Sủng Vợ Cuồng Ma Không Thể Chọc
Chương 28: Thiên kim một trụ (2)
Bạch Mẫu Đan
02/11/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tư Nam Ngọc kéo tay Lục Mạn, cọ cọ lòng bàn tay lên mu bàn tay cô, giống như trấn an cô. Lục Mạn cảm giác được ý của anh cho nên không nói nữa mà im lặng đứng sau lưng anh.
Lục Tịnh Hinh há hốc mồ, cái này... chẳng lẽ anh ta không nên nổi giận lôi đình hay sao? Vì sao còn tiếp tục che chở cho cô ta (Lục Mạn)?
Ninh Trạch Hi cảm thấy tình hình không đúng lắm, anh ta nhíu mày nhớ tới tấm hình trên báo, trong đầu chớp lóe, anh ta hiểu ra điều gì đó, đang muốn ngăn cản Tư Nam Ngọc thì âm thanh của anh truyền tới.
“Cử chỉ phóng đãng? Thật ngại quá, đối tượng phóng đãng của cô ấy là tôi.” giọng điệu không chút để ý làm người say mê nhưng nội dung lời nói lại làm người ta kinh hoảng.
Vốn sắc mặt ba Lục như tro tàn, vừa nghe đến đây hai mắt liền sáng lên.
"Cô đang muốn nói tấm hình trên báo chí đúng không?" anh tiếp tục nói, dùng một tay duỗi ra ôm Lục Mạn vào lòng mình: "Ngày hôm qua cô ấy ôm ôm ấp ấp là tôi đấy, thân mật vô cùng." Anh nhếch môi lên, độ cong nơi khỏe môi nhưng lại làm cho người ta không thấy được ý cười.
Lục Tịnh Hinh như bị đánh đòn cảnh cáo, cả người ngây ngốc đứng đó như tấm gỗ, không thể tin chính mình nghe được cái gì.
Mẹ Lục vặn vẹo nhìn Lục Mạn, trong lòng phẫn hận đến không chịu được, Lục Mạn quả thật dây dưa cùng Tư Nam Ngọc!
Ninh Trạch Hi đã sớm đoán được kết quả này, trong lòng không tránh được ưu buồn, không nhịn được quay đầu nhìn về Lục Mạn sau lưng Tư Nam Ngọc, ánh mắt u ám.
Lục Mạn sẽ không….
Nhưng không ai nhận ra ánh mắt khác thường của Ninh Trạch Hi, tuy Lục Mạn cảm thấy khiếp sợ khi nghe Tư Nam Ngọc nói như vậy nhưng cũng không mở miệng phản bác.
Nhưng Tư Nam Ngọc còn chưa dừng lại: “Đến nỗi đẩy cô xuống lầu? Người đàn bà cuả tôi đẩy cô thì cô liền ngoan ngoãn mà lăn xuống đi, không phá mặt là phải cảm ơn cô ấy rồi còn ở đây làm trò cái gì?"
“Haha!” Lục Mạn thật sự không nhịn được, rất không cho mặt mũi mà cười, trong lúc lơ đãng kéo tới vết thương nơi má phải đành phải ngoan ngoãn thu hồi nụ cười.
Lục Tịnh Hinh tức giận, hai mắt trợn ngược, từ bé tới lớn đã bao giờ chịu đựng cơn giận này, Lục Mạn đẩy cô ta xuống lầu thì cô ta phải ngoan ngoãn lăn xuống? Còn phải cảm ơn cô ta (Lục Mạn) không làm rách mặt cô ta? Lục Mạn dựa vào đâu, quả thật là khinh người quá đáng. Còn có cô ta là đang phệ sao? Vòng vo mắng cô ta là chó sao? Lục Mạn, cô nhớ kỹ cho tôi.
Vốn tưởng chuyện đến đây sẽ kết thúc, nếu Tư Nam Ngọc biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì thì sẽ cười nhạo một tiếng: Kết thúc? Bắt nạt xong người đàn bà của tôi cứ thế mà kết thúc sao? Chẳng lẽ người đàn bà của Tư Nam Ngọc tôi đây dễ bắt nạt vậy sao?
Tư Nam Ngọc đứng yên tại chỗ nhìn lướt qua mọi người, lại thong thả cầm ví ra, móc ra một tấm thẻ gì đó rồi đặt trong tay Lục Mạn, giọng điệu không thèm để ý: "Không hiểu sao em vẫn chịu được cái ổ chó này, còn ở thành cái dạng này, nếu không thì cầm tấm thẻ này, em có thể tùy ý ở lại Quân Lan muốn ở bao lâu thì ở. Được không?”
Lục Mạn ngơ ngác cầm thẻ không biết làm ra phản ứng gì, tấm này là tấm thẻ đen, bên trên còn in chữ vàng, mang theo hơi thở quý tộc. Chỉ là tại sao lại đột nhiên đưa thẻ cho cô? Chiếc nhẫn màu bạc sáng nay vẫn còn ở chỗ cô đấy.
Lục Mạn không biết tấm thẻ này nhưng Lục Tịnh Hinh biết. Đó là thẻ phòng VIP ở Quân Lan, thế mà Tư Nam Ngọc lại để Lục Mạn vào ở nơi đó, còn muốn ở bao lâu thì ở, ai không biết, một đêm ở Quân Lan, cho dù ngàn vàng cũng khó vào ở.
Người ở nơi này có thể nhận ra tấm thẻ này chỉ một mình Lục Tịnh Hinh. ...
Tư Nam Ngọc kéo tay Lục Mạn, cọ cọ lòng bàn tay lên mu bàn tay cô, giống như trấn an cô. Lục Mạn cảm giác được ý của anh cho nên không nói nữa mà im lặng đứng sau lưng anh.
Lục Tịnh Hinh há hốc mồ, cái này... chẳng lẽ anh ta không nên nổi giận lôi đình hay sao? Vì sao còn tiếp tục che chở cho cô ta (Lục Mạn)?
Ninh Trạch Hi cảm thấy tình hình không đúng lắm, anh ta nhíu mày nhớ tới tấm hình trên báo, trong đầu chớp lóe, anh ta hiểu ra điều gì đó, đang muốn ngăn cản Tư Nam Ngọc thì âm thanh của anh truyền tới.
“Cử chỉ phóng đãng? Thật ngại quá, đối tượng phóng đãng của cô ấy là tôi.” giọng điệu không chút để ý làm người say mê nhưng nội dung lời nói lại làm người ta kinh hoảng.
Vốn sắc mặt ba Lục như tro tàn, vừa nghe đến đây hai mắt liền sáng lên.
"Cô đang muốn nói tấm hình trên báo chí đúng không?" anh tiếp tục nói, dùng một tay duỗi ra ôm Lục Mạn vào lòng mình: "Ngày hôm qua cô ấy ôm ôm ấp ấp là tôi đấy, thân mật vô cùng." Anh nhếch môi lên, độ cong nơi khỏe môi nhưng lại làm cho người ta không thấy được ý cười.
Lục Tịnh Hinh như bị đánh đòn cảnh cáo, cả người ngây ngốc đứng đó như tấm gỗ, không thể tin chính mình nghe được cái gì.
Mẹ Lục vặn vẹo nhìn Lục Mạn, trong lòng phẫn hận đến không chịu được, Lục Mạn quả thật dây dưa cùng Tư Nam Ngọc!
Ninh Trạch Hi đã sớm đoán được kết quả này, trong lòng không tránh được ưu buồn, không nhịn được quay đầu nhìn về Lục Mạn sau lưng Tư Nam Ngọc, ánh mắt u ám.
Lục Mạn sẽ không….
Nhưng không ai nhận ra ánh mắt khác thường của Ninh Trạch Hi, tuy Lục Mạn cảm thấy khiếp sợ khi nghe Tư Nam Ngọc nói như vậy nhưng cũng không mở miệng phản bác.
Nhưng Tư Nam Ngọc còn chưa dừng lại: “Đến nỗi đẩy cô xuống lầu? Người đàn bà cuả tôi đẩy cô thì cô liền ngoan ngoãn mà lăn xuống đi, không phá mặt là phải cảm ơn cô ấy rồi còn ở đây làm trò cái gì?"
“Haha!” Lục Mạn thật sự không nhịn được, rất không cho mặt mũi mà cười, trong lúc lơ đãng kéo tới vết thương nơi má phải đành phải ngoan ngoãn thu hồi nụ cười.
Lục Tịnh Hinh tức giận, hai mắt trợn ngược, từ bé tới lớn đã bao giờ chịu đựng cơn giận này, Lục Mạn đẩy cô ta xuống lầu thì cô ta phải ngoan ngoãn lăn xuống? Còn phải cảm ơn cô ta (Lục Mạn) không làm rách mặt cô ta? Lục Mạn dựa vào đâu, quả thật là khinh người quá đáng. Còn có cô ta là đang phệ sao? Vòng vo mắng cô ta là chó sao? Lục Mạn, cô nhớ kỹ cho tôi.
Vốn tưởng chuyện đến đây sẽ kết thúc, nếu Tư Nam Ngọc biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì thì sẽ cười nhạo một tiếng: Kết thúc? Bắt nạt xong người đàn bà của tôi cứ thế mà kết thúc sao? Chẳng lẽ người đàn bà của Tư Nam Ngọc tôi đây dễ bắt nạt vậy sao?
Tư Nam Ngọc đứng yên tại chỗ nhìn lướt qua mọi người, lại thong thả cầm ví ra, móc ra một tấm thẻ gì đó rồi đặt trong tay Lục Mạn, giọng điệu không thèm để ý: "Không hiểu sao em vẫn chịu được cái ổ chó này, còn ở thành cái dạng này, nếu không thì cầm tấm thẻ này, em có thể tùy ý ở lại Quân Lan muốn ở bao lâu thì ở. Được không?”
Lục Mạn ngơ ngác cầm thẻ không biết làm ra phản ứng gì, tấm này là tấm thẻ đen, bên trên còn in chữ vàng, mang theo hơi thở quý tộc. Chỉ là tại sao lại đột nhiên đưa thẻ cho cô? Chiếc nhẫn màu bạc sáng nay vẫn còn ở chỗ cô đấy.
Lục Mạn không biết tấm thẻ này nhưng Lục Tịnh Hinh biết. Đó là thẻ phòng VIP ở Quân Lan, thế mà Tư Nam Ngọc lại để Lục Mạn vào ở nơi đó, còn muốn ở bao lâu thì ở, ai không biết, một đêm ở Quân Lan, cho dù ngàn vàng cũng khó vào ở.
Người ở nơi này có thể nhận ra tấm thẻ này chỉ một mình Lục Tịnh Hinh. ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.