Sủng Vợ Đến Nghiện: Phu Nhân Toàn Năng Của Thượng Tướng
Chương 58: Nguy hiểm
Hồng Khuê
16/04/2023
Sau đó giáo sư Hồ đã để cô về khách sạn. Ông không muốn giữ cô lại, ông muốn để cô tự do lựa chọn nhưng bất kì khi nào cô muốn cũng có thể đến Hồ gia, từ giờ Hồ gia chính là ngôi nhà thứ hai của cô và ông sẽ là người ba thứ hai của cô, người sẽ bảo vệ cô từ nay đến hết quãng đời về sau.
Có lẽ cô đã không nhận ra trong những dự án khi trước nếu như không có lời nói của giáo sư Hồ, không có sửa đổi, gợi ý và sự giúp đỡ của ông cô chắc chắn cũng sẽ không có ngày hôm nay. Những lần ông " tình cờ " gặp gỡ, những lần ông chỉ dạy và cả những lần ông vô tình đến thành phố của cô, tất cả như một thoáng gió thổi chạy qua trước mắt cô. Thì ra ông vẫn luôn ở đây, ông không rời đi đâu cả chỉ là âm thầm làm những điều tốt đẹp cho cô.
- Này, em định rời đi như thế sao?
Nhìn thấy cô bước xuống xe không một lời nói anh liền gọi với vẻ mặt có một chút giận dỗi. Duệ Trân dừng bước lại, từ nãy tới giờ cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện của giáo sư Hồ mà quên mất rằng ở bên cạnh còn có anh.
- Chứ anh muốn em nói gì nữa? Chẳng lẽ là anh về cẩn thận hay anh về an toàn sao? Anh là thượng tướng đấy, nhắc mấy chuyện đấy có phải là quá thừa thãi rồi không?
Cô đứng trước mặt anh dù là đi guốc vẫn thấp hơn anh nửa cái đầu.
- Thượng tướng chứ có phải siêu nhân đâu. Lỡ như tôi xảy ra chuyện gì thì em tính sao đây?
Anh khoanh tay trước ngực ra vẻ hờn dỗi rồi quay mặt đi hướng khác. Nhìn dáng vẻ của anh hiện giờ đâu ai nghĩ được rằng anh là tên mặt lạnh vô cảm, là một " ông chú " ba mươi ba tuổi kia chứ.
- Anh không gây chuyện thì thôi làm gì có ai dám động tới anh. Thượng tướng đại nhân, anh mà xảy ra chuyện gì ấy à chắc là lúc đó tôi đang hấp hối rồi đấy.
Cô nhìn anh với ánh mắt đánh giá. Tiếng vang của anh không ai là không biết, chẳng ai lại ngu dốt đến mức đi gây chuyện với một thượng tướng cả.
- Em… được, nếu tôi có xảy ra chuyện gì cũng không cần đến em.
Anh giận dỗi quay người đi rồi mở cửa xe ra. Muốn cô quan tâm một chút cũng không được, anh dù là thượng tướng thì cũng chỉ là một người đàn ông ba mươi ba cái xuân xanh lần đầu yêu một cô gái, dù có mạnh mẽ đến đâu vẫn muốn được cô gái của mình quan tâm ân cần.
- Được thôi tôi đợi anh xảy ra chuyện. Đến lúc đó tôi sẽ cười vào mặt anh.
Cô quay người nói lớn rồi bỏ lên phòng. Tử Quân nhìn theo bóng dáng của cô, đúng là một cô gái cứng đầu. Nhưng như vậy mới là Cẩn Duệ Trân anh quen biết, không lời mật ngọt chỉ có hành động mới chứng minh được tất cả.
Anh nhìn cô đến khi bóng dáng cô khuất hẳn mới rời đi.
- Lộ Lộ, em đã ngủ chưa?
Cô mở cửa phòng khách sạn rồi bước vào bên trong. Căn phòng này được cô thuê là phòng vip dành cho năm người ở nhưng cô muốn có không gian rộng rãi nên mới thuê nó để Lộ Lộ và cô có thể thoải mái tiện nghi.
Đèn phòng Lộ Lộ đã tắt có lẽ cô ấy cũng đã ngủ từ lâu. Cũng đúng, bây giờ đã là hai giờ sáng chẳng ai lại có thời gian rảnh rỗi đến mức thức đến tận giờ này.
Cởi bỏ bộ đồ dạ hội nặng nề cô bước vào phòng tắm thả lỏng cơ thể. Bộ đồ kia vốn dĩ cô đẫ muốn đưa lại cho giáo sư Hồ nhưng ông ấy nhất quyết không nhận. Ông ấy nói rằng đồ cô đã mặc thì giờ đó là của cô, ông ấy không muốn nhận về. Hơn nữa chiếc nhẫn Blue Moon of Josephine ông ấy cũng một mực muốn tặng cô với lý do nếu để ở nhà ông ấy sẽ lại nhớ đến Tố Như, ông ấy muốn tập quên đi cái quá khứ đau buồn kia để sống cho hiện tại.
Giáo sư Hồ nói rằng chiếc nhẫn Blue Moon of Josephine là một viên kim cương đẹp nhất trên thế giới, với màu xanh biển đậm rất phù hợp với chiếc váy mà cô đang mặc. Vậy nên tặng váy cũng nên tặng thêm cả trang sức đi kèm cuối cùng cô vẫn phải nhận lấy cả hai món quà của ông.
" Chiếc nhẫn này… đẹp thật đấy. "
Bất giác cô nhớ đến khi nãy, lúc ngồi trên xe của anh. Khi vừa nhìn thấy cô đi vào anh đã để ý đến nét mặt của cô và chiếc nhẫn cô đeo. Khi đó cô đã nói rằng chiến nhẫn đó rất đẹp. Anh theo đó cũng gật đầu không phủ nhận vẻ đẹp của chiếc nhẫn nhưng ánh mắt lại đang nhìn về phía cô. Có lẽ đối với anh Duệ Trân mới chính là bầu trời đẹp nhất, là chiếc nhẫn sáng nhất. Cô chính là niềm tin mãnh liệt và là chấp niệm cuối cùng trong lòng anh.
" Không biết bây giờ Cảnh Tử Quân đã trở về chưa nhỉ. Anh ta không ở khách sạn vậy thì ở đâu? "
Bất giác một câu hỏi xuất hiện trong đầu cô nhưng không có câu trả lời. Ngâm mình hai mươi phút trong bồn tắm khiến tâm trạng cô tốt lên rất nhiều, Duệ Trân nhanh chóng tắm qua rồi khoác vội chiếc áo tắm bước ra ngoài. Cũng đã muộn nên cô nhanh chóng sấy khô tóc rồi thay đồ ngủ, pha một ly trà nóng ấm để thưởng thức, cô mở cửa bước vào trong phòng ngủ.
" Gì đây? "
Khi vừa mở cửa bước vào cô liền nhìn thấy chiếc điện thoại trên mặt bàn đang sáng đèn. Không biết giờ này còn ai gọi điện làm phiền, cô nhanh chóng đi đến bàn làm việc nơi chiếc điện thoại reo. Một tin nhắn đến. Cô cầm điện thoại lên rồi mở ra, là tin nhắn từ anh.
" Nguy hiểm, D "
Đó là tất cả những gì trong nội dung tin nhắn của anh. Cô nhíu mày có phần khó hiểu, cái gì nguy hiểm cơ chứ? Còn chữ D nó tượng trưng cho cái gì? Bây giờ đã là ba giờ sáng, một tin nhắn từ anh không đầu không cuối chỉ vỏn vẹn hai từ hoàn chỉnh và một chữ chưa hoàn thành. Cô nhíu mày, anh là có ẩn ý gì?
" Nguy hiểm? Có phải là đang chọc mình không? "
Bởi lẽ khi nãy trước khi rời đi anh và cô đã có cuộc trò chuyện không mấy suôn sẻ. Nhưng theo như cô biết Tử Quân nhất định sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà hù dọa cô. Trong lòng chợt có cảm giác chẳng lành, Duệ Trân nhanh chóng gọi điện thoại lại cho anh.
Một phút trôi qua, không có ai nghe máy chỉ có tiếng " tút… tút… tút " kéo dài rồi ngắt. Cô nhanh chóng gọi lại cuộc thứ hai, vẫn không ai bắt máy. Và cho đến cuộc gọi điện thứ hai mươi ba cuối cùng đầu dây bên kia cũng chịu trả lời cô.
- Alo.
Cô nhíu mày, là một giọng nam lạ. Đó không phải là giọng của anh, là của một người đàn ông trung niên có lẽ vào khoảng từ bốn mươi đến năm mươi tuổi.
- Ông là ai? Tử Quân đâu?
Giọng cô trầm xuống, mọi lo lắng trong lòng cô đều như một ngọn lửa đang ngày một cháy dần.
- Cô quen bệnh nhân sao? Cô là người nhà của bệnh nhân à?
Câu hỏi của người bên kia đầu dây khiến cô có một chút hoang mang. Bệnh nhân?
- Chủ nhân của chiếc điện thoại này gặp tai nạn giao thông ngay trên trục đường chính. Một người phụ nữ đi làm về đêm đã gọi điện báo bệnh viện ngay khi vừa phát hiện cậu ấy nằm ở bên đường trong tình trạng nguy kịch. Nếu như cô là người nhà của cậu ấy thì có thể đến bệnh viện A để xác nhận nhập viện cấp cứu cho bệnh nhân.
Cuộc điện thoại kết thúc ở đó vì về sau người đàn ông kia có nói gì cô cũng không nghe được nữa. Bỏ lại tất cả, cô nhanh chóng chạy ra ngoài với bộ đồ ngủ còn mặc trên người. Bàn chân không dép, cô chạy thẳng xuống tầng lầu của khách sạn.
" Tử… Tử Quân. "
Nước mắt cô chảy dài xuống gò má, anh thực sự đã gặp nạn rồi sao?
" Anh không gây chuyện thì thôi làm gì có ai dám động tới anh. Thượng tướng đại nhân, anh mà xảy ra chuyện gì ấy à chắc là lúc đó tôi đang hấp hối rồi đấy. "
" Được thôi tôi đợi anh xảy ra chuyện. Đến lúc đó tôi sẽ cười vào mặt anh. "
- Tử… Tử Quân.
Mặc cho bản thân bị ngã đến chảy máu, bàn chân không dép giẫm lên từng viên đá, từng viên sỏi để tìm xuống gara của khách sạn cô vẫn gắng sức chạy thật nhanh. Nước mặt cô chảy dài, cô thực sự không nghĩ được rằng chỉ mới hai tiếng trước anh còn ở đây vậy mà hai tiếng sau nhận về lại là một tin dữ. Hai từ " nguy hiểm " cùng với chữ " D " có lẽ cô cũng đã phần nào hiểu. Kết hợp với suy đoán của cô về người đàn ông trong bữa tiệc của giáo sư cô dường như đã biết chữ D ấy ám chỉ ai.
" Dạ Hoắc Tước. "
Có lẽ cô đã không nhận ra trong những dự án khi trước nếu như không có lời nói của giáo sư Hồ, không có sửa đổi, gợi ý và sự giúp đỡ của ông cô chắc chắn cũng sẽ không có ngày hôm nay. Những lần ông " tình cờ " gặp gỡ, những lần ông chỉ dạy và cả những lần ông vô tình đến thành phố của cô, tất cả như một thoáng gió thổi chạy qua trước mắt cô. Thì ra ông vẫn luôn ở đây, ông không rời đi đâu cả chỉ là âm thầm làm những điều tốt đẹp cho cô.
- Này, em định rời đi như thế sao?
Nhìn thấy cô bước xuống xe không một lời nói anh liền gọi với vẻ mặt có một chút giận dỗi. Duệ Trân dừng bước lại, từ nãy tới giờ cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện của giáo sư Hồ mà quên mất rằng ở bên cạnh còn có anh.
- Chứ anh muốn em nói gì nữa? Chẳng lẽ là anh về cẩn thận hay anh về an toàn sao? Anh là thượng tướng đấy, nhắc mấy chuyện đấy có phải là quá thừa thãi rồi không?
Cô đứng trước mặt anh dù là đi guốc vẫn thấp hơn anh nửa cái đầu.
- Thượng tướng chứ có phải siêu nhân đâu. Lỡ như tôi xảy ra chuyện gì thì em tính sao đây?
Anh khoanh tay trước ngực ra vẻ hờn dỗi rồi quay mặt đi hướng khác. Nhìn dáng vẻ của anh hiện giờ đâu ai nghĩ được rằng anh là tên mặt lạnh vô cảm, là một " ông chú " ba mươi ba tuổi kia chứ.
- Anh không gây chuyện thì thôi làm gì có ai dám động tới anh. Thượng tướng đại nhân, anh mà xảy ra chuyện gì ấy à chắc là lúc đó tôi đang hấp hối rồi đấy.
Cô nhìn anh với ánh mắt đánh giá. Tiếng vang của anh không ai là không biết, chẳng ai lại ngu dốt đến mức đi gây chuyện với một thượng tướng cả.
- Em… được, nếu tôi có xảy ra chuyện gì cũng không cần đến em.
Anh giận dỗi quay người đi rồi mở cửa xe ra. Muốn cô quan tâm một chút cũng không được, anh dù là thượng tướng thì cũng chỉ là một người đàn ông ba mươi ba cái xuân xanh lần đầu yêu một cô gái, dù có mạnh mẽ đến đâu vẫn muốn được cô gái của mình quan tâm ân cần.
- Được thôi tôi đợi anh xảy ra chuyện. Đến lúc đó tôi sẽ cười vào mặt anh.
Cô quay người nói lớn rồi bỏ lên phòng. Tử Quân nhìn theo bóng dáng của cô, đúng là một cô gái cứng đầu. Nhưng như vậy mới là Cẩn Duệ Trân anh quen biết, không lời mật ngọt chỉ có hành động mới chứng minh được tất cả.
Anh nhìn cô đến khi bóng dáng cô khuất hẳn mới rời đi.
- Lộ Lộ, em đã ngủ chưa?
Cô mở cửa phòng khách sạn rồi bước vào bên trong. Căn phòng này được cô thuê là phòng vip dành cho năm người ở nhưng cô muốn có không gian rộng rãi nên mới thuê nó để Lộ Lộ và cô có thể thoải mái tiện nghi.
Đèn phòng Lộ Lộ đã tắt có lẽ cô ấy cũng đã ngủ từ lâu. Cũng đúng, bây giờ đã là hai giờ sáng chẳng ai lại có thời gian rảnh rỗi đến mức thức đến tận giờ này.
Cởi bỏ bộ đồ dạ hội nặng nề cô bước vào phòng tắm thả lỏng cơ thể. Bộ đồ kia vốn dĩ cô đẫ muốn đưa lại cho giáo sư Hồ nhưng ông ấy nhất quyết không nhận. Ông ấy nói rằng đồ cô đã mặc thì giờ đó là của cô, ông ấy không muốn nhận về. Hơn nữa chiếc nhẫn Blue Moon of Josephine ông ấy cũng một mực muốn tặng cô với lý do nếu để ở nhà ông ấy sẽ lại nhớ đến Tố Như, ông ấy muốn tập quên đi cái quá khứ đau buồn kia để sống cho hiện tại.
Giáo sư Hồ nói rằng chiếc nhẫn Blue Moon of Josephine là một viên kim cương đẹp nhất trên thế giới, với màu xanh biển đậm rất phù hợp với chiếc váy mà cô đang mặc. Vậy nên tặng váy cũng nên tặng thêm cả trang sức đi kèm cuối cùng cô vẫn phải nhận lấy cả hai món quà của ông.
" Chiếc nhẫn này… đẹp thật đấy. "
Bất giác cô nhớ đến khi nãy, lúc ngồi trên xe của anh. Khi vừa nhìn thấy cô đi vào anh đã để ý đến nét mặt của cô và chiếc nhẫn cô đeo. Khi đó cô đã nói rằng chiến nhẫn đó rất đẹp. Anh theo đó cũng gật đầu không phủ nhận vẻ đẹp của chiếc nhẫn nhưng ánh mắt lại đang nhìn về phía cô. Có lẽ đối với anh Duệ Trân mới chính là bầu trời đẹp nhất, là chiếc nhẫn sáng nhất. Cô chính là niềm tin mãnh liệt và là chấp niệm cuối cùng trong lòng anh.
" Không biết bây giờ Cảnh Tử Quân đã trở về chưa nhỉ. Anh ta không ở khách sạn vậy thì ở đâu? "
Bất giác một câu hỏi xuất hiện trong đầu cô nhưng không có câu trả lời. Ngâm mình hai mươi phút trong bồn tắm khiến tâm trạng cô tốt lên rất nhiều, Duệ Trân nhanh chóng tắm qua rồi khoác vội chiếc áo tắm bước ra ngoài. Cũng đã muộn nên cô nhanh chóng sấy khô tóc rồi thay đồ ngủ, pha một ly trà nóng ấm để thưởng thức, cô mở cửa bước vào trong phòng ngủ.
" Gì đây? "
Khi vừa mở cửa bước vào cô liền nhìn thấy chiếc điện thoại trên mặt bàn đang sáng đèn. Không biết giờ này còn ai gọi điện làm phiền, cô nhanh chóng đi đến bàn làm việc nơi chiếc điện thoại reo. Một tin nhắn đến. Cô cầm điện thoại lên rồi mở ra, là tin nhắn từ anh.
" Nguy hiểm, D "
Đó là tất cả những gì trong nội dung tin nhắn của anh. Cô nhíu mày có phần khó hiểu, cái gì nguy hiểm cơ chứ? Còn chữ D nó tượng trưng cho cái gì? Bây giờ đã là ba giờ sáng, một tin nhắn từ anh không đầu không cuối chỉ vỏn vẹn hai từ hoàn chỉnh và một chữ chưa hoàn thành. Cô nhíu mày, anh là có ẩn ý gì?
" Nguy hiểm? Có phải là đang chọc mình không? "
Bởi lẽ khi nãy trước khi rời đi anh và cô đã có cuộc trò chuyện không mấy suôn sẻ. Nhưng theo như cô biết Tử Quân nhất định sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà hù dọa cô. Trong lòng chợt có cảm giác chẳng lành, Duệ Trân nhanh chóng gọi điện thoại lại cho anh.
Một phút trôi qua, không có ai nghe máy chỉ có tiếng " tút… tút… tút " kéo dài rồi ngắt. Cô nhanh chóng gọi lại cuộc thứ hai, vẫn không ai bắt máy. Và cho đến cuộc gọi điện thứ hai mươi ba cuối cùng đầu dây bên kia cũng chịu trả lời cô.
- Alo.
Cô nhíu mày, là một giọng nam lạ. Đó không phải là giọng của anh, là của một người đàn ông trung niên có lẽ vào khoảng từ bốn mươi đến năm mươi tuổi.
- Ông là ai? Tử Quân đâu?
Giọng cô trầm xuống, mọi lo lắng trong lòng cô đều như một ngọn lửa đang ngày một cháy dần.
- Cô quen bệnh nhân sao? Cô là người nhà của bệnh nhân à?
Câu hỏi của người bên kia đầu dây khiến cô có một chút hoang mang. Bệnh nhân?
- Chủ nhân của chiếc điện thoại này gặp tai nạn giao thông ngay trên trục đường chính. Một người phụ nữ đi làm về đêm đã gọi điện báo bệnh viện ngay khi vừa phát hiện cậu ấy nằm ở bên đường trong tình trạng nguy kịch. Nếu như cô là người nhà của cậu ấy thì có thể đến bệnh viện A để xác nhận nhập viện cấp cứu cho bệnh nhân.
Cuộc điện thoại kết thúc ở đó vì về sau người đàn ông kia có nói gì cô cũng không nghe được nữa. Bỏ lại tất cả, cô nhanh chóng chạy ra ngoài với bộ đồ ngủ còn mặc trên người. Bàn chân không dép, cô chạy thẳng xuống tầng lầu của khách sạn.
" Tử… Tử Quân. "
Nước mắt cô chảy dài xuống gò má, anh thực sự đã gặp nạn rồi sao?
" Anh không gây chuyện thì thôi làm gì có ai dám động tới anh. Thượng tướng đại nhân, anh mà xảy ra chuyện gì ấy à chắc là lúc đó tôi đang hấp hối rồi đấy. "
" Được thôi tôi đợi anh xảy ra chuyện. Đến lúc đó tôi sẽ cười vào mặt anh. "
- Tử… Tử Quân.
Mặc cho bản thân bị ngã đến chảy máu, bàn chân không dép giẫm lên từng viên đá, từng viên sỏi để tìm xuống gara của khách sạn cô vẫn gắng sức chạy thật nhanh. Nước mặt cô chảy dài, cô thực sự không nghĩ được rằng chỉ mới hai tiếng trước anh còn ở đây vậy mà hai tiếng sau nhận về lại là một tin dữ. Hai từ " nguy hiểm " cùng với chữ " D " có lẽ cô cũng đã phần nào hiểu. Kết hợp với suy đoán của cô về người đàn ông trong bữa tiệc của giáo sư cô dường như đã biết chữ D ấy ám chỉ ai.
" Dạ Hoắc Tước. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.