Sủng Vợ Đến Nghiện: Phu Nhân Toàn Năng Của Thượng Tướng
Chương 5: MẬT NGỌT ( H+ )
Hồng Khuê
03/04/2023
Lời nói của cô bất giác làm anh khựng lại. Đôi mắt chuyển dần lên gương mặt đang ửng đỏ vì ngại ngùng của cô.
" Thịch... "
Trong ánh đèn vàng mờ ảo gương mặt đỏ bừng lại càng thêm mị hoặc, yêu nghiệt hơn gấp bội. Đôi môi đỏ hồng như cuốn lấy anh vào sâu trong đôi mắt gợn tình. Cô hoàn toàn bị cảm xúc chi phối, khoái cảm không ngừng lan ra toàn cơ thể. Ngay lúc này anh nhìn thấy một Cẩn Duệ Trân xinh đẹp đến mê người, chỉ cần chạm vào ánh mắt kia liền bị mật ngọt trong đó trói bước chân.
Một tiểu yêu tinh đẹp đến động lòng.
Anh nhẹ nhàng chạm lên gò má đang ửng hồng của cô rồi cúi xuống hôn lên cổ.
- Nếu đau thì nói nhé.
Mặc dù nói là như vậy nhưng anh không chắc được rằng lúc đó anh có thể dừng lại. Cảnh Tử Quân nắm lấy tay cô rồi nhỏ giọng.
- Duệ Trân, ôm anh.
Ngay sau câu nói của anh cô liền lập tức ngoan ngoãn vòng tay ra sau cổ mà ôm lấy anh. Ánh mắt chứa tình không chủ ý mà nhìn xuống phía dưới nơi Tiểu Quân sắp tiến vào bên trong.
Cô và anh sẽ hoà làm một. Đó sẽ là nơi kết giao giữa hai người.
Cảm giác đau nhói đột ngột truyền lên đến não, cô giật mình cào mạnh vào bờ vai rắn chắc của anh. Nơi mật đạo lần đầu bị thứ dị vật to lớn mạnh bạo mà tiến vào. Hành động của anh lập tức dừng lại, không phải vì anh đau mà là vì anh sợ người con gái của anh đau.
- Thả lỏng chút Tiểu Trân, sắp đưa vào hết rồi.
Cô bám chặt lấy vai anh, cơ thể khó khăn lắm mới thả lỏng để tiếp nhận sự lạ lẫm phía dưới. Duệ Trân cố gắng hít thở thật đều, bàn tay cũng buông lỏng hơn không còn cào lên vai anh như khi nãy.
- Ưm...
Gương mặt cô ửng đỏ, mồ hôi chảy dài xuống gò má. Cảnh Tử Quân nhìn lồng ngực cô nhẹ nhàng lên xuống, hơi thở ấm nóng càng làm cho mỹ cảnh thêm phần cuốn hút.
- Sao em gồng quá vậy, giao cho anh là được mà? Anh sẽ không làm Tiểu Trân đau đâu.
Anh nhẹ nhàng an ủi cô, bàn tay dịu dàng mà vỗ về để người con gái của anh bình tĩnh lại. Tiểu Quân phía dưới sớm đã không nhịn được chỉ muốn nhanh chóng tiến sâu vào mật đạo kia mà khám phá. Nhưng dù gì thì đây cũng là lần đầu của cô cô chưa thể nào thích ứng được với cảm giác kích thích này.
- Đưa một chân lên đây đi.
Anh cúi xuống nắm lấy một chân của cô đặt lên trên vai. Nhìn đôi chân thon thả lại trắng nõn đến mức không có lấy một vết thương anh không nhịn được mà cúi xuống cắn lên đùi cô.
- A... đau... Tử Quân..
Một đoá hoa đỏ nở rộ vào ban đêm. Nơi làn da trắng mềm mịn kia lần đầu xuất hiện một màu đỏ bất thường nhưng lại ghi dấu ấn của một người đàn ông. Cô cắn chặt môi dưới để nước mắt không trào ra nơi khoé mi.
Chỉ vài giây vừa trôi qua khi cô không để ý anh đã lập tức đẩy mạnh vào bên trong. Cô giật mình bị cảm giác đau nhói kia kéo trở về với thực tại. Toàn cơ thể cảm nhận nỗi đau như muốn đứt lìa hông, cái sự lạ lẫm lại khiến cô như rơi vào khoảng trống.
- Đau... Đồ nói dối... Hức..
Giọng cô nghẹn ngào, nước mắt không ngừng chảy dài nơi khoé mi. Giờ đây cảm giác duy nhất còn xót lại và chiếm lấy tâm trí cô chính là cảm giác đau.
Anh nhìn thấy cô khóc liền dừng lại để Tiểu Quân nằm yên bên trong. Bàn tay nhẹ đặt lên gương mặt xinh đẹp mà lau đi giọt nước mắt đang trực trào nơi khoé mắt.
- Anh xin lỗi... cố gắng chịu đựng một chút.
Anh vòng tay qua ôm lấy cô mà vỗ về. Mãi một lúc sau khi cô đã ngưng khóc anh mới dám nhẹ nhàng nhấp phía dưới để cô có thể dần quen với cảm giác có Tiểu Quân bên trong. Nơi mật đạo ẩm ướt, mềm mại không kém phần nóng bỏng. Cô siết chặt anh như muốn bóp nát dị vật bên trong, muốn bài xích mà đẩy nó ra ngoài.
Nhưng rồi cảm giác đau đớn kèm lạ lẫm kia qua đi cô bắt đầu có cảm giác kích thích và mong muốn được thoả mãn.
Tốc độ của anh theo thời gian lại tăng lên, Cảnh Tử Quân nhíu mày ôm lấy eo nhỏ của cô mà nhấp. Chiếc giường lần đầu tiên rung lắc dữ dội, bàn tay cô bám chặt vào vai anh, những vết cào đến xước da chảy máu chạy dài theo đường dọc.
- Sẽ rách mất, phía dưới... chậm chút sẽ rách ra mất...
Cô nhíu mày chịu sự xâm nhập liên tục của anh. Lúc này cô có thể mờ mờ nhìn thấy gương mặt đang đỏ ửng của anh. Thì ra thượng tướng Cảnh Tử Quân cũng có một gương mặt khác như vậy.
- Xin lỗi, anh ra bên trong nhé?
Cô còn chưa kịp lắc đầu từ chối thì một cảm giác nhớp nháp chạy vào bên trong Tiểu Trân. Cái dịch lỏng không ngừng tràn vào bên trong rồi chảy ra bên ngoài.
Tất cả là một sự hỗn loạn xen lẫn và hoà vào nhau.
Anh thở dốc nhìn cửa mật đạo đang chảy ra thứ dịch lỏng của chính bản thân mình. Nhưng rồi tiếp theo đó một thứ khác lại hoà lẫn vào dịch lỏng của anh chảy ra.
- Máu...
Cảnh Tử Quân nhíu mày nhìn xuống phía dưới của cô đang chảy máu. Đó thực sự là máu. Anh nhìn Tiểu Trân rồi lại quay lên nhìn cô, ngay trong tình huống này anh lại lúng túng một cách ngớ ngẩn.
- Làm... làm sao đây? Anh xin lỗi...
Giọng anh mang bảy phần lo lắng ba phần hối lỗi nhìn cô đang khóc. Cô đã phải đau như thế nào vậy mà anh lại chỉ nghĩ cho riêng anh.
- Thuốc... không, trước tiên phải...
Anh còn chưa kịp động cô đã vòng tay qua cổ anh mà kéo anh xuống. Một nụ hôn ngọt ngào nhưng không kém phần ướt át. Tử Quân chìm dần vào nụ hôn ấy, cô chủ động.
- Ư... ưm..
Anh bị cô khoá chặt miệng không còn nói được thêm lời nào. Cô theo đà đẩy anh ngồi dậy bản thân chiếm trọn vị trí ngồi trong lòng anh.
Duệ Trân vòng tay qua cổ anh siết chặt nụ hôn. Cô theo đó nhanh chóng muốn đưa Tiểu Quân một lần nữa thâm nhập vào bên trong. Nhận thấy hành động bất thường của cô anh lập tức đẩy Duệ Trân ra, anh không muốn làm trong lúc cô đang bị thương.
- Không... không được.
Cô kéo anh lại hôn lên đôi mắt chứa phần lo lắng của anh.
- Cứ... cứ tiếp tục đi.
Hai má cô ửng đỏ, gương mặt không còn sự ngại ngùng mà thay vào đó là ham muốn được anh ôm lấy.
- Cảm giác thích lắm nên cứ tiếp tục đi. Nhờ anh cả đấy.
Ánh mắt cô đượm tình nhìn anh, cả cơ thể và toàn bộ tâm trí đều bị khoái cảm chi phối. Cô bây giờ thực sự buông thả để trôi theo dòng cảm xúc cùng
anh.
- Tử Quân à...
Giọng cô khàn đi nhưng vẫn vô cùng ngọt ngào. Hơi ấm len lỏi rẽ lối chạy vào trong tâm trí anh, Tử Quân nhíu mày ôm lấy cơ thể nhỏ bé mà nhấc bổng lên.
Tiểu Quân một lần nữa tiến sâu vào bên trong, anh ôm lấy cô để cả cơ thể cô nằm trọn trong vòng tay anh. Duệ Trân theo đó cúi xuống hôn anh, nụ hôn ngọt ngào mang theo dư vị thấm đẫm tình yêu cô muốn đáp trả lại anh.
- Hức... A... Chỗ đó... chỗ đó...
Cô nhẹ rên lên bên tai anh càng khiến thú tính của anh bộc phát. Tử Quân nhoẻn miệng cười chạm vào sống lưng cô rồi kéo cô lại hôn lên cơ thể để lại dấu vết.
- Bây giờ em đẹp lắm...
Anh nhìn gương mặt đang rơi vào khoái cảm mà tận hưởng. Không ngờ rằng cô cũng có một gương mặt khác đáng yêu như này.
- Quyến rũ quá đi mất...
Anh chạm lên đôi môi căng mọng đỏ hồng của cô rồi nhẹ nhàng cắn nó. Cô nhíu mày, trong thoáng chốc không hài lòng mà nhìn anh.
- Sao anh lại hay cắn người như vậy?
Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô. Hương thơm từ cô toả khắp căn phòng, sức nóng theo đó cũng lan ra khiến cho nhiệt độ tăng lên không ngừng.
- Anh cũng không biết nữa.
Tử Quân mỉm cười hôn lên mắt cô, cơ thể nóng bỏng lại quyến rũ cùng gương mặt yêu nghiệt mị hoặc như vậy bất kì người đàn ông nào cũng ham muốn. Trước mắt cô mờ dần đi, bên tai chỉ còn nghe thấy hơi thở gấp gáp của anh hoà cùng tiếng va chạm của hai cơ thể.
- Tiểu yêu tinh em bóp nghẹn trái tim kẻ đi săn này mất rồi.
" Thịch... "
Trong ánh đèn vàng mờ ảo gương mặt đỏ bừng lại càng thêm mị hoặc, yêu nghiệt hơn gấp bội. Đôi môi đỏ hồng như cuốn lấy anh vào sâu trong đôi mắt gợn tình. Cô hoàn toàn bị cảm xúc chi phối, khoái cảm không ngừng lan ra toàn cơ thể. Ngay lúc này anh nhìn thấy một Cẩn Duệ Trân xinh đẹp đến mê người, chỉ cần chạm vào ánh mắt kia liền bị mật ngọt trong đó trói bước chân.
Một tiểu yêu tinh đẹp đến động lòng.
Anh nhẹ nhàng chạm lên gò má đang ửng hồng của cô rồi cúi xuống hôn lên cổ.
- Nếu đau thì nói nhé.
Mặc dù nói là như vậy nhưng anh không chắc được rằng lúc đó anh có thể dừng lại. Cảnh Tử Quân nắm lấy tay cô rồi nhỏ giọng.
- Duệ Trân, ôm anh.
Ngay sau câu nói của anh cô liền lập tức ngoan ngoãn vòng tay ra sau cổ mà ôm lấy anh. Ánh mắt chứa tình không chủ ý mà nhìn xuống phía dưới nơi Tiểu Quân sắp tiến vào bên trong.
Cô và anh sẽ hoà làm một. Đó sẽ là nơi kết giao giữa hai người.
Cảm giác đau nhói đột ngột truyền lên đến não, cô giật mình cào mạnh vào bờ vai rắn chắc của anh. Nơi mật đạo lần đầu bị thứ dị vật to lớn mạnh bạo mà tiến vào. Hành động của anh lập tức dừng lại, không phải vì anh đau mà là vì anh sợ người con gái của anh đau.
- Thả lỏng chút Tiểu Trân, sắp đưa vào hết rồi.
Cô bám chặt lấy vai anh, cơ thể khó khăn lắm mới thả lỏng để tiếp nhận sự lạ lẫm phía dưới. Duệ Trân cố gắng hít thở thật đều, bàn tay cũng buông lỏng hơn không còn cào lên vai anh như khi nãy.
- Ưm...
Gương mặt cô ửng đỏ, mồ hôi chảy dài xuống gò má. Cảnh Tử Quân nhìn lồng ngực cô nhẹ nhàng lên xuống, hơi thở ấm nóng càng làm cho mỹ cảnh thêm phần cuốn hút.
- Sao em gồng quá vậy, giao cho anh là được mà? Anh sẽ không làm Tiểu Trân đau đâu.
Anh nhẹ nhàng an ủi cô, bàn tay dịu dàng mà vỗ về để người con gái của anh bình tĩnh lại. Tiểu Quân phía dưới sớm đã không nhịn được chỉ muốn nhanh chóng tiến sâu vào mật đạo kia mà khám phá. Nhưng dù gì thì đây cũng là lần đầu của cô cô chưa thể nào thích ứng được với cảm giác kích thích này.
- Đưa một chân lên đây đi.
Anh cúi xuống nắm lấy một chân của cô đặt lên trên vai. Nhìn đôi chân thon thả lại trắng nõn đến mức không có lấy một vết thương anh không nhịn được mà cúi xuống cắn lên đùi cô.
- A... đau... Tử Quân..
Một đoá hoa đỏ nở rộ vào ban đêm. Nơi làn da trắng mềm mịn kia lần đầu xuất hiện một màu đỏ bất thường nhưng lại ghi dấu ấn của một người đàn ông. Cô cắn chặt môi dưới để nước mắt không trào ra nơi khoé mi.
Chỉ vài giây vừa trôi qua khi cô không để ý anh đã lập tức đẩy mạnh vào bên trong. Cô giật mình bị cảm giác đau nhói kia kéo trở về với thực tại. Toàn cơ thể cảm nhận nỗi đau như muốn đứt lìa hông, cái sự lạ lẫm lại khiến cô như rơi vào khoảng trống.
- Đau... Đồ nói dối... Hức..
Giọng cô nghẹn ngào, nước mắt không ngừng chảy dài nơi khoé mi. Giờ đây cảm giác duy nhất còn xót lại và chiếm lấy tâm trí cô chính là cảm giác đau.
Anh nhìn thấy cô khóc liền dừng lại để Tiểu Quân nằm yên bên trong. Bàn tay nhẹ đặt lên gương mặt xinh đẹp mà lau đi giọt nước mắt đang trực trào nơi khoé mắt.
- Anh xin lỗi... cố gắng chịu đựng một chút.
Anh vòng tay qua ôm lấy cô mà vỗ về. Mãi một lúc sau khi cô đã ngưng khóc anh mới dám nhẹ nhàng nhấp phía dưới để cô có thể dần quen với cảm giác có Tiểu Quân bên trong. Nơi mật đạo ẩm ướt, mềm mại không kém phần nóng bỏng. Cô siết chặt anh như muốn bóp nát dị vật bên trong, muốn bài xích mà đẩy nó ra ngoài.
Nhưng rồi cảm giác đau đớn kèm lạ lẫm kia qua đi cô bắt đầu có cảm giác kích thích và mong muốn được thoả mãn.
Tốc độ của anh theo thời gian lại tăng lên, Cảnh Tử Quân nhíu mày ôm lấy eo nhỏ của cô mà nhấp. Chiếc giường lần đầu tiên rung lắc dữ dội, bàn tay cô bám chặt vào vai anh, những vết cào đến xước da chảy máu chạy dài theo đường dọc.
- Sẽ rách mất, phía dưới... chậm chút sẽ rách ra mất...
Cô nhíu mày chịu sự xâm nhập liên tục của anh. Lúc này cô có thể mờ mờ nhìn thấy gương mặt đang đỏ ửng của anh. Thì ra thượng tướng Cảnh Tử Quân cũng có một gương mặt khác như vậy.
- Xin lỗi, anh ra bên trong nhé?
Cô còn chưa kịp lắc đầu từ chối thì một cảm giác nhớp nháp chạy vào bên trong Tiểu Trân. Cái dịch lỏng không ngừng tràn vào bên trong rồi chảy ra bên ngoài.
Tất cả là một sự hỗn loạn xen lẫn và hoà vào nhau.
Anh thở dốc nhìn cửa mật đạo đang chảy ra thứ dịch lỏng của chính bản thân mình. Nhưng rồi tiếp theo đó một thứ khác lại hoà lẫn vào dịch lỏng của anh chảy ra.
- Máu...
Cảnh Tử Quân nhíu mày nhìn xuống phía dưới của cô đang chảy máu. Đó thực sự là máu. Anh nhìn Tiểu Trân rồi lại quay lên nhìn cô, ngay trong tình huống này anh lại lúng túng một cách ngớ ngẩn.
- Làm... làm sao đây? Anh xin lỗi...
Giọng anh mang bảy phần lo lắng ba phần hối lỗi nhìn cô đang khóc. Cô đã phải đau như thế nào vậy mà anh lại chỉ nghĩ cho riêng anh.
- Thuốc... không, trước tiên phải...
Anh còn chưa kịp động cô đã vòng tay qua cổ anh mà kéo anh xuống. Một nụ hôn ngọt ngào nhưng không kém phần ướt át. Tử Quân chìm dần vào nụ hôn ấy, cô chủ động.
- Ư... ưm..
Anh bị cô khoá chặt miệng không còn nói được thêm lời nào. Cô theo đà đẩy anh ngồi dậy bản thân chiếm trọn vị trí ngồi trong lòng anh.
Duệ Trân vòng tay qua cổ anh siết chặt nụ hôn. Cô theo đó nhanh chóng muốn đưa Tiểu Quân một lần nữa thâm nhập vào bên trong. Nhận thấy hành động bất thường của cô anh lập tức đẩy Duệ Trân ra, anh không muốn làm trong lúc cô đang bị thương.
- Không... không được.
Cô kéo anh lại hôn lên đôi mắt chứa phần lo lắng của anh.
- Cứ... cứ tiếp tục đi.
Hai má cô ửng đỏ, gương mặt không còn sự ngại ngùng mà thay vào đó là ham muốn được anh ôm lấy.
- Cảm giác thích lắm nên cứ tiếp tục đi. Nhờ anh cả đấy.
Ánh mắt cô đượm tình nhìn anh, cả cơ thể và toàn bộ tâm trí đều bị khoái cảm chi phối. Cô bây giờ thực sự buông thả để trôi theo dòng cảm xúc cùng
anh.
- Tử Quân à...
Giọng cô khàn đi nhưng vẫn vô cùng ngọt ngào. Hơi ấm len lỏi rẽ lối chạy vào trong tâm trí anh, Tử Quân nhíu mày ôm lấy cơ thể nhỏ bé mà nhấc bổng lên.
Tiểu Quân một lần nữa tiến sâu vào bên trong, anh ôm lấy cô để cả cơ thể cô nằm trọn trong vòng tay anh. Duệ Trân theo đó cúi xuống hôn anh, nụ hôn ngọt ngào mang theo dư vị thấm đẫm tình yêu cô muốn đáp trả lại anh.
- Hức... A... Chỗ đó... chỗ đó...
Cô nhẹ rên lên bên tai anh càng khiến thú tính của anh bộc phát. Tử Quân nhoẻn miệng cười chạm vào sống lưng cô rồi kéo cô lại hôn lên cơ thể để lại dấu vết.
- Bây giờ em đẹp lắm...
Anh nhìn gương mặt đang rơi vào khoái cảm mà tận hưởng. Không ngờ rằng cô cũng có một gương mặt khác đáng yêu như này.
- Quyến rũ quá đi mất...
Anh chạm lên đôi môi căng mọng đỏ hồng của cô rồi nhẹ nhàng cắn nó. Cô nhíu mày, trong thoáng chốc không hài lòng mà nhìn anh.
- Sao anh lại hay cắn người như vậy?
Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô. Hương thơm từ cô toả khắp căn phòng, sức nóng theo đó cũng lan ra khiến cho nhiệt độ tăng lên không ngừng.
- Anh cũng không biết nữa.
Tử Quân mỉm cười hôn lên mắt cô, cơ thể nóng bỏng lại quyến rũ cùng gương mặt yêu nghiệt mị hoặc như vậy bất kì người đàn ông nào cũng ham muốn. Trước mắt cô mờ dần đi, bên tai chỉ còn nghe thấy hơi thở gấp gáp của anh hoà cùng tiếng va chạm của hai cơ thể.
- Tiểu yêu tinh em bóp nghẹn trái tim kẻ đi săn này mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.