Chương 21: Khương Hàn Nhật Ra Tay
Yên Tử
17/11/2019
Mạch Linh bị tống vào một căn nhà hoang bị bỏ phế cách đây khoảng hơn ba năm ở ngay bìa rừng, từ đây mà để về lại thành phố thì phải mất hơn một giờ đồng hồ, mấy tên thuộc hạ đẩy cô vào căn nhà hoang đó rồi xoay người bỏ đi.
Các người là ai, mau thả tôi ra. Mạch Linh vùng vẫy la hét, hai tay cô đã bị trói chặt, cô bị trói đến đau nhức cổ tay, tóc tai vã ra rũ rượi rơi tán loạn trên gương mặt thanh tú.
Mau câm miệng lại, nếu tôi tôi cắt lưỡi cô.
Ấy ấy, ai dám cắt lưỡi người đẹp đây nào?
Vương thiếu. Hai tên thuộc hạ nhìn thấy Vương Ân Sinh đi vào liền cúi người chào hỏi, hắt phất phất tat, hai tên thuộc hạ hiểu ý liền bước ra ngoài đóng cửa lại.
Vương Ân Sinh, anh mau thả tôi ra.
Mạch Linh cố xoay mạnh hai cổ tay, nhưng sợi dây thừng quá chặt, cả tay cô bị siết đã rướm máu.
Vương Ân Sinh tiến đến trước mặt cô, hắn ngồi chổm xuống, chống hai tay lên sàn gỗ, vẻ mặt ngông cuồng phách lối hướng cô nói khẽ.
Người đẹp, tôi đối xử với cô cũng không tồi, vậy mà cô dám cả gan đưa hồ sơ giả cho tôi?
Anh nói cái gì? Hồ sơ giả? Tôi không biết chuyện đó. Mạch Linh lên tiếng, cái gì mà hồ sơ giả chứ, rõ ràng là cô lấy được trên bàn của Lục Thiên Mặc, làm sao lại là giả được. Hay là trong lúc hắn đưa hồ sơ cho cô, đã tùy ý tráo đổi?
Cô không biết thật, hay là giả vờ không biết? Hử? Vương Ân Sinh đưa tay bóp cổ cô, năm ngón tay bắt đầu dùng lực.
Tôi... Tôi hoàn toàn không biết chuyện này.
Mạch Linh bị bàn tay to lớn của hắn chặn ở cổ họng, cô há hốc mồm ra để hít lấy không khí, cả khoang họng như muốn nổ tung.
Vương Ân Sinh hoàn toàn không có ý giết cô, hắn thả tay ra khỏi cổ cô, nghiêm giọng nói.
Tôi cho cô một cơ hội cuối, mang toàn bộ hồ sơ thật đến cho tôi. Nếu cô còn giở trò, thì lo liệu cho mẹ và em gái cô chết mà không có đất để chôn.
Mạch Linh vốn không sợ những lời hâm doạ từ hắn nữa, bởi vì bọn người Lục Thiên Mặc đã đưa mẹ và em gái cô đến nơi an toàn, và họ bảo đảm hai người không xảy ra chuyện gì. Cho nên, bây giờ cô không cần phải nghe theo lời sao khiến của hắn.
Tôi không làm, anh có đủ bản lĩnh thì đến gặp Lục Thiên Mặc mà lấy, tôi không muốn chết.
Vương Ân Sinh bắt đầu nổi điên, hắn túm lấy tóc cô, kéo mạnh: Cô nghĩ cô ở bên cạnh hắn thì cô sẽ được sống sao, tôi nói cho cô biết, Lục Thiên Mặc hân từ trước đến giờ chưa từ một thủ đoạn nào để đạt được thứ mà hắn muốn, ngay cả cô gái mà hắn sắp lấy làm vợ cũng vì hắn mà chết, cô nghĩ cô có thể sống bên cạnh hắn cả đời sao?
Mạch Linh cắn môi, da đầu là nơi cô rất nhạy cảm. Mỗi lần ai đó nắm tóc cô thì lại có một cảm giác đau đớn truyền đến, cảm giác đau đầu như có ai đó cầm cây búa đập vào, gương mặt cô bỗng dưng trở nên tái mét.
Tôi không quan tâm Lục Thiên Mặc như thế nào, nhưng ít ra anh ta chưa bao giờ làm hại tôi. Mạch Linh cố chịu đau nghiến răng nói, đối với bọn chúng, cô theo ai cũng chết, chi bằng thì chết trong sạch một chút, may ra cũng không hổ thẹn.
Hay lắm. Vương Ân Sinh đập đầu cô vào vách tường, hắn buông tay ra khỏi tóc cô, nhìn cô từ từ trượt xuống sàn nhà. Chẳng mấy chốc, chỗ đó vết máu đã loang lỗ từ trên tường gạch đến tấm gỗ sàn.
Mạch Linh rơi vào trạng thái nữa tỉnh nữa mê.
***
Chẳng biết qua thời gian bao lâu, cô mở mắt tỉnh dậy, cơn đau từ trên đầu truyền đến dữ dội khiến cô phải xuýt xoa kêu khẽ một tiếng, bên ngoài cũng không có tiếng động, cô liếc nhìn xung quanh, phía dưới chân cô có một tấm thuỷ tinh vỡ cách đó khoảng sáu mươi sen-ti-mét.
Mạch Linh nhướng người, cô dùng miệng ngậm lấy miếng thủy tinh vì chân tay đã bị trói chặt, cô nghiêng má xuống sàn nhà, cố ngậm lấy miếng kính, chẳng may bị trượt một cái, từ khoé miệng đến má cô đã vụt qua một vết cắt khá sâu.
Cơn đau đầu lại thêm cảm giác rất rát truyền đến khiến tâm trí cô mê loạn, cô ngậm được miếng thủy tinh, dùng lực hất nó về phía tay mình, cô dùng bàn tay cầm lấy, cố gập cổ tay lại để cứa vào sợi dây.
Pực. Sợi dây thừng trên tay cô bị cắt đứt, cô cúi cúi người cởi dây trói chân, nhẹ nhàng tiến đến cánh cửa, áp tai vào nghe động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài hoàn toàn im lặng, như nhớ được điều gì đó, cô lục tìm điện thoại trong túi sách, nhưng nó đã sớm hết pin.
Mạch Linh khẽ than thầm một câu, cô bỏ điện thoại lại vào túi xách, nhẹ nhàng mở cửa.
Bốn tên thuộc hạ bên ngoài đã ngủ say trên bàn mạt chược, Mạch Linh rón rén lách qua bọn chúng để ra ngoài, sắp đến cửa chính, cô vấp phải cây gậy bóng chày, gậy ngã xuống đập vào lon bia lăn lóc trên nền nhà cái Bốp. Bốn tên thuộc hạ lập tức tỉnh giấc, vừa nhìn thấy cô đã nhanh chóng lên tiếng.
Đứng lại, cô dám bỏ trốn à?
Mạch Linh chạy thẳng vào rừng, bây giờ đã hơn tám giờ tối, cô không định hướng được là mình đang chạy hướng nào, mọi ý thức trong đầu cô đều trống rỗng, cô chỉ biết là hiện giờ mình phải chạy, chạy càng xa càng tốt. Nếu bị bắt lại, cô chết chắc mất.
Tuyết lại rơi, cô càng chạy càng thấy lạnh, mặc dù đã mặc chiếc áo len dài, nhưng thời tiết ở trong rừng bình thường đã lạnh, nay đã vào mùa đông, thời tiết còn lạnh hơn gấp mười lần.
Tuyết rơi trắng xoá cả lớp cây cỏ dưới chân, những hạt tuyết mềm mịn chạm vào má cô rồi nhanh chóng tan biến ra như chưa từng tồn tại. Mạch Linh mất dần ý thức, cơn đau càng lúc càng nhiều, cô nghe văng vẳng bên tai tiếng chân dẫm lên cây cỏ Xoạt xoạt cùng những tiếng Đứng lại của đám vệ sĩ, lúc cô định buông thả số phận thì cô bị kéo vào lòng một người đàn ông. Cũng may Khương Hàn Nhật để đèn pha ô tô chiếu thẳng đến bìa rừng mới nhìn thấy được cô.
Đám thuộc hạ đuổi theo tới nơi, nhìn thấy mặt mũi Khương Hàn Nhật tối đen khó coi, lập tức đề phòng.
Chúng mày chán sống rồi phải không?
Bốn tên áo đen không dám lên tiếng, chúng thủ sẵn thế để tấn công, nhanh chóng, Khương Hàn Nhật xoay người tung một cú vào bụng tên trước mặt, một tay ôm Mạch Linh, một tay rút khẩu súng từ thắt lưng sau ra hướng thẳng ba tên còn lại rồi bóp cò.
Một tràng dài tiếng súng nổ lên giữa đêm khiến chim rừng bay tán loạn. Khương Hàn Nhật ôm Mạch Linh ra xe, lúc này cô đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
***
Bác sĩ riêng của Lục Thiên Mặc được mời đến để xem xét vết thương, ông ta quấn một dải băng dài trên trán cô, dán một miếng băng y tế lên khoé miệng cô do ngậm thủy tinh mà đứt, xong xuôi mọi việc, ông ta quay sang Lục Thiên Mặc và Khương Hàn Nhật, từ tốn lên tiếng.
Ông chủ, cô ấy không sao, chỉ cần tịnh dưỡng vài hôm là sẽ khỏi.
Lục Thiên Mặc phất phất tay, Doctor nhanh chóng hiểu ý lui ra ngoài. Thấy ông ta rời khỏi, Lục Thiên Mặc quay sang nói với Khương Hàn Nhật.
Cho người thủ tiêu lão già chết tiệt đó, cùng cái tên Vương Ân Sinh không biết sống chết kia.
Được, tôi đi làm ngay. Khương Hàn Nhật gật đầu, lập tức dập tắt điếu thuốc trên miệng, đứng dậy rời đi.
Các người là ai, mau thả tôi ra. Mạch Linh vùng vẫy la hét, hai tay cô đã bị trói chặt, cô bị trói đến đau nhức cổ tay, tóc tai vã ra rũ rượi rơi tán loạn trên gương mặt thanh tú.
Mau câm miệng lại, nếu tôi tôi cắt lưỡi cô.
Ấy ấy, ai dám cắt lưỡi người đẹp đây nào?
Vương thiếu. Hai tên thuộc hạ nhìn thấy Vương Ân Sinh đi vào liền cúi người chào hỏi, hắt phất phất tat, hai tên thuộc hạ hiểu ý liền bước ra ngoài đóng cửa lại.
Vương Ân Sinh, anh mau thả tôi ra.
Mạch Linh cố xoay mạnh hai cổ tay, nhưng sợi dây thừng quá chặt, cả tay cô bị siết đã rướm máu.
Vương Ân Sinh tiến đến trước mặt cô, hắn ngồi chổm xuống, chống hai tay lên sàn gỗ, vẻ mặt ngông cuồng phách lối hướng cô nói khẽ.
Người đẹp, tôi đối xử với cô cũng không tồi, vậy mà cô dám cả gan đưa hồ sơ giả cho tôi?
Anh nói cái gì? Hồ sơ giả? Tôi không biết chuyện đó. Mạch Linh lên tiếng, cái gì mà hồ sơ giả chứ, rõ ràng là cô lấy được trên bàn của Lục Thiên Mặc, làm sao lại là giả được. Hay là trong lúc hắn đưa hồ sơ cho cô, đã tùy ý tráo đổi?
Cô không biết thật, hay là giả vờ không biết? Hử? Vương Ân Sinh đưa tay bóp cổ cô, năm ngón tay bắt đầu dùng lực.
Tôi... Tôi hoàn toàn không biết chuyện này.
Mạch Linh bị bàn tay to lớn của hắn chặn ở cổ họng, cô há hốc mồm ra để hít lấy không khí, cả khoang họng như muốn nổ tung.
Vương Ân Sinh hoàn toàn không có ý giết cô, hắn thả tay ra khỏi cổ cô, nghiêm giọng nói.
Tôi cho cô một cơ hội cuối, mang toàn bộ hồ sơ thật đến cho tôi. Nếu cô còn giở trò, thì lo liệu cho mẹ và em gái cô chết mà không có đất để chôn.
Mạch Linh vốn không sợ những lời hâm doạ từ hắn nữa, bởi vì bọn người Lục Thiên Mặc đã đưa mẹ và em gái cô đến nơi an toàn, và họ bảo đảm hai người không xảy ra chuyện gì. Cho nên, bây giờ cô không cần phải nghe theo lời sao khiến của hắn.
Tôi không làm, anh có đủ bản lĩnh thì đến gặp Lục Thiên Mặc mà lấy, tôi không muốn chết.
Vương Ân Sinh bắt đầu nổi điên, hắn túm lấy tóc cô, kéo mạnh: Cô nghĩ cô ở bên cạnh hắn thì cô sẽ được sống sao, tôi nói cho cô biết, Lục Thiên Mặc hân từ trước đến giờ chưa từ một thủ đoạn nào để đạt được thứ mà hắn muốn, ngay cả cô gái mà hắn sắp lấy làm vợ cũng vì hắn mà chết, cô nghĩ cô có thể sống bên cạnh hắn cả đời sao?
Mạch Linh cắn môi, da đầu là nơi cô rất nhạy cảm. Mỗi lần ai đó nắm tóc cô thì lại có một cảm giác đau đớn truyền đến, cảm giác đau đầu như có ai đó cầm cây búa đập vào, gương mặt cô bỗng dưng trở nên tái mét.
Tôi không quan tâm Lục Thiên Mặc như thế nào, nhưng ít ra anh ta chưa bao giờ làm hại tôi. Mạch Linh cố chịu đau nghiến răng nói, đối với bọn chúng, cô theo ai cũng chết, chi bằng thì chết trong sạch một chút, may ra cũng không hổ thẹn.
Hay lắm. Vương Ân Sinh đập đầu cô vào vách tường, hắn buông tay ra khỏi tóc cô, nhìn cô từ từ trượt xuống sàn nhà. Chẳng mấy chốc, chỗ đó vết máu đã loang lỗ từ trên tường gạch đến tấm gỗ sàn.
Mạch Linh rơi vào trạng thái nữa tỉnh nữa mê.
***
Chẳng biết qua thời gian bao lâu, cô mở mắt tỉnh dậy, cơn đau từ trên đầu truyền đến dữ dội khiến cô phải xuýt xoa kêu khẽ một tiếng, bên ngoài cũng không có tiếng động, cô liếc nhìn xung quanh, phía dưới chân cô có một tấm thuỷ tinh vỡ cách đó khoảng sáu mươi sen-ti-mét.
Mạch Linh nhướng người, cô dùng miệng ngậm lấy miếng thủy tinh vì chân tay đã bị trói chặt, cô nghiêng má xuống sàn nhà, cố ngậm lấy miếng kính, chẳng may bị trượt một cái, từ khoé miệng đến má cô đã vụt qua một vết cắt khá sâu.
Cơn đau đầu lại thêm cảm giác rất rát truyền đến khiến tâm trí cô mê loạn, cô ngậm được miếng thủy tinh, dùng lực hất nó về phía tay mình, cô dùng bàn tay cầm lấy, cố gập cổ tay lại để cứa vào sợi dây.
Pực. Sợi dây thừng trên tay cô bị cắt đứt, cô cúi cúi người cởi dây trói chân, nhẹ nhàng tiến đến cánh cửa, áp tai vào nghe động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài hoàn toàn im lặng, như nhớ được điều gì đó, cô lục tìm điện thoại trong túi sách, nhưng nó đã sớm hết pin.
Mạch Linh khẽ than thầm một câu, cô bỏ điện thoại lại vào túi xách, nhẹ nhàng mở cửa.
Bốn tên thuộc hạ bên ngoài đã ngủ say trên bàn mạt chược, Mạch Linh rón rén lách qua bọn chúng để ra ngoài, sắp đến cửa chính, cô vấp phải cây gậy bóng chày, gậy ngã xuống đập vào lon bia lăn lóc trên nền nhà cái Bốp. Bốn tên thuộc hạ lập tức tỉnh giấc, vừa nhìn thấy cô đã nhanh chóng lên tiếng.
Đứng lại, cô dám bỏ trốn à?
Mạch Linh chạy thẳng vào rừng, bây giờ đã hơn tám giờ tối, cô không định hướng được là mình đang chạy hướng nào, mọi ý thức trong đầu cô đều trống rỗng, cô chỉ biết là hiện giờ mình phải chạy, chạy càng xa càng tốt. Nếu bị bắt lại, cô chết chắc mất.
Tuyết lại rơi, cô càng chạy càng thấy lạnh, mặc dù đã mặc chiếc áo len dài, nhưng thời tiết ở trong rừng bình thường đã lạnh, nay đã vào mùa đông, thời tiết còn lạnh hơn gấp mười lần.
Tuyết rơi trắng xoá cả lớp cây cỏ dưới chân, những hạt tuyết mềm mịn chạm vào má cô rồi nhanh chóng tan biến ra như chưa từng tồn tại. Mạch Linh mất dần ý thức, cơn đau càng lúc càng nhiều, cô nghe văng vẳng bên tai tiếng chân dẫm lên cây cỏ Xoạt xoạt cùng những tiếng Đứng lại của đám vệ sĩ, lúc cô định buông thả số phận thì cô bị kéo vào lòng một người đàn ông. Cũng may Khương Hàn Nhật để đèn pha ô tô chiếu thẳng đến bìa rừng mới nhìn thấy được cô.
Đám thuộc hạ đuổi theo tới nơi, nhìn thấy mặt mũi Khương Hàn Nhật tối đen khó coi, lập tức đề phòng.
Chúng mày chán sống rồi phải không?
Bốn tên áo đen không dám lên tiếng, chúng thủ sẵn thế để tấn công, nhanh chóng, Khương Hàn Nhật xoay người tung một cú vào bụng tên trước mặt, một tay ôm Mạch Linh, một tay rút khẩu súng từ thắt lưng sau ra hướng thẳng ba tên còn lại rồi bóp cò.
Một tràng dài tiếng súng nổ lên giữa đêm khiến chim rừng bay tán loạn. Khương Hàn Nhật ôm Mạch Linh ra xe, lúc này cô đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
***
Bác sĩ riêng của Lục Thiên Mặc được mời đến để xem xét vết thương, ông ta quấn một dải băng dài trên trán cô, dán một miếng băng y tế lên khoé miệng cô do ngậm thủy tinh mà đứt, xong xuôi mọi việc, ông ta quay sang Lục Thiên Mặc và Khương Hàn Nhật, từ tốn lên tiếng.
Ông chủ, cô ấy không sao, chỉ cần tịnh dưỡng vài hôm là sẽ khỏi.
Lục Thiên Mặc phất phất tay, Doctor nhanh chóng hiểu ý lui ra ngoài. Thấy ông ta rời khỏi, Lục Thiên Mặc quay sang nói với Khương Hàn Nhật.
Cho người thủ tiêu lão già chết tiệt đó, cùng cái tên Vương Ân Sinh không biết sống chết kia.
Được, tôi đi làm ngay. Khương Hàn Nhật gật đầu, lập tức dập tắt điếu thuốc trên miệng, đứng dậy rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.