Chương 34
Tiểu Hoa Cửu Cửu
03/06/2017
CHƯƠNG 33
Ánh dương rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, trăm hoa đua nở khoe sắc thắm, Trịnh vương hạ lệnh mở yến tiệc ngắm hoa ở giữa ngự hoa viên.
Hoa quả tươi ngon, điểm tâm tinh xảo, hoa thơm đủ sắc màu mãn nhãn căng tràn khắp vườn, mỹ nhân xiêm y thướt tha đứng giữa vườn nhảy múa. Duẫn Hạo trái phải đều có mỹ nữ vờn quanh, người bóp chân, người hầu rượu, mỗi nàng đều không hề che đậy cử chỉ, biểu hiện phong tình, hy vọng có thể hấp dẫn được ánh mắt của Vương thượng.
Duẫn Hạo trong tay cầm một ly rượu màu hổ phách, hí mắt thưởng thức màu sắc bắt mắt mà ánh mặt trời chiếu vào ly rượu, trong lòng thầm nói, trò này đã bày ra được nửa ngày rồi, như thế nào còn chưa thấy động tĩnh gì, nếu không ra, đừng trách ta quá phận. Đưa tay ôm lấy một mỹ nữ kiều mị dán trên ngực mình, Duẫn Hạo há mồm cắn quả nho nàng đưa tới, đang muốn nhân tiện cắn một chút vào đầu ngón tay thơm mềm trắng như ngọc kia, chợt nghe “Bẹp” một tiếng, một bóng trắng nhỏ từ trên cây đại thụ rơi xuống chính giữa nơi các vũ nữ đang nhảy múa.
“Rắn, có rắn”. Vũ nữ sợ hãi kêu toáng lên, những bước nhảy cũng vì thế lệch nhịp, nhưng ở trước mặt vương thượng lại không dám quá mức lỗ mãng, cũng không dám tự tiện dừng lại.
Một con rắn nhỏ màu trắng bò trên đất nhìn chằm chằm vào Trịnh Vương đang vui vẻ hưởng tiệc phía trên, phẫn nộ thở hồng hộc.
Duẫn Hạo vừa lòng mỉm cười, phất tay ra lệnh. “Dừng lại.”.
“Vương thượng.” Có thị vệ tiến lên xin chỉ thị.
“Không có việc gì, lui ra.” Duẫn Hạo đẩy người đang ở trong lòng mình ra, tiến lên phía trước.
Con rắn nhỏ thấy Duẫn Hạo bước tới, liền giống như kinh hoảng mà hướng vào trong một bụi cỏ ra sức trườn.
“Thật là một vật nhỏ xinh đẹp”. Duẫn Hạo đi tới, túm lấy cái đuôi rắn.
Thân mình nho nhỏ, làn da trơn nhẵn được xếp đầy bởi từng lớp từng lớp vẩy nhỏ ánh lên chói loá dưới ánh mặt trời. Thấy cái đuôi bị túm lại, con rắn theo phản xạ quay đầu lại muốn cắn, mồm há rộng rồi lại rụt trở về, chỉ biết ở trên mặt đất lắc lắc loạn lên, nghĩ muốn thoát khỏi bàn tay Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo nhấc nó lên, đặt ở trước mắt cẩn thận đánh giá, cái cổ mảnh khảnh mềm dẻo, trong mắt có sự phẫn nộ, cũng có kinh hoàng, nhưng nhiều nhất chính là thống khổ. Duẫn Hạo xem thấy tâm trạng nó rối rắm như vậy, trên mặt lại lộ ra nụ cười ác liệt, tay đang nắm chậm rãi tăng lực. Con rắn nhỏ đem thân mình quấn vào cánh tay Duẫn Hạo rồi lại buông ra, đau khổ vặn vẹo đầu, cái đuôi quẫy nhẹ, trong mắt hình như còn có nước.
“Tiểu bảo bối thật đáng thương”. Duẫn Hạo sờ sờ đầu nó, lại đem nó đặt bên miệng hôn, thân thiết hỏi. “Ngoan ngoãn nào, như thế nào lại không trở về nhà mà cứ chạy loạn bên ngoài?”
“Không có nhà sao? Vậy đi theo ta”. Đem rắn nhỏ đặt trong ngực, vẫn nắm lấy cái đuôi không cho chạy, ôn nhu hỏi.“Tiểu yêu tinh, có đói bụng không?”
Con rắn nhỏ lo lắng, thân mình uốn éo xoay xoay một hồi rồi lại bất động rủ xuống. (=”=)
Duẫn Hạo cầm một đoá hoa đặt ở bên miệng nó. “Có muốn ăn hay không?”
“Tốt lắm tốt lắm, không cần náo loạn”. Duẫn Hạo bắt lấy con rắn nhỏ đang dùng sức xoay loạn. “Ta vừa rồi không có chạm vào nàng, ngươi đừng giận ta nữa, được không?”
“Còn ghen nữa”. Gõ gõ đầu nó. “Ngươi không thoải mái sao? Được, chúng ta đi nơi khác”.
…
Tại ngự thư phòng, Duẫn Hạo đem rắn nhỏ đặt lên bàn. “Ngươi chơi tại đây đi”.
Tiểu yêu tinh không gần sách vở, chưa bao giờ đến ngự thư phòng. Lúc này, nó tò mò ở trên bàn nơi này bò bò, nơi kia ngửi ngửi, nơi đó húc húc, chơi chán lại ngẩng đầu lên nhìn Duẫn Hạo đang xử lý công vụ, đầu nhỏ theo chuyển động của tay hắn mà lắc tới lắc lui, chốc lát liền cảm thấy hoa mắt, choáng váng ngã vào nghiên mực, làm cho thân mình dính đầy mực. Xà yêu xinh đẹp lập tức ở trên bàn uốn éo, cọ cọ vào tấu chương nghĩ muốn đem mực cọ sạch. Đáng tiếc trừ bỏ làm cho chính mình toàn thân đau rát, lại càng đem mực dính vào người nhiều hơn.
“Tiểu yêu tinh lại quấy rối rồi, muốn bị đánh phải không?” Duẫn Hạo xoa xoa đầu nó, trách cứ
Rắn nhỏ không để ý tới Duẫn Hạo, trườn đến bên người hắn cọ cọ, dùng quần áo Duẫn Hạo lau sạch cho chính mình, cho đến khi lại trở thành một con rắn nhỏ xinh đẹp sạch sẽ mới thôi. Nghịch mệt, liền muốn tìm một vị trí mát mẻ sạch sẽ đánh một giấc.
“Lại muốn đi đâu? Ngươi phải ở đây với ta”. Duẫn Hạo túm nó về, đặt ở trên đùi mình.
Rắn nhỏ nghe lời, ở trên đùi Duẫn Hạo say ngủ.
Buổi tối, Duẫn Hạo dẫn theo con rắn nhỏ mới từ trong bồn tắm đi ra, ném lên trên giường “Không được đi chơi nữa, mau ngủ”.
Tiểu yêu tinh từ ngày biến thành con rắn nhỏ liền rất thích nghịch nước, hơn nữa ở trong nước thân mình lại càng linh hoạt. Vừa rồi ở trong bồn tắm, Duẫn Hạo đem nước hắt ra hơn nửa mới thành công bắt được tiểu yêu tinh. Nhìn con rắn nhỏ chỉ chăm chăm muốn chạy đi, Duẫn Hạo lạnh lùng bỏ lại một câu. “Thử chạy loạn lần nữa xem”.
Rắn nhỏ ở trên giường cọ cọ, ngoan ngoãn cuộn thành một đoàn.
Nửa đêm, con rắn nhỏ từ trên giường đi xuống, lách qua khe cửa bò ra ngoài. Bên ngoài, trăng tròn rọi sáng, chiếu xuống sáng ngời khiến người ta có thể nhìn rõ mọi vật như ban ngày. Ánh trăng thanh lương như nước chiếu vào thân thể đang duỗi dài của rắn nhỏ, phủ kín một tầng ánh sáng thánh khiết. Đầu nó hướng tới mặt trăng, mắt khép hờ, thân mình nhẹ nhàng phập phồng, trong cơ thể dường như có vầng sáng xuyên thấu qua, làm cho cả thân mình giống như trong suốt. Không lâu sau, thân thể rắn nhỏ dần dần nổi lên biến hoá, ánh sáng cũng càng ngày càng chói loà, chói đến độ không thể thấy rõ, rồi đột nhiên lóe lên một cái. Dưới ánh trăng, một thiếu niên xinh đẹp trần trụi nằm trên cỏ, lười biếng nằm trên mặt đất vặn vẹo cơ thể mềm dẻo, hưởng thụ ánh trăng âu yếm.
“Duẫn Hạo”. Nhìn người đang đứng ở cửa, oa oa kêu một tiếng, có chút thẹn thùng đứng lên.
Duẫn Hạo đi đến trước mặt y, giang rộng hai tay. “Đến”.
Tại Trung có chút mềm mại hướng Duẫn Hạo giơ ra một bàn tay, Duẫn Hạo bắt được, lập tức kéo Tại Trung vào trong lòng ngực, dùng áo khoác ngoài bao lấy.
“Vì sao phải giấu?” Vuốt ve tóc y, ôn nhu hỏi.
“Ngươi thích rồng, không thích rắn”. Tại Trung có chút ủy khuất.
“Ngốc!” Duẫn Hạo ở trên trán y ấn xuống một nụ hôn. “Ta chỉ thích ngươi”.
“Duẫn Hạo”. Tại Trung cảm động kêu một tiếng, ôm chặt lấy hắn.
“Tiểu yêu tinh, ta với ngươi là một”. Duẫn Hạo ôm lấy thân mình mềm mại như không xương của tiểu yêu tinh đi vào phòng ngủ. “Về sau không được như thế này nữa.”
Duẫn Hạo thực phiền não, tiểu yêu tinh cùng Xương Mân không biết có ác cảm gì với nhau, gặp mặt liền đánh nhau, không gặp mặt liền muốn đi tìm nhau. Khối thân thể xinh đẹp này, chính mình cẩn thận trân trọng không cho nó nhiễm một tia tỳ vết nào, lại bị con rồng lỗ mãng kia đập đến khắp nơi toàn dấu vết xanh tím, vết cũ chưa hết vết mới lại đến, mỗi ngày Duẫn Hạo ngồi bôi thuốc cho Tại Trung đều đau lòng không thôi.
“Tại Trung, ngươi cùng Xương Mân không thể hoà hợp hơn sao?” Duẫn Hạo đặt Tại Trung lên giường thay y bôi thuốc.
“Không được.” Tại Trung căm giận nói. “Ngươi không biết tiểu tử kia có bao nhiêu hư đốn, rất không biết nghe lời”.
“Không biết nghe lời, ai so với ngươi được”. Duẫn Hạo bật cười.
“Ai nói ta không nghe lời, ta không biết có bao nhiêu ngoan a”. Tại Trung đứng lên liếc Duẫn Hạo một cái, tiếp tục nói. “Ta ngoan, Tú Tú cũng ngoan, chỉ có Xương Mân là không ngoan, đúng là một tiểu tử hư”.
“Ngươi ngoan? Ngươi chính là một ác nhân điển hình. Xương Mân cũng không trêu chọc gì ngươi, vậy mà mỗi ngày ngươi đều tìm nó gây phiền phức, Xương Mân không phải là đời trước thiếu của ngươi cái gì chứ?”
“Duẫn Hạo, ngươi như thế nào lại nói vậy? Mân Mân là con của chúng ta, chúng ta phải có trách nhiệm quản giáo nó”.
“Ngươi còn cãi”. Duẫn Hạo ở bên hông Tại Trung nhéo một phen. “Rõ ràng ngươi cùng Hữu Thiên uy hiếp lừa gạt Xương Mân, còn đối ta nói dối, ngay cả ta cũng muốn lừa đúng không? Xương Mân cũng thật tội nghiệp, không thèm nghe lời ngươi là đúng”.
“Ta không biết, dù sao nó cũng đáp ứng rồi, không thể sửa lại, nhất định phải nghe ta”. Tại Trung hùng hổ nói.
“Ngươi cứ ở đó mà mơ đi, nhìn xem trên người ngươi…” Duẫn Hạo ấn ấn vào một vệt xanh tím trên ngực Tại Trung. “Này, xem đi, xấu chết”.
“Nó so với ta xấu hơn.” Tại Trung nhếch khoé môi bắt lấy tay Duẫn Hạo, cười ngã lên giường. “Duẫn Hạo, ngươi có thấy không? Mặt Mân Mân cũng bị ta đánh cho thật thảm”.
“Ngươi cứ cười đi, cẩn thận nó bị bắt nạt quá không chịu nổi, đến lúc đó xem ai thảm hơn ai”. Đối với chiến tranh giữa hai người, Duẫn Hạo vẫn không thể bênh nổi tiểu yêu tinh tuỳ hứng làm bậy này.
“Ta không sợ, ta có Duẫn Hạo”. Tại Trung tràn đầy tin tưởng ôm chặt lấy bùa hộ mệnh của mình.
…
“Duẫn Hạo, cứu ta.” Tại Trung chạy vọt vào ngự thư phòng, cấp tốc tiến vào lòng Duẫn Hạo, lúc này đang ngồi phê tấu chương.
Duẫn Hạo bỏ tấu chương trong tay ra, ôm lấy y. “Làm sao vậy, tiểu yêu tinh”.
“Xương Mân, Xương Mân thật đáng sợ” .Tại Trung thở hổn hển mở vạt áo Duẫn Hạo ra, chui đầu vào. “Ngươi mau giúp ta trốn”.
“Thối xà yêu, ta xem ngươi chạy đi đâu?” Xương Mân một cước đá văng cánh cửa ngự thư phòng, hùng hổ tiến vào.
“Trầm Xương Mân, ngươi xông loạn cái gì? Có việc phải cho người thông báo trước, bộ dáng như vậy thật không có quy củ!”
“Ách.” Xương Mân không nghĩ tới hình ảnh của mình lại tệ vậy. “Thực xin lỗi.”.
Thối xà yêu ngồi dính ở trên người Trịnh Vương nghe thấy động tĩnh, khuôn mặt ửng hổng ướt át liền quay lại nhìn, vừa thẹn vừa giận tựa đầu vào trong lòng Trịnh Vương, thân mình không ngừng run rẩy. Trịnh Vương không chút hoang mang đưa tay cởi bỏ quần áo y, đen mặt răn dạy Xương Mân, rõ ràng là bởi vì chuyện tốt bị quấy rầy nên mới hờn giận vậy.
“Thối xà yêu động tác thật mau, nhanh như vậy đã thay đổi thái độ. Còn tên Trịnh Vương này, vì cái gì bất luận ở chỗ nào cũng có thể quấy rầy đến việc tốt của hắn vậy? Thật là hoang *** vô sỉ không để đâu cho hết”. Xương Mân trong lòng nói thầm, khuôn mặt vặn vẹo, chính là lại không dám nói hẳn ra, đối với Trịnh Vương này nó luôn có một sự kính sợ e dè.
“Thật không hiểu vì cái gì, chỉ là một tên hôn quân thôi mà”. Xương Mân trong lòng tự phỉ nhổ mình nhát gan.
“Ngươi tới nhân gian lâu như vậy, cả ngày không ăn thì cũng đùa nghịch, không phải đã đến lúc nên làm cái gì khác sao?”
Xương Mân bị giáo huấn có chút đỏ mặt, cúi đầu ngẫm nghĩ. Dường như hẳn là phải làm một cái gì đó có ích mới đúng, hơn nữa lại là một con rồng cao quý, không phải đồ vô tích sự như ai kia. Nghĩ nghĩ, ngẩng đầu khinh bỉ cười trộm thối xà yêu một chút.
“Ta mặc kệ ngươi là từ đâu tới đây, nếu đã ở nơi này rồi thì phải học quy củ của nơi này”. Duẫn Hạo từ trên bàn lấy ra một quyển sách. “Đây, là những điều cơ bản nhất, ba ngày nữa ta kiểm tra”.
“Này. Ta……” Xương Mân bắt được quyển sách Duẫn Hạo ném tới, nghĩ muốn cự tuyệt, nó đâu có nghĩ đến việc phải học.
“Như thế nào? Ba ngày không đủ?” Duẫn Hạo mỉm cười. “Kia cho ngươi thêm vài ngày nữa”.
“Không cần, một ngày là đủ”. Xương Mân ngạo nghễ nói.
Mãi đến khi trở về phòng riêng , ngồi trên bàn mở sách ra đọc, Xương Mân mới đột nhiên nhớ ra, ta dựa vào cái gì phải nghe lời hắn, học cái thứ quái quỷ này. Lại nghĩ tới nụ cười khinh miệt tà tà của Trịnh Vương kia, trong lòng oán hận, ta sẽ không thua ngươi, sẽ không để ngươi xem thường, dù gì cũng chỉ là một tên hôn quân mà thôi.
“Nhanh như vậy đã đánh không lại nó, ngươi cũng thật kém cỏi”. Duẫn Hạo cười nhạo tiểu yêu tinh còn đang trốn trong lòng mình.
“Xương Mân lớn quá nhanh”. Tại Trung ai oán thở dài, vô cùng hoài niệm tiểu Mân Mân phấn nộn ngày xưa. “Trước đó vài ngày còn đáng yêu thế, ai, đứa nhỏ này như thế nào lại mau lớn vậy?”
“Mỗi ngày nó đều bị ngươi bắt nạt, còn có thể không lớn nhanh được sao?” Duẫn Hạo cười tiểu yêu tinh tự làm tự chịu, đôi tay nhanh nhẹn vạch quần áo Tại Trung ra. “Đến, để ta xem lần này trên người ngươi bị bầm bao nhiêu vết?”
Nhìn trên người Tại Trung có thêm mấy vết thương xanh tím chói mắt, Duẫn Hạo thầm nghĩ, bao giờ nhất định phải tìm Xương Mân hảo hảo nói chuyện mới được. Đăng bởi: admin
Ánh dương rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, trăm hoa đua nở khoe sắc thắm, Trịnh vương hạ lệnh mở yến tiệc ngắm hoa ở giữa ngự hoa viên.
Hoa quả tươi ngon, điểm tâm tinh xảo, hoa thơm đủ sắc màu mãn nhãn căng tràn khắp vườn, mỹ nhân xiêm y thướt tha đứng giữa vườn nhảy múa. Duẫn Hạo trái phải đều có mỹ nữ vờn quanh, người bóp chân, người hầu rượu, mỗi nàng đều không hề che đậy cử chỉ, biểu hiện phong tình, hy vọng có thể hấp dẫn được ánh mắt của Vương thượng.
Duẫn Hạo trong tay cầm một ly rượu màu hổ phách, hí mắt thưởng thức màu sắc bắt mắt mà ánh mặt trời chiếu vào ly rượu, trong lòng thầm nói, trò này đã bày ra được nửa ngày rồi, như thế nào còn chưa thấy động tĩnh gì, nếu không ra, đừng trách ta quá phận. Đưa tay ôm lấy một mỹ nữ kiều mị dán trên ngực mình, Duẫn Hạo há mồm cắn quả nho nàng đưa tới, đang muốn nhân tiện cắn một chút vào đầu ngón tay thơm mềm trắng như ngọc kia, chợt nghe “Bẹp” một tiếng, một bóng trắng nhỏ từ trên cây đại thụ rơi xuống chính giữa nơi các vũ nữ đang nhảy múa.
“Rắn, có rắn”. Vũ nữ sợ hãi kêu toáng lên, những bước nhảy cũng vì thế lệch nhịp, nhưng ở trước mặt vương thượng lại không dám quá mức lỗ mãng, cũng không dám tự tiện dừng lại.
Một con rắn nhỏ màu trắng bò trên đất nhìn chằm chằm vào Trịnh Vương đang vui vẻ hưởng tiệc phía trên, phẫn nộ thở hồng hộc.
Duẫn Hạo vừa lòng mỉm cười, phất tay ra lệnh. “Dừng lại.”.
“Vương thượng.” Có thị vệ tiến lên xin chỉ thị.
“Không có việc gì, lui ra.” Duẫn Hạo đẩy người đang ở trong lòng mình ra, tiến lên phía trước.
Con rắn nhỏ thấy Duẫn Hạo bước tới, liền giống như kinh hoảng mà hướng vào trong một bụi cỏ ra sức trườn.
“Thật là một vật nhỏ xinh đẹp”. Duẫn Hạo đi tới, túm lấy cái đuôi rắn.
Thân mình nho nhỏ, làn da trơn nhẵn được xếp đầy bởi từng lớp từng lớp vẩy nhỏ ánh lên chói loá dưới ánh mặt trời. Thấy cái đuôi bị túm lại, con rắn theo phản xạ quay đầu lại muốn cắn, mồm há rộng rồi lại rụt trở về, chỉ biết ở trên mặt đất lắc lắc loạn lên, nghĩ muốn thoát khỏi bàn tay Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo nhấc nó lên, đặt ở trước mắt cẩn thận đánh giá, cái cổ mảnh khảnh mềm dẻo, trong mắt có sự phẫn nộ, cũng có kinh hoàng, nhưng nhiều nhất chính là thống khổ. Duẫn Hạo xem thấy tâm trạng nó rối rắm như vậy, trên mặt lại lộ ra nụ cười ác liệt, tay đang nắm chậm rãi tăng lực. Con rắn nhỏ đem thân mình quấn vào cánh tay Duẫn Hạo rồi lại buông ra, đau khổ vặn vẹo đầu, cái đuôi quẫy nhẹ, trong mắt hình như còn có nước.
“Tiểu bảo bối thật đáng thương”. Duẫn Hạo sờ sờ đầu nó, lại đem nó đặt bên miệng hôn, thân thiết hỏi. “Ngoan ngoãn nào, như thế nào lại không trở về nhà mà cứ chạy loạn bên ngoài?”
“Không có nhà sao? Vậy đi theo ta”. Đem rắn nhỏ đặt trong ngực, vẫn nắm lấy cái đuôi không cho chạy, ôn nhu hỏi.“Tiểu yêu tinh, có đói bụng không?”
Con rắn nhỏ lo lắng, thân mình uốn éo xoay xoay một hồi rồi lại bất động rủ xuống. (=”=)
Duẫn Hạo cầm một đoá hoa đặt ở bên miệng nó. “Có muốn ăn hay không?”
“Tốt lắm tốt lắm, không cần náo loạn”. Duẫn Hạo bắt lấy con rắn nhỏ đang dùng sức xoay loạn. “Ta vừa rồi không có chạm vào nàng, ngươi đừng giận ta nữa, được không?”
“Còn ghen nữa”. Gõ gõ đầu nó. “Ngươi không thoải mái sao? Được, chúng ta đi nơi khác”.
…
Tại ngự thư phòng, Duẫn Hạo đem rắn nhỏ đặt lên bàn. “Ngươi chơi tại đây đi”.
Tiểu yêu tinh không gần sách vở, chưa bao giờ đến ngự thư phòng. Lúc này, nó tò mò ở trên bàn nơi này bò bò, nơi kia ngửi ngửi, nơi đó húc húc, chơi chán lại ngẩng đầu lên nhìn Duẫn Hạo đang xử lý công vụ, đầu nhỏ theo chuyển động của tay hắn mà lắc tới lắc lui, chốc lát liền cảm thấy hoa mắt, choáng váng ngã vào nghiên mực, làm cho thân mình dính đầy mực. Xà yêu xinh đẹp lập tức ở trên bàn uốn éo, cọ cọ vào tấu chương nghĩ muốn đem mực cọ sạch. Đáng tiếc trừ bỏ làm cho chính mình toàn thân đau rát, lại càng đem mực dính vào người nhiều hơn.
“Tiểu yêu tinh lại quấy rối rồi, muốn bị đánh phải không?” Duẫn Hạo xoa xoa đầu nó, trách cứ
Rắn nhỏ không để ý tới Duẫn Hạo, trườn đến bên người hắn cọ cọ, dùng quần áo Duẫn Hạo lau sạch cho chính mình, cho đến khi lại trở thành một con rắn nhỏ xinh đẹp sạch sẽ mới thôi. Nghịch mệt, liền muốn tìm một vị trí mát mẻ sạch sẽ đánh một giấc.
“Lại muốn đi đâu? Ngươi phải ở đây với ta”. Duẫn Hạo túm nó về, đặt ở trên đùi mình.
Rắn nhỏ nghe lời, ở trên đùi Duẫn Hạo say ngủ.
Buổi tối, Duẫn Hạo dẫn theo con rắn nhỏ mới từ trong bồn tắm đi ra, ném lên trên giường “Không được đi chơi nữa, mau ngủ”.
Tiểu yêu tinh từ ngày biến thành con rắn nhỏ liền rất thích nghịch nước, hơn nữa ở trong nước thân mình lại càng linh hoạt. Vừa rồi ở trong bồn tắm, Duẫn Hạo đem nước hắt ra hơn nửa mới thành công bắt được tiểu yêu tinh. Nhìn con rắn nhỏ chỉ chăm chăm muốn chạy đi, Duẫn Hạo lạnh lùng bỏ lại một câu. “Thử chạy loạn lần nữa xem”.
Rắn nhỏ ở trên giường cọ cọ, ngoan ngoãn cuộn thành một đoàn.
Nửa đêm, con rắn nhỏ từ trên giường đi xuống, lách qua khe cửa bò ra ngoài. Bên ngoài, trăng tròn rọi sáng, chiếu xuống sáng ngời khiến người ta có thể nhìn rõ mọi vật như ban ngày. Ánh trăng thanh lương như nước chiếu vào thân thể đang duỗi dài của rắn nhỏ, phủ kín một tầng ánh sáng thánh khiết. Đầu nó hướng tới mặt trăng, mắt khép hờ, thân mình nhẹ nhàng phập phồng, trong cơ thể dường như có vầng sáng xuyên thấu qua, làm cho cả thân mình giống như trong suốt. Không lâu sau, thân thể rắn nhỏ dần dần nổi lên biến hoá, ánh sáng cũng càng ngày càng chói loà, chói đến độ không thể thấy rõ, rồi đột nhiên lóe lên một cái. Dưới ánh trăng, một thiếu niên xinh đẹp trần trụi nằm trên cỏ, lười biếng nằm trên mặt đất vặn vẹo cơ thể mềm dẻo, hưởng thụ ánh trăng âu yếm.
“Duẫn Hạo”. Nhìn người đang đứng ở cửa, oa oa kêu một tiếng, có chút thẹn thùng đứng lên.
Duẫn Hạo đi đến trước mặt y, giang rộng hai tay. “Đến”.
Tại Trung có chút mềm mại hướng Duẫn Hạo giơ ra một bàn tay, Duẫn Hạo bắt được, lập tức kéo Tại Trung vào trong lòng ngực, dùng áo khoác ngoài bao lấy.
“Vì sao phải giấu?” Vuốt ve tóc y, ôn nhu hỏi.
“Ngươi thích rồng, không thích rắn”. Tại Trung có chút ủy khuất.
“Ngốc!” Duẫn Hạo ở trên trán y ấn xuống một nụ hôn. “Ta chỉ thích ngươi”.
“Duẫn Hạo”. Tại Trung cảm động kêu một tiếng, ôm chặt lấy hắn.
“Tiểu yêu tinh, ta với ngươi là một”. Duẫn Hạo ôm lấy thân mình mềm mại như không xương của tiểu yêu tinh đi vào phòng ngủ. “Về sau không được như thế này nữa.”
Duẫn Hạo thực phiền não, tiểu yêu tinh cùng Xương Mân không biết có ác cảm gì với nhau, gặp mặt liền đánh nhau, không gặp mặt liền muốn đi tìm nhau. Khối thân thể xinh đẹp này, chính mình cẩn thận trân trọng không cho nó nhiễm một tia tỳ vết nào, lại bị con rồng lỗ mãng kia đập đến khắp nơi toàn dấu vết xanh tím, vết cũ chưa hết vết mới lại đến, mỗi ngày Duẫn Hạo ngồi bôi thuốc cho Tại Trung đều đau lòng không thôi.
“Tại Trung, ngươi cùng Xương Mân không thể hoà hợp hơn sao?” Duẫn Hạo đặt Tại Trung lên giường thay y bôi thuốc.
“Không được.” Tại Trung căm giận nói. “Ngươi không biết tiểu tử kia có bao nhiêu hư đốn, rất không biết nghe lời”.
“Không biết nghe lời, ai so với ngươi được”. Duẫn Hạo bật cười.
“Ai nói ta không nghe lời, ta không biết có bao nhiêu ngoan a”. Tại Trung đứng lên liếc Duẫn Hạo một cái, tiếp tục nói. “Ta ngoan, Tú Tú cũng ngoan, chỉ có Xương Mân là không ngoan, đúng là một tiểu tử hư”.
“Ngươi ngoan? Ngươi chính là một ác nhân điển hình. Xương Mân cũng không trêu chọc gì ngươi, vậy mà mỗi ngày ngươi đều tìm nó gây phiền phức, Xương Mân không phải là đời trước thiếu của ngươi cái gì chứ?”
“Duẫn Hạo, ngươi như thế nào lại nói vậy? Mân Mân là con của chúng ta, chúng ta phải có trách nhiệm quản giáo nó”.
“Ngươi còn cãi”. Duẫn Hạo ở bên hông Tại Trung nhéo một phen. “Rõ ràng ngươi cùng Hữu Thiên uy hiếp lừa gạt Xương Mân, còn đối ta nói dối, ngay cả ta cũng muốn lừa đúng không? Xương Mân cũng thật tội nghiệp, không thèm nghe lời ngươi là đúng”.
“Ta không biết, dù sao nó cũng đáp ứng rồi, không thể sửa lại, nhất định phải nghe ta”. Tại Trung hùng hổ nói.
“Ngươi cứ ở đó mà mơ đi, nhìn xem trên người ngươi…” Duẫn Hạo ấn ấn vào một vệt xanh tím trên ngực Tại Trung. “Này, xem đi, xấu chết”.
“Nó so với ta xấu hơn.” Tại Trung nhếch khoé môi bắt lấy tay Duẫn Hạo, cười ngã lên giường. “Duẫn Hạo, ngươi có thấy không? Mặt Mân Mân cũng bị ta đánh cho thật thảm”.
“Ngươi cứ cười đi, cẩn thận nó bị bắt nạt quá không chịu nổi, đến lúc đó xem ai thảm hơn ai”. Đối với chiến tranh giữa hai người, Duẫn Hạo vẫn không thể bênh nổi tiểu yêu tinh tuỳ hứng làm bậy này.
“Ta không sợ, ta có Duẫn Hạo”. Tại Trung tràn đầy tin tưởng ôm chặt lấy bùa hộ mệnh của mình.
…
“Duẫn Hạo, cứu ta.” Tại Trung chạy vọt vào ngự thư phòng, cấp tốc tiến vào lòng Duẫn Hạo, lúc này đang ngồi phê tấu chương.
Duẫn Hạo bỏ tấu chương trong tay ra, ôm lấy y. “Làm sao vậy, tiểu yêu tinh”.
“Xương Mân, Xương Mân thật đáng sợ” .Tại Trung thở hổn hển mở vạt áo Duẫn Hạo ra, chui đầu vào. “Ngươi mau giúp ta trốn”.
“Thối xà yêu, ta xem ngươi chạy đi đâu?” Xương Mân một cước đá văng cánh cửa ngự thư phòng, hùng hổ tiến vào.
“Trầm Xương Mân, ngươi xông loạn cái gì? Có việc phải cho người thông báo trước, bộ dáng như vậy thật không có quy củ!”
“Ách.” Xương Mân không nghĩ tới hình ảnh của mình lại tệ vậy. “Thực xin lỗi.”.
Thối xà yêu ngồi dính ở trên người Trịnh Vương nghe thấy động tĩnh, khuôn mặt ửng hổng ướt át liền quay lại nhìn, vừa thẹn vừa giận tựa đầu vào trong lòng Trịnh Vương, thân mình không ngừng run rẩy. Trịnh Vương không chút hoang mang đưa tay cởi bỏ quần áo y, đen mặt răn dạy Xương Mân, rõ ràng là bởi vì chuyện tốt bị quấy rầy nên mới hờn giận vậy.
“Thối xà yêu động tác thật mau, nhanh như vậy đã thay đổi thái độ. Còn tên Trịnh Vương này, vì cái gì bất luận ở chỗ nào cũng có thể quấy rầy đến việc tốt của hắn vậy? Thật là hoang *** vô sỉ không để đâu cho hết”. Xương Mân trong lòng nói thầm, khuôn mặt vặn vẹo, chính là lại không dám nói hẳn ra, đối với Trịnh Vương này nó luôn có một sự kính sợ e dè.
“Thật không hiểu vì cái gì, chỉ là một tên hôn quân thôi mà”. Xương Mân trong lòng tự phỉ nhổ mình nhát gan.
“Ngươi tới nhân gian lâu như vậy, cả ngày không ăn thì cũng đùa nghịch, không phải đã đến lúc nên làm cái gì khác sao?”
Xương Mân bị giáo huấn có chút đỏ mặt, cúi đầu ngẫm nghĩ. Dường như hẳn là phải làm một cái gì đó có ích mới đúng, hơn nữa lại là một con rồng cao quý, không phải đồ vô tích sự như ai kia. Nghĩ nghĩ, ngẩng đầu khinh bỉ cười trộm thối xà yêu một chút.
“Ta mặc kệ ngươi là từ đâu tới đây, nếu đã ở nơi này rồi thì phải học quy củ của nơi này”. Duẫn Hạo từ trên bàn lấy ra một quyển sách. “Đây, là những điều cơ bản nhất, ba ngày nữa ta kiểm tra”.
“Này. Ta……” Xương Mân bắt được quyển sách Duẫn Hạo ném tới, nghĩ muốn cự tuyệt, nó đâu có nghĩ đến việc phải học.
“Như thế nào? Ba ngày không đủ?” Duẫn Hạo mỉm cười. “Kia cho ngươi thêm vài ngày nữa”.
“Không cần, một ngày là đủ”. Xương Mân ngạo nghễ nói.
Mãi đến khi trở về phòng riêng , ngồi trên bàn mở sách ra đọc, Xương Mân mới đột nhiên nhớ ra, ta dựa vào cái gì phải nghe lời hắn, học cái thứ quái quỷ này. Lại nghĩ tới nụ cười khinh miệt tà tà của Trịnh Vương kia, trong lòng oán hận, ta sẽ không thua ngươi, sẽ không để ngươi xem thường, dù gì cũng chỉ là một tên hôn quân mà thôi.
“Nhanh như vậy đã đánh không lại nó, ngươi cũng thật kém cỏi”. Duẫn Hạo cười nhạo tiểu yêu tinh còn đang trốn trong lòng mình.
“Xương Mân lớn quá nhanh”. Tại Trung ai oán thở dài, vô cùng hoài niệm tiểu Mân Mân phấn nộn ngày xưa. “Trước đó vài ngày còn đáng yêu thế, ai, đứa nhỏ này như thế nào lại mau lớn vậy?”
“Mỗi ngày nó đều bị ngươi bắt nạt, còn có thể không lớn nhanh được sao?” Duẫn Hạo cười tiểu yêu tinh tự làm tự chịu, đôi tay nhanh nhẹn vạch quần áo Tại Trung ra. “Đến, để ta xem lần này trên người ngươi bị bầm bao nhiêu vết?”
Nhìn trên người Tại Trung có thêm mấy vết thương xanh tím chói mắt, Duẫn Hạo thầm nghĩ, bao giờ nhất định phải tìm Xương Mân hảo hảo nói chuyện mới được. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.