Chương 17: Nhìn Trộm Tương Lai
Giai Phá
07/08/2023
“Em đã hứa với mẹ rồi, chắc chắn sẽ không bởi vì nuôi thú cưng mà làm ảnh hưởng tới việc học tập, có phải là…” Cô nhóc này nhìn rất oan ức, vành mắt đỏ ửng.
“Có phải là em nghĩ, nếu như không may việc nuôi thú cưng ảnh hưởng đến việc học tập, người nhà của em sẽ không cho em tiếp tục nuôi thú cưng, chắc là sẽ bắt bé thú cưng ấy đem đi cho hoặc vứt đi, khi đó thú cưng không phải sẽ rất đáng thương à?” Hắn kiên nhẫn giải thích .
“Hmm…” Cô học trò nhỏ nhìn hamster, chắc là đang tưởng tượng cảnh tượng hamster phải sống ở đầu đường xó chợ.
“Vì thế, em muốn nuôi thú cưng không phải là không được, nhưng bây giờ anh muốn em phải rèn luyện tính tự lập, ví dụ như thức dậy đúng giờ, ngủ đúng giờ, không cần người khác đánh thức, cũng không cần người khác thúc giục; bình thường nên giúp đỡ mọi người làm việc nhà, như quét rác, rửa bát hay nấu rau gì đấy; quan trọng nhất là phải học hành chăm chỉ, không thể lười biếng. Hiểu chưa?”
Trong mắt cô bé lóe lên một tia hi vọng, dùng sức gật đầu, “Vâng! Em hiểu rồi ạ! Cảm ơn cửa hàng trưởng ca ca.
Trương Tử An khẽ mỉm cười, “Không cần cám ơn anh, những việc này nói thì dễ nhưng làm thì khó. Mà khó không phải là có làm được hay không mà khó ở chỗ là có kiên trì đến cùng được không. Bây giờ trước hết phải đặt ra một cái mục tiêu nho nhỏ, ví dụ như học hành thật chăm chỉ trong một học kỳ, bố mẹ sẽ nhìn thấy được sự cố gắng, nỗ lực của em .”
Cô gái nắm chặt bàn tay, “Em nhất định sẽ làm được !”
“Được rồi, nhanh đi học đi, đừng đến muộn.”
Tiễn cô bé đi, trừ hamster ra Trương Tử An cho mấy con thú nhỏ còn lại ăn, để chúng nó no khoảng 80%.
Rất nhiều người cực kỳ yêu động vật, chỉ lo thú cưng ăn không đủ no, mỗi món ăn nhất định cho ăn đến khi chúng không thể ăn thêm được nữa mới thôi. Hành động này thực ra không tốt. Dù là người hay động vật, tốt nhất là ăn no tám phần mười thôi, rất nhiều thí nghiệm khoa học đã chứng minh điều này có thể giúp con người sống lâu hơn.
Ăn ít mà đủ chất mới là chân lý.
Ăn đến khi quá no, tùy người mà dẫn đến giãn mạch máu não, cao huyết áp rồi dẫn đến các loại bệnh mãn tính, thú cưng cũng có thể sẽ mắc những bệnh này. Trương Tử An thấy không ít các loại cho mèo béo đến nỗi không thể nhúc nhích, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì. Trước đây không phải còn có tin tức nói về một con chó béo đến mức thành một con hổ Đông Bắc tròn vo đó sao?
Tổ tiên của các loại thú cưng đều là thú hoang, khi chịu phải nạn đói, nếu thấy đồ ăn thì phải ăn đến khi không ăn được nữa mới thôi, bởi vì chúng không biết bao giờ mới có đồ để ăn tiếp. Bây giờ thú cưng nuôi ở nhà không gặp phải thiên địch(1), cũng sẽ không phải chịu nạn đói, nhưng đây đã trở thành một loại bản năng di truyền. Các thú cưng không thể tự chủ, chúng chỉ theo bản năng mà hành động.
Yêu nó, cũng đừng để nó ăn quá no.
Đối với cửa hàng thú cưng mà nói, cho các con thú ăn nó bảy, tám phần là được, nếu như khách hàng đến chúng sẽ nhiệt tình đòi ăn hơn, đối với việc buôn bán mới có lời. Một thú cưng mà đã ăn no, chỉ nằm yên một chỗ tiêu cơm mà không nhiệt tình chơi đùa, chỉ sợ rất khó bán đi để tìm chủ nhân thực sự.
Cửa hàng thú cưng chỉ là nơi trú chân tạm thời, không phải ngôi nhà của chúng
Các thú cưng ăn được rất nhiều, Trương Tử An thở dài trong lòng, chuyện làm ăn còn chưa xong, như này mãi chẳng phải là miệng ăn núi lở sao?
“Meow, Tử An không vui sao?”
Tinh Hải rất tinh tế nhận ra thay đổi trên khuôn mặt hắn.
Nó ngồi xổm trước mặt hắn vì nó chuẩn bị nhảy lên nôi em bé, thân thể chôn một nửa trong gối êm, chỉ lộ ra nửa mặt, con mắt màu xám bạc chợt lóe nhìn hắn.
“Không có, ai nói tao không vui? Tao đang rất vui!”
Hắn phấn chấn tinh thần, dù thế nào cũng không thể để cho con mèo nhỏ vì hắn mà buồn phiền.
“Nào, chơi trốn tìm không? Tinh Hải!”
“Meow! Chơi trốn tìm! Chơi trốn tìm! Muốn chơi!” Mắt Tinh Hải sáng như sao, có vẻ rất hưng phán, cái nôi theo nhịp nhún nhảy của nó mà rung lắc không ngừng.
“Vẫn là tao làm quỷ?”
“Meow! Tử An làm quỷ đi! Tinh Hải phải chăm chỉ lên rồi! Tinh Hải mà cảnh giác thì chính Tinh Hải cũng sợ mình!”
Trương Tử An không nói gì, lời hắn nói mấy hôm trước Tinh Hải đều học được rồi.
“Được! Mày đi trốn đi! Nói cho mày biết, hôm nay tao càng nghiêm túc chơi hơn! Tao phải trở thành người vua của trò trốn tìm!”
“Meow! Meow!”
Kết quả lại như mấy hôm trước, Trương Tử An thua trận.
Ngày ấy, là Tinh Hải cố ý thua hả?
Sau khi chơi trốn tìm xong, Trương Tử An nằm trên ghế dài nhìn dòng người đi lại tấp nập. Nhiều người như vậy mà sao không ai chịu ghé vào cửa hàng?
Tinh Hải con mắt sáng long lanh mà nhìn hắn.
…
Cộc! Cộc! Cộc!
Tiếng giày cao gót vang lên cộc cộc, đều đều có nhịp điệu.
Triệu Kỳ làm xong công việc buổi sáng, mang theo ví rời khỏi văn phòng, muốn tìm nơi ăn cơm. Bình thường đều ăn trưa với mấy nữ đồng nghiệp thân thiết, tuy nhiên hôm nay bị trưởng phòng mắng một trận, tâm tình có chút không tốt, bởi vậy muốn ở một mình một lúc, từ chối lời mời của mấy người bạn.
Cô cúi đầu đi trên đường, cắn môi dưới, càng nghĩ càng tức.
“Rõ ràng không phải lỗi của tôi, tại sao lại mắng tôi?”
“Nghe nói trợ lý mới tới là người thân của quản lý, bảo sao vừa cãi nhau quản lý liền thiện vị cô ta!”
“Tức chết tôi mất! Thật muốn bỏ việc!”
Nhưng từ chức cũng chỉ là nghĩ vậy mà thôi, hiện tại kinh tế đang bị đình trệ, tiền lương của công việc này khá tốt, cô bỏ việc sẽ gặp nhiều vấn đề.
“Nhịn một chút! Phải nhịn xuống! Một ngày nào đó mình sẽ trả lại cục tức này!”
Theo bản năng cô thở thật mạnh, tiếng giày trở nên lộn xộn.
Biển hiệu cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên đúng lúc rơi vào mắt, tuy nhiên lại không khiến cô chú ý.
…
Biển hiệu cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên đúng lúc rơi vào mắt, nhưng cô không chú ý lắm, mở điện thoại kiểm tra tin nhắn.
…
Biển hiệu cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên đúng lúc rơi vào mắt, nhưng cô không chú ý lắm, cổ hơi ngứa, cô đưa tay gãi gãi.
…
Biển hiệu cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên đúng lúc rơi vào mắt, nhưng cô không chú ý lắm, cô nhìn thấy một biển số xe rất thú vị.
…
Biển hiệu cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên đúng lúc rơi vào mắt.
(Chú thích một chút cho bạn nào không hiểu đoạn này. Đoạn này không phải bị lỗi hay gì nhé, đây là ảnh hưởng của Tinh Hải lên Triệu Kỳ, vốn dĩ cô này không có hứng thú với cửa hàng thú cưng, như vì ảnh hưởng của Tinh Hải, sau nhiều lần kháng cự thì cô dần bị thu hút)
“Hả? Cửa hàng thú cưng?”
Cô dừng bước.
Cái bụng vốn rất là đói, nhưng tức đến no luôn, tạm thời chưa muốn ăn gì.
Vì từ nhỏ đến lớn chưa từng nuôi thú cưng nên ý nghĩ này chưa từng xuất hiện trong đầu cô.
“Quên di, vào xem thử, nếu có mấy loài bò sát buồn nôn thì đi ra luôn cũng được!”
Dù sao cũng rảnh rỗi, cô quyết định vào xem một chút.
…
Tinh Hải rủ đầu xuống, mí mắt cũng xệ xuống, như đang cố chống lại cơn buồn ngủ.
“Làm sao vậy? Tinh Hải, không khỏe à?” Trương Tử An từ trên ghế nằm ngồi xuống, không chú ý lắm cô gái chuẩn bị bước vào cửa tiệm mà toàn tâm toàn ý quan tâm chú mèo đang có biểu hiện lạ.
“Meow… Tinh Hải hơi buồn ngủ… Muốn ngủ một lúc…”
Trương Tử An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: “Vậy thì ngủ đi.”
——————————————–
(1)Thiên địch: loài động vật đối địch, có thể cướp đồ ăn, ăn thịt, gây hại cho một loài nào khác
“Có phải là em nghĩ, nếu như không may việc nuôi thú cưng ảnh hưởng đến việc học tập, người nhà của em sẽ không cho em tiếp tục nuôi thú cưng, chắc là sẽ bắt bé thú cưng ấy đem đi cho hoặc vứt đi, khi đó thú cưng không phải sẽ rất đáng thương à?” Hắn kiên nhẫn giải thích .
“Hmm…” Cô học trò nhỏ nhìn hamster, chắc là đang tưởng tượng cảnh tượng hamster phải sống ở đầu đường xó chợ.
“Vì thế, em muốn nuôi thú cưng không phải là không được, nhưng bây giờ anh muốn em phải rèn luyện tính tự lập, ví dụ như thức dậy đúng giờ, ngủ đúng giờ, không cần người khác đánh thức, cũng không cần người khác thúc giục; bình thường nên giúp đỡ mọi người làm việc nhà, như quét rác, rửa bát hay nấu rau gì đấy; quan trọng nhất là phải học hành chăm chỉ, không thể lười biếng. Hiểu chưa?”
Trong mắt cô bé lóe lên một tia hi vọng, dùng sức gật đầu, “Vâng! Em hiểu rồi ạ! Cảm ơn cửa hàng trưởng ca ca.
Trương Tử An khẽ mỉm cười, “Không cần cám ơn anh, những việc này nói thì dễ nhưng làm thì khó. Mà khó không phải là có làm được hay không mà khó ở chỗ là có kiên trì đến cùng được không. Bây giờ trước hết phải đặt ra một cái mục tiêu nho nhỏ, ví dụ như học hành thật chăm chỉ trong một học kỳ, bố mẹ sẽ nhìn thấy được sự cố gắng, nỗ lực của em .”
Cô gái nắm chặt bàn tay, “Em nhất định sẽ làm được !”
“Được rồi, nhanh đi học đi, đừng đến muộn.”
Tiễn cô bé đi, trừ hamster ra Trương Tử An cho mấy con thú nhỏ còn lại ăn, để chúng nó no khoảng 80%.
Rất nhiều người cực kỳ yêu động vật, chỉ lo thú cưng ăn không đủ no, mỗi món ăn nhất định cho ăn đến khi chúng không thể ăn thêm được nữa mới thôi. Hành động này thực ra không tốt. Dù là người hay động vật, tốt nhất là ăn no tám phần mười thôi, rất nhiều thí nghiệm khoa học đã chứng minh điều này có thể giúp con người sống lâu hơn.
Ăn ít mà đủ chất mới là chân lý.
Ăn đến khi quá no, tùy người mà dẫn đến giãn mạch máu não, cao huyết áp rồi dẫn đến các loại bệnh mãn tính, thú cưng cũng có thể sẽ mắc những bệnh này. Trương Tử An thấy không ít các loại cho mèo béo đến nỗi không thể nhúc nhích, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì. Trước đây không phải còn có tin tức nói về một con chó béo đến mức thành một con hổ Đông Bắc tròn vo đó sao?
Tổ tiên của các loại thú cưng đều là thú hoang, khi chịu phải nạn đói, nếu thấy đồ ăn thì phải ăn đến khi không ăn được nữa mới thôi, bởi vì chúng không biết bao giờ mới có đồ để ăn tiếp. Bây giờ thú cưng nuôi ở nhà không gặp phải thiên địch(1), cũng sẽ không phải chịu nạn đói, nhưng đây đã trở thành một loại bản năng di truyền. Các thú cưng không thể tự chủ, chúng chỉ theo bản năng mà hành động.
Yêu nó, cũng đừng để nó ăn quá no.
Đối với cửa hàng thú cưng mà nói, cho các con thú ăn nó bảy, tám phần là được, nếu như khách hàng đến chúng sẽ nhiệt tình đòi ăn hơn, đối với việc buôn bán mới có lời. Một thú cưng mà đã ăn no, chỉ nằm yên một chỗ tiêu cơm mà không nhiệt tình chơi đùa, chỉ sợ rất khó bán đi để tìm chủ nhân thực sự.
Cửa hàng thú cưng chỉ là nơi trú chân tạm thời, không phải ngôi nhà của chúng
Các thú cưng ăn được rất nhiều, Trương Tử An thở dài trong lòng, chuyện làm ăn còn chưa xong, như này mãi chẳng phải là miệng ăn núi lở sao?
“Meow, Tử An không vui sao?”
Tinh Hải rất tinh tế nhận ra thay đổi trên khuôn mặt hắn.
Nó ngồi xổm trước mặt hắn vì nó chuẩn bị nhảy lên nôi em bé, thân thể chôn một nửa trong gối êm, chỉ lộ ra nửa mặt, con mắt màu xám bạc chợt lóe nhìn hắn.
“Không có, ai nói tao không vui? Tao đang rất vui!”
Hắn phấn chấn tinh thần, dù thế nào cũng không thể để cho con mèo nhỏ vì hắn mà buồn phiền.
“Nào, chơi trốn tìm không? Tinh Hải!”
“Meow! Chơi trốn tìm! Chơi trốn tìm! Muốn chơi!” Mắt Tinh Hải sáng như sao, có vẻ rất hưng phán, cái nôi theo nhịp nhún nhảy của nó mà rung lắc không ngừng.
“Vẫn là tao làm quỷ?”
“Meow! Tử An làm quỷ đi! Tinh Hải phải chăm chỉ lên rồi! Tinh Hải mà cảnh giác thì chính Tinh Hải cũng sợ mình!”
Trương Tử An không nói gì, lời hắn nói mấy hôm trước Tinh Hải đều học được rồi.
“Được! Mày đi trốn đi! Nói cho mày biết, hôm nay tao càng nghiêm túc chơi hơn! Tao phải trở thành người vua của trò trốn tìm!”
“Meow! Meow!”
Kết quả lại như mấy hôm trước, Trương Tử An thua trận.
Ngày ấy, là Tinh Hải cố ý thua hả?
Sau khi chơi trốn tìm xong, Trương Tử An nằm trên ghế dài nhìn dòng người đi lại tấp nập. Nhiều người như vậy mà sao không ai chịu ghé vào cửa hàng?
Tinh Hải con mắt sáng long lanh mà nhìn hắn.
…
Cộc! Cộc! Cộc!
Tiếng giày cao gót vang lên cộc cộc, đều đều có nhịp điệu.
Triệu Kỳ làm xong công việc buổi sáng, mang theo ví rời khỏi văn phòng, muốn tìm nơi ăn cơm. Bình thường đều ăn trưa với mấy nữ đồng nghiệp thân thiết, tuy nhiên hôm nay bị trưởng phòng mắng một trận, tâm tình có chút không tốt, bởi vậy muốn ở một mình một lúc, từ chối lời mời của mấy người bạn.
Cô cúi đầu đi trên đường, cắn môi dưới, càng nghĩ càng tức.
“Rõ ràng không phải lỗi của tôi, tại sao lại mắng tôi?”
“Nghe nói trợ lý mới tới là người thân của quản lý, bảo sao vừa cãi nhau quản lý liền thiện vị cô ta!”
“Tức chết tôi mất! Thật muốn bỏ việc!”
Nhưng từ chức cũng chỉ là nghĩ vậy mà thôi, hiện tại kinh tế đang bị đình trệ, tiền lương của công việc này khá tốt, cô bỏ việc sẽ gặp nhiều vấn đề.
“Nhịn một chút! Phải nhịn xuống! Một ngày nào đó mình sẽ trả lại cục tức này!”
Theo bản năng cô thở thật mạnh, tiếng giày trở nên lộn xộn.
Biển hiệu cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên đúng lúc rơi vào mắt, tuy nhiên lại không khiến cô chú ý.
…
Biển hiệu cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên đúng lúc rơi vào mắt, nhưng cô không chú ý lắm, mở điện thoại kiểm tra tin nhắn.
…
Biển hiệu cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên đúng lúc rơi vào mắt, nhưng cô không chú ý lắm, cổ hơi ngứa, cô đưa tay gãi gãi.
…
Biển hiệu cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên đúng lúc rơi vào mắt, nhưng cô không chú ý lắm, cô nhìn thấy một biển số xe rất thú vị.
…
Biển hiệu cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên đúng lúc rơi vào mắt.
(Chú thích một chút cho bạn nào không hiểu đoạn này. Đoạn này không phải bị lỗi hay gì nhé, đây là ảnh hưởng của Tinh Hải lên Triệu Kỳ, vốn dĩ cô này không có hứng thú với cửa hàng thú cưng, như vì ảnh hưởng của Tinh Hải, sau nhiều lần kháng cự thì cô dần bị thu hút)
“Hả? Cửa hàng thú cưng?”
Cô dừng bước.
Cái bụng vốn rất là đói, nhưng tức đến no luôn, tạm thời chưa muốn ăn gì.
Vì từ nhỏ đến lớn chưa từng nuôi thú cưng nên ý nghĩ này chưa từng xuất hiện trong đầu cô.
“Quên di, vào xem thử, nếu có mấy loài bò sát buồn nôn thì đi ra luôn cũng được!”
Dù sao cũng rảnh rỗi, cô quyết định vào xem một chút.
…
Tinh Hải rủ đầu xuống, mí mắt cũng xệ xuống, như đang cố chống lại cơn buồn ngủ.
“Làm sao vậy? Tinh Hải, không khỏe à?” Trương Tử An từ trên ghế nằm ngồi xuống, không chú ý lắm cô gái chuẩn bị bước vào cửa tiệm mà toàn tâm toàn ý quan tâm chú mèo đang có biểu hiện lạ.
“Meow… Tinh Hải hơi buồn ngủ… Muốn ngủ một lúc…”
Trương Tử An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: “Vậy thì ngủ đi.”
——————————————–
(1)Thiên địch: loài động vật đối địch, có thể cướp đồ ăn, ăn thịt, gây hại cho một loài nào khác
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.