Chương 3: Sóng gió công ty (1)
Yên Tử
16/11/2019
Báo ngày hôm nay đưa tin tức tập đoàn Kiều thị đã chính thức được chuyển nhượng cổ phần sang hết qua cho Lục gia hoàng thị, ngoài bản xử án Kiều Sở Nghiện ra thì toàn bộ tài sản đều hợp pháp được đem đi, tuy nhiên số nợ mà gia đình Kiều Mạch Linh mắc phải rất lớn, dù có bán hết cả gia sản cũng không đủ trả, ba cô vào tù, cô là người phải trực tiếp gánh vác và trả hết số nợ còn lại.
Mạch Linh đứng trước gương, chỉnh sửa một chút lại chiếc áo sơ mi đang mặc, trên tay cô cầm một bộ hồ sơ, cô phải đi làm, ít nhất thì cô cũng có bằng tốt nghiệp loại giỏi về kinh doanh, hơn thế nữa, cô còn có chứng chỉ loại A tại London.
Lục Thiên Mặc từ khi đưa cô về đây cũng đã được hơn 1 tuần, tuy nhiên từ hôm ấy đến nay vẫn không thấy mặt mũi hắn đâu, Mạch Linh suốt ngày cứ ở trong phòng, bất kể cô làm gì cũng có người dòm ngó, Lục Thiên Mặc còn đặc biệt cảnh cáo cô, nếu cô dám có ý định chạy trốn thì hắn sẽ một tay giết chết cả nhà cô. Đối với quyền lực của hắn, Mạch Linh chỉ biết nghe lời, cô hoàn toàn không có quyền lên tiếng.
Kiều Mạch Linh cầm lấy túi xách bước xuống cầu thang thì bất ngờ đụng mặt Lục Thiên Mặc, hắn ta mặc một bộ vest màu đen, vẫn là gương mặt lạnh lùng với đôi mắt sâu thẳm như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô.
"Đi đâu?"
Đối với câu hỏi này, Mạch Linh có chút run sợ, âm lượng hắn phát ra đủ để cô nghe thấy, nhưng vẫn mang một khí chất tra tấn người đối diện.
"Tôi...tôi muốn tìm việc."
"Muốn đi làm?"
Kiều Mạch Linh nhẹ nhàng gật đầu, Lục Thiên Mặc đưa mắt xuống nhìn một lượt cả người cô, rồi dừng lại tại bộ hồ sơ đang cầm, tùy tiện giật phăng đi.
Bộ hồ sơ gồm vài tờ giấy ghi rõ họ tên, bằng cấp, giấy khám sức khoẻ, tất cả đều rất rõ ràng, Mạch Linh cũng là sinh viên vừa mới ra trường, đối với công việc cô chưa từng được trải nghiệm qua.
Lúc Thiên Mặc xem qua rồi trả lại hồ sơ cho cô, giọng lạnh lùng.
"Đến Lục gia Hoàng thị làm."
Không nói đến câu thứ hai hắn bỏ lên lầu, vài phút sau hắn đã thay bộ âu phục khác bước xuống cầu thang.
"Mau ra xe."
3 chữ như một mệnh lệnh ép Mạch Linh xém chút là tim nhảy thọt ra ngoài, cô lủi thủi đi theo sau lưng Lục Thiên Mặc ra chiếc Cadillac đang đỗ trước cổng.
Tập đoàn Lục gia Hoàng thị.
Trước đây cô không ít lần biết đến tập đoàn lớn nhất cả thành phố Đài Loan này, nhưng chưa một lần cô được đặt chân tới, nhân viên được tuyển vào làm đòi hỏi yêu cầu rất cao và rất khắc khe, và quả nhiên, cô được Lục Thiên Mặc xếp vào vị trí nhân viên phòng maketing.
Hắn không trực tiếp đi cùng với cô mà giao cô cho trợ lí của hắn, Khương Hàn Nhật dẫn cô đến phòng làm việc của mình, hướng dẫn một số quy tắc rồi lập tức rời đi.
Bởi vì cô là nhân viên mới, lại được tuyển thẳng vào công ty, nên vừa mới bước làm việc có người đã không vừa mắt cô rồi.
"Bộp!"
Một chồng tài liệu được quăng đến trên bàn, Tạ Phương Liên khoanh tay trước ngực nhìn Mạch Linh, giọng chua chát hướng đôi mắt đến đống tài liệu kia.
"Người mới à, vậy thì làm cho xong đóng tài liệu này đi, kiểm tra và chỉnh sửa thật kĩ lưỡng, nghe chưa?"
Chẳng biết cô ta làm nhân sự gì ở đây mà lại mang giọng kênh kiệu đó, Mạch Linh nhìn đống giấy tờ trên bàn, mỉm cười.
"Vâng, tôi sẽ làm ngay."
"Hừ." Tạ Phương Liên hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng bỏ về chỗ làm việc của mình. Để xem cô ta làm việc được ở đây bao lâu, người mới trước giờ vào đây đều phải nể mặt trưởng phòng Tạ Phương Liên này.
Giờ ăn trưa ở căn tin dành cho nhân viên rất đông, tập đoàn của Lục Thiên Mặc rộng như thế nào khi số lượng nhân viên hơn 800 người, mỗi một mảng điều hành như vậy cũng có gần 50 người, Mạch Linh xếp hàng đứng đợi tới phần ăn của mình.
"Bịch."
Một cú va chạm mạnh làm Mạch Linh té nhào xuống sàn nhà, nhanh chóng có một cánh tay đưa ra và đỡ cô đứng dậy, người đàn ông mặc vest màu xám, cổ đeo caravat sang trọng, anh ta nhìn cô một lúc rồi lên tiếng.
"Xin lỗi, cô có sao không?"
Giọng nói rất nhẹ nhàng, gương mặt đẹp tựa như điêu khắc với ngũ quan tinh xảo, xem chừng anh ta chỉ thua Lục Thiên Mặc một vế mà thôi.
"À, tôi không sao."
Người đàn ông sau khi nghe Mạch Linh trả lời thì chỉ gật đầu rồi bỏ đi, cũng lúc tới lượt phần ăn của cô, cô trả tiền rồi mang thức ăn trưa đến một cái bàn trống gần đó.
"Tạ Phương Liên, cô làm cái gì vậy, 1 giờ chiều nay giám đốc phải đi kí hợp đồng, cô xem lại đống tài liệu này xem, có cái gì gọi là một hợp đồng không hả?"
Bên kia có tiếng ồn ào truyền đến, Mạch Linh đưa mắt nhìn sang bàn ăn cách mình không xa, là người đàn ông lúc nảy vừa mới đụng phải cô và Tạ Phương Liên, nhìn hai người bọn họ đang rất căng thẳng a.
"Quản lí Khương, tôi...tôi sẽ làm lại ngay bây giờ."
"Làm lại, bây giờ chỉ còn 30 phút, cô nghĩ cô làm lại kịp sao?"
Tạ Phương Liên cúi mặt, cảm giác xấu hổ khi bị bẻ mặt trước đám đông làm cô ta muốn tìm một cái hố nào nó chui xuống ngay lập tức.
"Tất cả đều là do nhân viên mới vào phòng maketing sáng nay, chính cô ta đã hủy hoại đi đống tài liệu này."
Gì đây? Tạ Phương Liên lại còn muốn đổ lỗi cho cô sao, rõ ràng đống tài liệu sáng nay cô ta đưa cho cô chỉ toàn là những tài liệu nhỏ, chẳng liên quan đến dự án hay một hợp đồng nào, bây giờ làm không tốt công việc, lại đổ lên đầu một người mới vào làm chưa nắm bắt được công việc công ty hay sao?
Tạ Phương Liên nhìn qua chỗ Mạch Linh đang ngồi, hùng hùng hổ hổ bước qua kéo lấy cổ tay Mạch Linh bóp chặt.
"Là cô phải không? Chắc chắn là cô rồi, không có năng lực thì đừng có vào công ty phá chúng tôi, hiểu chưa?"
Cả khu nhà ăn ồn ào dữ dội, khối người bu đông nghẹt hết lối đi, từ trước đến nay không ít lần Tạ Phương Liên bị cấp trên chỉ tội, nhưng chẳng ai biết lí do gì mà cô ta vẫn chưa bị sa thải, giờ thì ngon rồi, cô ta đã có con mồi thay cô ta chịu tội.
"Sao? Có phải tôi nói đúng quá nên cô không còn gì chối tội nữa phải không? Tôi chẳng hiểu sao cô lại lọt vào được đây, từ đầu nhìn thấy cô là tôi đã biết cô chẳng làm nên được trò trống gì."
"Thôi đi." Khương Hàn Nhật tức giận quát mạnh: "Cô ấy vừa vào làm, hồ sơ lại được thực hiện từ tháng trước, người phụ trách lại là cô, bây giờ cô đổ lỗi cho người mới là như thế nào?"
Bị quản lí hỏi dồn, Tạ Phương Liên hết đường giải thích, cô ta đưa mắt liếc đến Kiều Mạch Linh một cách sắc lẹm.
Mạch Linh đứng trước gương, chỉnh sửa một chút lại chiếc áo sơ mi đang mặc, trên tay cô cầm một bộ hồ sơ, cô phải đi làm, ít nhất thì cô cũng có bằng tốt nghiệp loại giỏi về kinh doanh, hơn thế nữa, cô còn có chứng chỉ loại A tại London.
Lục Thiên Mặc từ khi đưa cô về đây cũng đã được hơn 1 tuần, tuy nhiên từ hôm ấy đến nay vẫn không thấy mặt mũi hắn đâu, Mạch Linh suốt ngày cứ ở trong phòng, bất kể cô làm gì cũng có người dòm ngó, Lục Thiên Mặc còn đặc biệt cảnh cáo cô, nếu cô dám có ý định chạy trốn thì hắn sẽ một tay giết chết cả nhà cô. Đối với quyền lực của hắn, Mạch Linh chỉ biết nghe lời, cô hoàn toàn không có quyền lên tiếng.
Kiều Mạch Linh cầm lấy túi xách bước xuống cầu thang thì bất ngờ đụng mặt Lục Thiên Mặc, hắn ta mặc một bộ vest màu đen, vẫn là gương mặt lạnh lùng với đôi mắt sâu thẳm như chim ưng nhìn chằm chằm vào cô.
"Đi đâu?"
Đối với câu hỏi này, Mạch Linh có chút run sợ, âm lượng hắn phát ra đủ để cô nghe thấy, nhưng vẫn mang một khí chất tra tấn người đối diện.
"Tôi...tôi muốn tìm việc."
"Muốn đi làm?"
Kiều Mạch Linh nhẹ nhàng gật đầu, Lục Thiên Mặc đưa mắt xuống nhìn một lượt cả người cô, rồi dừng lại tại bộ hồ sơ đang cầm, tùy tiện giật phăng đi.
Bộ hồ sơ gồm vài tờ giấy ghi rõ họ tên, bằng cấp, giấy khám sức khoẻ, tất cả đều rất rõ ràng, Mạch Linh cũng là sinh viên vừa mới ra trường, đối với công việc cô chưa từng được trải nghiệm qua.
Lúc Thiên Mặc xem qua rồi trả lại hồ sơ cho cô, giọng lạnh lùng.
"Đến Lục gia Hoàng thị làm."
Không nói đến câu thứ hai hắn bỏ lên lầu, vài phút sau hắn đã thay bộ âu phục khác bước xuống cầu thang.
"Mau ra xe."
3 chữ như một mệnh lệnh ép Mạch Linh xém chút là tim nhảy thọt ra ngoài, cô lủi thủi đi theo sau lưng Lục Thiên Mặc ra chiếc Cadillac đang đỗ trước cổng.
Tập đoàn Lục gia Hoàng thị.
Trước đây cô không ít lần biết đến tập đoàn lớn nhất cả thành phố Đài Loan này, nhưng chưa một lần cô được đặt chân tới, nhân viên được tuyển vào làm đòi hỏi yêu cầu rất cao và rất khắc khe, và quả nhiên, cô được Lục Thiên Mặc xếp vào vị trí nhân viên phòng maketing.
Hắn không trực tiếp đi cùng với cô mà giao cô cho trợ lí của hắn, Khương Hàn Nhật dẫn cô đến phòng làm việc của mình, hướng dẫn một số quy tắc rồi lập tức rời đi.
Bởi vì cô là nhân viên mới, lại được tuyển thẳng vào công ty, nên vừa mới bước làm việc có người đã không vừa mắt cô rồi.
"Bộp!"
Một chồng tài liệu được quăng đến trên bàn, Tạ Phương Liên khoanh tay trước ngực nhìn Mạch Linh, giọng chua chát hướng đôi mắt đến đống tài liệu kia.
"Người mới à, vậy thì làm cho xong đóng tài liệu này đi, kiểm tra và chỉnh sửa thật kĩ lưỡng, nghe chưa?"
Chẳng biết cô ta làm nhân sự gì ở đây mà lại mang giọng kênh kiệu đó, Mạch Linh nhìn đống giấy tờ trên bàn, mỉm cười.
"Vâng, tôi sẽ làm ngay."
"Hừ." Tạ Phương Liên hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng bỏ về chỗ làm việc của mình. Để xem cô ta làm việc được ở đây bao lâu, người mới trước giờ vào đây đều phải nể mặt trưởng phòng Tạ Phương Liên này.
Giờ ăn trưa ở căn tin dành cho nhân viên rất đông, tập đoàn của Lục Thiên Mặc rộng như thế nào khi số lượng nhân viên hơn 800 người, mỗi một mảng điều hành như vậy cũng có gần 50 người, Mạch Linh xếp hàng đứng đợi tới phần ăn của mình.
"Bịch."
Một cú va chạm mạnh làm Mạch Linh té nhào xuống sàn nhà, nhanh chóng có một cánh tay đưa ra và đỡ cô đứng dậy, người đàn ông mặc vest màu xám, cổ đeo caravat sang trọng, anh ta nhìn cô một lúc rồi lên tiếng.
"Xin lỗi, cô có sao không?"
Giọng nói rất nhẹ nhàng, gương mặt đẹp tựa như điêu khắc với ngũ quan tinh xảo, xem chừng anh ta chỉ thua Lục Thiên Mặc một vế mà thôi.
"À, tôi không sao."
Người đàn ông sau khi nghe Mạch Linh trả lời thì chỉ gật đầu rồi bỏ đi, cũng lúc tới lượt phần ăn của cô, cô trả tiền rồi mang thức ăn trưa đến một cái bàn trống gần đó.
"Tạ Phương Liên, cô làm cái gì vậy, 1 giờ chiều nay giám đốc phải đi kí hợp đồng, cô xem lại đống tài liệu này xem, có cái gì gọi là một hợp đồng không hả?"
Bên kia có tiếng ồn ào truyền đến, Mạch Linh đưa mắt nhìn sang bàn ăn cách mình không xa, là người đàn ông lúc nảy vừa mới đụng phải cô và Tạ Phương Liên, nhìn hai người bọn họ đang rất căng thẳng a.
"Quản lí Khương, tôi...tôi sẽ làm lại ngay bây giờ."
"Làm lại, bây giờ chỉ còn 30 phút, cô nghĩ cô làm lại kịp sao?"
Tạ Phương Liên cúi mặt, cảm giác xấu hổ khi bị bẻ mặt trước đám đông làm cô ta muốn tìm một cái hố nào nó chui xuống ngay lập tức.
"Tất cả đều là do nhân viên mới vào phòng maketing sáng nay, chính cô ta đã hủy hoại đi đống tài liệu này."
Gì đây? Tạ Phương Liên lại còn muốn đổ lỗi cho cô sao, rõ ràng đống tài liệu sáng nay cô ta đưa cho cô chỉ toàn là những tài liệu nhỏ, chẳng liên quan đến dự án hay một hợp đồng nào, bây giờ làm không tốt công việc, lại đổ lên đầu một người mới vào làm chưa nắm bắt được công việc công ty hay sao?
Tạ Phương Liên nhìn qua chỗ Mạch Linh đang ngồi, hùng hùng hổ hổ bước qua kéo lấy cổ tay Mạch Linh bóp chặt.
"Là cô phải không? Chắc chắn là cô rồi, không có năng lực thì đừng có vào công ty phá chúng tôi, hiểu chưa?"
Cả khu nhà ăn ồn ào dữ dội, khối người bu đông nghẹt hết lối đi, từ trước đến nay không ít lần Tạ Phương Liên bị cấp trên chỉ tội, nhưng chẳng ai biết lí do gì mà cô ta vẫn chưa bị sa thải, giờ thì ngon rồi, cô ta đã có con mồi thay cô ta chịu tội.
"Sao? Có phải tôi nói đúng quá nên cô không còn gì chối tội nữa phải không? Tôi chẳng hiểu sao cô lại lọt vào được đây, từ đầu nhìn thấy cô là tôi đã biết cô chẳng làm nên được trò trống gì."
"Thôi đi." Khương Hàn Nhật tức giận quát mạnh: "Cô ấy vừa vào làm, hồ sơ lại được thực hiện từ tháng trước, người phụ trách lại là cô, bây giờ cô đổ lỗi cho người mới là như thế nào?"
Bị quản lí hỏi dồn, Tạ Phương Liên hết đường giải thích, cô ta đưa mắt liếc đến Kiều Mạch Linh một cách sắc lẹm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.