Sủng Vợ Đến Nghiện: Phu Nhân Toàn Năng Của Thượng Tướng
Chương 60: Mất trí nhớ
Hồng Khuê
16/04/2023
Hai ngày trôi qua trong sự chờ đợi của cô. Cho dù có ốm sốt cô vẫn cố gắng xuống giường để đến thăm anh mặc cho Lâm Bắc Thần có ngăn cản đến mức nào. Hắn ta nghe nói anh bị thương nên đã từ thành phố S bay sang đây trong ngày, Lộ Lộ cũng giúp cô trong việc chăm sóc anh bên cạnh đó cũng theo dõi tình trạng sức khỏe của cô.
Vì dầm mưa suốt cả quãng thời gian dài nên cô ốm nặng. Cơ thể mệt mỏi, hai mí mắt trĩu nặng. Cô không biết bản thân đã được mang đi như nào chỉ biết rằng khi cô dần thiếp đi bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh không rời.
Hôm nay vẫn như thường lệ, cô đến thăm anh. Sau khi đã được uống thuốc và ăn bữa trưa cô rời khỏi phòng đến thăm Tử Quân. Đã là hai ngày trôi qua, bác sĩ có nói với cô là anh sẽ sớm tỉnh lại, mong rằng hôm nay cô sẽ được thấy anh đứng trước mặt cô, bằng xương bằng thịt ôm cô vào lòng chứ không phải là Cảnh Tử Quân trong những giấc mơ.
- Tử… Tử Quân…
Bước chân dừng lại ở cửa phòng, cô nhìn vào bên trong. Anh đang ngồi trên chiếc giường bệnh trắng, gương mặt tinh xảo như được chạm khắc bởi bàn tay của nghệ nhân. Ánh nắng nhẹ chạy qua khung cửa càng làm vẻ đẹp ấy thêm nao lòng.
Cô đứng như chôn chân tại chỗ, cảm xúc bây giờ trong lòng cô rất hỗn độn. Vui có, hạnh phúc có, mong chờ có, lo sợ có và cả đau lòng cũng có. Bất chợt Tử Quân quay ra nhìn cô, ánh mắt có phần xa lạ. Anh nhíu mày chỉ nhẹ nhàng lướt qua cô vài giây rồi quay đi.
" Tử… Tử Quân…? "
Cô bước từng bước vội vã lao vào trong vòng tay anh, niềm hạnh phúc khi được ở bên cạnh người mình yêu làm cô không thể ngăn được bản thân. Vòng tay qua ôm lấy cổ anh, cô cảm nhận hơi ấm cùng hương thơm quen thuộc của anh đang bao phủ lấy cơ thể nhỏ yếu ớt của cô.
- Cô làm gì vậy? Con nhỏ điên này, mau cút ra cho tôi.
Tử Quân nhíu mày đẩy cô xuống đất, không chút để tâm dùng hết sức để gỡ cánh tay của cô ra. Cơ thể nhỏ bé ngã xuống dưới sàn nhà lạnh, một cú va đập mạnh khiến cơ thể cô bất giác đau nhói. Nhưng dường như cái đau ấy không làm cô bận lòng, thứ cô quan tâm chỉ là hành động và lời nói của anh ngay lúc này.
- Tử… Tử Quân à… anh sao vậy?
Cô có phần khó hiểu nhìn anh, đôi mắt đã dần ngấn lệ. Sâu bên trong là những hoài nghi, là những thắc mắc và những dấu hỏi chưa có lời giải đáp. Tử Quân không trả lời cô, anh quay đi hướng ánh mắt về phía cửa sổ mặc cho cô có đang bệnh.
- Tử Quân?
Cô đứng dậy bước đến gần anh nhưng chỉ mới tiến đến gần một chút Tử Quân đã lập tức đưa súng chĩa thẳng vào đầu cô mà lạnh giọng.
- Không cần biết cô là ai nhưng mau cút ra ngoài cho tôi. Nếu không đừng trách khẩu súng này vô tình.
Lời nói của anh như một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào trái tim cô. Duệ Trân như chết lặng, tai cô ù dần đi như không muốn tin rằng cái lời nói kia chính là của anh nói. Ánh mắt anh nhìn cô không còn dịu dàng, không ân cần, ôn nhu như trước nữa thay vào đó là một cái nhìn lạnh đến thấu xương. Cô tự hỏi liệu đây có phải là Tử Quân mà cô quen hay không? Nhưng rồi sự thật đã quật ngã cô, Tử Quân đang đứng trước mặt cô, anh chính là người đang chĩa súng vào đầu cô. Duệ Trân cố gắng gượng cười, tự lừa dối bản thân rằng mình đã nghe nhầm, nhất định là anh đang giận cô, giận cô vì đã không giữ anh lại để anh xảy ra chuyện.
- Tử Quân, anh đang giận em đúng không?
Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi hỏi, bước chân lại nhích thêm một chút. Bất chợt ánh mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, nó như một lời cảnh cáo, đôi mát ấy vốn dĩ không phải để dành cho cô kia mà.
- Nếu còn bước thêm một bước thì đừng trách tôi không cảnh cáo trước.
Cô gượng cười trong hai hàng nước mắt đang chảy dài nơi khóe mi. Cô vẫn cứng đầu, cô không tin là anh có thể ra tay với cô. Bước chân cô thận trọng chầm chậm nhích thêm một chút.
" Đoàng. "
- Có chuyện gì vậy Tử Quân?
Vừa nghe thấy tiếng súng Lâm Bắc Thần cùng Lộ Lộ lập tức chạy vào bên trong. Chỉ thấy Duệ Trân đang ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, bên vai thấm đẫm máu gục xuống trong hai hàng lệ chảy dài. Khoảnh khắc viên đạn ấy chạm vào vai cô cô không cảm thấy đau. Nỗi đau thể xác đã chuyển hóa thành nỗi đau trong lòng, đau đến nghẹt thở. Một cảm giác tuyệt vọng đẩy cô xuống vực sâu của đau đớn, trái tim cô như ngừng đập.
- Ở đây là bệnh viện tôi không muốn giết người vậy nên mau cút ra ngoài và đừng để tôi gặp lại cô thêm một lần nào nữa.
Nói rồi anh cất súng vào trong ngăn kéo tủ gần giường bệnh. Máu từ vai cô vẫn chảy xuống chỉ là cô đã không còn quay tâm đến nó. Máu thấm đẫm một bên vai, nước mắt che đi cái nhợt nhạt của gương mặt mệt mỏi.
- Chị Duệ Trân.
Lộ Lộ nhìn thấy cô liền chạy vào trong phòng đỡ cô dậy, nhìn vết thương trên vai của cô Lộ Lộ cũng đoán được là chuyện gì đã xảy ra. Đã sớm biết sẽ có chuyện chẳng lành đáng lẽ Lộ Lộ phải cảnh báo với cô trước, không ngờ rằng lại để chuyện này xảy ra.
- Tử Quân, đó là Duệ Trân đấy. Đến cả Duệ Trân cậu còn không nhớ nữa sao?
Lâm Bắc Thần bước đến trước mặt anh, đặt đồ ăn xuống bàn hắn túm lấy cổ áo của anh rồi gằn giọng.
- Tôi không quen cô ta.
Anh nhàn nhạt trả lời rồi đẩy Lâm Bắc Thần ra. Hành động cùng lời nói của anh, một chút cũng không nghĩ đến cảm giác của cô. Lâm Bắc Thần nhíu mày, hắn dường như bùng phát liền lớn giọng quát anh.
- Cậu đã nói với cô ấy như thế nào? Đã nói sẽ bảo vệ cô ấy, sẽ yêu cô ấy mang lại cho cô ấy hạnh phúc. Cậu quên tôi, quên Ngụy Thế Thanh, quên Lộ Lộ đến cả người con gái cậu yêu nhất cậu cũng quên. Cậu quên cô ấy là cậu có quyền làm tổn thương cô ấy sao?
Từng câu từng chữ của hắn làm cô càng đau hơn. Anh quên cô sao? Vậy ra là anh đã quên cô như cái cách mà cô đã từng làm với anh. Ông trời đang muốn cô trải qua cảm giác ngày đó của anh, là đang muốn trừng phạt cô.
- Câm miệng. Nếu cậu còn nói thêm một câu nữa thì cậu cũng sẽ giống như cô ta.
Anh tức giận quát lớn rồi đẩy Lâm Bắc Thần ra xa. Anh bây giờ hoàn toàn khác với trước đây, anh xa lạ và không còn nhớ cô.
- Cậu…
- Được rồi Bắc Thần, đừng nói nữa.
Nước mắt cô sớm đã nhoè, bàn tay cố gắng giữ cho cơ thể không ngã xuống. Hắn thấy cô trong tình trạng không tốt cũng không muốn đôi co thêm với anh.
Tử Quân khó chịu, trong lòng lại bực bội liền bước xuống giường đi ra ngoài. Để lại trong căn phòng ba con người với ba tâm trạng khác nhau, Tử Quân không để ý rằng có một cô gái đang nhìn theo bước chân của anh.
- Duệ Trân, cô có sao không?
Sau khi anh rời đi Lâm Bắc Thần liền bước đến bên cô rồi đỡ cô dậy. Hắn nhanh chóng gọi bác sĩ, lập tức cho cô phẫu thuật lấy đạn. Cũng may được cấp cứu kịp thời nên tình trạng của cô cũng ổn hơn rất nhiều.
Hai tiếng sau khi phẫu thuật, một lần nữa cô mở mắt ra trong căn phòng với bốn bức tường vây quanh. Tâm trạng của cô hỗn loạn, giá mà có thể ngủ một giấc dài không tỉnh lại thì hay biết mấy.
Bên vai cô truyền đến cảm giác đau nhói, có lẽ nỗi đau ấy như được nhân lên gấp bội khi người tạo ra nó lại chính là anh.
" Cạch. "
Lộ Lộ từ bên ngoài đem vào cho cô một chút đồ ăn nhẹ cùng một ly nước cam ép. Đặt nó xuống bàn, Lộ Lộ đi đến mở cửa sổ cho ánh sáng chiếu vào trong căn phòng.
- Chị dậy ăn một chút gì đi.
Bước đến bên cạnh cô Lộ Lộ thu ánh mắt lại có phần thương cảm nhìn cô. Duệ Trân không trả lời, đôi mắt vẫn nhìn vào khoảng không vô định trong mơ hồ.
- Tử Quân có phải là do chấn thương não nên mất trí nhớ không?
Giọng cô run run, nước mắt không hiểu tại sao lại rơi xuống gối. Cô muốn kìm nước mắt lại nhưng cô không thể. Nó rơi ra trong vô định, nó trôi theo dòng cảm xúc của cô ra ngoài.
Lộ Lộ đau lòng nhìn cô, bàn tay chạm nhẹ khoé mắt lau đi hàng lệ đang chảy dài. Cô ấy hiểu tâm trạng bây giờ của Duệ Trân nhưng nó chỉ là một phần. Cảm giác của cô khi chưa trải qua sẽ không thể cảm nhận hết cái đau đớn trong đó.
- Thượng tướng Cảnh nhất định sẽ nhớ lại thôi, chị đừng lo lắng quá.
Vì dầm mưa suốt cả quãng thời gian dài nên cô ốm nặng. Cơ thể mệt mỏi, hai mí mắt trĩu nặng. Cô không biết bản thân đã được mang đi như nào chỉ biết rằng khi cô dần thiếp đi bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh không rời.
Hôm nay vẫn như thường lệ, cô đến thăm anh. Sau khi đã được uống thuốc và ăn bữa trưa cô rời khỏi phòng đến thăm Tử Quân. Đã là hai ngày trôi qua, bác sĩ có nói với cô là anh sẽ sớm tỉnh lại, mong rằng hôm nay cô sẽ được thấy anh đứng trước mặt cô, bằng xương bằng thịt ôm cô vào lòng chứ không phải là Cảnh Tử Quân trong những giấc mơ.
- Tử… Tử Quân…
Bước chân dừng lại ở cửa phòng, cô nhìn vào bên trong. Anh đang ngồi trên chiếc giường bệnh trắng, gương mặt tinh xảo như được chạm khắc bởi bàn tay của nghệ nhân. Ánh nắng nhẹ chạy qua khung cửa càng làm vẻ đẹp ấy thêm nao lòng.
Cô đứng như chôn chân tại chỗ, cảm xúc bây giờ trong lòng cô rất hỗn độn. Vui có, hạnh phúc có, mong chờ có, lo sợ có và cả đau lòng cũng có. Bất chợt Tử Quân quay ra nhìn cô, ánh mắt có phần xa lạ. Anh nhíu mày chỉ nhẹ nhàng lướt qua cô vài giây rồi quay đi.
" Tử… Tử Quân…? "
Cô bước từng bước vội vã lao vào trong vòng tay anh, niềm hạnh phúc khi được ở bên cạnh người mình yêu làm cô không thể ngăn được bản thân. Vòng tay qua ôm lấy cổ anh, cô cảm nhận hơi ấm cùng hương thơm quen thuộc của anh đang bao phủ lấy cơ thể nhỏ yếu ớt của cô.
- Cô làm gì vậy? Con nhỏ điên này, mau cút ra cho tôi.
Tử Quân nhíu mày đẩy cô xuống đất, không chút để tâm dùng hết sức để gỡ cánh tay của cô ra. Cơ thể nhỏ bé ngã xuống dưới sàn nhà lạnh, một cú va đập mạnh khiến cơ thể cô bất giác đau nhói. Nhưng dường như cái đau ấy không làm cô bận lòng, thứ cô quan tâm chỉ là hành động và lời nói của anh ngay lúc này.
- Tử… Tử Quân à… anh sao vậy?
Cô có phần khó hiểu nhìn anh, đôi mắt đã dần ngấn lệ. Sâu bên trong là những hoài nghi, là những thắc mắc và những dấu hỏi chưa có lời giải đáp. Tử Quân không trả lời cô, anh quay đi hướng ánh mắt về phía cửa sổ mặc cho cô có đang bệnh.
- Tử Quân?
Cô đứng dậy bước đến gần anh nhưng chỉ mới tiến đến gần một chút Tử Quân đã lập tức đưa súng chĩa thẳng vào đầu cô mà lạnh giọng.
- Không cần biết cô là ai nhưng mau cút ra ngoài cho tôi. Nếu không đừng trách khẩu súng này vô tình.
Lời nói của anh như một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào trái tim cô. Duệ Trân như chết lặng, tai cô ù dần đi như không muốn tin rằng cái lời nói kia chính là của anh nói. Ánh mắt anh nhìn cô không còn dịu dàng, không ân cần, ôn nhu như trước nữa thay vào đó là một cái nhìn lạnh đến thấu xương. Cô tự hỏi liệu đây có phải là Tử Quân mà cô quen hay không? Nhưng rồi sự thật đã quật ngã cô, Tử Quân đang đứng trước mặt cô, anh chính là người đang chĩa súng vào đầu cô. Duệ Trân cố gắng gượng cười, tự lừa dối bản thân rằng mình đã nghe nhầm, nhất định là anh đang giận cô, giận cô vì đã không giữ anh lại để anh xảy ra chuyện.
- Tử Quân, anh đang giận em đúng không?
Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi hỏi, bước chân lại nhích thêm một chút. Bất chợt ánh mắt anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, nó như một lời cảnh cáo, đôi mát ấy vốn dĩ không phải để dành cho cô kia mà.
- Nếu còn bước thêm một bước thì đừng trách tôi không cảnh cáo trước.
Cô gượng cười trong hai hàng nước mắt đang chảy dài nơi khóe mi. Cô vẫn cứng đầu, cô không tin là anh có thể ra tay với cô. Bước chân cô thận trọng chầm chậm nhích thêm một chút.
" Đoàng. "
- Có chuyện gì vậy Tử Quân?
Vừa nghe thấy tiếng súng Lâm Bắc Thần cùng Lộ Lộ lập tức chạy vào bên trong. Chỉ thấy Duệ Trân đang ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, bên vai thấm đẫm máu gục xuống trong hai hàng lệ chảy dài. Khoảnh khắc viên đạn ấy chạm vào vai cô cô không cảm thấy đau. Nỗi đau thể xác đã chuyển hóa thành nỗi đau trong lòng, đau đến nghẹt thở. Một cảm giác tuyệt vọng đẩy cô xuống vực sâu của đau đớn, trái tim cô như ngừng đập.
- Ở đây là bệnh viện tôi không muốn giết người vậy nên mau cút ra ngoài và đừng để tôi gặp lại cô thêm một lần nào nữa.
Nói rồi anh cất súng vào trong ngăn kéo tủ gần giường bệnh. Máu từ vai cô vẫn chảy xuống chỉ là cô đã không còn quay tâm đến nó. Máu thấm đẫm một bên vai, nước mắt che đi cái nhợt nhạt của gương mặt mệt mỏi.
- Chị Duệ Trân.
Lộ Lộ nhìn thấy cô liền chạy vào trong phòng đỡ cô dậy, nhìn vết thương trên vai của cô Lộ Lộ cũng đoán được là chuyện gì đã xảy ra. Đã sớm biết sẽ có chuyện chẳng lành đáng lẽ Lộ Lộ phải cảnh báo với cô trước, không ngờ rằng lại để chuyện này xảy ra.
- Tử Quân, đó là Duệ Trân đấy. Đến cả Duệ Trân cậu còn không nhớ nữa sao?
Lâm Bắc Thần bước đến trước mặt anh, đặt đồ ăn xuống bàn hắn túm lấy cổ áo của anh rồi gằn giọng.
- Tôi không quen cô ta.
Anh nhàn nhạt trả lời rồi đẩy Lâm Bắc Thần ra. Hành động cùng lời nói của anh, một chút cũng không nghĩ đến cảm giác của cô. Lâm Bắc Thần nhíu mày, hắn dường như bùng phát liền lớn giọng quát anh.
- Cậu đã nói với cô ấy như thế nào? Đã nói sẽ bảo vệ cô ấy, sẽ yêu cô ấy mang lại cho cô ấy hạnh phúc. Cậu quên tôi, quên Ngụy Thế Thanh, quên Lộ Lộ đến cả người con gái cậu yêu nhất cậu cũng quên. Cậu quên cô ấy là cậu có quyền làm tổn thương cô ấy sao?
Từng câu từng chữ của hắn làm cô càng đau hơn. Anh quên cô sao? Vậy ra là anh đã quên cô như cái cách mà cô đã từng làm với anh. Ông trời đang muốn cô trải qua cảm giác ngày đó của anh, là đang muốn trừng phạt cô.
- Câm miệng. Nếu cậu còn nói thêm một câu nữa thì cậu cũng sẽ giống như cô ta.
Anh tức giận quát lớn rồi đẩy Lâm Bắc Thần ra xa. Anh bây giờ hoàn toàn khác với trước đây, anh xa lạ và không còn nhớ cô.
- Cậu…
- Được rồi Bắc Thần, đừng nói nữa.
Nước mắt cô sớm đã nhoè, bàn tay cố gắng giữ cho cơ thể không ngã xuống. Hắn thấy cô trong tình trạng không tốt cũng không muốn đôi co thêm với anh.
Tử Quân khó chịu, trong lòng lại bực bội liền bước xuống giường đi ra ngoài. Để lại trong căn phòng ba con người với ba tâm trạng khác nhau, Tử Quân không để ý rằng có một cô gái đang nhìn theo bước chân của anh.
- Duệ Trân, cô có sao không?
Sau khi anh rời đi Lâm Bắc Thần liền bước đến bên cô rồi đỡ cô dậy. Hắn nhanh chóng gọi bác sĩ, lập tức cho cô phẫu thuật lấy đạn. Cũng may được cấp cứu kịp thời nên tình trạng của cô cũng ổn hơn rất nhiều.
Hai tiếng sau khi phẫu thuật, một lần nữa cô mở mắt ra trong căn phòng với bốn bức tường vây quanh. Tâm trạng của cô hỗn loạn, giá mà có thể ngủ một giấc dài không tỉnh lại thì hay biết mấy.
Bên vai cô truyền đến cảm giác đau nhói, có lẽ nỗi đau ấy như được nhân lên gấp bội khi người tạo ra nó lại chính là anh.
" Cạch. "
Lộ Lộ từ bên ngoài đem vào cho cô một chút đồ ăn nhẹ cùng một ly nước cam ép. Đặt nó xuống bàn, Lộ Lộ đi đến mở cửa sổ cho ánh sáng chiếu vào trong căn phòng.
- Chị dậy ăn một chút gì đi.
Bước đến bên cạnh cô Lộ Lộ thu ánh mắt lại có phần thương cảm nhìn cô. Duệ Trân không trả lời, đôi mắt vẫn nhìn vào khoảng không vô định trong mơ hồ.
- Tử Quân có phải là do chấn thương não nên mất trí nhớ không?
Giọng cô run run, nước mắt không hiểu tại sao lại rơi xuống gối. Cô muốn kìm nước mắt lại nhưng cô không thể. Nó rơi ra trong vô định, nó trôi theo dòng cảm xúc của cô ra ngoài.
Lộ Lộ đau lòng nhìn cô, bàn tay chạm nhẹ khoé mắt lau đi hàng lệ đang chảy dài. Cô ấy hiểu tâm trạng bây giờ của Duệ Trân nhưng nó chỉ là một phần. Cảm giác của cô khi chưa trải qua sẽ không thể cảm nhận hết cái đau đớn trong đó.
- Thượng tướng Cảnh nhất định sẽ nhớ lại thôi, chị đừng lo lắng quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.