Chương 312: ANH KHÔNG TIN EM HẢ
Thượng Thanh Khâm Tử
13/02/2021
Nỗi lo lắng ở trong lòng của Đường Ngọc Sở càng lúc càng lớn hơn, Đường Ngọc Sở ấn mở tin nhắn thoại của Tiêu Tiêu gửi cho cô.
“Ngọc Sở, đã xảy ra chuyện lớn rồi, sao cậu lại không nhận điện thoại vậy, cậu muốn để cho tớ lo lắng đến chết hả?”
Giọng nói của Tiêu Tiêu có vẻ rất gấp gáp và nôn nóng, mi tâm của Đường Ngọc Sở không khỏi nhíu chặt lại.
“Ngọc Sở, bây giờ ở trên mạng đã tung ra chuyện tình cảm của cậu và Ngôn Húc rồi đó, nói buổi tối hai người gặp riêng với nhau ở trong xe, còn có video và ảnh chụp nữa, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?”
Chuyện tình cảm? Cùng với Ngôn Húc? Còn có cuộc gặp riêng tư ở trong xe?
Đường Ngọc Sở trừng mắt thật lớn, vẻ mặt chấn kinh.
Chắc không có chuyện trùng hợp như vậy đâu chứ?
Cô cũng chỉ có đi xuống gặp Ngôn Húc một lần, liền vừa vặn bị chụp phải, còn tình cờ bị paparazzi lợi dụng để làm ầm ĩ.
Loại chuyện có lẽ có Đường Ngọc Sở cũng không biết nên cười hay nên khóc.
Xem ra Thanh Chiêu và Tử Dục gấp gáp như vậy, chắc là cũng bởi vì chuyện này chứ gì.
Đường Ngọc Sở nhịn không được mà cười nhạo một tiếng, cô lơ đãng nâng mắt nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Lục Triều Dương đang đứng ở cửa phòng tắm.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của cô liền trở nên cứng đờ, hai người cứ im lặng nhìn đối phương như vậy, ai cũng không nói chuyện.
Căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc.
Thật lâu sau, Đường Ngọc Sở mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, thăm dò mà hỏi: “Triều Dương, anh đã nghe chưa?”
Lục Triều Dương không lên tiếng, chỉ là nhìn cô chăm chú một hồi lâu.
Cô cắn môi, nghĩ muốn giải thích một phen, nhưng mà há miệng ra thì lại không biết phải giải thích từ đâu.
Cuối cùng cô cũng chỉ có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Chuyện này không phải là thật.”
Lục Triều Dương nhìn chăm chú vào cô một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Sau khi rửa mặt xong thì xuống dưới đi.”
Sau đó anh quay người đi ra khỏi phòng.
Cửa được đóng lại nhẹ nhàng, trong phòng yên tĩnh trở lại.
“Haiz!” Đường Ngọc Sở thở dài một hơi, thiệt là có một loại cảm giác thất bại hết đường chối cãi.
...
Lục Thanh Chiêu ngồi chờ đợi ở trong phòng khách, có vẻ hơi nôn nóng bất an, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lên trên lầu.
Thấy thế, Thẩm Tử Dục nhịn không được mà bật cười, chế nhạo nói: “Anh họ, sao anh còn khẩn trương hơn so với anh cả vậy chứ?”
“Chẳng lẽ là cậu không căng thẳng hả?” Lục Thanh Chiêu hỏi lại anh ta một câu, trên gương mặt tuấn mỹ có chút bất mãn: “Hôm nay cậu cũng đã nhìn thấy video ở trong tin tức này rồi đó, chị dâu thật sự bước lên xe của người ta, cho dù không phải là yêu nhau, đêm hôm khuya khoắt như thế cũng không thích hợp.”
Đối với chuyện này, Thẩm Tử Dục lại không chấp nhận: “Chị dâu với Ngôn Húc quen biết với nhau, bọn họ là bạn bè, gặp mặt cũng không có chuyện gì, anh không cần phải vẽ vời nhiều chuyện như vậy làm chi.”
“Nhưng mà...”
Lục Thanh Chiêu còn muốn nói nữa, đã thấy Thẩm Tử Dục đứng lên.
“Anh cả.” Thẩm Tử Dục nhìn về phía Lục Triều Dương đang đi xuống lầu.
Nghe thấy âm thanh, Lục Thanh Chiêu cũng nhanh chóng đứng dậy, quay người gấp gáp lên tiếng gọi: “Anh cả, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Lục Triều Dương nhìn anh ta một cái, đi đến phía đối diện của bọn họ ngồi xuống, ánh mắt bén nhọn rơi ở trên người của bọn họ.
“Xảy ra chuyện lớn gì?” Anh hỏi.
“Chính là chị dâu cùng với người đàn ông khác gặp nhau riêng tư, chị ấy...”
Nghe thấy Lục Thanh Chiêu nói như vậy, Thẩm Tử Dục thật sự muốn đánh một đánh lên trên trán của anh ta, sao mà nói chuyện cũng không biết suy nghĩ kỹ rồi nói.
Thế là anh ta đưa tay che kín miệng của Lục Thanh Chiêu, trừng mắt liếc anh ta một cái, sau đó nói tiếp theo lời của anh ta: “Chính là paparazi đã chụp ảnh chị dâu bước lên xe của Ngôn Húc, anh cả, anh cũng biết là papazazzi thích nhìn ảnh nói chuyện mà, cho nên cũng không phải là riêng tư gì đâu, chỉ là bạn bè đơn thuần gặp nhau mà thôi.”
Đường Ngọc Sở vội vàng bước xuống lầu, nghe thấy lời nói của Tử Dục, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt, quả nhiên không uổng công mình đối xử tốt với cậu ấy.
Trong thời khắc mấu chốt, anh ta vẫn nói thay cho cô.
Lục Triều Dương nghe thấy lời của Thẩm Tử Dục, cúi đầu xuống, che giấu vẻ không vui trong mắt.
Anh hiểu rõ Ngọc Sở, biết giữa cô và Ngôn Húc không có gì, nhưng mà nửa đêm Ngôn Húc lại đi tìm cô, cô cũng thật sự bước lên xe của người ta.
Thật sự không biết nên nói cô ngây thơ hay là ngốc nghếch nữa.
Đường Ngọc Sở đi đến, cẩn thận mở miệng nói: “Thanh Chiêu, Tử Dục, hai người mới đến à.”
Nghe vậy, Lục Thanh Chiêu và Thẩm Tử Dục quay đầu lại.
Lúc nhìn thấy cô, biểu cảm của hai người đều khác nhau.
Lục Thanh Chiêu thì không có cảm xúc, trên mặt ẩn ẩn có vẻ bất mãn.
Mà Thẩm Tử Dục thì lại mỉm cười, ân cần hỏi thăm: “Chị dâu, chị không sao đó chứ?”
Đường Ngọc Sở lắc đầu: “Tôi không sao đâu.” Tầm mắt của cô lướt qua hai người bọn họ, rơi vào trên người của Lục Triều Dương đang cúi thấp đầu, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
Sau đó cô thu tầm mắt lại, nhìn Lục Thanh Chiêu và Thẩm Tử Dục, hơi mỉm cười mà nói: “Hai người đến đây là vì tin tức ngày hôm nay đó à?”
Hai người bọn họ đều không lên tiếng.
Đường Ngọc Sở nhún vai, vẻ mặt bất lực: “Chuyện này là do tôi chủ quan, tôi không biết lúc đó sẽ có phóng viên, nếu như biết rồi thì tôi sẽ...”
“Biết rồi thì chị sẽ không lên xe à?” Lục Thanh Chiêu vội vàng đánh gãy lời của cô.
Đường Ngọc Sở cười lắc đầu: “Không phải, tôi sẽ tránh mà không gặp.”
Lúc cô nói ra lời này, Lục Triều Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm nhìn về phía cô.
Chỉ nhìn thấy cô cũng nhìn anh, trong đôi mắt trong veo như là bị thương: “Tung ra tin tức như thế này, tôi cũng chỉ muốn thanh giả tự thanh, nhưng mà tôi không ngờ tới...”
Cô hơi dừng lại, ánh mắt đảo qua Lục Thanh Chiêu: “Thanh Chiêu, cậu lại nghĩ tôi như vậy.”
Trên mặt của Lục Thanh Chiêu hiện lên vẻ lúng túng, xoay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cô.
Anh ta cũng chỉ là nhất thời sốt ruột, cho nên mới không suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng.
Lục Triều Dương nhìn chăm chú vào cô, biết được tổn thương ở trong mắt của cô là do anh mà ra, thái độ của anh đã làm cô tổn thương.
Nhưng mà cô lại không hiểu, anh là một người đàn ông, cũng là một người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi, nhìn thấy vợ của mình nửa đêm bước lên xe của người đàn ông khác, mà còn là xe của người đàn ông có tâm từ với cô, trong lòng của anh quả thật rất không thoải mái.
Anh tin tưởng cô, nhưng mà trong lòng của anh vẫn sẽ không dễ chịu.
“Chị dâu, anh hai cũng chỉ là quá lo lắng cho cho chị với anh cả mà thôi, cho nên suy nghĩ bộp chộp, chị cũng đừng có chấp nhặt anh ấy làm gì.” Thẩm Tử Dục giải thích thay cho Lục Thanh Chiêu.
“Sao tôi có thể chấp nhặt với cậu ấy được chứ?” Đường Ngọc Sở nở nụ cười, nhưng mà trong mắt lại không hề có chút nhiệt độ nào.
Là người ngu thì cũng có thể nhìn ra được cô đang không vui.
Thẩm Tử Dục cũng không nói cái gì nữa, chỉ có thể nhìn anh cả của mình đang im lặng, lại nhìn chị dâu của mình một chút, sau đó lôi kéo Lục Thanh Chiêu, mỉm cười nói với Đường Ngọc Sở: “Chị dâu, bọn em về trước đây, chị với anh cả từ từ nói chuyện với nhau.”
Lúc Lục Thanh Chiêu đi qua bên cạnh của Đường Ngọc Sở, nhẹ giọng nói một câu: “Chị dâu, thật sự xin lỗi.”
Đường Ngọc Sở quay đầu mỉm cười với anh ta: “Không có chuyện gì đâu.”
Thật ra thì cô đang giận Triều Dương, chứ không phải là đang giận Thanh Chiêu.
Thanh Chiêu nói như vậy thì cũng rất bình thường, dù sao thì anh ta cũng đứng ở góc độ của Triều Dương mà xem tin tức này.
Trong phòng khách lâm vào im lặng, Đường Ngọc Sở đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng nhìn Lục Triều Dương trầm mặc.
Mà người kia thì cúi đầu, dường như không phát giác được cô đang nhìn anh.
Cô cắn cắn môi, sau đó đi qua ngồi trên cái ghế sofa đối diện với anh.
Cô chỉ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mở miệng hỏi: “Triều Dương, anh không tin em hả?”
Lục Triều Dương ngẩng đầu lên nhìn cô: “Anh không phải không tin em.”
“Vậy tại sao anh lại không nói lời nào?” Đường Ngọc Sở lại hỏi.
“Ngọc Sở, đã xảy ra chuyện lớn rồi, sao cậu lại không nhận điện thoại vậy, cậu muốn để cho tớ lo lắng đến chết hả?”
Giọng nói của Tiêu Tiêu có vẻ rất gấp gáp và nôn nóng, mi tâm của Đường Ngọc Sở không khỏi nhíu chặt lại.
“Ngọc Sở, bây giờ ở trên mạng đã tung ra chuyện tình cảm của cậu và Ngôn Húc rồi đó, nói buổi tối hai người gặp riêng với nhau ở trong xe, còn có video và ảnh chụp nữa, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?”
Chuyện tình cảm? Cùng với Ngôn Húc? Còn có cuộc gặp riêng tư ở trong xe?
Đường Ngọc Sở trừng mắt thật lớn, vẻ mặt chấn kinh.
Chắc không có chuyện trùng hợp như vậy đâu chứ?
Cô cũng chỉ có đi xuống gặp Ngôn Húc một lần, liền vừa vặn bị chụp phải, còn tình cờ bị paparazzi lợi dụng để làm ầm ĩ.
Loại chuyện có lẽ có Đường Ngọc Sở cũng không biết nên cười hay nên khóc.
Xem ra Thanh Chiêu và Tử Dục gấp gáp như vậy, chắc là cũng bởi vì chuyện này chứ gì.
Đường Ngọc Sở nhịn không được mà cười nhạo một tiếng, cô lơ đãng nâng mắt nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Lục Triều Dương đang đứng ở cửa phòng tắm.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của cô liền trở nên cứng đờ, hai người cứ im lặng nhìn đối phương như vậy, ai cũng không nói chuyện.
Căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc.
Thật lâu sau, Đường Ngọc Sở mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, thăm dò mà hỏi: “Triều Dương, anh đã nghe chưa?”
Lục Triều Dương không lên tiếng, chỉ là nhìn cô chăm chú một hồi lâu.
Cô cắn môi, nghĩ muốn giải thích một phen, nhưng mà há miệng ra thì lại không biết phải giải thích từ đâu.
Cuối cùng cô cũng chỉ có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Chuyện này không phải là thật.”
Lục Triều Dương nhìn chăm chú vào cô một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Sau khi rửa mặt xong thì xuống dưới đi.”
Sau đó anh quay người đi ra khỏi phòng.
Cửa được đóng lại nhẹ nhàng, trong phòng yên tĩnh trở lại.
“Haiz!” Đường Ngọc Sở thở dài một hơi, thiệt là có một loại cảm giác thất bại hết đường chối cãi.
...
Lục Thanh Chiêu ngồi chờ đợi ở trong phòng khách, có vẻ hơi nôn nóng bất an, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lên trên lầu.
Thấy thế, Thẩm Tử Dục nhịn không được mà bật cười, chế nhạo nói: “Anh họ, sao anh còn khẩn trương hơn so với anh cả vậy chứ?”
“Chẳng lẽ là cậu không căng thẳng hả?” Lục Thanh Chiêu hỏi lại anh ta một câu, trên gương mặt tuấn mỹ có chút bất mãn: “Hôm nay cậu cũng đã nhìn thấy video ở trong tin tức này rồi đó, chị dâu thật sự bước lên xe của người ta, cho dù không phải là yêu nhau, đêm hôm khuya khoắt như thế cũng không thích hợp.”
Đối với chuyện này, Thẩm Tử Dục lại không chấp nhận: “Chị dâu với Ngôn Húc quen biết với nhau, bọn họ là bạn bè, gặp mặt cũng không có chuyện gì, anh không cần phải vẽ vời nhiều chuyện như vậy làm chi.”
“Nhưng mà...”
Lục Thanh Chiêu còn muốn nói nữa, đã thấy Thẩm Tử Dục đứng lên.
“Anh cả.” Thẩm Tử Dục nhìn về phía Lục Triều Dương đang đi xuống lầu.
Nghe thấy âm thanh, Lục Thanh Chiêu cũng nhanh chóng đứng dậy, quay người gấp gáp lên tiếng gọi: “Anh cả, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Lục Triều Dương nhìn anh ta một cái, đi đến phía đối diện của bọn họ ngồi xuống, ánh mắt bén nhọn rơi ở trên người của bọn họ.
“Xảy ra chuyện lớn gì?” Anh hỏi.
“Chính là chị dâu cùng với người đàn ông khác gặp nhau riêng tư, chị ấy...”
Nghe thấy Lục Thanh Chiêu nói như vậy, Thẩm Tử Dục thật sự muốn đánh một đánh lên trên trán của anh ta, sao mà nói chuyện cũng không biết suy nghĩ kỹ rồi nói.
Thế là anh ta đưa tay che kín miệng của Lục Thanh Chiêu, trừng mắt liếc anh ta một cái, sau đó nói tiếp theo lời của anh ta: “Chính là paparazi đã chụp ảnh chị dâu bước lên xe của Ngôn Húc, anh cả, anh cũng biết là papazazzi thích nhìn ảnh nói chuyện mà, cho nên cũng không phải là riêng tư gì đâu, chỉ là bạn bè đơn thuần gặp nhau mà thôi.”
Đường Ngọc Sở vội vàng bước xuống lầu, nghe thấy lời nói của Tử Dục, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt, quả nhiên không uổng công mình đối xử tốt với cậu ấy.
Trong thời khắc mấu chốt, anh ta vẫn nói thay cho cô.
Lục Triều Dương nghe thấy lời của Thẩm Tử Dục, cúi đầu xuống, che giấu vẻ không vui trong mắt.
Anh hiểu rõ Ngọc Sở, biết giữa cô và Ngôn Húc không có gì, nhưng mà nửa đêm Ngôn Húc lại đi tìm cô, cô cũng thật sự bước lên xe của người ta.
Thật sự không biết nên nói cô ngây thơ hay là ngốc nghếch nữa.
Đường Ngọc Sở đi đến, cẩn thận mở miệng nói: “Thanh Chiêu, Tử Dục, hai người mới đến à.”
Nghe vậy, Lục Thanh Chiêu và Thẩm Tử Dục quay đầu lại.
Lúc nhìn thấy cô, biểu cảm của hai người đều khác nhau.
Lục Thanh Chiêu thì không có cảm xúc, trên mặt ẩn ẩn có vẻ bất mãn.
Mà Thẩm Tử Dục thì lại mỉm cười, ân cần hỏi thăm: “Chị dâu, chị không sao đó chứ?”
Đường Ngọc Sở lắc đầu: “Tôi không sao đâu.” Tầm mắt của cô lướt qua hai người bọn họ, rơi vào trên người của Lục Triều Dương đang cúi thấp đầu, trong mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
Sau đó cô thu tầm mắt lại, nhìn Lục Thanh Chiêu và Thẩm Tử Dục, hơi mỉm cười mà nói: “Hai người đến đây là vì tin tức ngày hôm nay đó à?”
Hai người bọn họ đều không lên tiếng.
Đường Ngọc Sở nhún vai, vẻ mặt bất lực: “Chuyện này là do tôi chủ quan, tôi không biết lúc đó sẽ có phóng viên, nếu như biết rồi thì tôi sẽ...”
“Biết rồi thì chị sẽ không lên xe à?” Lục Thanh Chiêu vội vàng đánh gãy lời của cô.
Đường Ngọc Sở cười lắc đầu: “Không phải, tôi sẽ tránh mà không gặp.”
Lúc cô nói ra lời này, Lục Triều Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm nhìn về phía cô.
Chỉ nhìn thấy cô cũng nhìn anh, trong đôi mắt trong veo như là bị thương: “Tung ra tin tức như thế này, tôi cũng chỉ muốn thanh giả tự thanh, nhưng mà tôi không ngờ tới...”
Cô hơi dừng lại, ánh mắt đảo qua Lục Thanh Chiêu: “Thanh Chiêu, cậu lại nghĩ tôi như vậy.”
Trên mặt của Lục Thanh Chiêu hiện lên vẻ lúng túng, xoay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cô.
Anh ta cũng chỉ là nhất thời sốt ruột, cho nên mới không suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng.
Lục Triều Dương nhìn chăm chú vào cô, biết được tổn thương ở trong mắt của cô là do anh mà ra, thái độ của anh đã làm cô tổn thương.
Nhưng mà cô lại không hiểu, anh là một người đàn ông, cũng là một người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi, nhìn thấy vợ của mình nửa đêm bước lên xe của người đàn ông khác, mà còn là xe của người đàn ông có tâm từ với cô, trong lòng của anh quả thật rất không thoải mái.
Anh tin tưởng cô, nhưng mà trong lòng của anh vẫn sẽ không dễ chịu.
“Chị dâu, anh hai cũng chỉ là quá lo lắng cho cho chị với anh cả mà thôi, cho nên suy nghĩ bộp chộp, chị cũng đừng có chấp nhặt anh ấy làm gì.” Thẩm Tử Dục giải thích thay cho Lục Thanh Chiêu.
“Sao tôi có thể chấp nhặt với cậu ấy được chứ?” Đường Ngọc Sở nở nụ cười, nhưng mà trong mắt lại không hề có chút nhiệt độ nào.
Là người ngu thì cũng có thể nhìn ra được cô đang không vui.
Thẩm Tử Dục cũng không nói cái gì nữa, chỉ có thể nhìn anh cả của mình đang im lặng, lại nhìn chị dâu của mình một chút, sau đó lôi kéo Lục Thanh Chiêu, mỉm cười nói với Đường Ngọc Sở: “Chị dâu, bọn em về trước đây, chị với anh cả từ từ nói chuyện với nhau.”
Lúc Lục Thanh Chiêu đi qua bên cạnh của Đường Ngọc Sở, nhẹ giọng nói một câu: “Chị dâu, thật sự xin lỗi.”
Đường Ngọc Sở quay đầu mỉm cười với anh ta: “Không có chuyện gì đâu.”
Thật ra thì cô đang giận Triều Dương, chứ không phải là đang giận Thanh Chiêu.
Thanh Chiêu nói như vậy thì cũng rất bình thường, dù sao thì anh ta cũng đứng ở góc độ của Triều Dương mà xem tin tức này.
Trong phòng khách lâm vào im lặng, Đường Ngọc Sở đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng nhìn Lục Triều Dương trầm mặc.
Mà người kia thì cúi đầu, dường như không phát giác được cô đang nhìn anh.
Cô cắn cắn môi, sau đó đi qua ngồi trên cái ghế sofa đối diện với anh.
Cô chỉ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mở miệng hỏi: “Triều Dương, anh không tin em hả?”
Lục Triều Dương ngẩng đầu lên nhìn cô: “Anh không phải không tin em.”
“Vậy tại sao anh lại không nói lời nào?” Đường Ngọc Sở lại hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.