thanh toán.
“Đây là pet shop đúng không?” Người nọ hỏi trong khi đếm tiền.
“Đúng vậy.”
Người nọ cất tiền vào trong túi, không có ý rời đi , nhìn vào trong cửa tiệm, “Con chó con giá bao nhiêu?”
Vậy mà có khách hàng tới cửa?
Trương Tử An siết chặt khuôn mặt để giữ cho mình không biểu lộ vui sướng rõ ràng. “Cửa hàng mới mở, không có nhiều nguồn cung trong thời điểm hiện tại. Chó giờ chỉ có Samoyed, anh có muốn vào xem không?”
Người nọ nghĩ ngợi, “Samoyed, tôi dường như đã nghe nói qua, bao nhiêu tiền?”
“Giá ưu đãi khai trương, giảm giá cho anh, còn 2.500 nhân dân tệ, có chứng nhận miễn dịch …”
“ Cái gì? Sao lại đắt như vậy? Thôi! Thôi! Anh làm thế này là lừa gạt rồi, một con chó mà đắt như vậy……” Người nọ một bên xua tay một bên vội vàng rời đi.
Trương Tử An bất lực, cười cười rồi quay lại cửa hàng.
2500 tệ thực sự không đắt, nó gần như là giá vốn. Giá bình thường mà hắn chuẩn bị bán ít nhất 3.000. Từ “Pet House” nhập hàng, thú cưng đã tiêm sáu loại vắc-xin phòng bệnh, vắc-xin phòng bệnh này đều nhập từ nước ngoài so với sản phẩm trong nước đắt hơn rất nhiều, hắn còn chưa kịp giải thích, người nọ tựa như trốn ôn thần vội vàng chạy mất.
Thú cưng vốn dĩ là hàng hóa xa xỉ, không phải nhu yếu phẩm hàng ngày. Nếu đổi cái khác để suy nghĩ, một sợi dây chuyền vàng 2.500 có đắt không? Một chiếc nhẫn kim cương 2.500 có đắt không? Một túi LV 2500 có đắt không?
Cuộc mua bán này không thành cũng không có gì tiếc nuối, có lẽ đối với Samoyed ngược lại là một loại may mắn. Nếu người nọ miễn cưỡng bỏ ra 2500 tệ mua nó, một khi nó sinh bệnh, người nọ có lẽ sẽ không chữa trị, dù sao thú cưng cũng không có bảo hiểm y tế.
Nghĩ đến từ “May mắn” này, hắn liền nhìn thoáng qua con mèo may máy đang an tĩnh ở một góc, không nhịn được cười cười.
Mới vừa nằm xuống chiếc ghế, ngoài cửa liền xuất hiện một cái đầu với hai bím tóc.
“Cửa hàng trưởng ca ca, thú cưng…… Có chưa?”
Là cô bé mấy hôm trước, nói trong nhà không cho nuôi thú cưng kia. Cô bé vẫn mang cặp sách như cũ, xem ra là buổi sáng đi học trên đường thuận tiện đến đây.
“Có, nếu muốn xem thì vào đi.”
Trương Tử An áp lực rất lớn, không nghĩ rằng khách hàng đầu tiên bước vào cửa hàng lại là một học sinh tiểu học hoàn toàn không có khả năng chi tiêu.
Cô bé hoan hô một tiếng rồi chạy vào, cặp sách nhỏ sau lưng rung lên.
“Xem thì có thể xem, nhưng đừng đi học muộn đó.” Hắn nhắc nhở.
“Vâng!”
Cô bé dừng lại ở khu vực trưng bày thú cưng, tròng mắt đen lúng liếng nhìn Xiêm La, rồi nhìn mèo Anh lông ngắn và Samoyed, cái miệng nhỏ hé mở, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Tuy nhiên, cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại trên chú chuột hamster nhỏ.
Trương Tử An vừa rồi mới đem hamster đi chải lông, thoạt nhìn thực sạch sẽ. Hamster không thể tắm rửa, chúng quá nhỏ, dùng nước tắm rửa dễ sinh bệnh, nếu tắm rửa phải sử dụng cát đặc biệt để tắm cát. Kỳ thật hamster không cần thiết phải tắm, chúng nó chỉ hoạt động giới hạn trong phạm vi chuồng của chúng, vì vậy chỉ cần giữ cho lồng chuột hamster sạch sẽ là được.
Hamster này có màu trắng sữa ngà, gương mặt bụ bẫm phi thường đáng yêu, khiến người ta nhịn không được muốn chọc chọc mấy cái. Nó có ba đường màu đen trên đầu kéo dài ra phía sau, trông gần giống như mấy kiểu tóc đang hot hiện nay.
Một nửa cơ thể của nó bị chôn vùi trong vụn gỗ, đôi mắt đen tròn nhỏ nhìn chằm chằm vào cô bé.
“Nhỏ quá! Dễ thương quá!” Cô bé vỗ tay tán thưởng nói.
Cô nhìn trái và phải, vây quanh chiếc lồng hamster làm bằng nhựa acrylic trong suốt. Nhìn bộ dáng của cô nhóc như hận không thể chui vào lồng cùng hamster nhỏ chơi đùa.
Ánh sáng trong Cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên được chia thành các khu vực khác nhau. Trương Tử An làm mờ ánh sáng ở khu vực giữa để phù hợp với thị lực của động vật về đêm như hamster, để nó cũng có thể thấy rõ cô bé.
Dù sao hiện tại cũng không có khách nào khác, coi như là tiết kiệm điện.
“Cửa hàng trưởng ca ca, nó ăn cái gì vậy?” Cô bé xoay đầu hỏi Trương Tử An.
“À…… Nó có thói quen ăn tương đối tạp, thường ăn rau và trái cây phổ biến, cũng có thể ăn đậu phộng, hạt dưa, đậu nành, đậu đen.”
“ À! Ngày mai em có thể mang vài thứ tới cho nó ăn không?” Cô bé khẩn trương mà cắn môi dưới, đôi mắt đầy trông mong, sợ Trương Tử An không đồng ý.
“Có thể, nhưng mà đừng cho nó ăn quá nhiều, như đậu phộng chỉ cần lấy mấy viên là được rồi, nó còn quá nhỏ, nếu mà ăn no quá sẽ không tốt với thân thể của nó.”
“Cảm ơn cửa hàng trưởng ca ca! Em đi học trước đây, tạm biệt!”
Giống như lúc tới, cô bé vội vã chạy ra ngoài, bím tóc và cặp sách của cô bé lắc lư lên xuống như cộng hưởng.
Thường thì những đứa trẻ khác ở độ tuổi này đều do cha mẹ đưa đón, cha mẹ có thể để cô nhóc tự đến trường một mình xem ra là rất yên tâm về cô nhóc, Trương Tử An nghĩ.
Ngay khi cô gái nhỏ đi rôi, một dáng người mảnh khảnh liền bước vào cửa.
“Vừa rồi là con gái của anh?”
Tôn Hiểu Mộng vừa vào cửa câu đầu tiên đã làm thiếu chút nữa làm Trương Tử An hộc máu. Đêm qua vết thương cũ chưa lành, hôm nay lại thêm vết thương mới.
“Tôi trông già như vậy sao?” Hắn buồn bực mà sờ sờ mặt mình .
Cởi áo blouse trắng ra Tôn Hiểu Mộng lập tức biến thành một mỹ nhân thành thị trẻ trung xinh đẹp, Trương Tử An suýt nữa không nhận ra.
“Cô sao lại đến đây? Rảnh vậy sao?” Hắn từ trên ghế nằm ngồi dậy.
“Ai, cái này còn phải hỏi sao? Cũng như cửa hàng của anh thôi, phòng khám của tôi cũng là vừa mới khai trương, căn bản không có mấy khách hàng, nên rảnh rỗi tới tìm anh thôi.” Tôn Hiểu Mộng không chút khách khí, cũng không cần hắn tiếp đón, đi thẳng đến bên tủ trưng bày chơi với mấy con thú cưng.
Thú cưng ở “Pet House” đều là do cô đích thân tiêm vắc-xin phòng bệnh, nên đối với cô rất thân thiết, vừa thấy cô chúng đã vui sướng chạy đến sát bên kính của tủ trưng bày.
“Không không, cô hiểu lầm rồi, cửa hàng của tôi thật sự là vừa mới khai trương, các khách hàng còn đang trên đường tới đó!” Trương Tử An cường điệu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.