Sủng Vợ Cuồng Ma Không Thể Chọc
Chương 12: Gọi tên tôi (2)
Bạch Mẫu Đan
02/11/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tư Nam Ngọc giơ tay khoác lên vai Lục Mạn, cảm giác được người kia run rẩy, gắng sức kéo người về phía anh, Tư Nam ngọc gằn từng chữ: “Nhớ, tôi chỉ nói một lần. Tôi tên Tư, Nam, Ngọc!”
Giọng nói trầm thấp vang bên tai Lục Mạn, mỗi một chữ vang dội, đập mạnh vào tim Lục Mạn, giờ phút này, cô căn bản không biết hàm ý ba chữ Tư Nam Ngọc.
“Nhớ chưa?”
“Tư Nam Ngọc!” Lần này Lục Mạn đã có kinh nghiệm, Tư Nam Ngọc vừa hỏi, miệng đã hành động trước đầu óc.
Tư Nam Ngọc sờ mặt Lục Mạn, đáp lại: “Ừ.” Giọng nhanh nhẹn, ôn nhu, nhưng Lục Mạn không nhìn thấu ôn nhu của anh.
“Bây giờ có thể đi.” Nói xong, Tư Nam Ngọc muốn tiếp tục đi vào trong.
Lúc này Lục Mạn mới nhớ vừa rồi cô muốn nói gì, vội vàng lên tiếng: “Tư… Tư Nam Ngọc, anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
“Không phải em muốn báo đáp sao?”
“Phải, tôi đã nói muốn báo đáp, nhưng không có nghĩa tôi phải…”
“Vậy muốn làm gì?” Tư Nam Ngọc không hiểu cô gái này lại náo loạn gì.
“Tư Nam Ngọc, với thân phận của anh, có rất nhiều phụ nữ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh, tôi muốn báo đáp anh, nhưng không muốn dùng cách này!”
Trong lòng Lục Mạn vô cùng ủy khuất, chẳng lẽ anh cho rằng cô là cô gái tùy tiện thế sao?
Người lăn lộn lâu như Tư Nam Ngọc liền hiểu, chẳng lẽ cô gái này cho rằng anh muốn cô lấy thân báo đáp?
“À? Cách gì?” Biết là một chuyện, Tư Nam Ngọc muốn giải thích hay không lại là một chuyện khác nha!
Lục Mạn trợn mắt há mồm, cô đã nói rõ như vậy, người này… Tại sao có thể có người như vậy!
Tư Nam Ngọc đột nhiên phát hiện một hứng thú mới, dáng vẻ cô gái này khiếp sợ sững sờ rất đáng yêu.
Tư Nam Ngọc không nhịn được đưa tay nhéo mũi cô, nắm tay cô đi vào trong.
“Này này này, Tư Nam Ngọc! Anh buông tôi ra, tôi nói tôi không làm!”
“Được, em không làm, tôi làm!”
“Anh…”
Dọc theo đường đi, mọi người cứ nhìn boss nhà mình tâm trạng tốt kéo một con cừu nhỏ giãy giụa đi vào.
“Ê ê ê, đây là ông chủ lớn của chúng ta đó sao!” Nhân viên A.
“Thành phố A còn ai dám giả mạo à!” Nhân viên B.
“Có phải boss vừa cười không? Tôi không có hoa mắt chứ?” Nhân viên C.
“Cũng có khả năng chúng ta đều hoa mắt…” Nhân viên D.
“Chẳng lẽ chỉ có tôi chú ý tới người phụ nữ bên cạnh boss sao?”
Các nhân viên:…
“Tụ họp làm gì! Làm xong việc hết rồi sao? Tản ra tản ra!” Giám đốc Lý nhìn đám nhân viên không nên thân này, hiếm khi boss tới một chuyến, đám người này còn không tập trung như vậy! Nhưng mà có phải RB sắp có phu nhân không?
Trong thang máy riêng.
Mặt Lục Mạn đầy phòng bị nhìn người đàn ông trước mắt, trong đầu suy nghĩ lát nữa phải “Chạy thoát thân” thế nào.
“Không cần suy nghĩ, chúng ta lên tầng trên cùng, chỉ có một thang máy lên đó, mà thang máy này chỉ có dấu vân tay của tôi xác nhận mới được.”
Lục Mạn kinh hãi: “Anh! Sao anh biết tôi đang nghĩ gì!”
Tư Nam Ngọc liếc cô, Lục Mạn thề, cô cảm nhận được nồng đậm khinh bỉ trong ánh mắt ấy…
“Em không biết em nghĩ gì đều viết ra mặt sao?”
Lục Mạn theo bản năng che mặt, lại thấy ý cười trong mắt Tư Nam Ngọc, liền biết đối phương đang cười nhạo mình. Tức giận buông tay, cách xa Tư Nam Ngọc mấy bước, không nhìn anh nữa.
Bản thân Lục Mạn của không ý thức được, dù cho rằng Tư Nam Ngọc muốn mướn phòng với cô, trong lòng cô cũng không sợ hãi lắm, có lẽ là trong tiềm thức cho rằng anh sẽ không làm gì tổn thương cô, cũng có lẽ vì Tư Nam Ngọc mang cô khỏi nơi như thế…
Tư Nam Ngọc giơ tay khoác lên vai Lục Mạn, cảm giác được người kia run rẩy, gắng sức kéo người về phía anh, Tư Nam ngọc gằn từng chữ: “Nhớ, tôi chỉ nói một lần. Tôi tên Tư, Nam, Ngọc!”
Giọng nói trầm thấp vang bên tai Lục Mạn, mỗi một chữ vang dội, đập mạnh vào tim Lục Mạn, giờ phút này, cô căn bản không biết hàm ý ba chữ Tư Nam Ngọc.
“Nhớ chưa?”
“Tư Nam Ngọc!” Lần này Lục Mạn đã có kinh nghiệm, Tư Nam Ngọc vừa hỏi, miệng đã hành động trước đầu óc.
Tư Nam Ngọc sờ mặt Lục Mạn, đáp lại: “Ừ.” Giọng nhanh nhẹn, ôn nhu, nhưng Lục Mạn không nhìn thấu ôn nhu của anh.
“Bây giờ có thể đi.” Nói xong, Tư Nam Ngọc muốn tiếp tục đi vào trong.
Lúc này Lục Mạn mới nhớ vừa rồi cô muốn nói gì, vội vàng lên tiếng: “Tư… Tư Nam Ngọc, anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
“Không phải em muốn báo đáp sao?”
“Phải, tôi đã nói muốn báo đáp, nhưng không có nghĩa tôi phải…”
“Vậy muốn làm gì?” Tư Nam Ngọc không hiểu cô gái này lại náo loạn gì.
“Tư Nam Ngọc, với thân phận của anh, có rất nhiều phụ nữ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh, tôi muốn báo đáp anh, nhưng không muốn dùng cách này!”
Trong lòng Lục Mạn vô cùng ủy khuất, chẳng lẽ anh cho rằng cô là cô gái tùy tiện thế sao?
Người lăn lộn lâu như Tư Nam Ngọc liền hiểu, chẳng lẽ cô gái này cho rằng anh muốn cô lấy thân báo đáp?
“À? Cách gì?” Biết là một chuyện, Tư Nam Ngọc muốn giải thích hay không lại là một chuyện khác nha!
Lục Mạn trợn mắt há mồm, cô đã nói rõ như vậy, người này… Tại sao có thể có người như vậy!
Tư Nam Ngọc đột nhiên phát hiện một hứng thú mới, dáng vẻ cô gái này khiếp sợ sững sờ rất đáng yêu.
Tư Nam Ngọc không nhịn được đưa tay nhéo mũi cô, nắm tay cô đi vào trong.
“Này này này, Tư Nam Ngọc! Anh buông tôi ra, tôi nói tôi không làm!”
“Được, em không làm, tôi làm!”
“Anh…”
Dọc theo đường đi, mọi người cứ nhìn boss nhà mình tâm trạng tốt kéo một con cừu nhỏ giãy giụa đi vào.
“Ê ê ê, đây là ông chủ lớn của chúng ta đó sao!” Nhân viên A.
“Thành phố A còn ai dám giả mạo à!” Nhân viên B.
“Có phải boss vừa cười không? Tôi không có hoa mắt chứ?” Nhân viên C.
“Cũng có khả năng chúng ta đều hoa mắt…” Nhân viên D.
“Chẳng lẽ chỉ có tôi chú ý tới người phụ nữ bên cạnh boss sao?”
Các nhân viên:…
“Tụ họp làm gì! Làm xong việc hết rồi sao? Tản ra tản ra!” Giám đốc Lý nhìn đám nhân viên không nên thân này, hiếm khi boss tới một chuyến, đám người này còn không tập trung như vậy! Nhưng mà có phải RB sắp có phu nhân không?
Trong thang máy riêng.
Mặt Lục Mạn đầy phòng bị nhìn người đàn ông trước mắt, trong đầu suy nghĩ lát nữa phải “Chạy thoát thân” thế nào.
“Không cần suy nghĩ, chúng ta lên tầng trên cùng, chỉ có một thang máy lên đó, mà thang máy này chỉ có dấu vân tay của tôi xác nhận mới được.”
Lục Mạn kinh hãi: “Anh! Sao anh biết tôi đang nghĩ gì!”
Tư Nam Ngọc liếc cô, Lục Mạn thề, cô cảm nhận được nồng đậm khinh bỉ trong ánh mắt ấy…
“Em không biết em nghĩ gì đều viết ra mặt sao?”
Lục Mạn theo bản năng che mặt, lại thấy ý cười trong mắt Tư Nam Ngọc, liền biết đối phương đang cười nhạo mình. Tức giận buông tay, cách xa Tư Nam Ngọc mấy bước, không nhìn anh nữa.
Bản thân Lục Mạn của không ý thức được, dù cho rằng Tư Nam Ngọc muốn mướn phòng với cô, trong lòng cô cũng không sợ hãi lắm, có lẽ là trong tiềm thức cho rằng anh sẽ không làm gì tổn thương cô, cũng có lẽ vì Tư Nam Ngọc mang cô khỏi nơi như thế…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.