Sủng Vợ Đến Nghiện: Phu Nhân Toàn Năng Của Thượng Tướng
Chương 32: Tuyệt vọng
Hồng Khuê
07/04/2023
Một khoảng trống đang dần khoét sâu vào trái tim cô. Bàn tay vô định đưa lên vuốt ve gương mặt đang say giấc của anh rồi lau đi vết máu đã gần như thấm khô. Duệ Trân nhìn về phía Lâm Bắc Thần và Ngụy Thế Thanh, cô không dám gọi hai người họ vì còn người của Dương Long cần phải xử lí trước khi rời đi. Cái khoảng lặng của thời gian như giết chết con người, như giết chết chính trái tim cô.
- Duệ Trân, Tử Quân cậu ấy sao rồi?
Cô chẳng biết bản thân đã ngồi thẫn thờ ở đó bao lâu chỉ biết rằng nước mắt của cô đã thấm đẫm một bên vai áo của anh. Lâm Bắc Thần chạy đến hỏi cô, gương mặt bụi bẩn phủ đi dáng vẻ nghiêm túc và lịch sự hàng ngày, những vết xước trên cánh tay đang chảy máu nhưng dường như hắn không quan tâm đến điều đó.
- Tử Quân…
Đôi mắt cô đỏ ngầu, nước mắt cũng đã khô từ lâu. Ngụy Thế Thanh không bị thương nhiều, dường như chỉ là xước da nhẹ nên liền chạy đến đỡ anh mang lên xe còn Lâm Bắc Thần dìu cô đến. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trong sự lo lắng của cô. Sự gấp gáp và sợ hãi chi phối Duệ Trân, cô không ngừng giục Ngụy Thế Thanh làm cho hắn cũng phải cuống.
- Cô từ từ một chút, đừng giục nữa có được không? Xe đã đi nhanh nhất có thể rồi, hết Bắc Thần giờ lại đến cô tôi biết cô lo cho Tử Quân nhưng làm ơn bình tĩnh lại một chút. Tôi tin cậu ấy sẽ bình an vô sự thôi.
Từ trước tới nay chưa bao giờ hắn bị giục nhiều như thế. Khi nãy là Lâm Bắc Thần giờ lại đến cô, hắn cũng lo cho anh nhưng cũng cần phải bình tĩnh để có thể lái xe an toàn đến bệnh viện.
Không lâu sau với tốc độ đi khá nhanh của xe ba người đã mang được anh đến bệnh viên. Khi đó đã là một giờ đêm. Phòng cấp cứu sáng đèn, cô được nhân viên y tế đem vào băng bó vết thương. Lộ Lộ nghe tin cô trở về còn đang bị thương nặng liền chạy đến xem tình hình. Cô không chịu ngồi trong phòng bệnh một mực muốn ra ngoài đứng trước cửa phòng cấp cứu để chờ anh, ai cũng không ngăn cản được. Lộ Lộ chạy đến gần cô, ngay khi ánh mắt chạm vào những dấu vết của sự tra tấn chằng chịt trên người cô Lộ Lộ bất chợt khựng lại.
- Chị Duệ Trân, sao chị lại ra nông nỗi như này? Còn thượng tướng Cảnh, tại sao…
Dường như không thể nói nên lời, Lộ Lộ ngồi xuống bên cạnh cô rồi đưa tay chạm vào vết thương của cô. Cái cảm giác nóng ran xâm chiếm lấy cơ thể, Lộ Lộ có thể cảm nhận được sự cắt cứng và châm chọc vào vùng da tay. Nhiều vết thương còn bị rách khiến đôi chỗ lồi lõm, vùng da trắng nõn của cô mà Lộ Lộ hằng mong ước giờ đây lại bong tróc và sưng tấy. Những vết thương để lại với lực không nhỏ khiến vùng da có hiện tượng xuất huyết. Không thể tưởng tượng ra được cô đã phải trải qua những gì trong suốt mấy ngày ngắn ngủi đó, mà Lộ Lộ cũng không muốn tưởng tượng ra.
- Ghê lắm đúng không? Cũng phải thôi, chính chị còn không muốn nhìn mà.
Cô mỉm cười khoác áo lại để che đi những vết thương đáng sợ kia. Chính cô còn không chấp nhận được bản thân hiện tại thì làm sao có ai có thể chấp nhận nó.
- Vậy còn thượng tướng Cảnh, anh ấy…
Lộ Lộ chỉ tay vào căn phòng phẫu thuật đang sáng đèn, một giờ đêm các y bác sĩ được triệu tập đến với một mục đích duy nhất là giữ lại mạng sống cho anh.
- Anh ấy là vì cứu chị…
Cứ ngỡ rằng nước mắt đã cạn nhưng khi nhớ lại hình ảnh của anh lúc đó cô lại không kìm được cảm xúc. Một lần nữa những cảm xúc tiêu cực lại ùa về bao vây lấy tâm trí của cô, chúng không buông tha cho người con gái tội nghiệp đang đứng bên bờ vực mất đi tất cả.
Duệ Trân cảm giác như cả thế giới đang đổ sụp trên đầu khi cô nhìn thấy anh nằm im không động tĩnh. Nếu như không phải vì cô anh đã không cần phải chịu những đau đớn như vậy, đã không phải nằm trong phòng cấp cứu để giành giật mạng sống với thần chết.
Tất cả đều là do cô mà ra.
Cô hối hận vì đã để cho anh biết bản thân đang gặp nạn, cô tuyệt vọng vì đã để người mình yêu đối mặt với nguy hiểm một mình, mặc cho cô biết rằng anh sẽ không từ bỏ cô dễ dàng. Một cảm giác không thể tả được bao trùm lấy tâm trí cô, khi cô nhận ra rằng người mà cô yêu có thể sẽ không còn ở đây, và cô không thể làm gì để giúp anh cô lại càng đau đớn hơn. Thực tại đã bóp chết con người bằng cách ấy.
Mọi thứ trong cô dường như đã sụp đổ, trái tim cô là một ngàn vết cắt. Duệ Trân có thể nhìn thấy bản thân đang chìm trong bóng tối của sự đau đớn, cảm giác buồn bã đến tột cùng, và cô không thể ngừng rơi nước mắt. Cô cảm giác như một phần của cô đã chết đi cùng với lúc chứng kiến anh gục xuống rồi được đưa vào phòng cấp cứu. Và có lẽ cô sẽ không biết mình phải tìm đâu ra động lực để tiếp tục sống nếu không có anh.
- Chị… chị đừng lo, thượng tướng Cảnh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Lộ Lộ bên cạnh cố trấn an vỗ về cô. Cô cũng muốn thoát ra khỏi những cảm tồi tệ này nhưng cho dù cố gắng nỗ lực đến đâu thì Duệ Trân vẫn cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong tâm trạng đau đến thấu xương và không thể tìm thấy con đường để thoát ra khỏi nó. Khi anh rời xa cô, cái cảm giác cô đơn và tuyệt vọng lại ùa về nhưng cô vẫn hy vọng rằng những người đồng nghiệp của cô sẽ mang anh về lại bên cạnh cô.
Còn gì đau đớn hơn khi bản thân là một tiến sĩ ngoại khoa mà lại phải ngồi yên nhìn anh đang vật lộn trong đau đớn. Còn gì tuyệt vọng hơn khi bản thân đã từng cứu cả trăm người nhưng lại không cứu được người mình thương.
Cô cảm giác như cô là một con thú bị thương trong lòng rừng hoang vu, không có ai đến bên cô, không ai để giúp cô cảm thấy được an toàn và yên tĩnh. Cô muốn hét lên, muốn lập tức lao vào bên trong kia cầm lấy dụng cụ phẫu thuật để cứu anh. Nhưng không thể, yêu cầu được trực tiếp phẫu thuật cho anh của cô sớm đã bị viện trưởng từ chối. Bởi lẽ tâm trạng cô bây giờ là không ổn định nếu tham gia vào phẫu thuật thì có thể sẽ không cứu được người mà còn khiến anh một đi không trở lại.
- Lộ Lộ…
Cô lên tiếng gọi Lộ Lộ, ánh mắt thất thần nhìn vào phòng cấp cứu đang sáng đèn như thôi miên. Niềm tin rằng anh sẽ trở lại vẫn cháy trong lòng cô, dù là một tia hy vọng nhỏ cô cũng muốn tin vào nó, cô muốn anh mở mắt ra nhìn cô thêm một lần nữa.
- Chị Duệ Trân, có chuyện gì sao?
Lộ Lộ quay ra nhìn cô rồi ngồi sát lại ôm lấy cô. Tình cảm mà cô dành cho anh Lộ Lộ làm sao mà không biết. Những lần anh bị thương cô đều sẽ quát mắng nhưng rồi lại dịu dàng băng bó lại giúp anh. Những khi cô bận đến đầu tắt mặt tối mà được nhìn thấy anh tâm trạng liền sẽ vui lên vài phần.
Cái cảm xúc cô dành cho anh không phải là quá mãnh liệt, nó âm ỉ sâu bên trong để rồi đợi đến một ngày sẽ bùng phát.
- Em có từng… yêu ai chưa?
Cô không nhìn Lộ Lộ chỉ tập trung nghe tiếng bước chân và tiếng dụng cụ phẫu thuật chạm vào nhau. Mỗi một phút trôi đi trong lòng cô sẽ đầy hơn một khoảng lặng. Và cho đến bây giờ đã là ba mươi phút.
- Em chưa từng yêu ai cả.
Lộ Lộ nhìn ánh mắt vô hồn của cô, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một Duệ Trân thiếu sức sống đến vậy. Lần đầu tiên Lộ Lộ nhìn thấy cô suy sụp đến thế.
- Lộ Lộ, khi em nhận ra em yêu ai đó em sẽ hình thành một mối liên kết với người em yêu. Họ đau em cũng sẽ đau, họ buồn em cũng sẽ buồn, họ vui thì tâm trạng của em sẽ vui theo. Cả thế giới nhỏ của em sẽ dựa vào thế giới lớn của người em yêu. Nhưng nếu mất đi thế giới lớn của người ấy thì thế giới nhỏ của em sẽ hoàn toàn sụp đổ.
- Duệ Trân, Tử Quân cậu ấy sao rồi?
Cô chẳng biết bản thân đã ngồi thẫn thờ ở đó bao lâu chỉ biết rằng nước mắt của cô đã thấm đẫm một bên vai áo của anh. Lâm Bắc Thần chạy đến hỏi cô, gương mặt bụi bẩn phủ đi dáng vẻ nghiêm túc và lịch sự hàng ngày, những vết xước trên cánh tay đang chảy máu nhưng dường như hắn không quan tâm đến điều đó.
- Tử Quân…
Đôi mắt cô đỏ ngầu, nước mắt cũng đã khô từ lâu. Ngụy Thế Thanh không bị thương nhiều, dường như chỉ là xước da nhẹ nên liền chạy đến đỡ anh mang lên xe còn Lâm Bắc Thần dìu cô đến. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trong sự lo lắng của cô. Sự gấp gáp và sợ hãi chi phối Duệ Trân, cô không ngừng giục Ngụy Thế Thanh làm cho hắn cũng phải cuống.
- Cô từ từ một chút, đừng giục nữa có được không? Xe đã đi nhanh nhất có thể rồi, hết Bắc Thần giờ lại đến cô tôi biết cô lo cho Tử Quân nhưng làm ơn bình tĩnh lại một chút. Tôi tin cậu ấy sẽ bình an vô sự thôi.
Từ trước tới nay chưa bao giờ hắn bị giục nhiều như thế. Khi nãy là Lâm Bắc Thần giờ lại đến cô, hắn cũng lo cho anh nhưng cũng cần phải bình tĩnh để có thể lái xe an toàn đến bệnh viện.
Không lâu sau với tốc độ đi khá nhanh của xe ba người đã mang được anh đến bệnh viên. Khi đó đã là một giờ đêm. Phòng cấp cứu sáng đèn, cô được nhân viên y tế đem vào băng bó vết thương. Lộ Lộ nghe tin cô trở về còn đang bị thương nặng liền chạy đến xem tình hình. Cô không chịu ngồi trong phòng bệnh một mực muốn ra ngoài đứng trước cửa phòng cấp cứu để chờ anh, ai cũng không ngăn cản được. Lộ Lộ chạy đến gần cô, ngay khi ánh mắt chạm vào những dấu vết của sự tra tấn chằng chịt trên người cô Lộ Lộ bất chợt khựng lại.
- Chị Duệ Trân, sao chị lại ra nông nỗi như này? Còn thượng tướng Cảnh, tại sao…
Dường như không thể nói nên lời, Lộ Lộ ngồi xuống bên cạnh cô rồi đưa tay chạm vào vết thương của cô. Cái cảm giác nóng ran xâm chiếm lấy cơ thể, Lộ Lộ có thể cảm nhận được sự cắt cứng và châm chọc vào vùng da tay. Nhiều vết thương còn bị rách khiến đôi chỗ lồi lõm, vùng da trắng nõn của cô mà Lộ Lộ hằng mong ước giờ đây lại bong tróc và sưng tấy. Những vết thương để lại với lực không nhỏ khiến vùng da có hiện tượng xuất huyết. Không thể tưởng tượng ra được cô đã phải trải qua những gì trong suốt mấy ngày ngắn ngủi đó, mà Lộ Lộ cũng không muốn tưởng tượng ra.
- Ghê lắm đúng không? Cũng phải thôi, chính chị còn không muốn nhìn mà.
Cô mỉm cười khoác áo lại để che đi những vết thương đáng sợ kia. Chính cô còn không chấp nhận được bản thân hiện tại thì làm sao có ai có thể chấp nhận nó.
- Vậy còn thượng tướng Cảnh, anh ấy…
Lộ Lộ chỉ tay vào căn phòng phẫu thuật đang sáng đèn, một giờ đêm các y bác sĩ được triệu tập đến với một mục đích duy nhất là giữ lại mạng sống cho anh.
- Anh ấy là vì cứu chị…
Cứ ngỡ rằng nước mắt đã cạn nhưng khi nhớ lại hình ảnh của anh lúc đó cô lại không kìm được cảm xúc. Một lần nữa những cảm xúc tiêu cực lại ùa về bao vây lấy tâm trí của cô, chúng không buông tha cho người con gái tội nghiệp đang đứng bên bờ vực mất đi tất cả.
Duệ Trân cảm giác như cả thế giới đang đổ sụp trên đầu khi cô nhìn thấy anh nằm im không động tĩnh. Nếu như không phải vì cô anh đã không cần phải chịu những đau đớn như vậy, đã không phải nằm trong phòng cấp cứu để giành giật mạng sống với thần chết.
Tất cả đều là do cô mà ra.
Cô hối hận vì đã để cho anh biết bản thân đang gặp nạn, cô tuyệt vọng vì đã để người mình yêu đối mặt với nguy hiểm một mình, mặc cho cô biết rằng anh sẽ không từ bỏ cô dễ dàng. Một cảm giác không thể tả được bao trùm lấy tâm trí cô, khi cô nhận ra rằng người mà cô yêu có thể sẽ không còn ở đây, và cô không thể làm gì để giúp anh cô lại càng đau đớn hơn. Thực tại đã bóp chết con người bằng cách ấy.
Mọi thứ trong cô dường như đã sụp đổ, trái tim cô là một ngàn vết cắt. Duệ Trân có thể nhìn thấy bản thân đang chìm trong bóng tối của sự đau đớn, cảm giác buồn bã đến tột cùng, và cô không thể ngừng rơi nước mắt. Cô cảm giác như một phần của cô đã chết đi cùng với lúc chứng kiến anh gục xuống rồi được đưa vào phòng cấp cứu. Và có lẽ cô sẽ không biết mình phải tìm đâu ra động lực để tiếp tục sống nếu không có anh.
- Chị… chị đừng lo, thượng tướng Cảnh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Lộ Lộ bên cạnh cố trấn an vỗ về cô. Cô cũng muốn thoát ra khỏi những cảm tồi tệ này nhưng cho dù cố gắng nỗ lực đến đâu thì Duệ Trân vẫn cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong tâm trạng đau đến thấu xương và không thể tìm thấy con đường để thoát ra khỏi nó. Khi anh rời xa cô, cái cảm giác cô đơn và tuyệt vọng lại ùa về nhưng cô vẫn hy vọng rằng những người đồng nghiệp của cô sẽ mang anh về lại bên cạnh cô.
Còn gì đau đớn hơn khi bản thân là một tiến sĩ ngoại khoa mà lại phải ngồi yên nhìn anh đang vật lộn trong đau đớn. Còn gì tuyệt vọng hơn khi bản thân đã từng cứu cả trăm người nhưng lại không cứu được người mình thương.
Cô cảm giác như cô là một con thú bị thương trong lòng rừng hoang vu, không có ai đến bên cô, không ai để giúp cô cảm thấy được an toàn và yên tĩnh. Cô muốn hét lên, muốn lập tức lao vào bên trong kia cầm lấy dụng cụ phẫu thuật để cứu anh. Nhưng không thể, yêu cầu được trực tiếp phẫu thuật cho anh của cô sớm đã bị viện trưởng từ chối. Bởi lẽ tâm trạng cô bây giờ là không ổn định nếu tham gia vào phẫu thuật thì có thể sẽ không cứu được người mà còn khiến anh một đi không trở lại.
- Lộ Lộ…
Cô lên tiếng gọi Lộ Lộ, ánh mắt thất thần nhìn vào phòng cấp cứu đang sáng đèn như thôi miên. Niềm tin rằng anh sẽ trở lại vẫn cháy trong lòng cô, dù là một tia hy vọng nhỏ cô cũng muốn tin vào nó, cô muốn anh mở mắt ra nhìn cô thêm một lần nữa.
- Chị Duệ Trân, có chuyện gì sao?
Lộ Lộ quay ra nhìn cô rồi ngồi sát lại ôm lấy cô. Tình cảm mà cô dành cho anh Lộ Lộ làm sao mà không biết. Những lần anh bị thương cô đều sẽ quát mắng nhưng rồi lại dịu dàng băng bó lại giúp anh. Những khi cô bận đến đầu tắt mặt tối mà được nhìn thấy anh tâm trạng liền sẽ vui lên vài phần.
Cái cảm xúc cô dành cho anh không phải là quá mãnh liệt, nó âm ỉ sâu bên trong để rồi đợi đến một ngày sẽ bùng phát.
- Em có từng… yêu ai chưa?
Cô không nhìn Lộ Lộ chỉ tập trung nghe tiếng bước chân và tiếng dụng cụ phẫu thuật chạm vào nhau. Mỗi một phút trôi đi trong lòng cô sẽ đầy hơn một khoảng lặng. Và cho đến bây giờ đã là ba mươi phút.
- Em chưa từng yêu ai cả.
Lộ Lộ nhìn ánh mắt vô hồn của cô, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một Duệ Trân thiếu sức sống đến vậy. Lần đầu tiên Lộ Lộ nhìn thấy cô suy sụp đến thế.
- Lộ Lộ, khi em nhận ra em yêu ai đó em sẽ hình thành một mối liên kết với người em yêu. Họ đau em cũng sẽ đau, họ buồn em cũng sẽ buồn, họ vui thì tâm trạng của em sẽ vui theo. Cả thế giới nhỏ của em sẽ dựa vào thế giới lớn của người em yêu. Nhưng nếu mất đi thế giới lớn của người ấy thì thế giới nhỏ của em sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.