Chương 52: CẢM ƠN ANH ĐÃ BẢO VỆ EM
Thượng Thanh Khâm Tử
12/02/2021
Sau khi quay lại phòng bao, Đường Ngọc Sở vừa trông thấy Lục Triều Dương thì mọi âu lo trong lòng lập tức biến mất một cách sạch sẽ. Cô ngồi xuống bên cạnh và kéo lấy tay anh một cách vô cùng thân thiết.
Lục Triều Dương xoa đầu cô, thấp giọng hỏi: "Em không sao chứ?"
Đường Ngọc Sở khẽ cười lắc đầu: "Em không sao, em thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Có Lục Thanh Chiêu ở đó làm chỗ dựa cho em là đủ uy phong rồi.”
"Chị dâu thấy thế nào, biêu hiện của tôi vừa rồi có được không?"
Lục Thanh Chiêu sáp lại gần tranh công.
Đường Ngọc Sở giơ ngón tay cái lên với anh, tán thưởng gật đầu: "Cực kỳ tốt, những lời nói khiến người khác tổn thương của anh không mang theo một chữ thô tục nào nhưng lại rất cao siêu, không ai sánh bằng, thấy bộ dạng hận không thể Cố Ngọc Lam nhất phó hận không thể xé xác tôi như vậy đúng là hả giận, vô cùng thoải mái!"
"Vậy là tốt rồi. Dám ăn hiếp chị dâu thì kiểu gì cũng phải trả giá. Nếu không phải anh hai dặn là không được động tay động chân thì vừa rồi sợ là sẽ không chỉ nói vài câu đơn giản như vậy thôi đâu.”
Lục Thanh Chiêu hừ một tiếng, hiển nhiên là vẫn chưa thấy hài lòng với kết quả từ việc mình đại hiển thần uy lúc nãy.
Đường Ngọc Sở cười cười, nhìn Lục Triều Dương với ánh mắt cảm kích: "Cám ơn anh đã bảo vệ em."
"Bà xã không cần khách khí, đó là chuyện mà anh nên làm."
Trong khi Đường Ngọc Sở cùng Lục Triều Dương đang hòa thuận vui vẻ thì Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn đã bỏ đi.
Cố Ngọc Lam khó mà nén được sự giận dữ trong lòng, gương mặt vón dĩ cũng được xem là xinh đẹp, vào thời khắc này đã trở nên hoàn toàn dữ tợn: "Tiện nhân, tiện nhân! Con tiện nhân Đường Ngọc Sở này, tao tuyệt đối sẽ không buông tha cho mày."
"Mắng đủ chưa!"
Bùi Hằng Phúc hiển nhiên là cũng vô cùng căm tức nhưng khi nghe được giọng điệu gắt gỏng của Cố Ngọc Lam thì lại càng tức giận, rống to.
Cố Ngọc Lam khựng lại rồi cũng hét lớn: "Anh hung dữ với em làm gì chứ? Vừa nãy khi gã đàn ông đó sỉ nhục em, tại sao anh không lớn tiếng hô hét lại chứ?"
"Nếu không phải em đi tìm Đường Ngọc Sở gây phiền toái thì có bị vậy không? Em cũng nên tém tém tính khí của mình lại một chút đi.”
Bùi Hằng Phúc tỏ vẻ mất kiên nhẫn nói với Cố Ngọc Lam, đây là lần đầu tiên anh ta vì Đường Ngọc Sở mà nặng lời với Cố Ngọc Lam như vậy.
Cố Ngọc Lam đột nhiên cảm thấy khó tin, nhìn anh ta: "Bùi Hằng Phúc, anh bây giờ là ý gì vậy? Anh muốn vì con tiện nhân Đường Ngọc Sở đó mà trở mặt với em đúng không? Hay nên nói là đến tận bây giờ, trong lòng anh vẫn còn có cô ta sao?"
Khí thế của Cố Ngọc Lam hùng hổ bức người, bộ dạng thì ngang ngược khiến Bùi Hằng Phúc có cảm giác tâm tư và sức lực của mình đã lao lực quá độ.
Anh ta uể oải xoa chân mày, khẽ thở dài: "Thôi bỏ đi, tối nay em hãy về nhà họ Đường đi, anh mệt rồi, không muốn gây lộn với em nữa."
"Anh…”
Cố Ngọc Lam thấy Bùi Hằng Phúc cứ thế mà đuổi mình đi liền tức xanh mặt, trực tiếp ngoảnh mặt mà đi.
Bùi Hằng Phúc đứng phía sau trông theo bóng lưng cô ta, trong lòng dường như nảy sinh hối hận.
Anh ta nhớ lại những lời Đường Ngọc Sở đã nói lúc gần đi, còn cả bóng lưng của người đàn ông mà cô kéo đi nữa, chúng khiến cho con tim của anh nhói đau.
Người phụ nữ ấy lẽ ra là của anh! Nhưng bởi vì Cố Ngọc Lam mà anh ta đã đánh mất cô.
Sau khi nếm trải sự điêu ngoa của Cố Ngọc Lam, anh ta mới biết Đường Ngọc Sở thiện lương biết bao nhiêu.
Người con gái ấy lúc nào cũng vui tươi động lòng người, cô cũng sẽ không bao giờ cáu gắt, chế nhạo anh, lại càng không hô to gọi nhỏ đối với anh, sẽ vĩnh viễn đối xử với anh dịu dàng.
Nhưng bây giờ, cô đã nép vào lòng người đàn ông khác rồi.
Không hiểu sao, Bùi Hằng Phúc cảm thấy trong lòng dấy lên sự ganh tỵ dữ dội muốn chiếm đoạt cô cho riêng mình.
Cố Ngọc Lam đã mang thai nên anh ta không thể không chăm lo cho cô ta, thế nhưng Đường Ngọc Sở anh ta cũng muốn, chỉ có cô mới có thể vỗ về tâm hồn.
Bùi Hằng Phúc tin rằng Đường Ngọc Sở vẫn còn yêu mình, cô chỉ vì sự phản bội của anh ta nên mới dứt khoát rời bỏ anh ta.
Mà những chuyện này đều có thể đợi sau khi cô trở lại bên anh, anh sẽ từ từ bù đắp cho cô.
Nghĩ vậy, Bùi Hằng Phúc liền quay lại nhìn về phía nhà hàng, đáy mắt xẹt qua một tia kiên quyết, sau đó mới chậm rãi xoay người rời đi.
Khi Cố Ngọc Lam về đến nhà đã nổi trận lôi đình một phen, thậm chí còn đập không ít thứ.
Triệu Uyển Nhan bị thanh âm ấy làm cho kinh động nên vội vàng chạy tới, vừa thấy, bà ta liền giật mình: "Con gái, con làm sao vậy? Có phải con đã cãi nhau với Hằng Phúc rồi không, dù gì giờ con cũng đang mang thai, đừng tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe, lỡ như đứa bé có bề gì thì làm sao."
"Cùng lắm thì không sinh nữa, Bùi Hằng Phúc căn bản là không quan tâm đến con nữa, đã như vậy thì con cũng không cần đứa bé này nữa.”
Cố Ngọc Lam đang tức giận nên nói ra toàn những lời đáng sợ dọa Triệu Uyển Nhan một trận, đứng chết trân tại chỗ.
"Ngọc Lam, con đang nói bậy bạ gì đó? Sao con có thể xằng bây như vậy, con mới vừa ở cùng với Hằng Phúc chưa được bao lâu, con sao lại có thể nói không cần là không cần chứ? Con cũng đâu phải là không biết nhà họ Bùi coi trọng đứa bé này thế nào chứ, khó khăn lắm con mới có được địa vị như ngày hôm nay, con không thể tùy hứng như thế được, nếu không con sẽ mất tất cả đấy.”
"Địa vị thân phận gì chứ, ở nhà họ Bùi, chỉ cần mẹ của Hằng Phúc còn sống thì con sẽ không có nổi một ngày xuất đầu lộ diện, bà ta vốn dĩ đã khinh thường con rồi, bà ta nghĩ xuất thân của con không tốt, mặc dù ở nhà họ Đường nhưng lại mang họ Cố, lúc được gả qua cũng chỉ có hai bàn tay trắng nên lúc nào cũng xem thường con. Còn Bùi Hằng Phúc thì tối nay đã vì con tiện nhân Đường Ngọc Sở đó mà nổi giận với con."
"Cái gì!"
Nghe được giọng điệu phẫn hận của Cố Ngọc Lam, sắc mặt của Triệu Uyển Nhan cũng a sầm theo: "Hằng Phúc thực sự vì con tiện nhân Đường Ngọc Sở đó mà nổi giận với con sao?"
Lục Triều Dương xoa đầu cô, thấp giọng hỏi: "Em không sao chứ?"
Đường Ngọc Sở khẽ cười lắc đầu: "Em không sao, em thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Có Lục Thanh Chiêu ở đó làm chỗ dựa cho em là đủ uy phong rồi.”
"Chị dâu thấy thế nào, biêu hiện của tôi vừa rồi có được không?"
Lục Thanh Chiêu sáp lại gần tranh công.
Đường Ngọc Sở giơ ngón tay cái lên với anh, tán thưởng gật đầu: "Cực kỳ tốt, những lời nói khiến người khác tổn thương của anh không mang theo một chữ thô tục nào nhưng lại rất cao siêu, không ai sánh bằng, thấy bộ dạng hận không thể Cố Ngọc Lam nhất phó hận không thể xé xác tôi như vậy đúng là hả giận, vô cùng thoải mái!"
"Vậy là tốt rồi. Dám ăn hiếp chị dâu thì kiểu gì cũng phải trả giá. Nếu không phải anh hai dặn là không được động tay động chân thì vừa rồi sợ là sẽ không chỉ nói vài câu đơn giản như vậy thôi đâu.”
Lục Thanh Chiêu hừ một tiếng, hiển nhiên là vẫn chưa thấy hài lòng với kết quả từ việc mình đại hiển thần uy lúc nãy.
Đường Ngọc Sở cười cười, nhìn Lục Triều Dương với ánh mắt cảm kích: "Cám ơn anh đã bảo vệ em."
"Bà xã không cần khách khí, đó là chuyện mà anh nên làm."
Trong khi Đường Ngọc Sở cùng Lục Triều Dương đang hòa thuận vui vẻ thì Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn đã bỏ đi.
Cố Ngọc Lam khó mà nén được sự giận dữ trong lòng, gương mặt vón dĩ cũng được xem là xinh đẹp, vào thời khắc này đã trở nên hoàn toàn dữ tợn: "Tiện nhân, tiện nhân! Con tiện nhân Đường Ngọc Sở này, tao tuyệt đối sẽ không buông tha cho mày."
"Mắng đủ chưa!"
Bùi Hằng Phúc hiển nhiên là cũng vô cùng căm tức nhưng khi nghe được giọng điệu gắt gỏng của Cố Ngọc Lam thì lại càng tức giận, rống to.
Cố Ngọc Lam khựng lại rồi cũng hét lớn: "Anh hung dữ với em làm gì chứ? Vừa nãy khi gã đàn ông đó sỉ nhục em, tại sao anh không lớn tiếng hô hét lại chứ?"
"Nếu không phải em đi tìm Đường Ngọc Sở gây phiền toái thì có bị vậy không? Em cũng nên tém tém tính khí của mình lại một chút đi.”
Bùi Hằng Phúc tỏ vẻ mất kiên nhẫn nói với Cố Ngọc Lam, đây là lần đầu tiên anh ta vì Đường Ngọc Sở mà nặng lời với Cố Ngọc Lam như vậy.
Cố Ngọc Lam đột nhiên cảm thấy khó tin, nhìn anh ta: "Bùi Hằng Phúc, anh bây giờ là ý gì vậy? Anh muốn vì con tiện nhân Đường Ngọc Sở đó mà trở mặt với em đúng không? Hay nên nói là đến tận bây giờ, trong lòng anh vẫn còn có cô ta sao?"
Khí thế của Cố Ngọc Lam hùng hổ bức người, bộ dạng thì ngang ngược khiến Bùi Hằng Phúc có cảm giác tâm tư và sức lực của mình đã lao lực quá độ.
Anh ta uể oải xoa chân mày, khẽ thở dài: "Thôi bỏ đi, tối nay em hãy về nhà họ Đường đi, anh mệt rồi, không muốn gây lộn với em nữa."
"Anh…”
Cố Ngọc Lam thấy Bùi Hằng Phúc cứ thế mà đuổi mình đi liền tức xanh mặt, trực tiếp ngoảnh mặt mà đi.
Bùi Hằng Phúc đứng phía sau trông theo bóng lưng cô ta, trong lòng dường như nảy sinh hối hận.
Anh ta nhớ lại những lời Đường Ngọc Sở đã nói lúc gần đi, còn cả bóng lưng của người đàn ông mà cô kéo đi nữa, chúng khiến cho con tim của anh nhói đau.
Người phụ nữ ấy lẽ ra là của anh! Nhưng bởi vì Cố Ngọc Lam mà anh ta đã đánh mất cô.
Sau khi nếm trải sự điêu ngoa của Cố Ngọc Lam, anh ta mới biết Đường Ngọc Sở thiện lương biết bao nhiêu.
Người con gái ấy lúc nào cũng vui tươi động lòng người, cô cũng sẽ không bao giờ cáu gắt, chế nhạo anh, lại càng không hô to gọi nhỏ đối với anh, sẽ vĩnh viễn đối xử với anh dịu dàng.
Nhưng bây giờ, cô đã nép vào lòng người đàn ông khác rồi.
Không hiểu sao, Bùi Hằng Phúc cảm thấy trong lòng dấy lên sự ganh tỵ dữ dội muốn chiếm đoạt cô cho riêng mình.
Cố Ngọc Lam đã mang thai nên anh ta không thể không chăm lo cho cô ta, thế nhưng Đường Ngọc Sở anh ta cũng muốn, chỉ có cô mới có thể vỗ về tâm hồn.
Bùi Hằng Phúc tin rằng Đường Ngọc Sở vẫn còn yêu mình, cô chỉ vì sự phản bội của anh ta nên mới dứt khoát rời bỏ anh ta.
Mà những chuyện này đều có thể đợi sau khi cô trở lại bên anh, anh sẽ từ từ bù đắp cho cô.
Nghĩ vậy, Bùi Hằng Phúc liền quay lại nhìn về phía nhà hàng, đáy mắt xẹt qua một tia kiên quyết, sau đó mới chậm rãi xoay người rời đi.
Khi Cố Ngọc Lam về đến nhà đã nổi trận lôi đình một phen, thậm chí còn đập không ít thứ.
Triệu Uyển Nhan bị thanh âm ấy làm cho kinh động nên vội vàng chạy tới, vừa thấy, bà ta liền giật mình: "Con gái, con làm sao vậy? Có phải con đã cãi nhau với Hằng Phúc rồi không, dù gì giờ con cũng đang mang thai, đừng tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe, lỡ như đứa bé có bề gì thì làm sao."
"Cùng lắm thì không sinh nữa, Bùi Hằng Phúc căn bản là không quan tâm đến con nữa, đã như vậy thì con cũng không cần đứa bé này nữa.”
Cố Ngọc Lam đang tức giận nên nói ra toàn những lời đáng sợ dọa Triệu Uyển Nhan một trận, đứng chết trân tại chỗ.
"Ngọc Lam, con đang nói bậy bạ gì đó? Sao con có thể xằng bây như vậy, con mới vừa ở cùng với Hằng Phúc chưa được bao lâu, con sao lại có thể nói không cần là không cần chứ? Con cũng đâu phải là không biết nhà họ Bùi coi trọng đứa bé này thế nào chứ, khó khăn lắm con mới có được địa vị như ngày hôm nay, con không thể tùy hứng như thế được, nếu không con sẽ mất tất cả đấy.”
"Địa vị thân phận gì chứ, ở nhà họ Bùi, chỉ cần mẹ của Hằng Phúc còn sống thì con sẽ không có nổi một ngày xuất đầu lộ diện, bà ta vốn dĩ đã khinh thường con rồi, bà ta nghĩ xuất thân của con không tốt, mặc dù ở nhà họ Đường nhưng lại mang họ Cố, lúc được gả qua cũng chỉ có hai bàn tay trắng nên lúc nào cũng xem thường con. Còn Bùi Hằng Phúc thì tối nay đã vì con tiện nhân Đường Ngọc Sở đó mà nổi giận với con."
"Cái gì!"
Nghe được giọng điệu phẫn hận của Cố Ngọc Lam, sắc mặt của Triệu Uyển Nhan cũng a sầm theo: "Hằng Phúc thực sự vì con tiện nhân Đường Ngọc Sở đó mà nổi giận với con sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.