Sủng Vật Tự Dưỡng Pháp

Chương 21

Hậu Dĩ

18/11/2020

Tôi hai mươi hai tuổi, đứng vị trí thứ chín trong Hoa Thái, tại xí nghiệp Hoa Thái là một người quản lý cấp cao. Đầu óc thông minh còn có làm việc quyết đoán, có thể đem người khác đùa giỡn trên tay, thuật bắn súng chuẩn, từ trước đến nay không trượt phát nào, tướng mạo xuất chúng, so với minh tinh có khi còn đẹp hơn.

Hiện tại cư nhiên lại suy bại rời giường vào lúc năm giờ sáng, vào phòng bếp vì tên khốn kiếp kia mà làm điểm tâm?!

Thật sự là đùa mà, tôi từ nhỏ đã không tiếp cận phòng bếp, đi đến nơi này cũng có người khác giúp đỡ tôi!

Bếp trưởng khẩn chương giảng giải cách bữa sáng hôm nay sẽ là Sandwich, suy cho cùng mặt mũi của tôi hiện tại chắc có lẽ so với trâu còn đen hơn.

Hơn cả trên người tôi không một tất nào rời khỏi cây súng!

“Phòng tiên sinh, ngài…hiểu chưa vậy?”

Tôi hung hăng trừng đầu bếp: “Không hiểu!”

Bếp trưởng đáng thương không còn cách nào khác đành phải giảng lại cho tôi một lần nữa, ngay cả tay mỗi động tác tay đều rất chi tiết, hận không thể cầm tay mà dạy cho tôi.

Ngoài bếp trưởng thì những người khác đều đứng sang một bên không dám nói lời nào, cũng không dám động, chỉ có thể mặc mồ hôi từ trên trán từ từ chảy xuống.

Bị kẹp ở giữa, bọn họ thật sự rất thông cảm, nếu như tôi làm không được thì bọn họ cũng không cần nghi ngờ mà chắc chắn sẽ bị uy hiếp, tôi đã có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng không ai có thể ra mặt thay cho tôi.

“Phòng tiên sinh….đảo một chút…thịt vẫn còn to quá…”

Bếp trưởng tội nghiệp cầu xin rôi, tôi chỉ là chậm rì rì mà nhận lấy trứng gà và cái nồi ông ta đưa tới, đem trứng gà đánh vào nồi.

“A!”

Ghê tởm! Dầu sôi trong nồi như đạn mà bắn vào tay tôi!

“Phòng tiên sinh, cậu không sao chứ?”

“Xoa nhanh lên!”

“Tiên sinh nên dùng nước lạnh!”

Những đầu bếp khác cũng bắt đầu luống cuống tay chân chạy đến chăm sóc tay của tôi, tôi mau chóng đã bị bọn họ làm phiền muốn chết!!

kiên nhẫn, buổi sáng đầu tiên trong đời tôi phải làm Sandwich, còn rót một tách cà phê, tất cả cũng vì tên khốn nạn đó!!!

Lần này pha cà phê đầu bếp có hướng dẫn qua, khẳng định nó đã không còn vấn đề gì, tôi thử qua cũng cảm thấy rất tốt.

Thật không biết tối qua cà phê bị làm sao nữa?!

Lẽ nào anh ta cố ý kiếm chuyện!

Sáng sớm bảy giờ anh ta xuống lầu, nhìn tôi rồi đi tới cạnh bàn ăn, ngồi xuống. Trên tay tôi cầm Sandwich và cà phê để xuống trước mặt anh ta.

Anh ta cầm lấy dao nữa rồi bắt đầu ăn Sandwich, chỉ thử một miếng rồi sao đó không dùng nữa.

“Có chuyện gì vậy? Đại thiếu gia!” tôi mau chóng đi đến hỏi, lần này tôi đã tự thử qua nên tuyệt đối không có vấn đề gì, nếu anh ta dám nói lung tung, tôi cũng khó đảm bảo sẽ không dùng súng khống chế lại.

“Bánh mì nướng khó ăn, đồ ăn cắt không chuẩn, trứng gà quá mỏng, nhưng cũng có thể miễn cưỡng được.” Anh ta lấy khăn ăn lau miệng: “Mấy thứ này nguội rồi, làm lại đi.”

Chưa được mười phát mà anh ta lại nói là nguội?! Rõ ràng là do anh xuống phòng trễ, liên quan gì đến tôi!!

Nhưng là mệnh lệnh và trong đôi mắt đó, tôi không cách nào kháng cự được. Đưa cà phê lên: “Mời xuống chút cà phê!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

Tên khốn nạn này chỉ quét mắt qua tách một giây sau đó nhắm mắt lại: “Hôm nay tôi không muốn uống cà phê, muốn uống hồng trà.”

Tôi thật sự muốn đổ cà phê lên đầu anh ta!!!

Tôi chịu không nổi!!

Tôi cực kì muốn điên lên!!!

Thật muốn rút súng ta, ngay bây giờ đem cái tên ghê tởm này bắn chết!!!

“Phòng tiên sinh…” Tiểu Nguyên bên trái nhìn tôi lo lắng.

Tôi nuốt tức giận, trở lại phòng bếp làm lại lần nữa, nhưng thất bại nhiều hơn thành công. Chờ đến khi tôi lấy đồ ăn ra thì anh ta lại đổi ý: “Tôi đã cho nửa tiếng để làm một bữa sáng, thật là đồ ngu! Thời gian còn chờ cậu, tôi ra ngoài ăn.”

Sau đó bỏ tôi lại rồi cùng Cảnh Lam đi mất!

Cảnh Lam thậm chí còn quay đầu trao cho tôi cái liếc mắt đầy thương cảm!

Thật ghê tởm!!! Tức giận đến mức muốn giết người!!!

“Phòng tiên sinh, ngài không sao chứ?”

Tiểu Nguyên lo lắng đỡ giúp tôi cái khay nhỏ trên tay.

Tôi thở sâu, xoay người, đem Tiểu Nguyên kéo đến bàn bên cạnh rồi để cô ấy ngồi xuống: “Lại đây, chúng ta cùng ăn.”

“A? Tôi sao có thể cùng ăn với tiên sinh được? Hơn nữa còn là những món tiên sinh tự làm…””

“Em không ăn một mình anh ăn sao cho hết, đừng lãng phí, cùng nhau ăn đi!”

Tôi cầm lấy Sandwich mình tự làm cắn một cái!

Lớn đến thế này, chỉ có tôi nói người khác ngu dốt và đây cũng là lần đầu tiên bị người khác mắng là ngu!

Tôi nhất định phải làm một bàn thức ăn siêu ngon để cho anh ta phải sợ hãi!!



Ăn sáng xong tôi bắt đầu đi vào phòng bếp và chiến đấu với cơm trưa – Cơm Tây. Từ lúc nhỏ, mặc kệ là cái gì tôi đều học là hiểu nên người người tán thưởng tôi là thiên tài, sao có thể bại dưới một nồi đun nước!

Buổi trưa nấu ăn chuẩn theo phong cách Pháp, từ món lạnh cho đến món chính, điểm tâm ngọt cùng với rượu vang đều chuẩn bị tốt cả. Tôi chiến đấu cả một buổi sáng, còn chuẩn bị thêm cả lò siên sóng (microwave oven), nếu như anh ta chê nguội tôi sẽ ném vào lò hun nóng, chỉ có như vậy mới làm anh ta không có tâm tư để cằn nhằn nữa.

Lần này anh ta khá hơn một chút, đem đồ lạnh và mấy điểm tâm ngọt ăn sạch, rượu vang cũng uống nhưng món chính lại bị ném vào thùng rác.

“Thứ này không thể ăn được! Cậu ăn cũng sẽ tiêu chảy, vứt đi vẫn tốt hơn.”

Đồ ăn tôi đã khổ cực làm tới trưa cứ như vậy bị cho vào thùng rác?!

Buổi tối nấu theo chính gốc của Trung Hoa Trung Quốc, vịt nướng Bắc Kinh. Tôi nỗ lực chiến đấu cho xong, anh ta lại cứ chậm chạp không chịu về, vậy nên đói bụng mà chờ đợi đến chín giờ hơn.

“A? Tôi đã ăn rồi, không cần!”

Lúc trở về ném lại câu này sau đó thì lên lầu thảo luận công sự với Cảnh Lam

Bữa cơm cũng là tôi và Tiểu Nguyên cùng nhau giải quyết.

Không muốn nhận thua cho nên ngày thứ hai tôi lại tiếp tục chiến.

Trong thư phòng của tôi, sách về nấu ăn ngày một tăng lên. Tiểu Nguyên tuy rằng nhỏ tuổi hơn tôi nhưng cũng là một ẩm thực gia tốt, thường đưa ra những ý kiến so với bếp trưởng vẫn dễ hiểu hơn.

“Tiểu Nguyên! Anh làm món ăn Ý, em đến thử giúp anh đi!”

Người trong bang phái nhìn thấy tôi cầm nồi thì phát hoảng, bọn họ biết công tác của tôi bị tạm ngừng nên đều cho rằng tôi đã bị thất sủng.

Tuy rằng cấm mọi người nói nhưng mỗi người đều biết rằng khi tôi ở Nhật đã xảy ra chuyện gì.

Rất nhiều người vô cùng vui vẻ, bọn họ vốn là không quen thấy tôi nhỏ hơn bọn họ nhưng lại xuất sắc, hơn nữa tôi chẳng qua chỉ là một con sủng vật của hắn.

Có người thậm chí còn đi đến trước mặt tôi nói muốn uống cà phê hoặc hồng trà, còn phía sau thì nhìn tôi cười trộm.

Tôi không quá để ý, anh ta chỉ là ra lệnh cho tôi làm một ngày ba bữa chứ không phải là người hầu.

Tôi không ngừng chiến đấu với các loại đồ ăn Trung Quốc và cả Phương Tây, quên hết đi những sự vụ trong bang phái, quên đi chuyện luyện súng, quên học tập ngay cả thân phận mình cũng quên đi.

Mỗi ngày, chỉ muốn làm một món đồ ăn để anh ta có thể tán thưởng!

“Oa! Phòng tiên sinh thật nhiều sách! Ngài lợi hại quá!”

Buổi chiều nghỉ ngơi, tôi đem Tiểu Nguyên vào thư phòng của mình tham quan. Cô bé đã không thể đọc được những cuốn sách như thế này, tuổi còn trẻ nhưng phải đi tìm việc làm, tuy thông minh nhưng tri thức còn thiếu.

“Nếu thích thì lấy mấy quyển đi.”

Cùng cô ở chung nhiều ngày nên từ từ cũng quen thuộc, thấy cô bé cũng dễ thương chứ không giống những kẻ khá.

“Có thể sao?! Phòng tiên sinh nhìn thấy mấy cuối sách đó chắc tôi không đọc được đâu.” Cô thè lưỡi.

“Sẽ không đâu.” Tôi đến giá sách rút ra một quyển: “Đọc tiểu thuyết đơn giản đi, rất ý nghĩa.”

Tôi đem sách để vào tay cô, cô đỏ mặt.

Đột nhiên tôi lại nghĩ tới Vũ Tĩnh, cũng đã cách đây bốn năm rồi.

Tôi khom người hôn Tiểu Nguyên.

Cô thất kinh, không biết nên làm thế nào cho phải mà chỉ thối về sau từng bước.

Tôi choàng tay ôm lấy đem cô đặt lên giường, cô vẫn còn cầm cuốn sách như muốn dùng nó làm khoảng cách giữa cả hai. Tôi lấy sách rút ra rồi để ở một bên, thuận tay bắt đầy cởi nút buộc của cô.

Tiểu nguyên nằm trên giường, sắc mặt hồng nhuận, muốn bằng lòng nhưng cũng muốn từ chối.

Cởi ra nút buộc nơi cổ áo, tôi hôn lên chiếc cổ của cô mà tay vẫn không ngừng lại, tiếp tục đưa về phía dưới.

Đột nhiên cô nhảy đựng lên, sợ hãi nhìn tôi.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, động tác cũng không dừng.

“Bởi vì nó thấy tôi tới!”

Giọng nói phía sau lạnh lùng đâm thẳng vào thân thể tôi, dừng tay, quay đầu, thấy anh ta đứng ở cửa còn khuôn mặt ấy thì vô cảm xúc.

“Đi ra ngoài!” Anh ra lệnh.

Tiểu Nguyên sợ hãi đem quần áo chạy ra, sắc mặt còn trắng bệch đến sách cũng không có cầm lấy.

Anh đi tới nhưng tôi không đẻ ý, cầm cuốn sách trên giường định đuổi theo giao cho cô.

“Cậu thích cô bé kia?”

“Không phải đặc biệt thích, chỉ cảm thấy dễ thương.”

“Không đặc biệt thích mà làm việc cũng nhanh thật, nếu gặp phải người thích chẳng phải cậu sẽ lập tức lôi lên giường sao!” Anh cười nhạt.

Tôi cũng cười: “So ra vẫn kém anh!”

Anh ta đi tới, kéo tay của tôi, nhìn thấy trên ngón tay trắng noãn là một vết phỏng, anh hôn lấy.

“Muốn tôi đem cô bé kia tặng cho cậu làm sủng vật không?”



Tôi ngơ ngẩn. Lời này của anh ta cũng thật quá đáng!!

“Không cần, tôi không có loại hứng thú như anh!” Tôi rút tay về, căm giận nhìn.

Anh ta cười càng lúc càng vui vẻ: “Hứng thú cái gì?” Anh nhìn tôi chằm chằm: “Chẳng phải cậu bị chơi cũng cực kỳ hưng hấn đó sao? Còn liên tục gọi…”

Trong ngực lửa giận đã nổi lên, tôi không hề phản hứng, ở trong thư phòng, anh ta giữ lấy tôi từ phía sau rồi đem đẩy xuống giường.

Anh ta nằm trên liếm lấy tai tôi: “Sao lại kích động như vậy? Cậu cũng rất nhớ đúng chứ? Chi bằng chơi một trận đi?”

“Không muốn!” Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy.

Anh ta cười đến ái vị rồi cắn vào vành tai nhạy cảm của tôi, đột nhiên dừng lại rồi đứng dậy.

Không ngờ anh ta lại nhanh chóng như vậy mà đi ra cửa.

“Tôi đang chờ bữa cơm.”

Khi tôi phải ứng kịp thì anh ta đã rời đi, khiến cho bản thân còn không hiểu chuyện gì.

Năm giờ chiều, lão quản gia mời tôi đi chuẩn bị cơm bữa, tôi đến phòng bếp thì lại không thấy Tiểu Nguyên đâu.

Tôi hỏi đầu bếp và người hầu cũng không có ai biết.

“Có thể là làm công việc khác rồi.” Có người nói.

Tôi cũng không để ý nữa mà tiếp tục chuẩn bị bữa cơm, qua mấy ngày học tập nên tay nghề của tôi cũng có tiến bộ lớn, đến mức bếp trưởng phải khen không dứt miệng.

Nhìn đi! Tôi biết là không có việc gì có thể làm khó tôi mà!

Chuẩn bị bữa cơm thật tốt, quản gia nói tôi đi mời anh đến dùng cơm.

“Nhưng mà anh ta không có trên tầng ba.” Tôi hỏi lão quản gia, trước giờ đều là do quản gia mời.

“Bây giờ thiếu gia không có ở lầu ba, ngài ấy ở trong phòng cuối hàng lang, thiếu gia nói cậu nhất định phải tới mời.”

Có trời mới biết anh ta đang chơi trò gì?!

Tôi đi dọc theo hành lang mà trước đi đã từng đi qua, mơ hồ nghe thấy một âm thanh gì đó, càng tới càng rõ ràng khiến cho ngực sợ hãi, âm thanh kia giống như Tiểu Nguyên đang kêu thảm thiết.

Chạy vài bước lên trước đá văng cánh cửa, tận mắt nhìn thấy Tiểu Nguyên quần áo xốc xếch bưng lấy lỗ tai, trên lỗ tai còn có rất nhiều máu. Còn anh ta thì cầm khẩu súng bấm chỉa vào đó.

Tôi lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra!

“Anh làm gì vậy!” Tôi ôm lấy Tiểu Nguyên, nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, thấy lỗ tai đầy máu đến thảm trạng.

Tiểu Nguyên khóc trong lòng, khóc đến khàn giọng. Tôi cởi quần áo ra đặp lên người cô rồi nhìn về phía anh.

Anh ta cười hiền hòa: “Cậu không muốn chơi với tôi thì để tôi chơi với nó! Ai biết nó lại vô dụng như vậy, mới hai cái lỗ đã khóc, thật vô vị!”

Tôi chăm chú nhìn anh ta, không nói gì. Anh ta cũng thu lại nụ cười đó.

“Tôi nói rồi đừng nên dùng ánh mắt đó nhìn tôi, cậu nên biết thân phận của mình!”

“Nếu như cậu muốn đi món đồ chơi mới của tôi thì thế chỗ nó đi!”

Ngực run rẩy, kí ức xưa gần như quên đi giờ trở lại rõ ràng, tôi đem Tiểu Nguyên đến trước cửa: “Tìm ai đó đưa cho em ít thuốc rồi nghỉ ngơi vài ngày.” Cô khóc nói không muốn đi, tôi đem Tiểu Nguyên để ngoài cửa, khóa lại.

Nhìn khuôn mặt như cười như không của anh, tôi trong mắt anh ta tràn ngập tàn nhẫn.

Ngạo mạn thong thả đi đến bên giường, giang hai tay nằm xuống sau đó nhắm mắt lại.

Đó đã là chuyện của sáu năm trước, khi súng bấm lỗ tai đặt gần cũng có cảm xúc lạnh băng quen thuộc như vậy

Tôi chờ, chờ đau đớn ấp đến.

Nhưng thật lâu rồi thật lâu nữa cũng không có..đột nhiên loại kim khí trên lỗ tai cũng đã không còn, tôi mở mắt, súng bấm rơi trên giường, anh ta cũng không có đè xuống.

Dễ nhận thấy đến cả bản thân anh cũng kinh ngạc khi hạ thủ.

“Hừ! Cái này đã chơi qua rồi, chi bằng chúng ta chơi trò mới hơn một chút! Tôi còn rất nhiều món khác, có những thức trước đây cậu còn chưa thử qua, nhất định sẽ thích!”

Không, tôi không quan tâm bấm tai hay bất cứ thứ đồ chơi biến thái nào.

Chỉ là, anh không thể nào bắn tai được, là bởi vì anh đã nhìn thấy những lỗ rách đã từng bị anh bắn lúc đó, rất nhiều?

Anh chung quy cũng không thể nào thoát đi được những kí ức đã qua của mình? Không muốn phá hủy đi những kí ức ấy trên người tôi?

Thật sự muốn nhìn thấy mười lăm năm trước của anh, là vẻ mặt gì!

Đến tột cùng có bao nhiêu đau đớn mà khiến cho anh không ngừng tìm kiếm những thiếu niên tương tự anh trước kia, sau đó thì chịu sự tàn bạo vô vàn…?!

————————

Mẫn:

Trong ngôn tình: Đồng sẽ ăn sạch sẽ Nguyên sau đó Trương Mạt biến thành nam phụ xuất hiện 

Trong đam: Công xuất hiện quá đúng lúc

-> Kính Đồng ăn bánh bèo một lần thành nghiệm. Loại thụ kiểu này, Trương Mạt đánh chết không tiếc, từ đầu đến giờ chỉ thấy Trương Mạt thật đáng thương..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Vật Tự Dưỡng Pháp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook